Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 526 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1357 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 8 - Chương 94
ần từ biệt này chắc chắn không hề giống với những lần hắn bỏ đi trước đó.
Một dự cảm bất an nổi lên ngày càng rõ rệt khiến tôi thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Hắn muốn rời bỏ thành phố này? Rời bỏ người bạn là tôi này? Không phải! Vậy chẳng lẽ, thứ mà hắn muốn rời bỏ, lại là cả thế giới này?
“Núi Trường Bạch?” Tôi rút hết số tiền mặt mang trong người, bảo tiếp tân mang tiền thừa sang trả cho Tây Linh ấn xã nằm cách vách, sau đó vơ lấy đống quần áo vứt trên ghế mà vội vã đuổi theo.
Tôi chạy một mạch đến tận đường Bắc Sơn, gấp đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không đuổi kịp hắn. Trên đường Bắc Sơn chỉ có vô số taxi trống lượn lờ qua lại như thoi đưa.
Tôi lại quay về cửa hàng của mình, gói ghém sơ sơ ít hành lý, vừa đeo lên vai vừa dặn Vương Minh: “Anh muốn ra ngoài một thời gian.”
Vương Minh tái mặt, bỗng kéo tay tôi lại. Tôi hỏi cậu ta làm cái gì thế, cậu ta mới nói: “Ông chủ, chuyện thế này cũng đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Tự dưng có một người đến cửa hàng, sau đó y như rằng anh lại vội vội vàng vàng cuốn gói đi ngay, mà lần nào cũng đi mất hút luôn. Anh giải thích chút đi xem nào.”
Tôi nghĩ bụng đây không rảnh mà giải thích, bèn đáp qua loa: “Nếu có ai đến tìm anh thì chú cứ bảo anh đi nghỉ mát rồi, việc làm ăn giao cho chú quản hết đấy. Nếu có phi vụ mua bán nào lớn mà chú không chắc chắn thì đừng tiến hành, cứ chờ anh về rồi tính sau.”
“Anh sẽ quay về thật chứ?” Vương Minh hỏi.
Tôi hỏi ngược lại: “Sao lại hỏi câu đó?”
Cậu ta nói: “Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ đi lung tung nữa sao? Em xem tivi thấy cao nhân nào đã thoái ẩn giang hồ mà còn bị người ta gọi ra cũng đều chết ráo cả, anh nhất định phải thật cẩn thận nha.”
Tôi vỗ vai cậu ta, bụng bảo dạ khi về phải cho mi biết tay cái tội mồm miệng bá láp xui xẻo mới được. Rồi tôi cũng không thèm để ý nữa, quay người chạy như bay ra ngoài.
Muộn Du Bình không có chứng minh thư nên không thể mua vé máy bay, chắc chắn sẽ phải đi xe khách hoặc xe lửa. Nhưng xe lửa có chuyến cố định, khi ngồi trên taxi tôi thử lấy di động tra cứu giờ khởi hành của những chuyến đi trong ngày, nhanh chóng nhận ra hắn không thể đi xe lửa được.
Xe lửa khởi hành đi Cát Lâm phải đến khuya mới có chuyến, xem ra hắn đã đi xe khách đường dài.
Nghĩ vậy, tôi liền bảo taxi chở mình đến bến xe khách. Như thế dù không tìm thấy hắn ở bến xe thì vẫn còn thời gian đến ga xe lửa, chứ không lẽ hắn lại cuốc bộ?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kế hoạch của mình đã tương đối ổn thỏa.
Cứ thế đi thẳng một mạch đến bến xe, chẳng biết đây là cái mùa đắt khách chết toi nào mà người đông như kiến cỏ. Tôi chen giữa đám người, không ngừng tìm kiếm, đã nhiều lần có cảm giác hình như mình thấy rồi, đến khi chen lại gần mới biết chỉ là nhầm nhọt.
Sau đó tôi chạy đến cửa đón khách, tiếp tục tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy người đâu.
Đầu tôi nhễ nhại mồ hôi, nghĩ bụng chẳng lẽ tài xế taxi phóng quá nhanh nên tôi đã vượt qua hắn mà đến đích trước? Hay là Tiểu Ca thực sự không có tiền nên không lên xe mà cứ tà tà cuốc bộ? Nếu như thế, giờ này hắn giỏi lắm cũng chỉ đi đến giao lộ Duyên An là cùng.
Lại chen chúc thêm vài bận nữa, tôi dần cảm thấy không thể tìm được hắn bằng cách này, bèn đi tra thời gian khởi hành của xe khách. Đến lúc này tôi mới phát hiện ra không có xe đi Cát Lâm, có lẽ là vì tuyến đường này quá xa.
Lòng tôi phút chốc dịu đi, vừa định nói xem ra hắn chỉ có một con đường là đi xe lửa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy hắn đang ngồi trong một cỗ xe đỗ ngoài bãi. Xe đã nổ máy, sau đó nghênh ngang lái qua bên ngoài cửa sổ phòng chờ.
Đạo Mộ Bút Ký Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc