When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 468 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
dit & beta: Panpan ^^
Phi Nhi hảo mê người 13. Phụ vương có thể hôn!
“Con còn có vết thương trong người, làm sao có thể chịu đựng những đau đớn hàng ngày ( cuộc sống khổ luyện) được? Chờ phụ thân trở về rồi chơi với con, được không?”
“Không! Con cũng đi, con có thể bảo vệ Đa Duy.”
“…… Phi Nhi, đừng tùy hứng, ngoan ngoãn ở lại đi!”
Diêm Vô Xá kiên quyết để lại một câu, giúp nàng ngồi xuống rồi quay đầu bước đi.
Hắn sợ chính mình mất đi nguyên tắc nên không muốn cùng nàng tranh luận nữa, sủng ái nàng quá mức là loại hành vi khôngcó trách nhiệm, sẽ làm nàng mất đi năng lực tự lập.
“Đa Duy, cha không thương Phi Nhi sao?”
Bóng hình cao lớn đang muốn rời đi chợt đứng sững lại, cả người cứng ngắc mà không biết trả lời như thế nào.
Yêu? Giữa bọn họ có thể sử dụng đến từ “yêu” sao?
Phụ thân và nữ nhi yêu nhau?
Dường như vào giờ khắc này, hắn cực kỳ chán ghét loại tình yêu này, không muốn có loại yêu này với nàng!
“Ta không thương con!”
Diêm Vô Xá lạnh lùng trả lời rồi tiêu sái rời đi, chỉ để lại phía sau nỗi tuyệt vọng cực độ đang rung động trong lòng ……
Vừa bước ra cửa, khóe mắt đảo qua một bóng người lén lút bên cạnh thì Diêm Vô Xá nhíu mày gầm nhẹ: “Nương, nương nghe lén!”
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, con hại chết người của con rồi!”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Diêm Vô Xá một cái rồi vội vàng đi vào phòng để an ủi tâm linh yếu đuối đang bị thương kia.
Diêm Vô Xá không tiếp thu vì hắn nghĩ mình không làm gì sai, đứa nhỏ này không thể quá sủng ái nàng, chiều chuộng nàng, khiến cho nàng cố ý làm bậy, để rồi sớm hay muộn sẽ có một ngày trèo lên đầu mình ngồi. Vả lại, đi tìm kiếm Xích Long kiếm là việc nguy hiểm, nàng vừa chịu vết thương trên người, nhỡ có điều gì ngoài ý muốn sẽ làm cả đời này của hắn muốn hối hận cũng không kịp.
Lão phu nhân đi vào, đến bên cạnh Phi Nhi thấy nàng thương tâm thì vô cùng đau lòng, vội vàng ôm lấy nàng, bà nhẹ giọng nói: “Đừng trách phụ thân cháu, nó có tính bướng bỉnh, dám làm không dám nhận.”
“Bà nội!”
Thủy mâu lệ tuôn như mưa khiến người nhìn thấy đều đau xót, lão phu nhân đau lòng ôm lấy nàng.
“Ngoan, bà nội sẽ bắt nó phải hối hận.”
“Thật chứ?”
Phi Nhi vừa nghe, vội vàng kinh ngạc há hốc miệng thành một chữ “o” mà nhìn bà nội.
Chẳng lẽ bà nội muốn giáo huấn phụ thân sao?
“Hắc hắc! Bà nội này khắc có diệu kế, đêm nay chúng ta……”
Lão phu nhân luyến thoắng ở bên tai Phi Nhi một hồi, nghĩ đến tiểu nha đầu nghe xong sẽ đỏ mặt. Ai biết nó so với chính mình còn hưng phấn hơn cứ sốt ruột gật đầu như giã tỏi, giống như ước gì lập tức nuốt con bà vào bụng.
Bất quá, con chưa cam chịu thì con dâu này của bà là đã định rồi!
……
Trước bữa tối, Diêm Vô Xá từ trong cung trở về gấp, tuy rằng đã cố hết sức khước từ nhiệm vụ này để ở nhà với Phi Nhi, chờ tâm tình nàng tốt hơn thì mới đi. Nhưng Tuyệt Lãnh Hương vẫn cứ lấy lý do “ vì an nguy Minh Quốc“ nên thân là thần tử, vua có lệnh không thể không theo. Ba đời Diêm gia đã gắng sức vì Minh Quốc, phò tá quân vương, đến thế hệ này của hắn cũng không muốn bị mang tội phụ lòng quân vương, nghịch thần tặc tử, nên đành phải gật đầu đáp ứng.
Tuyệt Lãnh Hương thật ra phối hợp đối xử nhẹ nhàng, cho phép hắn ngày kia mới khởi hành, như vậy mới giảm bớt dáng vẻ không vui của Diêm Vô Xá, nên tâm tình hắn hơi chuyển biến tốt. Nhưng lại nghĩ đến phải xa rời “con gái“ thì dù như thế nào hắn cũng đều không vui.
Sau khi Diêm Vô Xá trở lại phủ, chuẩn bị đi xem vết thương của Phi Nhi, lại nhân tiện gọi nàng cùng nhau ăn cơm. Lúc đi qua vườn hoa thì thoáng nhìn thấy bên cạnh bóng dáng nhỏ xinh có một nam nhân mặc quần áo màu trắng đang ngồi xổm dưới đất không biết định làm gì.
Làm cho hắn phát điên là, tiểu nha đầu này lại mặc mỗi cái yếm, để trần cả nửa người trên. Dải băng xiết chặt phía sau lưng,đôi cánh trong suốt cánh giấu đi không để lộ một vết tích nào.
Trước kia Diêm Vô Xá mặc kệ nàng gần gũi cùng nam nhân khác như thế nào, chủ yếu là hắn đã nói rõ với nàng: ở bên ngoài không thể để lộ ra thân thể của mình. Nha đầu kia thì hẳn là việc không đáng lo, nhưng còn ……
Trong đầu còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy Phi Nhi đột nhiên hưng phấn mà vươn tay chụp lấy hai má của tên kia, hôn lên má hắn ”chút” một cái rồi cao hứng nói: “Oa! Ngươi giỏi quá nha!”
“Ách…… Đâu có, đều là…… Ơ! Anh họ, anh đã về!”
Diêm Mẫn thoáng nhìn thấy Diêm Vô Xá phía sau Phi Nhi thì lập tức đứng lên. Hắn còn vội vàng kéo Phi Nhi định giúp nàng chùi sạch sẽ bùn đất trên tay.
Ai biết một cánh tay to vật lôi Phi Nhi đi, trong con ngươi đen láy xẹt qua một thoáng tức giận mà nói nhỏ: “Mẫn nhi cứ đi chơi, ta có việc muốn nói với Phi Nhi.”
“Vâng!”
Diêm Mẫn mỉm cười gật đầu, Phi Nhi vẫn không sợ chết vẫy tay với hắn, tươi cười ngọt ngào thật đáng yêu: “Đợi lát nữa lại giúp ta trồng hoa nha.”
“Ừ.”
Diêm Mẫn hoàn toàn mê mệt với sự chân thật của nàng, liên tiếp gật đầu đáp ứng.
Nhìn thấy một màn trước mất, Diêm Vô Xá càng nổi trận lôi đình mà bước nhanh hơn, nhất định phải nói rõ ràng cho nàng hiểu: nữ nhân cùng nam nhân là không thể như vậy, không thể cứ thế tới gần, lại thân mật như thế.
Đột nhiên lại nàng lại ưa thích tên Diêm Mẫn đáng ghét kia với gương mặt trẻ con hồn nhiên, chẳng lẽ hắn lại không thể giúp nàng trồng hoa sao? Không để cho đi tìm nam nhân khác!!
Không! Tiểu nam hài cũng không được!
Diêm Vô Xá liền lôi Phi Nhi về trong phòng, ấn nàng ngồi xuống ghế rồi thật sự nghiêm túc túm lấy bả vai của nàng mà nói nhỏ:
“Phi Nhi, không thể để cho nam nhân xa lạ hôn lên môi của con, có hiểu không? Cho dù con hôn nó cũng không được!”
Tạm thời cứ coi như Diêm Mẫn là nam nhân xa lạ! (_ _!)
“Phụ vương thì sao?”
“…… Phụ vương thì khác, phụ vương có thể …… Uh!”
Diêm Vô Xá còn chưa nói xong thì khuôn mặt tuấn tú đã bị che kín, đôi môi đỏ mọng áp sát, cái lưỡi đinh hương linh hoạt thừa dịp hắn đang cực kỳ kinh ngạc mà tiến vào lãnh địa của mình, tùy ý hút hết hương vị, ý đồ khơi gợi sự cuồng dã của hắn.
Diêm Vô Xá bị một màn câu dẫn này, sự nhẫn nại suốt buổi tối lập tức như tro tàn lại cháy, cánh tay to bỗng dưng kéo nàng vào trong lòng. Đầu lưỡi nhẹ lướt qua răng nanh của nàng rồi hút lấy đầu lưỡi non mịn, trơn bóng. Lần lượt dây dưa làm cảm giác hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề.
Khóe miệng lại nhếch lên một đường cong tà ác, đầu lưỡi dần dần rời ra rồi lướt xuống vạt áo trước ngực Diêm Vô Xá. Cái lưỡi từ cổ của hắn cứ thẳng một mạch hướng về phía trước, để lại một sợi chỉ bạc kiều diễm óng ánh mị tình. Nàng tà ác cắn vành tai, dùng đầu lưỡi khiêu khích, dùng răng nanh cắn cắn mà cảm thụ toàn thân Diêm Vô Xá đang run run kịch liệt.
“…… Đợi chút, Phi Nhi, nơi đó không thể hôn …… Chết tiệt!”
Diêm Vô Xá rốt cuộc nhịn không được, không để ý tới khái niệm thế tục, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn cất bước đi đến bên giường. Hắn còn nhớ rõ vết thương phía sau lưng nàng nên nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường.
Môi đỏ mọng gợi lên một nét tươi cười hơi tà ác, mắt biếc lóe lên. Đạt tới hiệu quả là tốt rồi, không cần rất nghiêm túc.
Phi Nhi hơi hơi đẩy Diêm Vô Xá ra rồi đáng thương hề hề chu miệng: “Đa Duy, Phi Nhi muốn đi nhà vệ sinh!”
“……”
“Nhanh, nhanh, nhanh lên! Mau mau mau!”
“…… Au!”
Diêm Vô Xá không đi để ý tới dục hỏa thân thể tăng vọt, khoác vội trường bào, lập tức ôm lấy nàng rồi hai người lao ra khỏiphòng!
“Hì hì, mau mau!”
“…… Cái đồ tiểu yêu tinh này!”
Đản sinh vương phi Đản sinh vương phi - Đoan Mộc Đồng