A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3: Như Mộng Lệnh - Chương 095
Chương 95 - Như mộng lệnh 27
Cho dù không áp chế được bất kì kẻ nào, hôm nay nàng phải ra khỏi Xuân Thủy lâu.
Trong giây phút đó, nàng đã vọt tới trước mặt Thiết Phi Dương, tay áo trái phất phới như một đám mây bay, tay phải vung loan đao lên, ánh sáng lạnh lóe sáng.
Thiết Phi Dương không ngờ Sắt Sắt lại quyết liệt như vậy, không dám khinh địch, trường kiếm trong tay vung lên như một bông hoa kiếm, khiến toàn thân Sắt Sắt bị bao phủ bởi bóng kiếm.
Hai người đang ở dưới trời tuyết giao đấu qua lại.
Sắt Sắt né tránh, ra tay quyết liệt tuyệt không để lại lối thoát. Thiết Phi Dương chỉ muốn bắt Sắt Sắt lại, căn bản vẫn không dám làm nàng bị thương, vậy nên từng chiêu thức cũng không dùng hết toàn lực. Huống chi còn có Vân Kinh Cuồng đứng một bên rống lên: “Phi Dương, phu nhân đang mang thai, ngài ra tay cẩn thận một chút.”
Cùng quyết đấu với Sắt Sắt, Thiết Phi Dương vốn đã rất thận trọng, khi Vân Kinh Cuồng vừa nói vậy thì chiêu thức của hắn lại càng trở nên chậm chạp. Nữ nhân của lâu chủ hắn vốn không dám làm tổn thương, hôm nay còn có đứa con của lâu chủ, việc này thật khó giải quyết.
Sắt Sắt hơi nhướng mày, bên môi hiện lên một nụ cười nhạt, nàng thật ra chưa từng ngờ mình lại mang trong bụng đứa nhỏ này, thế nhưng lại trở thành lợi thế cho Xuân Thủy lâu. Nàng vung Tân Nguyệt Loan đao lên, dưới những bông tuyết đang bay, từng đường Tân Nguyệt đao vung lên, ánh lên đôi mắt trong sáng của nàng.
Chiêu thức thứ hai so với chiêu thứ nhất càng thêm sắc bén, chém về phía Thiết Phi Dương.
Thiết Phi Dương chỉ liên tục lui về phía sau, chỉ dám phòng thủ chứ không dám tấn công.
Sắt Sắt cười nhẹ, phóng ra chiêu cuối cùng, đạp vào Niếp Bộ Vân, dẫm lên cành cây hồng mai mà bay lên. Y phục hồng đang ở dưới trời tuyết nhanh nhẹn bay qua, không một ai dám ngăn trở.
Phía sau, Thiết Phi Dương dẫn theo thị vệ đang định đuổi theo chỉ nghe Vân Kinh Cuồng miễn cưỡng nói: “Phi Dương, đừng đuổi theo! Võ công của phu nhân đã tiến bộ rất nhiều, xuất chiêu quyết liệt như vậy chỉ sợ lâu chủ cũng không thể đuổi kịp, huống chi là chúng ta. Hơn nữa ngươi vội vàng đuổi theo như vậy, đường núi lại khó đi, phu nhân nếu không rành đường núi bị rơi xuống dưới thì không tốt chút nào.”
Thiết Phi Dương quay lại, ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh Vân Kinh Cuồng, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi lại có chiêu gì lợi hại, nói nghe một chút xem.”
“Cái gì mà chiêu gì lợi hại, đừng nói khó nghe như vậy. Những viên thuốc phu nhân mang theo có một viên thuốc mang theo mùi hương có tác dụng dẫn đường, lát nữa ta đi mượn chuột bạch nhỏ của Phong Dung Nhi, chúng ta sẽ âm thầm tìm được phu nhân, cũng đi theo bảo vệ nàng.” Vân Kinh Cuồng lắc lắc cổ tay bị Sắt Sắt nắm qua, cười tủm tỉm nói.
Thiết Phi Dương không chớp mi, chuyện đã tới nước này cũng chỉ có thể làm vậy.
***
Ra khỏi Xuân Thủy lâu, Sắt Sắt tựa như một con chim nhỏ được quay về với mây trời, thi triển kinh công một đường bay thẳng về phía chân núi. Tiếng gió vù vù bên tai, áo choàng đỏ thêu chim tước bị gió thổi bay phất phới, tựa như một cánh chim, tự do tự tại.
Ở trên núi được khoảng hai canh giờ, khi tới chân núi thì sắc trời dĩ nhiên đã vào đêm. Cũng may trên mặt đất đều là tuyết đọng lại, Sắt Sắt nương theo ánh trăng phản chiếu ánh tuyết đi thêm hai canh giờ đường bộ nữa. Đến khi đến được Mặc Thành thì sắc trời đã đến giờ tý.
Ban đêm, Mặc Thành thật im lặng, khắp nơi bóng tối đen đặc, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, chắc lúc này mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Ăn ngủ ở đầu đường, loại sự tình này Giang Sắt Sắt cũng không ngại, nhưng hiện nay trời đang rét đậm, không thể tìm đại một gốc cây nào đó, nằm ở trên cây mà ngủ say được, rất lạnh, sẽ bị đông chết mất. Hơn nữa nàng hoàn toàn xa lạ đối với Mặc Thành, muốn tìm một quán trọ cũng không dễ dàng, tệ hơn là hôm nay khi ra khỏi Xuân Thủy lâu nàng có chút kích động nên không mang theo một phân tiền nào. Ở Xuân Thủy lâu, căn bản không cần đến tiền bạc, ra ngoài mới biết không có tiền thật túng quẫn.
Sắt Sắt đang đi lang thang trên đường, hy vọng có thể tìm thấy một tiệm cầm đồ nào đó, có thể đem chiếc trâm cài đáng giá trên người đổi lấy bạc, sẽ tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Nhưng mà vận khí của nàng lại không tốt lắm, đi được nửa canh giờ cũng không gặp một ánh sáng nào.
Cho đến khi đi ngang qua một ngã tư nàng mới nhìn thấy một ngôi nhà còn đèn sáng. Ngôi nhà không lớn, nhìn qua rất bình thường, cửa lớn màu son rộng mở, bên cửa hiên treo hai cái đèn lồng lớn hồng hồng, toàn bộ ánh sáng hồng hồng chiếu rọi thềm đá tối tăm sáng như ban ngày.
Đang đi trên con đường tăm tối được nửa canh giờ, trong bóng tối vô tận, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng Sắt Sắt trở nên ấm áp.
Sắt Sắt đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy tấm biển treo trên cửa khắc hai chữ thật to “Trương phủ”.
Trên một góc cửa phủ tấm vải hồng có dán một chữ chúc mừng, thực hiển nhiên nhà này ngày mai sẽ có việc vui, vậy nên đêm khuya đèn vẫn còn sáng. Dưới hiên có vài thị vệ đứng dựa vào cửa, thấp giọng nói chuyện. Đột nhiên nhìn thấy Sắt Sắt thì ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Sắt Sắt.
Ánh sáng của đèn lồng dìu dịu, xuyên qua tấm da đèn bóng loáng, chiếu vào mặt Sắt Sắt, thủ vệ giữ cửa nhìn thấy Sắt Sắt là một nữ tử xinh đẹp thì đều ngẩn người.
Sắt Sắt biết trong đêm tuyết rơi như thế này thì tìm một căn nhà còn ánh đèn không dễ. Giờ phút này, nàng đã đi trong đêm tối rất lâu rồi, trên người thực rất lạnh, hiện tại nàng lại đang mang thai, bản thân có bị nhiễm phong hàn cũng không quan trọng, nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Suy tư thật lâu, nàng quyết tâm bước lên, thi lễ với các thủ vệ kia, cười trong trẻo nói: “Xin hỏi đại ca thiên kim trong phủ ngày mai gả đi sao?”
Sắt Sắt không nghĩ nhà này sắp lấy vợ mà nghĩ là gả con gái nên đành phải thăm dò hỏi thử.
Một thủ vệ đánh giá qua Sắt Sắt, vuốt cằm nói: “Không sai, cô nương đêm khuya như vậy đến đây là để đưa lễ vật sao?”
Sắt Sắt cười nhàn nhạt nói: “Tuyết lớn trời giá rét cho nên chậm trễ một chút, vậy nên khuya như vậy mới đến. Thỉnh các vị đại ca báo cho tiểu thư một tiếng, tiểu nữ có chút lễ mọn muốn đích thân giao tận tay tiểu thư.”
Sắt Sắt biết nếu nàng nói thẳng là muốn tá túc lại, có lẽ sẽ bị cự tuyệt, nếu có thể gặp được tiểu thư của Trương phủ, nói với nàng sẽ hay hơn, có lẽ nàng ta có thể giữ nàng lại.
Vài thủ vệ cảnh giác đánh giá Sắt Sắt một chút, một trong những thủ vệ đứng dậy đi thông báo. Sắt Sắt chờ ngoài cửa lớn một lát liền mơ hồ nhìn thấy thủ vệ đó dẫn theo một nữ tử đi tới. Nàng kia cũng không đi lại gần, chỉ lặng lẽ đứng trong viện nhìn thoáng qua Sắt Sắt, liền trở lại phân phó các thủ vệ dẫn Sắt Sắt vào.
Ở một góc đường cách Trương phủ không xa, có một bóng đen đang không chớp mắt nhìn nàng bước vào Trương phủ, sau đó bóng đen kia liền xoay người rời đi, động tác quỷ dị, chỉ chốc lát liền biến mất ở đầu đường, sau khi xuất hiện thì đang ở trong một khoản sân đơn giản.
Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường nằm sát mặt đất, ngọn đèn đặt trên cửa sổ, trên cửa sổ giấy có hàng trăm lổ hổng, gió bắc vù vù xuyên qua những ô cửa sổ giấy rách nát thổi vào.
Trên giường, một công tử trẻ tuổi ngồi khoanh chân, quần áo cũ kĩ thô sơ cùng chiếc áo choàng màu lam. Mái tóc đen dùng một chiếc cột tóc cột cao lên, cả người phong trần tuấn tú. Ánh sáng ngọn đèn thật ảm đạm, vầng sáng bạc nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt hắn, lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, đẹp đến vô cùng, giống như một tấm lụa mỏng, tựa như lúc nào cũng có thể tan biến. Lúc này, hắn đang nhắm mắt vận công, hàng lông mi thật dài rũ xuống, che khuất ánh mắt hắn.
Bóng đen kia nhẹ nhàng đi đến trước mắt hắn, đứng cách hắn năm bước chân, cúi đầu bẩm báo cùng hắn gì đó.
Công tử áo lam nghe vậy, hàng mi run rẩy, đột nhiên mở mắt ra, một đôi đồng tử đen long lanh tỏa ánh sáng mê người.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy, quả thật là nàng sao?” Hắn trầm giọng hỏi, giọng lộ ra vẻ kinh ngạc và một chút khó tin.
“Vâng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy nàng bước vào Trương phủ.” Bóng đen cúi đầu nói “Kế hoạch của chủ tử có cần thay đổi không?”
Công tử áo lam tập trung suy nghĩ, đôi mắt đen lạnh lùng cương quyết hiện lên phức tạp, thật lâu sao, hắn cúi đầu nói: “Cứ tiến hành theo đúng kế hoạch, bất quá có một vài thay đổi.”
Sắt Sắt đi theo sau một thị nữ, chậm rãi đi vào bên trong phòng.
Trong viện, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, dán chữ mừng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không náo nhiệt, nơi nơi đều yên lặng.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn thoáng qua chữ chúc mừng, trong lòng bỗng dâng lên một cơn đau đớn. Cứ tưởng rằng biết được Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên thì lòng của nàng đối với hắn sẽ không còn dao động gì nữa, nhưng khi nhìn thấy chữ chúc mừng này thì đột nhiên nàng lại nhớ đến hôn sự của hắn cùng Y Lãnh Tuyết, lồng ngực bỗng quặn đau, đúng là muốn kìm nén cũng không thể kìm nén được.
Thị nữ kia dẫn Sắt Sắt đến một phòng khách, an bày cẩn thận cho Sắt Sắt. Cứ tưởng rằng thị nữ kia sẽ dẫn Sắt Sắt đi gặp tiểu thư nhà này, cũng không ngờ còn chưa mở miệng thì đã an bày nàng ở chỗ này.
“Tiểu thư mới vừa rồi phái người ra nhìn qua nói căn bản là không biết cô nương. Cô nương nhất định đã thất lạc người nhà, lúc này hãy cứ tạm nghỉ ngơi ở đây, cũng không cần phải đưa lễ vật gì cả.” Thị nữ cúi đầu nói, giọng điệu rất khách sáo.
Sắt Sắt không chớp mắt, thật ra nàng cũng chưa từng nghĩ mới vừa rồi tiểu thư kia phái người ra nhìn nàng, nhưng đã biết rõ ý đồ của nàng. Nàng khẽ cười hướng thị nữ kia tạ lễ rồi ngồi lên chiếc giường trong phòng. Nàng cũng không dám ngủ sâu, dù sao đây là một nơi xa lạ, bất quá trong phòng có lò sưởi, khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân, trên người không hề cảm thấy lạnh.
Sắt Sắt từ trong túi thuốc lấy ra một viên thuốc an thai uống vào. Sau đó nàng liền khoanh chân ngồi tựa vào giường, vận nội lực. Có lẽ là vì đang mang thai lại mệt nhọc cả một đêm, Sắt Sắt tự nhiên nhắm mắt ngủ say.
Loáng thoáng nghe được một âm thanh rất nhỏ, nàng mở mắt nhìn lại nhưng nhìn thấy ngoài cửa sổ sắc trời vẫn tối đen như trước, xa xa có tiếng trống canh truyền đến, hình như đã đến canh tư.
Ngoài sân im lặng, có lẽ bọn người hầu đã đi nghỉ hết, chỉ còn vài chiếc đèn lồng treo cao vẫn như trước chiếu sáng, vì ngày mai có việc vui nên suốt đêm cũng không lấy xuống.
Sắt Sắt mới vừa rồi chợp mắt được một lát nên cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng đứng dậy bước xuống giường, trong phòng ánh lửa của than có chút ảm đạm. Sắt Sắt đứng dậy thêm than vào, ngọn lửa vụt sáng trở lại, ánh đỏ soi sáng nét mặt của nàng.
Trong viện, một đợt những tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “Ai đó?”
Âm thanh trong trẻo của một nữ tử vang lên: “Cô nương, xin hãy thức dậy, tiểu thư nhà ta muốn gặp cô nương.”
Sắt Sắt nghe vậy, đứng dậy mở cửa, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn lồng, nàng nhận ra đó là thị nữ vừa rồi dẫn nàng đi vào.
“Cô nương xin đi theo ta.” Thị nữ thản nhiên nhìn lướt qua Sắt Sắt, khẽ vuốt tóc, thấp giọng nói. Nói xong liền nhẹ bước về phía trước.
Sắt Sắt không chớp mắt, nàng vốn cũng muốn đi cảm ơn tiểu thư nhà này, chỉ là mới vừa rồi tiểu thư kia nói không muốn gặp nàng, nhưng lúc này vì sao lại muốn gặp nàng? Sắt Sắt ngước nhìn sắc trời, cảm giác được trời cũng sắp sáng, gặp nàng ta một lần cũng tốt, nói lời cảm tạ sau đó liền rời đi.
Nghĩ như vậy, Sắt Sắt liền đi theo thị nữ kia, bước nhanh về phía trước.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân