Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1259 / 10
Cập nhật: 2016-06-24 17:37:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ua giữa xuân, khí trời càng nóng, người cũng không muốn dậy.
Tháng 3, Nhiễm Nhiễm xếp lớp tại nhà trẻ trong thành phố. Anh ngữ, số học cực tốt, ngữ văn chung quy nắm bắt tốt. Trì Thiệu Nhân rất sợ đứa bé ở nơi này cùng Thì Nhan bị khi dễ, mời hai bảo mẫu chăm sóc Nhiễm Nhiễm, còn đặc biệt mời thầy dạy đứa bé Ngữ văn, Piano, Violin cùng hội họa, Thì Nhan mừng rỡ thanh nhàn, liền xin làm thêm giờ, tiền cũng tiết kiệm.
Thầy dạy Violin không thức thời, một ngày buổi chiều Thì Nhan trước thời gian kết thúc công việc về nhà, thầy dạy ở trước mặt cô khen Nhiễm Nhiễm: "Trì phu nhân, con gái cô ở phương diện âm nhạc rất có thiên phú, có suy nghĩ để tính cho cháu hướng phương diện này phát triển hay không?"
Lúc ấy Nhiễm Nhiễm an vị ở bên cạnh Thì Nhan ăn trái cây, Thì Nhan chưa quay qua trả lời, Nhiễm Nhiễm đã giòn giã cải chính lời thầy dạy: "Cô này, không phải là mẹ của con."
Thầy dạy lâm vào lúng túng trầm mặc, Thì Nhan cũng thờ ơ, thậm chí bình tĩnh rút ra cái khăn giấy lau miệng cho đứa bé.
Đứa nhỏ này đối kháng với cô không phải ngày một ngày hai, cô thật sợ nếu đứa bé đột nhiên tỏ ra gần gũi với cô. Buổi tối lúc Trì Thành về, Thì Nhan còn đem chuyện buổi chiều như tin thú vị nói cho anh nghe.
Lúc đó Trì Thành mới vừa đem Nhiễm Nhiễm dỗ ngủ, anh từ phòng Nhiễm Nhiễm ra ngoài, thời điểm lên lầu đúng lúc ở cầu thang chờ cô.
"...... Anh không thấy, lúc ấy mặt thầy dạy xanh như lá......"
Thì Nhan cười nói xong, chỉ thấy Trì Thành một bộ dáng nghiêm túc, nhìn cô, con ngươi đen sâu không thấy đáy, như muốn đem những lời nói này nhìn thấu đáo ý đồ.
Thì Nhan đến gần anh, hai cánh tay vòng trên cổ anh. Trên người anh mang theo hương nhẹ —— là nước hoa trẻ con mà Nhiễm Nhiễm đang dùng.
"Anh đối với đứa nhỏ này tốt như vậy, em muốn ghen tỵ, " Thì Nhan ngữ điệu chỉ tốt ở bề ngoài, nghe không ra chân chính tâm tình, hơn nữa rất nhanh lời nói xoay chuyển, "Về sau, con chúng ta ra đời, anh có thể yêu thương nó hay không?"
Bởi vì mời bảo mẫu, bọn họ đã sớm chuyển vào trong phòng có không gian lớn hơn, mặc dù Nhiễm Nhiễm ở phòng dưới lầu, trên lầu là thế giới người lớn, nhưng giờ phút này hai người đứng ở trên cầu thang xoay tròn, tư thái ôm tựa như rêu rao, làm Thì Nhan có loại cảm giác kích thích trắng trợn.
"Em cũng đừng chèn ép chồng em quá, nếu như mà anh thật ép em sinh, em phải làm thế nào?" Trì Thành nâng khóe miệng lên cười không để trong mắt, giơ tay lên điểm chóp mũi cô cử chỉ như cũ vẫn thân mật, "Tiếp tục giả bộ đem thuốc tránh thai để ở trong hộp Vitamin?"
Thì Nhan hậm hực thu tay lại, không có trả lời, quay người trực tiếp đi lên lầu.
Trì Thành một tháng này cũng sống ở trong nước, không hề làm" người bay trên không trung " nữa, công việc hôn lễ toàn bộ giao cho công ty Hôn Khánh xử lý, quá trình anh có chút cũng không rõ ràng, ở phòng giữ quần áo đổi quần áo mặc ở nhà, lúc nhìn thấy áo cưới theo phong cách sườn xám treo cạnh, Trì Thành tâm niệm vừa động, đem áo cưới xách ra phòng giữ quần áo.
Thì Nhan đang cùng nhân viên nói điện thoại, vì có công ty xây trung tâm thương mại tìm tới "Thì Dụ", Thì Nhan vốn cho là Từ tổng, lại được báo đối phương là lão tổng suýt bị Bùi Lục Thần tước mất ngón tay - Triệu Lương Vinh.
Thì Nhan không tin: "Không sai chứ? Họ Triệu cũng là một ông chủ đất lớn, nhưng ông ta nào có nhiều tiền bạc xây trung tâm thương mại như vậy?"
Triệu Lương Vinh từng dẫn người đến "Thì Dụ" náo động, nhân viên "Thì Dụ" đối với ông ta không có ấn tượng hay lắm: "Thời điểm thư ký ông ta liên lạc, giọng nói không quá phách lối! nói phía đối tác Triệu tổng họ có bối cảnh thực vững, lúc này không giống ngày xưa, tiền tài rất đủ."
Thì Nhan không có rảnh cùng loại người như vậy dính vào, "Có khoác lác không? Như vậy đi, ngày nào đó, gọi vị phía đối tác của họ tới "Thì Dụ" chúng ta nói chuyện một chút......"
Còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô liền bị người đứng sau lấy, Thì Nhan sợ hết hồn, quắc mắt quay đầu lại, chỉ thấy Trì Thành đứng ở phía sau mình.
Trì Thành nhìn Thì Nhan, đối đầu điện thoại kia nói: "Có việc gì quan trọng ngày mai nói, lãnh đạo cần nghỉ ngơi rồi."
Thì Nhan không còn kịp ngăn cản giựt lại điện thoại di động, lúc này anh đã thay cô cúp điện thoại.
"Tại sao cúp điện thoại của em?" Cũng không phải là bao nhiêu chuyện quan trọng, Thì Nhan không có gọi lại, trước mặt người này lại làm cô giận dễ sợ, "Anh sao lại ngang ngược như vậy?"
Trì Thành đuôi lông mày nhảy lên, từ chối cho ý kiến, cằm điểm một chút sườn xám cầm ở trên tay: "Thử một chút cái này, anh muốn nhìn."
Cô bất động, thế nhưng anh đã đưa tay thay cô cởi cúc áo, Thì Nhan im lặng nhìn trời, anh còn không thức thời: "Trần nhà có cái gì tốt mà nhìn?" Quay mặt của cô lại muốn cô nhìn anh.
Thì Nhan ỡm ờ ở trước mặt người đàn ông này thay sườn xám, vải may là màu đỏ, như lửa, phòng khách không thể so với phòng ngủ, khí ấm không có đủ như vậy, Trì Thành bị đốm lửa trước mắt này đốt cho có chút nóng.
Thì Nhan chỉ cảm thấy eo có chút chặt, không có biện pháp, cô đang mập.
Sườn xám hơn chín miếng từ xương quai xanh hạ nghiêng tới dưới nách, có nhiều hạn chế, Thì Nhan đang cài nút, có tầm mắt nóng rực quấy rầy cô, tay của cô có chút không yên, động tác không khỏi chậm chạp, hô hấp cũng mơ hồ dồn dập.
Tay đang cầm nút áo bị anh không có dấu hiệu nào đè lại. Ngẩng đầu thấy trong mắt của anh như có lửa: "Anh muốn xé y phục này." ( cl: bá đạo trong từng hạt gạo ^^)
Nữ nhân này thực tế lại mất hứng: "Mấy ngày nữa hôn lễ rồi, em không rãnh đặt chiếc khác nữa."
Trì Thành suy nghĩ một chút —— lời này có lý —— nhịn được ý muốn phá hư, chỉ thật vất vả đem toàn bộ nút cài cởi ra, tay tham tiến vào.
Thì Nhan bắt được đôi tay tàn ác của anh, nắm chặt lại, nhưng anh giảo hoạt né tránh, đôi tay ngược lại rất nhanh không nghe lời.
Vốn là ngực Thì Nhan có thay đổi chút ít, bị đầu ngón tay của anh tỉ mỉ xay nghiền. rồi thay thế xoa nắn bằng lòng bàn tay, tiết tấu hô hấp Thì Nhan cũng bị đánh loạn. Đường cong trước ngực đầy đặn chói mắt bị sườn xám vô cùng vừa người này buộc vòng quanh, theo cô thở dốc, liên miên chập chùng.
"Thật đẹp. Em yêu, nơi này mập không ít?" Anh tựa như vì muốn dời đi lực chú ý của cô mới nói như vậy, thừa dịp cô xấu hổ không chịu nổi, phòng bị không kịp, vén váy cô lên.
Nơi quan trọng giữa hai chân rất nhanh bị đầu ngón tay của anh chiếm cứ, gần như vô tình trêu chọc, kích thích được cô khẽ cong người xuống, được anh từ phía sau ôm chặt eo, mới không có trượt xuống trên mặt đất.
Trì Thành quay đầu đi, nhìn thấy bóng dáng bọn họ rơi vào trên tường, là hình ảnh một đôi thật làm người ta ấm lòng, tay bị hai chân cô kẹp chặt, động vào càng phát ra chấn động lợi hại, càng lúc càng nhanh, nơi quan trọng tiết ra nhiệt dính bị anh bắt được, ướt hắn một nửa lòng bàn tay, Trì Thành im lặng cười, cúi đầu, muốn hôn gáy cô, Thì Nhan lắc vai một cái, vẫn còn muốn kháng cự: "Đừng phá hủy sườn xám của em."
"Cũng biết lo lắng cho y phục của em sao......" Trì Thành rút tay ra ngoài, cầm bàn tay ướt át giơ lên trước mặt cô, Thì Nhan xấu hổ không chịu nổi, nghiêng đầu không nhìn.
Trì Thành thuận thế hôn đường cong đẹp đẽ bên sườn, đang muốn kéo sườn xám xuống tay lại bị đè lại, Thì Nhan ngăn hơi thở hổn hển của mình, chuyển thân đối mặt với anh: "Anh tắm rửa rồi hả?"
"Tắm."
"Em phải đi tắm đã."
"Nên tiếp tục."
Cô cũng rất muốn anh, đáng tiếc không được. Khi yêu ở trên giường anh để cho cô muốn chết không xong, Thì Nhan không thể mạo hiểm. Cô cắn răng một cái, định cứ như vậy ngồi xổm xuống......
Trì Thành đứng, hai tay vịn đầu của cô, tròng mắt có thể thấy được môi đỏ tươi, cố hết sức giương cằm lên, đầu mút dây thần kinh thể nghiệm trong miệng cô hạ nhiệt, miêu tả cực hạn vui thích.
Anh lại một lực không giảm, miệng Thì Nhan bị đẩy lên, nuốt không kịp, suýt nữa muốn nôn. Nhấc lên tầm mắt nhìn anh, cả bộ mặt anh cũng bị bao phủ trong mờ mịt vô hình, mặt mày vặn kết.
Cô phải quỳ, đầu gối cũng có chút đau, sắp chống đỡ không nổi lại bị anh nhấc lên, cô hơi hoảng: "Thế nào?"
Anh đã khôi phục lại bình tĩnh, thanh âm cũng hơi khàn khàn do ức chế:"Kích thích hơi quá, giảm thọ."
Anh kéo khóa quần lên cực nhanh, khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề, toàn bộ không giống như cô, nhếch nhác như vậy, Thì Nhan ngồi ở trên đùi anh, cười nhẹ lôi cổ áo của anh: " Đồng chí mặt người dạ thú, nhóm thần tiên nào dám để cho ngài giảm thọ? ngược lại cằm đều muốn đứt thật......"
"......Ba Ba?" Một tiếng gọi này đột nhiên nổi lên, khiến tay Thì Nhan trên cổ áo của anh dừng lại.
Tất nhiên, là thanh âm của Nhiễm Nhiễm ——
Thì Nhan trong đầu có đồ vật gì đó trong nháy mắt sụp xuống, "Xoảng" một tiếng, thoáng qua hoang tàn. Cô phản ứng đã muộn một giây, cứng đờ theo tiếng gọi. nhìn thì thấy Nhiễm Nhiễm vốn là vẫn còn ở phòng khách bên ngoài đã đẩy cửa đi vào.
Trì Thành nhanh chóng kéo áo khoác to của anh che kín áo váy xốc xếch của cô lại, đứng dậy hướng về Nhiễm Nhiễm phía trước đi đến.
Có một ghế sa lon để ngang giữa bọn họ cùng đứa bé, Thì Nhan khuất tất ngồi ở trong góc chết ghế sa lon, nghe làn điệu non nớt mang theo điểm buồn ngủ của Nhiễm Nhiễm: "Con mới vừa rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi, chuyện Cinderella ba còn chưa có kể xong."
Từ góc độ Thì Nhan nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh và Nhiễm Nhiễm nghiêng chiếu vào trên tường, anh rõ ràng là ở trước mặt đứa bé ngồi xổm xuống, nhìn ngang nó, xoa đầu nhỏ của nó khuyên bảo cùng dụ dỗ: "Ngày mai sẽ tiếp tục kể được chứ?"
"Con muốn nghe."
"Bây giờ đã khuya lắm rồi, con ngày mai còn phải đi học."
"Con muốn nghe." Đứa bé cố chấp như cũ.
"Nhiễm Nhiễm......"
" Chú Trì, có phải mới vừa rồi con gọi chú là ba làm chú tức giận hay không? Con về sau không hề kêu loạn nữa, chú đừng hung dữ như vậy."
"......"
Trì Thành dẫn Nhiễm Nhiễm đi, anh không cưỡng được làm đứa bé thương tâm.
Thì Nhan, người núp ở trong góc ghế, ngón tay gắt gao nắm áo khoác của anh, khóc không ra nước mắt.
Anh trở về lúc nào, Thì Nhan cũng không biết, anh đứng ở trước mặt cô, Thì Nhan chẳng qua là mặt không thay đổi nhìn lại anh. Trợn tròn mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt.
"Thật xin lỗi."
Anh áy náy, so với vui vẻ của cô có chút yếu ớt, Thì Nhan nhìn ánh mắt của anh, nhưng có chút mất hồn.
Cô hao hết thiên tân vạn khổ mới vui vẻ, chỉ cần một giây là có thể bị phá hủy. Là lực ảnh hưởng của đứa bé quá mạnh mẽ, hay là sự vui vẻ của cô quá kém?
Thì Nhan trăm mối vẫn không có cách giải, "Em tưởng rằng......"
"Sao?"
Em tưởng rằng anh chỉ thích em, có lẽ không phải; em tưởng rằng anh chỉ biết yêu đứa bé của chúng ta, có lẽ, cũng không phải.....
Thì Nhan chưa nói xong, Trì Thành nhưng nhìn ra sự khác thường của cô: "Em muốn nói gì?"
Cô trầm mặc đứng lên.
Cô không đành lòng buộc anh phải lựa chọn, nhưng sợ rằng, chính cô cũng mau phải ẩn nhẫn cực hạn.
"Trì Thành, đừng làm cho em hối hận gả cho anh, bởi vì đến lúc đó em cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương tới anh."
Trì Thành ngẩn ra, phản ứng kịp thì trong lòng hơi nhói, ngẩng đầu tìm kiếm cô, vậy mà bóng dáng của cô đã biến mất ở phòng khách.
Thì Nhan vốn chính xác nên chuyên tâm làm cô dâu đợi gả, chuyện làm ăn trước tiên phải trì hoãn, hôn lễ đi qua sẽ xử lý tiếp, thư ký gọi điện thoại nói Triệu Lương Vinh đồng ý cùng nhóm đến "Thì Dụ" gặp mặt, điều kiện tiên quyết là muốn Thì Nhan tự mình ra mặt nói.
Thì Nhan đồng ý, đặt điện thoại xuống ra khỏi phòng ngủ.
Tối hôm qua cô khóa trái cửa, Trì Thành bắt đầu chấp nhận hàng ngày ở trên ghế sofa một đêm, nghe tiếng cửa mở, rất nhanh ngồi dậy, thấy cô một bộ ăn mặc muốn ra ngoài, không khỏi hỏi: "Đi đâu?"
Cô nhìn cũng không nhìn anh, muốn đi phòng giữ quần áo lấy áo khoác, bị anh cản lại: "Em rốt cuộc đang giận cái gì?"
Anh thật muốn hỏi cô: Em rốt cuộc đang giận cái gì? Anh là thật không biết? Hay là, anh rõ ràng biết, nhưng không làm gì được......
Thì Nhan muốn vòng qua anh, bước chân anh rất nhanh, chặn đường phía trước: "Giận Nhiễm Nhiễm đột nhiên xuất hiện? Giận nó gọi anh là ba? Giận anh bỏ lại em đi kể chuyện xưa cho đứa bé?"
Trì Thành một câu tiếp một câu tự thuật, chất vấn, giống như thẩm tra phạm nhân, không nể mặt như vậy. Thì Nhan cũng cười: "Trì tiên sinh, tôi là phụ nữ nhiều hẹp hòi, ngài 5 năm trước cũng biết rất rõ ràng rồi không phải sao?"
Phụ nữ dã man không hiểu chuyện anh không có cách nào ứng phó, "Đừng tùy hứng như vậy có được hay không?" Ngữ điệu khuyên nhủ dụ dỗ, xem cô không hơn một đứa bé, dễ dụ dễ gạt.
"Đây là tính khí của tôi, dù sao hôn lễ còn mấy ngày sau, ngài bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Đến lúc đó hôn lễ tổ chức, toàn thế giới cũng biết quan hệ của chúng ta rồi, muốn rời đi, chúng ta chỉ có thể cắn xé nhau....."
Thanh âm của anh hoàn toàn lạnh xuống, tựa như chìm đến băng điểm: "Đừng nói lời như thế."
Thì Nhan hai tay hơi buông, cũng không chạy, hào phóng đứng tại chỗ mặc anh nhìn chằm chằm: "Trì tiên sinh, ngài trông ngài xem, quả đấm cầm chặt như vậy làm cái gì? Giận đến muốn đánh tôi phải không? Ngài tội gì cùng loại phụ nữ keo kiệt lại bốc đồng ở cùng nhau, cần gì hành hạ......"
Cô lời còn chưa dứt, quả đấm của anh đột nhiên đánh tới, mang theo soẹt soẹt tiếng gió quét đến bên tai Thì Nhan, thần sắc hung dữ của anh chiếu vào trong con mắt Thì Nhan chợt co rút nhanh, cô phản xạ có điều kiện đột nhiên nhắm mắt lại.
Toàn thân Thì Nhan theo bản năng căng thẳng, nhưng quả đấm của anh không có như mong đợi rơi vào trên người cô, mà là, trực tiếp đánh ở trên tường.
Một khắc kia, nhịp tim Thì Nhan đều cơ hồ dừng lại. Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy Trì Thành ở trước mặt cô cười khổ: "Anh thế nào không phải là em thì không được rồi?"
"......"
Trì Thành một quyền này dùng hết hơi sức toàn thân, quyền trong tiếng mơ hồ xen lẫn xương tay vỡ vụn thanh âm, Thì Nhan tâm trí đại loạn, kinh ngạc kéo qua tay của anh.
Ngón tay của anh còn có thể động, Thì Nhan trong bụng buông lỏng, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Thì Nhan cho là anh hiểu, cô tùy hứng, cô ngang tàng đều là trong lòng bảo vệ, bảo vệ tránh khỏi tổn thương, thì ra là anh cũng không hiểu.
Trước tối hôm qua, cô cũng một lần cho là mình thật có thể làm được không ngại, không ngại đứa bé này, không ngại anh cho cô tình yêu cũng không phải là toàn bộ......
Thì Nhan thanh tuyến tiết lộ sự bất lực của cô: "Anh nghĩ biết em đang giận cái gì? Em không phải đang giận anh, mà là giận chính mình, giận chính mình không được rộng lượng."
Trì Thành giật giật ngón tay, đau đớn, anh cảm thấy mình tựa hồ không biết rõ cô.
Nghĩ ngợi hồi lâu, "Anh không cần em rộng lượng, em có thể tùy hứng, có thể hẹp hòi, em không phải nghĩ gánh nổi tất cả để anh làm anh chịu, yêu cầu của anh chỉ có một, chính là ở chung một chỗ, tại sao không thể?"
Bọn họ duy trì ràng buộc quá mức yếu ớt, thời khắc cũng ôm ý nghĩ muốn rời khỏi anh, cùng anh ở chung một chỗ, vô luận anh làm sao, cũng không thể tiêu trừ toàn bộ cảm giác bất an của cô. Nếu như cô biết thân thế Nhiễm Nhiễm...... Trì Thành cự tuyệt suy nghĩ.
"Thì Nhan, " anh xoay vai của cô, muốn cô nhìn thẳng, giọng điệu nghiêm túc chưa bao giờ có, "Em rời đi 5 năm này, có biết anh sống ra sao không? Sống không bằng chết."
Sống không bằng chết...... Lòng của cô bị xúc động, rung động đến tột đỉnh.
Trì Thành tay như cũ gắt gao đặt trên cánh tay cô, cúi đầu nhìn: "Hiện tại anh mất đi rồi tìm được lại, em không thể để cho anh lại một lần nữa mất đi, không thể để cho anh lại chết thêm lần nữa."
Đánh Mất Tình Yêu Đánh Mất Tình Yêu - Lam Bạch Sắc Đánh Mất Tình Yêu