A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 048
Chương 48
“Yên ca ca không cần làm cho Ngạo Thiên ca ca khó xử. Hương Hương cầu xin Yên ca ca thực hiện lời hứa ngày trước. Người từng nói qua chỉ cần ta tìm được người mình thực sự yêu thương sẽ để ta tự do. Năm đó ở Bắc Lỗ quốc Hương Hương vẫn luôn quý mến Ngạo Thiên ca ca, đáng tiếc khi đó ta chỉ là con gái của một tộc trưởng, chưa được phong làm công chúa nên không thể kết giao cùng Ngạo Thiên ca ca. Đến khi ta được phong làm công chúa, mặc dù chỉ gặp mặt Ngạo Thiên ca ca vài lần nhưng lòng ta đã bị hãm sâu. Sau đó Ngạo Thiên ca ca phải đến Nam Việt làm con tin, từ đó về sau hai phương trời xa cách, nhớ nhung dày vò. Lần này sở dĩ Hương Hương nguyện ý theo Yên ca ca đến Nam Việt là để tìm kiếm Ngạo Thiên ca ca. Nay được trời thương nên ta cùng Ngạo Thiên ca ca đã gặp lại nhau, hơn nữa hiển nhiên trong lòng Ngạo Thiên ca ca cũng có Hương Hương, Hương Hương hy vọng Yên ca ca thành toàn cho chúng ta.” Nữ tử Bắc Lỗ quốc luôn thẳng thắn như vậy, tất cả chân tình đều nói ra hết khiến Sắt Sắt nghe thấy nhịn không được cảm thán.
“Hương Hương!” Dạ Vô Yên cũng lạnh lùng cau mày: “Ngươi cho là Hách Liên hoàng tử thật sự để ý ngươi sao? Sao ta lại không thấy như vậy?”
“Ngạo Thiên ca ca, trong lòng ngươi cũng có Hương Hương phải không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu, đôi mắt ướt át ẩn chứa tình cảm, còn có vài phần quý trọng, vài phần chờ đợi nhìn về phía Phong Noãn, hai gò má trắng như tuyết hiện lên hai vệt đỏ ửng, nhìn qua say lòng người vô cùng.
Phong Noãn cúi đầu, nhìn hàng mi chớp chớp của Y Doanh Hương, cái mũi nho nhỏ thanh tú, con ngươi đen long lanh sóng nước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy như bị kìm hãm.
Ba năm trước nàng bất quá chỉ là một cô bé mười ba tuổi nhưng dáng người đã thướt tha, bộ dạng xinh đẹp. Hắn cùng nàng gặp nhau lần đầu tiên trên đồng cỏ xanh mướt trên thảo nguyên, bị vẻ hồn nhiên của nàng hấp dẫn, bị dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng mê hoặc.
Lòng của hắn liền chìm đắm thật sâu vào trong sóng mắt của nàng. Nếu như không bị đưa đến Nam Việt làm con tin, hắn tưởng có lẽ mình đã lấy nàng làm vợ.
Nhưng mà trời trêu lòng người, ba năm li biệt dài đằng đẵng, tuy rằng lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng, thậm chí nghe nói nàng phải gả cho Tuyền vương hắn cũng từng đau buồn ảm đạm thế nên mới mượn rượu giải sầu. Nhưng hắn lại phát hiện tình cảm của mình đã lặng lẽ thay đổi.
Lần đó đến Yên Chi lâu uống rượu không phải do đau khổ vì thất tình mà chỉ là nói lời từ biệt với tình cảm đã mất đi của mình. Sau khi tỉnh rượu, hắn không hề nhớ thương nàng nữa, chỉ một lòng muốn nàng được hạnh phúc, muốn nàng là vương phi duy nhất được Tuyền vương thương yêu.
Hắn không thể ngờ nàng cùng Dạ vô Yên chỉ là kết hôn giả, sự thương yêu nàng có chẳng qua chỉ là để diễn cho người đời xem, nàng vẫn còn thích hắn, yêu thương hắn.
Nhưng hắn lại không yêu nàng, có lẽ tình cảm lúc trước của hắn với nàng căn bản không phải là tình yêu, chẳng qua chỉ do nhất thời si mê vẻ hồn nhiên cùng sắc đẹp của nàng. Trái tim của hắn không biết từ khi nào đã bị một bóng dáng nhanh nhẹn trong bộ y phục trắng chiếm giữ.
Lúc này hắn nhìn vào ánh mắt chờ đợi của nàng, tuy biết rõ lời nói của hắn sẽ giống như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào lòng nàng nhưng hắn vẫn không thể không mở miệng, bởi vì sự lừa gạt trong nhất thời chỉ càng làm nàng thêm lầm tưởng.
“Hương Hương, trong lòng ta có nàng, nhưng mà…” Phong Noãn do dự không biết nên nói thế nào.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Y Doanh Hương đã nhào vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Ngạo Thiên ca ca, ta biết chàng vẫn còn thích ta, ai cũng không thể cướp chàng đi.” Ánh mắt của nàng làm như vô tình nhưng lại cố ý quét về phía Sắt Sắt đang đứng yên lặng bên cạnh.
Phong Noãn bất đắc dĩ đẩy ra nàng, đôi mắt có vẻ không đành lòng, giọng điệu an ủi, dùng thanh âm dịu dàng nhất nói ra sự thực tàn khốc: “Hương Hương, trong lòng ta có nàng, cũng rất quan tâm nàng nhưng không phải loại tình cảm như nàng tưởng tượng, hai người chúng ta không có khả năng ở bên nhau, nàng hiểu không?”
“Ngạo Thiên ca ca, chàng đang nói vậy?” Y Doanh Hương trừng mắt, giống như không hiểu lời của Phong Noãn liên tục lui về phía sau, cho đến khi thân mình đụng vào chiếc giường phía sau nàng mới dừng lại. Hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Trong lòng chàng rõ ràng có Hương Hương, lúc ở núi Hương Miểu chính bởi vì chàng biết được ta sắp gả cho vương gia nên mới làm nhục Giang tỷ tỷ để cho ta xem, chàng bất quá vì ghen không phải sao? Ở vương tôn yến chàng bởi vì sợ một trắc phi như Giang tỷ tỷ tranh giành tình cảm với ta nên mới phái người đi ám sát nàng không phải sao? Đêm qua hái hoa tặc làm nhục ta rõ ràng không phải là chàng nhưng chàng lại đứng ra nhận là bởi vì muốn bảo vệ ta, không phải sao? Chàng nói đi, Ngạo Thiên ca ca, chàng rõ ràng là yêu thích ta, vì sao lại không dám thừa nhận?”
Nàng nhào xuống giường khóc rống lên, nhưng những lời nói của nàng lại làm Sắt Sắt chấn động và kinh ngạc, còn có Dạ Vô Yên, thậm chí cả Phong Noãn.
Trong lúc nhất thời, bên trong bị một không khí quỷ dị bao phủ.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, lòng đang bị một cảm giác rối loạn tê dại quấn lấy, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất. Tuy rằng trong lòng không hề hỗn loạn, nhưng thêm vào một sự phức tạp mất mát khó giải trừ.
Phong Noãn làm nhục nàng trên núi Hương Miểu, ở Yên Chi lâu hắn mượn rượu giải sầu, nàng có thể đoán ra là vì Phong Noãn có tình cảm với Y Doanh Hương, nhưng nàng không thể ngờ tại vương tôn yến, những kẻ muốn ám sát nàng lại là do Phong Noãn phái đến.
Vì tránh để nàng tranh giành tình cảm với Y Doanh Hương hắn muốn giết nàng? Lúc ấy hắn không biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử nên muốn giết người vô tội như nàng, hắn thật sự có thể ra tay được sao? Hắn còn nói không thích Y Doanh Hương, không thích mà có thể vì nàng ta đi giết người sao?
“Nàng…” Phong Noãn há miệng thở dốc, dù thế nào cũng không nói nên lời. Lời Y Doanh Hương nói đều là sự thật, nhưng nguyên nhân cũng không phải hoàn toàn như vậy. Trên núi Hương Miểu quả thật hắn vì trong lòng buồn chán, cũng bởi vì ghen. Việc hái hoa tặc đêm qua sở dĩ hắn đứng ra nhận quả thật vì muốn bảo vệ nàng, nhưng hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì hắn biết hái hoa tặc đó chính là Sắt Sắt, hắn không muốn Dạ Vô Yên truy ra Sắt Sắt.
“Làm sao có thể như vậy, Hách Liên hoàng tử làm sao có thể làm ra việc này? Ta không tin.” Sắt Sắt cong môi cười gượng nói, tuy rằng trong lòng nàng đã có bảy phần tin tưởng, nhưng với tình thế trước mắt không phải là lúc tìm hắn tính sổ.
“Đúng vậy, bổn vương cũng không tin Hách Liên hoàng tử làm ra những chuyện như vậy. Nhưng chuyện cướp bóc trên núi Hương Miểu thì không thể nghi ngờ chính là do Hách Liên hoàng tử làm, nếu không Hương Hương cũng sẽ không tình nguyện làm con tin để bổn vương cho ngươi chạy thoát.” Dạ Vô Yên cười như không cười hỏi, âm thanh tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ai cũng nhìn ra hắn đang tức giận, bởi vì toàn thân trên dưới của hắn trong nháy mắt bị hơi thở lạnh lùng mãnh liệt bao phủ.
Hắn sẽ không quên ngày đó cái yếm thêu hoa sen mới nở trên người trắc phi của hắn bị lộ ra trước mắt mọi người như thế nào. Hắn lại càng không quên trên chiếc cổ trắng nõn của nàng bị tàn sát bừa bãi để lại bao nhiêu dấu hôn. Thì ra tất cả đều là do Hách Liên hoàng tử làm. Nhớ tới đôi môi của hắn từng hôn qua bờ vai thon thả cùng khuôn ngực mềm mại của Sắt Sắt, ngực hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Quả thật là ta, nhưng như vậy thì thế nào, Tuyền vương gia, ngươi cũng không yêu trắc phi của ngươi, sao lại không để cho nàng được tự do?! Vương gia sẽ không dễ dàng quên ngày đó trên núi Hương Miểu ngươi đối với nàng vô tình như vậy, đao của ta đặt trên cổ nàng, ngươi cũng không thèm để mắt tới, còn lo sẽ trễ giờ dâng hương.” Phong Noãn lạnh giọng nói, hai con ngươi đen thẳng tắp chống lại đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên.
Một ánh mắt là ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, một ánh mắt là hàn ý tỏa ra khắp nơi.
Không khí bên trong vốn đang trầm trọng, trong nháy mắt như bị đông lại.
Y Doanh Hương đã sớm ngừng khóc, nàng ngồi dậy, có chút ngẩn người nhìn, nàng vốn là trung tâm của cuộc tranh luận, bỗng nhiên nhân vật chính đã thay đổi.
Mà thân là nhân vật chính, vẻ mặt Giang Sắt Sắt lúc này hiện lên ý cười thật nhẹ, như hoa lan mới nở, như ánh trăng sáng vừa mới ló dạng, hiện lên khóe môi vô cùng tinh xảo đặc sắc, làm say lòng người.
Hắn đối xử một cách khinh thường với nàng, hắn đối xử vô tình với nàng, từ trong trí nhớ của nàng tuôn ra.
Miệng vết thương vốn đã lành, giờ lại bị người khác vạch trần, có thể không đau sao? Đau, đau vì miệng vết thương bị xát thêm muối, so với những chuyện tình càng đau khổ hơn nàng đã sớm trãi qua, chuyện này bất quá là gặp xui, không là gì cả!
Giang Sắt Sắt lộ ra hai lúm đồng tiền trong suốt, nói giọng dịu dàng: “Vương gia, các ngươi cứ từ từ tán gẫu, thiếp thân cáo lui.” Lời nói của nàng dịu dàng mềm mại tuy nhiên lại ẩn chứa ý tứ chân thật đáng tin.
Có một số việc không phải nàng trốn tránh mà là thật sự không để ý.
Nàng thản nhiên xoay người, mái tóc đen dài như thác nước bay nhẹ trong không trung, nhìn như đóa hoa sen mới nở.
“Hách Liên hoàng tử, xem ra ngươi chưa bao giờ bị bắt cóc, chẳng lẽ ngươi không biết nếu như muốn con tin được an toàn, biện pháp tốt nhất là nói con tin không hề quan trọng với mình, không phải sao?” Dạ Vô Yên không chút để ý, lời nói vang lên từ phía sau.
Sắt Sắt ngừng chân, nhưng không quay đầu lại.
Có lẽ lời hắn nói là thật, nhưng đối với nàng đã không còn quan trọng nữa.
Nàng nhấc chân tiếp tục bước về phía trước, Y Doanh Hương lau khô nước mắt, từ trên giường chậm rãi bước xuống, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra ý cười nhè nhẹ. Nàng vội chạy đến trước mặt Sắt Sắt: “Giang tỷ tỷ, ngươi không cần đi!”
Sắt Sắt dừng chân, trong ánh nắng rực rỡ nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ánh nắng làm cho khuôn mặt trắng nõn của nàng nhiễm vẻ đỏ bừng một cách tự nhiên, làn gió nhẹ lay động những sợi tóc khiến cả người nàng nhìn xinh đẹp, tao nhã, và thong dong. Ánh mắt hình cung giống như ánh trăng, ý cười long lanh thanh nhã kiều mị nhưng lại vô cùng xa cách.
“Vương phi, ta thật sự muốn cáo lui!” Giọng nói của nàng thật thản nhiên.
“Giang tỷ tỷ, Hương Hương cầu xin người hãy khuyên nhủ Ngạo Thiên ca ca để Ngạo Thiên ca ca tiếp nhận ta!” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo ống tay áo Giang Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Vương phi, trên đời này chỉ có một thứ không thể miễn cưỡng, đó chính là tình yêu.” Y Doanh Hương đúng thực là một người si tình trong thiên hạ, lớn gan mà cố chấp, thủ đoạn lại có chút ích kỉ.
Những lời này không chỉ làm sắc mặt của Y Doanh Hương biến đổi, ngay cả Dạ Vô Yên cũng bị lời của nàng làm cho chấn động.
Chỉ là nói là nói như vậy, nhưng trên đời này mấy ai có thể chân chính làm được? Rất nhiều người biết rõ là không thể nhưng vẫn cưỡng cầu.
“Hương Hương, nàng ấy vừa rồi đã nói rất rõ ràng.” Phong Noãn thở dài nói.
Ngạo Thiên ca ca, vì sao chàng phải nói giúp Giang tỷ tỷ? Vì sao chàng muốn vương gia bỏ Giang tỷ tỷ, hay là… Chàng thích Giang tỷ tỷ?” Y Doanh Hương chuyển hướng đến Phong Noãn, hỏi lắp bắp.
Sắt Sắt ngẩn ngơ, không ngờ Y Doanh Hương lại hỏi tới vấn đề này, hôm nay cũng coi như nàng được mở mang kiến thức về sự can đảm của nha đầu nhỏ này.
“Đúng! Ta thích nàng!” Sắc mặt Phong Noãn ngưng trọng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Sắt Sắt, gằn rõ từng tiếng một.
Sắt Sắt bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm trong lòng không khỏi bị kìm hãm.
“Ngạo Thiên ca ca, nàng ấy là trắc phi của Yên ca ca, sao ngươi có thể thích nàng ấy?” Y Doanh Hương cảm thấy lòng mình trong nháy mắt tan vỡ, nước mắt tuôn ra không ngừng.
“Hách Liên Ngạo Thiên, chẳng lẽ ngươi vừa cự tuyệt tình yêu của nàng liền nói lời yêu cùng nữ tử khác ngay tức khắc sao?” Dạ Vô Yên lạnh lùng nghiêm mặt nói, âm thanh của hắn so với tuyết còn lạnh lẽo hơn.
Hắn nắm lấy eo nhỏ của Y Doanh Hương, mặc sức để nàng khóc trong lòng hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của nàng, nói dịu dàng “Hương Hương, Yên ca ca đã từng nói nhất định sẽ chọn cho ngươi một nam tử ưu tú nhất, hiểu ngươi nhất, đem ngươi gả cho hắn. Ngươi không nên tùy hứng, được không?”
Dạ Vô Yên từ khi sinh ra tới giờ chỉ có giờ phút này vẻ mặt mới giãn ra, âm thanh hiền hòa dịu dàng, sự dịu dàng hiếm có kia đúng là có lực hấp dẫn trí mạng. Giờ phút này, hắn làm cho Sắt Sắt rất khó liên tưởng đến người trước kia đối với nàng lạnh lùng vô tình là cùng một người.
Sự dịu dàng của hắn chưa bao giờ thể hiện trước mặt nàng.
Chọn cho ngươi một người ưu tú nhất, hiểu ngươi nhất…Những lời này đúng là được nói ra từ miệng Dạ Vô Yên sao?
Sắt Sắt quay đầu, ánh mắt chuyển hướng đến những bông hoa tường vi ngoài vườn, chỉ có một con ong nhỏ đang xuyên qua những bụi hoa kia, làm cho mất mát trong lòng nàng thêm dâng cao.
“Ngạo Thiên ca ca, cho dù chàng thích Giang tỷ tỷ thì các người cũng không thể được. Giang tỷ tỷ là người của Yên ca ca, đêm qua bọn họ đã ở cùng nhau.” Y Doanh Hương bỗng nhiên từ trong lòng Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói. Cảm xúc của nàng đã hoàn toàn không thể khống chế được, nghĩ sao nói vậy.
Mặt Sắt Sắt trong nháy mắt bỗng nhiên trắng bệch. Có một số việc không thể giấu giếm được, nàng cũng chưa bao giờ muốn giấu giếm, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Sắc mặt Phong Noãn biến chuyển lớn, Dạ Vô Yên lạnh nhạt với Sắt Sắt hắn đều biết, con người Sắt Sắt hắn lại càng rõ ràng. Đối với hôn sự không có tình cảm này, nàng tuyệt đối không để mất tấm thân trong sạch của mình, nếu không trước ngày thành hôn nàng sẽ không nhọc lòng gọi hắn đi bắt cóc nàng, làm hỏng danh tiết của nàng.
Y Doanh Hương nhìn chằm chằm vào sắc mặt u ám của Phong Noãn, thong thả nói: “Ngạo Thiên ca ca, đêm qua sau khi Giang tỷ tỷ tắm rửa xong, ta đưa quần áo đến cho nàng, có tẩm thêm “Nhãn Nhi mị”. Nếu như Giang tỷ tỷ không cùng vương gia âu yếm sao còn có thể êm đẹp đứng ở đây.”
Nhãn Nhi mị?! Phong Noãn đối với cái tên này cũng không xa lạ, đó là mị dược đặc trưng của Bắc Lỗ quốc có dược tính rất mạnh.
Nàng lại cho Sắt Sắt dùng “Nhãn Nhi mị”.
Thân mình Phong Noãn trở nên cứng đờ, nói không nên lời, chỉ cảm thấy hình như có một vật rất nặng chặn trước ngực, trong nhất thời cảm thấy như không thể thở được. Hắn lẳng lặng nhìn Sắt Sắt, ánh mắt ẩn chứa yêu thương.
Hắn có thể tưởng tượng được ngay lúc đó nàng đau khổ như thế nào!
Hắn đi nhanh về phía Sắt Sắt, định duỗi ngón tay lau đi ý cười nhè nhẹ trên khóe môi nàng, hắn biết giờ phút này nàng cũng không hề muốn cười. Nàng miễn cưỡng vui cười càng làm hắn đau lòng.
Nhưng hắn không kịp chạm vào nàng.
Bởi vì Dạ Vô Yên đã ra lệnh một tiếng, hai thị vệ từ ngoài cửa vọt vào mang Sắt Sắt đi.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân