I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 052
Chương 52
Nếu là ngã xuống đất thì cũng không sao, nhưng trước mặt là đám hoa tường vi, một khi ngã xuống chỉ sợ sẽ bị những mũi gai nhọn đâm vào mặt. Đâm vào mặt cũng không quan trọng, nếu đâm vào mắt thì thật khó lường. Sắt Sắt hé mắt, trong ống tay áo rộng thùng thình, không một tiếng động duỗi tay bắn ra, lập tức có một ánh hào quang lóe lên. Ngân châm bay ra đâm vào huyệt đạo của Thanh Mai. Chân Thanh Mai mềm nhũn, trong nháy mắt té trên mặt đất, gian nan ngã bên cạnh khóm hoa tường vi. Nếu không có Sắt Sắt ra tay, không thể nghi ngờ nhất định nàng sẽ bổ nhào vào những khóm tường vi.
“Thanh Mai, tại sao lại không cẩn thận như thế?” Sắt Sắt chậm rãi bước tới, thừa dịp nâng Thanh Mai lên lặng lẽ thu chân loan ngân châm lại.
Mặt của Thanh Mai đau khổ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi hình như có một người đụng vào em, sau đó giống như có cái gì đó cắn vào chân em một cái.”
“Đứng lên đi, không có việc gì đâu.” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, trong lòng lại trầm xuống, nàng hiểu được đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, vì sao có người muốn đẩy Thanh Mai, hại một nha đầu nhỏ như nàng thì có lợi gì đâu?
Huống chi đẩy ngã bất quá cũng chỉ ngã một cái, chuyện này phải làm thế nào đây, dám vuốt mặt không nể mũi, hay là muốn thử Thanh Mai có võ công hay không, hoặc là muốn thử xem nàng (SS) có võ công không?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Sắt Sắt hiện lên một tia sáng u ám lạnh lẽo. Hay là việc nàng bị thương đã có người biết được? Nay có người hoài nghi nàng có võ công, xem ra trong đám cơ thiếp của Dạ Vô Yên cũng có người cao tay. Chỉ là không biết rốt cuộc người đó là ai, và có mục đích gì?
Vì sao phải thử nàng có võ công hay không, cho dù thử được nàng có võ công để làm gì?
Chen chúc bên cạnh Thanh Mai còn có một đám thị nữ vây quanh, khi Thanh Mai ngã xuống, thoáng nhìn thấy khóe môi bọn họ hơi cười đắc ý, nha hoàn kia nhìn cũng rất quen, nàng ta đứng bên cạnh Nhu phu nhân, hiển nhiên là thị nữ của Nhu phu nhân.
“Có phải ngươi đẩy ta không, mới vừa rồi chính ngươi đứng sau ta!” Thanh Mai lau bụi trên mặt, thở phì phì chỉ vào thị nữ kia.
“Mình không đứng vững lại còn nói người khác sao?” Tiểu nha hoàn kia nhẹ giọng cười khẩy nói.
“Lần trước phu nhân nhà ngươi đánh tiểu thư nhà ta không được tự mình rơi xuống hồ nước, lần này ngươi rõ ràng là đang trả thù có phải không? Ngươi muốn hủy khuôn mặt của ta có phải không?” Thanh Mai xoa xoa thắt lưng, hầm hừ kêu lên, lôi chuyện trước kia ra cãi nhau với tiểu nha hoàn này.
“Mai Nhi, có phải ngươi đẩy không?” Đôi mắt đẹp của Nhu phu nhân hiện lên vẻ lo lắng, lạnh giọng hỏi.
“Phu nhân em thực sự không cố ý, không biết tự nhiên lại đứng không vững mới đụng vào nàng.” Tiểu nha hoàn Mai Nhi thấp giọng nói.
“Cũng là lỗi của ngươi thôi, mặc kệ có phải do ngươi cố ý hay không, còn không qua xin lỗi trắc phi nương nương. Quy tắc nhỏ như vậy ngươi cũng không biết sao, ngày thường ta dạy ngươi thế nào!” Nhu phu nhân nghiêm giọng trách cứ, không biết là thật sự tức giận hay chỉ cố ý làm ra vẻ để diễn cho Sắt Sắt xem.
Tiểu nha hoàn Thanh Mai quẹt miệng nhưng vẫn ngoan ngoãn đến trước mặt Sắt Sắt thỉnh tội.
Sắt Sắt mặt vẫn không đổi sắc thờ ơ lạnh nhạt, lúc này thản nhiên cười nói: “Không sao, sau này cẩn thận một chút là được rồi.”
“Hừ, ta biết là ngươi mà, đúng là nhẫn tâm.” Thanh Mai cắn răng oán hận nói.
“Thanh Mai! Im miệng.” Sắt Sắt trừng mắt liếc Thanh Mai một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
Thanh Mai còn đang nói hăng say, bị ánh mắt nghiêm khắc của tiểu thư dọa sợ hãi. Thật ra ngày thường Sắt Sắt đối với nàng khoan dung vô cùng, có khi hứng lên còn cùng nàng làm loạn, chưa bao giờ thấy tiểu thư nghiêm khắc như vậy.
Sắt Sắt thấy Thanh Mai không hề hé răng mới nhanh nhẹn xoay người lại, tầm mắt lướt qua đóa mẫu đơn lớn, đầu nhìn về phía đám cơ thiếp của Dạ Vô Yên.
Trong lòng nàng đối với việc này vẫn có chút hoài nghi. Tiểu nha hoàn kia cho dù thật sự muốn hại Thanh Mai cũng không ngốc đến mức làm một cách lộ liễu như vậy. Nếu như Thanh Mai thật sự bị hủy khuôn mặt, nàng ta không sợ sẽ bị trừng phạt sao? Nếu tiểu nha hoàn này nói thật, nàng ta vốn không phải cố ý đẩy Thanh Mai, vậy chắc chắn có người đang âm thầm phá rối. Người đó có võ công rất cao cường, có thể đánh ra một chưởng, lặng yên không một tiếng động đánh vào người nha hoàn của Nhu phu nhân ngã lên người Thanh Mai, đem toàn bộ tội danh đẩy sang người khác, thật là một kế sách tuyệt diệu.
Trước kia nàng chưa bao giờ để ý đến cơ thiếp của Dạ Vô Yên, chỉ biết một mình Nhu phu nhân, lúc này nàng cảm thấy nên hiểu biết một chút về các nàng, nếu không đến khi bị người ta hãm hại có lẽ còn không biết đối phương là ai.
Trừ Nhu phu nhân ra còn có hai cơ thiếp nữa cùng vài thị nữa.
Hai cơ thiếp kia mặt mày đều duyên dáng xinh đẹp, rất có nhan sắc.
Một người mặc áo sọc đỏ quần lụa mỏng xinh đẹp thướt tha, đai lưng thêu những áng mây, trên mép tóc gài một cây trâm ngọc bích, dáng người yểu điệu, mắt ngọc mày ngà, nhìn qua dịu dàng xinh đẹp. Còn người kia mặc áo quần màu vàng nhạt, tóc vấn nhẹ lên, nhìn qua có chút sợ hãi, nhưng dáng vẻ cũng không tầm thường.
Sắt Sắt cười khẽ nói: “Mấy ngày trước bị bệnh, các vị phu nhân đến thăm vì thân thể không khỏe nên không thể gặp mặt, hôm này gặp các vị không bằng cùng nhau ngắm hoa đi.”
Ba người cười trong trẻo nói: “Vậy còn gì bằng.”
Mấy người cùng nhau nhàn nhã dạo chơi trong vườn hoa, cười nói rôm rả. Sắt Sắt được biết người mặc áo đỏ giản dị kia tên là Đồng Lộ, tính tình thực hiền hòa, hay nói chuyện cũng rất hay cười. Nữ tử áo vàng nhạt kia tên là Thanh Linh, nhìn e dè một chút, không giống chủ tử mà giống một nha hoàn hơn. Nàng rất kiệm lời, thỉnh thoảng mới trả lời một câu, khi nói cũng cúi đầu. Nhu phu nhân tên là Nhu Tình, Sắt Sắt lần đầu nghe thấy nhịn không được cười cười, nghe cái tên này giống như cái tên nơi nhạc phường.
Mấy người từ những bụi hoa bước chậm đến đình nghỉ mát, ngồi xuống nghỉ tạm.
Đôi mắt đẹp của Đồng Lộ hướng về Sắt Sắt, mỉm cười nói: “Hương thơm của hoa viên này đều không thể sánh bằng phong thái của trắc phi tỷ tỷ.”
Sắt Sắt cười thầm trong lòng nói, nếu một tháng trước, nàng e là không có người nào nói với nàng như vậy.
“Muội muội đã khen trật rồi, làm sao ta có thể sánh được với nhan sắc của Đồng Lộ muội muội.”
Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Còn có Thanh Linh muội muội cũng xinh đẹp thướt tha, thanh tú tao nhã.”
Thanh Linh nghe vậy, cúi đầu nói thật dịu dàng: “Thanh Linh bất tài, sao có thể sánh được với tài nghệ của tỷ tỷ.” Nói xong trên hai gò má trắng như tuyết hiện lên một vẻ ửng đỏ, hơi hơi cúi đầu.
Nữ tử yêu kiều thẹn thùng như vậy, Sắt Sắt thở dài, có lẽ không phải là nàng. Mà Đồng Lộ lại dịu dàng khả ái, đối với nàng cung kính, cũng không hề giống. Còn Nhu phu nhân Nhu Tình mỗi khi nhìn về phía nàng, trong đôi mắt đều ẩn chứa ý hận, giống như rất hận nàng được Dạ Vô Yên yêu thương.
Nhưng nhìn người cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo, làm việc gì cũng không thể chỉ dựa vào phỏng đoán của mình.
Trước mắt ở trong phủ nàng phải cẩn thận đề phòng, vẫn nên cùng các nàng diễn trò thân thiện. Xa xa nhìn thấy Tử Mê tìm đến, Sắt Sắt đứng dậy nói: “Chỉ đi dạo một lát đã cảm thấy mệt mỏi, lần này mắc bệnh thật sự khiến sức khỏe kém đi nhiều. Các ngươi chậm rãi dạo chơi đi, ta đi về trước.”
“Tỷ tỷ đi thong thả.” Ba người đứng dậy nói một cách cung kính.
Trở lại Đào Yêu viện, Sắt Sắt kể với Tử Mê việc này, Tử Mê nhăn mày nói: “Tiểu thư, sớm biết như thế, em nên đi theo hai người thì tốt hơn. Như vậy cũng tốt, tiểu thư, người cảm thấy các nàng muốn tìm hiểu xem người có võ công hay không sao?”
“Ta cũng chưa xác định nữa, bất quá chuyện ta có võ công Dạ Vô Yên cũng đã biết, cho dù các nàng biết được cũng không hề gì.”
Dạ Vô Yên ơi là Dạ Vô Yên, hắn đã không thích nàng cớ sao còn để nàng ở trong Khuynh Dạ Cư dưỡng thương. Rắc rối hắn ban tặng nàng, nay nàng lại phải ở nơi đấu sóng ngọn gió, quả thật là coi tất cả cỏ cây trên núi đều là kẻ địch.
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tử Mê không chớp mắt nói.
Sắt Sắt nhẹ nhàng vuốt cằm.
Liên tục mấy ngày, hậu viện đều rất yên tĩnh, Sắt Sắt dường như hoài nghi mình đã suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng không phải rất được yêu thương, có ai muốn mạo hiểm hãm hại nàng đâu.
Hôm nay, mặt trời chiều ngã về phía Tây, hoàng hôn dung Kim. Mây trắng nơi chân trời phía tây, giống như được phủ một lớp phấn son, hồng rực sáng lạn.
Sắt Sắt ngồi một mình trong đình viện, ánh nắng chiều tà rơi trên người nàng, mông lung như sương mù. Ánh mắt nàng nhìn về phái xa xăm, xa xa nhìn thấy.., đúng là cùng đất trời rộng lớn trong giấc mộng của nàng cách nhau muôn sông nghìn núi.
Nàng vốn muốn làm một con chim ưng giương cao đôi cánh, đáng tiếc lại bị nhốt trong đài các trùng trùng trùng điệp điệp, không thể thoát ra được.
Đều nói tất cả là định mệnh nhưng nàng không tin, nàng tin tưởng mình có thể thay đổi tình cảnh trước mắt.
Tử Mê không biết từ khi nào đã đi vào đứng sau Sắt Sắt, giúp nàng phủ thêm áo choàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, vào nhà đi.”
Sắt Sắt gật đầu, hai người đang muốn trở vào phòng thì thấy Thanh Mai chạy nhanh lại bẩm báo: “Tiểu thư, người ở Vân Túy viện kia lại tới nữa, nàng nói nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ chờ mãi ngoài cửa.”
Sắt Sắt không chớp mắt, Y Doanh Hương tội gì lại muốn gặp nàng? Đúng là chỉ thêm phiền!
“Mời nàng vào đi.” Sắt Sắt lãnh đạm phân phó.
Chỉ chốc lát liền thấy Y Doanh Hương mang theo thị nữ kia chậm rãi vào viện.
Nhiều ngày không gặp, Y Doanh Hương rõ ràng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai con ngươi đen lớn kinh người, ánh mắt tràn ngập vẻ nhợt nhạt sầu bi thật sâu.
Sắt Sắt nhớ tới lúc mới gặp Y Doanh Hương, khi đó nàng cưỡi ngựa hồng, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, xinh đẹp đáng yêu nói không nên lời, bên môi lộ ra ý cười, vô cùng kiều diễm động lòng người. Nay bất quá cũng chỉ mới mấy tháng, nàng liền trở nên tiều tụy như vậy.
Tình là gì, quả thật hại người thê thảm như vậy nhưng lại có ma lực lớn đến thế, tra tấn một tiểu cô nương như hoa như ngọc thê thảm như thế?
“Doanh Hương đặc biệt nhận lỗi cùng tỷ tỷ!” Y Doanh Hương nhìn Sắt Sắt, thi lễ thật sâu với nàng: “Sự việc kia, Doanh Hương xác thực rất quá đáng, nhưng xin tỷ tỷ tin tưởng Doanh Hương quả thực chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ cùng vương gia, Doanh Hương không có lòng muốn làm hại tỷ tỷ.”
Y Doanh Hương hiển nhiên còn tưởng rằng mị dược ngày hôm đó là do Dạ Vô Yên giải, cho nên ngay cả đến nhận lỗi cũng không phải thật chân thành.
Cái gì nói muốn tốt cho nàng? Lòng tốt này, ai dám thừa nhận đây?
Cái gì nói không có ý muốn hại nàng? Rõ ràng là đã muốn hãm hại nàng.
Nàng cũng không muốn so đo với nàng ta, nghe xong lời của nàng ta, ánh mắt Sắt Sắt liền hiện lên vẻ lạnh lùng, nàng không chớp mắt nói: “Vương phi thật sự khách sáo rồi, ta thực ra cũng muốn hỏi, ngươi căn bản biết vương gia đã có người trong lòng, mà ta ở trong mắt vương gia lại không là gì cả. Ngươi cũng biết, muốn hắn giúp ta giải mị dược là khó như thế nào. Nếu như vương gia không giúp ta giải mị dược, ta có khả năng phải chết, điều này ngươi có nghĩ tới không?”
“Điều này Doanh Hương không nghĩ tới, nhưng trong yến tiệc mừng sinh nhật ta, tỷ tỷ khiêu vũ một bài khiến bốn bên đều khiếp sợ, ta đã biết vương gia nhất định động lòng với tỷ tỷ, vậy nên ta để cho thị nữ Y đẩy tỷ xuống hồ để thử tâm ý của vương gia. Quả nhiên vương gia tự mình nhảy xuống nước cứu tỷ tỷ, có thể thấy được trong lòng vương gia cũng có tình ý với tỷ tỷ, vậy nên ta mới dám hạ mị dược tỷ tỷ. Ta biết vương gia tuyệt đối sẽ cứu người!” Y Doanh Hương vội vàng nói.
Sắt Sắt cười lạnh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Sở dĩ Y Doanh Hương vội vàng thành toàn cho nàng cùng Dạ Vô Yên như vậy chỉ sợ không phải là vì Dạ Vô Yên thưởng thức nàng mà là vì đêm đó Phong Noãn từng cùng nàng ngồi nói chuyện cùng một chỗ.
“Vương phi, cho tới bây giờ ngươi vẫn còn nói vì thành toàn cho ta, nếu như ta nhớ không lầm thì đêm đó khi ta cùng Hách Liên hoàng tử ở cùng một chỗ nói chuyện chính là bị ngươi xen vào. Sở dĩ ngươi làm như vậy chỉ sợ vì nguyên nhân này thôi.” Sắt Sắt lạnh giọng nói.
Rõ ràng là vì bản thân mình lại còn tỏ ra cao thượng như vậy.
“Giang tỷ tỷ ngươi nói ta chỉ vì mình, nhưng quả thật ta là vì thành toàn cho người cùng Yên ca ca. Ta không muốn Yên ca ca khổ như vậy.” Nước mắt của Y Doanh Hương đã rưng rưng nơi mi mắt, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Vương phi không biết hôm nay đến đây ngoại trừ để xin lỗi còn có chuyện gì không?” Sắt Sắt quay đầu đi, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nước mắt của Y Doanh Hương.
“Tỷ tỷ xin ngươi đừng gọi ta là vương phi, danh hiệu vương phi này của ta vốn đoạt lấy từ tay tỷ tỷ, Doanh Hương chỉ làm theo quy cũ” Y Doanh Hương cúi đầu nói, dừng lại một chút lại nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Doanh Hương đến còn muốn hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không ở cùng một chỗ với Hách Liên hoàng tử, đúng không?” Ngày ấy khi Sắt Sắt bị Dạ Vô Yên bắt đi rồi, Hách Liên ca ca của nàng cực kì thất vọng về nàng, cho dù Sắt Sắt thất thân hắn cũng luôn thích nàng.
Sắt Sắt thật sự không thể tưởng tượng được nàng ta lại muốn nàng cam đoan như vậy, giống như cảm thấy rất chán nản.
“Vương phi, lời cam đoan đó ta sẽ không nói với ngươi, chuyện sau này ai có thể biết chính xác chứ.” Sắt Sắt không chớp mắt lạnh giọng đáp lại. Đối với lời cam đoan hư vô mịt mờ này, nàng sẽ không nói..
Y Doanh Hương nghe vậy, trong nháy mắt đôi mắt đỏ hoe, nước mắt viền quanh khóe mắt rốt cuộc nhịn không được chảy xuống: “Ngươi rõ ràng đã ở cùng với Yên ca ca, còn muốn chiếm lấy Hách Liên ca ca, vì sao?”
“Ta không ở cùng với Yên ca ca của ngươi, ta cũng không chiếm Hách Liên ca ca của ngươi. Vấn đề tình cảm của ngươi cùng Hách Liên Ngạo Thiên là chuyện của các ngươi, ta hy vọng vương phi đừng kéo ta vào. Vương phi, trời không còn sớm nữa, ngài nên trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Sắt Sắt thực sự không muốn biện minh và giả thích cùng Y Doanh Hương, nàng xoay người đi vào phòng.
Y Doanh Hương đứng ngơ ngác dưới bậc thang thật lâu, sau đó bỗng nhiên xoay người, ôm mặt chạy vội ra ngoài.
Sắt Sắt nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng chạy đi của nàng thì có thể thấy được nàng đau lòng ra sao. Sắt Sắt bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ mới vừa rồi, nàng nên an ủi nàng ta một chút.
Nhưng con người thì phải trưởng thành, nàng ta hồn nhiên như vậy, tương lai có thể sẽ chịu thiệt.
Bóng đêm thấm sâu, vầng trăng cong cong đang ở ngoài cửa sổ thản nhiên chiếu sáng. Bên trong, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Sắt Sắt nằm ở trên giường, nhớ tới dáng vẻ chạy đi mới vừa rồi của Y Doanh Hương bỗng nhiên có chút bất an. Hôm nay, nàng cũng không định nói ra những lời tàn nhẫn đó, một nữ tử yếu đuối như Y Doanh Hương không biết có thể chịu được không.
Nếu nàng nhất thời nghĩ quẩn thì không xong rồi.
“Tử Mê, ngươi hãy lặng lẽ đi đến Vân Túy viện tìm hiểu một chút, nhìn xem Y Doanh Hương có bình yên không, nếu nàng không sao thì hãy trở về sớm, đừng làm kinh động đến những người trong viện của nàng.” Sắt Sắt nói với Tử Mê.
Tử Mê không chớp mắt, tính tình của Y Doanh Hương nàng cũng rất sợ nàng ta sẽ nghĩ quẩn, vì thế gật đầu, vội vàng chạy đi.
Nhưng bất quá cũng chỉ qua thời gian hai chén trà, Tử Mê liền vội vã trở về, sắc mặt thảm bại, thần sắc đầy vẻ kinh hoàng.
Sắt Sắt chưa bao giờ nhìn thấy người luôn trầm ổn như Tử Mê lại khẩn trương như thế, trong lòng cảm thấy như bị kìm hãm thật mạnh.
“Sao vậy? Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân