It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: 107:: Vóc Người Không Sai
rong ánh sáng mơ hồ, ngũ quan anh tuấn của một người đàn ông nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, đôi mắt đen nhánh kia giống như một đầm nước lẳng lặng không tiếng động nhìn cô.
Mà anh khẽ cúi người, thân hình cao lớn rơi vào trên đầu cô, khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh, gần đến mức cô chỉ cần nhẹ nhàng khẽ ngửi, giữa cánh mũi đều là hơi thở mát lạnh dễ ngửi trên người anh, đương nhiên, này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cánh tay anh thuận lợi để ngang tầm mắt của cô, mà điểm dừng chân của cánh tay kia tựa hồ là trán của cô, cho nên nói, vẻ mát lạnh trong giấc mộng này đến từ chính bàn tay của anh?
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, tại sao Tống Mạc lại xuất hiện ở đây? Vì sao tay của anh lại đặt trên trán của cô?
Cơ hồ là theo bản năng, đón ánh mắt của anh, nhíu mày, há miệng ra, "Tống tiên sinh, tại sao tay của anh đặt trên trán tôi?"
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, lạnh nhạt thu tay lại, thuận thế ngồi thẳng lên, trên cao nhìn xuống, thập phần trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng quét mắt cô, "Ồ, lúc nãy trán cô nóng rần, vừa mới chỉ tôi đang coi cô hạ sốt chưa."
"Nóng rần lên sao? Tôi còn tưởng rằng…" Đầu của Tần Ngu còn có chút mơ hồ, đưa tay vuốt huyệt thái dương, phúc chí tâm linh* liền bật thốt lời nói xoay quanh trong đầu ra, chỉ là nói đến một nửa, mới giật mình, lời này cũng không thể nói lung tung, cơ hồ theo bản năng câm miệng, mở to đôi mắt mọng nước nhìn anh.
*phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Con mắt thon dài đen nhánh của Tống Mạc khẽ híp, nhìn qua thần sắc của cô, nhàn nhạt nói, "Cho rằng cái gì?"
Cho rằng cái gì? Nửa đêm canh ba, cảnh tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, cho rằng cái gì, cô đương nhiên cho là anh đang làm chuyện bậy bạ gì với cô, tỷ như, động thủ động cước.
Tần Ngu đỏ mặt lên, vì suy nghĩ trong đầu mình nên hơi lúng túng hạ mi mày, không lên tiếng.
Tống Mạc nhìn vẻ mặt này của cô, hình như hiểu rõ, thần sắc thập phần kiêu căng nhìn cô một cái, "Thu hồi những tâm tư ngổn ngang kia của cô đi, cô nghĩ rằng tôi có thời gian làm những chuyện nhàm chán kia với cô sao?"
Cái gì gọi là chuyện nhàm chán! Khinh thường như vậy, hắc, bộ cô giống như rất muốn anh làm chuyện như vậy sao, à, loại đàn ông như anh chỉ cần liếc mắt nhìn cô cô đều cảm thấy ô uế ánh mắt của mình.
Từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, Tần Ngu nghiêng người, lưu cho Tống Mạc một bóng lưng cao quý lạnh nhạt, không để ý đến anh nữa.
Tống Mạc lặng im nhìn cô mấy giây, giữa lông mày lộ ra một chút ý cười bất đắc dĩ.
Một hồi lâu, duỗi bàn tay ra, cúi người, đắp chăn cho cô.
Lực đạo không nhỏ đột nhiên rơi xuống, thật giống như nhịp trống cách một tầng rơi vào đầu vai Tần Ngu, Tần Ngu co lại ở trong chăn trong lòng khẽ chấn động, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén rơi ở trên mặt của anh, "Không phải là nói không có thời gian làm chuyện nhàm chán với tôi sao, Tống Mạc, bây giờ anh lại muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn cách chăn mền cảm thụ tôi có hạ sốt chưa, sao!" Giọng nói khinh thường từ từ rơi xuống, mười phần chế nhạo.
Tống Mạc lặng im mấy giây, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Tần Ngu một cái, trong tròng mắt đen sáng, rõ ràng lộ ra một chút vui vẻ, "Phụ nữ kia, tôi chỉ là muốn hỏi cô một câu, bây giờ có thể lập tức đứng lên từ trên giường của tôi đi xuống được không?"
"Này, đây là giường của anh?" Tần Ngu bị chẹn họng một tý.
Cho nên nói, cô ngủ ở trên giưởng của anh?
Nghĩ như vậy, cả người Tần Ngu đều không được tự nhiên, nghĩ đến anh từng nằm ở trên giường này, da thịt lõa lồ, từng cùng chăn mền tiếp xúc thân mật, thân thể của cô giống như bị đốt cháy, khẽ nóng đến, nhất thời tay chân luống cuống, cũng không biết nên tự xử như thế nào, khuôn mặt rối rắm mà đỏ rực.
"Chẳng lẽ là của cô?" Tống Mạc hỏi ngược lại.
Tần Ngu nghênh tiếp tầm mắt của anh, chỉ cảm thấy bên trong đôi mắt đen nhánh kia rõ ràng viết mấy chữ: Cô có ngốc không?
Trong lòng nhất thời một trận khó chịu, ngước mắt trừng anh một cái, vén chăn lên, xuống giường.
Ai ngờ, trong khoảnh khắc, một cỗ khí lạnh chợt xông vào ổ chăn, thẳng tắp đặt lên làn da của cô không trở ngại chút nào.
Trong lòng Tần Ngu cả kinh, cảm giác này thật sự là lạnh thấu tâm, tâm tung bay.
Rủ xuống con mắt nhìn, nhất thời "Lộp bộp" một tiếng, sau đó cô nghe được âm thanh da mặt của mình ào ào tán đầy đất.
F*ck! Ai có thể nói cho cô biết quần áo của cô chạy đi đâu!
Hóa đá mấy giây, mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng kéo chăn mền qua che kín thân thể của mình, co rụt lại trong chăn, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng mặt mặt đỏ tới mang tai nhìn về phía người đàn ông nãy giờ không động đậy gì.
Hết sức khó xử ho nhẹ hai tiếng, mở trừng hai mắt, từ trong cổ họng nói ra một câu, "Cái kia, cái kia, anh không thấy gì phải không?"
Ánh mắt sáng quắc của Tống Mạc rơi vào trên gương mặt trắng hồng của cô, trong đầu không tự chủ được hiện ra một màn hoạt sắc sinh hương mới vừa rồi, dưới ánh trăng yên tĩnh, đường cong uyển chuyển của cô giống như là một mỹ nhân ngư trồi lên từ trong nước, đầu vai nõn nà, xương quai xanh khêu gợi, thâm thúy phập phồng, bụng bằng phẳng cùng vòng eo bạch hi kia, bị một tầng ánh sáng hơi mỏng trong bóng tối chiếu vào như đang mơ màng quyến rũ người khác, chỉ một cái chớp mắt như vậy, cũng đã làm anh sinh phản ứng.
Lặng im mấy giây, cặp con ngươi đen kia trở nên thâm thúy tĩnh mịch, đáy mắt có ám quang di động, lúc nói chuyện vốn là giọng nói trong suốt dễ nghe cũng nhiễm lên một cỗ áp lực trở nên khàn khàn, "Nên thấy đều thấy được." Dừng lại mấy giây, anh lại nghiêng đầu bồi thêm một câu, "Oh, vóc người không sai."
"Câm miệng!" Tần Ngu nổi giận gầm lên một tiếng, kéo chăn mền qua che mặt mình đã hồng có thể so với mông khỉ.
Lúc đó, nội tâm của cô đã không thể dùng hai chữ sụp đổ để hình dung.
Thân thể của cô cư nhiên bị người đàn ông này nhìn thấy, lão thiên ơi, cô rất muốn lập tức đâm đầu tường chết đi!
Anh nhìn cái đầu nhỏ lộ ở bên ngoài chăn mền, đáy mắt lóe sáng, như mặt nước chảy xuôi, lần nữa lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia sung sướng, "Cô có muốn tôi ôm cô đến phòng khách hay không?"
Hình như Tần Ngu ở trong chăn thân thể nhún lại, cũng không có chui ra, mấy giây sau, một giọng nói ồm ồm cách chăn mền truyền ra, "Anh anh là lưu manh!" Người đàn ông này thật sự là quá đáng, như thế nào, nhìn còn không đã ghiền, còn muốn thử xúc cảm? Ôi, trên cái thế giới này tại sao có thể có như thế đàn ông vô sỉ như vậy!
"Tôi chỉ là muốn cách chăn mền ôm cô đến phòng khách mà thôi." Giống như là đoán được vì sao Tần Ngu tức giận, anh nhẹ nhàng ném ra một câu.
Cách chăn mền… Cho nên nói là cô suy nghĩ nhiều sao? Trong nháy mắt Tần Ngu có cảm giác ngũ lôi oanh tạc đỉnh đầu.
Làm ổ trong chăn không có lên tiếng, qua một hồi lâu, mới từ trong chăn lộ ra một đôi mắt đen như mực, "Không cần, anh đưa tôi quần áo là được rồi."
"À, thật xấu hổ, quần áo của cô đã bị vú Trương lấy đi giặt sạch." Chẳng biết lúc nào anh đã ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô.
Đã giặt sạch?
Quả thực Tần Ngu muốn chết ngay lập tức, chẳng lẽ để cho người đàn ông này ôm sao? À, quá tuyệt vời, đây quả thực là chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời!
Chao ôi, như vậy không được.
"Tống tiên sinh, tôi có thể mượn quần áo của anh mặc không?" Con ngươi Tần Ngu chuyển một cái, bỏ qua cảm giác nóng trên mặt gian nan kiên trì phun ra một câu.
Tống Mạc không nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mấy giây, tựa như đang suy tư, chốc lát sau đứng dậy, "Cũng tốt, dù sao, cô cũng quá nặng."
"Fuck!" Nhìn bóng dáng cao lớn gầy biến mất ở trong phòng, Tần Ngu nhịn không được nói tục.
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh hẳn, Tần Ngu chậm rãi thò đầu ra, thở ra một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, cô cảm thấy cả đầu mình đều trống rỗng.
Mọi chuyện mới phát sinh quá mức không thể tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ, cô đều không biết tại sao trong một đêm khuya cô lại xuất hiện ở trong biệt thự Tống Mạc, cô chỉ nhớ rõ là mình nói phải về nhà, sau đó mọi chuyện phía sau đều mơ hồ, cô không nhớ rõ chính mình như thế nào chạy đến trên giường Tống Mạc, không biết quần áo mình tại sao không cánh mà bay, cũng không biết…., đúng rồi, Tần Lãng đâu? Đã trễ thế này, Tần Lãng đã được đón trở về chưa?
Đang nghĩ ngợi, ở ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn kia phủ ánh trăng đi đến, thân hình thẳng tắp, gò má tuấn tú, giống như một pho tượng điêu khắc xinh đẹp trong đêm tối, suy nghĩ của Tần Ngu chợt bị cắt đứt, ánh mắt chuyển một cái, rơi vào trên tay của anh, một món đen thui gì đó, đó là đồ ngủ sao?
Phảng phất như muốn xác minh hiểu lầm của cô, anh đưa quần áo trong tay quăng ra trước mặt cô, "Mặc cái này."
Tần Ngu đưa tay cầm lấy, mở ra, ồ, quả nhiên là đồ ngủ của nam!
Nhưng mà, tại sao anh đưa cô đồ như vậy, như vậy được không?
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, "Quần áo của tôi đều ở trong tủ quần áo dưới lầu, trên lầu chỉ còn món đồ ngủ này."
"Oh, tôi biết, anh đi ra ngoài đi." Trong lòng Tần Ngu hiểu rõ, ôm đồ ngủ không cam tình nguyện nói một câu.
Anh không có phản đối, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tần Ngu nhìn bóng dáng của anh biến mất, nhanh chóng vén chăn lên mặc đồ ngủ.
Rủ xuống con mắt nhìn, thật lớn, vạt áo dài đến nỗi muốn kéo lê trên đất. Bất quá, có cái mặc là đỡ rồi, cô tin tưởng nếu như cô gây chuyện nữa, người đàn ông này nhất định sẽ cho cô lõa thể đi ra ngoài.
Mặc quần áo tử tế, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mũi chân đang muốn ra bên ngoài tìm kiếm, ai ngờ, khi nâng mắt liền chống lại một đôi mắt thon dài đen nhánh.
Trong lòng Tần Ngu cả kinh, theo bản năng vỗ ngực lui về sau một bước.
Anh nhìn thấy bộ dáng lén lút của cô, lông mày nhíu lại, trầm thấp lên tiếng, "Tôi dọa cô sao?"
Mẹ nó, khuya như vậy anh đứng ở cửa nói không dọa người sao, còn không biết xấu hổ hỏi cô.
Tần Ngu nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, "Anh đứng ở nơi này làm gì?"
Đứng ở chỗ này, chẳng lẽ mới vừa rồi đang rình coi cô thay quần áo sao?
Nghĩ tới đây điều này, ánh mắt Tần Ngu khó tránh khỏi mang theo vài phần sắc bén cùng không vui.
Ai ngờ anh chỉ là quái dị nhìn cô một cái, "Đương nhiên là chờ cô."
"Chờ tôi làm chi?" Tần Ngu kinh ngạc.
"Tôi chưa nói cho cô biết phòng khách ở nơi nào?"
Một câu nói đương nhiên của anh làm Tần Ngu không phản bác được.
Nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, rủ con mắt xuống vuốt mũi, "Oh, vậy anh dẫn tôi đi đi, thuận tiện nói cho tôi biết phòng tắm ở nơi nào?" Uống thuốc xong lại đắp chăn mền thật dầy ngủ cả đêm, bây giờ toàn thân đều dinh dính, hết sức không thoải mái, cô muốn tắm ngủ nha.
Anh dẫn đầu bước chân đi về phía trước, giọng nói dễ nghe đổ xuống bên tai, "Lát nữa cô sẽ biết."
Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn muốn mang cô đi tắm rửa? Tần Ngu nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn lạnh lẽo suy xét vài giây, mới theo sát phía sau, mở rộng bước chân đi theo.
Phòng khách ở khúc quanh cầu thang lầu hai, chỉ cách phòng ngủ của Tống Mạc một cái hành lang, khoảng cách gần như thế, cô vẫn bị anh dẫn đến, Tần Ngu cảm thấy tâm hồn của mình nhận lấy đả kích, người đàn ông này, là trần trụi khinh bỉ cô nha.
Anh đẩy cửa vào, nhấn đèn sáng, ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt đen nhìn về phía cô, "Chính là nơi này."
Tần Ngu đi vào, tùy ý đánh giá bốn phía, một cái giường màu đen, tủ quần áo màu đen, rèm cửa sổ màu đen, ngoại trừ sàn nhà là màu trắng, thì gian phòng này cơ hồ không có màu khác, oh, thật sự là quá tuyệt vời, trong nháy mắt cô cảm thấy giống như đi vào nhà xác.
Đáng tiếc, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, có phòng là đỡ rồi, cô thoáng xa cách mà lễ phép mỉm cười, "Cám ơn Tống tiên sinh, gian phòng này quả thực quá tuyệt vời."
"Không khách khí." Tống Mạc cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, như phù dung sớm nở tối tàn vậy, một giây sau liền thu liễm.
Sau đó, anh ra khỏi phòng, "Bây giờ dẫn cô đến phòng tắm."
Tần Ngu nghe tiếng gọi của anh, cô mới không cần đi tới chỗ đó cùng anh, ngẫm lại liền…
Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô mấy giây, "Cũng tốt, cô tự đến đi, ở trong phòng ngủ của tôi."
Ở trong phòng ngủ của anh sao?
Tần Ngu sững sờ trong nháy mắt, sao như thế, sao lại có cảm giác dê vào miệng cọp vậy nhỉ, cũng không phải là do tính cảnh giác của cô quá nặng, mà là đối mặt với cô là một người đàn ông sống sờ sờ.
Anh tựa hồ đã nhận ra băn khoăn của cô, khẽ nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, "Tần tiểu thư, đừng quên, bốn năm trước là cô chủ động trước." Lời nói ái muội như thế, từ trong miệng của anh nói ra, lại hiện ra vài phần thanh cao.
Tần Ngu hơi sững sờ, đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?
Còn chưa cho cô cơ hội mở miệng, giọng nói trầm thấp không tập trung không nhanh không chậm vang lên, "Cho nên nói, cô hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi sẽ làm gì cô, cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, chỉ cần cô không chủ động, tôi tuyệt đối sẽ không đi chủ động."
Không có hứng thú? Người đàn ông này có ý gì? Là ghét bỏ cô sao? Ai, thật sự là buồn cười, cô còn chưa có ghét bỏ việc anh ngủ với nhiều người phụ nữ như vậy, anh thật vô sỉ!
Trong chốc lát, thập phần khinh thường liếc anh một cái, thẳng tắp nghênh tiếp tầm mắt của anh, khẽ mỉm cười, "Như vậy tốt nhất."
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không có nói nữa, xoay người rời đi.
Tần Ngu thấy anh đi, trong lòng quýnh lên, chạy chậm vài bước tiến lên bắt được quần áo của anh.
Đồ anh đang mặc cũng là một bộ đồ ngủ của nam, bên hông buộc chỉ một sợi thắt lưng, lúc này bị Tần Ngu lôi kéo xé ra, miệng cổ áo rộng lùng thùng bị kéo xuống, lộ ra lồng ngực khe rãnh rõ ràng của anh, lồng ngực rắn chắc, dưới ánh sáng mờ tối, lại lộ ra một cỗ dụ hoặc.
Mà anh nhanh chóng xoay người, cũng không để ý tới việc bị Tần Ngu kéo đồ ngủ, quay đầu hơi không đếm xỉa tới nhìn qua Tần Ngu, cổ áo mở rộng, mặt mày tối đen, làm gò má kiêu ngạo theo động tác của anh càng kiêu ngạo hơn, hiếm khi lộ ra một tia lười biếng, anh tựa như có chút không kiên nhẫn, khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm thấp lưu loát, "Chuyện gì?"
Tần Ngu nhìn chằm chằm lồng ngực rắn chắc làm người ta mơ màng, nhất thời có chút xấu hổ, không dám chống lại mắt của anh, rủ xuống con mắt nhìn chằm chằm một chỗ nào đó dưới sàn nhà, "Tần Lãng đâu? Anh có đi đón nó không?"
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ của anh trước mặt, đồ ngủ của anh rất lớn, mặc ở trên người cô cơ hồ gói lại cả người cô, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn tỏ ra rất là lung linh đáng yêu, lại thêm da của cô vốn là rất trắng, đồ ngủ màu đen càng khiến trong suốt hơn, mà lúc này ánh mắt cô hơi né tránh, tựa như một con nai con đột nhiên xông tới từ trong bên trong rừng sương mù, tiến đến chạm vào đáy lòng của anh.
Trong lòng đột nhiên cũng có chút mềm mại, theo bản năng đưa tay gõ gõ cái trán đầy đặn trơn bóng của cô, trong mắt đen nhánh thon dài nhẹ nhàng tạo nên vết lốm đốm, "Chờ cô nhớ tới đón Tần Lãng, Tần Lãng sớm đã bị người bắt cóc."
Tần Ngu hơi ngẩn ra, cho nên ngụ ý là Tần Lãng đã được đón trở lại sao?
Trong lòng vui mừng, cũng quên động tác mới vừa rồi của anh, đưa tay níu lại ống tay áo của anh, ngước cằm hơi nhọn lên nhìn về phía anh, một đôi mắt phi thường đen bóng, "Mau dẫn tôi đi gặp nó đi."
Đôi mắt của cô thập phần xinh đẹp, mắt sáng giống như chấm nhỏ đêm khuya, linh động khảm trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cánh môi hé mở kia bởi vì dính qua nước lúc trước, đỏ thắm mà bóng loáng, nhìn như thế nào đều cực kỳ quyến rũ người, nhất thời, quấy rối tâm trí của anh khiến anh có cảm giác đứng núi này trông núi nọ, dục hỏa mới bị đè xuống lại một lần nữa bị bốc lên.
Ánh mắt tối tăm mơ hồ đè xuống, thu hồi ánh mắt trên người cô, "Đi theo tôi."
Lần này Tần Ngu không có không cam không tâm tình nguyện, vui vẻ đi phía sau anh, trong lòng vui thích, ngay tiếp theo, vốn là người đàn ông cực kỳ đáng ghét, thoạt nhìn cũng không có đáng ghét như vậy, dầu gì, người đàn ông này coi như là có chút lương tâm, còn nhớ đi đón Tần Lãng.
Gian phòng của Tần Lãng, liền ở cách vách gian phòng Tống Mạc, sau khi dẫn Tần Ngu tới, anh nhìn chằm chằm Tần Lãng đang ngủ say, hôn bé một cái liền lui ra ngoài.
Lưu lại Tần Ngu đang ngồi ở bên cạnh giường lẳng lặng nhìn Tần Lãng.
Đây chính là bảo bối cô mang thai mười tháng sinh ra, người mà cô yêu nhất, một ngày không thấy cô sẽ không yên, mượn ánh trăng nhìn Tần Lãng một hồi lâu, mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Trước khi đứng dậy rời đi theo lẻ thường sẽ hôn bé một cái, nhưng chỗ này vừa mới bị Tống Mạc chiếm đoạt.
Nghĩ đến môi mỏng của anh cùng cô rơi vào một chỗ, tựa như là gián tiếp hôn môi, trong lòng Tần Ngu nhịn không được khẽ nhoáng một cái.
Rất nhanh, thu lại suy nghĩ của mình, cô đang suy nghĩ gì? Người đàn ông này, cô hận còn không kịp, nhất định là hôm nay nóng hỏng đầu óc, cô mới có thể tâm tình nhộn nhạo.
Đổi địa phương, ở một bên má của Tần Lãng ấn xuống một nụ hôn, mới thỏa mãn rời đi.
―――
Phòng ngủ.
Tần Ngu vừa mới đẩy cửa vào, vừa vặn trong tay anh mang theo một cái khăn tắm bước ra phòng tắm, bên hông chỉ vây một tấm khăn tắm, toàn bộ trên người cùng chân dài thẳng tắp của anh đều lộ ở bên ngoài, vóc người cân xứng, cao lớn cũng không vạm vỡ, gầy cũng không khô cứng, lồng ngực mới vừa rồi chưa lộ ra hết, giờ phút này hoàn toàn loã lồ trong không khí, làn da như sông ngòi tách ra, rắn chắc mà giỏi giang, giống như gợi cảm cuồng dã trong tưởng tượng, cơ bụng tráng kiện bị ánh sáng mờ nhạt trong phòng chiếu lên như một bức tranh thuỷ mặc, hoàn mỹ như điêu khắc. Vai rộng eo hẹp, mỗi một tấc da thịt đều khít khao rắn chắc, mỗi khe hở nhỏ nhất đều vừa đúng tỉ lệ, không thể không nói ông trời cực kỳ thiên vị người đàn ông này.
Mà lúc này đầu tóc còn ướt nhẹp của anh rũ ở trên trán, trên mặt bạch hi là một đôi mắt thon dài đen nhánh như mực, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, toàn thân tản ra một cỗ cương quyết trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, tim Tần Ngu thật giống như bị cái gì đánh trúng, đột nhiên tăng nhịp đập.
Mặt không chút thay đổi đi tới, giọng nói trầm thấp của anh phá lệ dễ nghe, "Cô có thể đi tắm."
Chỉ là một câu đơn giản như vậy cũng làm trong lòng Tần Ngu không khỏi khẽ run.
Những lời này, nghe giống như mật ngữ giữa hai vợ chồng ân ái dưới một mái nhà, làm cho tâm của cô rung động.
Không biết là do cô ảo giác, hay là tồn tại chân thật, giờ khắc này, cô rõ ràng cảm thấy trong gian phòng ngủ này, một cỗ ái muội như có như không, chậm rãi lan tràn ra.
Loại cảm giác này, làm cho cô không cách nào công khai đối mặt với anh, cúi thấp đầu đáp một tiếng, nhanh chóng chuyển bước chân đẩy cửa phòng tắm ra chui vào.
Tựa vào trên cửa phòng tắm, trong lòng Tần Ngu mới ảo não bình tĩnh lại, đến tột cùng là cô bị gì vậy? Một người đàn ông gian xảo bất chấp mọi thứ như vậy, đáng giá cho cô thất kinh như vậy sao, thật sự là gặp quỷ…
Ngơ ngác nghĩ rất lâu, ẩn nhẫn kích động đè nén dưới đáy lòng, mới chậm rãi tản đi.
Cởi quần áo trên người, mở vòi hoa sen, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác chuyện tắm.
Ngoài cửa, anh lẳng lặng ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách, ánh mắt lại quanh quẩn ở phòng tắm hơi nước mờ nhạt kia, tiếng nước ào ào chảy không ngừng rơi xuống, giống như là chiếu vào trong lòng của anh, sự chú ý lại không tự chủ được bị tiếng nước chảy quấy nhiễu kia, không cách nào tĩnh tâm.
Nghĩ đến mới vừa rồi trong phòng tắm, dục vọng của mình ngẩng cao đầu, đáy lòng liền không hiểu sao bực bội, muốn tìm một người hung hăng phát tiết một phen, loại cảm giác này, chưa bao giờ có.
Tự chủ của anh luôn rất tốt, cho dù là lúc trước đối mặt với Mộ Song cũng chưa bao giờ như vậy, bây giờ, lại bởi vì một người phụ nữ xa lạ mà năm lần bảy lượt…..
Một lát sau, thu hồi ánh mắt, một lần nữa rơi vào trong sách, những suy nghĩ hỗn loạn trong đáy lòng bị cưỡng chế ẩn xuống.
Nhìn một hồi, bóng đêm càng sâu, anh để sách trong tay xuống, đứng dậy, đi tới bên cạnh cái giường, lại chợt nhớ tới cái gì đó, xoay người đi tới phòng tắm.
Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh - Tiểu Yêu Hoan Hoan