Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 526 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1357 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 30: Môn Điện
ditor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0
~Thuận Tử nghe vậy thì ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không chỉ có hắn, những người khác cũng ngây ra mất một lúc, không biết Trần Bì A Tứ tính sao.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí còn nghĩ Trần Bì A Tứ muốn chia rẽ chúng tôi rồi giết Thuận Tử diệt khẩu, nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng. Thứ nhất lão đã hơn chín mươi, muốn giết một quân nhân xuất ngũ tuổi tráng niên, cho dù đánh lén cũng chưa chắc thuận lợi. Thứ nữa, trên đường về chúng tôi vẫn phải dựa vào Thuận Tử, cho nên lão sẽ không vội mượn cơ hội này giết hắn diệt khẩu.
Tôi không hiểu hành động này của Trần Bì A Tứ cho lắm, vì thế vỗ Thuận Tử một cái ý bảo hắn đề phòng. Không biết Thuận Tử có nhận ra hay không, cũng liếc tôi một cái rồi đi theo Trần Bì A Tứ.
Chúng tôi lập tức quay đầu, men theo thần đạo tiếp tục tiến về phía trước. May mà trang bị trên người đã bỏ lại khá nhiều, bằng không vận động với cường độ này, chỉ e không ai có thể trụ nổi.
Thần đạo này dẫn tới tất cả sáu cánh cửa đá, đây chính là lục đạo luân hồi (*) trong Phật giáo của người Hán. Nhưng người Nữ Chân lại thờ phụng Tát Mãn, có thể thấy khắp nơi đều lưu lại dấu vết chứng tỏ công trình này là do người Hán thiết kế.
(*) Phật giáo quan niệm rằng các kiếp sống của chúng sinh luôn xoay vần trong 6 con đường Thiên (tiên), Atula (thần), Nhân, Địa ngục, Ngạ quỷ (quỷ đói), Súc sinh (loài vật), gọi là lục đạo luân hồi. Chúng sinh phàm tục sinh ra từ một trong sáu đạo, chết đi lại quay về với sáu đạo, tùy công quả tích trong kiếp trước mà chọn đạo chuyển thế cho kiếp sau, nhưng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi vòng luân hồi này. Chỉ có một con đường duy nhất giúp chúng sinh thoát khỏi lục đạo luân hồi, đó là tu hành và giác ngộ.
Tôi chạy như bay, đã bắt đầu có cảm giác chóng mặt, những chỗ da trần bắt đầu ngứa ngáy, có thể thấy không khí xung quanh thực sự có vấn đề.
Bất tri bất giác, quầng sáng của đèn pin đã chiếu tới những mái hiên mục nát và tường đổ màu đen. Chúng tôi nhanh chóng đi tới tế đàn ở cuối thần đạo; vượt qua tế đàn, đi hết sáu mươi bậc thang đổ nát là đến cửa chính hoàng lăng.
Trong quan niệm về mộ táng truyền thống, lăng và mộ thường được gộp làm một, thật ra lăng và mộ là hai loại hoàn toàn khác nhau. Lăng chính là công trình trên mặt đất dùng làm nơi thờ cúng và tiến hành nghi thức nhập liệm, còn mộ mới chính là địa cung dưới lòng đất.
Lăng và mộ cũng không nhất định phải ở cùng một chỗ, có rất nhiều lăng và mộ cách nhau cả vạn dặm. Ví dụ như lăng của Thành Cát Tư Hãn được đặt ở chính giữa thảo nguyên Ordos của Mông Cổ, nhưng quan tài trong lăng chỉ có cọng lông lạc đà chứa linh hồn của Thành Cát Tư Hãn, còn thi thể và đồ bồi táng của ổng được giấu nơi nào trong thảo nguyên thì không ai biết được.
Vân Đỉnh thiên cung này cũng dùng kết cấu ba tầng. Cung điện chúng tôi nhìn thấy trong bức tranh dưới hải mộ lần trước chỉ là linh cung mang tính tượng trưng, cùng với hoàng lăng ngầm và vương mộ sâu trong lòng đất, tạo thành ba nghìn thế giới, tượng trưng cho thân phận biến hóa thần nhân quỷ của Vạn Nô vương.
Phong cách kiến trúc của hoàng lăng rất giống cung điện thời Minh, lúc ở trên vách đá nhìn xuống đã thấy quy mô thật hùng vĩ, hoàng khí bức người. Do công trình sử dụng rất nhiều loại vật liệu đá màu đen này cho nên không những đồ sộ mà còn có vẻ thần bí quỷ dị. Nhưng khi tiến vào lăng cung thì cảm giác này biến mất, trước mắt đâu đâu cũng là cảnh tượng tàn phá tiêu điều, nếu không nhờ một số lâu điện lớn bằng miếu thờ còn đứng vững ở đó thì nhất định chúng tôi sẽ cảm thấy thất vọng.
Không khí trong này không lưu thông, cũng không có gió lớn hay ánh sáng mặt trời, kiến trúc trong này đáng ra phải được bảo tồn rất tốt mới đúng, làm sao lại tàn tạ thành cái dạng này?
Chúng tôi bước lên bậc thềm rộng thênh thang đủ ười cỗ xe ngựa phi vào cùng lúc, tiến vào cửa chính của hoàng lăng. Cánh cửa cực lớn dẫn vào lăng đã sớm sụp xuống, ván cửa đóng đầy đinh nằm ngang trên nền đất, chúng tôi bước qua cánh cửa mà cảm giác như nơi này chưa từng có người đặt chân đến.
Đi qua cửa chính là đến môn điện lăng cung. Trong thiên “hoàng lăng” của cuốn Táng thư thời cổ đại, hoàng lăng có bốn đạo long lâu vây quanh bảo điện, xe tiên chín đuôi dẫn đến hoàng tuyền, đây chính là điện thờ thứ nhất bên trong bốn đạo long lâu. Lúc này tôi đã cảm thấy miệng mũi bỏng rát khó chịu, bèn giục mấy người kia đi nhanh lên.
Môn điện rộng chừng hai sân bóng rổ, hai bên là xe ngựa bằng đồng nghênh giá. Ở bức tường phía sau, hai bên đặt hai pho tượng màu đen đã bám bụi. Mặt mũi pho tượng rất dữ tợn, mặt lạnh lùng mắt trợn ngược, có lẽ là đồ đằng Tát Mãn. Cây xà chống phía trên đã sập xuống, mái ngói rơi vỡ la liệt, cũng may nơi này không có mưa, bằng không đã sớm ngập rồi.
Chúng tôi không gặp thứ gì đặc biệt thu hút, đang định băng qua môn điện hướng vào trung tâm hoàng lăng. Mới đi được vài bước, không biết dẫm phải thứ gì mà Bàn Tử đột nhiên trượt chân, kêu “ối” một tiếng rồi ngã chổng vó. Sàn môn điện toàn là ngói vỡ, hắn ngã cú này đúng là dập mông luôn rồi
Tôi lập tức cảm thấy kì quái, mặt sàn thế này nếu vấp ngã còn hiểu được, làm sao có thể trượt ngã? Bản thân Bàn Tử cũng thấy lạ, vừa ôm mông, vừa quay về xem chỗ mình vừa giẫm chân lên.
Chỗ kia chỉ còn lại một vết trượt dài, thứ hắn giẫm phải đã mất tăm. Hắn lần theo dấu vết, lật mấy miếng ngói lên vẫn không thấy gì.
“Không lẽ cậu bị quỷ ngáng chân?” Phan Tử hỏi. Bàn Tử lắc lắc đầu, bỗng ngộ ra điều gì, bèn ngoắc tay ra hiệu cho chúng tôi dừng lại, còn mình thì ngồi xổm xuống, lật ngược một bên giày. Chúng tôi xúm đến xem, thì ra giữa đám đinh dưới đáy chiếc giày leo núi còn mắc kẹt một vỏ đạn.
Mọi người đều biến sắc. Phan Tử cầm lấy vỏ đạn, đưa lên ngửi nhưng nhận ra mình đang đeo mặt nạ phòng độc bèn dùng tay miết miết, nói: “Vẫn còn ấm. Con mẹ nó, mới từ nòng súng bắn ra chưa lâu.”
“Có người đã tới đây trước chúng ta sao?” Tôi sửng sốt, chẳng lẽ đám người A Ninh lại thần thông quảng đại đến thế? Còn nhanh chân hơn cả chúng tôi?
Nhưng vì sao lại nổ súng trong này?
“Châm lửa lên, nhìn xung quanh xem còn có gì nữa?” Phan Tử nói.
Hoa hòa thượng lập tức đốt một cây pháo lạnh, ánh sáng được tăng cường. Chúng tôi xem xét chung quanh, bên trong môn điện là một đống hỗn loạn. Chúng tôi tản nhau ra, rất nhanh đã phát hiện một một chuỗi những lỗ đạn nối nhau chạy từ trên xuống dưới trên một cây cột trụ.
“Xem ra có thứ gì đó bò xuống theo cây cột này, sau đó bọn họ bắn đuổi theo nó từ trên xuống dưới.”
Phan Tử bước tới, nhìn những lỗ đạn, sờ sờ một chút rồi lắc đầu nói: “Không phải, mà ngược lại mới đúng. Xem độ chếch của những lỗ đạn này đi, nòng súng phải hướng lên trên theo cây cột.”
Bàn Tử chiếu đèn pin dọc theo mấy lỗ đạn, dần dần hướng lên trên, cuối cùng đã thấy một cái bóng màu đen treo lủng lẳng trên thanh xà ngang tít trên cao.
Xem tư thế của cái bóng kia thì hẳn là một người đã chết, có lẽ là một người trong đội của A Ninh bởi tôi nhìn thấy một khẩu súng trường K56 treo trên bả vai anh ta, cả người mềm oặt rũ xuống dưới.
Ai nấy đều hoảng hồn, không hiểu người này vì sao lại chết trên xà ngang. Chúng tôi chiếu đèn pin lên, thấy rõ mặt mũi người nọ. Người chết là đàn ông, trên mặt đeo mặt nạ phòng độc cỡ nhỏ (loại này rất hiện đại, vừa nhẹ mà lại vừa hiệu quả hơn so với loại chúng tôi đang dùng. Tôi cũng chỉ nghe nói là có loại mặt nạ phòng độc như vậy, không ngờ hôm nay có dịp nhìn thấy), từ gương mặt mà phán đoán thì anh ta có vẻ là người Slave, không hiểu vì sao lại chết. Đôi mắt anh ta trợn trừng, vì đeo mặt nạ nên tôi không thể nhìn thấy nét mặt.
Thi thể bị một sợi dây gì đó treo lên xà nhà, do khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ đó có phải dây thừng hay không.
Mấy người định trèo lên xem thế nào thì Phan Tử ngăn lại. Cái chết của người thật kì quái, chắc chắn là có vấn đề. Lúc này Bàn Tử bỗng đập đập tôi, chỉ lên một đoạn xà ngang khác: “Các vị, không phải chỉ có một người.”
Chúng tôi nhìn sang thì thấy trên mặt xà ngang còn có sáu, bảy khối thi thể nữa treo lơ lửng trên xà ngang, giống như quỷ thắt cổ vậy.
Những người này đều mặc trang phục leo núi giống nhau, trên người đều đeo súng trường K56 sản xuất trong nước. Trong lòng tôi không khỏi trào lên cảm giác quái lạ: súng trường K56 có lực sát thương rất mạnh, có thứ này trong tay, bánh tông cũng chịu không nổi mười phát. Vậy thứ gì đã giết chết bọn họ? Hơn nữa, cứ cho là chỗ này đã xảy ra một cuộc đọ súng thì tại sao mấy thi thể này lại đua nhau trèo lên xà ngang mà treo lủng lẳng như vậy?
Càng nghĩ càng thấy quái, nơi này đúng là không nên ở lâu. Tôi gọi mấy người kia, bảo nhanh chóng vượt qua môn điện, nơi này thực tà ma.
Nào ngờ vừa quay đầu đã không thấy Bàn Tử đâu, tôi rọi đèn pin một vòng xung quanh mới phát hiện Bàn Tử không biết từ lúc nào đã trèo lên pho tượng đặt bên cạnh để leo lên xà ngang.
“Anh làm cái quái gì vậy? Xuống mau!” Tôi vội gọi to. Trong tình thế này mà hắn vẫn còn tâm trí leo xà ngang, không biết đầu óc hắn phát triển có bình thường không nữa.
Bàn Tử không thèm đếm xỉa đến lời tôi, vẫn cứ mải miết leo, chỉ vài bước đã lên đến xà ngang rồi quay đầu xuống nói: “Sợ cái gì? Bàn gia đây cũng không phải trẻ lên ba, nếu thấy có gì nguy hiểm tôi khắc biết đường leo xuống.” Nói rồi tiếp tục lần theo xà ngang leo đến bên khối thi thể gần hắn nhất.
Tôi bỗng chốc bừng tỉnh, hiểu ra Bàn Tử hẳn là muốn lấy khẩu súng trường K56 kia. Trong tay hắn không có súng, trên đường đi đã không được thoải mái, giờ nhìn thấy khẩu súng ngon lành thế kia hỏi sao không phấn khởi cho được. Tôi cũng quen với cái thói vô tổ chức, vô kỉ luật của hắn, giờ có cáu lên cũng không làm gì được.
Bàn Tử cẩn thận nhích từng bước, thân thể hắn rất nặng khiến tầng mái ngói trên trần môn điện chấn động theo từng bước chân, phát ra thứ âm thanh khiến người ta phải lo lắng, đồng thời kéo theo một đống gỗ vụn từ trên đầu rớt xuống như mưa. Chúng tôi theo phản xạ đều lui lại phía sau, sợ cả Bàn Tử giẫm sụp toàn bộ mái ngói trên đỉnh đầu.
Phan Tử tát tét một cái lên người, mắng: “Tổ sư, anh kiềm chế một chút cho tôi nhờ, đợi thêm lát nữa không chừng chúng tôi đều bị anh vạ lây.”
Bàn Tử làm một động tác ý là “Thật có lỗi”, rồi lại sải bước tiến lại gần khối thi thể. Việc đầu tiên hắn làm là lấy khẩu súng trường K56 trên cái xác, cầm vững rồi lập tức mở ra kiểm tra hộp đạn, sau đó từ trên cao ném xuống cho Phan Tử. Sau đó lại lấy hết đạn trên người cái xác, đeo lên người mình, cuối cùng mới nhìn đến cái xác.
Tôi thấy Bàn Tử cẩn thận gỡ cái mặt nạ phòng độc ra khỏi cái xác. Bên dưới mặt nạ lộ ra khuôn mặt của một người nước ngoài ở độ tuổi trung niên, ngũ quan vặn vẹo xanh lét, miệng há to lạ thường, dường như lúc chết còn đang kêu to. Hẳn là cái chết đã đến trong nháy mắt, cho nên biểu cảm khi chết của anh ta mới đọng lại rõ ràng đến thế.
Tôi thấy cái xác xanh lét mặt mày, vội vã kêu to: “Đừng chạm vào hắn, nhìn sắc mặt hắn chắc là chết vì trúng độc.”
Bàn Tử gật đầu, đeo bao tay vào, sau đó nhìn sợi “dây thừng” treo khối thi thể. Những người này chắc chắn không tự treo mình lơ lửng trên này, những sợi dây thừng kia là sao? Chúng tôi đều háo hức muốn biết.
Nhưng Bàn Tử vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt đã tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Tôi hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Bàn Tử nói: “Đây,… cái đệt… hình như là tóc…”
“Tóc á?” Tôi nghi hoặc hỏi lại.
Bàn Tử gật đầu, nói tiếp: “Lại còn dài ngoằng nữa, chẳng lẽ mấy người này đều là đàn bà?” Bàn Tử nâng thi thể lên một chút. “Không phải… Thứ này chui ra từ trong cổ hắn, không phải là tóc. Mẹ kiếp, chẳng lẽ là lông nách? Gã tây này cũng thật lợi hại, lông nách mà dài cỡ này.”
Nói rồi hắn rút con dao găm, định cắt ‘tóc’ của người chết kia, thả cái xác xuống cho tôi xem. Nhưng hắn đã cắt đến hai nhát mà ‘tóc’ kia vẫn chưa thèm đứt, có vẻ rất chắc chắn. Bàn Tử lại lôi bật lửa ra, định đốt ‘tóc’.
Tôi nghĩ bụng cái thi thể này có quái gì mà xem, liền gọi với lên: “Thôi lạy bố, con không có hứng ngắm thi thể. Bố mau mau xuống đây cho con nhờ, đừng táy máy nữa, nhỡ ra có độc lại phiền.”
Bàn Tử nghĩ cũng chột dạ, cất cái bật lửa rồi trả lời: “Đợi chút nữa, tôi xuống ngay đây, xuống ngay đây.” Nói rồi lại bò về phía một khối thi thể khác, xem ra hắn không định buông tha khẩu súng nào.
Tôi thấy mấy khối thi thể này cũng không có gì nguy hiểm nên không cản hắn nữa. Hắn vẫn làm như cũ, tới gần thi thể đầu tiên là lấy súng rồi ném xuống cho tôi, sau đó lấy hết băng đạn trên người nó. Đúng lúc đó, tôi tình cờ liếc qua cánh tay của thi thể kia, bỗng giật nảy cả mình.
Đầu óc căng ra, tôi bất chợt cảm thấy có gì không phải. Bàn Tử đang định gỡ mặt nạ phòng độc xuống, tôi vội kêu to: “Từ từ đã, người này hình như còn sống! Đừng gỡ mặt nạ ra!”
Bàn Tử “Hả?” một tiếng. “Thật à?” Nói rồi đưa tay thăm dò mạch đập của thi thể. Sắc mặt hắn biến đổi, luống cuống lôi bật lửa đốt một đoạn ‘tóc’ phía trên, thi thể lập tức rơi từ xà ngang xuống đất. Tôi và Hoa hòa thượng tiếp được, đặt anh ta nằm trên mặt đất. Hoa hòa thượng đeo bao tay, lật cổ anh ta ra xem, chỉ thấy thứ ‘tóc’ treo thi thể đúng là mọc ra từ lưng người này.
Hoa hòa thượng lật mí mắt anh ta, lắc lắc đầu: “Chưa chết, nhưng cũng hấp hối rồi. Đồng tử đã bắt đầu giãn nở.”
Tôi thấy anh ta có vẻ là người Trung Quốc, quen miệng hỏi: “Có còn cứu được không?”
Hoa hòa thượng lắc đầu: “Chúng ta không việc gì phải cứu hắn, thứ nhất có cố lắm cũng chỉ giúp hắn cầm cự thêm ít phút, đến khi chết đi lại càng đau đớn, thứ hai mang hắn theo phiền phức lắm.”
Tôi nói: “Hắn còn chưa chết mà, để hắn lại chỗ này thì không hay lắm?”
Hoa hòa thượng cười, lại lắc đầu, có lẽ là thấy tôi thật nực cười. Gã rút mã tấu trên lưng ra, kéo cổ người nọ lên. Tôi cảm thấy tình hình không ổn, vội níu chặt tay gã, nói: “Anh định làm gì?”
“Hắn đã trúng độc, lúc chết hẳn sẽ rất đau đớn, tôi định chích tí máu cho hắn ra đi thanh thản.”
Tôi nghe vậy thì choáng váng, đây là thứ logic quái quỷ gì vậy? Vừa định lắc đầu nói không được thì ‘thi thể’ kia đột nhiên co giật, cánh tay ‘thi thể’ chộp mạnh vào tay Hoa Hòa Thượng, hai mắt mở bừng, người vẫn chưa hết run rẩy.
Hoa hòa thượng hoảng hồn, vội gạt tay hắn ra, lùi lại vài bước.
Người nọ nhìn tôi, lại nhìn sang Hoa Hòa Thượng, rõ ràng ý thức đã dần khôi phục. Đột nhiên anh ta gắng sức đứng dậy, kêu lên một tiếng thống khổ. Tôi không nghe rõ hắn đang kêu gì, vội đè hắn xuống, nhưng người này cực khỏe, tôi và Hoa hòa thượng đều bị anh ta gạt văng đi. Người nọ nằm vật ra trên mặt đất, không ngừng lăn lộn, kêu gào đến tê tâm liệt phế. Miệng càng lúc càng há to, to tới mức người bình thường tuyệt đối không thể làm được. Hơn nữa cổ cũng phình lên, dường như sắp nổ tung đến nơi, một thứ chất lỏng tanh hôi phun ra từ miệng.
Phan Tử không đành lòng đứng nhìn, bèn mở chốt an toàn, “đoàng” một tiếng, tiễn người nọ xuống suối vàng.
Tiếng súng nổ nằm ngoài dự đoán của tôi, lỗ tai tôi tức khắc tê rần, chỉ thấy Phan Tử nâng súng bắn thẳng vào tim anh ta. Máu từ thi thể tuôn ra như suối, thi thể vặn vẹo hai cái rồi ngừng lại, bất động.
“Vừa rồi hắn kêu gì thế?” Hoa hòa thượng đầm đìa mồ hôi, hỏi: “Có ai hiểu gì không?”
“Có vẻ là tiếng người Hẹ. Hắn nói hơi khó nghe nên tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như là kêu “trên lưng, trên lưng” thì phải.” Diệp Thành nói.
(Người Hẹ: là những người Hán sống ở lưu vực sông Hoàng Hà từ thế kỉ thứ IV, hiện nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng Tây, Giang Tây, Hồ Nam, Đài Loan…)
“Trên lưng? Chẳng lẽ trên lưng hắn có thứ gì kì quặc?” Hoa hòa thượng lật ngược thi thể, định xé quần áo ra xem trên lưng rốt cuộc có thứ gì.
Tôi thấy đâu đâu cũng là máu, bắt đầu có cảm giác choáng váng, bèn quay mặt đi không nhìn, kêu Bàn Tử mau mau leo xuống.
Bàn Tử vẫn còn ngồi trên xà nhà nhìn xuống chúng tôi, lúc này đang châm thuốc hút. Thấy tôi gọi hắn bèn nói: “Đừng thúc giục, mẹ kiếp, cậu giống hệt bà già nhà tôi. Tôi thề có Mao chủ tịch chứng giám, hút hết điếu thuốc này tôi sẽ xuống.”
Tôi thầm nghĩ anh đeo mặt nạ phòng độc thì hút thuốc thế quái nào được. Vừa liếc nhìn hắn, tôi lập tức đờ người, da đầu co giật, hét to một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Chỉ thấy phía sau bả vai Bàn Tử nổi lên một khuôn mặt trắng xa lạ, con mắt trợn trừng ngó xuống. Nhìn kĩ thì là một kẻ quái đản nào đó đang bám trên lưng Bàn Tử, mà Bàn Tử hình như không hề nhận ra.
Vài người bị tiếng kêu của tôi gây chú ý, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Diệp Thành cũng hét lên một tiếng, không hẹn mà cùng lùi lại thật nhanh. Phan Tử phản xạ cực nhanh, “rắc” một tiếng đã lên đạn, nâng súng lên nhưng lại không nổ súng.
(Kể cũng lạ, không hiểu vì sao tôi chưa từng nghe nói có người dùng súng bắn bánh tông trong mộ. Không biết đây là quy tắc của các cụ ngày xưa, hay là nếu làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả nào đó mà chúng tôi không lường trước được. Sau này tôi có hỏi lại Hoa hòa thượng, gã nói nguyên nhân bề ngoài là rất nhiều thi thể có chất độc, nếu gặp phải bánh tông mốc, nổ một phát súng dịch từ thi thể sẽ bắn tung tóe ra ngoài; hơn nữa tiếng súng có thể trêu chọc đến những thứ phiền toái khác trong cổ mộ. Nhưng về thực tế tại sao lại như vậy, hắn cũng không rõ lắm.)
Bàn Tử đang suy nghĩ làm thế nào để nhét thuốc lá vào trong mặt nạ phòng độc, thoáng cái bị phản ứng của chúng tôi dọa cho hết hồn, không hiểu có chuyện gì. Thế nhưng khi nhìn hướng nòng súng của Phan Tử chĩa tới là ngay cạnh đầu mình, biết đích ngắm không phải là mình, hắn lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền quay đầu nhìn ra phía sau bả vai mình.
Vừa quay lại, mặt hắn đã đối diện với cái mặt kia. Bàn Tử suýt nữa ngất xỉu, điếu thuốc trên tay rớt xuống đất, toàn thân cứng đờ ra.
Kẻ đang bám trên lưng Bàn Tử kia quỷ khí dày đặc, trước đó vẫn nấp sau bả vai hắn, thấy hắn quay đầu lại vẫn không có phản ứng gì. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
Kẻ này từ chỗ nào chui ra? Đầu tôi muốn nổ tung, vừa rồi khi bước vào đây chúng tôi đều lấy đèn pin soi qua một lần, tuy cũng không xem xét quá cẩn thận nhưng một người lớn bằng chừng ấy, chắc chắn không thể nấp được. Nói cách khác là lúc chúng tôi bước vào, cái ‘người’ này không có trong đây, sao bây giờ hắn có thể đột ngột xuất hiện trên lưng Bàn Tử được?
Chẳng lẽ là người trong đoàn A Ninh gặp nạn trong này? Hay là…con mẹ nó, chính là oan hồn của những kẻ chết trong hoàng lăng này?
Tôi đã gặp nhiều chuyện cổ quái, nhưng đứng trong hoàng lăng âm u dưới lòng đất này, tóc tai tôi cũng dựng đứng lên cả, tự nhiên có cảm giác trên vai mình cũng có thứ gì đó bám vào, da gà da vịt nổi đầy người.
Bàn Tử tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tuy nhiên hắn cũng không phải loại tầm thường, lúc này đã có phản ứng lại. Người vẫn không nhúc nhích nhưng tôi thấy tay hắn đang chầm chậm tạo dáng một khẩu súng lục, ý muốn ra hiệu cho Phan Tử nổ súng.
Phan Tử khoát tay ý bảo Bàn Tử nghiêng đầu qua một bên, còn mình thì đưa súng lên ngắm bắn. Đúng lúc này, Hoa hòa thượng lại giơ hai tay lên, nhỏ giọng nói: “Từ từ, nhìn kĩ lại đã, có khi là người sống.”
“Cái thứ kia cũng được coi là người sống?’ Phan Tử lại thì thào nói.
Hoa hòa thượng xua tay, bảo anh yên lặng, rồi tự tay rút đèn pin soi ra phía sau bả vai Bàn Tử. Đèn pin chiếu tới, người nọ bị ánh sáng chiếu vào, lập tức quay đầu về phía chúng tôi.
Tôi thấy một gương mặt không biết phải tả thế nào: Cả khuôn mặt lõm xuống, nơi lẽ ra là mũi thì chỉ có một cái hốc lớn. Hố mắt sâu dị thường, hai con mắt giống như hai cái đèn pha phản chiếu lại ánh đèn pin, nhìn đến cái miệng nữa…nhìn qua thì thấy có vẻ giống một con cú mèo.
Phan Tử lưỡng lự, hạ súng xuống nhìn về phía chúng tôi: “Con mẹ nó, thì ra là con cú?”
Bụng tôi thầm nhủ làm sao có thể chứ. Chất lượng không khí nơi này quá tệ, căn bàn không thể có sinh vật sống, cú cũng không sống nổi. Hơn nữa nếu đây là con cú thì cũng quá lớn rồi.
Thực ra chỉ nhìn mỗi khuôn mặt này thì đúng là rất giống con cú. Khi bay lượn cú không phát ra âm thanh, chẳng lẽ chuyện là thế này, nó lẳng lặng bay xuống từ trên mái ngói rồi đậu lên người Bàn Tử? Nhưng sao Bàn Tử lại không hề có cảm giác?
Trên mặt Bàn Tử mồ hôi đã tuôn như suối. Một tay vừa làm dấu bảo Phan Tử nổ súng, một tay đã bắt đầu rờ đến thắt lưng, định rút con dao găm ra. Có lẽ thấy chúng tôi không có phản ứng gì, hắn không nhịn được mà định ra tay trước. Tôi vội vàng khoát tay ra hiệu cho Bàn Tử đừng nhúc nhích, chưa hiểu rõ mọi chuyện thì tuyệt đối chớ có dùng bạo lực.
Bàn Tử nhe răng nhìn tôi, tỏ vẻ chống đối.
Không ngờ hắn vừa nhe răng, thứ trên lưng dường như đã bị kích thích. Trong nháy mắt cái mặt lõm kia bắt đầu vặn vẹo, ngửa đầu ra sau, miệng đột ngột mở lớn. Chết tiệt! Hai cái răng nanh chìa ra phải dài đến hai tấc, con kia chắc chắn không phải chim rồi. Hơn nữa cái miệng cứ mở mỗi lúc một lớn, nhanh chóng mở to tới mức con người không thể làm được.
Tôi thấy tình hình không ổn, Bàn Tử gặp nguy hiểm rồi! Phan Tử đè mạnh súng lên bả vai, ngắm bắn cái miệng kia, vừa định nổ súng thì ‘vút’ một tiếng, một cơn gió mạnh lướt qua mặt tôi, có thứ gì đó từ bên ngoài môn điện lướt vào, đập lên nòng súng của Phan Tử khiến nòng súng lệch đi, những viên đạn liên tiếp sượt qua tai Bàn Tử. Bàn Tử bị dọa cho hết hồn bèn chửi to: “Đệch, anh bắn đi đâu thế hả?”
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Bì A Tứ và Thuận Tử vọt vào, Trần Bì A Tứ hét to với Phan Tử: “Buông súng!”
Phía trên, cái thứ quái dị nọ đang hướng về phía cổ Bàn Tử mà cắn một nhát. Bàn Tử đập mạnh đầu mình vào đầu con quái kia, đẩy nó ra, sau đó vặn người, huých mạnh cùi chỏ vào miệng thứ nọ, định hất văng nó ra. Nhưng cái thứ kia không biết làm thế nào mà cứ bám chặt lấy lưng hắn, giãy kiểu gì cũng không ra. Bàn Tử hét to: “Con mẹ nó! Ai lên đây giúp tôi mau”
Diệp Thành rút dao ra định trèo lên. Tôi vội hét to: “Không được! Xà nhà sập mất. Bàn Tử, anh nhảy xuống đây mau!”
Bàn Tử hình như không nghe thấy, cứ đứng trên đó kêu to: “Các người mất hết lương tâm rồi à, mau lên!”
Trần Bì A Tứ vung tay, một viên đạn sắt bắn vào chân Bàn Tử, Bàn Tử kêu ‘Á!’ một tiếng đau đớn, chân khuỵu xuống. Cái xà nhà cũng theo động tác này của hắn mà kêu ‘răng rắc’ một tiếng, nghiêng hẳn xuống. Bàn Tử lập tức mất thăng bằng, cả người té nhào xuống dưới.
Xà ngang cách mặt đất cũng khá cao, nếu nói ngã xuống không việc gì thì cũng không đúng. May mà bên dưới có treo một khối thi thể, lúc Bàn Tử ngã xuống đã cố níu lấy nó, lơ lửng trên không một chút rồi mới nặng nề ngã xuống đống ngói vụn trên mặt đất. Chúng tôi chạy nhanh lại xem xét, tới nơi thì ai nấy đều sửng sốt: cái thứ bám trên lưng Bàn Tử đã biến mất, không thấy đâu cả…
Tôi lập tức nhớ lại mấy vết đạn trên cây cột, chợt nhận ra có điều bất thường, bèn vung tay nói: “Thứ kia chưa rơi xuống, mau nhìn lên đỉnh đầu” Lời còn chưa dứt, trên đầu đã có một cái bóng xẹt qua nhanh như điện, vừa vặn thấy Thuận Tử ngã xuống lăn lộn, trên vai trái hắn đã có ba vệt máu.
Tôi lập tức nâng súng lên, nhưng khẩu K56 đúng là nặng hơn tôi tưởng, cầm không chắc tí nào, nâng hai lần mà họng súng vẫn không ngẩng lên được. Bàn Tử đứng lên, giật lấy khẩu súng trên tay tôi, lia một vòng lên đỉnh đầu theo cảm tính, khiến ngói lợp bên trên lộp bộp rơi xuống đất. Chúng tôi bật hết đèn pin lên chiếu sáng cho hắn, nhưng chờ cho khói súng tan hết, nhìn lên đỉnh đầu vẫn không thấy gì cả, không biết cái thứ vừa rồi đã nấp vào đâu.
“Chết tiệt, cái thứ kia rốt cuộc là gì?” Bàn Tử vẫn chưa hết sợ hãi.
“Anh còn hỏi à? Bị nó bám vào người mà vẫn chẳng biết gì, anh làm ăn cái kiểu gì đấy?” Phan Tử mắng to.
Bàn Tử nổi cáu, vừa định mắng trả thì người bỗng nhiên khựng lại. Chúng tôi quay lại thì thấy cái khuôn mặt chết tiệt kia không biết từ lúc nào đã ló ra từ phía sau vai Phan Tử, len lén nhìn chúng tôi, mà Phan Tử cũng không hề hay biết.
Chúng tôi lập tức lùi ra xa Phan Tử. Phan Tử thấy chúng tôi bỗng dưng phản ứng như vậy thì mặt cũng tái xanh, kêu lớn: “Các người sao thế?” Không đợi hắn quay đầu lại, cái thứ chết tiệt bám sau bả vai kia liền há to miệng, nháy mắt đã nhe nanh ra cắn.
Bàn Tử nâng súng lên bắn, “Đoàng” một tiếng, thứ kia đã bay mất nửa đầu, tức thì một thứ nước xanh lè văng tứ tung, vấy đầy lên người chúng tôi, trong không trung bốc lên thứ mùi cực kì khó ngửi.
Tôi thoáng nghĩ thế là ổn rồi, nhưng nghĩ lại thấy không ổn. Trong cái miệng cực lớn của con quái giờ chỉ còn nửa đầu kia, không ngờ lại mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt!
“Chết tiệt!” Tôi nghe Thuận Tử ở bên cạnh nói nhỏ một tiếng. Có thứ gì lao vút về phía Phan Tử, đụng Phan Tử một cái rồi bay ra ngoài. Anh ngã xuống đất nhưng lập tức xoay người ngồi dậy, mã tấu đã nằm gọn tron tay từ lúc nào, kế đó xoay tay đâm về phía sau một cái.
Nhưng cái thứ bám sau lưng anh đã biến mất, ngồi sau chính là Thuận Tử, kẻ vừa xô ngã anh. Một đao của Phan Tử chém thẳng tới, may mà Thuận Tử phản ứng cực nhanh, chặn được đao này rồi bẻ quặt tay Phan Tử lại, đồng thời kêu lớn: “Vừa rồi ai nổ súng?”
Bàn Tử lập tức giơ tay: “Tôi!”
“Còn có tôi!” Phan Tử cũng giơ tay còn lại lên.
Không hiểu vì sao, đột nhiên trong mắt Thuận Tử lóe lên tia ngờ vực, vung tay nói: “Ai nổ súng thì ở lại, còn những người khác mau chạy! Cứ chạy thẳng phía trước, tuyệt đối không được ngoái đầu.”
Tôi ngó quanh một lượt rồi đếm thầm, ầy, người trong nhóm tôi đều bị giữ lại, tôi phải làm sao đây? Đi theo Trần Bì A Tứ chẳng phải là chờ bị làm thịt sao? Thế nên cũng vội giơ tay: “Tôi… Tôi quên mất. Tôi cũng nổ súng!”
Đám người Diệp Thành cũng không biết phản ứng thế nào, ssúng lúc này, chúng tôi chợt nghe từ trên đỉnh môn điện truyền đến âm thanh mái ngói đang vỡ vụn, tựa hồ như có rất nhiều thứ quái gở đang bò trên nóc điện thờ, số lượng rất đông, khó mà tưởng tượng nổi. Mọi người đều hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không kịp mất rồi, còn không nhanh lên!” Thuận Tử hét lớn.
Trần Bì A Tứ liếc chúng tôi một cái, vung tay ra hiệu với đám Hoa hòa thượng: “Đi!” Nói rồi, ba người bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi điện.
Lòng tôi trào dâng cảm giác kì quái, nhưng tình thế gấp gáp cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều. Tiếng ngói vỡ trên đình đầu càng lúc càng dày đặc, Bàn Tử tháo băng đạn trên người mình ra, ném cho Phan Tử. Hai cây súng đều đã lên đạn, chúng tôi quây thành một vòng tròn, hỏi Thuận Tử: “Trên kia là thứ gì vậy? Chúng ta làm sao bây giờ?”
Thuận Tử hạ giọng nói: “Không biết!”
“Vậy ngươi bảo bọn họ chạy đi là có ý gì?” Phan Tử liếc mắt.
Thuận Tử nói: “Tôi chỉ muốn tách các cậu khỏi lão già kia. Đây không phải chủ ý của tôi, mà do chú Ba các người phân phó.”
Chúng tôi nghe vậy thì tất cả đều quay lại nhìn hắn, thầm nghĩ cái gì? Là chú Ba tôi phân phó sao? Phan Tử hỏi lại: “Vậy anh là ai?”
“Đừng hỏi nhiều thế.” Thuận Tử trả lời. “Bây giờ tôi dẫn các cậu đi gặp ông Ba, đến lúc đó các cậu tự hỏi ông ấy.”
Tôi căng thẳng toàn thân, vừa định hỏi: Chú Ba tôi cũng đang ở trong hoàng lăng này ư? Thì đột nhiên trên đỉnh đầu phát ra những âm thanh đổ vỡ liên miên, mái ngói rơi xuống như mưa. Chúng tôi lấy tay ôm đầu, ngước nhìn lên trên, chỉ thấy trong quầng sáng từ đèn pin có vô số những cái bóng đang di chuyển, dường như đều cùng một loại với con quái vừa rồi.
Thuận Tử vung tay nói: “Tiếng súng vừa rồi của các anh đã đánh thức những thứ sống trong rừng rậm kia, giờ chúng đang bủa vây nơi này đấy.”
“Tại sao chúng ta không chạy?” Phan Tử lo lắng hỏi. Xung quanh đã dày đặc những âm thanh di chuyển tới mức không thể ước tính được số lượng, “Ở trong này không phải là chờ chết sao?”
“Chờ bọn họ đi xa một chút đã.” Thuận Tử nhìn về phía sau. Thấy Trần Bì A Tứ có lẽ đã chạy xa, hắn bèn quay đầu lại nói: “Đi thôi!” Nói rồi vỗ vai chúng tôi, chạy trước dẫn đường về phía cửa vào tiền điện, chúng tôi bám sát theo sau hắn.
Đứng bên ngoài môn điện có thể nhìn thấy diễn sinh điện nằm trên thần đạo. Phía trước xuất hiện một một cây cầu bằng đá cẩm thạch dài hai mươi nhịp, trên cầu treo hai con Bàn long không biết làm bằng chất liệu gì, quấn quanh lan can hai bên. Chất đá cẩm thạch rất đẹp, không có lấy một khe nứt, giống như cả cây cầu là một khối điêu khắc hoàn chỉnh. Dưới cây cầu chính là con sông đào bao quanh bảo vệ hoàng lăng bên trong, bên dưới không rõ có nước hay không.
Chúng tôi mới chạy được vài bước thì đằng sau bỗng có tiếng gió nổi lên. Cả đám vội vã thụp người xuống lăn một vòng, Bàn Tử xoay tay lia một băng đạn không cần nhắm bắn. Trong bóng đêm nghe được một tiếng kêu rất nhỏ, không biết đã bắn trúng thứ gì, chỉ thấy có thứ gì đó hình tròn rớt xuống vực sâu bên dưới cây cầu.
Trong bóng tối vang lên những tiếng xao động, tôi mơ hồ cảm giác thứ này có thể bay nhưng đèn pin quét qua lại không nhìn thấy gì cả.
Chúng tôi đứng lên tiếp tục chạy về phía trước. Trên đỉnh đầu cứ lao xao từng trận, tựa như có thứ gì kề sát đầu chúng tôi mà lượn vòng. Bàn Tử lại chĩa nòng súng lên trời, vừa chạy vừa bắn, rất nhanh chúng tôi đã chạy lên cầu. Đột nhiên tôi cảm thấy lưng mình có thứ gì bám vào, thoáng cái đã ngã lăn xuống. Tôi xoay người đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Bàn Tử đã giơ báng súng lên đập mạnh vào thứ gì đó bên tai tôi, hình như có thứ gì đó từ trên lưng tôi ngã văng ra ngoài.
Nhìn xuống chỉ thấy một cái bóng màu đen đang giãy giụa, chuẩn bị đứng lên. Phan Tử nâng súng bắn một phát cắt đôi người nó, Bàn Tử lại chĩa súng lên trời lia một loạt đạn. Tia lửa từ viên đạn lóe lên, tôi thấy được hằng hà sa số những cái bóng đang lượn vòng trên đầu chúng tôi.
“Thứ này rốt cuộc là gì?” Tôi líu lưỡi hỏi.
“Nhiều quá, không giết hết được. Chúng ta làm gì đây?” Phan Tử hét lớn hỏi Thuận Tử: “Ông Ba rốt cuộc ở đâu? Chúng ta làm sao tới đó?”
Trước mặt chính là điện thờ thứ hai trong bốn đạo long lâu, vào trong đó khó tránh khỏi trạm mặt Trần Bì A Tứ. Nói thật ở cùng với bọn họ, tôi bị áp lực tâm lý rất lớn, hơn nữa bây giờ đã biết tung tích của chú Ba, tôi chỉ hận không thể lập tức tìm được chú ấy, hỏi chú ấy xem rốt cuộc tất cả những chuyện này thực ra là vì cái gì.
“Ông Ba của các cậu chắc là đang ở dưới huyền cung ngầm rồi.” Thuận Tử nói.
“Địa cung?” Bàn Tử lại đập một phát báng súng, cũng không biết vừa đập cái gì. “Tốt quá, mẹ nó thế là đỡ rách việc rồi. Cửa vào địa cung ở đâu thế?”
Thuận Tử nói: “Tôi không biết.”
Chúng tôi lập tức ngây người nhìn Thuận Tử. Xem nét mặt của hắn thì cũng hiểu hắn không nói đùa, Bàn Tử liền mắng: “Anh không biết? Anh nói dẫn chúng tôi đi gặp ổng, mà cái hoàng lăng này to tổ bố, chúng tôi tìm thế quái nào được?”
Nói vậy thì cửa vào chính thức của địa cung chính là theo thần đạo tiến vào đạo long lâu thứ ba – tức bên trong Thiên điện, tất nhiên bên dưới đỉnh đồng có hơn bảy mươi lớp gạch xanh gia cố thêm nước thép pha chì đang chờ chúng tôi, có huy động một một đoàn công binh hiện đại đào dăm bữa nửa tháng cũng không xong. Nhưng địa cung chắc chắn phải có cửa vào bí mật, hơn nữa phải ở ngay bên trong kiến trúc hoàng lăng, nằm trên trục đối xứng ở chính giữa. Cửa vào địa cung của lăng Từ Hy thái hậu nằm trong ảnh bích của lăng cung, nhưng tình hình bây giờ lấy đâu ra thời gian mà đào động.
(Anh bích: Bức tường xây không có tác dụng bảo vệ mà dùng để trang trí ở cổng, thường được trang trí đẹp mắt hoặc khắc phù điêu)
Thuận Tử vô cùng bình tĩnh, cúi người quay về phía tôi nói: “Chú Ba cậu nói, nơi này là ‘Huyền Vũ cự thi’. Ông ấy bảo chỉ cần tôi nói với cậu lời này, cậu sẽ tự hiểu ra là ở chỗ nào. Cậu nhớ lại xem có ấn tượng gì không?”
Tôi nghe hắn nói, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. ‘Huyền Vũ cự thi’ là một cách nói vui, cũng chính là lý thuyết trong phong thủy, chỉ những nơi có phong thủy kém nhất trên trần đời. Nơi này cũng giống như bảo huyệt cực phẩm ‘Cửu Long bàn hoa’, chỉ có trong lý thuyết, trên thực tế vốn không tồn tại. Tôi hỏi: “Chú ấy nói vậy thật sao? Còn nói thêm gì không?”
Trong Táng thư có nói: “Đất có bốn phương, trời có tám hướng. Cho nên lấy Thanh Long đặt bên trái, Bạch Hổ đặt bên phải, phía trước là Chu Tước, đằng sau là Huyền Vũ. Huyền Vũ cúi đầu, Chu Tước bay lượn, Thanh Long uốn khúc, Bạch Hổ nằm phục. Các hình thế này mà đảo ngược lại, mọi quy tắc đều bị phá vỡ, thì hổ không nằm thi thể bị ngậm, rồng không lượn ghen ghét chủ nhà, Huyền Vũ không cúi xác chết sống lại, Chu Tước không bay người thân ly tán….”
Thuận Tử cúi đầu nhìn xung quanh, gấp rút nói: “Chỉ có vậy thôi, lúc ấy chú Ba cậu hình như đang trốn tránh ai đó, thế nên rất vội. Chú Ba cậu đã sắp xếp tôi ở trong thôn để giúp đỡ các cậu, đưa các cậu vào trong núi, sau đó thì đem mấy lời này nói lại với các cậu.”
Tôi nghe thế, chợt bình tĩnh lại, trong lòng cười thầm. Nếu nơi này đúng là ‘Huyền Vũ cự thi’, vậy ai chôn cất trong này con cháu sẽ chết sạch, vợ đi vụng trộm, có xảy ra chuyện gì cũng không lạ thường. Uông Tàng Hải có thù hận thâm sâu đến vậy với Vạn Nô hoàng đế sao?
Mà theo lời Trần Bì A Tứ, phong thủy nơi này hẳn là cực tốt mới đúng. Sao lại là ‘Huyền Vũ cự thi’ cho được?
Tôi lập tức hối hận vì ngày trước không nghiên cứu cẩn thận mấy thứ này. Nếu dọc đường tới đây có thể quan sát và vận dụng vốn hiểu biết một chút, có lẽ bây giờ đã lĩnh ngộ được điều gì.
Bàn Tử cũng hiểu sơ sơ về mấy thứ này, thậm chí có mặt còn biết nhiều hơn tôi. Lúc này hắn cũng có vẻ ngờ vực, kêu lên: “Nói láo! Không thể nào, huyền cung của hoàng lăng sao có thể là thế ‘Huyền Vũ cự thi’ được?”
Phan Tử bên cạnh lại xả một tràng đạn, đuổi mấy con quái ra xa, rồi quay đầu lại nói: “Cũng không phải là không thể. Phong thủy chỉ dùng cho con người, mà cậu không nghe Hoa hòa thượng kia nói sao? Kẻ được mai táng trong hoàng lăng này không phải là người nha, không chừng có liên quan đến cái kết cấu kì quặc này.”
Tôi biết Phan Tử toàn nói lung tung. Với thực lực của một nước nhỏ như Đông Hạ, xây dựng một công trình lớn thế này hẳn đã phải dốc toàn bộ tài nguyên và nhân lực. Có thể khởi công một công trình lớn đến thế, chỉ có thể là một người, đó là Vạn Nô vương. Hơn nữa tôi không tin những thế hệ Vạn Nô vương về cuối còn có uy tín lớn đến thế, xây dựng hoàng lăng này tất nhiên cũng có pha trộn vài phần tôn giáo. Vào thời kì đó, rất có thể Vạn Nô vương chính là hình tượng tôn giáo hợp thể giữa người và thần.
Trên con cá đồng có nói Vạn Nô vương các triều đại đều là yêu nghiệt chui ra từ lòng đất. Tôi cho rằng không thể giải thích trắng ra như thế được, hẳn thông tin trên con cá đồng còn ẩn giấu điều gì khác. Nhưng cụ thể nó ám chỉ cái gì, có lẽ phải giải mã cả hai con cá trên tay tôi mới hiểu hết được.
Thế nhưng Bàn Tử lại không chịu thua, nghe Phan Tử nói thế thì bực tức đáp trả: “Con mẹ nó, anh không biết thì đừng có tinh tướng. Không phải người chẳng lẽ lại là chó? Không cần biết trong lăng mộ chôn cất thứ gì, dựa theo thuyết phong thủy đều không thể chọn ‘bại huyệt’ được. Anh tưởng trong quan tài là yêu quái nên chôn cất nó sẽ ngược với phong thủy của người sao? Không có chuyện đó đâu! Hơn nữa anh xem quy mô nơi này đi, ít nhất cũng phải tầm cỡ thành bang, cớ gì lại xây dựng cái lăng tẩm lớn bằng chừng này ột con yêu quái chứ?”
Kiến thức nhà nghề của Phan Tử không phong phú bằng Bàn Tử, lập tức nghẹn lời, không biết phải phản bác ra sao.
Thuận Tử nhìn chúng tôi nói: “Các vị, tôi không hiểu mấy người nói gì. Đừng có lan man nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai hiểu thì nói nhanh lên.”
Bàn Tử nói: “Cái này không đơn giản, anh đã xem qua Táng kinh chưa? Anh có biết cái gì gọi là ‘đất có bốn phương, trời có tám hướng. Cho nên lấy Thanh Long đặt bên trái, Bạch Hổ đặt bên phải, phía trước là Chu Tước, đằng sau là Huyền Vũ.’ Không? Huyền Vũ ám chỉ phía sau, cự thi chính là cự tuyệt thi thể, cự tuyệt ý là không có thi thể, ghép lại chính là phía sau không có thi thể. Chẳng phải đã rõ rồi sao? Thi thể ở phía trước!”
Tôi nghe hắn nói thế thì chửi thầm trong bụng, những lời này có ý như vậy sao? Quách Phác (tác giả của Táng kinh) mà nghe được, còn không bật nắp quan tài leo ra bóp chết anh.
Thuận Tử không hiểu gì về mấy thứ này nên cũng tin là thật, nói: “Phạm vi như thế cũng quá rộng, nếu nói phía trước thì là phía trước của cái gì? Chỉ bằng câu này cũng không tìm nổi cửa vào.”
Tôi bảo hắn đừng có mà nghe Bàn Tử nói bậy bạ, Táng kinh làm gì có cách giải thích nào như vậy, rồi lại hỏi hắn: “Chú Ba không nói thẳng ra vị trí cửa vào huyền cung chắc chắn là vì có nói thẳng ra thì anh cũng không thể truyền đạt được. Vậy không thể đơn thuần lí giải từng chữ trong lời nói của chú ấy, đoán theo hướng của Bàn Tử là vô dụng.”
Bàn Tử không phục, cự lại: “Thế cậu thì có cao kiến gì?”
Tôi lắc đầu, ý nói tạm thời cũng chưa có manh mối, cần nghĩ lại thật kĩ. Chú Ba tinh thông mật văn, mật mã cổ đại, lời nói kia hẳn cũng dùng đến những kiến thức này. Hơn nữa nếu ổng cho rằng tôi có thể hiểu được thì chắc chắn phải có lí do riêng của ổng, nhưng hiện giờ rõ ràng không phải lúc để suy xét cái này.
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã lùi đến cuối cây cầu đá. Nếu đi tiếp sẽ đến quảng trường phía trước hoàng lăng, trong bóng đêm có thể nhìn thấy phía cuối cầu đá dựng thẳng hai tấm bia đá song song, mỗi khối phải cao đến mười mét, một khối đã bị chặt đôi, dưới chân bia đá là một con bị hí (1) cỡ bự màu đen. Đằng sau tấm bia đá, cách đó không xa là một cái bóng đen khổng lồ cao ngất.
Tôi biết nơi này là “Hoàng lăng giới bi”, phía sau tấm bia đá hẳn là thông đến thềm Trường Sinh của điện Vãng Sinh, cũng chính là thông tới cửa lớn của cõi u minh. ‘Hoàng lăng giới bi’ có thể nói chính là ranh giới giữa âm phủ và dương gian. Vùng đất phía sau ‘Hoàng lăng giới bi’ đến người giữ lăng cũng không thể tiến vào. Mấy trăm năm trước, vào thời khắc hoàng lăng bị phong bế, sẽ không còn ai có thể đặt chân lên vùng đất phía bên kia giới bi nữa.
Vừa nhìn thấy tấm bia đá kia, tôi đột nhiên có một linh cảm cực kì xấu, tựa như trong cái bóng đen khổng lồ phía trước, trong một góc nội thành của cái hoàng lăng im ắng đến rợn người này, có thứ gì đó đang chờ đợi chúng tôi.
Đúng lúc đó, Bàn Tử đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại, giang hai tay ra, ngăn chúng tôi lại phía sau. Tôi bước lên xem thì thấy hóa ra đoạn cuối cầu đá đã sụp xuống. Giữa cầu đá và ‘hoàng lăng giới bi’ xuất hiện một vực sâu rộng chừng ba mét, chiếu đèn pin xuống chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, hình như có nước bên dưới nhưng không biết nông sâu thế nào.
‘Làm sao bây giờ?” Tôi nhìn Phan Tử. Phan Tử không thèm suy nghĩ, nhấc súng lên nói: “Còn làm sao nữa? Nhảy sang đó, mau lên.”
Tôi nhìn khoảng cách này, vô thức nuốt nước miếng. Những vận động viên nhảy xa ở thế vận hội Olympic cũng chỉ nhảy được xấp xỉ tám mét thôi, so ra thì hơn ba mét không tính là xa, nhưng với cái thằng quanh năm lười vận động như tôi, muốn ung dung nhảy qua cũng là rất khó.
Lúc này Bàn Tử đã thao súng giao cho Thuận Tử, sau đó lùi lại vài bước, chạy lấy đà một đoạn rồi bật mạnh một cái, bay qua không trung sang bờ bên kia rồi lăn người ngã lên nền đá phía đối diện. (Bạn béo trông to xác vậy mà thân thủ cũng không đến nỗi nào nhỉ…) Thuận Tử ném khẩu súng trả lại cho hắn, sau đó cũng ném trang bị trên người chúng tôi sang bờ bên kia. Tiếp đó, Thuận Tử cũng nhảy qua, Phan Tử muốn bọc hậu, bảo tôi nhảy trước. Tôi nhìn vực sâu trước mặt, trong lòng thầm nhủ ‘cùng lắm thì chết’, bèn hét to một tiếng ‘đỡ lấy tôi’ với Bàn Tử phía đối diện.
Bàn Tử luôn mồm đáp ứng, tôi lùi lại vài bước, giữ bình tĩnh rồi tăng tốc lấy đà. Nhưng thật xui xẻo, đúng lúc tôi sắp nhảy thì Phan Tử ở phía sau bỗng nhiên hét to: “Khoan ———–!”
Lúc này tôi đã không thể dừng lại được nữa, lập tức bật cao người lên nhảy sang bờ bên kia, còn vô thức quay đầu lại nhìn Phan Tử thắc mắc sao lại bảo tôi dừng lại.
Vừa mới quay đầu, tôi đã thấy một bóng đen cực lớn lao xuống từ phía bên trái, quặp lấy cổ tôi nhanh như chớp, móng vuốt đâm sâu vào quần áo, định tha tôi đi. Đang ở giữa không trung nên tôi không thể kiểm soát được tư thế, ngay sau đó móng vuốt liền buông lỏng, tôi chới với ngã nhào, người cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu.
Trong nháy mắt, đầu tôi trở nên trống rỗng, cũng không biết phải làm gì mới đúng. Cảnh vật trước mắt trôi qua giống như một thước phim quay chậm, tôi thấy Bàn Tử đang nhào về phía mình, nhảy chồm lên định giữ tôi lại, nhưng tay hắn chỉ sượt qua cổ áo. Tiếp đó Phan Tử giơ súng lên, bắn “đoàng đoàng đoàng” ba phát lên phía đỉnh đầu. Viên đạn rít gió bay qua, sau đó thân thể tôi chìm vào bóng tối, ánh đèn pin của bọn họ trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
Quá trình rơi xuống thực ra rất nhanh, tôi xoay mấy vòng trên không trung, trong đầu liên tiếp nảy ra vô vàn ý niệm. Bên dưới là gì? Bên dưới là sông đào quanh thành. Bình thường sông này nông sâu thế nào? Có nước hay không? Tôi sẽ ngã chết hay là tan ra thành một đống xương trắng trong dòng sông lưu hóa này?
Còn chưa kịp tìm ra đáp án cho những câu hỏi này, lưng tôi đã đụng vào thứ gì đó giống như xích sắt, cả người thiếu chút nữa đã gãy làm đôi. Tôi đau đến hoa mắt, tiếp theo người xoay một vòng quanh sợi xích, tiếp tục rơi xuống, chưa kịp hoàn hồn đã đụng vào một sợi xích sắt khác. Mấy cú va chạm sau đều không mạnh vì đã được cú đầu tiên giảm xóc, tôi đưa tay muốn bám lấy một sợi xích nhưng lại với vào khoảng không, tiếp tục rơi xuống.
Những cú va chạm liên tiếp này làm đầu óc tôi choáng váng, không thể làm tư thế cuộn mình lại khi rơi xuống. Tiếp theo tôi đập người xuống mặt đất, bên tai còn nghe rõ tiếng xương cốt mình kêu lên răng rắc. Sau đó lỗ tai tôi ong ong lên, không còn nghe được âm thanh gì nữa.
Đạo Mộ Bút Ký Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc