Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Em Rất Nóng Sao?
ái gì gọi là nâng cục đá đập vào chân mình, Tần Ngu cảm thấy, cô cảm thấy trình độ của mình so với người đàn ông này, quả thực cách xa 18 con phố.
Bất quá, điều này cũng không có nghĩa là cô muốn tiếp nhận người đàn ông phúc hắc này.
Rót một ly nước, tìm một ống hút cắm vào, bưng đến trước mặt anh, "Dạ, tay không dùng được, nhưng có thể dùng miệng."
Anh nhíu mày, rất nhanh nói tiếp, "Em để cho một người đàn ông như anh dùng ống hút uống nước sao? Lấy ra, em cầm cho anh uống."
Người đàn ông này, tay của Tần Ngu siết thành quyền, tại sao anh mới vừa tỉnh, cô lại có ý nghĩ muốn đánh ngất xỉu anh lần nữa?
Quả nhiên có một loại người, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Vươn tay ra, rút ống hút ra, đưa ly nước về bên môi anh lần nữa.
Anh liếc nhìn cô một cái, "Như vậy rất xa, em muốn anh uống nước làm sao?"
"..." Tần Ngu bước lên một bước, nửa quỳ trên giường.
Cuối cùng anh cũng vừa lòng uống hết nước, Tần Ngu đặt ly nước lại chỗ cũ, kéo cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, hai tay vòng ngực, nhàn rỗi nhìn anh, "Bây giờ chúng ta nói một chút về vấn đề tại sao anh hôn em cùng với ý đồ mượn chuyện mớm nước vừa rồi để hôn em lần nữa."
Cô còn chưa quên, lúc nãy, cô cảm nhận rõ ràng có một bàn tay mạnh mẽ chụp sau ót cô, làm cô không thể động, dám lừa gạt cô sao, tưởng cô là con nít ba tuổi sao.
"Rất dễ hiểu, khi đó đại não của anh vẫn chưa thanh tỉnh, bản năng nghĩ phải tìm nguồn nước, mà em, là nguồn nước gần anh nhất, còn mới vừa rồi.." Anh dừng một chút, "Anh quên tay mình có thể động." Anh nói như mấy chuyện vừa rồi là chuyện bình thường.
Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm trang.
Giật giật khóe miệng, được rồi, anh giả bộ tốt lắm.
"Nếu anh đã không còn việc gì, thì nghỉ ngơi thật tốt đi, em cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ trước đây." Tần Ngu ngước mắt nhìn bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, đứng dậy.
"Kia là cái gì?" Anh lại nhíu mày, không đầu không đuôi đột nhiên phun ra một câu.
Tần Ngu nhìn theo ánh mắt của anh, anh là đang nói bản ( tiểu vương tử ) trên bàn kia sao?
Cầm lấy sách quơ quơ, "Cái này sao?"
Lúc ánh mắt của anh chạm đến tên sách, rõ ràng hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ ra ánh sáng nhạt, "Lúc anh ngủ em luôn ầm ĩ bên tai anh, là đang đọc cái này sao?"
Ầm ĩ sao? Cô có ý tốt mỗi ngày miệng đắng lưỡi khô chính là vì muốn anh tỉnh lại, anh còn dám nói cô ầm ĩ sao?
Oh, người đàn ông không hiểu phong tình này.
Tức giận nhìn anh một cái, âm dương quái khí (quái gở) phun ra một câu, "Đúng vậy, bốn năm trước em thấy quyển sách này trên giá sách của anh, còn tưởng rằng anh thích, liền lấy ra đọc, thật ngại quá, em thật ngu xuẩn đi đánh thức anh."
Không có tranh cãi như trong tưởng tượng, ánh mắt của anh luôn rơi vào tay cô, vẻ mặt hơi hoảng hốt, hình như còn có chút chán nản, Tần Ngu không hiểu ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh là có ý gì.
Đúng vậy, bốn năm trước trên giá sách của anh quả thật có một bản ( tiểu vương tử ), bất quá không phải của anh, cho tới bây giờ anh vẫn không thích đọc những loại sách không logic không khoa học như thế, quyển sách kia, là Mộ Song đưa cho anh.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh hiện ra một khuôn mặt bạch hi thanh nhã, khi đó Mộ Song, mặc chiếc váy tơ lụa màu trắng, cầm một quyển sách đứng trước mặt anh, trên khuôn mặt sạch sẽ dễ thương của cô, một đôi mắt đen ôn nhu như nước nhìn anh, gió chiều nhẹ nhàng thổi làn váy của cô, cô tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, cô ở trong lòng anh, như một tiểu công chúa.
*giờ ngọ:từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều
Ngực hơi có chút hậm hực.
Tống Mạc ngẩng đầu lên lần nữa, một đôi mắt thon dài đen nhánh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, "Anh không thích, về sau không cần đọc cho anh nghe."
Mộ Song đi rồi, lưu lại cho anh những hồi ức khổ sở cùng vô tận bi thương, anh không muốn nhớ lại nữa.
"Thì ra em tự mình đa tình, về sau em tuyệt đối tuyệt đối không đọc cho anh nghe." Tần Ngu khẽ hạ mi, đi đến bên cạnh bàn, để sách trong tay xuống, tắt đèn kéo rèm cửa sổ lên vén chăn lên giường ngủ.
Cô có ý tốt, cũng không cần anh cảm ơn, vậy mà anh bày mặt lạnh cho ai xem?
Tần Ngu nằm trên một chiếc giường khác, đưa lưng về phía Tống Mạc, trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất.
Bên trong phòng tối đen lần nữa, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt chui qua khe hở cửa sổ chiếu vào, cách vài mét, ánh sáng mờ nhạt vừa vặn, Tống Mạc lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé trốn trong chăn, đáy lòng đột nhiên rối tinh rối mù.
Anh nhàn nhạt lên tiếng, "Tần Ngu?"
Tần Ngu cong người, không để ý anh.
Anh không lên tiếng, qua một hồi lâu, Tần Ngu mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh, "Ngủ ngon."
Ngủ ngon, chỉ một câu này thôi, tất cả ủy khuất trong lòng Tần Ngu, đều biến mất hết.
Chôn ở trong chăn, vụng trộm cong khóe môi.
―――
Ánh nắng tươi sáng, bầu không khí trong phòng bệnh lại không tươi đẹp chút nào, ít nhất, Tần Ngu cảm thấy như vậy.
"Bây giờ là đầu mùa xuân, nhiệt độ không phải quá cao, nếu như lau toàn thân, em lo anh sẽ cảm mạo." Tần Ngu cầm khăn lông ướt trong tay hơi có vẻ co quắp nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhìn chằm chằm cô.
"Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ chịu được mùi mồ hôi cùng mùi bùn đất do hôn mê một tháng không tắm rửa sau?" Lông mày của anh khẽ nhíu lại, dừng lại mấy giây, lại liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt bổ sung một câu, "Anh không có nhu nhược như vậy, sẽ không cảm mạo, bây giờ liền bắt đầu đi."
Tần Ngu nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của hắn mà đỏ mặt, lau toàn thân sao, quá tuyệt vời, nếu vậy cô sẽ không thể tránh khỏi đụng chạm vuốt ve thân thể của Tống Mạc, ngay cả đàn ông lõa thể cô còn chưa thấy qua nha, sao hạ thủ được?
Cô cầm khăn lông ướt đứng ở đầu giường mặt đỏ tới mang tai không biết phải làm sao.
Mấy giây sau, anh rõ ràng không vui, "Em còn chờ cái gì? Chẳng lẽ việc chăm sóc chồng ngã bệnh không phải là chuyện nên làm của người vợ sao?"
"Em chỉ là vợ trên danh nghĩa, không có nghĩa vụ chăm sóc anh." Tần Ngu nhắc nhở.
"Ý của em là không muốn sao? Em muốn để phụ nữ xa lạ đụng chạm thân thể của anh sao?" Anh giật giật khóe miệng, "Anh sẽ chết mất."
Rốt cục Tần Ngu vẫn phải thỏa hiệp dưới cái nhìn của anh.
Sau khi đỏ mặt xong, cô quay đầu sang một bên, "Anh tự cởi quần áo của mình đi."
"Em đã quên bác sĩ nói anh không thể hoạt động nhiều sẽ làm rách vết thương sao? Em làm đi."
"..."
Tần Ngu nhìn chằm chằm con mắt đen nhánh trong suốt của anh, nội tâm mâu thuẫn kịch liệt, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cúi người, run rẩy vươn tay.
Lần đầu tiên cởi nút áo của một người đàn ông, Tần Ngu vô cùng thẹn thùng. Một nút, hai nút, ba nút... Lồng ngực gầy gò của anh hiện ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt, đặc biệt thô lỗ cùng gợi cảm, cô nhịn không được mà đỏ mặt.
Đương nhiên toàn bộ cơ thể của anh đều bị cô nhìn thấy hết, cô nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia, cô cũng quên mất ngượng ngùng trong lòng, cơ hồ là theo bản năng đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào, đáy lòng, mơ hồ co rút đau đớn, khi viên đạn kia không chút lưu tình xuyên vào lồng ngực của anh, anh rất đau phải không?
Liên tục nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc của kiểu thê nhỏ bé, Tống Mạc phát giác nơi xúc cảm dịu dàng hơi lạnh nơi lồng ngực, liền mở choàng mắt.
Cô gái nhỏ kia đang cúi đầu ở trước ngực anh, ngón tay êm dịu hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương, cẩn thận giống như là đang vuốt ve bảo vật, mà lông mày nhíu chặt của cô, trong đôi mắt đen bóng, có quá nhiều đau lòng.
Chỗ ngực, bỗng nhiên, giống như bị một ai đó nhéo.
"Anh không đau."
Giọng nói trầm thấp êm ái, cổ tay Tần Ngu run lên, mãnh liệt ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm cô, đáy mắt có ánh sáng nhẹ nhàng, như một đầm nước trong, hết sức nhu hòa.
Trong lòng Tần Ngu khẽ run lên, liền đỏ mặt lần nữa.
Tay thon dài rời khỏi lồng ngực của anh, tĩnh tâm, tiếp tục cởi quần áo.
Áo được cởi ra, Tần Ngu lau mồ hôi trên trán. Không biết là do cô ảo giác hay là thật thực tồn tại, trong không khí tràn ngập hơi thở của anh.
Tiếp theo đi xuống, ánh mắt rơi vào trên đai lưng của anh, cô có chút nhút nhát.
Phải cởi ra sao? Ban ngày ban mặt cô công khai làm như vậy có tốt hay không?
Cô vươn tay, lại để xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt của Tống Mạc.
"Sao không tiếp tục?" Anh hỏi.
"Anh tự làm đi." Tần Ngu mất tự nhiên nhìn anh.
"Anh nghĩ anh đã giải thích qua một lần chuyện này chỉ em mới có thể làm, đừng có kéo dài thời gian, anh cứ như vậy sẽ bị cảm mạo mất."
Được rồi... Tần Ngu nghĩ -- quả nhiên, người đàn ông này không thể hiểu được ngượng ngùng của phụ nữ.
Anh càng trấn định tự nhiên càng khiến cô ngượng ngùng muốn chết.
Cuối cùng cô đã cởi xong quần dài của anh, thoáng nhìn vật thon dài rắn chắc giữa hai chân, mặt cô bỗng nhiên như lửa đốt, nóng rát, từ trước đến nay cô chưa bao giờ như vậy, như miếng thịt nướng phía trên còn rắc thêm ớt bột.
Đưa tay dùng sức chà xát hai má nóng bừng nhằm hạ nhiệt, nhưng mà, cũng không có ích lợi gì.
"Em rất nóng sao?" Anh liếc nhìn cô một cái, hỏi.
Tần Ngu sững sờ mấy giây, "Rất tốt."
"Vậy là tốt rồi, anh rất lạnh, đừng mở điều hòa." Anh nhắm mắt lại một lần nữa.
"..." Người đàn ông này! Nhìn bộ dáng thanh thản của anh, nội tâm Tần Ngu cơ hồ muốn sụp đổ.
Cầm khăn lông lau từng tấc da thịt của anh, mỗi lần đầu ngón tay không thể tránh khỏi va chạm vào da thịt rắn chắc của anh, nội tâm cô liền nhảy vọt.
Lau xong trên người, anh sung sướng cong cong khóe môi nói "Cám ơn, anh cảm thấy tinh thần mình sảng khoái vô cùng." Lúc này, sau lưng Tần Ngu đã ướt sũng, cô cảm thấy mình như mới vớt từ trong nước ra.
Mà ánh mắt của anh khi rơi vào mặt cô, cơ hồ khiến cô mặt đỏ sắp nhỏ ra máu.
Hạ thân sao, Tần Ngu cầm lấy khăn lông ma sát qua bụng của anh, ánh mắt không thể tránh khỏi rơi vào nơi nào đó.
Tần Ngu sững sờ
Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh - Tiểu Yêu Hoan Hoan