When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3: Như Mộng Lệnh - Chương 093 (Phần 1)
Chương 93 - Như mộng lệnh 25
Minh Xuân Thủy cúi người, mặt nạ trên mặt đã cởi xuống lộ ra dung nhan tuấn mỹ vô song, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nghe Sắt Sắt nói, ánh mắt hắn chợt ngưng trọng nhưng động tác thì không hề dừng lại.
Hắn tung hoành thiên hạ đã vài năm nay, bất kỳ chuyện gì, mỗi một bước đều là nghĩ sâu tính kỹ rồi mới tiến hành, mà kể từ khi gặp nàng, hắn không thể tự kềm chế cảm xúc của chính mình. Nữ tử trước mắt này luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong hắn.
Sự bình tĩnh của nàng, sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng khiến hắn cảm thấy, cho tới nay, nàng tựa như một làn gió nhẹ trên tay hắn, có thể cảm giác được, nhưng không thể nắm bắt, không phải chỉ cần hắn có lòng là có thể có được nàng.
Giờ khắc này hắn nhận ra, dù cho phải làm nàng hận hắn, còn tốt hơn là nàng không thèm để mắt đến hắn.
Hắn cúi đầu hạ môi hôn xuống, nhẹ nhàng mà dạt dào tình cảm, cuồng nhiệt mà sâu đậm, đôi môi hắn từ từ lướt xuống dưới, đánh vòng quanh cổ nàng, xương quai xanh của nàng rồi dừng lại trên bộ ngực sữa mềm mại của nàng. Bàn tay to lớn của hẳn nâng vòng eo mảnh khảnh của nàng lên, thân thể thon dài của hắn khẽ động, thâm nhập vào trong nàng.
Một cơn đau đớn ập đến, Sắt Sắt gần như cắn muốn nát môi để đè nén dục vọng và khao khát.
Hắn ngưng lại động tác, cố kềm chế bản thân, trầm giọng nói: “Hãy nói nàng muốn ta!”
Cầu mà không được, hắn liền ra tay mạnh hơn. Trong giờ phút này đây, Minh Xuân Thủy không hề là Lâu chủ Xuân Thủy lâu oai phong một cõi nữa, hắn chỉ là một nam tử bình thường đang điên cuồng vì yêu.
Sắt Sắt nghe thế chỉ cười lạnh lùng, cho dù phải cắn nát đôi môi anh đào của mình nàng cũng sẽ không lên tiếng.
Nụ cười lạnh lẽo của nàng khiến tim hắn như rơi xuống đáy vực sâu, nhưng hắn không hề ngừng lại động tác, tựa hồ chỉ có như thế mới có thể chứng minh nàng hiện tại vẫn hiện hữu trong ngực của hắn.
Cơn đau đớn lại đánh úp lại, cơn đau này chưa qua thì cơn đau khác lại ập đến, Sắt Sắt thở gấp rồi bỗng nhiên há miệng hung hăng cắn lên cổ hắn, một cỗ hương vị tinh ngọt của máu tươi tràn ngập nơi yết hầu. Minh Xuân Thủy đau nên nhíu mày thật chặt, ánh mắt như càng sâu hơn, vẫn không buông nàng ra, thậm chí còn duỗi cánh tay nâng eo nàng khiến thân thể nàng dán chặt vào thân thể mình, khiến cho dục vọng của hắn càng chôn sâu vào trong nàng.
Hắn một lần rồi lại một lần tra tấn nàng, cũng là tra tấn chính hắn.
Kèm theo cơn đau là khoái cảm quen thuộc đê mê nóng bỏng cuộn trào từ bên trong hai người bọn họ, từng cơn rồi lại từng cơn, trong nháy mắt bao phủ lấy rồi nhấn chìm hai người bọn họ. Thân hình hai người bọn họ như bị một chất cường toan mạnh đến dời non lấp biển ăn mòn lấy, nhịn không được mà run lên.
Sắt Sắt thôi không cắn lên cổ hắn nữa, hai giọt nước mắt trong suốt trên má nàng lăn xuống. Tên ác ma Minh Xuân Thủy này khiến thân thể nàng nổi lên cảm ứng, hoàn toàn trầm luân chìm đắm mê dại dưới thân hắn.
Nàng hận hắn, nhưng cũng là hận chính nàng.
Đêm nay, hắn như không hề biết thỏa mãn, muốn nàng một lần rồi lại một lần. Đêm thứ hai, đêm thứ ba,...đêm này nối tiếp đêm khác, hắn châm lên ngọn lửa ham muốn trong nàng, khiến nàng tự mình hóa thành bướm cùng hắn chắp cánh nhảy múa trong đêm thâu.
Bọn họ giằng co giao đấu với nhau, dây dưa triền miên tra tấn nhau như thế, ngày lại ngày trôi qua.
Vì thân bị hãm ở Vân Phiêu các nên tin tức của Liên Tâm, Sắt Sắt không hề nghe thấy nữa.
Đảo mắt đã hết thu, mùa đông tuyết trắng xóa đang đến gần.
Ở đế đô Phi Thành, tháng mười vẫn còn có lá vàng rơi, nhưng ở Miên Vân sơn cũng đã chớm vào đông.
Mùa đông thê lương và tiêu điều xóa sạch vết tích của sự sống, của tất cả những gì mềm mại, không còn nhu tình, không còn nâng niu, chỉ còn lại góc cạnh bén nhọn ro ràng.
Trong Noãn các của Vân Phiêu các có vài lò lửa, ấm áp mà yên tĩnh. Trên bàn có một bình hoa cắm một cành mai vàng, nhiều đóa nở rộ vô cùng sinh động. Gian phòng ảm đạm tỏa ngát hương hoa mai.
Sắt Sắt khoanh chân ngồi trên giường, búi tóc đen thanh nhã hơi trễ xuống hé ra gương mặt ngọc trắng nõn thanh lệ. Nàng vận nội lực trong giây lát, cảm thấy chân khí cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khóe môi nàng cười nhẹ. Nội lực của nàng đã luyện đến tầng thứ tám, tối nay không biết chừng nàng có thể thắng Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở đôi mắt thanh lệ, nhưng trước mắt lại không hề là một mảnh tối đen như mực nữa, mà có ánh sáng lấp lánh loằng thoáng mờ mịt. Sắt Sắt ngây người trong chớp mắt, bất ngờ phát hiện mắt của nàng có thể thấy đường.
Sắt Sắt hãy còn chưa tin, nàng trừng mắt nhìn xung quanh, cái bàn, cái giường...tất cả nàng đều nhìn thấy. Tuy cảnh vật trước mắt hơi mờ, như mông lung nhìn qua một màn lụa mỏng, nhưng xác thật là có thể thấy được. Nàng đã sống trong bóng đêm gần hai tháng, rốt cuộc nay cũng thấy lại được ánh sáng.
Người nào chưa phải từng sống trong bóng đêm quyết không thể hiểu hết sự vui sướng khi được thấy lại ánh sáng.
Sắt Sắt rời khỏi giường đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa số, theo khoảng trống nhỏ của từng ô cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là một thế giới đóng băng trắng xóa. Vừa mới trải qua một trận tuyết rơi, trong viện nhiều đóa mai vàng nở rộ dưới tuyết, toàn bộ sân đều vàng rực ánh hoa mai.
Sắt Sắt rất thích hoa mai, tuy biết trong viện có hoa mai nhưng từ trước tới nay đều không thể thấy. Nay nhìn lại, mấy thụ hàn mai trong gió lạnh xinh đẹp thanh lệ tuyệt vời, bóng hoa dưới tuyết tung bay như trong tiên cảnh.
Cuối cùng từ nay về sau nàng có thể ngắm nhìn bầu trời, nhìn tình đời đổi thay, cũng có thể ngắm hoa cỏ, ngắm cảnh đẹp.
Sắt Sắt cố gượng lòng cảm khái, nàng phủ thêm áo choàng hồ cừu trắng, đứng lên rồi bước ra viện ngắm hoa mai. Sau cửa, thị nữ thấy Sắt Sắt ra liền cuống quýt lại đỡ nàng, Sắt Sắt phất tay áo cự tuyệt, chậm rãi bước ra ngoài. Thị nữ kia cũng không biết là mắt Sắt Sắt đã thấy đường nên cứ giữ một khoảng cách nhất định theo phía sau nàng.
Sắt Sắt bước chậm đến tiểu viện, vì mắt mới khỏi nên cảnh vật trước mắt hơi mờ mờ, nên nàng cũng không đi nhanh.
Nơi góc tường có một cây hàn mai thập phần xinh đẹp, dưới tuyết trắng cực kỳ thanh lệ. Sắt Sắt kìm lòng không đậu bước hai bước đến gần, hương mai lãnh liệt xông vào mũi.
Sắt Sắt thản nhiên cười khẽ, chậm rãi hướng cửa viện đi ra, ở ngoài cửa viện có bốn thị vệ đang đứng gác, thấy Sắt Sắt đi ra vội cúi đầu thi lễ.
Sắt Sắt cũng không để ý tới, lập tức xuyên ra cửa viện, đến cửa lớn, nhìn xa xa xuống phía dưới.
Địa thế Vân Phiêu các quả nhiên là hơi cao, được lập trên sườn núi. Đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát hết cả tòa Xuân Thủy lâu, thấy được đồi núi trập trùng ẩn hiện trong mây mù xung quanh, có hồ nước, có ban công thưởng tuyết. Trong phong cảnh như ngọc như quỳnh ấy, thấy một chiếc xe đẩy màu đỏ ven hồ Yên Ba, hết sức chói mắt trên nền tuyết trắng xóa.
Một tố y nữ tử cước bộ nhẹ nhàng hướng chiếc xe đẩy cách đó xa xa bước đến, cũng không thấy rõ bộ dáng của nàng kia, nhưng nàng kia từ tiểu viện ven Yên Ba hồ đi ra, nên Sắt Sắt đoán có lẽ là Liên Tâm.
Nàng ấy vốn đã lên xe đẩy, tựa hồ trong lúc quay đầu vô tình nhìn thấy Sắt Sắt đang đứng trước cửa Vân Phiêu các, nên chậm rãi xuống xe đấy hướng Sắt Sắt bên này bước tới.
Sắt Sắt bình tĩnh đứng đó đợi nàng ấy đến càng lúc càng gần.
Đầu tiên là mơ hồ thấy rõ nàng kia mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt, dưới tuyết trắng nhìn xinh đẹp vô song. Bên ngoài khoác một tấm áo choàng hồ cừu thuần trắng, mái tóc đen dài được vấn kiểu Linh Xà kế, cắm một cây Phượng vĩ ngọc sai bên mái tóc, thanh nhã khác thường.
Đến gần một chút, xuyên thấu qua màn sương mù mông lung trước mắt, mơ hồ thấy rõ mặt mũi ngũ quan của nàng ấy.
Lông mày Nga Mi đen nhánh, mắt hạnh như nước, mũi cao thon kiều diễm, môi anh đào đỏ mọng, ngũ quan hoàn mỹ động lòng người. Nữ tử này không chỉ tuyệt mỹ bẩm sinh mà khí chất cũng xuất chúng, siêu phàm thoát tục, giống như nguyệt bạch tiên tử.
Sắt Sắt trừng mắt lên nhìn không chớp mắt, không phải vì cái gì khác, chỉ vì nữ tử này giống như đúc vị tế ti của Bắc Lỗ quốc - Y Lãnh Tuyết.
Trên đời có thể nào có hai nữ tử giống nhau đến thế?
Trong nháy mắt, Sắt Sắt còn tưởng rằng mình hư mắt chưa khỏi, hình ảnh chứng kiến trước mắt bất quá chỉ là ảo giác. Nàng trừng mắt nhìn đi nhìn lại cẩn thận, không thể nghi ngờ gì nữa, bộ dáng này là Y Lãnh Tuyết. Chẳng lẽ Liên Tâm lại là Y Lãnh Tuyết?
Nàng kia đến trước người Sắt Sắt, cúi đầu nói: “Liên Tâm bái kiến phu nhân”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia nhu mì, kiều mị.
Thanh âm Y Lãnh Tuyết là trong trẻo lạnh lùng, thanh âm Liên Tâm so ra uyển chuyển mềm mạí hơn, đúng là có ba phần giống nhau, hèn gì ngày đó nàng hư mắt không thấy đường, lúc mới gặp Liên Tâm liền cảm thấy thanh âm nàng ấy có chút quen tai.
Bộ dáng Y Lãnh Tuyết là thánh khiết xuất trần, lãnh diễm bức người. Liên Tâm trước mắt rõ ràng là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng má hồng hây hây hưng phấn, đuôi lông mày ẩn tình, khóe môi mỉm cười. So với Y Lãnh Tuyết thiếu vài phần tiên khí, hơn vài phần nhân khí.
Nàng rõ ràng chính là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng nhìn qua, lại có một chút xíu khác với Y Lãnh Tuyết.
Nếu như Sắt Sắt chưa từng chứng kiến đêm đó trong trướng Dạ vô Yên hôn môi Y Lãnh Tuyết, có lẽ sẽ cho rằng nữ tử trước mắt và Y Lãnh Tuyết căn bản là hai người khác nhau, chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi. Nhưng Sắt Sắt đã thấy qua bộ dáng hàm xuân phơi phới cua Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt, sắt sắt tựa hồ có thể khẳng định, không nghi ngờ gì nữa, người trước mắt chính là Y Lãnh Tuyết.
Liên Tâm là Y Lãnh Tuyết, Y Lãnh Tuyết chính là Liên Tâm.
Sắt Sắt cơ hồ bị phát hiện này làm rối loạn tâm thần, trước ngực như bị ai đánh một chùy thật mạnh, tim đập chậm mà nảy mạnh lên. Thật lâu sau, Sắt Sắt mới áp chế được cuồng loạn trong lòng, chuyển tầm mắt từ người nàng kia đến tuyết trắng trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt thu thủy đảo qua trên gương mặt ngọc thanh lệ của Sắt Sắt, khóe môi mỉm cười, nũng nịu nói: “Phu nhân, mấy ngày nay Liên Tâm bị buồn nôn nên chưa từng đến bái kiến phu nhân, cầu xin phu nhân thứ lỗi. Hôm nay Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy Lâu, tính thể nào cũng phải đến chào từ biệt phu nhân, nhưng Lâu chủ nói tuyết lạnh trơn trợt, Liên Tâm lại 1 đang mang thai, sợ có gì sơ xuất xảy ra. Không ngờ phu nhân lại tự mình đến tiễn đưa Liên Tâm, Liên Tâm cảm kích vô cùng.”
Đây là Y Lãnh Tuyết sao?
Những lời tầm thường của nữ nhi như thế mà cũng nói sao?
Sắt Sắt thản nhiên nhíu mày hỏi: “Sao ngươi phải đi?”
Sắt Sắt đối với lời tạm biệt của nàng ấy vô cùng hứng thú, nhất là nguyên nhân nàng ấy ra đi. Cho dù hài tử trong bụng nàng ấy có phải là con của Minh Xuân Thủy hay không, nhưng Minh Xuân Thủy đã nhận rồi, vì sao lại để nàng ấy ra đi?
“Vâng, Liên Tâm nên đến báo với phu nhân một tiếng, Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy lâu, ít ngày nữa phải thành hôn.” Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu nói, trên mặt ngọc thoáng đỏ bừng, thẹn thùng khôn tả.
Thành hôn? Sắt Sắt hơi ngẩn ngơ, nàng ta gả cho ai?
Không phải nàng ta thích Dạ Vô Yên sao?
Dạ Vô Yên, một khi cái tên này bật ra trong đầu, Sắt Sắt liền đột nhiên hiểu được, mới vừa rồi khi nàng nhận ra Y Lãnh Tuyết vì sao trong lòng lại rối loạn, nữ tử có mối quan hệ không rõ ràng với Dạ Vô Yên này, hiện tại lại đang cùng Minh Xuân Thủy dây dưa không minh bạch.
Y Lãnh Tuyết thích Dạ Vô Yên, mang thai đứa con của Minh Xuân Thủy, sau khi mất trí nhớ lại yêu Minh Xuân Thủy. Mà giờ phút này, nàng ấy lại muốn gả cho người khác?
“Liên Tâm cô nương phải thành hôn sao? Không biết vị công tử nào lại may mắn đến thế, có thể lấy được cô nương làm thê tử.” Sắt Sắt bất động thanh sắc hỏi. Là Minh Xuân Thủy, hay là Dạ Vô Yên, hay là, hai người kia vốn chỉ là một người? Khi nhìn thấy Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt Sắt Sắt liền vô hình chung đem Minh Xuân Thủy và Dạ Vô Yên hai người nhập lại thành một.
Y Lãnh Tuyết cười trong suốt nói: “Tục danh phu quân tiểu nữ không tiện nói ra, chỉ có thể nói với phu nhân, hắn là phu quân của Liên Tâm, Liên Tâm phải đi, phu nhân hãy bảo trọng, sau này sẽ còn gặp lại.” Nói xong, Liên Tâm xoay người, vòng eo của nàng ấy quả thật to hơn trước kia rất nhiều, vóc người cong đầy đặn hơn, nàng ấy thật cẩn thận nhích bước chân muốn bỏ đi.
Trên sườn núi, tuyết đóng thật dày,Y Lãnh Tuyết vừa bước chân lên, dưới chân bỗng nhiên trợt, thân mình lảo đảo ngã xuống đất. Sắt Sắt nguyên đứng đối diện với Y Lãnh Tuyết, cách nhau không xa, thấy thế theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy. Y Lãnh Tuyết dường như không muốn Sắt Sắt đỡ nàng, duỗi cánh tay ra ngăn tay Sắt Sắt lại, thân hình lập tức lăn xuống dốc núi.
Sắt Sắt nhìn bàn tay phải trống không của mình, thản nhiên cười cười.
Trong tích tắc Sắt Sắt cơ hồ có thể khẳng định, đứa con trong bụng Y Lãnh Tuyết không phải là con của Minh Xuân Thủy, mà nàng ta, tựa hồ cũng không muốn giữ lại đứa bé này.
Sắt Sắt thản nhiên đứng trên sườn núi, lạnh mắt nhìn Y Lãnh Tuyết lăn xuống bên dưới.
“Lại đỡ nàng ấy!” Sắt Sắt lạnh giọng ra lệnh cho thị nữ đứng kế bên. Nếu Y Lãnh Tuyết không cho nàng cứu, nàng cũng không tiện xen vào việc của người khác. Chỉ là, nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn người khác chết đi trước mặt nàng.
Tiểu thị nữ này là một lòng theo hầu hạ Sắt Sắt, nàng ta cũng không biết mắt Sắt Sắt đã bình phục, nên không dám rời Sắt Sắt một bước. Lúc này nghe Sắt Sắt phân phó, liền thả người nhảy lên hướng Y Lãnh Tuyết chạy tới.
Thân hình Y Lãnh Tuyết đang trên sườn núi lăn xuống càng lúc càng nhanh, tiểu thị nữ đang bố nhào về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng hiện thân, mũi chân hắn đạp nhẹ trên tuyết không lưu lại vết tích nào, áo trắng xuất trần, như mây bay, trong nháy mắt bay vút tới tiếp được Y Lãnh Tuyết đang ngã nhào xuống.
Nam tử ao trắng kia đúng là người mà đã hai tháng nay nàng không tận mắt thấy được, Minh Xuân Thủy.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân