I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3: Như Mộng Lệnh - Chương 083
Chương 83 - Như mộng lệnh 15
Sau “Vọng Nguyệt Lâu” là một cánh đồng bát ngát hoa, những đóa hoa hồng nở rộ khoe sắc, tầng tầng lớp lớp dào dạt phất phới hết sức diễm lệ. Làn gió nhẹ như mơn trớn khiến cánh hoa lay động như sóng biển ba đào cuồn cuộn nổi lên giữa đại dương mênh mông.
Gió du dương, nắng chan hòa, hoa xinh đẹp, giai nhân càng tú lệ hơn.
Sắt Sắt mặc chiếc váy xanh tha thướt đứng giữa biển hoa, trông nàng thanh nhã như một đóa cúc ngày mùa thu, băng cơ ngọc cốt (mĩ nhân da dẻ trang muốt mịm màng), vòng eo thon gọn. Mái tóc đen dài của nàng phân nửa được vấn thành một búi tóc kiểu dáng khác biệt, phần tóc còn lại xõa dài đến tận hông, nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Khuôn mặt ngọc trắng nõn trong suốt cùng thân hình mềm mại của nàng được ánh nắng bao phủ như một viên minh châu tỏa sáng lấp lánh.
Không khí tràn ngập mùi hoa thơm ngào ngạt, cánh hoa phiêu linh rơi đầy lên tay áo nàng trông xinh đẹp mê người.
Một tràng tiếng sáo êm tai thong thả vang lại từ cửa sổ “Vọng Nguyệt Lâu”, Sắt Sắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh áo trắng phiêu nhiên đứng bên cửa sổ, tay cầm sáo ngọc đưa lên môi, một chuỗi nhạc du dương xao xuyến phát ra.
Khóe môi Sắt Sắt hơi nhếch lên cười nhẹ, dưới ánh nắng, nụ cười của nàng như hoa lệ tháng ba mới nở, băng khắc ngọc mài, thanh mị mê người.
Nàng bỗng kiễng mũi chân, thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng tung lên, bàn chân chạm lên một đóa hoa kiều diễm, đóa hoa chỉ khẽ lay động nhưng vẫn nguyên vẹn như trước,ống tay áo Sắt Sắt phất phơ, chiếc váy màu xanh tung bay, bàn chân ngọc lại luân phiên nhảy lên những đóa hoa khác, từng bước từng bước khởi đầu điệu vũ trên những đóa hoa.
Tiếng sáo khi thì thong thả, khi thì róc rách, lãng mạn nhẹ nhàng xuất trần, lẳng lặng chảy trên biển hoa, như nước suối trôi qua kẽ đá, như giọt sương trên cành lá, như mưa thu trong rừng rậm Thiên m.
Sắt Sắt nhảy múa theo tiếng sáo giữa biển hoa. Nàng hoàn toàn dựa vào âm điệu tiếng sáo của Minh Xuân Thủy mà múa, khi sáo âm lên cao nàng múa gạn đục khơi trong, khi sáo âm trầm thấp nàng múa thư thả chậm rãi. Nàng có cảm giác mình đã hóa thành một con bướm màu xanh đang tung tăng bên khóm hoa, khi thì vui đùa bay cao, khi thì nghỉ chân nhấp mật.
Trong biển hoa rực rỡ, vũ điệu nhẹ nhàng như mây bay, hoa thơm ngào ngạt, tiêu âm êm ái...tất cả đều làm đắm say lòng người.
Một khúc đã dứt, Sắt Sắt ngưng nhảy múa; bàn chân vẫn điểm trên nhụy hoa, thân hình mềm mại của nàng vẫn nhấp nhô theo chuyển động lên xuống của cành hoa. Minh Xuân Thủy phiêu nhiên bay đến từ cửa sổ, xuyên qua biển hoa, hướng Sắt Sắt thẳng đến.
Sắt Sắt nhìn thân ảnh nhanh nhẹn của hắn cười nhẹ, nàng bỗng nhiên thả người nhảy vọt tới nghênh đón. Nhưng Sắt Sắt không bổ nhào vào lòng của hắn mà bàn chân ngọc nhẹ nhàng chạm trên lòng bàn tay của Minh Xuân Thủy, tay áo phất lên như mây bay nước chảy, chiếc; eo thon nhỏ xoắn lại, hăng hái xoay tròn.
Minh Xuân Thủy vươn tay nâng Sắt Sắt, xem nàng nhanh nhẹn xoay tròn nhảy múa trên bàn tay của hắn, váy áo của nàng phất phơ tung bay mang theo mùi u hương của thiếu nữ; thấm nhập vào mũi hắn. Ngẩng đầu nhìn vũ điệu say lòng người của nàng, tâm thần hắn rung động mãnh liệt. (trời ơi ngọt ngào quá đi...mơ màng)
Khinh công của Sắt Sắt rất tốt, kĩ thuật múa uyển chuyển, nàng có thể nhảy múa trên lòng bàn tay của người khác, nhưng trước giờ nàng chưa tìm được người thích hợp, mà nay,rốt cuộc nàng cũng tìm được rồi, tìm được đôi bàn tay có thê nâng nàng phiên vũ.
Hiện là giữa trưa một ngày mùa thu, ánh mặt trời dịu dàng tỏa xuống, trong biển hoa lấp lánh ánh thanh quang tỏa ra từ váy áo của Sắt Sắt.
Đảm thị nữ ngẫu nhiên đi ngang qua biển hoa được chứng kiến một màn trước mắt, tất cả đều ngây dại, ngỡ mình lạc vào tiên cảnh chốn nhân gian. Biển hoa lúc này xinh đẹp phá lệ, phút lãng mạn này khắc thật sâu vào tâm trí các nàng.
Vũ điệu đã dứt, Minh Xuân Thủy dắt Sắt Sắt vào Phương Phân đình giữa biển hoa ngồi nghỉ chân. Bên cạnh đình có mấy gốc quế đã nhiều năm tuổi, hoa quế vàng rơi vương vãi khắp nơi tỏa ra hương thơm thanh nhã thoang thoảng.
Trong đình có một chiếc bàn đá, trên bàn đã sớm được thị nữ bày biện rượu và thức ăn, Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt ngồi cạnh nhau tronb tiểu đình giữa biển hoa, lẳng lặng dùng bữa trưa.
Minh Xuân Thủy nhìn gương mặt kiều diễm trước mặt, đột nhiên cong môi cười nói: “Rượu này vô vị, để ta mời nàng thưởng thức rượu ngon thực sự.” Dứt lời hắn đứng dậy, tay rút ra bội kiếm tùy thân, đến dưới tàng hoa quế ngoài đình.
Sắt Sắt không biết hắn muốn làm gì, nàng chỉ ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn. Chỉ thấy hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên thân cây, hoa quế nhất thời rơi xuống như mưa. Thân hình hắn dọc theo thân cây vọt lên không trung, trường kiếm trong tay múa lên loang loáng, những đóa hoa đang rơi đầy trời như bị hấp lực từ thanh kiếm của hắn thu lấy xoay tròn cuồn cuộn ngưng tụ trên không như một cụm mây nhỏ màu vàng, theo mũi kiếm của hắn rót vào chén rượu trước mặt Sắt Sắt, những đóa hoa quế tươi biến thành một thứ chất lỏng màu vàng trong suốt rơi vào chén rượu của Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên cười, bưng chén rượu lên, chỉ cảm thấy hương hoa ngào ngạt tứ phía. Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương rượu hòa quyện với hương hoa quế thoang thoảng, quả nhiên là hương vị kỳ giai.
Sắt Sắt buông chén rượu ra, đôi mắt sáng lưu chuyển thấy trong biển hoa có một dòng suối nhỏ, nàng cười nhẹ nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, rượu này quả nhiên mỹ vị, chi bằng ta cũng kính chàng một thức nhắm tốt”
Sắt Sắt đứng dậy rời khỏi lương đình, chậm rãi tiến đến dòng suối giữa biển hoa. Mũi chân nàng bám vào tảng đá giữa suối, thân mình nhoài ra giữa dòng suối, phất tay áo phải lên khoắng tay thật sâu vào dòng nước, dùng lực khuấy nhẹ rồi kéo lên một luồng gì đó giấu vào tay áo. Sau đó nàng vào lại lương đình, đem cái luồng ướt sũng trong tay áo bỏ vào bầu rượu, tay trái xốc bầu rượu lên. Bàn tay ngọc khẽ áp lên bầu rượu vận nội lực, bề mặt của bầu rượu chậm rãi rịn hơi do nhiệt độ rượu trong bình tăng cao lên.
Minh Xuân Thủy lẳng lặng nhìn Sắt Sắt bận rộn, khóe môi gợn lên cười hứng thú.
Trong chốc lát Sắt Sắt xốc miệng bình ra, mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi nếm thử món tôm hấp rượu xem sao.” (ặc ta chỉ bít món tôm ị hấp bia thôi)
Minh Xuân Thủy hứng thú nhìn chiếc đĩa trên bàn, những con tôm lớn được hấp rượu tái, mùi thơm nức mũi. Hắn kinh hỉ cầm đũa lên, gắp một miếng đưa lên miệng thử, vị nồng đậm của rượu hoa quế hòa trộn với vị thơm ngọt của tôm, mùi vị thật làm say lòng người.
“Rất ngon, hương vị vô cùng thơm ngon, không ngờ nàng cũng có tay nghề nấu nướng!” Minh Xuân Thủy vừa ăn vừa nói.
Sắt Sắt nghe vậy nhíu mày, khẽ cười nói: “Chi là biết làm một số món thôi.”
“Quá tốt!” Minh Xuân Thủy cong môi cười nói: “Vậy là sau này ta có cơ hội để trổ tài rồi.”
Sắt Sắt nhíu mày, có chút ngạc nhiên nói: “Chàng cũng biết nấu nướng?”
Minh Xuân Thủy đang thưởng thức món tôm hấp rượu, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm: “Hoàn cảnh của ta từ nhỏ đã cực kỳ phức tạp nên phải thường xuyên tự mình nấu nướng, lấy, dần dà cũng có chút bản lĩnh, sau này vi phu có thể phục vụ nàng rồi.”
Sắt Sắt không vì lời nói của Minh Xuân Thủy mà vui vẻ, ngược lại trong lòng nàng chợt nặng nề, nàng tự nhiên là biết hoàn cảnh và vị trí của Côn Luân nô bọn hắn, không biết từ lúc nhỏ hắn đã phải chịu đựng qua loại cực khổ như thế nào. Không những luyện thành võ nghệ tuyệt thế, cầm kỳ thư họa, ngay cả nấu nướng cũng tinh thông, đây không phải là chuyện dễ làm.
Uống cạn chén rượu cuối cùng, Minh Xuân Thủy nói: “Nàng trang điểm lại một chút, lát nữa chúng ta đi bái Hắc Sơn thần.”
“Được!” Sắt Sắt xoa cằm cười nói.
“Trời còn sớm, ta còn có chút chuyện phải xử lý, nàng đi trang điểm trước đi.” Minh Xuân Thủy đứng dậy nói.
“Ta thế này còn cần trang điểm lại sao?” Sắt Sắt nhướng nhướng mi hỏi.
Minh Xuân Thủy ngước mắt nhìn nhìn nàng, cười nói: “Bất kỳ lúc nào phu nhân cũng đều xinh đẹp cả, cũng không cần phải trang điểm.”
“Bái Hắc Sơn thần ở nơi nào, chi bằng ta đi trước với Tiểu Sai và Hoa Tai, nhân tiện ngắm phong cảnh xung quanh một chút.” Sắt Sắt híp mắt cười nói, nàng vẫn chưa thông thuộc Xuân Thủy Lâu này, đối với dãy núi này cực kỳ hứng thú.
Minh Xuân Thủy bất mãn cong môi lên nói: “Sao ta thấy nàng đối với phong cảnh nơi đây còn hứng thú hơn là đối với phu quân của nàng là ta đây a!”, ngón tay khẽ nhéo mũi nàng nói: “Cũng tốt, nàng đi trước cũng được, ta giờ Thân sẽ đến đó gặp nàng.” Nói xong Minh Xuân Thủy đứng dậy đi về tiểu lâu.
Sắt Sắt theo Tiểu Sai và Hoa Tai dọc theo đường núi, hướng về ngọn núi thờ phụng Hắc Sơn thần mà đi. Theo như Tiểu Sai và Hoa Tai nói, sâu trong Miên Vân sơn có một ngọn núi cao hơn các ngọn núi khác, được Côn Luân nô các nàng tôn làm Hắc Sơn. Nghe nói Hắc Sơn là nơi thần linh cát cứ, sau khi Côn Luân nô, Côn Luân ti chết đi, linh hồn nhất định quay về nơi này, chịu sự quản hạt của Hắc Sơn thần, nên bọn họ tôn Hắc sơn là thánh địa, hễ là đại sự thì đều phải hướng Hắc Sơn thẩn khấn cáo, việc đó mới có thể thành. Côn Luân nô bọn họ sau khi kết thành phu thê nhất định phải đi bái tạ Hắc Sơn thần.
Từ Xuân Thủy lâu đến Hắc Sơn ước chừng một canh giờ sẽ lên được đỉnh núi.
Sắt Sắt không ngờ Hắc Sơn lại hiểm trở như vậy, đỉnh núi bằng phẳng trong suốt như gương, bán kính ước chừng năm dặm, trên đỉnh núi mây khói lượn lờ, không hề có một tấc hoa ngọn cỏ nào có thể mọc nổi. Giữa đỉnh núi có một cái hồ trong suốt sâu không thấy đáy, phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm trên cao, diễm lệ vô cùng, như mộng như ảo.
Trên đỉnh núi không có bóng người, Sắt Sắt nhìn về xa xa chi thấy núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp mờ mịt, mây mù bao phủ lượn lờ, cảnh sắc phiêu miễu như tiên giới. Nàng nhìn xuống bên dưới đỉnh núi, chỉ thấy một dòng sông cuồn cuộn chảy ầm ào về phía đông, chính là do tuyết trên đỉnh núi tan ra tạo nên thượng nguồn.
“Hoa Tai, con sông này chảy về đâu?” Sắt Sắt hỏi.
“Con sông dưới chân núi này, do tuyết trên đỉnh các ngọn núi xung quanh đây tan ra, tạo thành sông Hận Thủy, chảy về hướng đông, đổ ra Đông Hải.” Hoa Tai đáp.
Thì ra đây là sông Hận Thủy, Sắt Sắt đã từng nghe qua, nhưng chưa từng đoán được, sông Hận Thủy này lại đổ ra Đông Hải, xem ra từ nay về sau đã có một con đường tắt theo đường thủy này ra Đông Hải.
“Từ đây đi bằng thuyền đến hải vực Đông Hải mất bao lâu?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi, nàng muốn về Đông Hải một chuyến, không biết Thanh Mai và Tử Mê ờ Thủy Long đảo thế nào rồi!
“Khoảng nửa tháng!” Tiểu Sai cười nói: “Phu nhân muốn về Đông Hải sao? Chỉ sợ Lâu chủ sẽ không đồng ý đâu.
Sắt Sắt nhíu mày cười nói: “Chỉ về thăm một chút thôi.”
Ba người đang nói chuyện phiếm trên đỉnh núi, chỉ thấy một nhóm cả trai lẫn gái khoảng mười bốn, mười lăm người đồng hành đến đỉnh núi. Bọn họ trang phục thoát tục, trang điểm tỉ mỉ. Thấy Sắt Sắt, bọn họ đều cung kính thi lễ nói: “Bái kiến Lâu chủ phu nhân.”
Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Xin đừng khách khí.”
Tám đôi nam nữ này cũng là nên duyên giai ngẫu tại lửa trại yến đêm đó, hôm nay cũng lên đây bái Hắc Sơn thần.
Trong chốc lát, giờ thân đã điểm, nhưng Minh Xuân Thủy vẫn còn chưa đến. Sắt Sắt liền mỉm cười nói: “Các ngươi bái trước đi, đừng để lỡ giờ lành.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn nhau bối rối.
Sắt Sắt cười nói: “Các ngươi cứ bái trước đi, ta và Lâu chủ ngày mai lại bái cũng không muộn!”
Mọi người nghe vậy đều hướng Sắt Sắt thi lễ thật sâu, sau đó mới đến bên bờ hồ, tám đôi nam nữ song song quỳ xuống, hướng về Tây thiên bái tam bái, sau đó lại song song giao bái. Trong tay nam tử cầm một con bạch nhạn, sau khi giao bái xong, bọn họ liền đứng dậy thả bạch nhạn ra, như để bạch nhạn bẩm báo lên Hắc Sơn thần rằng việc kết thành lương duyên của bọn họ đã hoàn tất.
Bạch nhạn cất cánh bay đi, đôi cánh thuần trắng trong chớp mắt lao về phía tây mây mù giăng phủ. Nghi thức bái kết thúc, mọi người cười đùa với Sắt Sắt, đồng loạt đều ở lại trên Hắc Sơn chờ Minh Xuân Thủy.
Trên đỉnh núi gió rất lạnh, thổi quần áo của Sắt Sắt phần phật lay động không ngừng.
Trong lòng Sắt Sắt có chút không yên, nếu biết sớm như thế này thì nàng nên đi cùng Minh Xuân Thủy, ở đây chờ mà hắn lại không đến, như thế thật mất mặt. Sắt Sắt biết Côn Luân nô bọn họ thờ phụng Hắc Sơn thần, Minh Xuân Thủy đã nói là giờ thân sẽ tới, đại trượng phu nói được tất làm được? Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác quan trọng hơn chuyện bái Hắc Sơn thần sao?
Đợi thêm chừng nửa canh giờ, mặt trời đã lặn ờ hướng tây, màn đêm dần buông xuo61ng, ánh tà dương như thiêu đốt phía đường chân trời.
Đã đêm khuya, chim muông, sơn thú đã về tổ, mà Minh Xuân Thủy lại vẫn chưa đến.
Vài đôi nam nữ vây quanh Sắt Sắt mắt thấy hoàng hôn buông xuống mà Lâu chủ của họ vẫn còn chưa đến, trong lòng bọn họ cũng có chút hoảng sợ, muốn an ủi Sắt Sắt vài ba câu, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Đối với Côn Luân nô bọn họ, bái Hắc Sơn thần được xem như nghi thức bái đường của người Hán, ở lễ bái đường mà phu quân không đến, đối với một nữ tử mà nói, thật có chút nhục nhã. Tuy trong lòng Sắt Sắt cực kỳ khó chịu, nhưng nàng vẫn cảm thấy nhất định Minh Xuân Thủy gặp phải chuyện gì rất gấp, nếu không hắn nhất định sẽ đến. Mắt thấy màn đêm đã buông xuống phía sau núi, Sắt Sắt thản nhiên nói: “Đi thôi, chúng ta trở về thôi.”
Nàng đứng dậy, dẫn đầu đám người xuống núi. Về tới Vọng Nguyệt lâu cũng không thấy bóng dáng Minh Xuân Thủy đâu, Sắt Sắt cảm thấy có chút kỳ lạ. Trên cơ bản, nếu Minh Xuân Thủy có việc, hắn không thể nào không phân phối việc lại trước khi ra ngoài. Hơn nữa, toàn bộ thị vệ tùy thân của hắn tại tiểu lâu cũng không thấy, xem ra là dốc hết toàn bộ lực luợng đi theo hắn. Sắt Sắt tìm lại một vòng nữa, cả Vân Kinh Cuồng cũng không thấy, chuyện này rốt cuộc là sao?
Một thị nữ lên tiếng: “Minh Lâu chủ vốn chuẩn bị đi Hắc Sơn, nhưng có thị vệ truyền đến một tin tức, nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, chỉ biết Lâu chủ nghe tin tựa hồ cực kỳ khiếp sợ, triệu Vân công tử, Thiết công tử, và mười hai thị vệ tùy thân, vội vã rời đi!”
“Không nghe bọn họ nói là chuyện sì sao, hắn cùng không nhắn lại cho ta lời nào sao?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi.
Thị nữ nhẹ nhàng lắc đầu. Sắt Sắt thở dài một tiếng nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi.”
Nàng lẳng lặng ngồi trong phòng, nâng mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ. Biển hoa giữa trời chiều vẫn nở rộ rực rỡ như trước, nhưng lúc này nàng không có tâm tình ngắm hoa. Theo như lời thị nữ kia vừa nói, xem ra đã có đại sự xảy ra, nếu không Minh Xuân Thủy sẽ không vội vã ra ngoài. Nhưng nàng lại không biết đó là chuyện gì, chỉ có thể ở lại trong phòng mà lo lắng.
Tưởng rằng qua ngày thứ hai Minh Xuân Thủy sẽ trở về, nhưng đợi một ngày rồi lại một ngày, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư......Đã qua tám ngày rồi mà Minh Xuân Thủy vẫn chưa trở về. Sắt Sắt cảm giác được bầu không khí trong Xuân Thủy Lâu càng ngày càng trở nên kỳ lạ, ánh mắt của mọi người nhìn nàng mang theo sự thương cảm, áy náy, ai nấy làm việc đều cẩn thận dè dặt, nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Thái độ này của bọn họ khiến nàng cảm giác như mình đang bị bịt mắt ngồi trên đống củi, bất an lo sợ không biết lửa sẽ nổi lên từ chỗ nào.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân