In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 468 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hi Nhi hảo mê người 21. Trại Đạt Mỗ
Trại Đạt Mỗ nằm trên vùng đất thảo nguyên cách biên giới Minh quốc hơn 120 dặm. Trải qua tám ngày lộ trình, đi qua một quả núi cao hùng vĩ thì trước mặt thổi tới một cơn gió mát xen lẫn mùi vị cỏ xanh đậm đà nhắc nhở cho bọn họ biết là đã đi vào đại thảo nguyên mênh mông.
Đây là lần đầu tiên Phi Nhi nhìn thấy thảo nguyên, đôi mắt biếc tràn đầy vẻ hưng phấn. Đột nhiên nàng cảm giác được hai mắt không đủ dùng, giá mọc thêm nhiều hơn mấy cái thì thật tốt.
Nơi này trời đặc biệt xanh, không khí trong lành, nhìn không thấy điểm cuối. Trên đời này, một cõi xanh biếc cả ngàn dặm, lại thêm rất nhiều đồi núi nhỏ xanh thẫm. Nhưng giữa một vùng xanh ngút ngàn như vậy có những đàn dê, đàn ngựa hắt lên màu trắng như tuyết, tựa như những chiếc thuyền đang lênh đênh giữa biển cả rộng lớn. Thảo nguyên mênh mông, sức sống hừng hực, sức sống tràn trề.
Ngoài ra thỉnh thoảng còn vọng tới những tiếng leng keng như chuông ngân. Các thiếu nữ du mục cưỡi tuấn mã, dáng người duyên dáng nổi bật giữa màu xanh của trời và màu xanh hoa cỏ, vui đùa đuổi đàn ngựa rong ruổi tạo nên những tràng dài âm thanh đuổi ngựa cùng tiếng cười vui.
Loại cảnh sắc này thật sự làm Phi Nhi thán phục không thôi, nàng thoải mái nhắm mắt lại để tận hưởng sự yên tĩnh giữa chốn mênh mông.
“Yên Chi tỷ tỷ!”
Từ xa, một đám thiếu niên đang vung roi ngựa, cưỡi những con ngựa cực kỳ cao to, đang phấn khởi phi về hướng bọn họ.
Yên Chi vui mừng vẫy cánh tay với bọn họ, há miệng lớn tiếng gọi: ”Tạp Kỳ, đi nói cho Đạt Y Đồ, ta đã tìm được giải dược!”
“Oa! Tô Đan được cứu rồi! Tô Đan xinh đẹp được cứu rồi!”
Lập tức, toàn bộ đám thiếu niên đều bắt đầu vui vẻ hô to rồi lập tức quay đầu ngựa lại. Một nhóm người nhằm phía lều vải lớn nhất, một nhóm người khác đi theo bên cạnh xe ngựa. Thảo nguyên tĩnh lặng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên: tiếng hoan hô, tiếng cười lớn, tiếng vó ngựa xen lẫn vào nhau thật là sung sướng.
Mọi người phát hiện Phi Nhi ở trên xe, thấy trên mặt nàng có vài vết máu đỏ sậm thì vội nhăn mày. Cô gái nhỏ xinh, vui tươi như thế, là kẻ nào nhẫn tâm làm nàng bị tổn thương thành ra thế này?
Trong đó một thiếu niên khá lớn tuổi không nhịn được dò hỏi: ”Yên Chi tỷ, nàng ta là ai?”
“Nàng là tân nương do ta nhặt về.”
“Tân nương?”
“Tân nương của ai?”
“Hì hì... Chẳng lẽ là tân nương của Đạt Y Đồ sao?”
“Yên Chi tỷ, Đạt Y Đồ sẽ đè chết nàng ta!”
“Bại hoại!”
“Ha ha ha!”
Tất cả mọi người bắt đầu lấy Phi Nhi để vui đùa. Phi Nhi thì chỉ tò mò nhìn nụ cười của bọn họ, lại quay đầu sang nhìn qua Yên Chi mà hoàn toàn không hiểu những lời bọn họ nói.
Yên Chi trợn mắt nhìn bọn họ mà nhắc nhở: ”Đừng bắt nạt người ta nghe không, ta sẽ tức giận.”
“Hắc hắc! Nếu như Đạt Y Đồ không cần tân nương này thì Yên Chi tỷ cứ đem nàng ta tặng cho ta đi.”
“Ngươi nghĩ hay nhỉ!” Toàn bộ thiếu niên đều đẩy Đạt Nhĩ Mục một cái làm con ngựa sợ đến nhắc cả chân trước lên rồi lớn tiếng hí vang.
Cả người Phi Nhi chấn động, mắt biếc tràn đầy kinh hoảng. Mọi người biết là đã hù dọa nàng thì vội vàng thu lại nụ cười, lo lắng nhìn nàng.
Yên Chi lập tức vỗ vỗ bả vai nàng mà trấn an:
“Đừng sợ, những con ngựa này là bọn hắn nuôi từ lúc mới đẻ đến bây giờ, rất có linh tính nên sẽ không xằng bậy.”
“Muội cũng thay người nuôi ngựa đỡ đẻ rồi.” Ai đó ở bên cạnh xoa khăn tay.
“Có thật không?” Yên Chi kinh ngạc nhìn nàng ”Phi Nhi cũng nuôi ngựa?”
“Anh của muội nuôi, anh ấy không uội cưỡi, nói là chờ sau khi muội lớn lên thì sẽ ột con ngựa nhỏ.”
“Ha hả... Đợi lát nữa bảo Đạt Mộc Tề đưa một con ngựa nhỏ uội, được không?”
“Có thật không?” Mắt biếc bỗng dưng tỏa sáng, hưng phấn mà nhìn Yên Chi. Còn đôi tay bắt chéo ở trước ngực, chờ mong nàng xác nhận lại lần nữa.
“Ừ, Yên Chi không nói dối!”
“Cám ơn Yên Chi tỷ!”
Khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên nụ cười ngọt ngào, đám thiếu niên bên cạnh cũng vui mừng mà hoan hô cùng với nàng rồi vội vàng mỉm cười hiền lành với nàng, còn ánh mắt không dời đi nổi.
Thật là một thiếu nữ đáng yêu!
Xe ngựa dừng ở bên ngoài lều vải lớn nhất trại Đạt Mỗ. Vì e ngại Phi Nhi có thương tích trong người nên Yên Chi ôm lấy nàng đi vào lều vải. Đám thiếu niên cũng không vào theo mà chỉ chơi đùa hoạt động bên ngoài lều trại.
Trong lều vải có hai nam nhân cao lớn đang ngồi, Phi Nhi nhận ra một người trong đó. Nàng đã gặp lần trước tại bờ sông Duyên Phận khi người ấy cứu hai đứa trẻ. Còn một người khác thì hơi hao hao giống hắn, hẳn là anh em rồi.
“Yên Chi!”
Nam nhân mà nàng không nhận ra thấy Yên Chi đi tới thì vội vàng hưng phấn ra nghênh đón, nhưng hắn thấy trong lòng nàng có thiếu nữ nên hắn ngừng động tác ôm.
“Nàng ta là?”
“Bằng hữu của ta – Phi Nhi.”
“... Bằng hữu này nàng biết từ khi nào? Trại Đạt Mỗ không thể để người ngoài vào.”
“Trên đường nhặt được. Trại Đạt Mỗ không phải muốn chọn phi sao? Coi như nàng ta là một người.”
“Cái gì? Nàng bảo cô ta đến tranh đoạt vị trí Vương phi với nàng?”
“Cắt! Không chỉ có anh tuyển, đại ca Đạt Y Đồ cũng tuyển mà. Hơn nữa, đối với vị trí Vương phi ta không có hứng thú nên đừng có nói khó nghe như vậy.”
“Nàng!”
Trong khi hai người đấu võ mồm, Phi Nhi cùng Đạt Y Đồ nhìn nhau. Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua một vẻ tò mò, không lý giải nổi vì sao nàng lại ở cùng một chỗ với Yên Chi? Nàng không phải Vương phi của Diêm Vương sao?
Có điều lúc hắn ở Minh thành thì tuyệt không có nghe nói Diêm Vương lập phi, nhưng lúc ấy Diêm Vương cũng không hề phủ nhận thân phận của nàng, vậy đó là có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là thị thiếp của Diêm Vương?
Nghe nói thị thiếp của Diêm Vương nhiều không kể xiết, mà ngay cả nữ đế Tuyệt Lãnh Hương cũng là tình nhân của hắn.
Phi Nhi nhìn thấy hắn đang suy đoán về mình thì nháy mắt mấy cái, tự nhiên nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Đạt Y Đồ bỗng nhiên sửng sốt, mày kiếm nhướn lên rồi chuyển hướng nhìn, hắn cầm chén rượu lên mà uống cũng không trả lời nàng.
Đạt Mộc Tề liếc mắt ngắm nhìn thiếu nữ rồi hỏi Yên Chi với vẻ không vui: ”Cứ thế này, ta nói nàng muốn ôm cô ấy tới khi nào?”
“Mắc mớ gì tới ngươi? Cô ta không nặng.”
“Ngươi!” Đạt Mộc Tề cố ghìm tức giận ”Trở lại chuyện chính, giải dược đâu? Tô Đan vẫn còn hôn mê đó.”
“Ừ, đúng...” Yên Chi giang tay ra trao Phi Nhi cho Đạt Mộc Tề ”Ôm hộ một lát.”
“...” Đạt Mộc Tề theo bản năng giang hai tay tiếp nhận Phi Nhi có thương tích.
Động tác thô lỗ làm đụng vào vết thương tương đối nghiêm trọng phía sau lưng của Phi Nhi, làm cho Phi Nhi than nhẹ một tiếng, đau đớn nhăn mày lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt. Nàng cắn chặt môi dưới.
Yên Chi lấy giải dược từ hầu bao ra, vừa nhìn sắc mặt của Phi Nhi trắng như tờ giấy thì lập tức mắng ầm lên:
“Anh thật là đại quê mùa, cũng không thể nhẹ nhàng hơn sao? Sau lưng nàng ta có vết thương đòn roi còn không kịp bình phục!!”
“... Nàng không nói làm sao ta biết!”
“Chết tiệt!” Yên Chi cầm tay Phi Nhi kéo lên trên vai mình, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nàng ”Mau gọi người tới lều vải của ta. Nếu như vết thương của nàng há miệng thì ta vĩnh viễn cũng sẽ không để ý tới ngươi!” Nói xong, rồi vội vàng chạy khỏi lều vải.
“Này! Yên Chi, này...”
Đạt Mộc Tề ảo não hừ một câu, xoay người đi sang chỗ khác đem bình thuốc đưa cho Đạt Y Đồ rồi nói: ”Đại ca, ca đi xem qua Tô Đan, đệ đi lấy thuốc chữa thương cho nha đầu kia.”
“Dùng cái này đi.” Đạt Y Đồ lấy từ ống tay áo ra một cái bình làm bằng bạch ngọc rồi đặt ở trên bàn.
“Chà! Đây không phải là Thánh Phong Tán sao? Bảo bối của đại ca sao có thể tùy tiện đưa cho người khác dùng, ca lại không nhận nữ nhân kia.”
“Nàng ta không phải là bằng hữu của Yên Chi sao?”
“... Không phải đệ không biết Yên Chi. ’Nhiệt tình’ của nàng ta sớm muộn sẽ làm trại Đạt Mỗ có đông đảo người từ nơi khác đến.”
“Ta từng gặp mặt một lần với với nữ nhân kia nên biết trượng phu (chồng) của nàng.”
“À, thì ra là thế!” Đạt Mộc Tề lúc này mới cầm lấy bình thuốc, ”Ta đi trước đây.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi lều vải.
Đạt Y Đồ tiếp tục cầm lấy cái chén, nhấm nháp rượu được hâm nóng mà rơi vào trầm tư...
Edit & beta: Panpan ^^
Phi Nhi hảo mê người 22. Ta có thể khóc thì thật là tốt
Yên Chi nhanh chóng ôm Phi Nhi vào lều vải của mình, vừa mới vén màn trướng lên đã nhìn thấy ba thiếu niên đang ngồi ở trên thảm, có vẻ như là đã chờ lâu. Vừa nhìn thấy Yên Chi đi vào, cả ba thiếu niên lập tức đứng lên cười ha hả nhìn bọn họ.
Yên Chi dè dặt đặt Phi Nhi ở trên thảm bên cạnh, rồi liếc mắt ngắm bọn họ: ”Ba người các ngươi rất rảnh rỗi?”
“Hơi hơi.”
“Không có chuyện gì để làm.”
“Đúng đúng!”
“Vậy được rồi!” Yên Chi xoay người lại, phân phó:
“Đạt Nhĩ Mục, ngươi giúp ta mang chậu nước sạch đến. Tạp Kỳ, đi sang bên phía Đạt Mộc Tề xem có quần áo nữ sạch sẽ không. Tắc Khách, ngươi đi nấu sữa dê đem lại đây.”
“... A.” Ba người sửng sốt rồi xoay người liền đi ra khỏi trướng.
“Ba tên ngốc!” Yên Chi mắng nhỏ một câu rồi mở quần áo của Phi Nhi ra để xem xét vết thương trên người.
Phi Nhi nhìn chăm chú vào nàng mà nhẹ giọng hỏi: ”Yên Chi tỷ, làm sao mà một chút sức lực muội đều không có?”
“Trong người muội có một loại độc tên là Giải Công Tán, phỏng đoán có người hoài nghi võ công của muội cao cường, sau khi hạ dược, ném muội xuống núi còn đấy muội vào tử địa, không uội còn đường sống.”
“... Muội cũng không có võ công mà.”
“Nhưng muội quả thật kỳ lạ “ Yên Chi đánh giá thân thể của nàng ”Da thịt trắng đến gần như trong suốt, cánh trong suốt, tai nhọn, dung nhan tuyệt vời, trên đời này tuyệt đối không tìm được người thứ hai.”
“Ách...” Phi Nhi được Yên Chi khen mà khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cúi nhìn xuống đầy thẹn thùng.
“Đúng rồi, thấy vương tuyển phi thì có hứng thú không?”
“Muội?” Phi Nhi kinh ngạc mở to mắt ”Muội, muội... muội tuyển?”
“Chẳng lẽ là tỷ à?”
“... Không được, muội phải đi về tìm cha.”
“Ai, vẫn còn là cô gái nhỏ chưa rời nổi cha mẹ.” Yên Chi mỉm cười lắc đầu.
Đôi mắt biếc thoáng qua một vẻ đau thương mà nói thực tiếc rẻ: ”Cha muội đã chết từ rất lâu, thật vất vả để tìm được cha mới, cho nên... muội rất muốn ở chung một chỗ với cha.”
Yên Chi bỗng nhiên sửng sốt, giờ mới biết được người cha bây giờ của Phi Nhi cũng không phải cha đẻ thì trong lòng áy náy, vội vàng kéo nàng vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi: ”Đừng buồn nữa, chờ khi tuyển phi kết thúc thì ta lập tức gọi người mang hộ thư đến để cha muội tới đón muội.”
“Cám ơn! Cám ơn Yên Chi tỷ.”
“Ừ... lại đây! Nằm xuống, để ta xem mấy vết thương phía sau lưng.”
“A.” Phi Nhi lại cứ nằm ở trên thảm, đầu gối trên cánh tay.
Màn cửa lều đột nhiên bị xốc lên, bóng hình cao lớn của Đạt Mộc Tề tiến vào. Đầu còn chưa lộ ra hết thì một cái chén đã nhằm hắn ném tới.
“Bốp!”
“Ái chà!”
“Vụt!” Yên Chi nhanh chóng cầm lấy chăn đắp lên người Phi Nhi rồi trừng mắt nhìn Đạt Mộc Tề: ”Muốn chết à, đi vào lều cũng không nói một tiếng.”
“... Ta đến để đưa thuốc.” Đạt Mộc Tề liếc mắt thoáng nhìn thấy hai bắp chân trắng nõn thì vội vàng quay đầu.
“Đặt dưới đất, cút đi!”
“Ngươi!”
“Lại cãi hử, ta phế ngươi giờ!”
“Hì hì!” Phi Nhi thấy hai người bọn họ vừa thấy mặt liền đấu võ mồm thì không nhịn được mà cười trộm. Bị Yên Chi và Đạt Mộc Tề đồng thời quay lại nhìn thì nàng vội vàng lắc đầu vô tội.
Khóe miệng Đạt Mộc Tề giật nhẹ rồi xoay người đi ra khỏi lều vải.
Chỉ chốc lát, ba thiếu niên đã đem đến tất cả các thứ Yên Chi cần rồi đặt ở trước mặt nàng. Yên Chi bảo bọn hắn ngồi yên lặng đừng có nhìn sang, bằng không thì cút đi.
Ba thiếu niên gật đầu, ngồi ở trên thảm đưa lưng về phía bọn họ. Muốn làm bằng hữu với thiếu nữ đáng yêu thì đương nhiên phải biết nhẫn.
Yên Chi biết bọn họ sẽ không quay đầu lại nên mở chăn ra, dùng khăn tay ướt rửa sach vết thương phía sau lưng Phi Nhi. Nàng nhìn thấy vết thương ghê người, qua nửa tháng mà còn không khép lại, ngay cả da thịt chung quanh đều trở nên đen sì. Hẳn roi kia không chỉ có ngâm muối mà còn tẩm độc. (dã man quá >.< )
Thật là kẻ ác độc.
May mắn hai cánh không bị tổn thương chỗ nào, vị trí yếu ớt như thế nếu như bị tổn thương thì nhất định sẽ rất đau.
Nàng dời mắt đi thì thoáng nhìn thấy Phi Nhi xiết chặt hai nắm tay, cắn chặt môi, từ trong miệng vẫn còn phát ra tiếng nghiến răng kêu ”ken két” thì đáy lòng không khỏi bội phục thiếu nữ nhìn thì như chưa trưởng thành nhưng lại vô cùng kiên cường.
Đạt Nhĩ Mục cảm giác bầu không khí phía sau có vẻ nặng nề thì bất giác ngoái lại liếc mắt, phát hiện Phi Nhi sắc mặt tái nhợt, mày cau lại thì biết, nhất định là vết thương rất đau.
Đạt Nhĩ Mục không đành lòng nhìn tiếp nên quay đầu lại rồi nhắc nhở một câu: ”Yên Chi tỷ, bảo Phi Nhi hát đi.”
“... lại còn ca hát?”
“Ừ “ Đạt Nhĩ Mục gật đầu ”Đại ca lúc chữa thương thì cũng không phải vừa đọc binh thư, vừa để Vu sư ( thầy mo) bôi thuốc sao?”
Yên Chi hai mắt sáng ngời, điều này có vẻ là một biện pháp tốt để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng ta đối với vết thương, như vậy cũng sẽ không đau đớn như thế nữa.
Yên Chi vì vậy nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi Phi Nhi: ”Phi Nhi có biết hát không?”
“Hả? Biết... biết mà.”
“Vậy thử hát cho Yên Chi tỷ cùng ba vị bằng hữu nghe một bài, được chứ?”
“Ca hát?” Phi Nhi quay đầu đi, nhìn qua một cái cửa sổ nhỏ duy nhất của lều vải, nhìn sắc trời sắp sửa tối thì nhớ lại gương mặt tuấn tú yêu chiều kia, nhớ vòng ôm ấm áp trong ngực, lại còn cả đôi mắt hấp dẫn mê người kia.
Trong đầu thoáng qua một bài hát cũ, đầu lưỡi hông hồng liền liếm liếm đôi môi rồi nhẹ giọng hát lên:
“Thời thơ ấu của ta, thời khắc phóng khoáng ồn ào, mọi người bên ta, tất cả đều ca hát để chung vui cùng ta...”
Yên Chi thừa dịp lúc nàng ca hát liền nhanh chóng mở hộp thuốc chữa thương ra. Một mùi thơm ngát thổi qua làm làn môi đỏ mọng thoáng mỉm cười. Đạt Y Đồ lại không tiếc dùng Thánh Phong Tán?
Không nghĩ nhiều nữa, nàng đổ một ít vào khăn tay sạch sẽ rồi nhẹ nhàng xoa lên trên vết thương. Một làn khói nhẹ nhàn nhạt nổi lên, vết thương lập tức bốc lên những bọt nước trắng cùng với mùi thối khó ngửi.
”Thời thơ ấu đã qua, ta có cuộc sống của mình, ý nghĩ mới thì có bài hát mới, tùy hứng và xúc động.
Vào những lúc không cách nào kiềm chế, ta quên là vẫn còn có những bài ca như vậy. Bầu trời tối đen, mưa đen sắp rơi, bầu trời tối đen ảm đạm...”
“Yên Chi tỷ, đệ đi... Nhà vệ sinh.”
“Đệ... đệ đi uống nước.”
“...” Đạt Nhĩ Mục nhìn hai đồng bạn chạy trối chết, trong khóe mắt cũng lóe ra giọt nước mắt.
Không nghĩ tới Phi Nhi hát lên thì tất cả mọi người đều khóc...
”Mỗi ngày ta đi đều phải đối mặt với những lối rẽ, ta nhớ lại hạnh phúc nho nhỏ thưở ấu thơ tốt đẹp đơn thuần đã qua.
Yêu luôn làm cho người ta khóc, làm cho người ta cảm giác là chưa đủ. Bầu trời quá lớn nên không thấy rõ lắm, thực cô đơn...”
“Đừng hát nữa!” Đạt Nhĩ Mục vụt đứng lên, đưa lưng về phía bọn họ, xiết chặt hai nắm tay mà toàn thân run rẩy.
Có điều giọng hát buồn đau kia tuyệt không dừng lại:
”Vốn là bà ngoại đã sớm nói cho ta nghe, dưới mưa rào cũng phải dũng cảm đi tới.
Ta tin tưởng tất cả đều sẽ bình yên, hiện tại ta muốn về nhà...”
“Phi Nhi...” Yên Chi rung động nhìn nàng. Phi Nhi rất nhớ tới cha, nhưng nàng lại không chảy xuống một giọt nước mắt.
Mắt biếc chớp chớp quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Yên Chi, Phi Nhi khẽ nở một nụ cười buồn bã mà nói bất đắc dĩ:
“Nếu như muội có thể khóc thì thật là tốt biết bao.” (TT__TT)
Bỗng dưng, Yên Chi đau lòng nhắm mắt lại, rồi để chảy xuống một giọt nước mắt đồng tình...
Đản sinh vương phi Đản sinh vương phi - Đoan Mộc Đồng