Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 33
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ô chưa bao giờ cảm thấy mình đáng giá như khi ở trên chiếc giường của anh, được bao bọc trong lụa là lẫn hơi ấm từ đụng chạm của anh cùng hứa hẹn về những gì sắp đến. Những ngón tay anh trượt trên má cô và cằm cô, xuống cổ, rồi lướt trên những mạch đập điên cuồng. Anh lần theo chiều dài xương đòn của cô, kế đến là đường cong nơi ngực cô, nấn ná ở đó khi cô hít vào một hơi nặng nề và rời rạc. Đôi mắt đen láy của anh nhìn trân trối vào mắt cô. “Em muốn anh dừng lại à?”
“Không,” cô lập tức đáp lời. Nóng lòng muốn anh sẽ bắt đầu một lần nữa. Nóng lòng muốn anh sẽ tiếp tục. Mãi mãi. “Anh sẽ không làm em đau,” anh nói.
Cô bất động trước lời nói ấy, trước cái cách hứa hẹn đó thoát ra từ sâu thẳm trong anh. Cô tự hỏi đã bao lần anh hứa hẹn như thế với những người phụ nữ khác. Để trấn an khi họ chỉ đứng cách Công tước Sát nhân một sải tay. “Em biết,” cô nói, bắt lấy bàn tay bị thương của anh, ép những ngón tay lên da thịt mình, giữ nguyên động chạm mà anh dành cho cô. Rồi cô rướn người về phía bàn tay còn lại của anh, luồn những ngón tay vào mái tóc anh, để môi anh áp xuống môi mình. “Anh sẽ không làm em đau,” cô thì thầm trên môi anh.
Anh bật ra một tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, trườn cánh tay còn tự do quanh eo cô và kéo cô áp chặt vào mình. Anh thì thầm tên cô rồi chiếm lấy miệng cô trong nụ hôn cuồng nhiệt và có sức tàn phá nhiều hơn bất cứ nụ hôn nào họ từng dành cho nhau trước đây. Những nụ hôn trước đây từng mang đến những dòng sông dục vọng, khiến nơi thầm kín của cô trở nên rạo rực, còn nụ hôn này lại là một biển cả mênh mông đầy hứa hẹn tinh quái. Thật phóng túng. Thật tuyệt vời.
Bàn tay anh ở khắp mọi nơi, tội lỗi đến khiêu khích và cũng đầy cám dỗ. Tay cô lần theo lớp quần áo trên người anh, trượt lên lớp len mềm mại của chiếc áo khoác, vùi sâu vào tóc anh, ôm anh thật chặt, hòa cùng nụ hôn của anh bằng nụ hôn của chính mình, không dừng lại cho đến khi anh rên rỉ đầy phấn khích và dứt khỏi cô, để lại cô thở hổn hển, tuyệt vọng muốn anh nhiều hơn nữa. “Không,” anh thì thầm, xoay người cô khỏi anh, để đối mặt với chiếc giường đồ sộ, lập tức trở nên đáng ngại và khó cưỡng. Bàn tay anh vươn đến các nút thắt của chiếc váy, tháo từng khuy cài và dây buộc.
“Nhanh hơn đi,” cô thở dài khi anh lóng ngóng trên lần vải. “Nhanh lên.” Những chiếc khuy trở nên cứng đầu dưới động chạm của anh. Hoặc có lẽ anh đã cố tình chọn cách hành động chậm chạp như vậy. “Anh sẽ không để em dụ dỗ mình phải tăng tốc đâu,” anh thì thầm vào tai cô trong lúc cởi chiếc váy, hoi thở thốt ra khi lời nói ấy cất lên khiến những đợt run rẩy vì chờ đợi dâng trào trong cô. “Anh muốn cả đêm.” Anh ép nụ hôn lên đường cong nơi vai cô, lưỡi anh trêu chọc theo làn da ở đó khi lớp vải của phần thân váy được nới lỏng và cô giữ lấy nó trước ngực mình.
Anh nâng một bàn tay cô lên, hôn vào lòng bàn tay, sau đó mơn trớn nơi ngón tay của cô bằng răng mình. Chiếc váy trên người cô rơi xuống sàn, ánh mắt anh dán chặt trên chiếc váy lót mỏng manh cùng áo nịt ngực có mép xương xinh đẹp của cô, dục vọng trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt. “Anh muốn lâu hơn.”
Cô thở dài trước lời nói ấy. Dĩ nhiên, cô biết họ không thể tiến xa hơn. Nhưng họ có thể ở bên nhau đêm nay, và chỉ riêng anh là đủ để khiến cô quên đi tất cả những thứ khác trên đời. Ngày mai, họ sẽ quay về cuộc sống riêng của mình, anh, quay về với cuộc sống đã bỏ lỡ quá lâu, còn cô quay về với cuộc sống mình đáng phải nhận từ lâu.
Anh để cô bám vào cột giường rồi giữ cô ở nguyên đó khi tháo các nút buộc trên áo nịt ngực của cô, ngón tay anh kéo những sợi dây lụa, nới lỏng món đồ cho đến lúc nó rơi xuống chân cô, sau đó, động chạm mạnh mẽ của anh tiến đến chiếc váy lót bằng lụa. Cô hoàn toàn trần trụi, chỉ còn lại đôi tất anh đã mua cho cô, thứ mà cô từng mường tượng anh sẽ cởi ra lúc cô đi chúng, thậm chí là khi cô cố gắng một cách tuyệt vọng lờ suy nghĩ đó đi.
Rồi bàn tay rắn chắc, hoàn hảo của anh, bàn tay mà cô vẫn yêu sự dịu dàng cũng hệt như sự mạnh mẽ của nó, trượt trên nền da trần của cô khi môi anh nán lại trên đường cong nơi vai cô. Không phải hai tay. Mà là một tay.
Luôn luôn là một tay. Luôn luôn là bàn tay lành lặn. Cô quay sang anh. “Khoan đã.”
Anh chờ đợi. Bởi vì cô đã yêu cầu anh làm thế. Và cô càng yêu anh nhiều hơn vì điều đó. Cô nâng bàn tay bị thương của anh lên môi, đặt nụ hôn lên những đốt ngón tay anh, để lưỡi mình trượt vào các khe hở giữa chúng. Anh quan sát cô, hai mắt tối đi vì dục vọng, nhưng có gì đó đã bị bỏ lỡ. Điều có lẽ cô chẳng thể nhìn thấy nếu không cố tìm kiếm. Anh chẳng thể cảm giác được sự động chạm của cô.
Cô lật tay anh lại, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay anh, thì thầm ngay nơi đó. “Ở nơi này, anh có cảm giác gì không?” Anh giật phắt tay ra, nhưng cô sẽ không để anh trốn tránh. Thay vào đó, cô nhấc bàn tay kia và lặp lại sự chăm sóc tương tự cho đến khi hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng, còn cơ thể anh ngân nga với nỗi khao khát và ham muốn cùng cả tá các cung bậc của dục vọng.
Nỗi kinh ngạc liền lao vụt qua cô. Bàn tay anh. Họ đã đánh cắp cảm giác ở đó khỏi anh. “Temple,” cô khẽ nói trong khi chạm vào bàn tay ấy. Yêu anh nhiều hơn vì nó.
“Không,” anh ngăn không cho cô nói tiếp, xoay người cô lại một lần nữa và để bàn tay cô bám chặt vào cột giường. Hôn lên dái tai cô, rồi lần dọc theo cổ, xuống vai và cột sống. Làm cô xao nhãng với khoái lạc và sự tinh quái.
“Em đang run rẩy.” Và đúng là thế, cô quá say mê trước động chạm của anh, trước sự gần gũi của anh, để có thể ngăn mình lại. Để hướng cuộc trò chuyện về với bàn tay anh. “Em không thể...” cô bắt đầu. “Thế là quá nhiều.”
Anh gầm lên bằng giọng trầm thấp, đen tối và đầy hứa hẹn vào tai cô. “Nó gần như không đủ.” Anh hôn dọc xuống xương sống của cô, đầu lưỡi xoay tròn khi anh đánh dấu đường đi của mình. Đánh dấu cô, dễ dàng và rõ ràng như thể đang thực hiện công việc đó với một cây kim và mực.
Rồi anh chạm vào thắt lưng cô, khiến cô rạo rực khi âu yếm làn da mềm mại, chưa từng có ai chạm vào, cho đến lúc cô thở hổn hển vì phấn khích. Chỉ sau đó, khi cô rướn người tìm kiếm động chạm của anh, nụ hôn của anh, anh mới xoay cô lại đối diện với mình. Đáng lẽ Mara không nên quá ngạc nhiên khi thấy anh ở đó, quỳ gối và nhìn trân trân vào cô một lần nữa, nhưng cô vẫn không thể kìm lại cảm giác ấy vì nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng đang bắn xuyên qua cô. Khao khát đến tuyệt vọng được lặp lại những gì diễn ra trên võ đài buổi sáng hôm trước. Nhưng cũng là khao khát đến tuyệt vọng chẳng bao giờ lặp lại điều đó một lần nữa.
“Temple,” cô thì thầm vươn tay về phía anh, để anh bắt lấy tay mình và áp nó lên má. “William,” anh chỉnh lại lời cô.
Ánh mắt cô ghim chặt lấy anh. “Nhưng anh...” “Em là người duy nhất nghĩ về anh như vậy. Người duy nhất từng thấu hiểu anh.”
Đó là sự thật đầy đau đớn. Nhắc cô nhớ về tất cả những gì mình đã làm. Về toàn bộ những gì có thể xảy đến trong đêm nay. Về tất cả những gì không thể. “Em rất xin lỗi,” cô thì thầm, những giọt lệ đong đầy trong khóe mắt. “Em chưa bao giờ....” Anh đứng thẳng dậy với vẻ duyên dáng đầy ấn tượng, kéo cô về phía mình. “Không, Em không phải xin lỗi. Sự thấu hiểu mà em dành cho anh đã thay đổi mọi thứ. Nó đã thay đổi cuộc sống của anh và chính bản thân anh.” Anh hôn cô, thật lâu và say đắm, và nói thêm. “Lạy chúa, Mara, tất nhiên đó chính là em. Luôn luôn là em. Mãi mãi là như vậy.”
Lời nói ấy khiến cô bối rối. “Em không thể đứng nổi.” “Thế thì đừng cố. Anh cho phép em.”
Cô ngã vào sức mạnh của anh, và anh đặt cô nằm lại trên giường, tách rộng hai chân cô ra rồi vùi mình vào giữa chúng, vắt chúng lên vai và gieo những nụ hôn thật dài, đầy khoái lạc dọc theo làn da mềm mại nơi đùi trong của cô, càng lúc càng tiến đến gần để ban phát những hứa hẹn khi cô quằn quại trên tấm ga giường bằng lụa, và tự hỏi làm thế nào cô lại đến được đây. Lại dần trở nên xứng đáng với anh. Cô không xứng đáng.
Cô chẳng hề xứng đáng, và đón nhận đêm nay sẽ là tội lỗi lớn nhất của cô. Vì cô đã đánh cắp nó khỏi ai đó có thể sẽ xứng đáng với nó. Ai đó có thể sẽ làm được nhiều hơn cho anh và phù hợp với anh hơn. Nhận lấy nó mà không hề hối tiếc.
Nhận lấy nó để khắc ghi vào tâm trí. Cho cuộc đời cô.
Cho cuộc đời anh. Rồi miệng anh áp vào nơi nóng rực của cô, còn những ngón tay cô thì luồn vào tóc anh khi anh trao cho cô mọi thứ cô khao khát, cô không thể ngăn mình áp chặt vào anh, nâng người lên để được gần anh hơn, khẩn cầu anh về....
Anh dừng lại và nâng đầu cô lên. “Gì vậy, tình yêu của anh?” Chỉ riêng từ đó thôi cũng đủ để cả dòng sông khoái lạc chảy qua cô, nếu không phải là vì cử động chậm rãi của ngón tay anh, cái cách chúng vùi sâu và trêu chọc, cái cách chúng vuốt ve nhưng vẫn chưa đủ sâu để trao cho cô mọi điều cô muốn. Cô rướn hông về phía anh.
“Lạy chúa, quả là một cảnh tượng lộng lẫy,” anh nói, và cô không thể ngăn mình quan sát anh, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, lưỡi anh liếm trên bờ môi dưới đầy hấp dẫn của mình, tựa hồ không thể đợi để nếm cô thêm một lần nữa. “Chúng hoàn hảo.” Anh nhìn vào mắt cô. “Nói cho anh biết khi anh làm điều này trên võ đài... em có nhìn rõ không? Thấy mình nóng bỏng thế nào? Ướt át thế nào không?” Cô nhắm mắt lại trước những lời lẽ tinh quái ấy. Rồi gật đầu.
“Và em thích nó?” Cô lại gật đầu.
“Rồi một ngày, khi anh kiên nhẫn hơn, chúng ta sẽ thử lại lẫn nữa, với một chiếc gương nhỏ hơn. Gần hơn. Riêng tư hơn. Anh sẽ cho em biết anh đã làm gì. Anh sẽ để em nhìn thấy chính mình.” Những lời ấy khiến cơn rùng mình lao vụt qua cô, ngay cả khi cô cố cưỡng lại ý tưởng dâng hiến chính mình cho điều gì đó hết sức bất ngờ. Hết sức mơ hồ. Hết sức kỳ lạ và hoàn hảo.
Anh nhìn thấy nó, sự do dự, và nhướng một bên mày với vẻ thách thức tinh quái trước khi thổi một hơi dài mát lạnh qua trung tâm bí ẩn nóng bỏng, ngọt ngào của cô. “Em không nghĩ là mình muốn điều đó sao?” Cô bật ra một tiếng thở dài. “Em...”
“Em thật hoàn hảo...” Anh rê lưỡi ngay nơi nóng bỏng của cô, khiến dục vọng mãnh liệt xuyên qua cô, bằng cách nào đó, cơ thể cô không còn của riêng cô nữa vì có anh ở đó. “Thật ẩm ướt!” Cô thở hổn hển khi anh chiếm đoạt và tra tấn cô bằng khoái lạc không thể cưỡng nổi, khiến cô càng lúc càng quằn quại dữ dội, cho đến lúc những ngón tay anh hòa nhịp cùng lưỡi trong bản giao hưởng đầy đam mê, thăm dò và xoay những vòng tròn mê hoặc, trêu chọc lẫn mơn trớn, “Anh muốn em như lúc này, chào đón anh, nhức nhối vì anh, mãi mãi.” Để nhấn mạnh cho từ mãi mãi cùng toàn bộ những cám dỗ của nó, anh trượt sâu một ngón tay vào trong cô, và cô không thể ngăn mình bật ra tiếng rên rỉ.
“Giờ thì đó,” anh nói, giọng nói cũng đen tối như ánh mắt, “có thể là âm thanh khiêu gợi nhất mà anh từng nghe thấy.” Lúc ngón tay ranh mãnh của anh rút ra, cô liền cắn môi, khuôn mặt ửng lên nét bối rối ngay cả khi cô muốn ép chặt anh vào mình và yêu cầu anh lặp lại trải nghiệm tuyệt vời ấy. Cô đã không cần phải làm thế. “Chúng ta hãy xem mình có thể khiến nó xảy ra lần nữa hay không?” Ngón tay thứ hai gia nhập với ngón tay đầu tiên trong một cú trượt dài và chẳng thể chối bỏ.
Lạy Chúa, anh đang hủy hoại cô. Anh đùa giỡn với cô như một nghệ sĩ bậc thầy, như thể cô là thứ nhạc cụ anh đã nghiên cứu suốt đời. Cô lại bật ra tiếng rên rỉ, to và dài hơn, và anh thưởng cho âm thanh ấy bằng miệng mình, chiếm đoạt cô ngay ở trung tâm tối tăm, bí mật của cô. Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến khoái lạc theo cách như vậy một lần nữa.
Nó đã vĩnh viễn gắn chặt với anh. Cô lại mềm nhũn trong vòng tay anh, đắm chìm trong nụ hôn cùng đụng chạm của anh, mùi hương lẫn âm thanh của anh. Lạc lối trong nhận thức rằng người đàn ông này là tất cả những gì cô hằng khao khát, mong muốn, mơ ước và tưởng tượng. Lạc lối trong dục vọng. Lạc lối trong anh.
Và bằng cách nào đó đã được anh tìm thấy. Cô trở lại thực tại trong vòng tay anh: mạnh mẽ, lực lưỡng và đang ôm cô vào ngực mình, nơi đầu cô tựa vào bên vai lành lặn của anh, khiến cô dễ dàng choáng ngợp trong sức nóng lẫn mùi hương từ anh. Những ngón tay anh vuốt ve mái tóc cô đang xõa tung trên chiếc giường khổng lồ, và anh đặt một nụ hôn lên thái dương cô, thì thầm với làn da ở đó, tôn thờ nó. “Em là tạo vật lộng lẫy nhất mà anh từng thấy.”
Cô rùng mình trước lời nói ấy, và cuộn tròn vào cơ thể ấm áp của anh, bàn tay xòe rộng trên chiếc sơ mi trắng tinh. Cô nói với lớp vải lanh rộng. “Anh làm em sợ.” Anh khựng lại. “Tại sao?”
Những ngón tay cô vuốt ve trên áo anh. “Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị anh hấp dẫn đến thế. Gắn bó với anh đến thế. Em cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dễ dàng sở hữu em như vậy. Rằng anh sẽ dễ dàng...” Cô lưỡng lự trước lời nói đó, “kiểm soát em.” Anh bắt lấy tay cô, trượt từ phía dưới cơ thể cô lên để đối mặt với cô. Để có thể quan sát cô kỹ hơn.
Cô ngồi dậy, cố gắng giải thích. “Ngay cả bây giờ... chỉ cách anh vài phân... em cũng không thể ngăn lại cảm giác nuối tiếc nếu để mất anh.” Anh vươn tay về phía cô trước lời thú nhận ấy, bàn tay anh khẽ dừng lại khi sắp chạm vào cô, như thể anh không biết làm thế nào để bắt đầu. “Mara,” anh nói nhẹ nhàng, tựa hồ mình có thể khiến cô sợ hãi. “Anh không muốn em nghĩ rằng anh vui vẻ với...” Những ngón tay cô tìm đường đến môi anh, ngăn lại những ngôn từ đang trực tuôn ra.
“Không,” cô nói, mắt đong đầy nước. “Anh không hiểu đâu. Em nhức nhối vì anh khi anh không ở bên.” Hai mắt anh tối sầm vì ham muốn, và hơi thở của cô nghẹn lại trước ánh nhìn của anh. Trước hứa hẹn của anh. “Em hoàn toàn lệ thuộc vào anh,” cô nói. “Vào những động chạm của anh, nụ hôn của anh và đôi mắt mê hồn của anh. Khá tuyệt vọng.” Và điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.
Cô không nói ra điều cuối cùng. Thay vào đó, cô nói. “Anh kiểm soát em.” Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, và cô ước chi anh sẽ chạm vào mình. Song thay vào đó, anh lại rời giường, làm cô nghĩ có lẽ mình đã phá hỏng mọi thứ. Nhưng vài phút sau, anh trở lại, cả sơ mi lẫn giầy đã cởi bỏ hết, và chỉ được che chắn bởi chiếc quần len, vết mực xăm màu đen ở cánh tay cùng lớp băng đeo màu trắng trên vai.
Cô say sưa ngắm nhìn anh, từng phần cơ thể anh tắm trong ánh nến vàng, khiến cô phải kinh ngạc. Làm thế nào người đàn ông trông giống một vị thần đầy oai nghiêm này, người được tạo tác như bức tượng Hy Lạp hay tượng điêu khắc của Michelangelo, lại xuất thân từ một trong những dòng dõi quý tộc bậc nhất Anh quốc? Chẳng có vẻ gì là màu mè hay kiêu căng ở anh. Anh là người đàn ông nam tính nhất cô từng thấy, vô cùng quyền lực, phóng khoáng và mạnh mẽ. Ánh mắt cô dừng lại ở nơi bàn tay lành lặn đang nắm chặt chiếc cà vạt mà anh đã tháo ra trước đó, đoạn vải dài vừa mang đầy hứa hẹn, lại cũng vừa đe dọa.
“Em lo lắng về việc bị kiểm soát?”, anh nói. Tim cô bắt đầu đập điên cuồng. “Đúng vậy.”
Anh giơ chiếc cà vạt về phía cô, mất một lúc lâu cô mới cầm lấy nó, rồi anh nằm xuống giường, vươn thẳng hai cánh tay lên cao cho đến khi chạm vào những thanh gỗ nơi đầu giường. Miệng Mara khô khốc, nhìn anh nằm xoài trước mình, to lớn và lộng lẫy. Quả thực là lộng lẫy. Anh hoàn hảo về mọi mặt.
Rồi anh nói. “Làm đi. Hãy nắm quyền kiểm soát.” Dục vọng xuyên qua cô, nóng rẫy, nặng nề và quá mạnh mẽ để có thể cưỡng lại. Cô quấn chiếc cà vạt quanh những ngón tay mình với đôi mắt mở to và nói. “Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu, nắm chặt hai tay vào đầu giường. “Hãy tin anh, Mara.” Cô nhích cơ thể trần trụi của mình lên giường, chẳng có gì che chắn ngoài đôi tất lụa, quan sát anh đang nhìn mình chăm chú, và cảm thấy yêu thích điều đó. Khi quỳ xuống bên cạnh anh, cô liền nói. “Anh muốn em trói anh vào đây ư?”
Anh mỉm cười. “Anh muốn em làm bất cứ điều gì mình thích với anh.” Anh đã giao phó chính mình cho cô. Cho khoái lạc của cô. Và tất cả những gì cô nghĩ được là khoái lạc của mình bằng cách nào đó gắn chặt với anh tới mức không gì lay chuyển nổi. Ý nghĩ ấy tiếp thêm cho cô lòng dũng cảm cũng như sức mạnh để làm những điều không tưởng, để cưỡi lên cơ thể anh, sức nóng của cô áp vào làn da trần trụi của anh.
Anh rên rỉ và nhắm chặt mắt, nâng hông khỏi giường, áp chặt vào cô, cơ thể anh mang đến những hứa hẹn mà cô hy vọng một cách tuyệt vọng rằng anh sẽ giữ lời. Đôi mắt anh sáng ngời. “Nhưng nếu em định bịt mắt anh, tình yêu của anh, hãy làm điều đó ngay bây giờ đi. Trước khi em tra tấn anh bằng ánh mắt em thêm một giây nào nữa.” Bịt mắt anh. Lạy Chúa. Người ta đã từng làm những việc như vậy ư?
Cô khao khát điều đó. Khao khát đến tuyệt vọng. Cô không thể ngăn lại, mỉm cười thật tươi khi nói những lời ấy và yêu cái cách anh phá lên cười khi nhìn thấy nó. “Cô nàng tinh ranh. Em thích nó.”
“Em muốn anh.” “Muốn không phải là từ dùng để mô tả cái cách anh cảm nhận về em,” giọng anh vang lên trầm thấp và đầy hứa hẹn. “Muốn chẳng thể nào so sánh với mức độ khao khát trong anh. Với nỗi tuyệt vọng anh cảm thấy. Với cái cách anh thèm muốn em.”
Cô cúi xuống, không thể cưỡng lại việc ép môi mình lên môi anh, chiếm lấy miệng anh trong nụ hôn thật sâu và cuồng nhiệt cô học được từ anh, với những mơn trớn thật sâu và đầy nhục cảm khiến cả hai phải thở hổn hển. Khi ngẩng đầu lên, cô đã tìm được lòng can đảm. Cô trượt chiếc cà vạt trên đôi mắt anh, và khi anh nhấc đầu khỏi gối, cô liền vươn tay ra phía sau anh để buộc nó thật chặt, yêu cái cách cơ thể anh căng cứng bên dưới cô, yêu âm thanh thoát ra khi anh hít thở, trầm thấp, khô ráp và hoàn hảo.
Cô nghiêng người về phía trước, ép ngực mình vào ngực anh, thận trọng để không va vào vết thương của anh khi thì thầm vào tai anh. “Anh là của em.” Anh gầm lên trước lời nói ấy. “Mãi mãi là như thế.”
Mỗi tội không phải mãi mãi là thế. Cô không thể có anh mãi mãi. Đây không phải là cuộc sống mà anh đáng phải nhận: kết hôn với một cô nàng đầy tai tiếng, với người con gái không một ai chấp nhận, với người phụ nữ cả London sẽ chẳng bao giờ quên. Nếu cô ở bên anh, anh sẽ chỉ là Công tước Sát nhân.
Và anh xứng đáng được nhận nhiều điều tốt đẹp hơn thế. Nhưng đêm nay, cô có thể giả vờ không hiểu.
Cô ép nụ hôn dài lên làn da ấm áp của anh, lướt qua một bên vai và cánh tay lành lặn của anh, nơi các bắp cơ xăm hình căng thẳng khi anh gồng mình. Cô không thể cưỡng lại việc rê lưỡi theo rìa của hình xăm, mơn trớn những nơi gồ lên cùng những đường cong cho đến khi anh khẽ gầm lên vì khoái lạc; rồi cô tiếp tục di chuyển, thấp hơn, dọc xuống phần ngoài ngực anh, sau đó lướt qua nó, đặc biệt quan tâm đến những vết sẹo nằm rải rác trên ngực và bụng anh. Hôn lên chúng. Lần dọc theo những vết gồ bằng lưỡi mình. Khi anh rít lên vì dục vọng, cô liền ngẩng đầu. “Em có làm anh đau không?”
“Không. Đó chỉ là....” Cô chờ đợi anh kết thúc câu nói. “Chưa từng có ai muốn chạm vào chúng trước đây. Không giống như thế này.” Cô muốn chạm vào chúng. Cô muốn chạm vào từng phần trên cơ thể anh, nhận thức đó khiến cô trở lên liều lĩnh. Cô nâng người và trượt xuống phần thân dưới của anh rồi tháo khuy quần của anh, bản năng và dục vọng vượt qua cả kinh nghiệm. Anh nhấc hông khỏi giường, để cô kéo quần mình xuống, phô bày chính mình trước cô: dài, căng cứng và hoàn hảo.
Và là của cô. Cô ngồi trên gót chân mình, quan sát anh nằm xoài trên giường, bàn tay lành lặn của anh bị ghim chặt ở đầu giường, các đốt ngón tay trắng bệch, căng thẳng. Mong muốn trao cho cô tất cả.
Giao phó chính mình cho cô. Anh từ bỏ quyền kiểm soát của mình. Trao nó cho cô.
Thế rồi cô vươn tay chạm vào anh, bàn tay run rẩy, ngập ngừng. Cô bất động khi chỉ còn cách anh một inch. Gần hơn thế. Anh nhận ra nó. “Mara,” anh nói, hai hàm răng nghiến chặt, nỗi thống khổ và dục vọng khiến lời nói trở nên khản đặc đầy khêu gợi.
Cô muốn trao cho anh tất cả những gì anh khao khát. Nhưng.... “Em không biết phải làm gì,” cô thú nhận, lời nói bằng cách nào đó được thốt ra dễ ràng hơn vì anh đang bị bịt mắt. “Em chưa bao giờ.... Em muốn làm điều đó thật chính xác.” Hơi thở của anh tắc nghẹn trong giây lát, rồi anh thở hổn hển khi bật cười. “Em không thể làm sai được, em yêu. Anh hứa đấy. Anh muốn em quá nhiều.”
Cô nghiêng người về phía trước thú nhận với anh. “Em chỉ từng mơ thấy nó,” cô nói với anh. “Trong bóng đêm tăm tối. Em đã tự hỏi nó sẽ như thế nào.” Anh lắc đầu. “Đừng nói với anh. Anh không muốn nghĩ đến việc em mơ thấy ai khác”
Cảm giác ngỡ ngàng lao vụt qua cô. “Chưa bao giờ là ai khác,” cô nói, “Luôn là anh.” Và cô nhường chỗ cho những động chạm của mình, bàn tay nấn ná trên chiều dài của anh, cảm thấy anh sẽ căng cứng hơn nhiều, nếu có thể. Anh thốt ra tiếng rên rỉ đầy phấn khích, thật lâu và rõ ràng, và cô say sưa trước âm thanh đầy nam tính ấy. “Anh đang căng cứng.”
“Đúng vậy. Là vì em.” “Và cũng mềm mại,” cô nói. “Giống như nhung trên thép.”
Một bàn tay anh buông khỏi đầu giường để vươn thẳng về phía cô một vài giây trước khi anh dường như nhớ lại lời hứa của mình. Trước khi anh buộc nó trở về vị trí cũ. “Không mềm mại như em.” “Hình như anh đang gặp khó khăn,” cô nói, tay không ngừng vuốt ve lên xuống dọc chiều dài nóng bỏng của anh, yêu cái cách hông anh chuyển động cùng tay cô.
Anh nghiêng đầu. “Em đang trêu chọc anh ư?” Cô cười toe toét. “Có lẽ vậy”
Anh cau mày. “Hãy nhớ, Quý cô Lowe, giữ lời hứa mới là chơi đẹp.” Một cơn rùng mình lan dọc cơ thể cô. “Quả là một hứa hẹn ngọt ngào!”
Anh lại gầm gừ, không thể ngăn cản người đàn ông mạnh mẽ trong mình. “Mạnh hơn đi,” anh nói. “Em nghĩ mình mới là người nắm quyền kiểm soát,” cô nói.
“Tình yêu của anh, nếu em không nghĩ mình đang nắm quyền kiểm soát, thì em mất trí rồi.” Cô lại mỉm cười, tăng độ mạnh mẽ trong động chạm của mình. “Làm thế nào em có thể biết mình đang nắm quyền kiểm soát chứ?”
“Bởi vì nếu anh là người nắm quyền kiểm soát, chúng ta sẽ không chơi những trò ngớ ngẩn như thế này đâu.” Cô bật cười trước lời nói ấy, và anh lại tiếp tục. “Anh yêu tiếng cười của em.” Cô dừng lại. “Nó thật hiếm hoi. Và anh muốn nghe thấy nó mỗi ngày.” Đó là lời tốt đẹp nhất mà người khác từng nói với cô.
Cô thưởng cho anh bằng sự mơn trớn thật lâu, không ngừng vuốt ve lên xuống trên ngọn giáo của anh, cho đến khi hơi thở của anh trở nên thô ráp và gấp gáp. “Hãy nói cho em biết...” “Bất cứ điều gì,” anh hứa.
“Nói cho em biết anh thích chuyện này đến mức nào.” Anh rên rỉ trước câu nói đó, âm thanh dài và thấp. “Anh thích nó theo bất cứ cách nào em muốn trao cho anh.”
Cô nghiêng người về phía trước, hôn lên môi anh, khiến anh thoáng ngạc nhiên trước khi đáp lại bằng một nụ hôn dần trở nên hoang dại, đầy dục vọng và tuyệt diệu. Cô đẩy anh ra rồi thì thầm. “Anh sẽ thấy thế nào nếu em dùng miệng?” Khi anh chửi thề một tiếng, khắc nghiệt và nguy hiểm, cô liền xem từ ngữ thô lỗ đó là sự đồng ý, rồi trượt xuống theo chiều dài cơ thể anh và xem xét độ dài của anh... tự hỏi phải làm thế nào để có thể mang lại cảm giác tuyệt vời nhất.
Rõ ràng cô đã do dự quá lâu, bởi vì anh gọi to tên cô, từ ngữ vang lên tựa một tiếng kêu khắc khoải. Cô đặt một nụ hôn lên đỉnh của anh, yêu cái cách anh run rẩy trong tay mình, trước môi cô. “Hãy nói cho em biết,” cô thì thầm với chốn thầm kín nhất của anh. Anh làm như được bảo. “Làm đi.”
Đó là lời chỉ dẫn vô cùng tai tiếng và hết sức không đúng đắn. Song cũng là tất cả những gì cô muốn.
Cô làm như được yêu cầu, tuân theo sự chỉ đạo đầy thô ráp và khao khát của anh, thử nghiệm và học hỏi với lưỡi, môi cùng sự thúc bách cho đến khi anh cầu nguyện, chửi thề và rên rỉ tên cô, đầu anh lắc lư qua lại, hai tay tuyệt vọng bám vào cột giường khi cô trao cho anh tất cả những gì anh đòi hỏi. Khi cô tôn thờ anh.
Khi cô yêu anh. Cho tới lúc cô nhận ra rằng như vậy là chưa đủ. Rằng cô muốn mọi thứ. Và cô dừng lại.
“Không...” Những lời hổn hển thoát ra từ anh khi cô đặt nụ hôn cuối cùng lên phần đỉnh đang nhức nhối của anh. “Tại sao?” Và rồi cô nhấc mình khỏi anh, sau đó giang rộng chân để ngồi trên hông anh. Giữ thẳng vật đàn ông của anh cho đến khi phần định chạm vào chốn thầm kín nhất của cô.
Phần cô sẽ trao anh. Phần cô sẽ không bao giờ trao cho bất kỳ ai khác.
Anh quằn quại bên dưới cô. Run rẩy. “Đó là... Ôi, lạy chúa. Mara.” Cô mỉm cười, mở rộng để chào đón anh, để phần đỉnh của anh trượt qua nếp gấp bí mật của mình. “Tình yêu của anh, em thật ướt át.” Anh chửi thề, những lời bất kính nhưng cũng đầy khêu gợi. “Thật nóng bỏng. Thật xinh đẹp.” Cô mỉm cười cử động phần trên đỉnh của anh. “Anh không thể nhìn thấy em, làm thế nào anh biết được điều đó?”
“Anh luôn nhìn thấy em,” anh nói. “Em khắc sâu trong tâm trí anh. Anh có thể mù lòa trong suốt phần đời còn lại song vẫn sẽ nhìn rõ em.” Những lời đó cũng hấp dẫn cô nhiều như cơ thể anh, khi cô trượt xuống theo chiều dài căng cứng của anh, còn anh vừa vặn bên trong cô hoàn hảo đến mức cả hai đều thở dài, thốt ra những lời nửa cầu nguyện, nửa là bất kính. Anh bất động trước âm thanh khoái lạc thoát ra trên môi cô. “Em có đau không?”
Cô lắc đầu. “Không đâu!” Nó thật tuyệt vời. “Em có làm anh đau không?” Anh cười toe toét. “Chết tiệt, chẳng đau chút nào!”
“Thế thì em sẽ chuyển động nếu anh thấy ổn.” Anh cười. “Em đang nắm quyền kiểm soát, tình yêu của anh.”
Đúng vậy, cô liền không ngừng lên xuống phía trên anh, thử nghiệm áp lực và tốc độ, tạm ngừng trong giây lát, rồi lại say sưa trong một tư thế riêng. Một khoái lạc riêng. Anh để cô dẫn lối trong thời điểm này, thì thầm những lời động viên, nâng hông lên để giao hòa với cô khi cô tìm ra một nhịp đặc biệt hay nhịp điệu mà anh yêu thích. Cô khắc sâu chúng vào trong trí nhớ, lặp lại hết lần này đến lần khác, yêu cái cách chúng dường như hủy hoại anh bằng khao khát và dục vọng.
Điều này thật huy hoàng. Nhưng có điều gì đó đã bị bỏ lỡ.
Là anh. Động chạm của anh. Ánh mắt anh. Một phần của anh mà cô khao khát đến tuyệt vọng. Cô không muốn điều khiển anh. Cô không muốn giành lấy khoảnh khắc này cho riêng mình.
Cô muốn chia sẻ nó. Và cô đã làm thế, nghiêng người để tháo lớp bịt mắt của anh, kéo nó khỏi đầu anh và ném qua căn phòng, không quan tâm nó rơi xuống nơi nào. Ánh mắt nóng rực và nặng nề của anh dán chặt vào cô, và cô suýt nữa đã ngất lịm khi anh lập tức ngậm lấy một nụ hoa của cô trong miệng mình, ngấu nghiến nó. u yếm nó.
Anh vẫn để nguyên bàn tay bị khóa chặt trên đầu giường. Cho đến khi cô trả tự do cho anh bằng một câu đơn giản và thành thực. “Em là của anh.” Bàn tay được tự do của anh lập tức trượt xuống hông cô, siết lấy nó, vừa mạnh mẽ mà cũng vừa dịu dàng, dẫn dắt cô cử động trong nhịp điệu hoàn hảo, thay đổi tư thế, trao cho cô cơ hội tìm kiếm chuyển động có thể đưa cô vào chốn hoan lạc; cô bất ngờ rung chuyển mạnh và nhanh khi áp sát vào anh, hét thật to lúc những ngón tay anh tìm thấy nơi nóng rực của mình, ấn mạnh và xoay tròn ngay nơi bí mật ấy cho đến lúc cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ánh mắt anh không rời khỏi cô, đôi mi nặng trĩu ham muốn, cô chống hai tay lên giường cạnh đầu anh và thì thầm. “Đừng dừng lại.” Đừng thôi không nhìn em.
Đừng ngừng chuyển động trong em. Đừng ngừng yêu em.
Anh nghe thấy tất cả. “Không bao giờ,” anh hứa. Cô đánh mất chính mình cho niềm hoan lạc. Và cho anh.
Rồi chỉ khi cô dành lấy khoái lạc mà anh vừa tước đoạt của cô, rung chuyển một lần, hai lần, ba lần ngay dưới cô rồi kêu to tên cô, anh mới giải phóng bên trong cô, ôm cô thật chặt và vẫn ở trong cô, cho đến lúc nhịp đập hai con tim hòa làm một. Rất lâu sau đó, cô mới cử động, hơi lạnh từ căn phòng khiến cô rùng mình trong vòng tay anh, anh liền kéo mép của chiếc ga giường để đắp cho cô, nhất định không để cô rời khỏi vòng tay mình.
Thay vào đó, anh vùi mặt vào cổ cô và nói. “Anh không thể ngừng muốn em. Mùi hương của em. Em khiến anh muốn mua hết toàn bộ những cây chanh ở London để không ai có thể nhận ra được mùi hương của em. Nhưng không chỉ là hương chanh. Còn có mùi gì đó khác nữa. Đó là mùi hương của riêng em.” Những lời đó khiến cô cảm thấy ấm áp. “Anh nhận thấy mùi hương của em ư?”
Anh mỉm cười trước những lời mình từng nói với cô từ rất lâu trước đây. Nhắc lại câu trả lời của cô. “Nó không thể bỏ lỡ.” Họ nằm trên giường trong im lặng, bàn tay lành lặn của anh vuốt ve khắp làn da cô, không ngừng lên xuống dọc theo cột sống của cô như cách ban phúc lành. Cô thắc mắc không biết anh đang nghĩ gì, và khi cô định hỏi thì anh phá vỡ sự im lặng. “Sẽ thế nào nếu anh không thể chiến đấu nữa?”
Cánh tay anh. Cô quay sang hôn lên vùng ấm áp nơi ngực anh. “Anh sẽ làm được.” Anh lờ đi lời nói vô vị của cô. “Sẽ thế nào nếu anh không bao giờ lấy lại được cảm giác? Thế thì anh là ai đây? Anh sẽ là ai đây? Anh phải làm gì nếu không còn là kẻ bất khả chiến bại? Nếu không còn là một võ sĩ? Nếu không còn là Công tước sát nhân? Thế thì anh có giá trị gì đây?”
Trái tim cô đau nhói trước những câu hỏi ấy. Anh sẽ là tất cả những gì cô hằng mong muốn. Anh sẽ là tất cả những gì cô ước mơ. Cô ngẩng đầu lên. “Anh không nhận ra phải không?”
“Nhận ra điều gì cơ?” “Anh đáng giá hơn thế rất nhiều.”
Anh hôn lên đôi môi vừa thốt ra những lời đó của cô, và cô tuyệt vọng muốn anh tin mình, vì vậy cô đặt tất cả tình yêu của mình, niềm tin của mình vào cái vuốt ve ấy. Rồi khi anh dừng lại, cô liền thì thầm. “Temple, anh là tất cả.” “William,” anh sửa lại lời cô. “Gọi anh là William.”
“William,” cô thì thầm tên gọi đó trước ngực anh. “William.” William Harrow. Công tước của Lamont.
Người đàn ông từng bị cô hủy hoại. Người mà cô có thể khiến anh trở lại như xưa. Cô có thể hoàn trả cho anh cuộc sống mà cô từng tước đoạt. Hoàn trả cho anh danh tiếng trước đây của anh, thế giới mà anh từng yêu, những nguời phụ nữ, phòng vũ hội và cả giới quý tộc. Thế giới mà anh không thể có nếu làm một điều cao thượng và điên rồ là kết hôn với cô. Không. Đây là món quà lớn nhất cô có thể trao cho anh ngay cả nếu đó là sự hy sinh lớn lao nhất của cô.
Khi cô từ bỏ tất cả mọi thứ mình muốn. Điều duy nhất mà cô muốn.
Là anh. Cô không phải là giấc mơ của anh. Cũng chẳng phải là mục tiêu của anh. Cô không thể làm một người vợ, một gia tài. “Chúng ta không thể kết hôn,” cô nhẹ nhàng nói.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô. “Hãy ngủ lại với anh đêm nay, và để anh thuyết phục em vào ngày mai về lý do tại sao đó là ý tưởng tuyệt vời nhất trong tất cả những ý tưởng của anh.” Cô không nên đồng ý. Cô nên rời khỏi anh ngay bây giờ khi còn đủ sức mạnh. “Em không thể....”
Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn dài, đầy dục vọng, chất chứa điều gì đó mạnh mẽ hơn đam mê. Điều gì đó cô không muốn nhận ra, vì nếu như vậy, cô có thể sẽ chẳng bao giờ làm được những gì cần phải làm. “Hãy ở lại.”
Trái tim cô vụn vỡ trước lời nói mơ hồ và bối rối trên môi anh. Trước nỗi khao khát trong đó. Trước hứa hẹn trong đó. Trước nhận thức rằng nếu cô đồng ý, anh sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của mình để giữ cô lại. Để bảo vệ cô. Trước nhận thức rằng nếu cô đồng ý, anh sẽ không bao giờ có được cuộc đời anh xứng đáng được nhận. Một cuộc đời tránh xa tai tiếng và hủy hoại. Một cuộc đời không có những ký ức về quá khứ của anh và việc anh đã bị hủy hoại.
Anh quá hoàn hảo. Quá đúng đắn. Còn cô thì hoàn toàn sai lầm. Cô sẽ chỉ hủy hoại anh một lần nữa. Chỉ tàn phá mọi thứ anh hằng mong muốn. Cô phải rời xa anh. Cô phải rời đi trước khi bị cám dỗ quá đỗi mà ở lại.
Và do vậy, cô thốt ra lời nói dối cuối cùng. Điều quan trọng nhất cô từng nói. “Em sẽ ở lại.”
Thế rồi anh chìm vào giấc ngủ. Khi nhịp thở của anh đã trở nên sâu và đều đặn, cô mới nói ra sự thật. “Em yêu anh.”
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận