Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Ai Quy Định Em Không Thể Thích Anh?
uối cùng thân hình cao lớn của người đàn ông cũng dừng lại ở phía trên đỉnh đầu của cô, mùi thơm của sữa tắm ở trên người cô chui vào chóp mũi của cô, trong lòng của thoáng rung động, thiếu chút nữa thì thì quỳ gối xuống khóc lóc ôm lấy bắp đùi của người đàn ông, hô lên một tiếng "Tổng giám đốc bá đạo, xin hãy buông tha cho tôi!"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, đột nhiên không hề báo trước giơ tay lên.
Quả thực tim của Tần Ngu muốn nhảy thót lên cổ họng, đến đây sao? Thực sự muốn tới sao? Chẳng lẽ thực sự đàn ông đều thích loại này? Sớm biết như thế, năm năm trước lúc mướn chung cùng anh, cô nên mặc bộ đổ ngủ bằng tơ tằm này, xách theo một thùng nước đi thẳng tới trước mặt anh, dội hết lên người cho ướt sũng.
Cô giương đôi mắt thẹn thùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, một đôi mắt đen láy loé sáng lên, dưới đáy mắt sáng lên long lanh.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, bàn tay to lớn của người đàn ông từ từ chạm vào đỉnh đầu của cô, "Làm sao mà mặc thành như vậy? Đầu tóc cũng không lau, em thật sự muốn bị cảm cúm sao?"
"Hả?" Tần Ngu sững sờ, khẽ há hốc mồm ngơ ngác nhìn anh. Sự tình phát triển không giống như trong tưởng tượng của cô, vì sao tổng giám đốc bá đạo lại không chặn ngang rồi ôm lấy cô thả lên giường? Vì sao tổng giám đốc bá đạo lại không hóa thân thành sói mà đụng ngã cô? Cô không có chút hấp dẫn nào như vậy sao?
Người đàn ông thu tay lại, tránh ra khỏi người cô.
Tần Ngu quay đầu lại, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đi vào trong phòng tắm, mấy giây sau, người đàn ông đi ra và cầm cái máy sấy tóc ở trong tay.
"Đến đây." Người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường nhìn cô.
Tần Ngu nhíu mày, đây là tình huống gì vậy? Không đụng ngã cô mà lại đi lấy máy sấy tóc?
Cô chậm chạp đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh của người đàn ông.
Tống Mạc cắm máy sấy tóc vào ổ điện, bật công tắc lên, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xuyên qua làn tóc của Tần Ngu, những vết chai ở đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm vào, Tần Ngu cảm thấy cả đầu của mình như có dòng điện chạy qua, da đầu tê dại, một dòng điện từ mái tóc chạy thẳng vào trong lòng, trong nháy mắt, khuôn mặt của cô đỏ ửng lên giống như cua nấu chín vậy.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, vẻ mặt của anh rất chuyên tâm và chăm chú, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh che khuất ánh đèn, dịu dàng và bình thản, Tần Ngu mở to hai mắt, quả nhiên người đàn ông khi chăm chú làm cái gì đó là đẹp trai nhất.
Nhưng mà, hình như người đàn ông này thực sự không coi cô là phụ nữ thì phải, ở gần cô như vậy, cô thật sự không nhịn được muốn đụng ngã anh, thực sự rất muốn!
Vào lúc cô vẫn đang thất thần, người đàn ông đã sấy khô tóc của cô rồi, tắt máy sấy tóc đi, đứng dậy.
Lúc anh đi ra từ phòng tắm, lại cảm thấy hơi kinh hoảng một chút.
Tần Ngu đã nghiêng người nằm ở trên chiếc giường rộng lớn, một tay chống đầu, tư thế vô cùng xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt nhỏ kia quyến rũ lòng người, rõ ràng như muốn nói: Đến ăn em đi, mau tới đây ăn em đi.
"Em đang làm gì?" Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường.
"Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?" Vẻ mặt Tần Ngu tràn đầy ngượng ngùng vén vén tóc.
Đôi mắt tĩnh mịch khó dò của Tống Mạc nhìn cô chằm chằm, lặng im mấy giây, đột nhiên đáy mắt chợt loé lên tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tần Ngu, tôi nói rồi, không cho phép em có suy nghĩ không an phận với tôi.”
Đột nhiên bầu không khí trở nên nghiêm túc, nụ cười trên mặt của Tần Ngu liền cứng ngắc lại, cả người cô cũng cứng ngắc lại. Vậy là không phải anh không nhận ra ý đồ của cô, mà là để cho cô tuỳ ý gây chuyện, còn bây giờ, cuối cùng anh đã không nhịn được nữa, nên vô cùng lạnh nhạt và kiên định từ chối cô.
Nếu như nói, lúc trước trong lòng cô vẫn còn tràn đầy vui vẻ, tim đập như sấm, vậy thì bây giờ, trái tim cô đều đã nguội lạnh rồi, lời nói của Tống Mạc giống như một thùng nước lạnh, dội thẳng lên đầu cô không một chút lưu tình, khiến cho cô bị nguội lạnh một cách triệt để.
Còn có chuyện gì khổ sở hơn so với chuyện bị người mình thích từ chối chứ? Cô bỏ đi tất cả sự dè dặt của một người con gái, bỏ đi tất cả sự tự tôn của mình, hèn mọn giống như một hạt bụi, dè dặt một lòng đưa tới trước mặt anh, khát vọng được anh nâng niu, chăm sóc, nhưng anh lại nhẫn tâm giẫm nát dưới chân.
Tần Ngu không nói một lời, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong năm phút, trong đôi mắt đen láy từ từ dâng lên một tầng hơi nước. Cúi đầu chậm rãi từ từ xuống khỏi giường, từng bước từng bước đi lại phía người đàn ông, cứ mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh, từng câu từng chữ, run rẩy phát ra từ trong cổ họng, giống như ẩn chứa vô số uất ức, "Đúng vậy, tôi có suy nghĩ không an phận đối với anh, tôi đã phá huỷ giao ước giữa chúng ta, nhưng như vậy thì có làm sao? Tống Mạc, có ai quy định là tôi không thể thích anh à?"
Trên đời này có hai chuyện là giấu không được, một là yêu thích, hai là mang mang thai, cô đã từng cố gắng kìm nén che giấu tình cảm này của mình, nhưng khi nó không ngừng lớn mạnh, không ngừng nảy sinh, cuối cùng mọc rễ ở trong lòng của cô, giống như dòng nước lũ và con mãnh thú, không thể vãn hồi được, cắn nuốt tất cả lý trí của cô, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có anh, yêu sâu đậm như vậy, làm sao che giấu được?
Tống Mạc cúi đầu nhìn ngón chân hồng hồng của cô đạp lên sàn nhà, trầm mặc mấy giây, đi đến bên cạnh giường cầm lấy đôi dép, cúi người đặt dưới chân của cô, "Đừng ồn nữa, đi dép vào rồi về phòng ngủ đi.”
Một hành động nhỏ bé không đáng kể, Tần Ngu cụp mắt xuống nhìn anh ngồi xổm xuống bên cạnh, nâng chân giúp cô đi dép vào, hốc mắt đỏ ửng lên, "Tống Mạc, đến cùng thì anh đang trốn tránh cái gì? Anh cũng yêu thích tôi không phải sao? Em là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng, vì sao chúng ta không thể làm một đôi vợ chồng thực sự?”
Động tác trên tay của Tống Mạc ngừng lại.
Vì cái gì?
Bởi vì trong lòng của anh vẫn không bỏ được Mộ Song?
Đột nhiên người đàn ông trầm mặc, cuối cùng nước mắt của Tần Ngu cũng nhịn không được nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào gò má, ngón tay giữa của người đàn ông.
Nóng hổi, anh ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt của Tần Ngu đỏ ửng lên như con thỏ, rõ ràng đã khóc như vậy, nhưng lại liều mạng cắn môi nhẫn nhịn, cố chấp khiến cho người ta đau lòng.
Đột nhiên cũng rất muốn ôm cô vào lòng.
Tần Ngu phát hiện ra tầm mắt của anh, mạnh mẽ lau nước mắt, hất văng tay anh ra, không ngoảnh đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng.
Tống Mạc ngồi chồm hổm trên mặt đất, lau chất lỏng lành lạnh trên gò má và ngón tay đi, lần đầu tiên, cảm nhận được tim của mình nhói đau lên.
Đêm nay, nhất định là sẽ khó ngủ.
―――
Sự thực đã chứng minh, trêu chọc phụ nữ tuyệt đối không phải là một quyết định sáng suốt.
Trên bàn ăn sáng sớm ngày thứ hai, Tống Mạc nhìn bát đũa trống không ở trước mắt, cả người không vui.
Quay đầu nhìn về phía Tần Ngu đang chóp chép ăn bữa sáng, “Sao lại không chuẩn bị bữa sáng cho tôi, em muốn tôi ăn hết bộ đồ ăn này sao?”
Tần Ngu nhìn cũng không nhìn anh cái nào, "Tại sao tôi lại phải chuẩn bị bữa sáng cho anh, Tống tiên sinh, anh đừng quên, thoả thuận trên hợp đồng, trong đó cũng không có điều khoản nào nói tôi phải chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Tống Mạc trầm mặc mấy giây, "Tôi rất đói bụng."
Tần Ngu giống như là đang nghe được câu chuyện cười, cười lạnh vìa tiếng, khinh thường liếc nhìn người đàn ông một cái, kỳ quái nói, "Có tay có chân, đói bụng thì tự mình đi mà làm, tôi không phải bảo mẫu của anh.”
"Tần Ngu." Đôi mắt đen láy của người đàn ông không có có một tia sáng, vẻ mặt không chút thay đổi, bộ dạng thoạt nhìn rất không vui.
Tần Ngu làm như là không nghe thấy, thản nhiên uống xong miếng sữa cuối cùng trong ly, chép chép miệng, “Tôi ăn xong rồi, anh cứ tự nhiên.”
Cho nên hậu quả của việc trêu chọc Tần Ngu chính là -- đường đường là tổng giám đốc của Tống Thị lại để bụng đói đi làm.
―――
Trước cửa Biệt thự, Tống Mạc đang muốn cúi người ngồi vào bên trong xe.
Ngoài cửa, Tần Ngu toàn thân mặc một bộ công sở xuất hiện ở cửa.
Chiếc váy ngắn màu đen phác hoạ ra đường cong và vóc người hoàn mỹ lung linh của cô, một đôi chân dài mảnh mai không có chút thịt dư thừa, làn da vô cùng mịn màng giống như ánh trăng. Cô đeo đồ trang sức trang nhã, cả người càng ngắm càng duyên dáng, mái tóc được vén ra sau đầu, chỉ có vài sợi tự nhiên rũ xuống trước mặt, ở trong gió lộ ra chút hỗn loạn đẹp mắt, không thể không nói, Tần Ngu rất thích hợp mặc bộ quần áo công sở, cực kỳ đẹp mắt và nóng bỏng.
Thân hình của người đàn ông dừng lại, dưới đáy mắt chợt loé lên sự kinh ngạc cực nhanh.
Người phụ nữ lại giống như không nhìn thấy anh, trực tiếp đi tới, vòng qua bên cạnh xe, giày cao gót đạp dưới đất kêu lộc cộc.
"Em muốn đi đâu?" Ở đuôi xe, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên.
Tần Ngu dừng bước chân lại, chậm rãi quay đầu, nheo nheo mắt, lộ ra một nụ cười với dáng vẻ vô cùng kiêu căng, chậm rãi nói ra mấy chứ, “Liên… quan… gì… tới… anh....."
"Tần Ngu!" Khuôn mặt của người đàn ông triệt để đen lại.
Ít khi chứng kiến thấy người đàn ông nổi giận đùng đùng mất không chế như vậy, khoé môi Tần Ngu tươi cười, có thể nói là rất xinh đẹp, "Trước đó không phải đã nói xong hết rồi sao? Tống tiên sinh không được can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi. Nếu như bây giờ tôi đã thu hồi lại suy nghĩ không an phận với anh, Tống Mạc, hy vọng anh nói được làm được." Cô không phải là một cô gái không biết xấu hổ, cô cũng có sự kiêu ngạo và tự ái của chính mình, cô sẽ không hèn mọn tới mức sau khi bị người kia từ chối một cách dứt khoát như vậy mà vẫn dai dẳng bám lấy không chịu buông, như kẻ ăn xin nhất nhất không buông tha anh, nếu anh đã không quan tâm tới cô, thì cô cũng sẽ thật sự làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, từ nay về sau sống yên ổn với nhau, mỗi người có cuộc sống riêng.
Thu hồi? Sự yêu thích của cô lại nông cạn như vậy? Nông cạn tới mức chỉ sau một đêm đã biến mất không còn chút gì?
Làm cho lòng anh vốn đang bình lặng bị quậy tới mức rối tinh rối mù lên lại còn muốn toàn thân rút lui?
Người phụ nữ này!
Một cơn lửa giận vô danh chợt dâng lên, dường như là cùng lúc đó, anh cầm lấy tay của người phụ nữ, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
Cả người Tần Ngu hoảng hốt, đưa tay ra chống đỡ ở trước ngực của người đàn ông, đôi mắt có chút bối rối nhìn chằm chằm vào anh, "Anh lại phát điên cái gì!"
Người đàn ông không nói lời nào, nhưng mà đôi mắt đen láy yên lặng nhìn thẳng vào cô, dưới đáy mắt, như có một đốm lửa đang bùng cháy.
Trong lúc đó mỗi hơi thở đều có hương vị mát lạnh của người đàn ông luẩn quẩn ở trên đỉnh đầu, hô hấp của Tần Ngu có chút rối loạn, một lòng chỉ muốn trốn thoát.
Nhưng lại bị người đàn ông chống hai tay vây ở bên cạnh thân xe, không trốn thoát được.
Liếm liếm môi dưới, có chút lo lắng hô lên một câu, “Đến cùng thì anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Bộ dạng kháng cự của cô, thân thể không ngừng giãy giụa, giống như con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt, lửa giận của người đàn ông không ngừng tăng lên, cảm giác muốn chinh phục của người đàn ông cũng không ngừng dâng lên, bước lên một bước, áp sát vào thân thể không an phận của người phụ nữ vào thân xe, chậm rãi cúi đầu xuống...
Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh - Tiểu Yêu Hoan Hoan