As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 013 - 014
Chương 13- Ngân châm không có độc
Dạ Vô Yên bị một đĩa đào tô bắn tới từ mọi góc độ, phương hướng khác nhau hướng về phía hắn phóng tới trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngờ đối phương lại đánh trả nhanh như vậy, nếu đứng dậy né tránh cũng có thể tránh được nhưng sẽ rất chật vật đành phải vung tay áo lên nghênh đón. (đào tô: một loại bánh làm từ trái đào)
“Ám khí trùng trùng, các hạ có phải Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng khắp kinh thành không?” Hai tay Dạ Vô Yên làm nhiều việc cùng lúc, dùng tay áo tiếp lấy đào tô đang phóng tới khiến chúng rớt hết xuống bàn tròn. Đào tô trong lúc hai người phóng qua lại bị chân khí làm vỡ vụn, tay áo trắng của Dạ Vô Yên cũng dính một ít mảnh vụn.
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên ở biên quan xa xôi cũng nghe qua Tiêm Tiêm công tử, khẽ cười cười cau mày nói: “Không sai.”
Dạ Vô Yên lạnh lùng phất tay áo, may mắn đào tô không phải binh khí, nếu đổi lại là ám khí khác, hắn tiếp chiêu như vậy chắc sẽ bị thương. Vừa nghĩ thầm, hắn liền cảm thấy hai tay đau đớn, cúi đầu nhìn thấy hai ngón tay đã bị một mũi nhọn lóng lánh đâm vào.
Sắc mặt Dạ Vô Yên phát lạnh, nói một cách lạnh lùng: “Thì ra ngươi dấu ngân châm trong đào tô?” Đĩa đào tô này đã sớm nằm trên bàn, vậy hắn dấu ngân châm vào đào tô khi nào? Hay là ngay trong lúc chạm vào đào tô? Tốc độ nhanh như vậy, xem ra người trước mắt rất thông thạo về ám khí.
“Đúng vậy, ngươi đã quá sơ xuất.” Dưới ánh nến sáng rực, Sắt Sắt cười nhẹ nói. Nàng biết nam nhân này rất khó đối phó, nên trong nháy mắt khi chạm vào đào tô liền dấu ngân châm vào đó. Nàng biết tối nay Dạ Vô Yên rất muốn bắt mình, nếu muốn bình yên rời đi thì phải có điều kiện áp chế hắn.
Kim tổng quản đứng sau Dạ Vô Yên thấy thế đang định ra tay, bị Dạ Vô Yên ngăn lại. Hắn không hề tức giận, cau mày cười nói: “Ngươi cho rằng làm vậy có thễ khống chế được bổn vương sao?” Dạ Vô Yên trực tiếp nói rõ thân phận.
Hai bên đều không cần né tránh, Sắt Sắt cười gượng nói: “Trên ngân châm có tẩm kịch độc, đừng nói Tuyền vương không phát hiện ra? Ba canh giờ sau độc sẽ phát tác, nếu ngươi buông tha chúng ta, ta sẽ phái người mang giải dược đến cho ngươi.” Thật ra trên ngân châm không có độc, Sắt Sắt không phải là người có lòng dạ độc ác nên không dùng độc. Giờ phút này Sắt Sắt đang đánh cược, nàng đoán Dạ vô Yên sẽ không dám vận công.
“Chủ tử…”Kim tổng quản đứng một bên nghe vậy, trên mặt sớm đã không còn chút máu.
Dạ Vô Yên cười lạnh “Sao Bổn vương không nghe qua Tiêm Tiêm công tử cũng thông thạo dùng độc dược?” Lời này rõ ràng là hoài nghi ngân châm không có độc.
“Tuy rằng ta không thích dùng độc nhưng cũng còn tùy đối tượng mà dùng, giống như Tuyền vương là một nhân vật lớn, một ngân châm nho nhỏ làm sao có thể làm ngươi bị thương, đương nhiên phải dùng độc. Nếu Tuyền vương không tin thì cứ vận công thử xem, nhưng mà khi vận công độc sẽ trở nên khó giải.”
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng trước mặt Sắt Sắt, ánh mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Sắt Sắt thấy ánh mắt lạnh lùng quyết liệt của hắn đang nhìn nàng chăm chú thì mơ hồ cảm thấy một luồng sát khí đang bao phủ lấy mình, khiến nàng cảm thấy không thoải mái vô cùng. Nam nhân trước mắt, mới vừa rồi trông rất thản nhiên nhưng bây giờ cả người dường như đã hóa thành một thanh kiếm sắc bén lạnh băng, lúc nào cũng muốn lấy mạng của nàng.
Sắt Sắt ngửa đầu, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên trên môi nhưng sâu trong nội tâm đã sớm không cười nổi. Nhưng nàng hiểu lúc này mình không thể lộ ra vẻ khiếp sợ, nếu không một khi bị hắn nhìn ra, sự tình sẽ không thể cứu vãn được.
Giằng co một lúc lâu, Sắt Sắt rốt cuộc nghe được âm thanh lạnh lùng thản nhiên của Dạ Vô Yên vang lên: “Được, ta tha cho các ngươi.”
Sát khí quanh mình dần tản ra, Sắt Sắt thấy trong lòng nhẹ nhõm, cảm thấy trán mình đã toát không ít mồ hôi, nam nhân này thật sự làm người ta khó có thể chống đỡ.
“Đạ tạ, đợi sau khi chúng ta an toàn, ta sẽ phái người đem giải dược đến đây.” Giang Sắt Sắt dẫn Bắc Đẩu, Nam Tinh cùng Phong Noãn lui dần ra cửa.
Hai hàng lông mày của Dạ Vô Yên nhíu chặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm họ bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi nhớ cho kĩ, cuộc đời này bổn vương hận nhất bị người khác khống chế, các ngươi khống chế bổn vương đến hai lần, lần sau bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!” Một lần là Phong Noãn khống chế Y Doanh Hương, lần này Sắt Sắt hạ độc hắn, hai việc này làm cho hắn phẫn nộ nhất kể từ khi hồi kinh tới nay.
Mai phục bên ngoài Yên Chi lâu dĩ nhiên tản ra, Sắt Sắt ở trước cửa ngăn một chiếc xe ngựa bảo họ chạy thẳng ra ngoại ô của kinh thành.
Phong Noãn còn chưa tỉnh rượu, tựa vào tháp ngủ say, hơi thở phun ra đều mang theo hơi rượu. (tháp: giường thấp, hẹp và dài)
Trong lòng Sắt Sắt tức giận, mọi người vì hắn đang ở trong thời khắc sống chết vậy mà hắn lại đang ngủ say. Nàng đặt bàn tay sau lưng Phong Noãn, vận công bức cảm giác say rượu trong cơ thể hắn ra.
Chỉ một lát sau Phong Noãn đã thong thả tỉnh dậy, trợn mắt nhìn trên mặt Sắt Sắt đầy những dấu hôn, tim nhất thời loạn nhịp và đập mạnh.
“Ngươi…Ngươi là ai?” Phong Noãn chỉ vào Sắt Sắt lạnh giọng hỏi.
Sắt Sắt hừ lạnh một tiếng nói: “Phong Noãn ngươi còn tưởng rằng ngươi đang ôm người ngọc thơm hương sao?
Phong Noãn mở hai mắt thật lớn nhìn kĩ mới biết người trước mắt đúng là Sắt Sắt. Thấy nàng nhắc tới người ngọc thơm hương hắn mới nhớ lại tất cả, hai gò má không khỏi ửng đỏ.
“Vì sao mgươi phải làm như vậy? Vì sao phải thật sự khinh bạc Giang tiểu thư, vì sao phải đến thanh lâu uống rượu?” Mặt Sắt Sắt nhăn nhó, giọng trầm thấp tràn ngập ý lạnh lùng hỏi.
“Công tử, Noãn thật xin lỗi ngươi!” Phong Noãn mở miệng nhưng cũng nói không ra tiếng.
“Vì sao không nói lời nào?”
“Công tử giờ phút này trong lòng Noãn rất rối loạn, ngày sau sẽ cùng ngươi thanh minh tất cả.”
“Ngươi khôi phục trí nhớ rồi sao?” Sắt Sắt cảm thấy bất ngờ hỏi lại.
“Phải!” Phong Noãn nhẹ giọng nói.
Sắt Sắt nhìn thấy con ngươi đen sâu thẳm sắc bén ngày thường nay chỉ còn một lại một vẻ ảm đạm, nàng biết hắn nhớ lại chuyện xưa nhất định sẽ không thoải mái. Nàng cũng đoán nhất định có liên quan đến Dạ Vô Yên, hay là hắn cùng Dạ Vô Yên có thù sâu hận lớn gì cho nên lúc đó mới có thể làm vậy với trắc phi của Dạ Vô Yên? Nếu thật như vậy thì rất may mắn! Mới vừa rồi ở Yên Chi lâu Phong Noãn say rượu nên vẫn cúi đầu, không bị Dạ Vô Yên hình thấy hình dáng, nếu không hôm nay họ khẳng định không thể trốn thoát.
Trong chốc lát xe ngựa đã rời khỏi kinh thành, ra đến ngoại ô.
Phía trước là một khu rừng rậm, Sắt Sắt kêu người đánh xe ngựa dừng lại, bốn người xuống xe, cho người đánh xe một nén bạc rồi bảo hắn trở về.
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn Kim tổng quản theo sát phái sau nói: “Đây là giải dược, Kim tổng quản nhận lấy.”
Bàn tay trắng nõn từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, ném về hướng Kim tổng quản.
Kim tổng quản e sợ túi gấm có ám khí nên không dám dùng tay tiếp lấy, duỗi đao ra đem túi gấm đặt trên khoan bào. Hắn cẩn thận mở túi gấm ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy, dùng chữ như rồng bay phượng múa viết bốn chữ: “Ngân châm không có độc.”
Kim tổng quản hơi sửng sốt, đến khi hắn ngẩng đầu lên thì bốn dáng người đã sớm biến mất trong rừng rậm.
Chương 14- Mặt nạ
Rừng rậm hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, ánh trăng theo khe hở của những nhành cây rơi xuống, bốn người ở trong rừng rậm chậm rãi bước đi, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thật kì quái, Kim tổng quản dường như vẫn chưa dẫn người đuổi theo, Sắt Sắt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Phong Noãn dẫn Bắc Đẩu và Nam Tinh đến nơi an toàn.
Giằng co một phen, sắc trời đã chuyển tối, trước mắt là ánh trăng mông lung.
Sắt Sắt bất giác nhìn dáng người cao gầy phía trước, vừa mới tỉnh rượu lúc này Phong Noãn đã khôi phục vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của mình. Nàng thật không thể tưởng tượng được người khống chế nàng trên núi Hương Miểu cùng người trước mắt lại là một người.
Phong Noãn dường như cảm giác được Sắt Sắt đang nhìn mình chăm chú, quay sang liếc nhìn nàng một cái, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn đưa tới trước mặt Sắt Sắt.
Sắt Sắt có chút bất ngờ, thật lâu sau mới phản ứng, không biết Phong Noãn sẽ nghĩ nàng như thế nào, không phải thực sự nghĩ nàng là đồ háo sắc chứ?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng xuyên qua những tàn lá xanh chiếu rọi hai bóng người, nhất thời không thấy rõ khuôn mặt hắn. Nàng lấy tay tiếp nhận chiếc khăn hắn đưa, lau đi dấu hôn của cô nương ở Yên Chi lâu trên mặt, lộ ra dung nhan xinh đẹp thuần khiết như hoa phù dung.
Nàng đem chiếc khăn đã bị bẩn trả lại cho Phong Noãn, nói đùa: “Thật có lỗi, bẩn rồi.”
Phong Noãn không đồng tình nhận lại chiếc khăn, bỗng nhiên lấy từ trong vạt áo ra một thứ đưa tới.
Dưới ánh trăng, Sắt Sắt lờ mờ nhìn thấy nó giống như một lớp vải sợi mỏng manh, khi cầm trong tay mới nhìn rõ là một cái mặt nạ.
“Đây là mặt nạ? Noãn làm sao ngươi biết ta cần một cái mặt nạ?” Sắt Sắt kinh ngạc hỏi, vui sướng vuốt ve mặt nạ mềm mại trong tay.
Nàng đã muốn có một cái mặt nạ từ rất lâu, bởi vì cải trang thành nam tử không thể giống như nữ tử mang mặt nạ che đi. Nhưng nghe nói làm ra nó rất phiền toái nên quý hiếm vô cùng, ở chợ không thể mua được, không biết Phong Noãn lấy nó từ đâu?
Sắt Sắt vui sướng mang mặt nạ lên mặt, tìm một dòng suối, dùng nước suối làm gương soi. Nhưng trên mặt nước chiếu rọi một dung nhan xa lạ, vẻ mặt thực bình thường, hơi có chút anh tuấn. Bất quá mặt nạ cũng chỉ là mặt nạ, biểu tình cứng ngắc, nếu là người sáng suốt chỉ một cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra nàng đang đeo mặt nạ. Nhưng Sắt Sắt cũng rất vừa lòng.
“Noãn thật không ngờ ngươi có thể làm ra thứ bảo bối này.” Sắt Sắt vừa vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn vừa mỉm cười nói. Nhìn hai chân mày Phong Noãn cau lại, Sắt Sắt biết tuy Phong Noãn không đeo mặt nạ nhưng nàng vẫn không thể nhìn ra con người thật của hắn.
Nàng đứng dậy, đến bên vách núi nhìn ra xa về phía Phi Thành.
Giờ phút này, Phi Thành đang ngủ say, trong bóng tối bỗng nhiên hiện lên một ngọn đèn lửa, giống như một vì tinh tú rơi xuống trần gian. Sông đào bảo vệ kinh thành giống như một chiếc đai lưng bằng ngọc hoa lệ, in bóng những ngôi nhà hai bên bờ sông.
Rất ít khi quan sát Phi Thành theo góc độ này, trong lòng Sắt Sắt dâng lên một cảm giác kì lạ, đô thành xinh đẹp như vậy nhưng có lẽ mấy ngày sau nàng sẽ phải rời khỏi nơi này.
“Noãn, chúng ta cùng nhau đi phiêu du giang hồ được không? Cùng đi xem biển sương mù Thương Sơn, cùng đi Tái Ngoại đạp tuyết, cùng đi Thượng Hải du thuyền, như thế nào?” Sắt Sắt quay lại hỏi. Nàng đã tính toán tất cả, hủy bỏ hôn sự xong nàng muốn đi ra ngoài nâng cao kiến thức. Nếu có Phong Noãn bên cạnh, mặc kệ nguy hiểm gì nàng cũng không sợ.
Không ngờ Phong Noãn nghe Sắt Sắt nói thì vô cùng kinh ngạc, dường như không nghĩ tới nàng sẽ hỏi câu này.
“Ngươi không phải muốn kết hôn với Giang gia tiểu thư sao? Sao còn muốn đi phiêu du giang hồ?” Phong Noãn trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là muốn kết hôn nhưng không vội, dù sao hiện tại danh tiết của nàng cũng đã bị hủy, Tuyền vương sẽ không cưới nàng, người khác cũng sẽ không cưới nàng, ta đi du ngoạn giang hồ một lần rồi trở về cưới nàng cũng không muộn.” Sắt Sắt vui vẻ nói.
Tưởng rằng Phong Noãn sẽ vui vẻ đồng ý đề nghị của nàng, không ngờ hắn lại nhíu mày, thật lâu sau mới mở miệng: “Công tử, Phong Noãn e là không thể đi cùng ngươi, không bằng để cho Bắc Đẩu và Nam Tinh đi cùng ngươi đi.”
“Vì sao? Ngươi có việc gì sao?” Sắt Sắt hỏi. Thật ra trong lòng nàng đã sớm đoán được Phong Noãn khôi phục trí nhớ hắn sẽ không theo nàng đi. Khi hắn còn mất trí nhớ, có lẽ nàng là người quan trọng nhất với hắn, nhưng hôm nay nàng không còn như vậy nữa.
Từ khi nàng quen biết Phong Noãn thì đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt yêu cầu của nàng. Sắt Sắt rất thắc mắc, quá khứ của Phong Noãn rốt cuộc là như thế nào, nhưng hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi.
Mỗi người đều có một bí mật, giống như nàng, chuyện nàng là Giang phủ tiểu thư nàng cũng không muốn nói.
“Được, nhưng Phong Noãn ngươi hãy hứa với ta sau này không được uống rượu. Ngươi cũng biết đêm nay vô cùng nguy hiểm, chúng ta thiếu chút nữa rơi vào tay Tuyền vương.” Sắt Sắt nói thật tình.
“Được, ta nghe lời công tử.” Phong Noãn trầm mặc một lúc rồi trầm giọng nói: “Công tử, sau này ta không thể đi theo ngươi, ơn cứu mạng của ngươi chỉ có thể để sau này báo đáp.”
Phong Noãn nói ra lời này, âm thanh đầy áy náy, sau đó xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Sắt Sắt nhìn theo dáng người cao lớn tuấn tú của hắn dần dần chìm vào rừng sâu trong chốc lát lòng rất buồn bã.
Nàng cảm giác được Phong Noãn dường như có chuyện gì phải làm, ngày sau nàng muốn nhìn thấy hắn sợ là không dễ. Cũng phải, thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn.
Nhưng trong lòng nàng vẫn dâng lên một cảm giác mất mát.
Dưới ánh trăng, Sắt Sắt thi triển kinh công, trực tiếp hướng về am Hàn Mai ở núi Hương Miểu.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân