Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 526 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1357 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 11: Điểm Thiên Đăng
à ta vừa dứt lời, tôi cũng giật mình một cái, lập tức hiểu ngay ra, chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Tôi chợt nhớ ra được ngày trước từng nghe qua một chuyện mà ít người biết đến, chính ông nội đã nói qua về khái niệm này.
Cái gọi là điểm thiên đăng thực chất là xuất phát từ trong những sòng bạc thời ngày xưa, người ta gọi là “đốt đèn”, là một kỹ xảo đánh bạc, ý là nếu phát hiện thấy trên bàn có kẻ vận khí không tốt, thì lập tức làm ngược lại với hắn, ví như hắn đặt cửa đại thì mình đặt cửa tiểu, khi đó đánh cuộc không phải là dựa vào vận khí của mình mà là theo cái nhọ của người khác, lấy cái vận xui của người khác làm “đèn” của mình. Có vài người trời sinh số đã nhọ, vào trận thường thua, còn chuyên môn bị người ta xin “đốt đèn”, thua ít mà được nhiều.
Theo xác suất mà nói thì thực chất không thể xảy ra, xác suất không thừa nhận cái gọi vận may, nhưng điểm thiên đăng lại tuyệt đối hiệu nghiệm, bất luận là tay chơi cờ bạc nào cũng biết, sau khi bị thua ván đầu tiên, dễ sẽ thua liên tục các ván tiếp theo, đó cũng là cái kỳ diệu của tạo hóa.
Thời Mãn Thanh ở Giang Nam có một tay chơi, vì đùa quá trớn nên thần may mắn quay lưng lại với hắn, chỉ một đêm mà thua tới mức táng gia bại sản, cho nên trường hợp “đốt đèn” này cũng không quá chính xác, hơn nữa, kiểu ăn chơi trác táng đó thường khiến người ta cáu tiết, ví như hắn nhìn mình không vừa mắt, mình lại thấy hắn không chỉnh tề, lúc mở miệng thường khích bác nhau vài câu. Bên này nói:
” Vương lão nhị, ngươi đừng hòng đắc ý, lão tử hôm nay sẽ mượn ngươi đốt đèn.”
Bên kia hẳn cũng không chịu nhịn, cự lại: “Ngươi dám dùng lão tử đốt đèn, lão tử cũng bắt ngươi điểm thiên đăng.”
Cứ như vậy mà về sau nó đổi tên thành điểm thiên đăng, kỳ thật như vậy cũng chuẩn xác, điểm thiên đăng là đốt hết sạch, giống như bọn nhà giàu trong một đêm ăn chơi mà táng gia bại sản vậy.
Sau này người ta phát triển nó ra, người ngoài cũng có thể dùng nó được, trong bán đấu giá cũng ám chỉ một hành động, tôi nhớ ông nội có kể một cố sự, nói là lão đại của lão Cửu Môn, nổi danh thiên hạ ở thành Bắc Kinh, tán được vợ nhờ ngay giữa buổi bán đấu giá đã điểm thiên đăng. Chuyện như vậy mà tôi lại quên mất, lão bà bà kia nhắc tôi mới nhớ ra được.
Đang lúc bán đấu giá mà điểm thiên đăng hình như có ý sẽ bao hết toàn cuộc, hai bên tả hữu một ghế lô là hai vị trí chủ trì, bên phải là người bật đèn, bất kể là ai một khi đã ngồi vào bên phải ghế lô thì nghĩa là không cần biết người ta bán ra thứ gì, cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu lần trả giá, người đó đều tự động tăng thêm một phiếu, giống như bất luận là các người ngã bao nhiêu, thứ đó vẫn xác định thuộc về mình.
Đó giống như thủ pháp tán gái của giới Vương tôn quý tộc, thời Mãn Thanh vẫn thường xuất hiện, mối quan hệ chính trị thường không tiếc gì tiền bạc, dù sao thì nắm được quyền hành rồi tiền bạc sẽ chỉ còn là chuyện nhỏ, vì thế cho nên Vương tôn quý tộc theo đuổi quận chúa đều thích tới nơi đây, có khi vô tình xuất hiện hai quận chúa không vừa mắt nhau, hai bên còn ra sức đấu đèn, đây không phải là thi xem ai ra giá cao hơn, mà là xem bạn trai ai chịu được nhiệt giỏi hơn, đấu đèn không hạn định thời gian, nhưng có thể dập đèn. Nếu một bên tắt đèn thì thật sự là một nỗi nhục không để đâu cho hết, vào thời điểm đó nhục còn khó chịu hơn chết.
Mà một khi đã treo đèn thì vô cùng tàn khốc, cứ một người ngã giá là mình lại phải nâng giá lên, cho tới tận khi không ai theo được thì mới coi như là kết thúc phiên đấu giá, không ai biết được vật này sẽ vọt tới mức giá bao nhiêu, mà những người đấu giá khác lại coi đây như cơ hội để sưu tầm đồ, muốn càng lúc càng đẩy cao giá, khiến cho người điểm thiên đăng không thể theo được, một khi đã xuất hiện tình huống đó, thì lập tức phiên đấu giá phải hoãn lại vì người kia đã đạt được vật đấu giá, mà người điểm thiên đăng nhất định phải dùng cái giá cực đắt để mua lại. Có khi là tiền, có khi lại là ngón tay hay những bộ phận khác, tóm lại là phải trả giá rất thê thảm, vì đây không phải là một trò đùa. Do đó người điểm thiên đăng nhất định phải cân nhắc thật kỹ, xem xét khả năng của bản thân, không phải có tiền là có thể chơi được.
Cũng may là quy tắc đốt đèn cũng dè chừng việc người ta hét giá trên trời, người làm ăn đều biết giá của nó trong phạm vi nào thì có thể chấp nhận được, người khác cũng không thể lấy đó mà trêu đùa, hơn nữa nếu người ta ngã giá quá cao, cho dù mình có thành công trong việc giữ thiên đăng thì khi hàng tới tay cũng không thể trả ngay với cái giá đó được, lúc đó chẳng khác nào cũng đem bản thân ra để đốt, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Vì vậy mà bọn họ ra giá cũng trong phạm vi có lý cả, không có chuyện ra giá như trò trẻ con. Đồng thời còn có biên độ giao động của mỗi lần ra giá, một lần tăng một mức nhất định, bán đấu giá cũng có hạn chế về thời gian, cho nên phần lớn những người thắng đấu giá đều rất đau lòng nhưng vẫn phải kết thúc phiên. Đây cũng là một biện pháp án toàn, nếu kẻ nào dám mạo phạm tới Vương tôn công tử, hẳn là Vương gia khi đó sẽ lập tức cho quân tới tịch thu cái tiểu điếm của kẻ đó.
Mỗi lần mở phiên đấu giá là một lần điểm thiên đăng, lão đại Lão Cửu Môn năm đó đã điểm ba lần, thiêu hủy hết nửa năm thu hoạch của mình, cuối cùng hình như vị tiểu thư kia vẫn còn cân nhắc. Cứ liên tiếp điểm thiên đăng ba lần cũng coi như là danh chấn chín thành, còn tiếp tục điểm e là sẽ đốt sạch tiền bạc, làm gì còn tiền mà cưới vợ nữa? Vì thế mới ngăn không cho điểm tiếp, kết quả không ngoài dự đoán, ngày hôm sau thì cầu hôn thành công. Ông nội tôi nói, người phụ nữ khôn khéo nhất chính là phải biết dừng chuyện đúng lúc.
Mà lần này cả buổi đấu giá của tôi chỉ có duy nhất một cực phẩm, Hoắc lão bà nhất định muốn có được, không theo tới cùng chỉ sợ chẳng chịu từ bỏ, ngọn thiên đăng này của tôi có thiêu tới hết cả của nả cũng không đủ.
Chỉ trong chốc lát mà mặt tôi thộn ra, tiếp theo đầu óc rơi vào trạng thái hoảng hốt, mồ hôi lạnh đổ không khác gì mưa trên trán, bao tử cũng sôi ùng ục lên khiến cho phổi có cảm giác cay cay. Tôi mất rất lâu để suy nghĩ, nhanh tay nhấp một ngụm trà để kiềm chế mồ hôi đang không ngừng vã ra. Thầm gào lên ca này khó rồi, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao??? Hay là mình rút lui? Thế thì có nguy hiểm lắm không, có bị cắt mất ngón tay rồi gửi về nhà đòi tiền chuộc không? Bàn Tử, tôi và Muộn Du Bình nếu khởi nghĩa thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu, hẳn là tạm thời có thể chạy được, chết cmnr, chẳng lẽ từ nay thành tội phạm truy nã sao?
Trong đầu tôi nảy sinh ra biết bao nhiêu ý niệm hỗn độn, nhưng không đợi tôi tìm ra một kế bảo toàn thì bên cạnh có người cầm chiêng vừa lượn một vòng vừa gõ, trong tích tắc toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ, rõ ràng phiên đấu giá đã chính thức bắt đầu.
Cô gái mặc sườn xám nói gì tôi hoàn toàn không thể nghe rõ nữa, trong lúc hốt hoảng chỉ nghe được mỗi lần giá reo lên thấp nhất là mười vạn, tai tôi ù đi, những lời sau không còn nghe ra gì nữa.
Toàn bộ quá trình tôi gần như không có bất kỳ một cảm giác nào, trong đầu chỉ có một mớ hỗn loạn xoay vần, một giờ đó tôi cũng chẳng nhớ mình sao có thể vượt qua được, điều khiến tôi tỉnh táo lại chính là Muộn Du Bình, anh ta bỗng đặt tay lên vai tôi, khiến tôi trong giây lát kinh ngạc tới mức run lên.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, Muộn Du Bình không nhìn tôi, mặt cũng không chút biểu cảm, dường như nơi này chẳng có gì liên quan tới anh ta cực giống một bảo kê máu lạnh. Tôi bỗng cảm giác hình như Bàn Tử đã bổ túc hơi quá mức, nhưng bàn tay đặt trên vai tôi thì nắm rất chặt, rõ ràng là có hàm chứa ý đồ gì đó.
Tôi không biết đó là ý gì, chẳng lẽ thấy tinh thần tôi bị lung lay, nên muốn cho tôi biết có anh ta ở đây, tôi cứ việc an tâm? Có điều anh ta nắm vai mình như vậy, cũng có khi là phản xạ tự nhiên, nhưng dù thế nào thì tôi thật sự đã trấn tĩnh được lại.
Quang cảnh rất tĩnh lặng, hình như là người ta đã ngừng ngã giá, tôi quay đầu nhìn Bàn Tử, Bàn Tử không biết điểm thiên đăng kia có nghĩa gì nên tinh thần tập trung vào bầu không khí xung quanh, tay cầm khăn quệt mồ hôi, xem ra là rất hưng phấn.
Tôi bình tĩnh bưng trà trên tay hỏi anh ta đang có chuyện gì, Bàn Tử đáp: “Con mợ nó chứ, nhoằng một cái đã lên một triệu!” Tôi phun hết ngụm trà trong miệng thẳng vào mặt anh ta.
Nhưng Bàn Tử cũng không chút phật lòng, lấy tay lau đi, nói tiếp: “Giờ đang nghỉ giải lao, sau đó còn nửa hiệp nữa, giá tăng tới hai trăm vạn một lần, mợ ôi, Bàn gia tôi thật được mở mang kiến thức.” Chỉ cô gái dẫn chương trình mặc sườn xám, cô ấy đang đứng giữa sân khấu kiểm kê số liệu vừa ghi, nói tiếp: “Thần tiên tỷ tỷ kia, người ta kêu giá thì reo chuông, lúc mới bắt đầu thì tất cả mọi người cùng reo chuông lên, rối tinh rối mù như vậy mà cô ấy không nghe nhầm một lần nào, chưa tới nửa giây đã biết người nào rung chuông trước người nào rung sau, cô ấy nghe ra hết, đúng là tai thần luôn rồi, cô ấy mà lập gia đình, hẳn là đức ông chồng chả dám gọi cho bồ nhí.” Sau lại chỉ sơ mi phấn hồng: “Tên tiêu tử kia cũng thật lợi hại, chỉ chăm chăm nghịch điện thoại di động, ngay cả ngẩng mặt cũng không hề, người rung chuông cuối cùng trước giờ nghỉ giải lao vừa rồi chính là hắn, nghe chừng cũng là dân chơi, ngay cả giá cũng không buồn màng tới.” Cuối cùng mới chỉ Hoắc lão bà, “Lão bà kia lại chưa thấy có động tĩnh gì, hình như muốn chờ tới lần tăng giá sau mới nhập cuộc.”
Lòng tôi thầm mắng, thật không có chút đạo nghĩa giang hồ nào cả, cũng chẳng biết chừng mực, thấy tôi điểm thiên đăng thì phải có chút thương tình chứ, con mẹ nó cứ từng bước từng bước tiêu tiền cũng không mảy may xót lòng. Có điều thấy thật sự vô nghĩa, dù chỉ bằng một phần mười số tiền đấy tôi cũng không có khả năng trả nổi, mười triệu hay một triệu đối với tôi cũng không khác nhau. Mất mặt thì không nói làm gì, cho dù bọn thủ hạ lưu tình không chặt chân chặt tay, tùy tiện bắt tôi bồi thường một trăm vạn tôi cũng không thể trả được.
Vậy chẳng cần nghĩ nữa, dù sao cũng chẳng lấy được, xác định lần này phải giở trò vô lại rồi, biện pháp an toàn nhất xem ra chỉ có bỏ trốn mà thôi.
Tôi nói cho Bàn Tử nghe về cái gì gọi là điểm thiên đăng, Bàn Tử còn cảm thấy khó tin, cũng căng thẳng hỏi: “Vậy giờ phải làm sao? Chết cmnr, thảo nào tôi cứ nghĩ lão bà bà kia sao lại im thế, hóa ra là do chúng ta chi tiền.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Còn làm sao được nữa, giờ lão bà bà kia muốn chúng ta mất mặt, đại họa trước mắt, tôi thấy quên luôn việc tìm manh mối đi, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, anh nghĩ xem chúng ta làm thế nào để chuồn bây giờ.”
“Bỏ chạy à?” Bàn Tử sửng sốt, có chút không muốn,” không nghiêm trọng như vậy chứ, dưới chân thiên tử, chúng ta dù có xấu xa tới trình độ nào thì cũng vẫn là bị lão bà bà kia gài bẫy, huống hồ mình mới chỉ chơi tới nửa hiệp, nói không chừng vẫn còn trò hay, chuyện lớn như vậy mà không xem chắc thiệt thòi chết mất.”
“Trò hay cái mặt anh, chúng ta không đi thì mới chính là trò hay ấy.” tôi cả giận nói, “Nếu như không nghiêm trọng, chúng ta còn có khả năng chạy thoát, sau đó còn đầy cơ hội xem, nhưng nếu nghiêm trọng thì, chết cmn hết luôn!”
“Được, để tôi đi quanh xem có đường nào chạy được không.” Bàn Tử gật đầu, nhìn cô mặc sườn xám, “Nếu thực sự không được thì chúng ta nhảy xuống sân khấu kia, tóm cô ấy làm con tin, một mỹ nữ có đôi tai thần thánh như vậy hẳn cũng đáng giá.”
Vừa nói xong, cô mặc sườn xám dưới sân khấu đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt hướng về phía chúng tôi, đôi mày cau lại.
Tôi đối diện với cô ấy, trong lòng chợt động, thầm nhủ: “Không thể nào, nghe thấy rồi ư?” liền ra hiệu cho Bàn Tử nói khẽ thôi, cùng lúc chỉ xuống cô mặc sườn xám.
Bàn Tử liền thấy nực cười: “Cậu nhảm gì vậy, tai thính tới mấy cũng không có chuyện đó. Cô ấy chắc chỉ đang rất ngưỡng mộ cậu nên muốn trộm nhìn cậu một cái thôi mà.”
Nói xong anh ta liền đè yết hầu lại nói khẽ: “Em gái à, bọn anh phải bỏ trốn đây, em có nghe thấy không? Em mà nghe được sẽ tới bắt bọn anh, tới lúc đó chắc cũng muộn rồi.”
Lời vừa dứt, chỉ thấy cô mặc sườn xám vẫn nhìn chúng tôi, sắc mặt càng thêm kỳ quái, tôi liền cảm giác được có gì đó không ổn, con mẹ nó chứ, hình như là nghe thấy thật. Lập tức bảo Bàn Tử im lặng, nhưng tiếc là đã muộn mất rồi, cô ta bỗng quát lên, chỉ về phía chúng tôi, tiểu nhị bên trên lập tức nhìn chúng tôi rồi chạy tới cầu thang.
Xong, tôi thầm gào lên chuyện không hay rồi, cô ấy thực sự đã nghe thấy! Bàn Tử cũng hoảng, nhìn đám người đang xông tới, chân tay luống cuống không biết làm gì. Trong lúc đang suy nghĩ, Muộn Du Bình bên cạnh nhanh chư chớp chạy qua người tôi, nhảy thẳng từ tầng hai xuống đất.
Tôi thấy mà ngây người, xung quanh hô hoán ầm ỹ, nhìn anh ta vừa tiếp đất, người người lại kêu toáng lên, vội quay nhìn lại, đối diện là sơ mi phấn hồng một tay chống hành lang chân đạp lên lan can, tay kia đút túi quần, cũng phi thân xuống dưới, lao tới trước mặt Muộn Du Bình. Bên kia, Bàn Tử hét lớn một tiếng, nhặt một cái ghế lên rồi xô đổ bình phong, lao vào hỗn chiến với đám tiểu nhị.
Đạo Mộ Bút Ký Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc