Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 526 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1357 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 11
hắp thôn đều là người của Cầu Đức Khảo, bọn họ dường như không có tiến triển gì, rất nhiều người làm nhiệm vụ hậu cần đóng quân tại trong thôn, người đông thế mạnh, bọn họ biết ngài tới, Cầu Đức Khảo còn thông báo, lão ta muốn gặp ngài một lần.”
Đội ngũ Phan Tử chia làm hai tổ, một tổ hạ đấu còn một tổ hỗ trợ. Anh nói, lúc này lấy cứu người làm trọng, trong thâm sơn kia có một yêu hồ cách xa thông bản, nhiệm vụ hậu cần càng thêm cần thiết, ngày thường chúng ta vào núi cũng mất tới ba ngày, hiện giờ đường vào núi đặt ba chốt, mỗi chốt năm người, cứ hai tư giờ lại thay phiên nhau tiếp tế, như vậy có thể tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi buổi tối, đem đồ hỗ trợ từ trong thôn tới yêu hồ rút ngắn lại trong vòng một ngày.
Như vậy chỉ tính riêng thủ hạ hỗ trợ đã lên tới mười năm người, Tú Tú phụ trách, còn lại hai hảo thủ là đi theo chúng tôi. Hơn nữa còn có Tiểu Hoa, Phan Tử và tôi, tổng cộng là năm người. Vợ hờ của chú Ba tên Ách Tỷ kia, cũng có mặt trong đội năm người chúng tôi.
Tôi hỏi vì sao Phan Tử lại sắp xếp như vậy, Phan Tử đáp:” cô ấy chúng ta dùng được, tôi nghĩ trước đây Tam Gia đã có dạy dỗ cô ấy, hẳn là cô ta cũng có bản lĩnh thực sự. Đương nhiên, Tam Gia có ngủ với cô ta hay không thì tôi cũng không biết. Hơn nữa, cô ấy cũng đã có sẵn hoài nghi với cậu, cậu mang theo cô ấy bên cạnh là an toàn nhất.”
Tôi nói:” vậy lão tử chẳng phải nào cũng lo lắng đề phòng sao?”
“Sau khi đi vào, chúng ta chắc chắn sẽ tách ra, cô ấy cùng Hoa gia một đội, cứu người quan trọng hơn, cứu được rồi thì tình tiếp, cứu không được, chỉ sợ cậu chẳng còn tâm trạng đâu mà Tam Gia với chẳng Tam Gia đâu.” Phan Tử nói.
Tôi gật đầu, lúc trước thì nghĩ người như này có vẻ hơi nhiều, nhưng ngẫm lại thấy giờ là đi cứu người, hơn nữa phải trong thời gian ngắn nhất đem người cứu ra, những người này đều là cần thiết. Ở nơi như vậy, càng tốn thời gian chờ đợi càng thêm nguy hiểm.
Thôn trại bên dưới yêu hồ kia chắc chắn còn rất nhiều nghi vấn chưa thể gỡ bỏ được, nếu Trương gia lâu đúng là năm bên trong tầng nham thạch dưới đáy hồ thì với kích thước núi đá có thể thấy cấu trúc bên trong cực kỳ phức tạp. Khả năng sau khi chúng ta tiến vào Trương gia cổ lâu đó, tiến độ sẽ vô cùng chậm, hậu cần tốt có thể bù lại cho những lúng túng trong lần trước của chúng tôi.
Trong những người cũng xuống đấu, chỉ có một tên tiểu quỷ mà tôi không biết. Hắn nhìn loắt choắt, mới mười chín tuổi, biệt danh là “Bao Da” (cái ví da), nghe nói tai vô cùng thính, là một nhân tài có chút tiếng tăm ở Trường Sa. Lần gắp lạt mà này mang theo hắn, tiền công cũng thuộc hàng cao nhất. Tôi nghĩ hắn cụ thể là người thế nào, phải ở chung mới biết được. Theo như Phan Tử nói, thù lao cao nhất định ở chung không tốt.
Về phần Cầu Đức Khảo, Phan Tử hỏi tôi có muốn đi gặp lão ta không, tôi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Việc tôi có mặt tại đây vô cùng quan trọng, những chuyện linh tinh khác, như xử lý tình thù không cần thiết. Lão tử vừa mới đóng thế cho chú Ba trước mặt đám thủ hạ, giờ lại tới lão quỷ kia không biết còn gian manh hơn bao nhiêu lần, chẳng vì cái lý do gì mà tôi phải vơ lấy chuyện vào người cả.
Phan Tử nói:” cũng chưa chắc, Tam Gia và người nước ngoài đầu bạc đó trước đây từng có quan hệ rất phức tạp, tôi cũng không rõ là tình hình khi đó thế nào, lão ta tìm cậu, có lẽ cậu vẫn nên đi thử xem thế nào.”
Trong lòng tôi thầm nhủ cũng đúng, có điều là trong lúc thăm dò lão hồ li này, tinh thần thể lực không thể không dùng tới. Tôi thầm nghĩ an nguy của Bàn Tử bọn họ giờ phút này không thể vội vàng suy tính mà khiến sự việc vỡ lở được. Nghĩ xong liền nói với Phan Tử:” đừng vội, cứu người ra rồi sẽ thăm dò sau, giờ cung đã giương tên, không thể không bắn. Sau khi chúng ta tới, nghỉ ngơi chuẩn bị một đêm, hôm sau sẽ lập tức xuất phát tới bên hồ khiến hắn không kịp trở tay.”
Phan Tử lắc đầu nói:” kiểu người như lão hồ li, tránh được tôi thấy khó vô cùng. Có điều vẫn làm như cậu nói vậy, suy nghĩ của cậu cũng hợp lý.”
Chúng tôi đều tự mình tính toán, rồi đem những chi tiết nghĩ ra thảo luận một lượt, sau bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Sau vài giờ xe chạy, cuối cùng chúng tôi cũng tới Ba Nãi.
Trong khoảnh khắc xuống xe, tôi nhìn thấy ngôi nhà sàn gỗ, những cây đại thụ miền nhiệt đới quen thuộc, y phục cùng trang sức của thôn dân, giây phút đó tôi cảm giác như trước khi rời khỏi Tứ Xuyên, chuyện trải qua ở Trường Sa tất cả đều chỉ là mộng ảo, chỉ cần trở lại nhà A Quý là tôi có thể thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình đang đợi mình.
Thời tiết giờ đã mát mẻ hơn, nhưng so với nhiệt độ bên Tứ Xuyên và Trường Sa thì vẫn nóng hơn nhiều. Tôi cởi vài nút áo, lại thấy Ách Tỷ đang nhìn mình, trong lòng chợt động, lập tức cài khuy lại rồi đi tìm A Quý.
A Quý vẫn như trước. Giờ trời đã ngả về tối, tôi đưa A Quý một điếu thuốc, nói với anh ta:
“Cuối cùng cũng trở lại rồi, Vân Thái đâu rồi?”
A Quý vừa đưa chúng tôi vào trong nhà, vừa làm như kinh ngạc lắm hỏi tôi:” ông chủ trước từng tới đây rồi sao? Còn biết con gái tôi nữa kia?”
Tôi giờ mới nhớ, bản thân không còn là Ngô Tà như trước, hiện tôi đối với A Quý là một người xa lạ, không khỏi có chút xấu hổ cười cười, nói:”từng tới, khi đó tôi còn rất trẻ. Con gái anh gọi Vân Thái phải không? Lần trước tôi tới đây, có một người hướng dẫn viên du lịch cũng tên Vân Thái.”
A Quý gật đầu, câu hiểu câu không đáp:” a, tên này nhiều người đặt lắm, vậy xem ra ngài cũng là người trong nghề rồi.”
Tôi nói xong cười cười vài tiếng, mắt liếc qua Ách Tỷ, cô ấy hình như không nhìn tôi. Những người khác đều đã xuống xe. A Quý mang theo những bằng hữu của anh ta để khuân vác hành lý và trang bị đặt vào trong nhà, nơi này không có khách sạn, mọi người được chia ra ở trong nhà thôn dân.
“Gian này của ngài.” A Quý chỉ vào căn phòng gỗ mà trước đây tôi, Muộn Du Bình, Bàn Tử cùng ở, trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó liền bước vào phòng. Vén rèm cửa lên, tôi bỗng sững người. Trong phòng này có một người tôi rất quen, người đó đang ngồi dưới đất, trước mặt thắp một ngọn đèn dầu nhỏ.
Đó là một người nước ngoài, một người nước ngoài rất già. Tôi nhận ra mặt của lão- Cầu Đức Khảo.
“Mời ngồi, lão bằng hữu (ông bạn già)”. Người nước ngoài thấy tôi tiến vào, làm động tác mời, “cuối cùng chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tôi hít vào một hơi, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, thầm nói quả thực không tránh được, tới sao nhanh quá vậy. Tôi liếc mắt nhìn ra bên ngoài xem Phan Tử bọn họ đang ở đâu.
Cầu Đức Khảo lập tức nói:” bạn già gặp nhau, không cần khách khí như vậy, tôi nói vài câu sẽ đi ngay, không cần phiền thủ hạ của anh đâu.”
Tôi không thấy Phan Tử, bên ngoài tất cả đều là tiếng thủ hạ nói nói cười cười. Trong lòng thầm mắng, lại quay đầu nhìn về phía Cầu Đức Khảo, miễn cưỡng nhếch miệng cười, gần như là cùng lúc đó tôi nhìn thấy bên cạnh Cầu Đức Khảo có mang theo một thứ gì đó.
Đó là một cây đao, tôi nhận ra nó, đó là thanh cổ đao mà Tiểu Hoa lần trước mang tới đưa cho Muộn Du Bình.
Trong lòng chợt động, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là: sao đánh mất nhanh vậy, con mẹ nó cứ thế này thì phá sản mất à. Những vừa ngẫm lại, chợt có gì đó không ổn, thứ này phát hiện kiểu gì chứ? Chẳng lẽ Cầu Đức Khảo đã cho người vào bên trong cổ lâu kia?
Cầu Đức Khảo thấy tôi nhìn chăm chăm thanh cổ đao liền nhấc nó lên rồi đẩy đẩy qua bên tôi, tay vuốt qua một cái rồi nói:” đó chắc là của anh, người của tôi tình cờ nhặt được, giờ cho vật gửi về chủ.”
“Cái này lấy được ở đâu vậy?” tôi làm ra vẻ thực bình tĩnh, ngồi xuống nhấc đao lên, tuyệt đối không sai, đây chính là bả đao của Muộn Du Bình.
Thanh đao vô cùng nặng, có điều so với hắc kim cổ đao của anh ấy thì trọng lượng này vẫn còn kém nhiều, ngay cả tôi cố sức vẫn có thể vung được lên. Trên thân đao dính đầy bùn đất, dường như không hề được lau chùi qua.
“Biết rồi sao còn hỏi?” Cầu Đức Khảo nhấp một ngụm trà, “đáng tiếc, người của tôi vác theo nhiều đồ nặng nên không thể mang theo thi thể ra, người thủ hạ đáng thương này làm chuyện nguy hiểm như vậy mà tới một lễ an táng cũng không có. Có điều, người Trung Quốc các anh, dường như không quan tâm tới điều đó, đây là ưu điểm mà tôi học mãi không được.”
“Thi thể?” đầu tôi như có gì vỡ ra, “người đã chết rồi sao?”
“Thanh đao nào lấy ra từ một khối thi thể, nếu người đó là chủ nhân của nó thì tôi nghĩ, hắn đã chết rồi.” Cầu Đức Khảo nhìn biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt tôi liền hỏi, ” sao vậy? Người này quan trọng lắm sao? Ngô tiên sinh, trước kia dù cho đối mặt với cái chết anh cũng chưa lộ ra vẻ mặt này.”
Tôi lại nhìn thanh đao, cảm giác như tiến vào trạng thái hoảng hốt, thầm nói: tuyệt đối không thể nào, Muộn Du Bình ư!
Muộn Du Bình sao có thể chết? Muộn Du Bình mà chết, vậy Bàn Tử cũng không cứu được nữa sao? Không thể nào, không thể nào. Cái chết và Muộn Du Bình hoàn toàn cách biệt, trên đời này, còn có nơi có thể khiến anh ấy chết sao? Anh ấy tuyệt đối không thể chết.
Hoảng hết một lúc, tôi lập tức bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát thanh đao này. Tôi hỏi Cầu Đức Khảo:”khối thi thể kia có gì đặc biệt không?”
Cầu Đức Khảo bị tôi hỏi cho không hiểu ra làm sao cả, chắc lão vẫn giữ thái độ sâu xa đối với người trung quốc là chớ đưa ra manh mối. Có khi trước đây nói chuyện với chú Ba luôn thấy được vẻ tĩnh tọa (trầm tĩnh như ngồi thiền), đối với lão nếu không phải là chú Ba thì không thể hợp tác được, tôi giờ chỉ muốn biết câu trả lời cho vấn đề này mà thôi.
Lão ta kinh ngạc nhìn tôi, nghẹn ngào nở nụ cười rồi nhấp thêm một ngụm trà, bỗng nhiên nói:” anh thật sự là Ngô tiên sinh, hay do tôi nhớ nhầm rồi?”
Tôi bước lên hất văng chén trà trong tay lão, nắm lấy cổ áo lão rồi nói:” đừng nói nhảm, trả lời vấn đề của tôi.”
Cầu Đức Khảo rất lớn tuổi, sau khi kinh ngạc sắc mặt liền trở lại âm trầm, hỏi:” anh làm sao vậy? Anh điên rồi, anh dám vô lễ với tôi như vậy không sợ tôi công khai bí mật của anh sao? Ngô Tam Tỉnh, anh đang sợ cái gì vậy?”
Cái đệch! Tôi thầm rủa, tiếng Trung Quốc của lão là do ai dạy vậy, Dư Thu Vũ* sao? Nhưng cùng lúc tôi nghĩ lại, cảm thấy hành động lỗ mãng như vậy có khi khiến lão không chịu nói chuyện bình thường với tôi nữa. Trong đầu vừa nghĩ tới liền buông lão ta ra rồi nói:”ông trả lời câu hỏi của tôi trước đã, việc này không phải chuyện bình thường, ông nhớ lần trước gặp chuyện ở Phiêu Tử Lĩnh chứ? Hay vẫn còn muốn tới đó lần nữa?”
Cầu Đức Khảo sửng sốt, chỉnh lại áo rồi hỏi:” nghiêm trọng vậy sao?”
“Trả lời tôi đi, người kia hình dạng thế nào?”
Cầu Đức Khảo đáp:” tôi không rõ lắm, là thủ hạ của tôi phát hiện ra.”
“Đưa tôi đi gặp hắn, tôi muốn đích thân hỏi hắn.” tôi nói.
Cầu Đức Khảo nhìn chăm chăm tôi vài giây, phát hiện lo lắng trong lòng tôi kia không phải là giả bộ, lập tức đứng lên nói:” được, đi theo tôi, có điều, tình trạng hắn vô cùng bất thường, nếu nhìn anh phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Chú thích:
Dư Thu Vũ*: Giáo sư Dư Thu Vũ, sinh năm 1946, quê ở huyện Dư Diêu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Sau khi tốt nghiệp tiểu học tại Dư Diêu, ông đến Thượng Hải học trung học, đại học và được giữ lại trường giảng dạy. Ông sáng tác rất nhiều tác phẩm nổi tiếng như: “Văn hóa khổ lữ”, “Hí kịch thẩm mỹ lý luận học”, “Hí kịch lý luận sử cảo”, “Nghệ thuật sáng tạo công trình”, “Hành giả vô cương”, v.v. Ông từng được trao tặng danh hiệu cao quý như “Chuyên gia có cống hiến nổi bậc cấp quốc gia” và “10 giáo viên tài ba của thành phố Thượng Hải”
Đạo Mộ Bút Ký Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc