A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 4: Điệp Luyến Hoa - Chương 129 (Phần 2)
Nguyên bản Sắt Sắt nhìn thấy trên mặt biển không có gì lại xuất hiện một chiếc thuyền đã làm nàng thực sự rung động, nhưng mà, về điểm rung động này so với nhìn thấy một người, quả thực là bé nhỏ không đáng kể.
Hắn là Dạ Vô Yên, một thân mặc áo trắng, Dạ Vô Yên mang theo mặt nạ bạch ngọc tinh xảo.
Nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được, vào thời điểm này, hắn lại xuất hiện ở Thủy Long đảo. Giờ phút này, hắn không phải là đang ở bắc Mặc thành sao? Vì cái gì, mà đến nơi này? Như vậy, hôm nay, Phượng Miên sớm đã dự định được là hắn muốn tới, nên mới dẫn nàng đi tới nơi này đón hắn.
Nhìn cách ăn mặc lúc này của hắn, hoàn toàn là lâu chủ Xuân Thủy lâu. Thân phận cũng là Dạ Vô Yên, giờ phút này, là quyết không thể xuất hiện ở nơi này.
Hắn đứng ở trước mặt Sắt Sắt, xoay người, đem mặt nạ bạch ngọc trên mặt bỏ xuống dưới, lộ ra gương mặt tuấn mỹ. Ánh mắt lưu chuyển, một nụ cười dịu dàng hiện lên nơi khóe miệng, ôn nhuận như lưu ngọc. Đôi mắt phượng lúc đó lại gần ngay trong gang tấc, thẳng tắp nhìn Sắt Sắt, làm Sắt Sắt trong nháy mắt tim đập liên hồi.
“Phu nhân!” Nàng nghe được trên thuyền kia truyền đến một tiếng gọi, nàng quay đầu nhìn lại, chính là Tiểu Sai cùng Hoa Tai vẻ mặt mừng rỡ như điên nhìn nàng, ánh mắt ngấn lệ lóng lánh. Nhưng mà hai người chỉ đứng ở xa xa không nhúc nhích, tựa hồ là sợ quấy rầy Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên.
Chớp mắt một cái, Sắt Sắt phát hiện mình có chút thất thố, nàng liền mỉm cười với Tiểu Sai cùng Hoa Tai phất phất tay, sau đó quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt Dạ Vô Yên, chậm rãi nói: “Ngươi tới nơi này làm cái gì? Thủy Long đảo cũng không phải là nơi ai cũng có thể đến!”
Vừa mới mở miệng, nàng mới cảm giác được giọng điệu của mình không tự chủ được có chút sắc bén.
Ánh mắt Dạ Vô Yên ngưng lại, nói: “Ta là......” Dừng một chút, rồi thản nhiên nói: “Đến thăm Triệt nhi.”
Đến thăm Triệt nhi!
Triệt nhi là con của hắn, hắn lại buông tha binh quyền vì cứu Triệt nhi một mạng, hắn đến thăm Triệt nhi, nàng thật ra không thể cự tuyệt.
“Đi thôi.” Sắt Sắt thản nhiên mở miệng, dẫn đầu đi về phía đảo.
Hai người yên lặng đi ở phía trước, phía sau Phượng Miên cùng Tiểu Sai hoa tai lại trò truyện cười đùa không ngừng.
Mấy người cùng yên lặng trên đoạn đường, Sắt Sắt theo bản năng không muốn để cho người khác biết được lâu chủ Xuân Thủy lâu đến Thủy Long đảo. Nhưng mà, trên đảo phần đông là cướp biển, khó tránh khỏi gặp phải. Nhưng, Dạ Vô Yên không biết khi nào đã sớm đội mặt nạ.
Dạ Vô Yên chậm rãi đi ở bên cạnh nàng, tư thái thong dong mà tao nhã, vẻ mặt đạm mạc mà không coi ai ra gì.
Hắn nhìn thấy nàng, nhưng thật ra lại bình tĩnh thong dong. Sắt Sắt nhớ tới mình mới vừa rồi chợt nhìn thấy hắn thì khẩn trương đến nỗi gần như thất thố, thầm cảm thấy dọa người.
Chỉ chốc lát sau Sắt Sắt đã đến lầu các nội, Triệt nhi không có ở đó, không biết Thanh Mai cùng Tử Mê dẫn đi chỗ nào luyện võ.
Sắt Sắt phái Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi tìm kiếm, còn mình đi vào trong phòng khách. Phượng Miên cùng Tiểu Sai và Hoa Tai thực biết điều chưa cùng đi lên chỗ bọn họ, chỉ có Dạ Vô Yên chậm rì rì theo đuôi nàng.
Sắt Sắt mở cửa phòng ra, đứng ở cạnh cửa, mỉm cười nói: “Minh lâu chủ mời vào.”
Dạ Vô Yên chậm rãi vào phòng, Sắt Sắt ở phía sau, cũng chưa tới cửa, đang nghĩ định kêu thị nữ tới dâng trà đến. Tốt xấu gì nàng cũng là chủ nhà, dù sao cũng phải ra dáng một chủ nhà.
Còn chưa kịp mở miệng, Sắt Sắt chợt thấy bên hông căng thẳng, bàn tay nóng rực giống bàn ủi chặt chẽ bắt lấy nàng, hơi thở nóng rực gần sát ở phía sau, sau đó, chỉ cảm thấy bên hông lại căng thẳng, thân thể của nàng bị xoay vòng lại, đang đứng ở cạnh cửa, bị đẩy lui về phía sau một bước, rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.
Dạ Vô Yên đã tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn mỹ tới gần nàng, cúi đầu hung hăng hôn vào môi của nàng.
Mạnh mã hút lấy môi nàng dường như không thể thỏa mãn Dạ Vô Yên, hắn bắt đầu xâm nhập vào bên trong, khiêu mở hàm răng của Sắt Sắt, không hề biết kiềm chế mà công thành đoạt đất, tùy ý phóng đãng qua lại càn quét.
Sắt Sắt không hề phòng bị, cảm giác trong đầu “oanh” một tiếng, tựa hồ có pháo hoa nổ tung. Nàng theo bản năng muốn đẩy ra hắn, nhưng mà, lại không ngờ đổi lấy cường lực càng thêm áp chế. Thân mình hai người vốn đã gắn sát vào nhau, nhưng dường như đè nặng người nàng tựa hồ thấy còn chưa đủ, lại càng thêm gấp gáp đè nặng nàng.
Hơi thở của hắn len lỏi vào cổ nàng, nàng cảm giác được mình gần như hút thở không thông, mà nụ hôn của hắn dường như đã hút hết khí lực của nàng.
Sắt Sắt vẫn không nhúc nhích tựa vào trên ván cửa, chỉ cảm thấy phía sau là một mảnh lạnh lẽo, mà phía trước người là thân mình của hắn mang theo một nguồn nhiệt mãnh liệt. Trong lúc đó nàng đang ở giữa băng lửa dày vò, cảm giác yêu cùng hận ở bên trong giao triền.
Hắn kỳ thật nói đúng, nàng đối hắn vẫn còn có cảm giác, nhận thức này làm cho trong lòng Sắt Sắt chấn động, thân mình nháy mắt cứng đờ.
Có cảm giác thì phải làm thế nào đây? Bọn họ không có khả năng trở lại như trước.
Bàn tay Sắt Sắt lạnh nhạt đẩy Dạ Vô Yên ra, lúc này đây thực ra là dùng được, hắn tựa hồ cảm giác được sự cứng ngắc của nàng, liền chậm rãi đứng dậy. Đôi đồng tử long lanh như sóng nước chăm chú nhìn nàng trong gang tấc.
“Thật có lỗi, ta kìm lòng không được!” Dạ Vô Yên thở hổn hển nói, chậm rãi buông Sắt Sắt ra, xoay người đi đến cạnh cửa sổ, tầm mắt chuyển hướng nhìn những bông hoa rừng ngoài cửa sổ. Mái tóc của hắn đen giống như màn đêm xõa xuống, khuôn mặt tao nhã tuấn tú, hắn có một loại hơi thở phóng khoáng không kềm chế được, giống như một loài dã thú cao quý.
Hắn biết nàng vẫn còn không tình nguyện chấp nhận hắn, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy nàng, người mà hắn mong nhớ ngày đêm, lại vẫn là nhịn không được lại một lần nữa xâm phạm nàng.
Sắt Sắt chỉnh sửa quần áo cùng búi tóc có chút hỗn độn, áp chế kinh hoàng trong lòng, vì che giấu sự bối rối của mình, nàng liền hỏi một câu không mà vấn đề chẳng liên quan đến nhau: “Ngươi.... Giọng nói của ngươi vì sao lại đổi tới đổi lui được vậy?”
Một khi làm Minh Xuân Thủy, tiếng nói của hắn liền lại biến thành ôn nhã thuần hậu.
Dạ Vô Yên tuyệt đối không ngờ đến Sắt Sắt đột nhiên lại đề cập đến vấn đề này, khóe môi nở ra một chút ý cười, nói: “Là dùng viên thuốc của Vân Kinh Cuồng khống chế giọng nói!”
Sắt Sắt nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, thì ra là công lao viên thuốc của Vân Kinh Cuồng. Lúc trước nàng cũng từng hoài nghi qua Dạ Vô Yên cùng Minh Xuân Thủy là một người, chỉ vì thanh âm khác nhau, mới bị che mắt lâu dài đến vậy.
Viên thuốc kia thật quá hại người nha!
“Sắt Sắt, hôm nay ta vốn là đi thuyền của Âu Dương Cái đến, giờ này, chắc thuyền của hắn đã cập bến ở phía trước chờ chúng ta.” Dạ Vô Yên quay đầu nhìn về phía Sắt Sắt, trên mặt vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, “Thủy Long đảo đã không còn là nơi an toàn nữa, ta hy vọng, nàng có thể mang theo Triệt nhi, theo u Dương đến nước ngoài tạm lánh một thời gian, ta đã lệnh cho u Dương ở nơi đó hết thảy đã an bài ổn thỏa.”
“Đi nước ngoài?” Sắt Sắt nhướng mày, cười khẽ hỏi.
Nàng không ngờ đến Dạ Vô Yên lại bảo nàng mang theo Triệt nhi rời khỏi nơi này!
“Dạ Vô Yên, ngươi vì sao lại luôn bá đạo an bài cho ta cùng Triệt nhi, ta có thể bảo vệ tốt cho mình cùng Triệt nhi.” Tuy rằng biết được hắn là vì nàng mà có ý tốt, nhưng là bởi vì hắn như thế là xem nhẹ nàng, nên trong lòng nàng vẫn là có chút không vui.
“Sắt Sắt, ta biết cảm nhận của nàng, nhưng mà, hiện tại, bọn họ đều đã biết được nàng cùng Triệt nhi là người ta yêu thương nhất, cho nên, đều đang âm thầm theo dõi hai người, ta không thể cho bọn họ lại làm tổn thương đến hai người. Sắt Sắt, mặc kệ như thế nào, cả đời này, nàng đã là nữ nhân của Dạ Vô Yên ta, bất kể nàng có muốn phân rõ ranh giới với ta thế nào đều đã không được nữa rồi.” Dạ Vô Yên chắc chắn nói.
Sắt Sắt trong lòng kinh ngạc, hắn nói đúng. Cho dù về sau có thể không để ý đến hắn, nhưng còn chuyện trước kia thì sao! Dù có thế nào cũng không thể xóa nhòa.
“Ngươi muốn khởi binh sao?” Sắt Sắt cứng giọng hỏi.
Bởi vì chuyện của Triệt nhi, hắn không thể danh chính ngôn thuận đi đoạt cung, nay, lại mạo hiểm muốn cái thiên hạ to lớn này nếu mà mưu phản sơ suất thì sao? Sẽ phải thêm bao nhiêu gian nan cùng hung hiểm a!
“Sắt Sắt, nàng biết được, có một số việc, ta phải đi làm!” Hắn đứng ở cạnh cửa sổ, ánh chiều tà trên đại dương chiếu trên người hắn, Sắt Sắt nhìn hàng mi rậm của hắn, con ngươi đen tràn đầy tình ý đang phát sáng.
Hắn có lẽ nói rất đúng, thiên hạ một khi đại loạn, an toan nhất là an thân một chỗ, chỉ là, Giang Sắt Sắt nàng cũng không phải là nữ nhân cần người khác bảo hộ. Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Được, quyết định như vậy đi, hãy bảo Âu Dương Cái dẫn theo Triệt nhi đi, nhưng mà, ta sẽ không đi, ta muốn ở lại.” Sắt Sắt rành mạch nói.
Dạ Vô Yên quay đầu nhìn về phía Sắt Sắt, không một tiếng động thở dài một hơi. Thật lâu sau, cúi đầu nói: “Sắt Sắt, nàng thật sự quá quật cường. Nhưng mà, ta cũng rất thích cái tính quật cường của nàng!”
***
Đêm, rất nhanh buông xuống.
Tối nay sắc trời rất tốt, ánh trăng nhô cao, chiếu rọi bờ biển một mảnh trong trẻo, sóng biển dào dạt đánh tới, rồi lại chậm rãi lui xuống.
Sắt Sắt đi theo Dạ Vô Yên, dắt Triệt nhi, đoàn người đi tới bờ biển.
Sắt Sắt ngồi xổm xuống, sờ mặt Triệt nhi, trầm giọng nói: “Triệt nhi, đến nước ngoài phải nghe lời Thanh Mai cùng Tiểu Sai, không được nghịch ngợm, không lâu đâu, mẫu thân sẽ trở về với con, biết chưa?”
“Mẫu thân, Triệt nhi đã biết, sau đó không lâu, người cùng phụ thân sẽ đi đến ở với con sao?” Triệt nhi thúy thanh hỏi, nhìn sang Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt không nghĩ tới Triệt nhi lại hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nàng sớm đoán được Triệt nhi đã biết được Dạ Vô Yên kỳ thực là phụ thân của bé, nhưng vẫn là không nghĩ tới Triệt nhi lại hỏi như vậy.
Dạ Vô Yên nghe vậy thân mình chấn động, hắn cúi người, bế Triệt Nhi lên.
Ánh trăng như một tấm lụa mỏng bao phủ hai người, một lớn một nhỏ, mặt mày tương tự, biểu tình giống nhau, ánh mắt giống nhau, đang nhìn lẫn nhau. Giờ khắc này, không cần phải nói gì cũng đã hiểu.
Dạ Vô Yên tay xoa xoa đầu Triệt nhi, sủng nịch nói: “Phụ thân nhất định cùng mẫu thân con đến ở với con, rất nhanh thôi.” Nói xong, hôn nhẹ nhàng trên trán Triệt nhi. Hắn vẫn không thể tin được, phụ thân mà chính miệng Triệt nhi nói chính là hắn.
“Triệt nhi sẽ chờ hai người tới!” Triệt nhi cười tủm tỉm nói, chạy về phía bờ biển.
Thanh Mai và Tiểu Sai cùng Triệt nhi lên thuyền, đi đến chỗ thuyền của Âu Dương Cái cách đó không xa. Hoa Tai cùng Tử Mê vẫn ở lại, vẫn chưa đi theo.
Thuyền lớn chậm rãi đi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, trong lòng Sắt Sắt, một mảnh buồn bã. Chỉ mong Triệt nhi ở nước ngoài sẽ vui vẻ, có Tiểu Sai cùng Thanh Mai chăm sóc nàng cũng yên tâm.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho Triệt nhi, nước ngoài có rất nhiều thứ mới mẻ, Triệt nhi đi, cũng mở mang một chút kiến thức.” Dạ Vô Yên cúi đầu nói.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện, Trầm Ngư không thấy đâu nữa.” Bắc Đẩu vội vã chạy tới, trầm giọng bẩm báo.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi, lần này Triệt nhi rời bến, Sắt Sắt vẫn chưa cố ý gạt Trầm Ngư, vốn định thử nàng một phen. Không nghĩ tới, nàng lại nhanh như vậy vội vã muốn đi tới chủ nhân của nàng bẩm báo sao?
“Khi nào thì không thấy nàng?” Sắt Sắt cứng giọng hỏi.
“Không lâu lắm khoảng một lát, Nam Tinh đã ở trên thuyền đuổi theo rồi, còn ta tới bẩm báo lão đại.” Bắc Đẩu cất cao giọng nói.
“Bắc Đẩu, chuẩn bị thuyền, chúng ta đi!” Sắt Sắt âm thanh lạnh lùng nói.
Bắc Đẩu trong tức khắc đã chuẩn bị một con thuyền tới, Dạ Vô Yên thấy thần sắc Sắt Sắt ngưng trọng, biết sự tình không phải là việc nhỏ, liền cùng Sắt Sắt lên thuyền đuổi theo.
“Trầm Ngư là ai?” Trong bóng đêm yên lặng, Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, thản nhiên hỏi.
“Là một nữ hài tử ở Điền gia thôn mà ta mang về.” Sắt Sắt chậm rãi nói.
Ánh mắt Dạ Vô Yên thâm sâu, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhất định phải đuổi theo. Xem ra, lũ bất ngờ lần đó cũng không phải ngoài ý muốn, lúc trước ta vẫn canh cánh trong lòng, vì cái gì mà đối phương lại độc ác như thế, đem mọi người toàn thôn hại chết. Thì ra, chỉ là vì che giấu một sự thật.”
“Sự thật gì?”
Dạ Vô Yên nói: “Đôi vợ chồng nàng nói kia, có lẽ căn bản là không có con. Cho nên, đối phương sợ chúng ta bắt tay vào đi thăm dò, nên mới có thể đem người trong thôn đều hại chết. Đáng tiếc, chúng ta thiếu chút nữa là mắc mưu rồi.”
Sắt Sắt trong lòng xẹt qua một tia lạnh, kỳ thật nàng có nghĩ tới chuyện này, nhưng mà, nàng luôn âm thầm bài xích loại ý tưởng này, nàng không muốn tin, một người trong sáng như Trầm Ngư, là do đối phương phái tới làm thám tử.
Đêm nay, trời quang trăng sáng, trên mặt biển mênh mông bát ngát.
Con thuyền của Sắt Sắt đang lênh đênh trên mặt biển, tạo nên một mảnh cánh hoa u lạnh. Con thuyền đi tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát, xa xa đã nhìn thấy phía trước có hai điểm đen nhỏ. Tới gần, nhìn ra là hai chiến thuyền con.
Chiến thuyền phía trước kia, đúng là con thuyền của Trầm Ngư, nàng đứng ở trên thuyền nhỏ, đang đi trên mặt biển, tốc độ thật ra không chậm. Con thuyền phía sau, đúng là Nam Tinh, hắn theo sát con thuyền Trầm Ngư, đang lênh đênh trên sóng biển.
“Ngư Nhi, ngươi muốn làm gì?” thanh âm Sắt Sắt theo mặt biển thong thả truyền đến, rõ ràng rành mạch, át cả tiếng sóng biển, truyền đến bên tai Trầm Ngư.
Trầm Ngư quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đứng ở mũi thuyền là Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên, trong lòng kinh hãi. Nàng không biết Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đang cố ý giám thị nàng, tối nay hành động đã bị bại lộ. Hơn nữa, càng làm cho nàng sợ hãi là, Sắt Sắt lại có thể nhanh như vậy đuổi kịp nàng.
Mắt thấy con thuyền đến gần, đang đuổi theo mình. Trầm Ngư cắn chặt răng, ùm một tiếng nhảy xuống nước biển.Nhìn thấy Trầm Ngư giống như một con cá biến mất trong làn nước biển, Sắt Sắt thế mới biết, cái tên Trầm Ngư đều không phải là tùy ý mà đặt nên, trách không được lại kêu là Trầm Ngư, kỹ năng bơi của nàng dĩ nhiên là giỏi như thế, trực tiếp lẻn vào trong biển.
Trên thuyền, Bắc Đẩu đã lệnh một số mười người giương cung tiễn ra, chỉ đợi lúc Trầm Ngư ngoi lên mặt biển để thở, liền kéo cung bắn tên. Sắt Sắt không đành lòng, nàng lắc đầu nói: “Buông cung tiễn xuống, ta sẽ đi bắt nàng!”
“Lão đại, hải lý nguy hiểm, huống chi, nay lại là ban đêm!” Bắc Đẩu vội vàng nói. Hắn tuy rằng biết Sắt Sắt biết bơi lội, nhưng mà, chưa bao giờ thấy qua, nên rất lo lắng.
Sắt Sắt ngưng mi nói: “Không sao! Không có việc gì đâu.”
Nàng trở lại chui vào trong khoang thuyền, chỉ chốc lát sau đi ra, thay bộ váy đang mặc, là một thân bó sát người màu da cá xám trắng. Màu xám trắng như giọt sương đọng trên cánh hoa, mông mông lung lung, khiến nàng nhìn qua như là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Sắt Sắt đứng ở trên mép thuyền, ánh mắt dừng ở trên mặt biển, thấy được phía trước Trầm Ngư đang ở trong biển ngoi lên để thở, nàng xác định chuẩn phương hướng, rồi thả người nhảy xuống biển.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên hơi hơi híp lại, nhìn Sắt Sắt sớm đã nhảy vào trong nước, hắn mới phát giác mình mới vừa rồi hoảng hốt đến ngẩn người.
Bắc Đẩu trợn tròn mắt, không ngờ đến Sắt Sắt đang bơi ở trong nước, vòng eo uốn lượn, thật sự giống như một mỹ nhân ngư, hướng về phía trước như một mũi tên bơi đi, dáng người mạnh mẽ tuyệt đẹp khỏi phải nói.
Chỉ chốc lát sau, Sắt Sắt lặn sâu xuống biển, mặt biển bây giờ một mảnh bằng phẳng, đen kịt, ai cũng không biết dưới mặt biển xảy ra chuyện gì.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng ở trên mép thuyền, gió đêm thổi bay bạch sam của hắn, phần phật rung động, con ngươi dưới cái mặt nạ đen lóng lánh ánh sáng tinh nhuệ, nhìn thẳng ở trên mặt biển.
Phía trước truyền đến một trận tiếng nước, chỉ thấy một bóng người trong trong nước xông ra, tựa hồ là muốn để thở, Dạ Vô Yên thấy rõ, đó là Trầm Ngư. Trầm Ngư nội lực không bằng Sắt Sắt, thời gian nín thở tự nhiên cũng không hơn Sắt Sắt.
Trong lòng biển, Sắt Sắt linh hoạt vòng đến bên cạnh người Trầm Ngư, bắt được đầu vai của nàng, ngón tay ngọc điểm huyệt đạo của Trầm Ngư. Sắt Sắt đang rẽ nước mà bơi đi, nàng một tay ôm Trầm Ngư, hướng thuyền bên này bơi lại.
Đến trên thuyền, Sắt Sắt đem Trầm Ngư đặt ở trên boong thuyền, đang muốn hỏi Trầm Ngư. Thì Dạ Vô Yên đã nhanh nhẹn đem Sắt Sắt đẩy vào trong khoang thuyền.
“Làm sao vậy?” Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi.
“Thay quần áo đi!” Dạ Vô Yên thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.
Sắt Sắt thế mới phát hiện, mình đang mặc bộ quần áo da cá ôm sát, thân hình không hề ngăn cản được hiện ra, mày hơi hơi nhăn một cái, đứng dậy thay quần áo.
Khi trở ra, chỉ thấy Trầm Ngư đang ngồi ở trên boong thuyền, mặc kệ Bắc Đẩu hỏi cái gì, đều là không nói một tiếng.
Sắt Sắt chậm rãi đi đến trước mặt Trầm Ngư, ánh mắt bình tĩnh dừng ở nàng, ôn nhu hỏi: “Ngư Nhi, đã trễ thế này, ngươi rời bến làm cái gì?”
Trầm Ngư nghe được lời nói ôn nhu của Sắt Sắt, cổ họng nhất thời nghẹn lại, nàng chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt thê lương đang ở trên mặt Sắt Sắt lưu luyến chớp mắt một cái, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
“Ngư Nhi, thực xin lỗi tiểu thư.” Hai hàng châu lệ chậm rãi chảy xuống.
“Ngư Nhi, vợ chồng Điền thị ở Điền gia thôn, không phải là cha mẹ của ngươi?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
“Không phải, Ngư Nhi vốn là không có cha mẹ! Cũng không có người thân.” Trầm Ngư chua chát nói.
Sắt Sắt đau xót trong lòng, nàng tất nhiên hiểu được cảm giác không có người thân.
“Ngư Nhi, mấy năm nay, ta đối đãi ngươi như thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Tiểu thư đối đãi như tỷ muội ruột vậy!”
“Ngay cả như vậy, ngươi cũng muốn phản bội ta sao? Còn có Triệt nhi nữa, ngươi là nhìn nó lớn lên, tại sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại nó chứ?” Sắt Sắt đau lòng nói. Trầm Ngư nếu mà đem tin tức Triệt nhi lúc này đi thuyền rời bến truyền ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi lại bị người ta bắt cóc.
Trầm Ngư vừa khóc vừa nói: “Em không muốn hại tiểu công tử, chủ nhân chẳng qua là muốn tiểu công tử làm con tin thôi”.
Bắc Đẩu hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự là quá ngây thơ.”
Ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân của ngươi là ai? Chính là khi ta tỉnh lại, vị công tử mà ngươi nó lúc đó sao, hắn rốt cuộc là ai?”
Trầm Ngư dừng ở trên mặt Sắt Sắt, ánh mắt hiện lên một tia áy náy: “Tiểu thư, xin lỗi, em thật sự không thể nói cho người.”
“Ngư Nhi......” Sắt Sắt trong lòng buồn bực, đến giờ phút này, nàng vẫn còn muốn bảo vệ cho chủ tử của nàng.
Bắc Đẩu ngưng mi lại, dù sao, hắn cùng Trầm Ngư ở cùng một chỗ thời gian cũng không phải là ngắn, nhìn thấy nàng cố chấp như thế, trong lòng khó thở, âm thanh lạnh lùng nói: “Trầm Ngư, đến lúc này rồi, ngươi còn không thành thật khai báo! Có lẽ còn có thể giữ cho ngươi một mạng.”
Trầm Ngư mỉm cười nhìn về phía Bắc Đẩu, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, chậm rãi nói: “Bắc Đẩu, ngươi nghĩ rằng ta còn muốn sống sao? Ta còn có thể sống sao?”
Sắt Sắt trong lòng trầm xuống, bước lên trước, nói: “Ngư Nhi không cần làm chuyện điên rồ!”
Trầm Ngư cười cười: “Tiểu thư, em không báo đáp được cho người, ân tình này, Ngư nhi kiếp này không thể báo đáp, chỉ có kiếp sau mới báo lại.” Nói xong, một chút máu từ khóe môi chảy xuống.
“Ngư Nhi......” Sắt Sắt trong lòng buồn bã.
Trầm Ngư nhìn Sắt Sắt, con ngươi dần dần tản ra, thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện, chỉ là, khóe môi lại nở ra một nụ cười yếu ớt, máu tươi chậm rãi tràn ra.
Sắt Sắt ôm lấy thân mình của Trầm Ngư, cảm giác được thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, đáy lòng một mảnh buồn bã.
Sắt Sắt đang buồn rầu, Trầm Ngư không phải làm loại người thủ đoạn tàn độc, nhưng mà, rốt cuộc là vì cái gì mà một đứa nhỉ lại khăng khăng một mực vì người khác mà làm những việc đó. Bốn năm trước, cũng mới có mười ba mười bốn tuổi a! Mà đêm nay, nàng cuối cùng bởi vậy đã đánh mất tính mệnh, nhưng là đứa nhỏ này lại vẫn là như vậy cam tâm tình nguyện.
Sắt Sắt ôm Trầm Ngư, cảm giác được trong người nàng có cái gì đó rớt xuống dưới. Ánh mắt nàng ngưng lại, phát hiện đó là một quyển tấm da dê, mở ra nhìn, thì thấy mặt trên vẽ cách bố chí phòng ngự Thủy Long đảo.
Sắt Sắt đáy lòng phát lạnh, làm bản đồ này là Trầm Ngư muốn giao cho chủ tử của nàng.
Dạ Vô Yên nhìn đến kia tấm da dê, ánh mắt lại bỗng nhiên ngưng lại, hắn đưa tay nhận lấy từ trong tay Sắt Sắt, cũng không nhìn bản đồ trên tấm da dê kia, mà là lật mặt sau để xem tấm da dê.
Sắt Sắt ngưng thanh hỏi: “Có cái gì không ổn sao?”
“Tấm da dê này......” Dạ Vô Yên bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tối đen hiện lên một tia sắc nhọn lạnh băng.
Sắt Sắt trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận lại tấm da dê, thần sắc cũng bỗng nhiên ngưng lại một chút.
Nàng cũng từng ở qua Dạ Vô Nhai phủ đệ một thời gian, biết được Vô Nhai làm giấy và bút mực luôn luôn chú ý. Nàng ở trong phủ hắn có xem qua một xấp tấm da dê như vậy, là hắn đặc chế ra. Cắt hình tứ giác, hoa văn là hình giọt nước, góc bên phải còn in dấu vằn nước do chính hắn vẽ ra.
Sắt Sắt nhìn tấm da dê này quen quen, trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng không phải không hoài nghi qua Vô Nhai, nhưng mà, ba lần bảy lượt bị chính mình đẩy ngã cái hoài nghi kia. Bởi vì, trong lòng nàng, Vô Nhai là một người hờ hững như gió thổi mây bay nhất thiên hạ. Hắn cùng nàng mới quen không lâu, hắn lại có thể xả thân cứu nàng, làm sao có thể, làm ra chuyện hãm hại nàng!?
Nhưng mà, nhìn tấm da dê trước mắt này, trong lòng Sắt Sắt, vẫn là khó mà tin được. Bốn năm trước, ở dưới Hắc Sơn Nhai hắn đã cứu nàng lên, công tử áo xanh đó thật sự là Vô Nhai!
Nói hắn cứu nàng, nàng tin điều đó, nhưng việc chủ mưu, khơi mào khoảng cách Hách Liên Ngạo Thiên cùng Dạ Vô Yên, lại là Vô Nhai sao?
Dạ Vô Yên tựa hồ cũng là nhận ra tấm da dê được đặc chế này, mày liếm khẽ chau lại, đôi mắt phượng thâm thúy càng thêm sâu.
“Nàng cũng nhận ra được tấm da dê này?” Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi nói, ánh mắt một mảnh bí hiểm.
Sắt Sắt gật gật đầu, nâng mắt hỏi: “Ta cảm thấy Vô Nhai không phải người như vậy!”
Dạ Vô Yên hí mắt, nhìn dưới ánh trăng, Sắt Sắt mặt mày thanh tú, hắn thản nhiên nói: “Ta cũng không tin tưởng, nhưng mà....” Hắn không có nói thêm gì nữa, hắn biết được Vô Nhai đối ngôi vị hoàng đế không có gì hứng thú, có thể hắn đối Sắt Sắt là có hứng thú, hắn cũng là biết được điều đó.
Sắt Sắt nâng mắt, ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời.
Mờ mịt, cao vời vợi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tản ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bao phủ một vùng biển, cùng thuyền lớn trên biển, còn có cả người trên thuyền.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân