Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 047 (Phần 1)
Chương 47 - Cưỡi mây gặp trăng 2
Nếu như Phong Noãn thật sự thích Y Doanh Hương, nếu như Y Doanh Hương cùng Dạ Vô Yên thật sự chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa vậy đêm qua nàng làm vậy không chỉ tổn thương Y Doanh Hương mà còn hủy đi tình cảm tốt đẹp của nàng ấy và Phong Noãn.
Tuy nàng hận Y Doanh Hương đối xử với nàng như vậy nhưng đối với Phong Noãn đã theo nàng một năm, nàng quyết không thể làm tổn thương hắn. Nay Phong Noãn đã thừa nhận việc đêm qua là do hắn gây ra, không biết Dạ Vô Yên sẽ xử lý việc này như thế nào. Nàng gây ra tai họa này, không nên gây phiền toái cho Phong Noãn mới phải.
Sắt Sắt nhăn mày, nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, vào giọt trong chén sánh ra ngoài.
“Tử Mê, Thanh Mai, theo ta đi ra ngoài một chút!” Sắt Sắt đứng dậy nói.
Tử Mê không chớp mắt lo lắng, liếc Sắt Sắt một cái. Thanh Mai nghe vậy trái lại nhảy nhót vui sướng, dẫn đầu chạy vội ra ngoài. Chủ tớ ba người dọc theo con đường trải đá chậm rãi hướng về Vân Túy viện.
Đứng trên cầu đá liền nhìn thấy ở xa xa là cửa lớn của Vân Túy viện, có vài thị vệ đang đứng canh gác, dĩ nhiên Dạ Vô Yên vẫn chưa rời đi.
Sắt Sắt đi qua cầu đá, xuyên qua cánh cổng lớn, mơ hồ nhìn thấy những bông hoa tường vi trong Vân Túy viện đang nở rộ, còn trên mặt đất được một tầng cánh hoa màu hồng bao phủ, nhưng không có người quét nhìn giống như một tấm thảm đỏ rất diễm lệ.
“Tiểu thư, chúng ta nên vào đó không?” Thanh Mai hỏi.
“Để lát nữa nói sau.” Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê và Thanh Mai đi tới bên kia hồ nước. Hôm nay, Vân Túy viện chỉ toàn một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên sự tình cũng không như sự tưởng tượng của nàng đến nỗi không thể cứu vãn được. Nếu Dạ Vô Yên và Phong Noãn thực sự giao đấu đến lúc đó nàng vào cũng chưa muộn.
Nàng đứng ở ven hồ, lẳng lặng ngắm nhìn những bông hoa sen trong sáng như ngọc, còn có những con cá tự do bơi lội, mặt nước hồ sáng lấp lánh. Đợi một lát không thấy Vân Túy viện có động tĩnh gì, Sắt Sắt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sự tình đã được giải quyết.
Nàng đang định đi học theo cầu đá rời khỏi đã thấy một thị vệ canh giữ trước cửa chạy về hướng các nàng.
“Giang trắc phi, xin dừng bước, Vương gia mời người đi vào.” Thị vệ kia trầm giọng nói.
Sắt Sắt dừng bước, không nghĩ tới Dạ Vô Yên lại phát hiện ra nàng đã đến đây, còn gọi nàng vào. Nghe nói vừa rồi đám thị thiếp kia đều bị hắn đuổi đi, vì sao lại muốn một mình nàng vào?
Sắt Sắt cảm thấy nghi hoặc hay là có một số việc rốt cuộc hắn muốn tìm hiểu sao? Ánh mắt nàng trở nên tà mị, khóe môi hơi cong lên, nàng để Thanh Mai cùng Tử Mê ở lại cửa sau, một mình nhanh nhẹn đi về phí hướng Vân Túy viện.
Bên trong rộng lớn như vậy nhưng hoàn toàn là một cảnh trong trẻo, lạnh lùng và yên tĩnh.
Đêm qua những đóa hoa tường vi bị Sắt Sắt đánh rơi hiện giờ vẫn nằm trên mặt đất như trước, đỏ bừng một cách thê lương mà diễm lệ. Những thị nữ té xỉu dĩ nhiên không còn nằm ở đó, chắc đã được đi cứu tỉnh. Bên trong chỉ có ba người, Dạ Vô Yên, Phong Noãn và Y Doanh Hương.
Rõ ràng có ba người ở đây nhưng không khí lạnh lẽo, nghiêm trang làm cho người ta mơ hồ hoài nghi không có người.
Dạ Vô Yên ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa sổ, một thân hoa phục màu tím, mái tóc đen được búi lại, dùng trâm ngọc đơn giản gài lại. Hắn lười biếng ngồi ở đó, không hề nói một lời, nhưng toàn thân lại toát ra một khí thế làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Phong Noãn chỉ khoanh tay đứng xuất thần cạnh chiếc bàn giữa phòng, đối diện với mấy bình hoa nhỏ trên bàn, nhìn thấy Sắt Sắt tiến vào thì con ngươi đen yên tĩnh như hồ nước sâu chợt nổi lên những gợn sóng. Hắn có chút bất mãn nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng về phía Dạ Vô Yên, nói lãnh đạm “Tuyền vương, việc này người ngoài biết càng ít càng tố, vì sao Tuyền vương còn muốn Giang trắc phi vào?”
“Ngươi cũng biết nàng là trắc phi của ta, không phải người ngoài, có biết cũng không sao. Huống chi Hách Liên hoàng tử nếu đã dám làm chuyện như vậy còn sợ người ngoài biết sao?” Dạ Vô Yên cười như không cười nói, ánh mắt đảo qua Sắt Sắt trong trang phục trắng thuần khiết, trên khuôn mặt bình tĩnh ẩn chứa vẻ dao động.
“Thiếp thân tham kiến vương gia, vương phi, tham kiến Hách Liên hoàng tử.” Lông mi Sắt Sắt cong lên, một chút ý cười nhè nhẹ hiện lên trên mặt nàng: “Nghe nói thân thể ngà ngọc của vương phi không được tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Dạ Vô Yên nhìn khuôn mặt như ngọc của Sắt Sắt chằm chằm, nhìn thấy khuôn mặt vô tội của nàng có ý cười say lòng người vô cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngực cực kỳ khó chịu, dường như có một thứ gì đó cuốn lấy trái tim mình.
Y Doanh Hương nửa nằm trên chiếc giường da thú được chạm khắc, chỉ mặc một chiếc váy xanh lục nhạt duy nhất, mái tóc đen hỗn độn rối tung, hiển nhiên nàng không còn tâm tình chải chuốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy nước mắt, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu. Hiển nhiên đêm qua nàng bị hái hoa tặc Sắt Sắt dọa cho hoảng sợ không ít.
“Tuyền vương, ta nghĩ việc này chúng ta để lại sau này nói tiếp đi.” Phong Noãn hắng giọng nói, ánh mắt sâu thăm thẳm u ám lướt qua Sắt Sắt, ngưng trọng một lát rồi nói.
Dạ Vô Yên mỉm cười, mặc dù vẫn duy trì tư thế thản nhiên như trước nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo: “Để sau này nói tiếp? Hách Liên hoàng tử nói thật dễ nghe, Hương Hương là vương phi của ta, đêm qua lại tự nhiên bị ngươi làm nhục, cho dù Hương Hương là thần dân Bắc Lỗ quốc nhưng đã xuất giá theo chồng thì hiển nhiên đã là người Nam Việt, ngươi làm như vậy chính là hạ nhục thể diện của vương triều Nam Việt chúng ta. Chuyện lớn như vậy còn để ngày sau nói tiếp được sao? Bổn vương nghĩ không bằng hiện tại chúng ta hãy đi tìm hoàng đế để phân xử.”
“Tuyền vương, ngươi không nên làm lớn chuyện như vậy! Bổn hoàng tử đã nói, đêm qua ta chưa làm gì ai cả, chẳng qua chỉ vui đùa cùng Hương Hương một chút.” Phong Noãn nói hổn hển.
“Chưa làm gì sao? Hách Liên hoàng tử, ngươi cũng biết câu phi lễ chớ nhien mà? Có câu phi lễ chớ động người ngươi cũng biết chứ? Ta thấy ngươi sờ cũng đã sờ rồi, ngươi còn dám nói chưa làm gì nữa?” Dạ Vô Yên sẵng giọng nói.
Phong Noãn nhất thời ngẩn người, thân hình cao lớn bất động không nhúc nhích, nhưng bản tay đã nắm chặt thành quyền, hiển nhiên hắn đã bị chọc giận không nhỏ.
“Được, vậy ngươi nói đi, ngươi muốn bổn hoàng tử phải làm thế nào?” âm thanh của Phong Noãn trở nên lạnh lùng.
Dạ Vô Yên xoay người, ngón tay nhặt một cánh hoa tường vi rơi xuống đất, nghi vấn nói: “Ta chỉ thấy lạ, khả năng sử dụng ám khí của Hách Liên hoàng tử cũng không tệ, nhưng có thể lấy cánh hoa làm vũ khí, khả năng này chỉ sợ so với Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng kinh thành không kém là bao!”
Hai ngón tay hắn kẹp lấy cánh hoa, giơ lên trước mặt, hé mắt nhìn. Cánh hoa đỏ bừng ánh lên đôi mắt tối đen của hắn, hết sức mê hoặc.
Phong Noãn nghe vậy, sắc mặt càng trở nên cứng đờ. Rốt cuộc không ai so với hắn rõ ràng hơn khả năng sử dụng ám khí của Tiêm Tiêm công tử, sáng nay hắn liếc qua một cái liền nhận ra hái hoa tặc đêm qua chính là Tiêm Tiêm công tử Giang Sắt Sắt.
Hắn bất động đứng ở đó, vẻ mặt như trước không hề gợn song hay tỏ vẻ kinh ngạc gì, chỉ là trong con ngươi xẹt qua một vẻ kinh ngạc. Hay là Tuyền vương đã nhìn ra sự thật? Biết được tên hái hoa tặc đêm qua không phải là hắn?
“Tiêm Tiêm công tủ? Bổn hoàng tử chưa từng nghe qua!” Phong Noãn lạnh giọng nói.
“Chưa từng nghe qua? Vậy trắc phi của ta chắc đã từng nghe qua rồi chứ?” Dạ Vô yên bỗng nhiên quay đầu lại, con ngươi đen sâu thẳm u ám như bầu trời đêm nhắm thẳng vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt lạnh nhạt cười cười, ngâm nga nói: “Thiếp thân xác thực đã nghe qua, nghe nói khả năng phóng ám khí của hắn cao siêu vô cùng!”
Xem ra Dạ Vô Yên đúng là không tin Phong Noãn gây ra chuyện đêm qua, hơn nữa trong đầu còn hoài nghi là do Tiêm Tiêm công tử làm. Dạ Vô Yên quả thực có tài phán xét hơn người. Nhưng nếu thế vì sao hắn còn muốn làm khó Phong Noãn? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
“Tươi cười nhàn nhạt, thân ảnh bay bay, bàn tay trắng nõn Tiêm Tiêm, ám khí trùng trùng. Đây là những câu thơ mà mọi người trên phố miêu tả về hắn, có thể thấy được khả năng phóng ám khí của hắn cao siêu thế nào.” Dạ Vô Yên cười nhẹ nói.
Khuôn mặt Phong Noãn trở nên lạnh lùng, nói lãnh đạm: “Tuyền vương, chớ nói quá xa, bổn hoàng tử chỉ hỏi việc này rốt cuộc ngươi muốn thế nào.” Dạ Vô yên cười nhẹ nói.
Khuôn mặt Phong Noãn trở nên lạnh lùng, nói lãnh đạm: “Tuyền vương, chớ nói quá xa, bổn hoàng tử chỉ hỏi việc này rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới xong việc?”
“Yên ca ca, Hương Hương có thể nói vài câu được không?” Y Doanh Hương cắn môi, từ trên giường bước xuống.
“Hương Hương ngươi nói đi! Ngươi biết bổn vương chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của ngươi mà.” Ánh mắt Dạ Vô Yên chuyển đến Y Doanh Hương, lóe lên vẻ yêu thương cưng chìu.
Chương 48
“Yên ca ca không cần làm cho Ngạo Thiên ca ca khó xử. Hương Hương cầu xin Yên ca ca thực hiện lời hứa ngày trước. Người từng nói qua chỉ cần ta tìm được người mình thực sự yêu thương sẽ để ta tự do. Năm đó ở Bắc Lỗ quốc Hương Hương vẫn luôn quý mến Ngạo Thiên ca ca, đáng tiếc khi đó ta chỉ là con gái của một tộc trưởng, chưa được phong làm công chúa nên không thể kết giao cùng Ngạo Thiên ca ca. Đến khi ta được phong làm công chúa, mặc dù chỉ gặp mặt Ngạo Thiên ca ca vài lần nhưng lòng ta đã bị hãm sâu. Sau đó Ngạo Thiên ca ca phải đến Nam Việt làm con tin, từ đó về sau hai phương trời xa cách, nhớ nhung dày vò. Lần này sở dĩ Hương Hương nguyện ý theo Yên ca ca đến Nam Việt là để tìm kiếm Ngạo Thiên ca ca. Nay được trời thương nên ta cùng Ngạo Thiên ca ca đã gặp lại nhau, hơn nữa hiển nhiên trong lòng Ngạo Thiên ca ca cũng có Hương Hương, Hương Hương hy vọng Yên ca ca thành toàn cho chúng ta.” Nữ tử Bắc Lỗ quốc luôn thẳng thắn như vậy, tất cả chân tình đều nói ra hết khiến Sắt Sắt nghe thấy nhịn không được cảm thán.
“Hương Hương!” Dạ Vô Yên cũng lạnh lùng cau mày: “Ngươi cho là Hách Liên hoàng tử thật sự để ý ngươi sao? Sao ta lại không thấy như vậy?”
“Ngạo Thiên ca ca, trong lòng ngươi cũng có Hương Hương phải không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu, đôi mắt ướt át ẩn chứa tình cảm, còn có vài phần quý trọng, vài phần chờ đợi nhìn về phía Phong Noãn, hai gò má trắng như tuyết hiện lên hai vệt đỏ ửng, nhìn qua say lòng người vô cùng.
Phong Noãn cúi đầu, nhìn hàng mi chớp chớp của Y Doanh Hương, cái mũi nho nhỏ thanh tú, con ngươi đen long lanh sóng nước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy như bị kìm hãm.
Ba năm trước nàng bất quá chỉ là một cô bé mười ba tuổi nhưng dáng người đã thướt tha, bộ dạng xinh đẹp. Hắn cùng nàng gặp nhau lần đầu tiên trên đồng cỏ xanh mướt trên thảo nguyên, bị vẻ hồn nhiên của nàng hấp dẫn, bị dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng mê hoặc.
Lòng của hắn liền chìm đắm thật sâu vào trong sóng mắt của nàng. Nếu như không bị đưa đến Nam Việt làm con tin, hắn tưởng có lẽ mình đã lấy nàng làm vợ.
Nhưng mà trời trêu lòng người, ba năm li biệt dài đằng đẵng, tuy rằng lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng, thậm chí nghe nói nàng phải gả cho Tuyền vương hắn cũng từng đau buồn ảm đạm thế nên mới mượn rượu giải sầu. Nhưng hắn lại phát hiện tình cảm của mình đã lặng lẽ thay đổi.
Lần đó đến Yên Chi lâu uống rượu không phải do đau khổ vì thất tình mà chỉ là nói lời từ biệt với tình cảm đã mất đi của mình. Sau khi tỉnh rượu, hắn không hề nhớ thương nàng nữa, chỉ một lòng muốn nàng được hạnh phúc, muốn nàng là vương phi duy nhất được Tuyền vương thương yêu.
Hắn không thể ngờ nàng cùng Dạ vô Yên chỉ là kết hôn giả, sự thương yêu nàng có chẳng qua chỉ là để diễn cho người đời xem, nàng vẫn còn thích hắn, yêu thương hắn.
Nhưng hắn lại không yêu nàng, có lẽ tình cảm lúc trước của hắn với nàng căn bản không phải là tình yêu, chẳng qua chỉ do nhất thời si mê vẻ hồn nhiên cùng sắc đẹp của nàng. Trái tim của hắn không biết từ khi nào đã bị một bóng dáng nhanh nhẹn trong bộ y phục trắng chiếm giữ.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân