Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Thiếu Nhi Không Nên Nghe
úp điện thoại, Tần Ngu còn chút thẫn thờ.
Người đàn ông bên kia điện thoại, cũng đã khôi phục bình thường, để điện thoại di động xuống, một tay đặt lên bàn, một tay tùy ý đặt trên bắp đùi gõ gõ, thần sắc tự nhiên vô cùng, không thấy chút nào quẫn bách, căn bản không cảm thấy việc công khai thảo luận cuộc sống riêng tư của mình với nữ csp61 dưới có cái gì không ổn, ánh mắt nhàn nhạt, đen bóng, rơi vào trên người Hứa Văn, mở môi, "Tiếp tục."
Hứa Văn nghe theo, thật tự nhiên nhìn Tống Mạc, "Theo tư liệu tôi điều tra ra được, khách sạn Danh Thắng là một chuỗi khách sạn, ở nhiều thành phố khác cũng có chi nhánh, mà ở thành phố S, vừa mới khai trương, kinh doanh cũng không tệ lắm..."
Người đàn ông lẳng lặng nghe, thần sắc nghiêm túc, một đôi tròng mắt, sâu không thấy đáy.
―――
Ánh đèn rực rỡ, trăng trong như nước, bóng đêm như sương.
Trong phòng d[d[l[qd khách, Tần Ngu sớm đã chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon, chuẩn bị thỉnh tội.
Cô nghĩ, nếu cô đã quyết định cùng Hứa Giang Nam chung sống, vậy nên cũng muốn thẳng thắn với anh, dù rằng, lần này thẳng thắn có chút chậm trễ, tóm lại so với việc giữa hai người có ngăn cách còn tốt hơn.
Hứa Giang Nam vượt qua khí lạnh ngoài trời trở về.
Vừa mở cửa, Tần Ngu liền nhu thuận chào đón, cúi người cất kỹ dép, lại tiếp nhận cặp công văn từ trong tay của hắn, bộ dáng cười nhẹ nhàng tay chân chịu khó, mười phần nịnh nọt.
Hứa Giang Nam xuyên qua bóng dáng bận rộn của cô nhìn thấy thức ăn đầy ắp trên bàn ăn, tản ra mùi thơm mê người, khóe môi khẽ cong.
Vừa mới cởi áo khoác ngoài xuống, liền nghe thấy giọng nói mềm mại của Tần Ngu truyền đến, "Anh Giang Nam, mau, tới dùng cơm."
Hứa Giang Nam chân trước ngồi xuống bàn ăn, Tần Ngu chân sau liền bưng ly nước nóng đưa tới, "Uống ngụm nước nóng trước, tránh khí lạnh vào người."
Hứa Giang Nam đưa tay tiếp nhận, liền thấy Tần Ngu dùng con ngươi đen bóng nhìn anh, đáy mắt trắng đen rõ ràng, sáng thần kỳ, giống như rơi vào chấm nhỏ đêm khuya vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Hứa Giang Nam giống như bị ánh mắt của cô níu lấy, khẽ nóng lên, bóng dáng của cô, quá mức mê người.
Muốn kéo cô sít sao vào trong ngực, cũng muốn cảm thụ cánh môi ngọt mềm trơn mượt của cô, lại nhớ tới trước khi cô như có như không tránh né, đến cùng vẫn là cực lực khống chế bản thân, lẳng lặng nhìn cô mấy giây, như vậy thôi.
Chuyện tình cảm, không gấp được.
Rủ xuống con mắt nhẹ nhấp một ngụm nước, ôn hòa hơi nóng rực nhìn về phía Tần Ngu, "Hôm nay sao lại muốn nấu cơm vậy, mặt trời mọc từ đằng tây sao?" Mặc dù đã đoán được dụng ý của Tần Ngu, vẫn nhịn không được trêu ghẹo một câu.
Tần Ngu trả lời có thứ tự, "Em là vị hôn thê ôn nhu hiền lành, những thứ này đều là bổn phận của em, trước kia không có thời gian, hôm nay không phải vừa vặn là chủ nhật sao, liền làm."
"Anh uống mấy ngụm nước nữa đi, em đi gọi Tần Lãng ăn cơm."
―――
Ăn cơm xong, Tần Ngu dẫn đầu đứng lên, sống chết muốn rửa chén, một bộ dáng hi sinh không cho phép tranh giành.
Hứa Giang Nam liền thuận theo cô, không có rửa chén, ở trong phòng khách bồi Tần Lãng xem ti vi.
Chuyện thứ nhất Tần Ngu rửa chén xong đi ra, chính là đuổi Tần Lãng trở về phòng, đề tài khuya hôm nay thiếu nhi không nên xem, không thể cho Tần Lãng nghe.
Tần Lãng thập phần không tình nguyện dùng ánh mắt nhỏ ưu oán trừng Tần Ngu rất lâu, cuối cùng vẫn khuất phục bởi võ lực của Tần Ngu, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy máy tính bảng trở về phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng kín lại.
Sắc mặt Tần Ngu lập tức biến đổi, cười như hoa đứng lại bên người Hứa Giang Nam, đưa tay đặt trên vai Hứa Giang Nam, ra sức mát xa thập phần, trong miệng vẫn không quên nói chút ít lời nói đáng yêu, "Hôm nay mệt muốn chết rồi, em xoa bóp cho anh, tay nghề này, em chính là vì anh mà cố ý học đó."
Không ấn được mấy giây, bàn tay, lại đột nhiên bị Hứa Giang Nam nắm lấy.
Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh - Tiểu Yêu Hoan Hoan