You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 2: Vọng Hải Triều - Chương 066 (Phần 1)
Chương 66 - Vọng hải triều 14
Trong chớp mắt khi chiếc thuyền hoa kia xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, xung quanh đều lặng lẽ không một tiếng động. Chiến trường mới vừa rồi còn đằng đằng sát khí nay tựa hồ vì sự xuất hiện của chiếc thuyền hoa mà còn huyết tinh rơi vãi, không còn sát ý. Một tràng chém giết vừa qua tựa hồ chỉ là ảo mộng.
Tiếng đàn truyền từ chiếc thuyền hoa đến, thấp nhu uyển chuyển, trong suốt như mây trôi nước chảy, gợi lên trong lòng mỗi người một viễn cảnh vô cùng tươi đẹp, những ý chí chiến đấu và sát ý trong lòng như quay cuồng mênh mang biến mất.
Sắt Sắt khiếp sợ nhìn trong chốc lát thân ảnh dưới trăng kia, từ sau lần giải mị dược, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn. Kỳ thật cũng không phải lần đầu, ngày ấy trên “Mặc Sa Hào”, người cứu nàng ra khỏi sóng bão trên biển, tuy rằng cũng là hắn, nhưng lúc ấy hắn vẫn chưa thừa nhận thân phận của mình.
Mà ngày hôm nay, hắn mang theo vô số chiến thuyền đến đây làm cái gì? Muốn tương trợ nàng sao?
Sắt Sắt cười nhẹ ngước mắt nhìn, tầm mắt của nàng khẽ chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn. Ánh mắt hắn yên tĩnh nhàn nhã như ánh trăng, như mặt hồ, tựa hồ như cho dù núi cao có sập xuống cũng sẽ không thể phá hư sự yên tĩnh nhàn nhã của hắn.
Hắn như thế, tựa hồ phú quý quyền vị, công danh lợi lộc, tôn sùng thần bái, trong mắt hắn đều là một đống phế thải. Hắn như thế, sao có thể vì nàng mà xuất chiến. Thật là cực kỳ buồn cười.
Sắt Sắt lấy lại bình tĩnh, cười cười nhẹ nhạt như khói, tự giễu ý tưởng buồn cười của mình.
“Thất Tinh ngọc lưu ly trản!” (bảy ngôi sao bằng ngọc lưu ly) Có người kinh hô một tiếng.
Mọi người ngước mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trên đầu thuyền phảng phất vẽ một ký hiệu “Thất tinh ngọc lưu ly trản”. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều hiểu chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện này là con thuyền đến từ Xuân Thủy Lâu. Bởi vì Thất tinh ngọc lưu ly trản là dấu hiệu xuất hiện của Xuân Thủy Lâu.
Không ai đoán được vì sao Xuân Thủy Lâu xuất hiện ở nơi này.
Mọi người đều biết đây là con thuyền của Xuân Thủy Lâu, nhưng đại đa số mọi người lại không biết công tử áo trắng này là ai?
Chỉ nghe, lâu chủ Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lâu thần bí khó lường, rất hiếm khi hiện thân. Những người này đoán rằng đây có lẽ là một trong Tứ đại công tử, thủ hạ của Lâu chủ Xuân Thủy Lâu.
Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, thủ hạ có bốn vị công tử là Tích Hoa công tử, Táng Hoa công tử, Trâm Hoa công tử, Tồi Hoa công tử.
Chỉ là không biết vị đang đến này là vị công tử nào.
Mọi người vẫn đang phỏng đoán thì thấy từ hai bên chiếc thuyền hoa của công tử áo trắng rẽ sóng lướt ra là hai chiến thuyền khác, một trái một phải theo sau bảo vệ chiếc thuyền hoa, trên đầu hai chiếc thuyền này cũng có cùng ký hiệu như thuyền hoa. Đứng thẳng trên đầu mỗi thuyền hai bên là một công tử áo tím và một công tử áo xanh, trên mặt đều đeo mặt nạ nhiều màu sắc.
Hai công tử kia vừa xuất hiện, mọi người trong lòng đột nhiên kinh ngạc, công tử áo tím và công tử áo xanh là thuộc hạ của công tử áo trắng, hay tất cả bọn họ đều là một trong Tứ đại công tử? Chẳng lẽ vị công tử áo trắng kia là Lâu chủ Xuân Thủy Lâu?
“Thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (con rồng chỉ nhìn thấy đầu mà không thể thấy đuôi, ý nói hành tung xuất quỷ nhập thần) Minh Xuân Thủy xuất hiện ở đây, có thể nào không khiến người kinh ngạc. Trên thành lâu, Tây Môn Lâu cũng ngây người nhìn không chớp mắt chiếc thuyền hoa đột nhiên xuất hiện kia.
“Các ngươi là ai?” Hắn lớn tiếng quát.
Không ai để ý đến hắn, tiếng đàn vẫn lượn lờ như trước, leng keng chảy xuôi trên mặt biển.
Tây Môn Lâu hô to hai tiếng, sự tức giận tăng lên trong đáy mắt.
“Các ngươi muốn gì? Nếu không nói ta sẽ cho bắn tên” Tây Môn Lâu hô to.
Tiếng đàn vẫn như trước chảy xuôi liên miên bất tuyệt vô cùng êm tai, chừng qua một nén nhang, mới chậm rãi trầm thấp dần cho đến khi dừng lại hẳn. Khi thanh âm cuối tiêu tan trong không trung, nữ tử đánh đàn kia chậm rãi đứng lên, hướng Minh Xuân Thủy quỳ thi lễ rồi chui vào bên trong khoang thuyền.
Minh Xuân Thủy chậm rãi ngước mắt, nâng ly rượu trong suốt trên cái bàn nhỏ trước mặt lên, ống tay áo phất nhẹ tao nhã, đôi môi lộ ra bên ngoài mặt nạ mỉm cười mê người, thanh tao lịch sự, lại mang theo phong cách tiêu sái phóng túng và thái độ cuồng ngạo: “Ta tới giết ngươi!”
Nụ cười đạm nhã mà tràn ngập sát khí.
Tây Môn Lâu cứng đờ người, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hắn nheo mắt nhìn nam tử nhàn nhã ngồi trên thuyền hoa.
Cảm giác này của Tây Môn Lâu trước đây chưa hề có, tựa hồ trong nháy mắt sẽ cướp đi tất cả của hắn, khiến hắn thành hai bàn tay trắng. Nam tử này, sự tao nhã của hắn, dáng vẻ của hắn, loại thanh tao lịch sự, đế vương khí giả này, Tây Môn Lâu từ trước tới nay đau khổ theo đuổi nhưng chưa từng có được.
Nhưng Tây Môn Lâu dù sao cũng là một hải tặc đã trải qua nhiều trận chiến, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Hắn có hơn một vạn hùng binh, mà người này, theo sau cũng chỉ bất quá hơn mười chiến thuyền mà thôi, hắn không có lý do gì để thua trận.
“Ngươi dựa vào cái gì để giết ta?” Tây Môn Lâu cười phóng đãng, một lần nữa khôi phục sự tự tin và ương ngạnh.
“Bắn tên!” Đôi mắt đỏ yêu dị lạnh lùng nhíu lại, hắn vẫy tay hạ lệnh.
Nhưng trận mưa tên vẫn chưa rơi xuống.
Hắn kinh hãi phát hiện, không biết từ khi nào, trên thành lâu vô thanh vô tức hiện ra vô số bóng người. Bọn cung thủ của hắn trong nháy mắt đều bị đánh bại.
Những người này lên đây bằng cách nào? Tây Môn Lâu quá sợ hãi.
Thì ra trong lúc chiếc thuyền hoa kia xuất hiện, tiếng đàn thu hút lòng người, công tử áo trắng kia cũng đã bắt đầu tấn công. Tiếng đàn, thuyền hoa, chẳng qua là thủ đoạn mê hoặc người, phân tán sự chú ý.
Hắn đột nhiên hiểu ra, công tử áo trắng này là đến tương trợ cho Mạc Xuyên.
Thế thì tốt, hắn cười ha hả, lại vung tay lên, vài binh sĩ vây quanh áp giải một thiếu phụ lên thành. Tây Môn Lâu đem thanh kiếm chói lọi đặt lên chiếc cổ trắng nõn như bạch ngọc của thiếu phụ kia.
Thiếu phụ kia, một thân trang phục sắc hoa màu hồng, tay áo bồng bềnh như mây, đai lưng rộng thùng thình. Nàng xinh đẹp dịu dàng nhưng trên gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, đôi mắt đẹp sâu thẳm nhưng trống rỗng, một hàng châu lệ chậm rãi chảy xuống bên má, khiến nàng trông như một đóa hoa sắp héo tàn.
“Tỷ tỷ!” Mạc Tầm Hoan đang đứng bên cạnh Sắt Sắt bỗng nhiên cúi đầu hô, mặt hắn ủ dột vài phần.
Sắt Sắt nhớ lại trong câu chuyện mà Dạ Vô Nhai kể rõ với nàng về thân thế Mạc Tầm Hoan, có nói qua, thủ lĩnh hải tặc Tây Môn Lâu nhân cơ hội làm phò mã của Y Mạch quốc mới tấn công chiếm được Y Mạch đảo. Thiếu phụ này, thì ra là công chúa đã kén rể phò mã Tây Môn Lâu, là tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan.
“Tỷ tỷ, đừng sợ, ta sẽ cứu tỷ.” Mạc Tầm Hoan thì thào hô.
Trước đây hắn cực hận tỷ tỷ dẫn sói vào nhà, nhưng lúc này thấy nàng đang giãy giụa dưới sự kềm chế của địch nhân, trong lòng hắn có thể nào không đau! Nàng là người thân duy nhất trên đời này của hắn.
“Tây Môn Lâu, thả tỷ tỷ ta ra!” Sự điềm đạm, bình tĩnh trên mặt Mạc Tầm Hoan bị phá vỡ, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập sát khí.
Thanh âm của hắn còn lạnh hơn so với băng tuyết, phiêu đãng vô biên vô hạn trên biển, mang theo sát ý lạnh lẽo rơi vào tai Tây Môn Lâu.
Tây Môn Lâu nghe vậy, ha hả cười lạnh nói: “Mạc Xuyên, sao lại nói chuyện như vậy với tỷ phu, thân là hoàng tử của Y Mạch quốc mà cấp bậc lễ nghĩa của hoàng thất ngươi đều đã quên cả rồi sao?’’
Sắt Sắt tinh tế cảm nhận được thân mình của Mạc Tầm Hoan run lên vì phẫn nộ, tuy trầm mặc như bàn thạch nhưng hàn ý phát ra trên người hắn lại lạnh như băng.
Vì Sắt Sắt thân là thủ lĩnh cướp biển, không quan hệ gì đến tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan, theo lý là vẫn nên xua thuyền tấn công tới. Nhưng vào lúc này, Sắt Sắt vẫy tay ngăn lại, bảo thuộc hạ tất cả đều lui ra phía sau.
Chiến sự lâm vào cục diện bế tắc.
Minh Xuân Thủy chậm rãi đứng dậy trên thuyền hoa, trong tay cầm chén rượu ngọc lưu ly, cúi đầu hớp một ngụm rượu ngon, đôi mắt hắn xuyên thấu qua chiếc chén trong suốt, bất động thanh sắc đánh giá tình hình trước mắt.
‘’A Xuyên!…..’’ Một tiếng gọi xuyên thấu tâm can vang lên, thiếu phụ kia bỗng nhiên liều mạng dùng khí lực toàn thân lao vào lưỡi đao, thanh âm đứt quãng phiêu tán trong gió: “Tỷ tỷ chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Chờ ngày này đã lâu lắm, lâu lắm rồi.
Những lời này nhẹ như khói tiêu tán theo gió trên biển. Nhưng, những lời này, lại bao hàm sự hối hận thâm trầm, triền miên không dứt của một nữ tử.
“Tỷ tỷ!” Thanh âm Mạc Tầm Hoan xé gió, tê liệt hô lên.
Trong khoảnh khắc, hận ý đối với tỷ tỷ hắn trước đây tiêu tan trong nháy mắt, hắn chỉ hận mình, hận bản thân hắn vì sao không bảo vệ tốt quốc gia của hắn.
Sự tức giận tràn ngập trong ánh mắt, miệng vết thương vừa mới ngưng chảy máu trên đầu vai lúc này lại vỡ toang, máu tuôn ra thẫm đỏ.
Tây Môn Lâu quát lạnh một tiếng, đem thi thể thiếu phụ đẩy xuống thành lâu.
Thân ảnh Mạc Tầm Hoan chuyển động, không thấy được động tác hắn thế nào, như sóng bão dựng lên, thân ảnh màu đen như sương như khói, vọt đến trước trận tiếp được thi thể đang rơi xuống.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Sắt Sắt dâng lên một nỗi bi thương vô hạn, vì Mạc Tầm Hoan, vì tỷ tỷ của hắn. Nàng híp mắt đánh giá thành lâu, bất quá chỉ cao hơn một trượng. Nàng bỗng kiễng mũi chân, thân ảnh kim hồng nhảy lên, cả người lúc này như một vệt sáng mờ lao tới phía trước, trong chốc lát đã đến dưới thành. Mũi chân nàng khẽ tựa vào đá ngầm, mượn lực nhảy lên trên thành lâu cao hơn một trượng. (1 trượng= 4.7m)
Trên thành lâu, Tây Môn Lâu kinh ngạc nhìn nữ tử từ trên trời giáng xuống.
Hắn luôn coi thường nữ tử. Giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận, Giang Sắt Sắt này thật sự là ngoài dự kiến của hắn, nhưng, hắn cũng không sợ nàng.
Trận chiến vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra thực lực của Sắt Sắt, tuy kiếm thuật nàng tinh diệu nhưng nội lực còn yếu.
Thấy Sắt Sắt nhảy xuống từ không trung, hắn lui về phía sau vài bước, rút trường kiếm ra, nhanh như tia chớp tấn công ngực trái của nàng. Hắn tin là nàng chắc chắn sẽ rút đao ra đỡ, nếu không kiếm của hắn sẽ đâm xuyên ngực trái của nàng. Một khi nàng chạm đao vào kiếm của hắn, hắn chắc chắn sẽ hút hết nội lực của nàng rồi sau đó đâm xuyên qua ngực trái của nàng.
Nhưng hắn đã sai.
Bởi vì hắn đã xem nhẹ một người.
Hắn nghĩ, công tử áo trắng đang thản nhiên thưởng thức rượu trên thuyền, dáng vẻ tựa hồ là sẽ không ra tay, nhưng hắn đã nghĩ sai.
Công tử áo trắng kia đột nhiên ném đi ly rượu trong tay, vừa lúc Sắt Sắt từ trên thuyền nhảy lên, hắn cũng đồng thời từ thuyền hoa tung người lên cao phóng tới, như gió như chớp, áo trắng phiêu nhiên như mây trắng bay qua, như nguyệt hoa thổi tới.
Trong nháy mắt đã đáp xuống tường thành.
Người chưa tới tay áo đã vung ra, một luồng kình lực sắc bén công kích trường kiếm của Tây Môn Lâu.
Luồng kình lực ập tới như muốn đánh bật kiếm của hắn.
Tây Môn Lâu nhìn bóng người một trước một sau đang tấn công đến, cảm giác được một bầu không khí tử vong bao trùm.
Hôm nay hắn phải chết sao?
Hắn cười dữ tợn, đôi mắt đỏ hiện lên một tia âm độc. Được, cho dù phải chết, hắn cũng phải có bạn đồng hành.
Hắn không né tránh luồng kình lực của công tử áo trắng nữa, trường kiếm của hắn vẫn hướng Sắt Sắt đâm tới.
Nhưng vẫn như trước, hắn chưa hiểu được đối thủ của mình là ai.
Hắn thấy đôi mắt trong suốt của Sắt Sắt bỗng thoáng hiện một tia thương xót, thân của nàng chợt nghiêng đi bằng một động tác mà người thường không thể làm nổi, lệch khỏi quỹ đạo tấn công của trường kiếm hắn, mà loan đao của nàng lại xuyên qua hậu tâm của hắn nhanh như tia chớp.
Đồng thời, trước ngực của hắn bị một luồng lực đạo mạnh của công tử áo trắng đánh trúng.
Trong tích tắc, hắn thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị chấn động, nội lực cạn kiệt, hậu tâm đau đớn tựa hồ không thở nổi.
Ánh nắng tươi đẹp là thế, hắn nhìn lên ánh nắng lấp loáng đầy trời, từ từ nhắm lại đôi mắt màu đỏ tươi yêu dị.
Tây Môn Lâu rốt cuộc đã bị diệt, thân thể hắn dính đầy máu tươi.
Hai quân giao tranh, chủ soái bỏ mình, thế trận lập tức tan rã.
Trên thành lâu, vô tình Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy nhìn nhau, một đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, đôi mắt kia trong suốt thản nhiên.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Sắt Sắt bỗng nhoẻn miệng cười tươi, sáng rực như ánh trăng rằm, diễm lệ như ánh bình minh.
Nàng biết, nam tử này cho dù không yêu nàng, cũng quan tâm đến nàng.
Đã hai lần, trong lúc nàng gặp nguy nan, hắn đều không chút do dự ra tay tương trợ, tình ý này, đã đủ khiến nàng vui sướng.
Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Sắt Sắt, trong lòng nao nao, đôi đồng tử sâu đen thâm thúy chuyển động, bên môi hắn cũng nhếch lên một nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Hai người nhìn nhau rồi tung người nhẹ nhàng nhảy xuống thành, trở lại con thuyền của mình. Hai ánh mắt chạm nhau mới vừa rồi dường như chỉ là ảo mộng.
Sắt Sắt vừa mới yên vị trên thuyền đã nghe tiếng kèn vang lên tận không trung, trong lòng nàng kinh ngạc, chiến sự đã chấm dứt, vì sao còn có tiếng kèn? Nàng dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên biển xuất hiện vô số điểm đen, dày đặc, nhiều không đếm xuể.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân