Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 33
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ầng trệt của Thiên Thần Sa Ngã nhộn nhịp người chơi. Trong suốt thời gian chờ Temple phục hồi và thiếu vắng các cuộc đấu để đặt cược, các thành viên câu lạc bộ đã hoàn toàn bằng lòng với việc ném tiền của mình vào những quân xúc xắc cùng các lá bài. Khi việc đặt cược ngày càng thu hút, Thiên Thần cũng ngày càng sẵn lòng hơn để đáp ứng mọi nhu cầu, và toàn thể thành viên, từ những người hầu, người hồ lì, người đồng hành đến đầu bếp, đều sẵn sàng thực hiện điều đó.
Temple băng qua lối vào dành cho những chủ nhân của câu lạc bộ, với Lavender cuộn tròn trong vòng tay, thẳng tiến vào sảnh chính của sòng bạc, ánh mắt lướt qua đám đàn ông chỉn chu trong trang phục được cắt may hoàn hảo, tất cả đều đang có nguy cơ đánh mất toàn bộ tài sản vào tay sòng bạc nhưng vẫn thích thú tận hưởng từng giây cảm giác ấy. Vào bất kỳ đêm nào khác, lẽ ra anh sẽ rất hào hứng với cảnh tượng này. Lẽ ra anh sẽ tìm Cross và hỏi anh ta về số tiền thu được trong buổi tối hay chơi một hai ván xì dách.
Nhưng đêm nay, anh lại thơ thẩn bên ngoài căn phòng trong im lặng. Giận dữ. Giận dữ vì bây giờ, phần còn lại của tầng lớp quý tộc dường như đã chấp nhận anh, họ nghiêng đầu và vỗ vai anh để thừa nhận sự thật ấy. Một lần nữa, anh lại là một trong số họ, tựa hồ mười hai năm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng điều đó không quan trọng. Chẳng có gì quan trọng cả nếu như anh không thể tìm thấy cô. Cơ thể anh đau nhức sau một ngày dài ngồi trên lưng ngựa trong mưa, sau cuộc tìm kiếm cô vô ích, tựa như tìm kiếm một cây kim tuyệt đẹp trong đống cỏ khô bẩn thỉu của London giữa tháng Mười hai. Anh đã đến trại trẻ mồ côi, rồi văn phòng của West, và lại quay về trại trẻ. Anh đã kiểm tra các bưu điện, trả tiền cho người giám sát ở đó để nhận thông tin về các khách hàng của ông ta trong ngày, sợ rằng cô có thể đã sớm rời khỏi thành phố.
Có một cặp đôi bỏ trốn gia đình và hai quý ông rời North Road để đến Scotland. Nhưng, mặc dù rõ ràng người phụ nữ bỏ trốn đó khá xinh đẹp, người giám sát bưu điện đã quả quyết với anh rằng cô ta không có mái tóc nâu vàng, còn đôi mắt thì hoàn toàn bình thường. Cô ta không phải là Mara.
Lẽ ra anh nên cảm thấy hạnh phúc vì cô vẫn ở đây. Nhưng thay vào đó, anh lại rất tức giận vì cô đã dễ dàng biến mất. Chẳng có chút dấu vết nào về cô. Tựa hồ cô đã tan biến như sương khói. Nếu không hiểu rõ cô hơn, anh có lẽ đã nghĩ rằng cô chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng cô đã để lại đôi găng tay. Và con heo nhỏ của mình.
Cùng một lỗ hổng trên ngực anh. Miệng anh co rúm khi vết thương thêm nhức nhối trước suy nghĩ ấy. Hai lỗ hổng, anh cho là một đang liền lại, và một đang đe dọa đến tính mạng của mình. Temple xoay bên vai bị thương dưới lớp áo khoác, cơn đau từ vết thương lan tỏa xuống cánh tay và dừng lại ở khuỷu tay. Anh tiếp tục với những ngón tay trong chiếc băng đeo. Không cảm thấy gì hết. Anh thừa biết tình trạng kiệt sức đã ít nhiều giúp hủy hoại những cảm giác ở đó, nhưng anh chẳng thể nghỉ ngơi. Không thể khi anh chưa tìm thấy cô.
Nếu anh bị liệt cả cánh tay khi mọi chuyện kết thúc, thì cứ như vậy đi. Ít nhất anh cũng sẽ có cô.
Nỗi thất vọng chợt lóe lên trước ý nghĩ ấy. Cô đang ở nơi quái quỷ nào vậy? Anh ngước nhìn lên trần nhà, ánh mắt dán chặt vào ô cửa sổ bằng kính màu khổng lồ đánh dấu trung tâm sảnh chính của Thiên Thần Sa Ngã. Lucifer rơi xuống từ thiên đàng. Trong một mảng của lớp kính màu tinh xảo, Hoàng tử Bóng đêm được khắc họa trong tư thế rơi tự do, nửa chừng giữa thiên đường và địa ngục, với mắt cá chân bị cột xích, vương trượng nắm chặt trong tay, đôi cánh dang rộng và bất lực khi ngã nhào xuống sảnh sòng bài.
Temple chưa bao giờ để ý nhiều về ô cửa sổ ấy, ngoài đánh giá cao thông điệp nó gửi đến các thành viên của câu lạc bộ: Trong khi tầng lớp quý tộc có thể xua đuổi anh thì Bourne, Cross, và Chase, những kẻ vô lại sở hữu sòng bạc huyền thoại nhất London, sẽ nhờ đó mà trở thành kẻ thống trị, nắm giữ nỗi sợ hãi và quyền lực hơn bao giờ hết. Chase đã thổi bùng ngọn lửa cho màn kịch này.
Nhưng bây giờ, khi chiêm ngưỡng thật kỹ lớp kính màu khổng lồ, quan sát Lucifer rơi xuống, anh nhận ra vị thần này mới to lớn làm sao. Mạnh mẽ làm sao. Bằng cách nào đó, người làm ra ô cửa sổ đã tìm được từng đường nét tinh xảo trong những tấm kính lốm đốm. Và sức mạnh của Lucifer là vô dụng trong thời khắc đó. Ngài không thể tự giữ lấy chính mình. Cũng chẳng thể ngăn mình hạ cánh xuống bất cứ nơi nào được Chúa ban cho. Và temple đứng đó với cánh tay yếu ớt, cảm giác rõ rệt về sự phù phiếm xuyên qua cơ thể khi nhận ra rằng anh không thể tìm thấy người phụ nữ mình yêu. Cảm thấy mình chính là Hoàng tử Bóng đêm. Với tất cả vẻ đẹp, quyền lực và sức mạnh ấy, anh vẫn phải hạ cánh dưới địa ngục.
Lạy Chúa. Anh đã làm gì vậy?
“Cậu mang một con heo vào sòng bài của tôi.” Temple nhìn sang Chase. “Có ai trông thấy cô ấy không?”
Ánh mắt Chase trở nên nghiêm nghị. “Không!” Temple muốn hét to cơn thịnh nộ của mình trước sự thật trong lời nói ấy với những thanh xà nhà. Anh muốn đấm lên chiếc bàn chơi xúc xắc gần đó và xé toạc các tấm rèm khỏi những bức tường. Nhưng thay vào đấy, anh chỉ nói. “Cô ấy đã biến mất.”
Họ đứng cạnh nhau và quan sát toàn bộ tầng trệt của sòng bạc. “Bọn tôi vẫn cho người tìm kiếm. Có lẽ cô ta sẽ tự ra mặt.” Anh liếc người sáng lập Thiên Thần Sa Ngã một cái, biết rằng điều đó rõ ràng là không thể. “Có lẽ vậy.”
“Bọn tôi sẽ tìm ra cô ta.” Anh gật đầu. “Dù tôi có thể phải mất cả phần đời còn lại.”
Chase gật đầu rồi liếc nhìn sang chỗ khác, chẳng nghi ngờ gì là đang khó chịu với những cảm xúc trong lời nói của anh. Dù rằng Temple chẳng quan tâm. “Nhưng cậu đã tìm thấy con heo nhỏ này.”
Anh nhìn xuống gương mặt đang say ngủ của Lavender. “Con heo của cô ấy.” Một bên lông mày vàng của Chase nhướng lên. “Quý cô ấy sở hữu một con heo sao?”
“Thật lố bịch.” Nó thậm chí còn lố bịch hơn khi anh trở nên quá quan tâm đến sinh vật nhỏ bé đó. Sợi dây liên kết duy nhất giữa anh và cô. “Tôi nghĩ điều này thật hấp dẫn. Quý cô Lowe của cậu là một người phụ nữ quyến rũ.”
Nhưng cô không phải của anh. Temple trao Lavender cho người bạn của mình. “Nó cần phải ăn. Hãy mang nó vào bếp và xem Didier có thể tìm thấy chút gì cho nó không.” Anh xoay lưng bước vào đám đông để tìm một người có thể biết về Mara. Có lẽ cô từng có một người bạn thưở ấu thơ, người nào đó có thể đã cho cô một nơi trú chân. Nhưng sẽ thế nào nếu chẳng có ai cho cô một chỗ trú chân? Sẽ thế nào nếu giờ này cô vẫn lang thang ngoài đường phố, lạnh giá và chẳng biết đi về đâu? Anh từng ngủ trên đường phố London lạnh thấu xương một lần. Ý nghĩ về việc cô phải ở một mình, lạnh lẽo... Cô thậm trí còn không có găng tay.
Trái tim anh đập điên cuồng với nỗi hoảng loạn và anh lắc đầu để xua nó đi. Cô không phải kẻ ngốc. Cô sẽ tìm nơi nào đó để ngủ. Nhưng với ai?
Nỗi sợ hãi lại bùng lên lần nữa. Chase vẫn đang nói, và Temple cố gắng nghe như thể muốn tìm ra bất kỳ điều gì khác để nghĩ đến. “Didier là người Pháp. Con heo nhỏ này có thể sẽ từ giã cõi đời trong món hầm.”
Temple quay lại nhìn Chase. “Cậu không dám để bà ấy làm thịt con heo của tôi đâu?” “Tôi tưởng nó là con heo của Quý cô Lowe?” Temple có thôi thúc muốn đập tan nụ cười tự mãn trên khuôn mặt người bạn của mình.
“Nếu chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn, tôi thích nghĩ nó là con heo của chúng tôi hơn.” Chase cười toe toét. “Chà, tôi sẽ gắng hết sức để giúp cậu.”
“Đừng có giúp. Tôi muốn chấm dứt sự can thiệp của cậu thì hơn. Hãy cho nó ăn đi. Đó là tất cả những gì cậu cần làm.” “Nhưng mà....”
“Cho nó ăn đi.” Dẫu sao đi nữa, trong giây lát, Temple đã nghĩ Chase có thể lờ đi chỉ dẫn ấy và tiếp tục can thiệp, nhưng viên quản lý sòng bạc câu lạc bộ đã xuất hiện ngay bên vai họ. “Chúng ta có người viếng thăm.”
Trong khoảnh khắc, Temple nghĩ rằng đó có thể là Mara. “Ai thế?” “Christopher Lowe. Đến để chiến đấu với Temple.”
Chase nheo mắt. “Hãy đưa cậu ta đến văn phòng của tôi. Sau đó tìm Asriel và Bruno. Cậu ta sẽ được tham gia cuộc chiến của mình. Nhưng không phải với Temple. Như thế là không công bằng.” “Không.” Temple nói.
Chase nhìn sang anh. “Cánh tay cậu vẫn chưa lành đâu.” “Đưa cậu ta tới chỗ tôi.” Temple nói, lờ đi câu hỏi của bạn mình, “ngay bây giờ.”
Trong vài phút, Lowe đã có mặt ở tầng trệt của câu lạc bộ, bị Bruno và Asriel kìm chặt hai bên. “Cậu thật sai lầm khi đến đây.” “Anh đã biến chị gái tôi thành một ả điếm.”
Bàn tay lành lặn của Temple nắm chặt, và anh tuyệt vọng muốn tiêu diệt tên nhóc này. “Chị gái cậu sẽ là nữ công tước của tôi.” “Tôi không quan tâm chị ấy là ai. Tôi không lợi dụng chị ấy.” Lời nói thốt lên líu nhíu và đầy tức giận. Lowe đã uống say bí tỉ, có thể là từ lúc cậu ta rời khỏi chỗ chị gái mình đêm hôm trước. “Anh đã hủy hoại chị ấy. Có lẽ là từ mười hai năm trước. Có lẽ anh đã tước đoạt tất cả những gì đáng giá trước khi ngất đi.”
Sự phẫn nộ bùng lên. “Lẽ ra cậu không được phép xuất hiện trước mặt cô ấy.” Lowe nheo mắt. “Anh biết chị ấy đã để tôi đi. Với vài shiling. Chỉ đủ để tôi rời khỏi thành phố.”
“Và cậu đã tiêu hết sạch.” Lowe không cần phải thừa nhận, Temple có thể nhìn thấy rõ điều này trong nét mặt cậu ta trước khi cậu ta rên rỉ. “Tôi phải làm gì đây? Tìm cách để trở nên giàu có với ba shiling sao? Chị ấy muốn tôi đặt cược nó. Chị ấy mong tôi thất bại.” Ánh mắt cậu ta chuyển sang hận thù. “Vì anh. Vì anh đã biến chị ấy thành một ả điếm.”
Mong muốn tiêu diệt Lowe trong lòng Temple lớn dần trước lời nói đó. “Nếu cậu còn gọi cô ấy là điếm một lần nữa, tôi sẽ khiến tình cảnh túng quẫn là điều cuối cùng cậu phải bận tâm.”
Say xỉn và tuyệt vọng khiến Lowe đủ ngu ngốc để mỉm cười trước lời đe dọa ấy. “Sau đó anh sẽ đấu với tôi chứ? Tôi có cơ hội trả hết nợ, anh có cơ hội để bảo vệ danh dự của chị gái tôi?” Cậu ta bất động. “Dù sao thì bà chị gái chết tiệt của tôi đang ở đâu vậy?” Cơn phẫn nỗ lập tức thiêu đốt anh, và Temple túm lấy chiếc cà vạt nhăn nhúm của Lowe trong bàn tay lành lặn của mình, nhấc cậu ta khỏi sàn nhà trước khi nói. “Cậu lẽ ra nên dành lấy cơ hội cô ấy trao cho mình. Đáng lẽ cậu nên bỏ chạy. Tôi hứa với cậu, bất cứ điều gì cậu phải đối mặt ngoài kia cũng sẽ chẳng là gì so với những điều tôi sẽ làm với cậu trên võ đài đâu.”
Temple ném cậu ta xuống đất, lờ đi cơn ho sặc sụa cùng tiếng lắp bắp vọng lên từ bên dưới khi anh cúi xuống chỗ Lowe, nắm lấy cằm cậu ta trong tay và ngả mặt cậu ta đối diện với mình. “Hãy cho bản thân chút thời gian. Tôi sẽ gặp cậu trên võ đài trong nửa giờ nữa.” Nếu không thể có cô, anh vẫn có thể có cuộc đấu của mình, Temple đứng dậy rồi thêm vào, “Cậu thật may mắn khi tôi không hạ đo ván cậu ngay tại đây và ngay bây giờ. Nó sẽ dạy cho cậu biết hậu quả của việc nói những điều tồi tệ về người phụ nữ tôi yêu.” “Ồ! Nghe mà xem! Anh yêu chị ấy,” Lowe chế nhạo. “Thật ghê tởm làm sao.”
Temple không nhìn lại, thay vì thế chỉ hiên ngang rời đi, tiến thẳng về phòng của mình và đã sớm tháo tung cà vạt. Sòng bạc im lặng như tờ, tất cả người chơi đã ngừng những trò đặt cược của họ để chứng kiến cảnh Temple đã trở nên điên cuồng. Vì thế, anh có thể nghe thấy tiếng Chase khẽ nói, “Tốt lắm.”
Anh không quay lại mà gọi với qua vai. “Cho con heo chết tiệt đó ăn đi.” ~*~
Khi Mara đến Thiên Thần Sa Ngã, đường phố hầu như không có lấy một bóng người hay tiếng ồn, đối lập hoàn toàn so với hình dung của cô về cảnh tượng bên ngoài của một trong những sòng bạc bậc nhất London. Cô tự vấn trong đầu một câu hỏi thoáng qua liệu: Có phải mình đã đến quá muộn. Có phải Temple đã đóng cửa câu lạc bộ và rời đi, quyết định kết thúc cuộc sống ở thế giới ngầm này để trở về với ánh sáng. Trở lại với tước vị công tước. Trở về với lẽ phải.
Đó là khi nỗi hoảng loạn bùng lên. Bởi vì trong những phút giây tăm tối, chán nản vì chẳng có gì để làm ngoài lang thang và suy nghĩ, cô nhận ra mình yêu người đàn ông này hơn bất kỳ điều gì trên thế gian. Và rằng cô sẽ làm tất cả mọi thứ mình có thể để khiến cuộc sống của anh tốt đẹp hơn nó lẽ ra trở thành nếu không có cô.
Tất nhiên, thời điểm nhận ra điều này, cô cũng hiểu rằng mình đã ở rất xa, rất xa Thiên Thần. Nhưng giờ thì cô đã ở đây, gõ cửa và hồi hộp khi ô cửa nhỏ trên cánh cửa thép mở ra. Cô bước đến gần không gian đó và nói, “Xin chào. Tôi là...”
Ô cửa liền đóng lại. Cô ngập ngừng, cân nhắc động tác tiếp theo của mình. Gõ cửa lần nữa. Ô cửa lại mở ra. “Tôi đến đây....”
Ô cửa lại đóng vào một lần nữa. Thành thật mà nói, những người làm trong câu lạc bộ này đều cố chấp như thế hay sao? Cô lại gõ cửa lần nữa. Ô cửa mở ra. “Mật khẩu.”
Cô sững lại trước yêu cầu ấy. “Tôi không... có mật khẩu. Nhưng...” Ô cửa lại đóng vào với một tiếng cạch.
Và đó là khi Mara trở nên giận dữ. Cô bắt đầu đập thình thịch vào cánh cửa. Thật mạnh. Sau một lúc lâu, ô cửa nhỏ lại mở ra, đôi mắt đen bên trong nheo lại đầy tức giận. “Anh kia, nhìn này!” Cô tuyên bố bằng tông giọng tuyệt nhất của một gia sư, nhấn mạnh từng từ với tiếng rầm trên cánh cửa.
Đôi mắt trong ô cửa mở to với vẻ ngạc nhiên. “Tôi đã trải qua cả ngày ngoài đường phố London trong cái lạnh thấu xương rồi.”
Cô nhấn mạnh từ cuối cùng với tiếng rầm, rầm, rầm! “Và cuối cùng tôi quyết định rằng đã đến lúc để mình đối diện với những khao khát của tôi, quá khứ của tôi, tương lai của tôi và người đàn ông tôi yêu! Vì vậy, anh sẽ phải để...” rầm, “tôi,” rầm, “vào trong!”
Cô hoàn thành tràng đả kích với một loạt tiếng đập mạnh vào cánh cửa thép bằng cả hai nắm đấm. Thêm một cú đạp để tăng hiệu quả. Cô phải thừa nhận rằng mình cảm thấy khá ổn. Đôi mắt biến mất, thay vào đó là một giọng nữ tính và nhẹ nhàng hơn vang lên. Lạy Chúa. Họ đang cười nhạo cô sao? “Quý cô Lowe?” Cô giơ một ngón tay. “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ về biểu cảm mà cô dành cho tôi khi cuối cùng cũng mở cánh cửa này.”
Các ổ khóa trên cánh cửa mở ra và cô được phép vào tòa nhà để đối diện với Anna đang tươi cười và người gác cửa nghiêm nghị hơn nhiều. Thật vậy, anh ta trông cực kỳ cung kính khi nói, “Chúng tôi đang tìm cô.” Mara giũ vạt chiếc áo choàng ẩm ướt của mình và nhận lấy chiếc mặt nạ từ anh ta, đeo nó vào trước khi cất lời một cách vô cùng đoan trang. “Chà, anh đã tìm thấy tôi rồi.” Cô quay sang Anna. “Hãy đưa tôi đến gặp Temple!”
Anna làm như được yêu cầu, vẻ hài lòng đến tự mãn hiển hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy khi cô ấy tiến đến một ngăn kéo gần đó và lấy ra chiếc mặt nạ. Sau khi cô ấy đã che kín khuôn mặt mình, họ liền tiến bước qua các lối đi riêng của câu lạc bộ, im lặng trong nhiều phút dài trước khi Anna cất lời, “Tôi rất vui khi cô quyết định quay trở lại.” “Cô không nói cho anh ấy biết là đã gặp tôi chứ?”
Anna lắc đầu. “Tôi không nói. Tôi biết sẽ thế nào khi có một tương lai vô cùng mờ mịt. Tôi sẽ không để nó xảy ra với bất cứ ai.” Mara cân nhắc lời nói đó một lúc lâu. “Tôi không quan tâm đến tương lai, miễn là được ở bên anh ấy.”
Người phụ nữ kia mỉm cười. “Tình cảm này có thể sẽ dài lâu và hạnh phúc. Chúa biết là cả hai người đều xứng đáng với nó.” Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Mara trước lời nói ấy cho đến khi cô nhớ ra rằng Temple mới chính là người cần chấp nhận và tha thứ cho cô. Cho sự trốn chạy của cô. Và cho nhiều điều hơn thế.
Giá có người nào đó trao cô cho anh, như vậy cô có thể sửa chữa lại tất cả những điều mình đã phá vỡ. Nhưng Anna không đưa Mara tới gặp anh mà dẫn cô đến rìa võ đài, nơi có những người phụ nữ đang quan sát sau tấm gương, nơi tất cả những người cô cho rằng mình sẽ gặp ở tầng trệt của câu lạc bộ rõ ràng đang tụ tập. Cô bước vào không gian sáng lờ mờ, hòa lẫn giữa đám đông những người phụ nữ, trái tim chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô quay lại phía sau nhìn Anna. “Có một trận đấu sao?”
“Đúng thế.” Cô gái điếm dẫn cô đến trước căn phòng, tới chỗ hai chiếc ghế được kê gần cửa sổ. Tại một thời điểm khác, Mara có thể đủ tò mò để quan sát nó. Đủ tò mò để bày tỏ mối quan tâm với những người tham gia cuộc đấu, bất kể họ có thể là ai. Nhưng họ sẽ không phải là Temple, người bị thương quá nặng để có thể chiến đấu, và đó là tất cả những gì cô quan tâm. Cô lắc đầu. “Không. Tôi không có thời gian cho việc này. Tôi muốn gặp Temple,” cô thì thầm. “Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Tôi muốn anh ấy biết tôi đã thay đổi ý định. Tôi muốn anh ấy biết....”
Tôi yêu anh ấy. Tôi muốn được ở bên anh ấy.
Tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa. Mới mẻ. Vĩnh hằng.
Anna gật đầu. “Và cô sẽ gặp anh ấy. Nhưng trước tiên, cô phải xem điều này đã.” Khi cánh cửa dẫn đến phòng Temple phía xa bên kia võ đài mở ra, Mara liền đứng bật dậy để quan sát anh tiến bước vào trung tâm căn phòng, tay cô lập tức ép chặt vào khung cửa sổ.
“Không,” cô thì thầm. Anh cởi trần và điển trai đến tội lỗi, trong khoảnh khắc, tất cả những gì Mara có thể nghĩ được là mình sẽ có cảm giác thế nào khi được lướt bàn tay trên làn da ấy, được chạm vào anh. Được anh chạm vào. Được khao khát sự gần gũi một lần nữa. Khoái lạc.
Người đàn ông đó. Thế rồi cô hướng sự chú ý lên lớp băng quấn trên vai đang bảo vệ vết thương mà anh đã nhận ngay tại võ đài này một tuần trước đó.
Cô quay sang Anna. “Không,” cô lặp lại. Anna không nhìn vào cô. Cô ấy đang quan sát Temple nhẹ nhàng bước vào võ đài. Cô ấy tặc lưỡi với vẻ không vui. “Anh ấy thuận bên phải.”
“Tất nhiên rồi!” Mara nói. “Anh ấy đang bị thương. Đó sẽ không phải là cuộc chiến công bằng!” Cô nên nói với ai đó là cánh tay anh đang bị thương. Nên yêu cầu gặp Hầu tước Phu nhân của Bourne. Hay Chase khó đoán. Cô nên buộc cuộc đấu này phải kết thúc ngay.
Những người phụ nữ xung quanh gây ồn ào bằng những tiếng khàn khàn, những tiếng la hét và bình luận thô tục. “Chúa ơi! Cô không thể lấy mất tước hiệu của người đàn ông này, nhưng chắc chắn có thể giành người đàn ông này khỏi tước hiệu.” “Anh ấy không giống bất kỳ công tước nào mà tôi từng gặp.”
“Đức ngài, ngài quả là một tạo vật đẹp đẽ.” “Anh ấy có thể không phải là kẻ sát nhân, nhưng cũng giống một kẻ sát nhân, nếu hắn ta có thật.”
“Tôi sẽ rất hạnh phúc mà giao phó chính mình cho anh ấy!” “Tôi không tin cô ta thực sự còn sống, cô biết đấy.” Một người nào đó xen vào. “Tôi nghĩ rằng anh ta chỉ đơn giản là trả tiền cho một ả điếm để cải trang và lộ diện rồi tự xưng là Mara Lowe.”
“Đó đúng là cô ta. Tôi từng ra mắt trong mùa vũ hội mà cô ta được sắp đặt để kết hôn với vị công tước đã qua đời. Mọi người đều nói về đôi mắt ấy.” “Chà, dù thế nào thì tôi cũng rất biết ơn cô ta. Cô ta đã một lần nữa biến Công tước của Lamont thành người phù hợp để kết hôn.”
Mara bị cơn tức giận thiêu đốt và muốn đấm từng người một trong đám phụ nữ này. Có người phá lên cười. “Cô nghĩ tự mình có thể dành được anh ấy ư?”
“Tôi nghe nói anh ấy yêu cô ta,” Anna nói, ánh mắt dán chặt vào Mara, vờ như lơ đãng khi cất lời. Hệt như cô yêu anh. Khá tuyệt vọng.
“Vớ vẩn,” một trong những người phụ nữ lên tiếng. “Ai có thể yêu nổi một người đã làm chuyện như vậy chứ? Tôi cam đoan rằng anh ấy khá căm ghét cô ta.” Anh nên làm như vậy. Nhưng bằng cách nào đó, bằng phép lạ nào đó, anh đã không thể làm thế.
Mara bắt đầu cựa quậy. Cô muốn tất cả chuyện này hoàn toàn kết thúc. Cô muốn anh. Ngay lập tức.
“Bên cạnh đó,” người đầu tiên nói, “tôi là hầu tước phu nhân. Và trẻ kinh khủng để trở thành một góa phụ.” Như thể tất cả những gì Temple nên cân nhắc cho hạnh phúc tương lai của mình là một tước hiệu. Mara ghét ý nghĩ ấy.
“Tôi cho là có đến cả hàng dài các quý cô đang chờ đợi để giành được vị trí Công tước Phu nhân của Lamont,” một người khác vui vẻ nói. “Và không chỉ các góa phụ đâu. Em gái tôi có một cô con gái tầm mười tám, và cô ấy sẽ thèm muốn đến chết đi được một cậu con rể là công tước.” Cả căn phòng liền phá lên cười và người đang nói tiếp tục. “Không phải trò đùa đâu. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên khi thấy kẻ sát nhân trung thực này có thể là lựa chọn của vài bà mẹ trong các vụ mai mối hôn nhân.” Mara nuốt xuống những lời chực thốt ra trên đầu lưỡi, tuyệt vọng để được lên tiếng. Anh không cần một tước hiệu. Anh cần một người phụ nữ hiểu mình. Một người yêu anh. Người sẽ dành hết những tháng ngày còn lại của cô ấy để làm anh hạnh phúc.
Một người sẽ giữ cho anh an toàn khỏi họ. Khỏi võ đài ngoài kia.
Cô quay sang Anna. “Cô phải ngăn chuyện này lại.” Anna lắc đầu. “Thách thức đã được đưa ra. Tiền cược đã được đặt rồi.”
“Cá cược chết tiệt!” Mara nói. Ánh mắt Anna đầy vẻ tôn trọng. “Nghe cô nói hệt như Temple.”
“Cô đã đúng khi nói tôi có vẻ giống anh ấy.” Mara nhấn mạnh, lo lắng, tức giận và thất vọng đấu tranh để chiếm ưu thế trong mớ cảm xúc hỗn độn của mình. “Hãy đưa tôi đến gặp Chase. Anh ta sẽ nghe tôi nói.” Ánh mắt Anna lộ vẻ ngạc nhiên. “Tin tôi đi, Quý cô Lowe, Chase sẽ chẳng thay đổi bất cứ điều gì trong đêm nay hết. Một khoản cược khổng lồ đã được đặt vào cuộc chiến này.”
“Thế thì anh ta không phải một người bạn. Temple vẫn chưa sẵn sàng để đấu lại. Vết thương của anh ấy vẫn chưa lành. Anh ấy có thể phải nằm nguyên một chỗ vài ngày. Vài tuần. Thậm chí còn tồi tệ hơn thế.” Cô quay sang Anna. “Anh ấy bị buộc phải làm việc này ư?” Cô gái điếm bật cười. “Temple không bao giờ bị buộc phải làm bất cứ điều gì trong cuộc đời mình.”
“Thế thì tại sao?” Ánh mắt Mara lướt tới võ đài, đến nơi anh đang đứng, bán khỏa thân một cách kiêu hãnh và đầy lôi cuốn. Cô tiến về phía cửa, và người gác cửa khổng lồ ở đó ngăn cô lại. Cô quay lại nhìn Anna. “Tại sao?” Cô ấy mỉm cười, dịu dàng và buồn bã. “Vì cô.”
“Vì tôi!” Thật điên rồ. “Anh ấy trả thù cho cô.”
Ngay cả bây giờ. Sau tất cả những gì cô đã làm. Ánh mắt cô lướt trên người anh, quan sát chỗ gồ lên của cơ bắp lẫn đường nét của quai hàm. Cái cách ánh mắt anh dõi theo đối thủ của mình. Nhưng có gì đấy khác biệt ở đó, điều mà cô đã không nhìn thấy trong tất cả những đêm trước.
Giận dữ. Tuyệt vọng.
Phẫn nộ Đau buồn.
Anh yêu cô. Hệt như cô yêu anh. Mara nhắm mắt lại. Cô có thể không xứng đáng với anh, nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn muốn có anh.
Cô áp tay lên khung cửa sổ. “Anh ấy nghĩ tôi đã ra đi.” “Đúng thế,” Anna nói.
“Hãy đưa tôi đến gặp anh ấy!” “Chưa phải bây giờ.”
Đó là khi người chiến đấu thứ hai bước vào võ đài. Em trai cô. “Thằng bé đang làm gì ở đây thế này?”
“Chứng minh cho sự ngu ngốc của mình,” Anna nói. “Cậu ta đã đến câu lạc bộ và thách thức Temple.” Cô đã cho cậu ta tiền. Cho cậu ta một cơ hội để rời đi. Ấy vậy mà cậu ta vẫn đến đây vì lòng tham, sự xấc xược và tính khí trẻ con.
Cô lắc đầu. “Em trai cô đã xúc phạm cô.”
Mara chẳng nghi ngờ gì là Kit đã làm vậy với thái độ vô cùng tự tin. “Dù sao đi nữa, cô vẫn phải ngăn việc này lại.” Anna nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác. “Tại sao?”
“Tại sao ư?” Người phụ nữ này điên rồi sao? “Tại vì anh ấy[1] sẽ làm tổn thương chính mình.” [1. Nguyên văn là “Because he shall hurt himself!”: Mara dùng “he” để thay thế tên gọi nên Anna không xác định được là chỉ Temple hay Christopher Lowe.]
“Ai cơ? Em trai cô? Hay Temple?” Tất cả mọi người trên toàn thế giới đều phát điên rồi sao?
Mara đối mặt với Anna. “Cô nghĩ rằng tôi không yêu anh ấy?” “Tôi nghĩ rằng anh ấy là người đàn ông xứng đáng được yêu thương nhiều hơn ai hết. Và tôi nghĩ rằng cô chính là lý do. Vì vậy, đúng, tôi lo rằng cô sẽ không yêu anh ấy đủ nhiều. Tôi lo rằng trong trường hợp này, cô muốn ngăn cuộc chiến lại vì một lý do hoàn toàn khác.”
Cô muốn cuộc chiến dừng lại để có thể ở bên anh. Để có thể yêu anh. Để cuối cùng, cuối cùng cũng mặc quá khứ ngủ yên. Nhưng cuộc chiến đã bắt đầu trước khi cô có thể nói ra điều đó, và một Temple giận dữ, hoàn toàn mới mẻ đang làm chủ cuộc đấu, mạnh mẽ và nhanh nhẹn, thu hút sự chú ý ngay từ đầu với những cú đấm cùng một cú móc ngang tay phải. Một cú đấm thẳng tay phải. Một cú đấm xéo tay phải.
Luôn luôn là bên phải. Kit chiếm ưu thế khi tung về phía anh một đòn rồi đòn thứ hai, khiến Temple lùi lại qua võ đài. Mara quan sát lớp băng quấn, thấy nút thắt bằng vải lanh ở đó đang dần lỏng lẻo. Cô liền quay sang Anna. “Làm ơn, hãy đưa tôi đến gặp Chase. Chúng ta phải kết thúc chuyện này thôi.”
Cô gái điếm lắc đầu. “Đây là cuộc chiến của anh ấy. Vì cô.” “Tôi không muốn nó.”
“Vậy nhưng cô có nhận nó hay không chẳng phải điều quan trọng.” Một cú móc phải. Một cú thúc phải.
Đó là khi Kit nhận thấy sở trường của anh. Mara nhìn ra chỗ khác. Tên nhóc ấy đã nhận ra điều đó.
Anh sẽ thua. Đã bao lần anh nói với cô rằng anh sẽ không bại trận? Bao lần cô đã nghe về anh: Temple vĩ đại, võ sĩ đấu tay không thắng nhiều trận nhất Anh quốc. Trên toàn thế giới. Không thể hạ gục.
Bất khả chiến bại. Không thể lay chuyển. Kit có thể say xỉn, nhưng cậu ta không phải là kẻ ngốc. Cậu ta biết điểm yếu của Temple là ở bên trái, vì vậy cậu ta đã tấn công nó, giáng những đòn mà mười ngày trước sẽ không đủ thành thạo để có thể khiến anh mất mạng. Nhưng bây giờ, những cú đánh ấy đủ nguy hiểm để gây đau đớn. Đủ nguy hiểm để ngăn cản Temple.
Anh không phải là bất khả chiến bại. Không phải đêm nay. Nhưng Kit đã xúc phạm cô, và anh sẽ hứng chịu đau đớn về mình trước khi cô phải đón nhận nó.
“Chúa ơi, tại sao anh ấy không dùng thân bên trái? Tại sao anh ấy không ngăn hắn lại?” ai đó thắc mắc, và Mara nghe thấy nỗi thất vọng trong giọng nói của người phụ nữ đó. “Anh ấy không thể,” Mara thì thầm, bàn tay cô đặt trên ô cửa sổ mờ tối khi quan sát người đàn ông mình yêu nhận lấy một đòn khác rồi một đòn khác nữa. Vì cô. Hết lần này đến lần khác.
Cánh tay anh không thể hoạt động một cách chính xác. Anh sẽ thua.
`Kit hạ một đòn khác, và Temple khụy gối, đám đông đếm từng giây anh quỳ trên sàn võ đài trước khi anh ngước lên nhìn đối thủ của mình và nói. Kit lùi ra xa khi Temple đẩy mình đứng lên một lần nữa, máu rỏ xuống má anh. Anh sẽ chiến đấu cho tới khi bị tiêu diệt.
Anh sẽ không bỏ cuộc. Không, khi danh dự của Mara bị xúc phạm. Anh yêu cô.
Lời anh nói đêm trước quay trở lại. Tôi phải làm gì nếu không còn là kẻ bất khả chiến bại? Nếu không còn là một võ sĩ? Nếu không còn là Công tước Sát nhân? Thế thì tôi có giá trị gì đây? Anh sẽ không dừng lại. Không, cho đến khi em trai cô giết anh.
Anna đã nhìn thấy điều đó: Cái kết không thể tránh khỏi. Rồi cô ấy vừa nhìn sang Mara và nói. “Nó sẽ kết thúc trước khi chúng ta có thể ngăn lại.” Mara sẽ không chấp nhận.
Người đàn ông cô yêu chỉ cách cô mười bước. Ít hơn thế. Và anh cần cô. Chết tiệt, nếu cô là người duy nhất có thể cứu anh, cô sẽ làm như vậy.
Mara di chuyển mà không cần suy nghĩ, nhấc theo chiếc ghế trên tay trước khi bất cứ ai trong phòng có thể đoán được hành động của cô. Anna vươn tay khi đã quá muộn và hét to. “Không!” Nhưng Mara chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Temple. ~*~
Anh sẽ thua cuộc. Sườn bên trái anh như gào thét trong đau đớn, các cơ bắp phản đối cuộc vật lộn này, quá sớm sau nhát đâm hôm ấy. Cảm giác căng thẳng sôi sục từng cơn và bắt đầu lan xuống cánh tay, khiến anh đau đớn khi bị Lowe tấn công từ bên ngoài.
Anh sẽ thua. Anh không thể trả thù cho cô. Dù rằng điều đó cũng chẳng có gì quan trọng; cô đã rời bỏ anh.
Cô đã chạy trốn khỏi anh. Một lần nữa. Lowe giáng hai đòn thật mạnh vào sườn trái Temple khiến anh khụy gối. Và ở đó, trên lớp mùn cưa, anh tự hỏi lần cuối cùng mình khụy gối trên võ đài này là bao lâu rồi.
Với Mara. Buổi chiều họ ở riêng với nhau tại đây. Buổi chiều anh cự tuyệt cô lần đầu tiên. Buổi chiều khi anh lẽ ra nên ôm cô trong vòng tay và đưa cô đến giường của mình, không bao giờ buông cô ra nữa.
Anh ngước nhìn Lowe và nói. “Cậu có thể giành chiến thắng ngày hôm nay, nhưng tôi sẽ hủy hoại cậu nếu còn nói những điều tồi tệ về cô ấy một lần nữa.” Lowe nhảy giật lùi khỏi anh, nói với vẻ giễu cợt. “Đó là nếu tôi để anh sống sót.”
Temple từ từ đứng lên vì anh biết đó sẽ là phần cuối cùng trong trận đấu này, nếu Lowe thực sự có ý định không để anh sống. Nhưng trước khi có bất cứ đòn nào được tung ra, căn phòng đã bị đập tan. Tấm gương che chắn căn phòng quan sát của các quý cô vỡ tan tành trong tiếng kêu to đến đinh tai, từng mảnh gương rơi xuống sàn của sảnh chính, như đường kéo sợi. âm thanh đó không giống bất kỳ âm thanh nào anh từng nghe, anh và Lowe cùng toàn bộ phần còn lại của căn phòng quay sang quan sát khi ô cửa sổ trượt đi, còn những người phụ nữ bên trong đang gào thét và chạy tán loạn trong bóng tối dày đặc, không muốn bị nhìn thấy hoặc bị nhận ra.
Những người đàn ông vây quanh cuộc đấu bất động, những bàn tay giơ lên trong không khí nắm chặt khoản cược lẫn vật ghi điểm, miệng há hốc trong tiếng cổ vũ ngoan cố, nhưng Temple chẳng quan tâm đến bất kỳ ai trong số đó. Anh chỉ quan tâm đến người phụ nữ đã gây ra sự tàn phá này.
Người phụ nữ đứng một mình giữa trung tâm của tấm gương vỡ, kiêu hãnh, cao ráo và mạnh mẽ như một nữ hoàng, chiếc ghế cô dùng để phá vỡ ô cửa sổ vẫn nằm nguyên trong tay. Mara.
Tình yêu của anh. Cuối cùng thì cô cũng đã ở đây.
Cô đặt chiếc ghế xuống đất và trèo lên nó để bước qua vành đai bằng dây thừng vào võ đài, không chút bận tâm tới những người đàn ông xung quanh mình. Chỉ nhìn vào mỗi anh. Anh tiến về phía cô ngay cả khi mảnh gương cuối cùng rơi xuống đất với một tiếng choang, chỉ quan tâm đến cô. Muốn chạm vào cô. Muốn giữ cô lại. Để tin rằng cô đang ở đây. Cô giơ tay lên và tháo chiếc mặt nạ, để toàn thể London nhìn thấy mình lần thứ hai trong nhiều ngày qua.
Tiếng rì rầm nhận ra cô như một làn sóng xuyên khắp căn phòng. “Em cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi anh đến tìm em, Đức ngài,” cô nói, đủ lớn để cho những người gần mình nghe rõ. Nhưng những lời đó là dành cho anh. Chỉ riêng mình anh.
Anh mỉm cười. “Anh lẽ ra sẽ tìm được em.” “Em không chắc chắn về điều đó,” cô nói. “Anh có vẻ hơi bận rộn.”
Anh nhìn qua vai. “Sao cơ, với cậu ta ư?” Anh mắt cô theo dõi khuôn mặt đang chảy máu của anh, và anh nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt cô. Nhìn thấy cái cách tay cô giơ lên để chạm vào nó. Để xoa dịu nó. “Em nghĩ mình có thể giúp anh.”
Lông mày anh nhướng lên khi cô tiến vào võ đài và đối mặt với em trai mình. “Cậu, Christopher, giờ là một gã khốn, vậy nhưng vẫn chỉ giống như đứa trẻ khi tôi rời xa cậu mười hai năm trước.” Ánh mắt Kit trở nên u ám và đầy điềm gở. “Đúng thế, đứa trẻ này sẽ hủy hoại công tước của chị nếu chị không khiến chúng tôi phân tâm.”
Cô lờ lời nói ấy đi lẫn niềm hân hoan trong đó. “Thế thì thật xui xẻo làm sao vì tôi đã khiến cậu bị phân tâm.” Cô nhìn quanh căn phòng, chú ý đến hàng trăm người đàn ông đã đến chứng kiến cuộc đấu này. Những kẻ lấy làm phấn kích khi được thấy Temple thất bại. “Chúng ta hãy để mọi thứ trở nên dễ dàng, được chứ?”
Kit cười đắc ý. “Rất vui lòng.” “Một đòn cuối cùng. Bất cứ ai tung ra trước sẽ là người chiến thắng.”
Ánh mắt em trai cô trở nên lấp lánh khi nhìn về phía Temple, với vẻ hiếu chiến và khát máu. “Tôi nghĩ đó là điều công bằng. Nếu tôi thắng, tôi được tự do. Và tôi nên có được khoản tiền của mình.” Cô quay sang anh, có thứ gì đó ấm áp và tuyệt vời trong ánh mắt cô, anh bỗng muốn cuộc chiến này kết thúc hơn bất cứ điều gì khác. Bởi vì anh muốn cô. Bây giờ. Và mãi mãi.
“Temple?” Anh không còn quan tâm đến những gì xảy ra với Lowe, miễn sao Mara là của anh. Anh gật đầu. “Anh vẫn luôn nói rằng em là một nhà thương thuyết vô cùng lợi hại.”
Cô mỉm cười trước câu nói đó. “Lợi hại.” Và thế thì sẽ thật đáng nguyền rủa nếu người phụ nữ anh yêu không quay về phía em trai mình và hạ đo ván cậu ta. Với một cú đấm cật lực.
Cô là một học trò xuất sắc. Kit khuỵu xuống, rên rỉ vì đau đớn. “Chị làm vỡ mũi tôi rồi!”
“Cậu đáng bị như vậy.” Cô đăm đăm nhìn cậu ta. “Và cậu thua rồi.” Asriel và Bruno đã bước vào võ đài để đảm bảo Lowe không thể thoát khỏi câu lạc bộ. “Giờ thì tôi sẽ nói rõ những điều khoản của mình. Cậu sẽ phải hầu tòa. Cho âm mưu sát hại một công tước.” Cô nhìn vào Temple. “Công tước của tôi.” Công tước của cô.
Anh chính là công tước của cô. Anh chính là tất cả những gì cô khao khát.
Temple che đậy cú sốc của mình bằng cách vờ như không quan tâm. “Dù sao, mọi chuyện cũng gần như kết thúc rồi.” Cô gật đầu, tiến đến gần anh, dường như chẳng quan tâm tới việc anh đang thâm tím và chảy máu. “Em không nghi ngờ gì là anh sẽ giành chiến thắng. Nhưng em cũng cảm thấy mệt mỏi với việc phải chờ đợi điều đó.”
“Hôm nay em thật thiếu kiên nhẫn.” “Mười hai năm là quãng thời gian quá dài để chờ đợi.”
Anh bất động. “Để chờ đợi điều gì?” “Chờ đợi tình yêu.”
Lạy Chúa. Cô yêu anh. Anh tiến đến gần cô, giữ cô trong vòng tay. “Hãy nói lại điều đó một lần nữa đi!” Và cô làm như vậy, trên võ đài của anh. Trước sự chứng kiến của toàn bộ thành viên trong Thiên Thần Sa Ngã. “Em yêu anh. William Harrow. Công tước của Lamont.”
Nữ hoàng Báo thù vô cùng can đảm của anh. Anh đánh cắp đôi môi cô trong nụ hôn dài và đầy khao khát, muốn cô hiểu, bây giờ và mãi mãi, rằng anh yêu cô nhiều biết bao, còn cô dồn tất cả tình yêu dành cho anh vào những cái vuốt ve âu yếm. Khi ngẩng đầu lên, anh áp trán mình vào trán cô. “Hãy nói lại lần nữa đi!”
Cô không tỏ ra hiểu lầm. “Em yêu anh.” Cô nhíu mày khi ngước lên nhìn anh, vươn tay để chạm vào vết sưng của anh. “Thằng bé đã làm đau anh.” “Nó sẽ lành lại thôi.” Anh bắt lấy những ngón tay cô rồi đặt một nụ hôn lên đó. “Tất cả mọi thứ sẽ được hàn gắn. Hãy nói cho anh nghe một lần nữa!”
Cô đỏ mặt. “Em yêu anh!” Anh thưởng cho sự thành thực của cô bằng một nụ hôn thật sâu, như đánh cắp cả linh hồn. Và khi dứt môi khỏi cô, anh liền nói. “Thật tuyệt.”
Cô khẽ đặt tay lên ngực anh, lời nói thốt ra cũng nhẹ nhàng hệt như động chạm ấy. “Em không thể rời xa anh. Em đã nghĩ mình có thể. Em đã nghĩ đó là điều tốt nhất, rằng nó sẽ trao cho anh cuộc sống mà anh muốn. Một người vợ. Những đứa trẻ. Một...” Anh cắt ngang lời nói đó bằng một nụ hôn. “Không. Em mới chính là gia tài của anh.”
Cô lắc đầu. “Em đã nghĩ rằng nó sẽ xóa sạch mọi điều tăm tối. Rằng anh có thể trở lại thành Công tước của Lamont, còn em có thể dần biến mất và chẳng bao giờ làm phiền anh một lần nữa. Nhưng em không thể làm được điều đó.” Cô lắc đầu. “Em muốn anh quá nhiều.” Tim anh đập thình thịch trước những ý nghĩ về việc cô dần biến mất, và anh nghiêng khuôn mặt cô về phía mình. “Hãy nghe anh, Mara Lowe. Chỉ có một nơi duy nhất dành cho em thôi. Là ở đây. Trong vòng tay anh. Trong cuộc đời anh. Trong mái nhà của anh. Trên giường của anh. Nếu rời xa anh, không phải em sẽ trao cho anh cuộc sống anh muốn. Mà là để lại cho cuộc đời anh một vực thẳm trống rỗng trong tâm hồn.” Anh hôn cô một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói. “Anh yêu em. Anh nghĩ mình đã yêu em từ giây phút em đến tìm anh trên đường phố London tăm tối. Anh yêu sự mạnh mẽ của em, vẻ đẹp của em và tình yêu em dành cho những đứa trẻ cùng con heo bé nhỏ đó.”
Cô mỉm cười, những giọt lệ đong đầy trong khóe mắt. “Em đã bỏ đôi găng tay của mình ở nhà mất rồi.” “Găng tay của em ư?” Anh nâng tay cô lên trong tay mình, ép những nụ hôn lên từng khớp ngón tay để trần của cô. “Thực ra, việc em không đeo chúng khiến anh vừa điên cuồng vì thất vọng và cũng phát điên vì khao khát.”
Cô nhìn xuống tay mình. “Bàn tay để trần của em làm anh phát điên vì khao khát ư?” “Mọi thứ về em đều khiến anh phát điên vì khao khát,” anh nói. “Tiện đây cũng nói luôn là Chase đang giữ Lavender đấy.”
Cảm giác bối rối đang bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô. “Tại sao Chase lại đang giữ Lavender?” “Đó là cả một câu chuyện dài, nhưng phiên bản ngắn nhất là anh không thể chịu được việc không có nó. Không có một phần thuộc về em.”
Cô bật cười, và anh nhận ra rằng mình sẽ xem con heo nhỏ ấy như một phần của cuộc đời nếu điều đó khiến cô cười. “Anh yêu nụ cười của em. Anh muốn nghe thấy nó mỗi ngày. Anh muốn xua tan tất cả bóng tối và sự tàn phá này. Anh muốn được hạnh phúc ngay bây giờ. Anh muốn chúng ta có được quyền tận hưởng điều đó. Anh muốn những gì chúng ta xứng đáng có được ngay từ đầu.”
Anh dừng lại và nhìn xoáy sâu vào mắt cô, muốn cô hiểu được anh yêu cô nhiều đến thế nào. “Anh muốn em.”
Cô gật đầu. “Vâng” Anh mỉm cười. “Vâng ư?”
“Vâng! Vâng vì tất cả những điều đó. Vì hạnh phúc, cuộc sống và tình yêu.” Cô do dự, và anh nhìn thấy suy nghĩ u ám lan tỏa trong cô. Thấy điều đó trong mắt cô khi cô ngước nhìn anh. “Em đã gây ra quá nhiều điều hủy hoại anh. Khiến anh chịu tổn thương.” “Đủ rồi.” Anh khẽ hôn cô, dứt môi mình khỏi môi cô chỉ khi cô đã trở nên mềm nhũn trong vòng tay anh. “Đừng làm tổn thương anh một lần nữa.”
Những giọt nước mắt của cô tuôn lã chã. “Không bao giờ.” Anh lau chúng bằng ngón cái. “Đừng rời xa anh lần nữa!”
“Không bao giờ.” Cô thở dài. “Em chỉ muốn chúng ta có một khởi đầu mới.” Anh lắc đầu. “Anh thì không. Nếu không có quá khứ, sẽ không có hiện tại, cũng chẳng có tương lai. Anh không hối tiếc bất kỳ giây phút nào trong đó. Tất cả đã mang chúng ta đến đây. Đến nơi này. Đến thời điểm này. Đến tình yêu này.”
Họ hôn nhau một lần nữa, và anh ước chi họ đang ở bất cứ đâu ngoài nơi đây, trước toàn thể London. Cô dứt mình khỏi nụ hôn và mỉm cười với anh, liều lĩnh và xinh đẹp.
“Em thắng rồi.” Anh nở một nụ cười tương xứng với nụ cười của cô. “Em đã thắng. Lần đầu tiên có người giành chiến thắng trên võ đài ngoài anh.” Anh vẫy tay về hướng người tính điểm. “Hãy ghi vào sổ. Người chiến thắng là Quý cô Mara Lowe.”
Cả khán đài rên rỉ thất vọng, tuyên bố rằng trận đấu gian lận và các khoản đặt cược bị phá vỡ. Anh không quan tâm. Chase sẽ kiểm soát họ, và chắc chắn nỗi cay đắng nhất của họ là sẽ phải tiếp tục đánh bài cho đến khi hết giờ. “Em nhận được gì cho chiến thắng này thế?”, cô thì thầm vào tai anh.
Anh cười toe toét. “Em muốn gì?” “Anh.” Quá đơn giản. Quá hoàn hảo.
“Anh là của em,” anh nói và hôn cô. “Vì em là của anh.” Cô bật cười. “Luôn luôn như thế.”
Và đó là sự thật..
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận