You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3: Như Mộng Lệnh - Chương 087
Chương 87 - Như mộng lệnh 19
Sắt Sắt cảm thấy như mình đang giống như đang bị một vết nứt rất lớn, ngày ngày đêm đêm đều bị cái rét lạnh ăn mòn. Toàn nâng cao thấp lạnh thấu xương, mỗi lần hô hấp, hơi thở phả ra tựa như khí băng. Trước mắt luôn chỉ là một mảnh mơ hồ, giống như đang lạc vào vô số những ảo giác.
Mẫu thân đang vươn những ngón tay ngọc thon thả ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, yêu thương cưng chiều nói: “Thế gian trăm ngàn nữ tử, chỉ tiếc rằng con ta lại là Sắt Sắt!”
Những người làm cha mẹ trên thế gian đều luôn muốn tự hào về nữ nhi của mình, người mẹ nào cũng như thế.
Sắt Sắt mỉm cười ngọt ngào, ngửa đầu nhìn mẫu thân, vì mẫu thân, nàng phải sống cho tốt. Đột nhiên thấy mẫu thân phát ra một ánh sáng trắng như tuyết, Sắt Sắt dang tay muốn nhổ xuống cọng tóc bạc của mẫu thân, nhưng một trận gió thổi tới, bóng dáng của mẫu thân dần dần nhạt đi, rồi lại dần dần tan biến trong làn sương trắng mỏng manh.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Nàng một lần rồi lại một lần nữa la lên, cổ họng ghẹn lại, làn sương mù mỏng manh bao quanh thân mình. Những giọt lệ đảo quanh mi mắt, mẫu thân nàng đã biến mất, chỉ còn mình nàng cô đơn bước đi trên thế gian.
Trong nháy mắt, giống như đã đến Đông Hải, nàng nhìn thấy phụ thân lúc cầm kiếm đâm nàng, trong nháy mắt chợt thấy vô cùng đau đớn khó chịu.
“Phụ thân…” Nàng nức nở gọi, cha và con gái gặp lại nhưng sao lại trong tình trạng như vậy?
Cơ thể nàng ngày càng lạnh, mà làn sương mù trước mắt dường như ngày càng dày hơn, chậm rãi vây quanh, khiến nàng không thể thấy rõ con đường phía trước, nơi nơi đều là một mảnh trắng xóa. Nàng đứng tại đó, trong lòng mờ mịt, nàng không biết mình nên chạy về hướng nào, nàng cũng không biết mình cần phải đi về đâu, phải làm sao đây?
Mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên nàng, trong làn sương mù phía trước hình như có một dáng người mặc áo trắng bay bay, như ẩn như hiện. Nàng không biết đó là ai, nhưng nàng cảm giác được đó chính là nơi chốn ấm áp mà cũng là nỗi vướng bận của nàng, thế nhưng nàng lại do dự không dám đuổi theo nó.
Lúc nàng rốt cục muốn đuổi theo nó thì lại không thể nhấc chân lên được, bởi vì dưới chân giống như đã sa vào một đám lầy, có dùng hết khí lực cùng không thể thoát ra được.
Thôi thì hãy để cho nàng vĩnh viễn ngũ say trong bóng tối nơi đây đi!
Nhưng mà dường như ngủ cũng không được thoải mái, cái lạnh thấu xương từ trong bóng tối lại kéo đến, đang xâm chiếm đến hai chân hai tay của nàng, cái loại lạnh thấu tim gan này làm cho nàng cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Mơ hồ bên trong dường như có một chút lo lắng chậm rãi lan tràn, không biết là từ đâu tới, cái loại ấm áp này từng tấc một từ bên ngoài kéo đến thấm vào cơ thể nàng, khiến cho nàng thấy thoải mái hơn một chút.
Có một âm thanh dịu dàng mà kiên định luôn luôn vang lên bên cạnh nàng, chợt xa chợt gần, loáng thoáng tựa như ngay tại bên tai nàng nhưng lại giống như đến từ chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng.
Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy nàng, vòng tay ôm ấm áp giống như một loại tơ tằm dày cộm, bao chặt vây lấy nàng.
Đó là ai? Hắn đang nói gì? Giọng nói dịu dàng, âm thanh run rẩy, vì sao nghe qua lại đau đớn như vậy?
Ánh mặt trời ấm áp ngày thu theo khung cửa sổ tràn vào, chiếu rọi tấm màn che đỏ thẫm trên chiếc giường khắc hoa. Bên giường đặt ba chậu than, than trong chậu sáng rực như thiêu đối, khiến cho cả căn phòng trở nên ấm áp.
Minh Xuân Thủy cùng nằm trên giường, ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, tuy rằng bên trong phòng đã chuẩn bị chu đáo, vài tầng chăn gấm phủ lên, nhưng mà thân thể mềm mại trong lòng hắn vẫn lạnh như băng như trước, không một chút ấm áp. Nàng lúc này nhìn qua yếu ớt cỡ nào, bất lực cỡ nào.
Một loại khủng hoảng chưa bao giờ có cuốn lấy trái tim hắn, hắn dồn dập, thở hổn hển thoát ra. Nàng đã hôn mê được năm ngày, vẫn như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, thân thể lạnh băng không hề có dấu hiệu của sự sống.
Hắn ôm nàng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đều đang bị nàng hấp thụ hết, lòng của hắn trong chốc lát giống như đang ngâm trong một hồ nước đá, trong chốc lạt lại giống như đang được đặt trên giàn hỏa thiêu.
Hắn dùng vòm ngực ấm áp kề sát tấm lưng lạnh lẽo của nàng, một cánh tay vòng qua thân thể của nàng, một bàn tay ấm áp khác dính sát vào da thịt lạnh lẽo của nàng, không ngừng đem lòng bàn tay run rẩy đưa vào cơ thể nàng.
Hắn vẫn ôm nàng năm ngày năm đêm, tuy rằng có lúc cũng từng đổi tư thế nhưng cánh tay đã sớm tê dại, nhưng thần trí của hắn lại không hề chết lặng, chỉ cần nàng có một tia gió thổi cỏ lay, hắn đã có thể mẫn cảm phát giác.
Hắn biết nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha mạng sống của mình, nhưng hắn thực sực không chịu được nàng cứ mãi không hề tức giận nằm ở đây.
Hắn hạ thấp người, từ trên giường ngồi dậy, nâng nàng dậy ngồi trong ngực hắn, cúi đầu nói dịu dàng: “Sắt, có chuyện ta vẫn chưa nói cho nàng biết, hiện tại ta nghĩ có lẽ nên nói cho nàng biết.”
Hắn chậm rãi nói những lời tối nghĩa.
Đối với một số người, có lẽ nhớ lại quá khứ sẽ là chuyện tốt đẹp, nhưng đối với Minh Xuân Thủy mà nói thì đoạn quá khứ kia nghĩ lại chỉ cảm thấy kinh sợ.
Hắn còn nhớ rõ năm đó khi lần đầu tiên rời khỏi nhà, bất quá cũng chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn là một thiếu niên. Nay nhớ lại thì đó là năm tăm tối thê thảm nhất trong cuộc đời hắn, tuy nhiên nếu không có năm đó thì cũng sẽ không có hắn của ngày hôm nay. Năm đó cũng là bước ngoặc quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Trước khi rời nhà, hắn cũng từng theo quyển nội công tâm pháp mẫu thân để lại luyện qua nội công, nhưng đối với việc trở thành một thiếu niên giang hồ mà nói chỉ có nội lực thì cũng chẳng là gì, không những thi triển nội lực không được mà còn bị đánh bại.
Huống chi lúc đó có bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi, chờ đợi để tiêu diệt hắn.
Vậy nên trên đường, hắn gặp được không biết bao nhiêu kẻ ám sát.
Tuy rằng nhiều lần thoát được nhưng mà cuối cùng có một lần hắn vẫn không cẩn thận rơi vào bẫy, bị một tên mặc áo đen bắt sống. Bọn họ cũng không giết chết hắn ngay mà lại thèm nhỏ dãi trước dung nhan tuấn mĩ của hắn.
Bọn họ nói hắn không hổ là có một mẫu thân là Côn Luân nô tỳ, xem dáng vẻ này nếu đại gia đây có thể chơi đùa một lần cũng không uổng cuộc đời này.
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên nghe được cái tên Côn Luân nô tỳ, khi đó mặc kệ là trong cung hay trong các gia đình phú hộ quan lớn, tất cả đều nuôi vài Côn Luân nô tỳ. Khi đó Côn Luân nô tỳ không chỉ có dung mạo tuyệt sắc mà tính tình lại còn thùy mị, tay chân khéo léo.
Thân phận thấp kém của bọn họ đã tạo nên vận mệnh thê thảm của bọn họ.
Những vật thêu trong cung phần lớn đều được tạo nên từ tay những Côn Luân nô tỳ. Hắn cũng từng nghe nói qua, những Côn Luân nô tỳ này vì thêu nên những bức tranh mà nhiều người còn bị mù cả đôi mắt.
Hắn cũng từng nghe nói qua, những Côn Luân nô tỳ xinh đẹp đều bị chủ tử lấy làm vật tiêu khiển.
Nam tử thì phục vụ chủ tử luyến đồng (gay), nữ tử thì làm thị tỳ, phải ở dưới thân chủ tử uyển chuyển hầu hạ, tuy nhiên lại không có một chút địa vị nào, chơi chán sẽ rơi vào thảm kịch.
Hắn thực sự thương cảm cho bọn họ, nhưng mà hôm nay, lần đầu tiên hắn nghe được mẫu thân của hắn lại là một Côn Luân nô tỳ.
Hắn không tin!
Ha ha ha! Hắn không tin đưa đến những tràng cười điên cuồng của những người đó, bọn họ cười đến chảy cả nước mắt.
“Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao mẫu thân của ngươi lại qua đời sớm như vậy sao, đó là bởi vì mẫu thân ngươi là Côn Luân nô tỳ, vậy nên cho dù có sinh được con thì địa vị cũng vẫn thấp hèn như trước mà thôi. Xinh đẹp thì như thế nào, sinh được con thì như thế nào, không phải vẫn bị chủ tử của chúng ta tiêu diệt hay sao. Nếu phải phải gặp được lão thái bà thì ngươi có thể sống đến ngày hôm nay sao? Bất quá, chúng ta thật ra cảm thấy rất may mắn vì ngươi có thể sống đến ngày hôm nay, hôm nay, chúng ta sẽ chơi đùa một chút tên Côn Luân nô tỳ thân phận cao quý này.” Bọn họ nghĩ tối nay không nghi ngờ gì hắn nhất định phải chết vậy nên đã nói ra việc mẫu thân hắn bị người khác hại.
Hắn như bị sét đánh ngang tai, vẫn tưởng rằng mẫu thân vì bị bệnh qua đời, không ngờ lại là bị người khác hại chết sao?
Hắn ngơ ngác đứng ở đó, mà mấy người kia đã cười điên cuồng nhảy chồm lên áp đảo hắn.
Khi đó, hắn đã bị bọn họ điểm huyệt đạo, căn bản không thể phản kháng, ngay cả giãy giụa cũng không thể. Bọn họ xé quần áo của hắn, khiến cho thân hình của hắn toàn bộ đều lộ ra trong bóng đêm, ngay trên chiếc giường lớn tiến hành lăng nhục hắn.
Bàn tay to của bọn họ xoa xoa khuôn mặt ngọc tuấn tú của hắn, ở trên mặt hắn khiêu khích. Những đôi môi ô uế bẩn thỉu của bọn họ đang di chuyển trên người hắn, tàn sát hôn bừa bãi, lưu lại những dấu hôn bản thỉu ô uế.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, đôi mắt phượng trở thành màu đỏ. Yết hầu vì tức giận máu dâng lên, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu. Nhưng mà, hắn không hề có chút lực phản kháng nào.
Trên đường mọi người đi tới đi lui nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản. Ở trong mắt mọi người, lúc này hắn chẳng qua chỉ là một tên nộ lệ đê tiện, chẳng qua cũng chỉ là một công cụ phát tiết của chủ tử, không có gì kì quái. Ai sẽ lên tiếng ngăn cản, ai dám lên tiếng ngăn cản đây?
Ngay tại lúc hắn nản lòng nhụt chí thì một âm thanh êm tai vang lên, đối với hắn mà nói thì âm thanh kia không thể nghi ngờ chính là tiếng trên trời.
“Các ngươi xin hãy buông vị công tử kia ra đi!” âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm gì nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định không thể kháng cự được.
Hắn ngẩng đầu, trong bóng tối nặng nề nhìn thấy một cô gái áo trắng đứng ở đầu đường. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, khiến hắn nghi ngờ nàng chính là tiên nữ cười như hoa, đến đây để cứu vớt hắn.
Cô gái kia quá mức xinh đẹp, vài người áo đen đang mạnh mẽ phát dục trên người hắn cũng ngây ngốc sửng sốt trong chớp mắt, sau đó liền đồng loạt nở nụ cười.
Bọn họ than thở tối nay thật có diễm phúc, ông trời thật có mắt khi đã đem đến cho bọn chúng một vị cô nương xinh đẹp như vậy. Có hai tên nam nhân dâm đãng đi về phía cô gái, nhưng đi đến gần mới phát hiện sự tình có chút không ổn.
Cô gái kia chẳng qua chỉ nói một câu thì những người đi đường vốn vẫn tàn bạo bỏ mặc hắn thế nhưng đã đứng lại, đồng loạt đứng phía sau cô gái, đồng loạt muốn bọn chúng thả người, nếu không ắt sẽ bị thần phật giáng tội.
Trong số những người đi đường này cũng không thiếu những người võ nghệ cao cường, lập tức liền có vài người dừng lại giao đấu với bọn người áo đen, cứu hắn thoát.
Cô gái kia đem tấm áo ngoài trên người khoác lên người hắn, nhìn hắn gật đầu, thương tiếc nói như muốn an ủi hắn.
Hắn muốn tạ ơn nàng, nàng cũng không chấp nhận, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng không có một chút cảm xúc, thật sự giống như một xem tiên nữ ngạo nghễ nhìn thế gian.
Hắn bị khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng lòng thương xót của nàng hấp dẫn, càng làm cho hắn khâm phục là nàng thế nhưng lại có thể làm cho nhiều người xem nàng gần như thần phật tôn thờ. Từ đó, hắn liền đem dung nhan tuyệt mĩ kia khắc vào nơi sâu nhất trong lòng.
Hắn đương nhiên sẽ quý trọng mạng sống của mình, lần đầu tiên hắn biết được mẫu thân của mình bị người khác giết hại, tên đầu sỏ gây nên lại là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, lúc này là người cao cao ở trên.
Từ đó về sau, hắn khổ luyện võ công, hắn biết chỉ có sức mạnh mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị khi dễ.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp mặt vị nữ tử tựa như tiên nữ kia nữa, cũng không ngờ rằng một lần tại chiến trường hắn bị thương nặng gần chết, cũng là nàng, vị tiên nữ kia xuất hiện đúng lúc. Nàng không sợ gian khổ, từ trên đỉnh tuyết sơn hái một đóa tuyết liên, giữ lại được hơi thở của hắn, cứu tính mạng của hắn trở về.
Lúc đó, thể xác cùng tinh thần của hắn đều đã bị nàng mê hoặc, hắn đã thề kiếp này sẽ lấy nàng làm vợ. Tuy nhiên, nàng vẫn như trước không chấp nhận hắn. Trước khi đi còn mơ hồ nói nếu muốn cưới nàng thì phải đợi nàng vài năm.
Hắn gật đầu, hắn vẫn chờ nàng.
Vài năm sau, tộc trường Côn Luân nô Ô Mặc tộc tìm được hắn, lúc đó hắn mới biết mẫu thân của hắn thật sự là Côn Luân nô tỳ, hơn nữa còn là thiên kim của Mặc tộc trưởng. Tộc trưởng ấy chính là ông ngoại của hắn, người đem toàn bộ Ô Mặc tộc giao vào tay hắn, muốn hắn giúp cho Ô Mặc tộc có một tương lai yên ổn bình đẳng.
Bọn họ đến vùng núi cao Miên Vân Sơn mở mang bờ cõi, xây dựng một căn cứ tách biệt của Côn Luân nô.
Mà nàng tuy rằng vẫn như trước giống như một vị tiên tử, nhưng cũng không đáp lại tình cảm của hắn.
Mà nay đột nhiên gặp lại nàng, hắn làm sao có thể bỏ mặc nàng? Làm sao có thể để cho nàng thành một kẻ tàn phế chết đi?
Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Sắt, nàng ta hiền hậu như vậy, nếu là nàng, nhất định cũng sẽ không để nàng ta chết đi như vậy, đúng không?”
Những lời này, hắn chưa bao giờ nói với người khác, ngay cả tứ đại công tử thủ hạ của hắn cũng không biết. Bởi vì đó là đoạn quá khứ khiến hắn cảm thấy nhục nhã nhất, hắn vẫn luôn chôn sâu trong đáy lòng. Đối với Sắt Sắt, hắn cũng cảm thấy rất khó mà mở miệng. Tối nay, hắn đã cố lấy hết can đảm thành khẩn với nàng, bởi vì hắn sợ nếu không nói ra nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt vẫn trắng bệch không hề dao động của Sắt Sắt, trong lòng hắn khó chịu như thiên đao vạn quả. (quả: róc thịt cho tới chết) Nàng đang trong cơn hôn mê, làm sao có thể nghe hắn nói chứ?
Hắn ôm nàng, dịu dàng gọi của nàng tên, một lần rồi lại một lần.
Lông mi Sắt Sắt chớp chớp, hai hàng lệ trong veo theo khóe mắt lần lượt chảy xuống.
Minh Xuân Thủy kinh ngạc nhìn hai hàng lệ của nàng, trong nháy mắt trở nên ngây dại.
***
Không biết đã chìm trong làn sương mù hắc ám bao nhiêu lâu, Sắt Sắt rốt cục cũng tỉnh lại.
Nàng vô thức động đậy, phát hiện mình đang bị một cánh tay vững chắc ôm chặt lấy. Nàng hơi trở mình, liền cảm giác được phía trên như có một đôi môi khẽ chạm nhẹ xuống, cảm giác mềm mại ấm áp kia rõ ràng là hôn môi. Nàng đang muốn nhíu mày liền cảm giác được nụ hôn kia chuyển qua hàng mi của nàng, liếm hàng lệ đang chảy xuống nơi khóe mắt nàng.
Nàng không biết vì sao mình lại rơi lệ, nàng cảm giác được mình giống như đang rơi vào một giấc mộng, trong mộng hình như nàng đã nghe được một câu chuyện xưa vô cùng thê thảm. Nàng không xác định được câu chuyện ấy là thật hay cũng chỉ là một giấc mộng.Nàng cảm thấy lòng thật đau, đau vì câu chuyện xưa, đau vì người trong câu chuyện xưa đó.
Nàng có chút khó khăn nhướng nhướng mi nhưng liền có một bàn tay dịu dàng phủ lấy thái dương nàng, dọc theo xương mi nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn, khiến cho cơn đau đầu của nàng giảm bớt một chút.
Lòng của nàng đột nhiên nghẹn lại, thân mình đột nhiên bị thắt chặt lại, còn chưa kịp phản ứng thì môi của hắn đã thay thế những đầu ngón tay, nhẹ nhàng dán trên hàng mi của nàng rồi trên đôi mắt nàng, trong nháy mắt lại dời đến hai má của nàng, nhẹ nhàng ma sát. Hơi thở của hắn phả trên mặt nàng, hô hấp nóng rực khẽ trêu chọc, tựa như đang xuất hiện trong từng giấc mộng của nàng dịu dàng gọi nàng.
Ở trong mộng, là hắn gọi tên nàng sao?
Dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, là hắn sao?
Sắt Sắt khẽ cười khổ, làm sao có thể là hắn, trong lòng hắn không chỉ có mình nàng, mà địa vị của nàng ở trong lòng hắn vẫn thua xa nữ tử kia, nàng biết.
Nàng mở to mắt, trước mắt vẫn như trước chỉ toàn một mảnh tối đen.
Nàng dù có tỉnh hay hôn mê thật ra cũng không khác biệt lắm, thế giới quanh nàng đều toàn một màu đen tối.
Minh Xuân Thủy nhìn thấy Sắt Sắt mở mắt thì tâm trạng vốn vẫn treo trên cao của hắn đã trở về vĩ trí cũ, trong lòng hắn nảy lên một nỗi vui mừng như điên. Nhưng mà, hắn lại giống như một kẻ câm, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Hắn chỉ yên lặng nhìn nàng như vậy, khóe môi giữ lấy ý cười, ánh mắt trở nên phức tạp cực điểm.
Sắt Sắt cũng không biết hắn đang nhìn nàng, nàng đẩy vòng ôm ấm áp của hắn ra, muốn thoát ra từ trong lòng hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Minh Xuân Thủy trầm giọng nói, hơi cười khổ.
Nàng vừa động đậy, cánh tay hắn liền cảm thấy tê dại, ôm nàng năm ngày năm đêm, bả vai, cánh tay đều đã sớm tê dại, căn bản không còn nghe theo ý hắn. Bất động một lát mới cảm giác được tri giác đã trở về, hắn chậm rãi đặt nàng xuống giường, để nàng nằm trên chiếc chăn gấm thật dày.
Khi thoát khỏi vòng ôm của hắn, Sắt Sắt liền cảm giác được toàn thân vô cùng lạnh lẽo. Chẳng lẽ nàng đã ngủ thẳng đến mùa đông hay sao? Tại sao giường lại lạnh như vậy, dường như giống một chậu than?
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?” Nàng thản nhiên hỏi, giọng điệu lạnh lùng không có lấy một chút cảm xúc nào.
“Năm ngày năm đêm.” Minh Xuân Thủy ngồi bên cạnh giường, đáp dịu dàng.
Năm ngày năm đêm? Không phải vẫn còn là mùa thu hay sao, nhưng sao nàng lại cảm thấy lạnh như vậy? Mà trước giường còn đặt vài chậu than, cho dù nàng nhìn không thấy, thì cũng có thể cảm giác được. Vì sao nàng lại bị lạnh như vậy?
Dường như đã nhìn ra nghi hoặc của Sắt Sắt, Minh Xuân Thủy dang tay sửa lại chăn cho Sắt Sắt, hỏi dịu dàng: “Có phải cảm thấy lạnh lắm không?”
Sắt Sắt nhíu mày nói: “Phải, sao lại như vậy?” Chẳng lẽ là do giải độc.
“Là do nàng giúp nàng ta giải độc nên phát bệnh!” Minh Xuân Thủy đau lòng nói.
“Vậy sao!” Sắt Sắt nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi không nói gì nữa. Quả nhiên là vậy, vậy là từ sau lúc đó, ngay cả mùa hè nàng cũng phải khoác áo bông thật dày sao?
Sự lãnh đạm của nàng làm cho hắn như muốn phát điên, nàng tức giận hắn, chửi mắng hắn đều không sao cả, nhưng cứ im lặng bất hòa như vậy làm cho lòng hắn cực kì khó chịu.
Hắn cúi đầu, đôi môi dịu dàng dừng trên cánh môi của nàng, nhẹ nhàng cắn cắn. Thấy nàng vẫn như trước không hề phản ứng, hắn dần dần biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu.
Sắt Sắt vẫn không đáp lại mà thở dài một hơi, hàng mi dài chớp chớp, lạnh lùng cười nói: “Minh Xuân Thủy, ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thân mang bệnh tật, nếu ngươi muốn thì hãy tự lo lấy đi.”
Đôi đồng tử của Minh Xuân Thủy nhíu lại, đáy lòng xẹt qua một vẻ đau thương không thể tả xiết.
Hắn đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm khóa trên dung nhan tiều tụy của nàng, cảm giác đau lòng khẽ nhói lên trong ngực hắn, hắn biết đêm đó hắn đã làm tổn thương nàng. Nhưng hắn không thể không làm vậy. Nếu ông trời cho hắn lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm vậy. Hắn không thể để cho nữ tử kia tự sinh tự diệt, để tùy nàng như hoa tàn điêu linh mà chết đi.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân