"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Ngủ Cùng Một Chỗ?
rong mắt Tần Ngu có một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, đưa tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông, "Tống Mạc, tôi hỏi anh, đêm qua có phải anh đã đưa tôi từ khách sạn tới đây không?"
Cô xuất hiện ở nơi này nhất định có liên quan tới người đàn ông này, ngược lại anh phủi thật sạch sẽ, không phải là anh, chẳng lẽ hơn nửa đêm cô tự tìm tới nơi này, hơn nửa đêm bò lên trên giường anh? Làm sao có thể, cô chưa từng tới đây lần nào, hơn nữa, nửa đêm vụng trộm bò lên giường đàn ông? Cô mới không phải là người phụ nữ vô sỉ như vậy.
Tống Mạc cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào ngón tay thon dài đang chỉ của người phụ nữ, tay của cô mảnh khảnh đẹp mắt, ngón tay rất dài và thon, ngón tay rất mịn màng, mỗi móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, trắng sáng, nhìn qua, bộ dáng rất đẹp, nhưng đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân khiến anh dễ dàng tha thứ cho việc cô nắm lấy cổ áo anh không buông.
Lặng im mấy giây, không kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói không vui mở miệng, giọng nói rất dứt khoát, "Buông ra."
Tần Ngu nghênh tiếp ánh mắt của anh, ánh mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, đáy mắt đen như mực, rất u ám, bức bách, khí thế cường đại, mang theo một mệnh lệnh khiến cho người ta phải khuất phục, một lúc sau, nhếch miệng khinh thường, buông tay ra, giọng nói phẫn nộ, "Tôi đã buông ra rồi đó, bây giờ, anh có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?"
"Ừ." Dứt lời, giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầu.
Tần Ngu nhíu mày, "Hả?"
Tống Mạc một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh giường, dựa vào đầu giường, hai chân vắt lên nhau, đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn Tần Ngu, thần thái không nói rõ được là lười biếng hay là kiêu căng.
Hít một hơi thuốc, cánh tay tự nhiên thả xuống bên người, không kiên nhẫn ngước mắt, "Chỉ số thông minh của cô bị chó ăn sao?"
Đầu tóc Tần Ngu rối bời, bộ quần áo không chỉnh tề ngồi ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm Tống Mạc ngồi cạnh cô với vẻ mặt thản nhiên, tạo thành vẻ đối lập, nhưng mà cho dù như vậy đi nữa, cô cũng không cho bất luận kẻ nào sỉ nhục chỉ số thông minh của cô.
Mạnh mẽ đập lên cái chăn một cái ngồi dậy trợn mắt lên trừng Tống Mạc, "Họ Tống kia, anh có ý gì!"
Nhưng mà cho dù cô có dùng sức lực lớn như thế nào đi chăng nữa, thì chăn mền cũng làm bằng vải bông, đập một cái có tạo ra tiếng kêu lớn bao nhiêu, cũng sẽ không thể hiện được khí thế của cô chút nào hết.
So sánh với khí thế cường đại của người đàn ông, hành vi bây giờ của cô, giống như một con mèo nhỏ, và một con sư tử mạnh mẽ vừa thức tỉnh đang giương nanh múa vuốt trước mặt, hình ảnh kia, thoạt nhìn cũng không hiểu, ừ, đúng là ngu xuẩn.
Tống Mạc nghiêng người phủi phủi bụi bẩn, nhếch môi đầu cũng không ngẩng lên, bộ dạng rất kiêu căng lại lười biếng, “Ý của tôi rất đơn giản, đối với vấn đề mới vừa nãy, câu trả lời của tôi là: Ừ."
Phản ứng quá mức bình tĩnh, làm cho Tần Ngu cảm giác giống như đánh vào một đống bông.
Khí thế trong nháy mắt trở nên yếu xìu, tay nắm thành quyền, "Vậy tôi hỏi lại anh, tối hôm qua có phải là anh để cho tôi ngủ lại ở nhà anh không?"
"Phải."
"Vậy tại sao anh lại không đưa tôi về nhà?" Đôi mắt đẹp của Tần Ngu chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông, khuôn mặt màu trắng ẩn giấu trong sương mù, có thể coi là khuôn mặt anh tuấn.
"Tôi cũng không biết địa chỉ nhà của cô."
"Vì sao lại không hỏi?"
Vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Tống Mạc sau khi nghe được câu này thì ngước mắt lên, quái dị nhìn Tần Ngu một cái, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói, tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy?
"Nếu như tôi có thể hỏi được, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cô về nhà." Trong giọng nói thể hiện ra vẻ ghét bỏ không còn xót lại chút gì.
Tần Ngu nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt kia của Tống Mạc, ngực kịch liệt phập phồng, con bà nó, dù thế nào đi nữa cũng là lần thứ hai ngủ với cô, vậy mà lại thể hiện thái độ như thế sao!
Nhìn xem cái bộ dạng vô sỉ kia, cô thật sự là nhịn không được muốn... Tát cho một cái.
Nhưng mà bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất, đây là địa bàn của anh, rất bất lợi với cô. Hít một hơi thật sâu, đè lửa giận trong lòng xuống, cô cắn răng nghiến lợi nói, "Được, ngủ ở nhà anh tôi có thể hiểu được, nhưng vì sao anh lại muốn tôi ngủ cùng một chỗ với anh?"
Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh - Tiểu Yêu Hoan Hoan