Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Tố Tố Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Chương 70 (1)
ẩm Sắt vốn dự liệu Diêu Trạch Thanh sẽ đáp vậy, nàng không dông dài thêm, đoạn đứng lên thưa: “Con không phải là người không hiểu lễ nghĩa, trước khi tìm tới ngài, con đã bẩm chuyện với lão thái thái. Nhưng lão thái thái nghĩ Võ An hầu phủ dòng dõi cao quý, kết mối hôn sự với họ là phúc phận của con, là may mắn của con, phu nhân Võ An hầu chẳng qua nhất thời hồ đồ, sau này khi con vào cửa tự khắc sẽ hiểu ra mà thương yêu con, bởi vậy lão thái thái khuyên con chớ bởi tức giận bồng bột mà hủy mối hôn ước này. Lão thái thái lo lắng thay con, con tất nhiên vô cùng cảm kích, nhưng nguyên do từ hôn của con không phải xuất phát từ hành động cảm tính, cứ nghĩ tới một số chuyện là con lại thấy nơm nớp âu lo, chỉ sợ sau này chính con sẽ mang tới mầm tai vạ cho họ Diêu, bởi thế bèn mạo muội cản đường ngài, nhờ ngài chỉ giúp xem, liệu lo lắng của con liệu có phải buồn lo vô cớ hay chăng.”
Cẩm Sắt tuy nói năng khách sáo, nhưng thực chất muốn chỉ ra rằng do Diêu lão phu nhân sợ đắc tội với Võ An hầu phủ nên mới bảo nàng phải khoan thứ cho bọn họ. Diêu Trạch Thanh bắt gặp ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt kiên định như thể đoan chắc rằng sẽ thuyết phục thành công của Cẩm Sắt thì bất giác dấy nỗi hiếu kỳ.
Ông nhìn chăm chú Cẩm Sắt, cất giọng hỏi: “Nếu đã vậy, con thử nói ta xem vì sao phải lo lắng.”
Cẩm Sắt tươi cười thi lễ, mặt mày toát vẻ thoải mái, nàng nói: “Thái thúc công chắc cũng biết trưởng nữ Tạ Thiền Quyên của Võ An Hầu phủ, từ lúc tiến cung tới giờ luôn được thánh sủng, đã được tấn phong làm Vân tần nương nương?”
Diêu Trạch Thanh không ngờ Cẩm Sắt bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, ông ngạc nhiên, đoạn gật đầu bảo: “Võ An hầu phủ là gia tộc công huân tôn quý, trưởng nữ ắt hẳn hiền thục đoan trang, được lòng thánh thượng đâu phải chuyện quá lạ lùng. Có lẽ Vân tần nương nương sẽ còn được xem trọng hơn nữa, phủ Võ An hầu có cô con gái như vậy, hẳn sau này còn phú quý rạng rỡ hơn giờ, giả sử Vân tần nương nương tiếp tục được tấn phong, phủ Võ An hầu chẳng phải sẽ quyền thế nghiêng ngửa kinh thành hay sao, con gả qua đó tự khắc trở thành thiếu phu nhân quyền quý, hôn sự này là diễm phúc của con, Diêu Quách thị nhận xét không sai đâu.”
Cẩm Sắt trái lại chau mày hỏi: “Con vốn cũng nghĩ như Thái thúc công. Nhưng mấy hôm trước tới chùa Linh Âm, có duyên gặp gỡ Bình Nhạc Quận chúa của Trấn Quốc công phủ, con lại cảm thấy dường như hai bên bất hòa với nhau, liệu có phải chính do Vân tần nương nương đang được lòng thánh thượng hay không?”
Diêu Trạch Thanh sửng sốt, cau mày đáp: “Hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, tài đức vẹn toàn, Vân tần hợp ý vừa lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên cũng rất vui vẻ, Trấn Quốc công phủ càng thêm thân thiết với phủ Võ An hầu, làm gì có chuyện bất hòa chứ? Con còn nhỏ dại, trước mặt ta nói năng vô ý cũng không sao, nhưng ra ngoài đừng có ăn nói hàm hồ như vậy.”
Thấy Diêu Trạch Thanh nghiêm giọng, đoán ông bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nàng liền tỏ vẻ hoang mang, thảng thốt che miệng, nhún mình thi lễ rồi ngập ngừng nói: “Thái thúc công dạy chí phải, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên vui mừng thay Hoàng thượng, có điều… Có điều quả thật Trấn Quốc công phủ và Võ An hầu phủ không hòa thuận mà…”
“Hai phủ hay bất đồng chính kiến, thường ngày không năng qua lại cũng là chuyện dễ hiểu.” Diêu Trạch Thanh tuy đáp vậy, nhưng trong dạ lại đang bắt đầu suy tính.
Dương hoàng hậu bước vào Đông cung, giữ vị trí mẫu nghi thiên hạ đã hơn 13 năm, nhưng dưới gối không con. Tuy vậy có phủ Trấn Quốc công làm chỗ dựa, dù hoàng hậu không có con vẫn có thể vững vàng trên ngôi vị ấy, có điều Đại hoàng tử mà Lệ phi sinh ra đã 11 tuổi, vốn dĩ trong những gia đình quan lại thông thường, con vợ lẽ lớn tuổi như vậy đã là mối họa tiềm ẩn, càng khỏi cần nói tới chốn hoàng cung.
Lệ phi là con thứ xuất, phụ thân nàng ta đang nhậm chức Lễ bộ Thượng thư. Đám quan viên trong triều luôn nghĩ rằng Đại hoàng tử sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, bởi vậy ai nấy đều khom lưng uốn gối nhất mực lấy lòng Lễ bộ thượng thư Triệu phủ.
Theo những gì Diêu Trạch Thanh biết, ở trong cung Vân tần luôn giao hảo với Lệ phi, nhưng lại bất hòa với Hoàng hậu. Võ An hầu phủ càng năng qua lại với Thượng thư phủ, nghe bảo Võ An hầu còn định đem thứ nữ nhà mình gả cho thứ nam nhà Triệu thượng thư.
Võ An hầu thường xuyên bất đồng quan điểm với Trấn Quốc công, mấy năm trước còn đỡ, nhưng từ khi Vân tần tiến cung làm thân với Lệ phi, vì cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng mai sau, hai phủ khó tránh cảnh trở mặt thành thù.
Diêu Trạch Thanh đương tư lự thì nghe Cẩm Sắt cất tiếng: “Hóa ra là vậy sao, nhưng… Nhưng con từng nghe ông nội bảo rằng, Trấn Quốc công là dũng tướng đệ nhất Đại Cẩm, tay nắm trọng binh, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhượng bộ ba phần, ông nội còn bảo thà đắc tội tiểu nhân còn hơn bất hòa với phủ Trấn Quốc công…”
Cẩm Sắt dứt lời, Diêu Trạch Thanh càng chau mày sâu hơn, nàng tiếp tục giở giọng ngây thơ: “Ông nội còn bảo rằng, tranh đấu giành ngôi triều đại nào cũng có, đó là việc nguy hiểm vô cùng, triều đình biến đổi liên tục, chưa tới thời điểm cuối cùng chẳng ai đoán được mệnh trời, đi sai một bước thì mất mạng như chơi, dù mọi việc có kết thúc, thì lòng vua sâu tựa bể, bất cẩn một chút là bỏ mạng ngay. Mỗi lần nghĩ tới hôn sự với phủ Võ An hầu, con lại nhớ tới lời ông nội, lòng dạ bất an khôn kể. Năm xưa khi hai bên đính ước, Võ An hầu phủ chưa hề trở mặt với Trấn Quốc công phủ, nếu con gả sang đó, chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của phủ kia ư? Hơn nữa ông nội đã từng dặn không được trở mặt với phủ Trấn Quốc công, nếu con nhất quyết theo họ thì chẳng phải thành ra không tuân lời giáo huấn của ông nội, mang tiếng bất hiếu ư? Con còn rất quý mến Bình Nhạc quận chúa tỷ tỷ, nếu bước vào phủ Võ An hầu, hẳn tỷ ấy sẽ chẳng thèm đoái hoài tới con nữa, vậy con nên làm thế nào cho phải đây… Suy nghĩ quá lung, con đành mạo muội tới tìm Thái thúc công, mong ngài chỉ giúp con với.” Cẩm Sắt dứt lời lại tiếp tục nhún nhường hành lễ một lần nữa.
Lúc này đây trong lòng Diêu Trạch Thanh ngổn ngang trăm mối, lời nói của Cẩm Sắt như một tiếng chuông cảnh tỉnh ông. Trước kia chỉ thấy Võ An hầu phủ bề ngoài hiển hách tôn quý, chưa từng lưu ý tới mối họa tiềm ẩn như vậy, bây giờ ông bất chợt toát đầy mồ hôi lạnh.
Giành ngôi đâu phải chuyện giản đơn? Nếu thành công hiển nhiên phú quý giàu sang khôn kể, nhưng thất bại thì rơi đầu cả nhà. Mấy vị đứng nơi đầu sóng ngọn gió còn khó tránh cảnh nhà tan cửa nát nữa là đám tôm tép phía dưới.
Vua nào triều thần nấy, có vị hoàng đế nào đăng cơ mà không đi liền với cảnh máu chảy thành sông? Nếu Diêu Cẩm Sắt gả cho thế tử Võ An hầu, vậy Diêu gia sẽ nghiễm nhiên dính vào guồng quay tranh đấu, dính vào phe cánh Lệ phi, tham gia trực tiếp vào cuộc chiến giành ngôi.
Hiện giờ Lệ phi thân thiết với Vân tần, nhưng nếu sau này Vân tấn tiếp tục thăng vị, lại có con nối dõi, vậy tình hình liệu sẽ còn biến đổi tới đâu?
Võ An hầu phủ đi con đường nguy hiểm, nếu thắng thì phú quý tựa như lên trời, còn Diêu gia thì ngoài việc vững vàng kết mối làm ăn buôn bán với hoàng cung, chẳng được lợi lộc gì thêm, vậy lý nào Diêu gia lại phải chịu nguy hiểm theo Võ An hầu phủ chứ.
Huống hồ, hiện giờ đương buổi loạn thế, đương kim thánh thượng bất tài mê muội, Bắc Yến ở phương Bắc lại dõi mắt chằm chằm như hổ đói rình mồi, chưa biết chừng sẽ xua binh sang, đến lúc đó Trấn Quốc công phủ tay nắm trọng binh vẫn là sự lựa chọn sáng suốt hơn.
Họ Diêu nào phải gia tộc vinh hiển tôn quý gì, dù Võ An hầu phủ thành công thì họ Diêu cũng chỉ thêm nhiều tiền tài của nả, nhưng nếu bọn họ thất bại thì họ Diêu đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng xong, chẳng tìm ra đường thoát. Nói tóm họ, bọn họ không có phúc trèo cao tới cửa quý Hầu phủ!
Nếu trước đây mọi chuyện vẫn êm xuôi, dù họ Diêu muốn từ hôn cũng khó, vì ai dám mích lòng Hầu phủ chứ. Nhưng bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện Vạn thị mưu hại Cẩm Sát, Diêu gia đang chiếm thời cơ, mặc dù từ hôn vẫn đồng nghĩa với việc đắc tội Võ An hầu phủ, nhưng vì e ngại con mắt người đời, Hầu phủ hẳn phải dè chừng, không dám thẳng thắn trừng phạt Diêu gia, vậy tóm lại việc từ hôn này phải thực hiện càng nhanh càng tốt, kẻo lại rơi vào cảnh mất bò mới lo làm chuồng.
Thấy Diêu Trạch Thanh đăm chiêu suy tư, vẻ mặt thay đổi thất thường, Cẩm Sắt tức thì đỡ lo, chỉ đứng yên chờ đợi. Nàng chọn Diêu Trạch Thanh giúp ra mặt là có nguyên do riêng.
Diêu Trạch Thanh có uy thế lớn trong nhóm trưởng bối, nếu thuyết phục được ông, vậy nàng sẽ không phải lo tới thái độ của những người khác. Hơn nữa, Diêu Trạch Thanh là con thứ xuất, năm xưa tuy chỉ được phân một phần gia sản, nhưng bây giờ sản nghiệp riêng trong tay ông liên tục sinh sôi nảy nở, lớn gấp nhiều lần, ông là người bản lĩnh lại thông minh, cả đời ngược xuôi nam bắc, cũng hiểu biết rất nhiều.
Hàng năm ông đều trích một phần gia sản để cứu giúp người trong họ, tích lũy dần uy danh. Người biết dùng tiền mua chuộc lòng người, am hiểu tinh thông như ông, chắc chắn không dễ bị tiền tài che mờ mắt, chắc chắn sẽ tường tận thâm ý của nàng.
Vả chăng, nếu nàng gả cho Tạ Thiếu Văn, tương lai những người được lợi lớn nhất dĩ nhiên là gia đình Diêu Lễ Hách, Diêu Lễ Hách theo nghiệp công danh, con trưởng Diêu Văn Bác cũng đang làm quan, còn cả nhà của Diêu Trạch Thanh lại theo nghiệp buôn bán, ông lại không có quan hệ huyết mạch thân thiết với nàng như họ. Nếu nàng trở thành phu nhân Võ An hầu, vừa không mang lại lợi ích gì cho Diêu Trạch Thanh, vừa mạo hiểm tới cả dòng họ Diêu. So sánh lợi hại như vậy, dù là kẻ ngốc cũng biết phân biệt nặng nhẹ sao cho thỏa đáng.
Quả nhiên một lúc sau Diêu Trạch Thanh định thần, nhìn Cẩm Sắt với đôi mắt tuy già nua nhưng thâm sâu, Cẩm Sắt chỉ mỉm cười đáp lại với thần sắc thản nhiên.
Diêu Trạch Thanh bật cười to, vuốt chòm râu nói: “Nha đầu, con giỏi lắm, Diêu Hồng có đứa cháu như con, tiền đồ của Văn Thanh ắt rộng mở. Con về đi, chuyện này ta sẽ lưu tâm.”
Thấy Diêu Trạch Thanh cất giọng điềm đạm, ngữ khí toát vẻ hài lòng thân thiết, trong lòng nàng đã chắc mười mươi, nàng vội nhún mình thi lễ rồi nói: “Đâu có, được Thái thúc công ra mặt giúp đỡ, tối nay con say giấc nồng được rồi. Đại ân của ngài, con nguyện ghi nhớ suốt đời.”
Diêu Trạch Thanh là người đa mưu túc trí, ông đã quyết định, vậy bước tiếp theo phải làm thế nào hẳn không cần một cô bé như nàng xen vào, bởi vậy, Cẩm Sắt chỉ lập tức tỏ lòng cảm kích ông.
Thấy Cẩm Sắt nhẹ nhõm mỉm cười, mắt sáng như sao, điềm nhiên từ tốn, không có vẻ vui mừng quá đỗi, ông càng coi trọng nàng thêm, vừa cười vừa gật đầu bảo: “Chuyện này ta sẽ thu xếp, có điều phủ Võ An hầu tọa lạc ở kinh thành, nếu muốn từ hôn thì bắt buộc phải thượng kinh, con hãy chuẩn bị kỹ lưỡng trước, sau khi xin ý tộc trưởng, ta sẽ báo cho con ngay.”
Cẩm Sắt thi lễ nói: “Hết thảy xin nhờ Thái thúc công.”
Diêu Trạch Thanh nấn ná trông Cẩm Sắt một lát, sau đó quả quyết xoay người rời đi, Cẩm Sắt dõi theo bóng ông xa dần, khẽ mỉm cười.
Nếu Diêu Trạch Thanh đã quyết, vậy chuyện từ hôn phải chủ động càng nhanh càng tốt, phải rèn sắt khi còn nóng*. Hiện giờ Thôi gia đang làm loạn chốn kinh kỳ, nếu Diêu gia không nhân cơ hội này thì còn định đợi tới bao giờ?
*Rèn sắt khi còn nóng: Bắt đúng thời cơ hành động.
Cẩm Sắt vừa mới thuyết phục thành công Diêu Trạch Thanh, chẳng ngờ tới chiều lại nghe tin Tạ Thiếu Văn bái phỏng Diêu phủ.
Buổi chiều, lúc Cẩm Sắt đang học tính sổ sách với Diêu Cẩm Hồng trong Kiều Tâm viện thì Bạch Chỉ bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, lão gia sai người tới Y Huyền viện mời tiểu thư tới thư phòng.”
Cẩm Sắt nghe vậy thì gảy tính nốt hai hạt châu, rồi đảo mắt cười bảo Diêu Cẩm Hồng: “Hôm nay Tam tỷ không được thu đủ tiền dạy học nhé, tỷ mới dạy muội non nửa canh giờ, để muội tính xem Tam tỷ phải trả lại bao nhiêu đồng nào.”
Cẩm Sắt dợm gảy bàn tính, Diêu Cẩm Hồng tươi cười nhướng mày trông, đặt tay lên bàn tính cản Cẩm Sắt rồi cười nói: “Lý nào lại thế, học trò lười nhác, thầy giáo còn phải trả lại tiền ư?!”
Cẩm Sắt bật cười khanh khách, đứng lên bảo: “Hôm nay coi như Tam tỷ được hời, ngày mai muội nhất định quấy rầy tỷ thật lâu.”
Nha hoàn Kim Bảo, Ngân Bảo thấy Cẩm Sắt cố tình bắt chước giọng điệu tính toán chi li của tiểu thư nhà họ thì cũng bật cười theo, Diêu Cẩm Hồng thuận thế giả vờ cáu kỉnh, phất tay ra chiều bảo Cẩm Sắt biến nhanh, ta đây không thèm quan tâm tới ngươi.
Cẩm Sắt nhoẻn cười rời phòng, vừa bước xuống hành lang thì thấy kiệu của Tứ phu nhân hạ xuống, nàng tiến lên thi lễ, Tiểu Quách thị vội cầm tay bảo: “Sao về nhanh thế? Thím đã dặn phòng bếp làm mấy món điểm tâm lót dạ, đang định mang tới cho chị em con.”
Cẩm Sắt đáp: “Chú sai người gọi con tới thư phòng, không hiểu có việc gì, thím chắc biết con phải về nên mới mang điểm tâm tới chứ gì.”
Cẩm Sắt chu môi hờn dỗi, Tiểu Quách thị cũng vờ giận nhéo má nàng rồi mắng: “Con ấy, càng ngày càng kén ăn, thím đang định bảo Lương ma ma gói vào đưa sang Y Huyền viện, thế mà con còn dỗi, được rồi, để thím thưởng cho đám nha hoàn vậy.”
Cẩm Sắt vội ôm chầm lấy cánh tay Tiểu Quách thị ra chiều lấy lòng, Tiểu Quách thị bèn cười nói: “Chắc do thế tử Võ An hầu tới nên chú con mới cho người tới gọi, con nên nhanh chân lên, đừng để họ phải chờ lâu, điểm tâm này lát nữa thím sẽ sai người mang về viện cho.”
Cẩm Sắt tức thì ngừng cười, Tiểu Quách thị đã biết ý định từ hôn của Cẩm Sắt từ Quách thị, giờ thấy vẻ mặt nàng như vậy, nàng ta liền cất tiếng khuyên nhủ: “Thường ngày ta thấy con thông minh lanh lợi lắm cơ mà, sao cứ nhắc tới chuyện này lại hồ đồ vậy, Hầu phủ là dòng dõi tôn quý, nếu Tam tỷ con có được hôn sự như thế, ta cũng…”
“Mẹ, ngoài trời lạnh lắm, mẹ để Tứ muội đi đi, chớ để chú phải chờ lâu.” Tiểu Quách thị còn chưa dứt câu, rèm cửa được vén lên, Diêu Cẩm Hồng khoác áo choàng lông đỏ tươi bước ra, cất tiếng xen ngang.
Tiểu Quách thị lườm lườm Diêu Cẩm Hồng rồi thả tay để Cẩm Sắt đi. Đến khi Tiểu Quách thị vào phòng, nàng ta bắt đầu buông giọng quở trách: “Tứ muội của con là đứa ngốc, con còn định ngốc hơn cả nó à. Ta muốn kết hôn sự cho con thì làm sao chứ? Nếu Tứ muội con đã quyết chí từ hôn với phủ Võ An hầu, vậy sao con không biết tranh thủ thời cơ hả? Nếu nhờ Tứ muội con nói giúp với thế tử…”
“Thì nữ nhi sẽ được thế tử xem trọng, đưa vào Hầu phủ làm di nương?” Diêu Cẩm Hồng thấy Tiểu Quách thị tiếp tục lải nhải thì sao không hiểu mẹ mình có ý gì chứ, nàng ta cắt ngang ngay, giọng điệu còn lộ vẻ buồn bực.
Tiểu Quách thị bị Diêu Cẩm Hồng chọc tức tới gắt gỏng: “Sao chỉ có thể làm thiếp thất? Đại tỷ con đang mỏi mắt chờ mong, sao con lại không muốn hả? Cha con quản lý tất cả việc làm ăn của Diêu gia, mẹ con lại một tay thu vén việc nhà, dung mạo nhân phẩm của con thua kém Đại tiểu thư ở chỗ nào? Trước kia Tứ muội con không có ý từ hôn thì chẳng nói làm gì, bây giờ nó quyết tâm như vậy, “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”*, ta tranh thủ cơ hội cho con cũng không được chắc!
*Nghĩa là có thứ gì tốt thì chỉ nên chia sẻ trong nhà với nhau, không nên để cho người ngoài hưởng lợi.
Tiểu Quách thị lý lẽ hùng hồn, Diêu Cẩm Hồng chán nản, thở dài thốt: “Mẹ à, Đại bá* là Đồng Tri lục phẩm, tương lai có thể còn thăng quan tiến chức, Đại tỷ tỷ dù sao cũng mang danh con gái nhà quan. Còn con dù giàu sang tới đâu cũng chỉ là con gái thương hộ, làm sao so sánh ngang hàng được? Võ An hầu phủ tôn quý vinh hiển, sao có thể lấy con về làm chính thất? Mẹ đừng mơ tưởng nữa, dù bọn họ dám lấy, con cũng chẳng muốn gả, nếu con bước chân vào Hầu phủ, hẳn sẽ bị người người coi thường, kể cả đám nô tài hạ nhân. Nếu mẹ thật sự muốn làm lão phu nhân nhà quan thì chi bằng đốc thúc bài vở của em trai con, tốt nhất đừng mong chờ vào con, dù con có gả được vào Hầu phủ thì mẹ cũng chẳng làm cáo mệnh phu nhân được đâu.”
*Đại bá: Bác cả.
Tiểu Quách thị càng tức đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết Diêu Cẩm Hồng nói đúng, một lát sau nàng ta bỗng bật quát: “Ngươi đúng là đứa bất hiếu.”
Diêu Cẩm Hồng điềm nhiên vừa gảy bàn tính, vừa lanh lảnh đáp: “Nói thật, nếu Tứ muội tiếp tục hôn ước, con mới coi thường em ấy, cũng chẳng muốn gần gũi thân thiết hơn. Con tự biết thân phận, thay vì cố trèo vào nơi nhà cao cửa rộng, bám vào chỗ tôn quý giàu sang, thà nắm thật chặt tiền tài trong tay còn hơn. Nếu mẹ muốn tốt cho con thì sau này kiếm một chàng trai ở rể là xong, con gái sẽ cảm kích mẹ cả đời.”
Tiểu Quách thị dở khóc dở cười, nghiến răng bảo: “Ở rể cái gì chứ? Em trai con thì vứt vào đâu hả, kiếm một chàng ở rể cho con, vậy tương lai còn ai dám gả vào đây, những đứa em gái khác của con chẳng lẽ cứ trơ mắt để như vậy! Hơn nữa, loại ở rể thì có gì tốt? Nếu không phải nghèo khó thì cũng là trong người mắc bệnh khó nói…”
Diêu Cẩm Hồng chẳng qua thuận miệng nói ra, thấy Tiểu Quách thị lại bắt đầu càm ràm thì đặt sổ sách xuống, tới dựa sát vào Tiểu Quách thị.
Danh Gia Vọng Tộc Danh Gia Vọng Tộc - Tố Tố Tuyết