One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 4: Điệp Luyến Hoa - Chương 106
Chương 106 - Điệp luyến hoa 6
Nữ tử áo trắng tên Mặc Nhiễm kia vui vẻ đặt tay lên dây đàn, khúc nhạc “U Lan” thản nhiên quanh quẩn vang lên trong điện Thanh Tâm, tiếng đàn thanh nhã mà không mất đi khí thế.
Tất cả mọi người đều chăm chú vào tiếng đàn, chỉ mình Dạ Vô Yên nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ tay của Mặc Nhiễm.
Vết sẹo kia xuất hiện trên cổ tay trắng như ngọc trông rất dữ tợn. Liếc xuống dưới, trong lòng Dạ Vô Yên như bị sét đánh, tâm tư thâm trầm bỗng trở nên trống rỗng, chỉ có cổ tay trắng như tuyết cùng vết sẹo dữ tợn kia thoáng ẩn thoáng hiện trước mặt hắn.
Hắn không phải không nghĩ tới, từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, ngay cả khi tìm được đường sống trong chỗ chết cũng khó đến nhường nào. Hắn không dám nghĩ đến, bởi vì hắn không thể chịu đựng được nàng ở một nơi mà hắn không hề hay biết chịu đựng mọi gian khổ một mình, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Mặc Nhiễm thì tim của hắn vẫn đau như dao cắt.
Năm đó, nàng đã phải chịu bao nhiêu đau đớn đây!
Sắt Sắt nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Mặc Nhiễm, nàng nhịn không được hít sâu một luồn khí lạnh, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm. Nữ tử này tột cùng là do ai phái tới mà ngay cả vết sẹo cũng ngụy trang được?
Năm đó, nàng từ vách núi rơi xuống, thân thể cọ vào vách đá hoặc bị đá cứng văng ra cứa vào, khắp nơi trên người đều là vết thương. Một vài vết thương không sâu đều đã khỏi hẳn, cũng không để lại sẹo. Chỉ vài chỗ sau lưng bởi vì vết thương khá sâu nên đã để lại sẹo. Thật ra trên cổ tay Sắt Sắt không có dấu vết của thương tích để lại, nhưng nữ tử này vì muốn làm cho Dạ Vô Yên chú ý đến vết sẹo nên đã làm cho cổ tay mình trở nên dữ tợn như vậy.
Sắt Sắt hơi híp mắt, ánh mắt thoáng qua một vẻ lạnh lùng, mặt nàng không đổi sắc lắng nghe tiếng đàn của Mặc Nhiễm. Có thể đàn được như vậy, Mặc Nhiễm này tất nhiên cũng có chút tài nghệ, nhưng so với tiếng đàn của nàng thì vẫn còn kém một chút khí phách. Bất quá nàng ta cũng đã tính toán không sai, chỉ không biết nàng ta có dám đàn khúc “Quốc Phong” hay không?
Còn Dạ Vô Yên đang bị vết sẹo trên cổ tay Mặc Nhiễm làm mất hết hồn vía, căn bản không chuyên tâm nghe đàn.
Khúc nhạc kết thúc, Mặc Nhiễm chậm rãi đứng dậy, sóng mắt ướt át, sắc mặt dịu dàng điềm tĩnh, trong ánh mắt lộ ra một vẻ lạnh lùng. Cả người nhìn qua khí chất vô cùng tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh. Chỉ mình Sắt Sắt để ý thấy những ngón tay ngọc trong ống tay áo của nàng đang vô thức túm lấy cổ tay áo rất nhanh, đem chỗ đóa hoa sen thêu trên cổ tay áo nhàu đến thay đổi hình dạng.
Sắt Sắt nhếch môi cười lạnh, nàng cũng không làm động tác nhỏ đó. Thực hiển nhiên Mặc Nhiễm này cũng đang cực kì khẩn trương trong lòng. Nàng ta phỏng chừng như cũng đang sợ bị Dạ Vô Yên nhìn ra nàng là giả.
Toàn bộ điện Thanh Tâm lâm vào trạng thái yên tĩnh, Dạ Vô Yên từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía Mặc Nhiễm.
Sắt Sắt lặng nhìn Dạ Vô Yên bước qua bên cạnh mình, lập tức đi tới trước mặt nàng kia, đứng lặng!
Dạ Vô Yên vẫn chưa nói gì, đôi mắt phượng sâu thẳm đang băn khoăn lướt một vòng trên khuôn mặt ngọc của nữ tử kia, sau đó bàn tay liền cầm lấy bàn tay ngọc của nàng, động tác rất mềm nhẹ, giống như đang cầm lên một vật vô cùng quý giá dễ vỡ. Cẩn thận như vậy, dịu dàng che chở như vậy, thì ra khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này lại che kín bởi vẻ dịu dàng không thể ngờ tới, dịu dàng giống như có thể nhấn chìm người khác. Đôi đồng tử đen như mực, ánh mắt ướt át sáng ngời, làm cho người ta hoài nghi nam nhân này có thể bật khóc bất kì lúc nào.
Mặc Nhiễm trơ mắt nhìn nam tử cao quý tao nhã và lạnh lùng đang đứng trước mặt mình, nhìn khuôn mặt tuần mĩ đang vì nàng mà dỡ xuống một tầng sương lạnh, lòng của nàng bỗng nhiên bị kìm hãm. Khi ánh mắt sắc bén sâu thẳm của hắn toát ra vẻ dịu dàng khiến lòng người như bị chết chìm, khi hắn nhìn vào cổ tay của nàng, trong nháy mắt, nàng dường như đã quên mình là ai? Nàng đang giả làm ai?
“Tuyền vương, ngài…làm gì vậy?” Thật lâu sau, nàng dường như mới từ sự kinh ngạc ngây ngẩn hoàn hồn lại, thì thào nói nhỏ.
“Ta rốt cục đã đợi được nàng quay lại!” Hắn nâng bàn tay nàng lên, cúi đầu, dịu dàng nhìn nàng. Giọng hắn rất dịu dàng, giống như sợ âm thanh của mình quá lớn nàng sẽ như một giấc mộng lúc nào cũng có thể tan biến.
“Ta…Chúng ta trước kia có quen nhau sao?” Mặc Nhiễm ngước mắt, hàng mi run run, ánh mắt ướt át bị che kín bởi một vẻ mê hoặc.
“Xuỵt…” Dạ Vô Yên đưa tay đặt lên bờ môi nàng, nhẹ nhàng nói: “Để cho bổn vương ngắm nhìn nàng thật kĩ.”
Hắn vươn ngón tay, dịu dàng lướt qua mặt nàng, từ hàng mi đến đôi mắt, từ chiếc mũi cao đến bờ môi mỏng. Là thật, không phải dịch dung, là nét mặt chân thật của nàng.
“Tuyền vương, xin hãy tự trọng!” Mặc Nhiễm yên lặng đẩy hắn ra, một lần nữa ngồi xuống trước cây đàn, nói lạnh lùng: “Tuyên vương, xin hỏi, ngài còn muốn nghe nhạc khúc nào nữa?”
Khóe môi Dạ Vô Yên nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười nhẹ.
“Không cần đánh đàn, đứng lên đi. Ta có lời muốn tuyên bố với mọi người!” Dạ Vô Yên nhẹ giọng, thân hình cao lớn tuấn tú đang cúi người trước mặt nàng, đôi đồng tử ẩn chứa ý cười sâu đậm, mang theo một vẻ mê hoặc, khiến nàng nhìn thấy trong lòng giống như bị kìm hãm.
“Tuyên bố cái gì?” Nàng ngước mắt hỏi, ánh mắt ướt át cùng tầm mắt của hắn chạm nhau, nhìn vào đôi mắt đen như mực của hắn, sâu không lường được, lại trong trẻo sáng ngời.
Nàng bị hắn nhìn đền mặt đỏ lên, quên mất cả việc mình phải giả vờ tạo ra vẻ mặt lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trên đại điện, mọi người đều trơ mắt nhìn Dạ Vô Yên cùng nàng kia dịu dàng lưu luyến nhìn nhau chăm chú, văn võ bá quan quả thực không thể tin vào mắt mình, Tuyền vương thế nhưng lại để ý đến nữ tử này, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tưởng được.
Là thật sao?
Dạ Vô Yên xoay người, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, giống như đông qua xuân đến, ý cười nở rộ sắc xuân động lòng người.
“Để các vị chê cười rồi, nàng chính là bổn vương….”
“Ai da, ta rất thích vị tỷ tỷ này nha, tỷ tỷ à người thật xinh đẹp, bây giờ có thể ôm ta một cái hay không?” Lời của Dạ Vô Yên còn chưa dứt thì một bóng người nhỏ nhắn đã từ bàn tiệc đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Mặc Nhiễm, gục đầu vào trong lòng Mặc Nhiễm.
“Tỷ tỷ, ta rất thích điệu múa của người, rất thích tiếng đàn của người.” Triệt nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói một cách vui sướng.
Lời nói của Dạ Vô Yên bị Triệt Nhi cắt ngang, hắn nhăn mày, thản nhiên nhìn Triệt nhi làm nũng trong lòng Mặc Nhiễm.
“Mặc Nhiễm tỷ tỷ, người thích ta không?” Triệt nhi mở to đôi mắt tinh nghịch, đôi hàng mi đen như mực chớp chớp như hai cánh bướm đen, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc mang theo vài phần chờ mong.
“Á, ta…” Mặc Nhiễm hơi do dự mở miệng.
Đôi đồng tử của Triệt Nhi nhất thời trở nên ươn ướt, giống như đang ẩn chứa một chút nước mắt,giống như chỉ cần đối phương nói ra chữ “Không” thì bé lập tức sẽ bật khóc.
“Ta tất nhiên là thích ngươi rồi.” Mặc Nhiễm cười cười dịu dàng, duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Triệt nhi.
“Vậy người đồng ý gả cho ta được không? Ta cam đoan chỉ cưới một phu nhân là ngưòi, cho dù các cô nương khác có khóc la cầu xin ta, ta cũng không cưới các nàng.” Triệt nhi từ trong lòng Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm trang nói.
Lời nói vừa dứt thì mọi người nhất thời ồ lên, đứa nhỏ này mới nói sẽ cưới vợ sao? Thái tử Dạ Vô Trần có chút xấu hổ “khụ” một tiếng, tối nay hắn hơi hối hận vì đã giả mạo làm phụ thân của tiểu tử này.
Mặc Nhiễm bật cười nói với Triệt nhi: “Ngươi năm nay mới vài tuổi, chờ đến khi ngươi cưới ta thì ta cũng đã thành một bà lão.”
“Bà lão ta cũng muốn người!” Triệt nhi chu môi lên: “Ta không chê người già đâu.”
“Nhưng ta ngại ngươi còn nhỏ nha!” Mặc Nhiễm nhíu mày nói, tiểu tử này thật đúng là dai như đỉa, bất quá nhìn vẻ mặt ngây thơ của bé, thật đúng là không thể giận bé.
“Tỷ chê ta nhỏ sao, vậy tỷ gả cho hắn được không?” Ngón tay Triệt nhi chỉ ra phía sau nói: “Như vậy có thể làm mẹ của ta, làm mẹ ta cũng được.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Triệt nhi, chỉ thấy người hắn chỉ rõ ràng là Dạ Vô Trần.
Mặc Nhiễm vừa nhìn thấy thì cuống quýt quỳ xuống thi lễ với Dạ Vô Trần: “Thái tử điện hạ, dân nữ tuyệt đối không có ý định trèo cao, xin điện hạ thứ tội.”
Dạ Vô Trần cười ha ha nói: “Mặc Nhiễm, ngươi không cần khẩn trương, bản cung quả thực cũng rất thích ngươi. Nhưng ngươi cùng Tuyền vương vừa gặp đã yêu, bản cung tất nhiên thành toàn cho các ngươi!”
Dạ Vô Yên nâng bàn tay ngọc của Mặc Nhiễm lên, cười nhẹ nói: “Chuyện bổn vương mới vừa rồi muốn tuyên bố chính là việc này, nữ tử này là chính thê của bổn vương.”
Hắn không nói trắc phi, không nói vương phi, cũng không nói thị thiếp, hắn nói chính là thê.
Một chữ “thê” đã làm cho lòng Sắt Sắt chấn động.
Hắn đối với nữ tử kia nói lên chữ “thê” có phải rất buồn cười hay không, mà nàng kia lại cố tình giả trang giống hệt nàng. Đây rốt cục là ý gì? Hắn tự tay đánh nàng xuống vách núi, lại còn xem nàng là thê tử của hắn sao? Còn nữa, hắn chẳng lẽ không nhìn ra nữ tử này là giả hay sao?
Lời nói của Dạ Vô Yên làm mọi người trong đại điện phải ồ lên, tất cả đều đang thắc mắc thân phận của nữ tử này. Nhan sắc của nữ tử khuê các rất ít lộ diện trước mặt nam nhân, vậy nên ngay cả các đại thần từng tham dự yến hội ngồi ở xa đã từng gặp qua Sắt Sắt cũng không nhận ra nàng.
“Tuyền vương, không biết…..vương phi có thân phận gì?” Một đại thần đứng dậy hỏi, dù sao bốn năm nay Dạ Vô Yên chưa từng cưới vợ nạp thiếp, họ còn tưởng rằng hắn sẽ cô độc sống hết quảng đời còn lại, đột nhiên lại xuất hiện một thê tử, không ai không kinh ngạc.
Dạ Vô Yên cười cười, nhìn thoáng qua Mặc Nhiễm, nói nhàn nhạt “Nếu nàng đã mất trí nhớ thì bổn vương tạm thời không thể tiết lộ thân phận của nàng.”
Mọi người đương nhiên cảm thấy tiếc nuối mười phần, nhưng trong điện vẫn rì rầm không ngớt.
“Dân nữ thật sự là….thê tử của vương gia?” Mặc Nhiễm chần chờ hỏi, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Dạ Vô Yên cười cười, nói: “Tất nhiên rồi, ngay cả khi mất trí thì nàng vẫn là thê tử của ta.” Dạ Vô Yên nhẹ giọng nói, khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn, cánh môi hoàn mĩ ẩn chứa nụ cười như không cười, chỉ là ý cười kia ẩn ẩn toát ra một vẻ lạnh buốt không dễ nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, một bóng người mặc áo đen chậm rãi đi tới.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn, đúng là Dật vương Dạ Vô Nhai.
Đêm nay Dạ Vô Nhai vẫn ngồi chỗ kia, không nói gì, lẳng lặng thưởng thức rượu, hắn chỉ duy trì duy nhất một trạng thái tĩnh lặng. Chỉ đến khi nữ tử áo trắng tên Mặc Nhiễm xuất hiện, ánh mắt hắn mới có một vẻ dao động, sau đó lại trở nên bình tĩnh.
Lúc ấy, hắn chậm rãi bước ra, đi đến bên cạnh Dạ Vô Yên, ánh mắt ôn hòa dán trên người Mặc Nhiễm rồi chuyển sang Dạ Vô Yên, nói rất bình tĩnh: “Chúc mừng lục đệ, ngũ ca còn có việc ở Thương Hải, xin cáo từ trước.”
Dạ Vô Nhai chậm rãi rời đi, Kim tổng quản cuống quýt chạy ra tiễn.
Đêm đã khuya, yến tiệc cũng gần kết thúc, Dạ Vô Nhai cáo lui trước, một số khách cũng bắt đầu cáo từ rời đi.
Dạ Vô Trần cũng cười nhẹ đứng dậy, đến đón Triệt nhi, muốn dẫn hắn rời đi.
Sắt Sắt nhìn Triệt nhi nháy mắt một cái, mới vừa rồi nàng muốn lặng lẽ dẫn Triệt nhi rời đi, ngàn lần không thể rời đi cùng Dạ Vô Trần được. Nàng vốn muốn dẫn Triệt nhi rời đi ngay trong yến hội, không ngờ lại kéo dài đến hiện tại, nếu cùng Dạ Vô Trần rời đi, hành tung của nàng và Triệt nhi chắc hẳn sẽ bị Dạ Vô Trần tra được.
Triệt nhi ngồi trên ghế, nói một cách vô tội: “Ta không đi! Ta muốn đi theo Mặc Nhiễm tỷ tỷ, nàng ở đâu thì ta ở đấy.” Bé dường như rất tức giận vì mới vừa rồi Dạ Vô Trần mang Mặc Nhiễm tặng cho Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Trần nhướng mày, giọng lạnh lùng nói: “Không được! Đứa nhỏ này tại sao lại không chịu nghe lời như vậy!”
“Ta nói không đi là không đi! Ta muốn ở lại đây, ta muốn đi theo Mặc Nhiễm tỷ tỷ!” Triệt nhi từ trên ghế đứng dậy, chạy vội tới phía sau Dạ Vô Yên, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo Dạ Vô Yên, nũng nịu nói: “Vương gia, người để ta ở lại chỗ này đi! Ta muốn theo Mặc Nhiễm tỷ tỷ, ta còn muốn chơi cùng Lương nhi nữa!”
Dạ Vô Yên quay lại nhìn Triệt nhi, ngồi xổm xuống mỉm cười nói: “Vương phủ của ta không được đẹp như phủ thái tử, ngươi chắc chắn muốn ở lại sao?”
Không biết vì sao, đối với đứa nhỏ này, Dạ Vô Yên yêu thích nó vô cùng. Nhưng nó là con của Dạ Vô Trần, ở lại trong phủ của hắn nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ không thể gánh nổi hậu quả.
Triệt nhi nhìn ra Dạ Vô Yên do dự, đôi mắt phượng nhất thời rưng rưng, chỉ trong chốc lát hơi nước đã ngưng tụ thành nước mắt, lã chã theo mi mắt rơi xuống. Không khóc thành tiếng nhưng lại khóc vô cùng đáng thương, khiến người ta thương tiếc.
Dạ Vô Yên nhất thời mềm lòng, nhưng đứa nhỏ này cho dù thế nào cũng không thể ở lại trong phủ của hắn. Hắn đứng dậy mỉm cười nói: “Hoàng huynh, Tà nhi thật sự rất đáng yêu, chỉ là sợ ở lại trong phủ của bổn vương sẽ thiệt thòi cho hắn.”
Dạ Vô Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ của Triệt nhi thì cảm thấy bối rối. Suy tư thật lâu, hắn bỗng nhiên cười nói: “Không sao, nếu hắn nguyện ý thì đêm nay quấy rầy hoàng đệ rồi.” Nói xong, cúi người xoa xoa đầu Triệt nhi: “Không được bướng bỉnh như vậy nghe chưa.”
“Vâng ạ!” Triệt nhi vui mừng cười toe toét.
“Ngươi và cả Trương Hữu ở lại Tuyền vương phủ chiếu cố cho công tử.” Dạ Vô Trần liếc mắt nhìn Sắt Sắt và một thị vệ khác tên Trương Hữu, lạnh giọng phân phó: “Về phần các vú em và nha hoàn thì bản điện hạ tin trong phủ của hoàng đệ chắc không thiếu.”
Dạ Vô Yên nhăn mày, lúc này mới phát hiện ra để Triệt nhi ở lại quả là một phiền toái lớn.
Dạ Vô Trần cười nhẹ cáo từ, bọn thị vệ vây quanh rời đi.
Dạ Vô Yên tiễn hết các tân khách về, nhìn Triệt nhi cùng Sắt Sắt và thị vệ Trương Hữu kia, không chớp mi nói: “Kim tổng quản, sắp xếp cho Tà công tử đến chỗ ta ở.”
Tuy rằng, phủ của Tuyền vương canh phòng nghiêm ngặt, nhưng hắn vẫn lo lắng, chỉ có thể đem tiểu phiền toái này đến chỗ hắn ở hắn mới có thể ngủ yên giấc.
“Vương gia, vậy còn Mặc Nhiễm cô nương…à không, vương phi thì an bài làm sao? Có phải an bài đến Đào Yêu viện như trước kia không?” Kim tổng quản khom người hỏi.
“Không cần, cũng an bài đến Khuynh Dạ Cư của ta.” Dạ Vô Yên cười nhẹ nói, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một vẻ thương cảm không dễ dàng nhìn thấy.
***
Lời tác giả: Mặc Nhiễm là một mỹ nữ nhân tạo, Sắt Sắt của chúng ta đương nhiên là có một không hai.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân