Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 4: Điệp Luyến Hoa - Chương 134 (Phần 2)
Nước mắt theo khóe mi trào ra, nàng quật cường ngăn nó lại. Nhưng đau đớn có thể dùng sức mạnh chặt đứt sao?
Không thể nào!
Nàng đứng dậy, khuôn mặt ngọc không chút biểu tình nào, giống như băng tuyết trong đêm đen, lạnh lẽo không còn độ ấm.
"Là ai, đến tột cùng là ai tra tấn hắn trở thành như vậy?" Nàng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thuộc hạ nghe phạm nhân trong nhà lao nói chính là tên hoàng đế chó Dạ Vô Trần kia." Một thị vệ đứng bên cạnh nói.
Sắt Sắt mơ hồ cười cười, nhẹ nhàng đặt Dạ Vô Yên lên mái hiên rồi lại dịu dàng hôn hắn. Nàng đứng dậy, đứng lặng người trên mái hiên, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn đoàn người đang chiến đấu bên dưới. Trước mặt Dạ Vô Trần có mấy viên tướng thân mặc khôi giáp, còn mấy chục cao thủ cấm vệ mặc quân phục hoàng cung. Thiết Phi Dương bị Mặc Tầm Hoan ngăn cản nên căn bản không thể xông vào.
Sắt Sắt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn vô số binh sĩ đang vọt tới. Mũi chân ở trên mái hiên hơi kiễng lên làm cho thân mình phóng lên, ở trên mái hiên nhảy lên, cuối cùng mũi chân điểm trên thân cây làm cuốn theo một đám tuyết đọng.
"Hộ giá!" Có binh sĩ nhìn thấy Sắt Sắt từ trên trời bay xuống thì sợ tới mức hô to lên.
Sắt Sắt vung tay trái lên, vô số ngân châm từ trong tay áo bắn nhanh ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, các binh sĩ đang xông lên đều bị điểm trúng huyệt đạo.
Mấy viên đại tướng mặc khôi giáp tiến lên ngăn cản, Sắt Sắt rút đao ra, mũi nhọn lạnh lẽo của Tân Nguyệt loan đao lướt qua trong không trung, chân khí làm cho những bông tuyết bay đầy trời cuồn cuộn bay về phía trước. Dùng hơn mười chiêu đã có thể đánh bại vài tên đại tướng để vọt tới trước mặt Dạ Vô Trần.
Nàng vung đao chém về phía Dạ Vô Trần, có một ánh đao đang đâm tới bả vai nàng, nàng không né cũng không tránh vẫn như trước chém về phía cổ Dạ Vô Trần. Một đao trúng mục tiêu, còn vai trái của nàng cũng trúng một kiếm.
Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, Dạ Vô Trần sợ tới mức nhắm hai mắt lại, thanh đao xẹt qua cổ hắn, cơn đau đớn ập tới, trong một cái chớp mắt hắn nghĩ mình sẽ chết. Thị vệ bảo vệ hắn nhìn thấy cổ hắn giàn giụa máu tươi cũng sợ tới mức ngây dại.
Nhưng hắn vẫn chưa chết, vẫn còn có thể hô hấp được.
Đao của nàng chỉ thiếu một chút là có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Một đao kia của nàng có thể giết được hắn nhưng nàng lại cố tình không giết hắn.
Hắn nghi hoặc mở mắt ra, trước mắt lại hiện lên một đường đao nữa, cánh tay trái lại càng đau đớn. Sau đó là cánh tay phải, rồi đến trước ngực, đùi,....Mỗi một lần ánh đao hiện lên, trên người hắn sẽ có thêm một vết thương, không quá sâu, không đủ để lấy mạng nhưng lại đau đớn vô cùng. Chỉ trong chốc lát trên người hắn đã chằng chịt vết thương, cung trang màu vàng giờ gần như đã nhuốm đầy máu tươi.
Hắn đột nhiên hiểu được, nữ nhân này không phải không giết hắn mà là muốn tra tấn hắn trước. Nàng chính là....đang báo thù cho Dạ Vô Yên!
Dạ Vô Trần luôn luôn xem thường nữ nhân nhưng trước mắt hắn lại bị nữ tử này dọa cho hoàn toàn hoảng sợ.
Nữ tử này dường như không còn muốn sống nữa, không! Quả thật nàng chính là không muốn sống nữa!
Nàng muốn chết!
Thị vệ của hắn xuất chiêu với nàng, nàng có thể dễ dàng tránh thoát, nàng đơn giản không hề trốn vẫn như trước ra tay với hắn.
Thương tích trên người của hắn cũng không khác gì trên người nàng!
Dạ Vô Trần nhìn biểu tình lạnh lùng cùng cực của Sắt Sắt, hắn không biết rốt cuộc một đao kết thúc tính mạng của hắn sẽ thế nào.
Hắn hoàn toàn kinh sợ!
Hắn là hoàng thượng, là vua của một nước. Nhưng hắn cũng phải run run nói: "Ngươi đừng giết trẫm, trẫm thật sự không giết Dạ Vô Yên! Trẫm nghe thấy các ngươi muốn tấn công đến đây, trẫm muốn dùng hắn làm con tin, làm sao có thể ngu ngốc giết hắn chứ. Trẫm cũng không biết hắn sao có thể chết được, thật sự không phải trẫm giết hắn!"
Nhưng Sắt Sắt sao có thể tin lời hắn nói. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo, nàng chém thẳng về phía cổ Dạ Vô Trần.
Một thanh kiếm từ bên cạnh bỗng nhiên phóng tới vừa kịp ngăn được một chiêu của Sắt Sắt. Nhưng người đó cũng bị đao khí làm loạng choạng lui về phía sau vài bước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sắt Sắt giận dữ trong lòng, người này thế nhưng lại dám ngăn cản một chiêu lấy mạng của nàng. Nàng chăm chú nhìn lại, quần áo bào màu tím của người kia rõ ràng là trang phục của hộ vệ bên cạnh thái thượng hoàng Gia Tường. Nhưng vào lúc này, tai lại nghe có người quát: "Thái thượng hoàng giá lâm! Thái thượng hoàng giá lâm!"
Tiếng la kia mang theo nội lực, âm thanh mặc dù không lớn nhưng vẫn truyền đến tai mọi người.
Trong nháy mắt, hai bên đang đánh nhau kịch liệt đều nhìn về phía trước, có rất nhiều binh tướng đang chậm rãi đi đến, đúng là binh tướng vây khốn phủ Tuyền Ki. Trong đội quân phía trước có một con ngựa chiến màu trắng, người trên đó, thân mặc long bào màu vàng, đúng là người theo lý đang bệnh nặng nằm trên giường, thái thượng hoàng Gia Tường.
Uy thế của thái thượng hoàng Gia Tường so với một hoàng đế mới như Dạ Vô Trần tất nhiên cao hơn rất nhiều, những binh sĩ này nhìn thấy ông xuất hiện cũng bất giác dừng trận chiến kịch liệt, mấy viên đại tướng cuống quýt đi đến trước mặt ông quỳ lạy thi lễ.
Thái thượng hoàng Gia Tường ra lệnh cho thị vệ bên cạnh bao vây lấy Sắt Sắt, ông lạnh giọng nói: "Người đầu, bắt nữ tử hành thích vua này lại."
Sắt Sắt vung Tân Nguyệt loan đao lên, cố chịu đau từ những vết thương, cười lạnh, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm Dạ Vô Trần được một nhóm người bảo vệ đã rời ra xa.
Dạ Vô Trần, mạng ngươi thật lớn! Nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Thái thượng hoàng, không thể đâu!" Hàn Sóc nghe thấy mệnh lệnh của thái thượng hoàng thì lên tiếng can ngăn: "Thái thượng hoàng, người hiện tại ngài nên bắt phải là tên tặc tử Mạc Tầm Hoan của Y Mạch quốc."
Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn thấy Dạ Vô Trần đã bình an được bọn thị vệ bảo vệ lùi về sau thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi ra lệnh cho bọn thị vệ đi tìm Mạc Tầm Hoan thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Thiết Phi Dương vốn đang quyết đấu với Mạc Tầm Hoan, nghe thấy thái thượng hoàng Gia Tường muốn gây bất lợi cho Sắt Sắt nên hắn đánh lùi Mạc Tầm Hoan, nhảy đến bên cạnh Sắt Sắt, bảo vệ trước người Sắt Sắt.
Mạc Tầm Hoan thừa dịp đó trong chớp mắt phóng ra một màn khói màu lam, ẩn vào đó chạy thoát.
Ánh mắt của thái thượng hoàng Gia Tường dừng trên người Sắt Sắt, mới vừa rồi khi ông thúc ngựa đến thì nhìn thấy nữ tử này đang muốn giết Dạ Vô Trần, hành vi hành thích vua làm sao ông có thể dễ dàng tha thứ.
Bọn thị vệ nghe lệnh, đang muốn ra tay với Sắt Sắt và Thiết Phi Dương, nhưng vào lúc này hướng hoàng cung lại có khói bốc lên rồi đột nhiên nổ tung. Có ngựa cấp tốc chạy đến truyền tin, quân đội của Dạ Vô Nhai cùng binh mã của Kim Đường trong ngoài phối hợp đã chiếm được hoàng cung.
Mà ngoài vòng vây, truyền đến từng đợt tiếng gót sắt của vó ngựa, lại có một đội quân xông đến đây, người cầm đầu đúng là người luôn luôn làm việc qua loa Dật vương Dạ Vô Nhai.
Dạ Vô Nhai đã sớm nghe thám tử báo cáo tình thế trước mắt, hắn lập tức xoay người bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt thái thượng hoàng Gia Tường, quần áo màu lam tung bay phần phật trong gió, nét mặt tuấn mị ôn hòa tao nhã, không biết là vì cuộc chiến này hay vì nguyên nhân khác mà còn kèm theo vài phần lạnh lùng khốc liệt.
"Phụ hoàng, nhi thần đã cứu giá chậm trễ. Mới vừa rồi nhi thần liên kết với binh mã của lục đệ, quét sạch giặc ngoại xâm trong ngoài hoàng cung, không biết tình hình của phụ hoàng ở nơi này thế nào? Đã bắt được tên tặc thủ Mạc Tầm Hoan kia chưa?" Dạ Vô Nhai trầm giọng nói, giọng nói ôn hòa tao nhã mang theo một chút khí phách không dễ nhận thấy.
Thái thượng hoàng Gia Tường dường như cho đến giờ phút này mới bỗng nhiên phát hiện ông còn có một hoàng tử như vậy.
"Vô Nhai, võ nghệ của ngươi cao như vậy từ khi nào?" Thái thượng hoàng Gia Tường đối mặt với biến cố xảy ra rất bất ngờ nên hỏi một câu không liên quan gì đến vấn đề chính, ông thật sự quá mức kinh ngạc, đứa nhỏ không có tiếng tăm gì này cũng là người thâm tàng bất lộ, có tài nhưng ẩn dấu không lộ ra sao?
"Phụ hoàng, nhi thần cũng học võ vài năm mới có thể được như bây giờ! Lục đệ chỉ muốn quét sạch giặc ngoại xâm, không có ý muốn đoạt vị, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tha tội cho các vị tướng sĩ." Dạ Vô Nhai vén áo bào qua một bên, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.
Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn Dạ Vô Nhai quỳ gối dưới tuyết đọng, ánh mắt sâu thẳm hiện lên một gợn sóng, ông ngẩng đầu liếc nhìn mái hiên của thiên lao một cái, lại nhìn qua Sắt Sắt đang ở trong vòng vây, sắc mặt tái nhợt như tro tàn.
Ông trầm giọng ra lệnh: "Khởi giá hồi cung!"
Nhóm binh tướng vây quanh thái thượng hoàng Gia Tường cũng trở về hoàng cung.
Dạ Vô Nhai bước nhanh về phía Sắt Sắt, nhìn thấy dáng vẻ đẫm máu của Sắt Sắt, đôi mắt đen như mực của hắn hiện lên một vẻ đau lòng thật sự.
Hắn bước nhanh đến trước mắt Thiết Phi Dương, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt!"
Sắt Sắt ngay khi hắn nói chữ cuối cùng kia thì cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống hôn mê.
Hôm sau, triều đình Nam Việt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.
Thái thượng hoàng Gia Tường tuy rằng lành bệnh nhưng lại không còn muốn trông coi việc triều chính, còn Dạ Vô Trần sau khi bị thương trong cuộc đại chiến kia cũng bị kinh sợ, bị bệnh nặng, mà chuyện hắn cấu kết với Y Mạch quốc cùng yêu thương nam sủng rốt cuộc cũng bị truyền khắp Nam Việt.
Thái thượng hoàng Gia Tường phế đi tân đế Dạ Vô Trần, lập Dật vương Dạ Vô Nhai làm hoàng đế, quốc hiệu là Khánh Dật.
Trận chiến mồng mười tháng chạp này ở trong chính sử của Nam Việt chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nhưng các quan ghi chép sách sử vẫn nhớ rõ và kể lại nó vào trong phó sử của Nam Việt. Bởi vì trong trận chiến này, có một người quan trọng đã ra đi.
Người này từng là một truyền kì trong triều đình Nam Việt, hay có thể nói là một truyền thuyết.
Đó chính là Tuyền vương Dạ Vô Yên.
Sử sách ghi lại, hắn phái người dùng mười lăm vạn binh mã chiến đấu với năm mươi vạn binh mã do triều đình phái tới, còn mình lại dùng kế kim tiền thoát xác, theo con đường thủy Giang Đông dẫn năm vạn binh mã bất ngờ tập kích Phi thành, khi đang tấn công hoàng thành, cùng Dật vương Dạ Vô Nhai trong ngoài phối hợp khống chế được triều đình Nam Việt. (Kim tiền thoát xác: là kế thứ 17 trong 36 kế, có nghĩa là con ve sầu vàng lột xác. Kế này là lúc tình thế cực khẩn cấp, nguy hiểm như treo trên sợi tóc, buộc phải dùng nghi binh để lừa dối đối phương, dựa vào đó để trốn thoát).
***
Phượng hoàng trên đài thâm trầm thổi sáo thương tiếc.
Hổ chết để da, tiếng thơm lưu truyền, tướng quân ca khúc khải hoàn hồi kinh. Trong dân gian lưu truyền một khúc dài oanh oanh liệt liệt. Nơi tiểu viện bằng ngói đỏ, không tương hứa, trăng sáng tỏ. Ba kiếp nhân sinh, nước muôn đời vẫn chảy, vẫn tấm lòng son sắt duy nhất này.
Dữ tợn, mùi hương lưu luyến, hóa máu lệ trong ban ngày, như nhuộm cả những vì tinh tú. Hối hận vì ngàn sai lầm đã qua, chua xót tâm hồn. Trong mộng cách cửa sổ cất tiếng gọi, vẫn không để ý, đề chẩm tần kinh. Để hận ngàn đời, tiếng tiêu đổi hướng, tiếng mưa như tiếng chuông ngân.
(Nhụy Cách Nhi)
Sắt Sắt đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình hôn mê, luôn chỉ mơ mơ màng màng nằm mơ, trong bóng đêm nàng không ngừng chìm nổi, nửa mộng nửa tỉnh, ở trong bóng tối vô tận cùng muôn vàn tra tấn vô cùng đau khổ, nàng dường như còn có thể nghe thấy chung quanh còn có những tiếng bước chân nho nhỏ cẩn thận, nàng cảm giác được tim đập càng lúc càng mãnh liệt, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt tất cả, đau đớn dường như muốn nổ tung.
Nàng cảm giác như Dạ Vô Yên đang ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vươn tay ra lại không thể nào bắt được hắn. Trước mắt chỉ có thân thể máu me đầm đìa kia. Nàng cảm giác được thân mình nhẹ tênh, dường như lúc nào cũng có thể bay lên.
Khi Sắt Sắt tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai, tuyết sớm ngừng rơi.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt. Còn mặt trên của chiếc gối cũng ẩm ướt một mảng. Nàng trừng mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy mảnh băng trắng quấn trên đỉnh đầu, nơi chóp mũi còn vương một mùi máu tanh.
Nàng chậm rãi đứng dậy, cảm giác được một loại mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, miệng vết thương trên người đau đến nỗi khiến nàng run lên, dùng hai cánh tay đỡ lấy nhưng cũng không thể đỡ nổi thân mình yếu ớt, thiếu chút nữa đã gục trên giường.
"Ta chỉ là đang gặp ác mộng!" Nàng tự nhủ với mình.
"Tiểu thư, để em đỡ người." Tử Mê mặc quần áo màu tím nhìn thấy Sắt Sắt đã tỉnh nên cuống quýt chạy lại đỡ Sắt Sắt.
"Tử Mê, ngươi trở về khi nào?" Sắt Sắt đờ đẫn hỏi, sắc mặt có chút hoảng hốt.
"Mới trở về hôm qua!" Tử Mê cố nén nước mắt nói.
"Vậy sao?" Sắt Sắt nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi nói: "Tử Mê, ta đã gặp một cơn ác mộng."
Sắt Sắt ngồi bên mép giường, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng hiện lên một vẻ vô cùng thê lương, giọng nàng khàn khàn nói: "Ta mơ....." Ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn chăm chú trên mặt Tử Mê trong chớp mắt nói: "Mơ...... mơ thấy Dạ Vô Yên, hắn…...hắn......"
Ánh mắt đau khổ của nàng nhìn về phía Tử Mê, sắc mặt mang theo một vẻ mê muội không nói nên lời, nói nửa ngày nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được. Nàng căn bản không biết phải hình dung giấc mộng kia như thế nào, giấc mộng đáng sợ kia làm cho tinh thần nàng hoảng loạn. Cho nên nói chữ "hắn" nửa ngày cũng không thể nói ra điều gì.
Tử Mê cố nén nước mắt, dìu Sắt Sắt ngồi vào trước bàn trang điểm, mỉm cười nói: "Tiểu thư, cùng lắm cũng chỉ là một giấc mộng thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Tử Mê trang điểm cho người, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, chúng ta ra ngoài ngắm tuyết đi."
Tử Mê nhẹ nhàng nói, nàng cũng rất hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng thôi!
Tử Mê lấy lược ra, bắt đầu chải chuốt mái tóc dài của Sắt Sắt, sau đó nhanh nhẹn búi kiểu lưu vân kế cho nàng, giắt thêm một cây trâm ngọc lên búi tóc.
Sắt Sắt nhìn vào kính thấy khuôn mặt tiều tụy của mình, đôi mắt còn hơi sưng đỏ.
Nàng rốt cuộc đã khóc trong giấc mộng sao?
Nàng vịn tay vào bàn, lảo đảo đứng dậy, cũng không để Tử Mê đỡ, chậm rãi đi ra ngoài. Tử Mê chạy tới, khoác lên cho nàng chiếc áo choàng lông cừu trắng.
"Ta đã gặp một giấc mộng đáng sợ, ở trong mộng còn khóc nữa." Nàng vừa đi vừa thì thào lặp đi lặp lại câu này, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhợt nhạt mà mờ mịt.
Trong vườn, tuyết trắng phủ kín, khung cảnh đập vào mắt tất cả chỉ đều là một màu trắng.
Thật đúng là một thế giới trắng ngần như thủy tinh bằng ngọc lưu ly.
Hai bên đường, trên mỗi cây mai tuyết đọng trên đầu cành, nụ hoa yếu ớt cùng những cánh hoa mai mỏng manh ở dưới tầng tuyết đọng thong thả tỏa ra hương thơm.
Sắt Sắt dẫm trên tuyết đọng trên mặt đất, từng bước từng bước một đi tới, phía sau đám tuyết đọng trên mặt đất in hằn những dấu chân uốn lượn của nàng.
Tử Mê phái người mang đến một chiếc ghế dài đặt ở trong đình giữa viện.
Sắt Sắt nằm trên ghế dài, Tử Mê cẩn thận đem áo choàng lông cừu khoác lên người nàng, sau giữa trưa ánh nắng gay gắt chiếu trên mặt nàng, khuôn mặt tuyệt mĩ trắng nõn như tuyết giống như lúc nào cũng có thể hòa tan. Tuyết ngừng rơi, bầu trời không cao xa nhuộm thành một màu xanh nhạt, thuần khiết không chút tạp chất, những áng mây mờ mịt thoạt nhìn trắng noãn.
Tuyết đã ngừng rơi, hoa mai nở, ngày lại ngày trôi đi, thế giới vẫn như trước xinh đẹp vô cùng. Sắt Sắt gục đầu xuống, bỗng nhiên theo thói quen, nước mắt bỗng không thể khống chế rơi xuống, lấy tay lau đi nhưng dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được, hình như cố thế nào cũng không thể ngừng lại. Lòng lại buồn bã như một chiếc lá rụng héo rũ, ở trong gió đông lạnh co rúm lại rồi theo gió bay đi.
Dạ Vô Nhai đi đến bên cạnh Sắt Sắt lúc nào nàng cũng không hay biết. Cho đến khi hắn ngồi xuống cạnh nàng, vươn một cánh tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy một cái khăn lụa màu trắng, lau đi nước mắt không ngừng rơi trên gò má nàng.
Sắt Sắt nâng hàng mi lên, nhìn nụ cười nhẹ vô cùng thương yêu trên khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Dạ Vô Nhai.
"Trời rất lạnh, khóc cái gì mà khóc, cẩn thận không nước mắt đông lạnh hết kìa." Dạ Vô Nhai vừa lau đi nước mắt trên mặt nàng, vừa nói nhẹ nhàng.
Dạ Vô Nhai không mặc quần áo xanh thêu hoa cẩm tú mà mặc cung phục màu hồng, trước ngực thêu một con rồng năm móng vuốt, đang bay lên trên áng mây năm màu, nhìn qua thần thái vô cùng kiêu ngạo. Rồng nha, Vô Nhai rốt cuộc đã gánh vác non sông xã tắc, toàn thân thu lại vẻ tao nhã cùng tĩnh lặng, ngoại trừ việc khiến cho người ta nhìn thấy vẻ tôn quý còn có một chút khí chất của một quân vương.
Mà khuôn mặt tuấn nhã kia của Vô Nhai, nay thoạt nhìn thì đuôi lông mày cùng khóe mắt cũng hiện lên một chút vẻ lạnh thấu xương cùng khí phách vô hình. Nay Vô Nhai đã không còn là một người thanh tao nhã nhặn như lúc trước nữa, gần như đã thấm sâu khí chất quân vương.
Hắn hiện tại đã làm hoàng đế, nhưng Sắt Sắt ngồi ở trước ghế dài không hề đứng dậy, cũng không thi lễ, nàng không có tâm tình để ý những nghi thức xã giao đó.
"Ta gặp một cơn ác mộng! Ta mơ thấy hắn….. Giấc mộng kia thật đáng sợ, thật đáng sợ. Cho nên, ta….. ta mới khóc." Sắt Sắt ngẩng đầu, đôi mắt thanh lệ bị phủ kín bởi vẻ mê man cùng đau đớn tột cùng. Nàng tựa đầu vùi vào trong lòng hắn, nói mê man, đáy lòng trống rỗng, chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối, chưa bao giờ bất lực như vậy.
Lòng Dạ Vô Nhai bị chấn động mạnh, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy như vậy của Sắt Sắt, dường như hắn cũng có chút không dám tin.
Đây vẫn là Tiêm Tiêm công tử hung hăng như trước kia sao? Lúc này nhìn nàng yếu ớt như thế, giống như một con chim nhạn bị mất bạn đồng hành, bàng hoàng không nơi nương tựa, cực kì bi ai kêu gào thảm thiết.
Nàng theo bản năng đang cố kháng cự lại sự thật kia! Nàng không tin đó là sự thật! Thì ra nàng cũng có lúc phải trốn tránh như vậy.
Dạ Vô Nhai nhẹ nhàng thở dài, hắn chậm rãi tiến lên, một cửu ngũ chí tôn đang ở trước mặt nàng mà cúi người, bàn tay hắn cầm lấy tay nàng, tay nàng lạnh như băng không có chút độ ấm nào, một cảm giác mất mát thông qua bàn tay truyền đến lòng hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy lòng mình cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn lẳng lặng nói: "Sắt Sắt, nghe ta nói, nàng không nằm mộng mà đó chính là sự thật. Lục đệ... hắn đã không còn trên thế gian này nữa, nàng phải sống thật tốt, vì hắn nàng phải sống thật tốt!"
Giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn, mang theo vẻ đau khổ, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng lại tàn nhẫn như vậy.
Lời nói này, từng chữ từng chữ rõ ràng như vậy, giống như mưa đá lạnh băng, nghiền nát những suy nghĩ lừa mình dối người của nàng.
"Vì sao ngươi lại muốn gạt ta? Làm sao hắn có thể rời khỏi thế gian này, không thể! Ngươi gạt ta! Ta hận ngươi!" Sắt Sắt lạnh lùng nói, bàn tay bắt lấy cánh tay hắn, cách lớp áo lạnh dày cộm, bóp chặt lấy cánh tay hắn. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt mĩ mang theo một vẻ thảm thiết tột cùng.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân