Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 33
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ậu không nên đấu với cậu ta.” Temple không nhìn lên khi đang cột dây giày. “Cậu không nghĩ đã quá muộn để thay đổi quyết định rồi sao? Nửa câu lạc bộ đã đứng quanh võ đài.”
Hầu tước của Bourne, người bạn lâu năm nhất của Temple và là người đồng sở hữu sòng bạc Thiên Thần Sa Ngã, dựa lưng vào bức tường giáp một bên cánh cửa dẫn tới võ đài, quan sát anh chuẩn bị cho cuộc đấu. “Ý tôi không phải thế và cậu thừa biết điều đó. Đêm nay, cậu được hoan nghênh để đấu với tất cả những ai cậu muốn, dù rằng nếu đặt cược, tôi sẽ đặt hai mươi bảng cho những phút đầu tiên.” Anh ta chỉ vào chiếc bàn thấp tại chính giữa căn phòng. “Cậu không nên chấp nhận thách thức của Lowe.” Temple nhìn vào danh sách những cái tên ghi trên đó. Tên của Christopher Lowe ở đầu danh sách, như nó đã nằm đó nhiều tuần qua. Mời gọi anh. Cám dỗ anh. Liều lĩnh đòi anh chấp nhận. Rõ ràng, Mara đã không nói với em trai mình rằng cô đã dàn xếp một thỏa thuận với Công tước Sát nhân, và rằng cô đã lấy lại được số tiền của họ. Hoặc là thế, hoặc Lowe muốn cứu chị gái mình thoát khỏi sự hủy hoại, nhưng Temple không thể hình dung nổi danh tiếng của chị gái cậu ta có bất cứ điều gì liên quan tới những kế hoạch này.
Anh sẽ bị nguyền rủa nếu không muốn cuộc đấu đó nhiều hơn bất cứ điều gì. Lowe đáng bị trừng phạt nặng nề. “Đó sẽ là trận đấu của năm,” Temple nói. “Thiên Thần sẽ thu được một khoản kếch xù.”
“Tôi chẳng quan tâm liệu nhà vua và vệ binh hoàng gia có ngồi gần võ đài với những viên đá quý để ban thưởng cho trận đấu hay không. Cậu không nên đấu với cậu ta.” Temple duỗi thẳng người khi nắm lấy chiếc đai da treo trên trần văn phòng của mình, thả lỏng vai, chuẩn bị cho những gì sắp đến. Trong nửa giờ nữa, anh sẽ lên võ đài để chiến đấu và từng gã đàn ông trong số khán giả sẽ đọ sức với anh. Một số sẽ chiến đấu cùng phe với anh, nhìn ra chính mình trong vị công tước sa ngã, người mặc dù ô danh, hư hỏng và đáng ghê tởm song có lẽ vẫn là chúa tể chốn này. Nhưng hầu hết sẽ chiến đấu ở vị trí đối thủ của anh, David với Người khổng lồ[1] Temple. Họ cũng biết mình sẽ mất gì vào tay Thiên Thần. Ngay cả khi đã trả xong khoản nợ của mình và chìm đắm trong ánh hào quang của chiến thắng, một phần nhỏ trong số họ vẫn thèm muốn được hủy hoại câu lạc bộ.
[1. David và Người khổng lồ (Goliath) là mẫu hình tượng kinh điển cho những cuộc quyết đấu không cân sức giữa những người bình thường và những gã khổng lồ được ghi chép lại trong Kinh Thánh. Sự kiện David quyết đấu với Goliath là cao trào của cuộc chiến giữa quân Philistine và Israel do vua Saul cai trị diễn ra tại thung lũng Elah, vùng Đất Hứa, vào khoảng thế kỷ X trước Công nguyên. Khi quân đội hai bên dàn trận, David nhỏ bé đã xung phong đánh nhau với Goliath, gã đàn ông có thân hình to lớn cùng sức mạnh phi thường, và chặt đầu hắn. Người Philistine thua trận thê thảm và bị tàn sát dã man.] “Đây là một cuộc chơi,” anh cất lời, vờ không quán tâm đến câu nói ấy. “Là thứ để thu hút họ đến đây. Là những gì chúng ta đồng ý trao cho họ.”
“Chết tiệt,” Bourne nói. “Chúng ta đồng ý lấy tiền của những gã con hoang và cho họ theo dõi một cuộc đấu, chứ không hề đồng ý phơi bày chính mình trước toàn thể họ. Và đó là những gì cậu sắp làm.” Anh ta rời khỏi vị trí của mình gần bức tường để tiến về phía Temple rồi nhấc tập hồ sơ của Lowe đang đặt trên bàn lên. “Đó sẽ không phải một cuộc chiến. Mà là án treo. Họ sẽ nghĩ rằng Lowe cuối cùng cũng giành được cơ hội trả thù cho cái chết của chị gái mình. Thậm chí nếu cậu đang cân nhắc tới việc đấu với cậu ta, ít nhất hãy đợi cho đến khi người đàn bà chết tiệt đó lộ diện. Sau đó, cả thế giới sẽ ủng hộ cậu.” Quai hàm Temple nghiến chặt trước câu nói với vẻ khó chịu. “Tôi không quan tâm họ ủng hộ ai.”
“Chắc chắn cậu đang nói dối.” Bourne bật ra một tiếng cười chẳng hài hước chút nào và vuốt tóc. “Tôi biết rõ hơn bất cứ ai việc cậu muốn họ nghĩ như thế nào về mình.” Khi Temple không trả lời, Bourne liền tiếp tục, “Hôm nay, tôi vừa xem hồ sơ của Lowe. Cậu ta đã đánh mất tất cả mọi thứ, những thứ không thuộc về cậu ta từ lúc lọt lòng, và một khoản kếch xù mà cậu ta kiếm được bằng cách nào đó. Tôi ngạc nhiên là Chase đã không trao cho anh chàng gác cửa Bruno những thứ anh ta muốn. Nhà, ngựa, xe ngựa, các khu kinh doanh. Một bộ pha trà bằng bạc chết tiệt. Chúng ta cần chúng làm cái quái gì cơ chứ?”. Temple vừa cười tự mãn vừa quấn một dải vải dài quanh bàn tay còn lại. “Có một số người thích trà đấy.”
Bourne nhướng một bên mày rồi ném tập hồ sơ xuống bàn. “Christopher Lowe là người đàn ông kém may mắn nhất Anh quốc, và cậu ta hoặc không nhìn ra điều đó, hoặc chẳng quan tâm. Dù thế nào đi nữa, người cha đã chết của cậu ta chắc hẳn đang lăn lộn dưới mộ, sẵn sàng thực hiện một thỏa thuận với quỷ dữ, hay tồi tệ hơn là đội mồ sống dậy mà giết chết đứa con trai ngu ngốc của mình.” “Cậu đối đầu với cả một người đàn ông đã mất tất cả trên các bàn bài ư? Thật mỉa mai làm sao!”
Đôi mắt Bourne ánh lên vẻ bực bội. “Tôi có thể đã mất tất cả, nhưng tôi đã giành lại được. Gấp mười lần. Hơn thế.” “Cậu đã làm rất tốt việc báo thù.”
Bourne cau có. “Tôi đã dành cả một thập kỷ ước mong được trả thù, thuyết phục chính mình rằng không có gì trên thế giới khiến bản thân hài lòng hơn tiêu diệt gã đàn ông đã cướp đi khoản thừa kế của mình.” Temple nhướng một bên mày. “Và cậu đã làm được điều đó rồi.”
Giọng Bourne trở nên nhẹ nhàng và nghiêm túc. “Và tôi suýt nữa đã đánh mất điều quan trọng duy nhất.” Temple vừa gầm gừ vừa với tay lên chiếc đai da treo trên trần phòng, giãn căng cơ thể. “Nếu những người đàn ông trong căn phòng ngoài kia biết cả cậu và Cross đều trở nên mềm yếu mỗi khi nhắc đến các cô vợ của mình, Thiên Thần sẽ mất hết quyền lực.”
“Như chúng ta vẫn nói, vợ tôi là người phụ nữ rất ấm áp và kiên nhẫn. Những người đàn ông trong căn phòng ngoài kia có thể phải thán phục đấy.” Anh ta dừng lại, rồi nói thêm, “Báo thù là đích đến của tôi, Temple. Chưa bao giờ là của cậu.” Temple nhìn chằm chằm người bạn của mình. “Đích đến đó đã thay đổi rồi.”
“Chẳng nghi ngờ gì. Nhưng vẫn cần có sự chuẩn bị. Chuyện báo thù luôn chứa đầy sự giận dữ và lạnh lùng. Nó khiến một người đàn ông trở thành kẻ tàn nhẫn. Tôi biết rõ điều đó.” “Tôi vốn là kẻ tàn nhẫn rồi,” Temple nói.
Một bên miệng Bourne nhếch lên thành nụ cười châm biếm. “Cậu là một con mèo hoang.” “Cậu nghĩ như vậy thật sao? Hãy nói câu đó với tôi trên võ đài ấy.”
Bourne lờ đi lời đe dọa đó. “Nó sẽ không kết thúc như cậu nghĩ đâu.” Nó sẽ kết thúc chính xác như Temple nghĩ. Mara có thể là kẻ chủ mưu trong kế hoạch hủy hoại anh, nhưng em trai cô mới là kẻ diễn trọn vai của mình: than khóc, rền rĩ, giả vờ buộc tội và làm cho tất cả thế giới, gồm cả Temple, tin rằng cậu ta bị đối xử hết sức bất công.
Ký ức chợt bùng lên, Temple trên đường phố giữa ban ngày vào năm năm trước và toàn bộ London đều xa lánh anh. Không một ai muốn chạm mặt Công tước Sát nhân. Không một ai muốn khiêu khích cơn giận dữ của anh. Christopher Lowe, người hiếm khi dính đến bất cứ điều gì ngoài bạo lực hay lo sợ, đã khiến anh giật mình lúc bước ra từ một quán rượu với lũ bạn trác táng của cậu ta, tràn ra đường rồi tiến về phía Temple. Lowe ngước lên nhìn anh, say bí tỉ và tuôn ra những lời gièm pha, hăm dọa anh trước sự tán thành của đám bạn, “Kẻ sát hại chị gái tôi đang hiên ngang giữa ban ngày. Thật ngạc nhiên làm sao!”
Đám đông những kẻ say sưa điên rồ ấy phá lên cười, và từ đó, Temple dần trở nên chai lì khi tin vào nỗi tức giận của Lowe. Tin mình đáng phải nhận nó. Tin rằng mình là một tên sát nhân.
Anh nhìn về phía Bourne. “Cô ấy có thể đã đánh cắp mười hai năm của tôi, nhưng cậu ta mới là kẻ nắm giữ chúng.” “Và cả hai người họ nên đối diện với sự thật. Chúa biết là cậu ta đáng bị thảm bại, và đúng thế, cậu sẽ cảm thấy như thể việc trả thù của mình là hoàn toàn đúng đắn, và để người phụ nữ đó lộ diện trên khắp London đúng như nửa còn lại trong kế hoạch xuất sắc của mình; cô ta sẽ thấy xấu hổ, còn cậu sẽ được chào đón bằng những vòng tay rộng mở cũng như được các đám mai mối săn đón. Song cậu vẫn sẽ nổi giận.”
Báo thù không phải lúc nào cũng diễn ra như mong đợi. Đó là bài học anh dạy cho những đứa trẻ của cô.
Điều mà anh hiểu rõ là sự thật. Anh biết rằng mình sẽ không thể rũ bỏ thời khắc này. Rằng nó sẽ mãi mãi gắn liền với anh, thay đổi anh. Bourne ngồi xuống chiếc ghế da thấp. “Tôi đơn giản chỉ đang nói rằng cậu đã có mọi thứ mình muốn. Tiền bạc, quyền lực, một tước vị dần trở nên mờ nhạt vì không được dùng tới, nhưng dù sao vẫn là của cậu. Và chúng ta cũng không quên Whitefawn. Cậu có thể chẳng ở đó, nhưng nơi ấy giúp cậu có một gia sản hợp pháp, cậu là kẻ cầm quyền tài tình hơn cha cậu trước đây. Cậu có thể giành lại tất cả. Quay lại giới thượng lưu. Tìm cho mình một cô nàng nhút nhát[2]. Những cô nàng nhút nhát yêu những anh chàng vô lại.”
[2. Nguyên văn là “Wallflower”: Một từ lóng dùng để chỉ những người nhút nhát, sống khép mình trong thế giới riêng, ít tham gia các hoạt động xã hội, Wallflower cũng là tên cây quế trúc, loài cây có hoa thơm, thường có màu cam hoặc đỏ nâu, nở vào mùa xuân.] Bourne nói đúng. Temple có thể giành lại tất cả. Tiền bạc và một danh hiệu ô uế hơn hầu hết những người đàn ông khác. Ai đó sẽ muốn anh làm thế.
Nhưng giận dữ là một ả tình nhân xảo quyệt. “Tôi không muốn một cô nàng nhút nhát.”
“Thế thì là gì?” Anh muốn một ai đó đầy đam mê. Kiêu hãnh.
Temple đăm đăm nhìn người bạn của mình. “Tôi muốn tên thật của mình.” “Lowe không thể trao nó cho cậu. Thua cậu trên võ đài chỉ biến cậu ta trở thành kẻ tử vì đạo.” Temple im lặng một lúc lâu trước khi gật đầu một cái. Anh muốn cuộc trò chuyện này thúc. Bourne thêm vào, “Còn cô ta thì sao?”
Hình ảnh về Mara hiện ra, mái tóc nâu vàng hoang dại, đôi mắt có sức thuyết phục kỳ lạ lấp lánh. Không bao giờ đeo găng. Tại sao anh lại chú ý đến điều đó? Tại sao anh lại quan tâm?
Anh không quan tâm. “Chúng tôi có cách giải quyết riêng.”
“Tôi chẳng nghi ngờ gì đâu.” “Cô ấy đánh thuốc mê tôi.”
Bourne nhướng một bên mày. “Chuyện đó diễn ra cách đây rất lâu rồi.” Temple lắc đầu. “Đêm cô ấy tiết lộ mình với tôi.”
Một khoảnh khắc trôi qua trong khi Bourne ghi nhận câu nói ấy. Temple nghiến răng, biết rõ những gì sẽ xảy đến. Ước chi mình đã không nói bất cứ điều gì. Bourne phá lên cười. “Không thể nào!”
Temple làm động tác nhún nhẩy, lên xuống một lần, hai lần, trong không khí. Vờ như không tức giận trước sự thật đó. “Đúng là vậy đấy.” Một tràng cười nổ ra. “Ồ, hãy đợi cho đến khi những người khác biết chuyện đi. Temple mạnh mẽ, không gì lay chuyển bị một cô nàng gia sư đánh thuốc mê. Ở đâu?”
“Ở nhà tôi.” Nơi cô hôn anh. Nơi anh mong muốn nhiều hơn thế. Bourne kêu lên, “Trong nhà riêng của cậu!”.
Chết tiệt. Temple cau có. “Thôi ngay!”
Bourne khoanh hai tay trước ngực. “Ồ, không. Tôi không thể ngừng hứng thú với chuyện này.” Một tiếng gõ cửa thình thình vang lên, hai người đàn ông liền nhìn đồng hồ. Vẫn còn quá sớm để cuộc đấu có thể bắt đầu. Temple nói vọng ra, “Mời vào!”
Cánh cửa bật mở, để lộ gương mặt của Asriel, trợ thủ đắc lực của Temple và là người gác cửa tại Thiên Thần. Anh ta không nhận ra Bourne cũng ở đó, mà chỉ nhìn thẳng vào Temple. “Quý cô ngài mời tới rồi.” Mara.
Cảm giác hồi hộp dâng trào khắp người anh trước ý nghĩ về tên thật của cô. “Hãy đưa cô ấy vào.” Anh đợi Asriel rời khỏi, sau đấy hướng sự chú ý trở lại với Bourne. “Tôi nghĩ cậu cũng nên đi thôi.”
Bourne ngồi xuống chiếc ghế gần đó, gác hai chân duỗi thẳng lên nhau. “Tôi tin rằng mình sẽ ở lại để xem cuộc vui này,” anh ta nói với vẻ vô cùng hài hước. “Suy cho cùng, tôi không muốn người phụ nữ đó cố giết cậu lần nữa. Cậu có thể cần được bảo vệ.” “Nếu không cẩn thận, cậu mới chính là người cần được bảo vệ đấy.”
Cánh cửa mở ra trước khi Bourne có thể trả miếng và Mara bước qua ngưỡng cửa vào phòng riêng của Temple. Cô mặc một chiếc áo choàng đen khổng lồ, mũ trùm kín đầu và sụp xuống tận trán, nhưng dù sao, anh vẫn nhận ra cô. Cô cao ráo và xinh đẹp, sở hữu tất cả những đường cong mềm mại cùng da thịt lụa là, người phụ nữ mà đương nhiên anh sẽ bị cám dỗ nếu cô không phải là hóa thân của quỷ dữ. Còn khuôn miệng ấy thì... rộng, xấu xa và đầy tội lỗi. Anh không nên nếm thử nó. Tất cả chỉ khiến anh khao khát cô nhiều hơn.
Cô kéo mũ áo choàng ra sau, để lộ gương mặt mình, đôi mắt mở to lập tức nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhận thấy vẻ căng thẳng trong đó, sự thiếu chắc chắn, và thấy ghét nó khi họ tiến đến gần nơi Bourne ngồi, chỉ cách vài bước chân. Rồi đột nhiên, hẳn là bởi cảm giác hưng phấn với cuộc đấu sắp tới hoặc một điều gì đó nguy hiểm hơn rất nhiều, Temple muốn đánh Bourne. Thật mạnh.
Đó chắc hẳn là do cuộc chiến sắp tới, bởi không thể có khả năng là do Mara. Anh chẳng quan tâm cô nhìn thấy ai. Ai nhìn thấy cô. Thật vậy, mục đích trong toàn bộ kế hoạch của anh chính là để toàn bộ London nhìn thấy cô. Bourne không đứng lên, một hành động cố ý trưng ra vẻ bất kính, đã chọc tức Temple. “Tôi là...”
“Tôi biết anh là ai,” Mara ngắt lời, không dùng tước hiệu của Bourne hay lời kính cẩn mà anh ta đáng được hưởng. Một cách bày tỏ thái độ bất kính phù hợp. “Toàn thể London đều biết anh là ai.” Cô quay sang Temple. “Thế này là sao? Anh đề nghị tôi đến đây và chứng kiến anh đối xử hung bạo với những người đàn ông đáng thương ư?” Lời nói ấy không được thuận tai cho lắm. Cô đã trở lại, cứng rắn như thép, nhưng anh nhất quyết không để mình bị cô lấn át, dù biết cô đang sử dụng vẻ can đảm để che đậy cảm giác bất an của chính cô. Anh biết rõ chiến thuật ấy bởi đã sử dụng nó nhiều lần. “Và tôi đã ở đây, hy vọng cô sẽ trao cho tôi một vật kỷ niệm để có thể mặc lên người khi bước vào trận đấu.”
Mắt cô nheo lại. “Tôi nên nhờ ai đó mua chuộc người của anh.” Temple nhướng một bên lông mày. “Mua chuộc kẻ khác là cách người ta đề cập đến Trại trẻ MacIntyre's sao?”
Bourne cười khùng khục, Mara liền liếc anh ta. “Chẳng phải anh là một hầu tước sao?” “Đúng vậy.”
“Hãy nói cho tôi biết, anh có bao giờ hành động như thế không? Tôi chỉ hỏi bởi vì dường như người bạn của anh chẳng có vẻ gì là quan tâm lắm đến cách cư xử của một công tước. Tôi nghĩ sự nông cạn cũng có thể lây nhiễm. Như dịch cúm vậy.” Vẻ ngưỡng mộ lóe lên trong ánh mắt Bourne. Anh ta quay sang Temple. “Thật thú vị làm sao!”
“Và cô ấy trang bị cả thuốc mê đấy.” Bourne gật đầu. “Thế thì tôi sẽ không uống bất cứ thứ gì cô ta đưa cho mình.”
“Với một con dao,” cô nói thêm bằng giọng khô khan. Anh ta nhướng mày. “Cùng sự cảnh giác.”
“Đó là một kế hoạch thông minh,” Temple chỉ ra. Mara thốt lên một tiếng gắt nho nhỏ, nghe có vẻ thiếu hài lòng, thứ mà Temple cho là cô thường xuyên lặp đi lặp lại với những cậu nhóc của mình. “Anh ta sắp sửa đánh túi bụi một người đàn ông, còn anh thì đứng đây và đùa cợt sao?”
“Thật thú vị khi cô ta khăng khăng cho mình là đạo đức hơn người, cậu không nghĩ thế sao?”, Bourne nói từ chỗ ngồi của mình. Mara phản đối lại lời hầu tước. “Tôi ước gì anh rời khỏi đây, thưa ngài.”
Một bên lông mày Bourne nhướng lên. “Tôi sẽ phải thận trọng với tông giọng đó, cô nàng đáng yêu ạ.” Ánh mắt Mara lóe lên giận dữ. “Tôi cho là anh muốn tôi phải xin lỗi?”
Bourne đứng lên, vuốt thẳng các nếp trên chiếc áo khoác hoàn hảo của mình. Rồi gật đầu về phía Temple. “Xin lỗi cậu ta đi! Cậu ta sẽ không khoan dung như tôi đâu.” Anh ta rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra và kiểm tra thời gian trước khi quay sang Temple, “Còn mười phút nữa. Cậu có cần thêm bất cứ thứ gì trước khi bắt đầu trận đấu không?” Temple không nói gì. Cũng chẳng rời mắt khỏi Mara.
“Thế thì để sau vậy.” Temple gật đầu. “Để sau đi.”
Hầu tước bỏ đi và khép cánh cửa lại sau lưng. Mara nhìn Temple. “Anh ta không chúc anh may mắn sao?” “Chúng tôi không làm vậy.” Anh bước tới chiếc bàn ở chính giữa căn phòng và mở nắp chiếc hộp gỗ gụ trên đó, lấy ra một cuộn sáp.
“Tại sao không?” Anh lấy ra hai cục sáp lớn và đặt chúng lên bàn, vờ như mình hoàn toàn không chú ý đến cô đang đứng trong góc phòng tăm tối. Anh muốn nhìn thấy cô.
Anh không nên muốn. “Chúc may mắn nghĩa là không may mắn.”
“Thật vô lý!” “Đó là cách chiến đấu tại Thiên Thần.”
Cô không nói bất cứ điều gì, mà chỉ khoanh hai tay trước ngực. “Tại sao tôi phải đến đây?” Anh nhấc một dải lanh dài và sạch sẽ từ chiếc bàn gỗ ở chính giữa căn phòng, sau đó đặt một đầu dải lanh vào lòng bàn tay rồi bắt đầu quấn nó vòng quanh, cẩn thận không để nó bị xoắn hay gấp nếp. Nghi thức hằng đêm này được tiến hành không đơn thuần để bảo vệ cơ bắp và xương, mặc dù chẳng nghi ngờ gì là trong không khí sôi động của một trận đấu, chẳng một ai nghe thấy tiếng ngón tay gãy.
Thay vào đó, cử động ấy dễ dàng nhắc anh nhớ về sự nhịp nhàng của môn thể thao này, về cái cách những người đàn ông đã đứng vững qua nhiều thế kỷ trong khoảnh khắc như hiện tại, một vài phút trước trận đấu, trấn tĩnh đầu óc, tâm hồn và mối lo của họ. Nhưng chẳng thứ gì có thể trấn an được tinh thần bất ổn của anh khi ở cùng Mara Lowe trong căn phòng này. Anh nhìn cô, thích cái cách cô chăm chú quan sát cử động đó. “Lại đây!”
Cô nhìn anh trân trối. “Tại sao?” Anh hất đầu về phía bàn tay mình. “Giá cho việc quấn nó là bao nhiêu?”
Cô quan sát cử động của anh. “Hai mươi bảng.” Anh lắc đầu. “Thấp hơn một chút thì thế nào?”
“Năm bảng.” Temple muốn cô ở gần mình, dù thực tế là anh không nên muốn bất kỳ điều gì như vậy. Và anh có đủ khả năng để trả cho việc này. “Được!”
Mara liền tiến đến, cởi áo choàng ra và để lộ chiếc váy màu hoa cà mà lúc trước bà Hebert đã hứa với anh là sẽ thiết kế riêng cho cô. Cô thật xinh đẹp trong bộ váy ấy, với làn da trắng như sứ. Tim anh đập thình thịch khi cô tiến lại gần hơn, dừng bước cách một cánh tay rồi lấy ra cuốn sổ nhỏ màu đen luôn mang theo khắp mọi nơi. “Năm bảng,” cô nhắc lại, đánh dấu số tiền trong thống kê của mình. “Và mười bảng cho buổi tối. Luôn là thế.” Nhắc anh nhớ rằng cô có lý do riêng để xuất hiện ở đây.
Cô cất cuốn sổ về vị trí cũ và vươn tay ra để chạm vào bàn tay anh. Không đeo găng. Một lần nữa. Lần này là da thịt áp vào da thịt. Hơi ấm tựa vào hơi ấm. Anh đang trả tiền cho nó...
Có lẽ nếu Temple nhớ rõ điều đó, nó sẽ giúp anh quên được cô. Cảm giác về cô. Hương thơm của cô: Hương chanh giữa mùa đông giá lạnh. Vị của cô. Cô lại tiếp tục công việc của anh, cẩn thận quấn dải vải lanh quanh cổ tay và xung quanh ngón tay cái của anh, giữ cho nó phẳng nếp và cố định trên làn da anh. “Cô làm rất tốt công việc này đấy,” anh nói bằng tông giọng chẳng quen thuộc chút nào, ngay cả với chính anh. Chính cô đã khiến anh có cảm giác xa lạ ấy.
“Tôi từng băng bó xương bị gãy. Tôi cho là việc này cũng có nguyên tắc tương tự.” Một lần nữa, mảnh ký ức nho nhỏ về Mara, về nơi cô ở, về con người cô đã từng trở thành hiện ra. Đủ để khiến anh muốn hỏi cô cả tá điều cô sẽ không trả lời. Vì vậy, anh quyết định, “Đúng thế.”
Những ngón tay cô mềm mại và vững vàng trên tay Temple, khiến anh nhức nhối khao khát chúng ở khắp mọi nơi trên cơ thể mình. Cô cúi đầu để quan sát thành quả của mình, còn anh thì đăm đăm nhìn xuống đỉnh đầu cô, xuống những lọn tóc nâu vàng mà anh ngứa ngáy muốn chạm vào. Anh tự hỏi tóc cô sẽ thế nào khi xổ tung thành những sóng tóc lụa là trên gối anh. Trên sàn căn phòng này. Trên vòm ngực trần của anh hay của chính cô. Ánh mắt anh lướt đến vai cô, quan sát cái cách chúng nhấp nhô theo từng nhịp thở, như thể cô đang phải làm việc nặng nhọc hơn cô đã từng.
Anh nhận ra hơi thở ấy. Cũng đã từng tự mình trải nghiệm nó. Cô muốn anh.
Cô nhẹ nhàng nhét đầu còn lại của dải lanh vào phần vừa quấn, và anh kiểm tra các đường quấn, thật ấn tượng. Một việc cô làm rất thành thạo.
Temple xoay người khỏi cô để nhấc một dải lanh khác lên. Đưa nó cho cô và chìa bàn tay kia ra. Quan sát cô lặp lại sự chăm sóc vừa rồi trong im lặng, các cơ bắp nhức nhối khi anh căng thẳng dưới động chạm của cô, tuyệt vọng muốn nhiều hơn nữa. Tuyệt vọng muốn chạm vào cô. Lạy Chúa, anh cần phải tập một bài giãn cơ khác.
Đó không phải là tất cả những gì anh cần. Nhưng lại là tất cả những gì anh có thể làm. Anh lấy một chiếc mặt nạ từ trong ngăn kéo gần đó ra. “Đeo nó vào!”
Cô ngập ngừng, “Tại sao?”. “Cô sẽ lộ diện trước toàn thể London lần đầu tiên vào đêm nay.”
Mara đông cứng người, và anh không thích cảm giác nó mang lại cho mình. “Đeo mặt nạ sao?”
“Tôi chưa muốn cô bị nhận ra.” Tôi không muốn mọi thứ kết thúc.
“Đêm nay,” cô lặp lại. “Sau trận đấu.”
“Ý anh là nếu anh không thua.” “Ngay cả khi tôi thua, Mara.”
“Nếu anh không bị đánh đập và bỏ mặc cho đến chết. Đó là mục tiêu, phải không?” Đó không phải mục tiêu, nhưng anh không sửa lại lời cô. “Chính xác, nếu tôi không thua.” Anh nghiêng đầu. “Nhưng tôi sẽ không thua.”
“Kế hoạch của anh là gì?”, cô hỏi. “Cô sẽ được tận mắt nhìn thấy Thiên Thần Sa Ngã. Nhiều phụ nữ sẽ bằng mọi giá để có được cơ hội ấy.”
Cô hếch cằm đầy kiêu hãnh. “Không phải tôi.” “Cô sẽ thích nó.”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.” Sự bướng bỉnh của cô khiến anh mỉm cười, và để che giấu, anh liền giật mạnh chiếc áo sơ mi, kéo nó qua vai, phơi trọn bộ ngực trần trước cô. Cô lập tức quay đi, tỏ ra nghiêm túc và bỏ lỡ đúng thời điểm một cách hoàn hảo.
Anh phá lên cười. “Tôi không khỏa thân,” anh đáp, vuốt phẳng cạp quần rồi vờ như kiểm tra một vết sẹo chưa lành trên cánh tay trong khi ngắm nhìn cô. “Cô đã từng thấy nó trước đây, phải không?” Cô nhìn anh, sau đó hướng sự chú ý của mình trở lại bức tường. “Nó đã khác. Anh đã bị thương!”
Mắt anh tối sầm lại. “Trước đấy,” anh nói, biết mình đã đúng khi thấy má cô đỏ bừng. Anh sẽ đánh đổi cả gia tài để được biết chuyện gì đã xảy ra đêm ấy. Nhưng anh sẽ không chỉ đơn giản trao cho cô những gì cô muốn. Đó là nguyên tắc. Và điều này đặt ra thách thức với cô.
Thách thức giữa họ. Tỏ ra vui vẻ ngay cả khi nó khiến anh phát điên. “Chẳng phải cô đang quản lý một trại trẻ sao?”
Cô thở ra một hơi thất vọng và nhìn không chớp mắt lên trần nhà. “Chuyện đó chẳng liên quan.” “Chính xác là nó có liên quan đấy.”
“Bọn trẻ có độ tuổi từ ba đến mười một!”, cô nhấn mạnh. Anh cười tự mãn. “Đúng là tuổi của chúng còn nhỏ hơn khoảng đó.”
Cô giơ hai bàn tay đang xòe rộng ra theo dấu hiệu phổ biến cho nỗi thất vọng. Cô im lặng một lúc lâu trước khi nói, “Tôi sẽ không cảm ơn anh vì đã dành thời gian ở bên chúng ngày hôm nay.” Câu nói ấy khiến cảm giác phấn khích, một điều gì đó giống như tự hào, chiếm ngự khắp cơ thể anh. Anh lờ nó đi. “Cô không cần cảm ơn tôi.”
“Tuy nhiên.” Cô nhìn xuống sàn nhà, thẳng vai. “Bọn trẻ vô cùng thích thú với quãng thời gian được ở cùng anh.” Lời thừa nhận nho nhỏ đó lại là một sự nhượng bộ lớn lao trong cuộc chiến mà họ đang tiến hành. Temple không thể ngăn mình tiến về phía cô, cô liền lùi lại phía sau, băng qua sảnh chính của căn phòng. Anh biết điều này sẽ khiến cô lo lắng, nhưng không thể tỏ ra quan tâm. Khi còn cách cô vài phân, anh hạ giọng, “Vậy em thì sao? Em có thích không?”
Má cô nóng bừng. “Không!” Anh mỉm cười trước lời nói dối quen thuộc ấy. “Thậm chí là khi tôi hôn em?”
“Chắc chắn không!” Temple tiến đến gần hơn, đẩy Mara lùi lại, bị choáng ngợp trong sức nóng của cô. Cuối cùng bắt lấy cô trong vòng tay, yêu cái cách cô thở hổn hển trước động chạm của anh, yêu cái cách lớp lụa của chiếc váy cùng hơi ấm từ cơ thể cô áp vào vòm ngực trần của anh. Anh trượt tay xuống cánh tay cô, tìm kiếm bàn tay cô, giơ nó lên chiếc đai da treo trên trần nhà phía trên.
Cô biết chính xác phải làm gì khi nắm chặt lấy chiếc đai da, anh lặp lại động tác đó với bàn tay kia cho đến khi cô đứng thẳng người và đầy khêu gợi, cánh tay vươn thẳng trên đầu, như một vật hiến tế. Như một món quà. Cô có thể buông nó ra bất cứ lúc nào. Từ chối anh ngay lúc này. Nhưng cô không làm vậy, thay vào đó cô nhìn chằm chằm vào anh, thách thức anh đến gần hơn bằng ánh mắt mê hồn. Muốn anh chạm vào cô nhiều hơn. Cám dỗ cô.
Anh đón nhận thách thức ấy, ôm lấy má cô trong tay, vuốt ngón tay cái dọc theo gò má cô. Yêu cảm giác mềm mại của làn da cô ngay cả khi tự nhủ rằng mình không được chú ý đến nó. “Không ư?” “Không!”, cô thở hắt ra, âm thanh trong hơi thở của cô khiến anh trở nên căng cứng như đá.
Temple nhìn xuống cô, chiếc váy khoét sâu đầy cám dỗ, ngực cô căng phồng nhức nhối sau lớp vải bởi tư thế của cô lúc này, và anh vừa muốn khen ngợi vừa muốn mắng bà Hebert vì đã tuân theo mệnh lệnh của mình. Mara Lowe là tạo vật hấp dẫn nhất mà anh từng thấy.
Nhưng thật kỳ lạ, không phải gương mặt, cơ thể hay bộ ngực hoàn hảo phập phồng theo nhịp điệu bất ổn của cô đã thuyết phục anh về sự thực ấy. Mà chính cái cách cô ngẩng cao đầu đối diện với anh. Cái cách cô nhất quyết không để bị anh làm cho sợ hãi. Cái cách cô nhất quyết không e dè trước anh. Cái cách cô nhìn anh không nao núng. Cái cách cô quan sát anh.
Anh chẳng phải kẻ sát nhân, và cô là người duy nhất trên thế giới này luôn tin vào điều ấy. Người duy nhất biết đó là sự thật. Anh nâng cằm cô lên, để lộ chiếc cổ dài, và ép một nụ hôn như dài bất tận vào dưới cằm cô, sau đó là một nụ hôn tương tự vào xương quai xanh. “Em chắc chắn rằng mình không thích nó sao?”
Những lời đó trêu chọc làn da ấm áp của cô, và cô liên tục lắc đầu, đung đưa chiếc đai da, giữ nó thật chặt để cưỡng lại cái cách sự mơn trớn ấy tác động tới mình. “Khá chắc,” cô trả lời, hơi thở run rẩy khi anh dấn bước, hôn xuống ngực cô, một lần, hai lần, ba lần cho đến khi tay anh chạm đến mép chiếc váy của cô, luồn một ngón tay vào giữa lớp lụa và da, khéo léo tách chúng ra cho đến khi chạm đến phần da thịt đang sởn gai ốc vì khao khát. Thứ mà anh cũng khao khát.
Anh kéo lớp lụa xuống và nói với cô. “Ngay cả bây giờ ư?” Một tay cô buông khỏi chiếc đai da để tìm đến bến đỗ ngay trên vai anh. Làn da trần của cô áp vào anh. Anh có thể cảm thấy ham muốn ở đó. “Ngay cả bây giờ.”
Đó là một lời giễu cợt. Một thách thức. Một điều mà anh không thể chối từ. Anh áp môi mình lên ngực cô, yêu biết mấy tiếng kêu nho nhỏ thoát ra từ môi cô lúc anh cắn nhẹ lên làn da thiêng liêng và mềm mại ấy, cho đến khi tiếng kêu khe khẽ đó trở thành tiếng rên rỉ trong căn phòng tăm tối. Anh không thể ngăn mình kéo cô lại gần hơn, nhấc cô lên cao, quấn chân cô quanh hông mình, tôn thờ cô trong căn phòng đó, nơi hiếm khi chứng kiến những hoan lạc mà lại quá thường xuyên chứng kiến những nỗi đau.
Và rồi cô buông tay khỏi chiếc đai da, thả lỏng sức nặng của mình trong vòng tay anh, vùi những ngón tay vào tóc anh, ép chặt anh vào cơ thể mình, khuyến khích sự âu yếm của anh, cầu xin anh nhiều hơn nữa, thúc giục anh trao cho cô mọi thứ anh có thể. Anh căng cứng và đầy ham muốn, yêu cái cách cô dẫn lối cho mình. Cái cách cô đoạt lấy khoái lạc đầy buông thả. Anh muốn trao cho cô mọi thứ mà cô đòi hỏi.
Anh ép cô vào bức tường của căn phòng, hai tay lang thang khắp mọi nơi, đưa lên cao, cao hơn nữa, các ngón tay trượt trên lớp tất của cô rồi tới làn da mịn màng lộng lẫy, lần theo đường cong trên đùi cô... lên cao cho đến khi anh có thể cảm nhận nơi đang rạo rực của cô. Nơi ấm áp đầy hứa hẹn và mời gọi được bảo vệ sau những sợi xoăn hoàn hảo, mềm mại. Một hứa hẹn anh không thể chờ đợi lâu hơn để được hé mở. Để khám phá. Anh dừng lại ở đó, rời môi khỏi ngực để tìm kiếm ánh mắt cô.
Cô hổn hển, “Có!” Trong suốt cuộc đời mình, anh chưa bao giờ nghe thấy từ ngữ nào khêu gợi đến vậy. Chưa bao giờ nhận được sự cho phép nào đáng thèm muốn đến vậy.
“Hãy nói lại lần nữa đi!” anh nói. Để chắc chắn. “Có!” Lời nói xuyên qua anh, những ngón tay cô vùi sâu vào tóc anh.
Anh sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để có được một đêm ở bên người phụ nữ này. Nhưng anh đã sớm làm như vậy rồi chăng?
Suy nghĩ sắc lạnh ấy khiến anh lập tức buông cô ra, nới rộng khoảng cách giữa họ. Ghét cô đến toàn tâm toàn ý ngay cả khi anh không cảm thấy bất cứ điều gì như thế. Không cảm thấy bất cứ điều gì quá lạnh lùng. “Hãy nói cho tôi biết,” anh vùi mạnh những ngón tay vào mái tóc, cố xóa sạch ký ức về cô. “Chúng ta đã từng làm điều này trước đây phải không? Chúng ta là...” Tình nhân.
Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng cô sẽ trả lời mình. Anh nghĩ mình đã nhìn thấu nó. Sự đồng cảm. Tệ hơn thế. Lòng trắc ẩn. Chết tiệt.
Anh không muốn sự thương hại của cô. Cô đã đánh cắp đêm đó khỏi anh, và nhất quyết không trả nó lại cho anh. Thế rồi những cảm xúc ấy tan biến trong ánh mắt cô, và anh biết rõ cô sắp nói những gì.
Anh lên tiếng trước khi cô có thể thốt ra điều gì đó, “Hãy nói cho tôi biết!” “Anh biết cái giá cho thông tin này rồi mà.”
Anh mơ hồ cho rằng ở một nơi khác, tại một thời điểm khác, anh sẽ thấy người phụ nữ này hoàn hảo ở mọi khía cạnh. Có điều gì đó mạnh mẽ, vững vàng và không hề sợ hãi ở cô. Chính những điều tương tự thế đã khiến anh bị đánh thuốc mê vào buổi gặp đầu tiên của họ. Và cả lần thứ hai. Cũng như khiến cô chạy trốn vào bóng tối đêm hôm trước.
Chính những điều tương tự thế đã sắp đặt anh thành một kẻ sát nhân mười hai năm trước. Chính những điều tương tự thế chẳng nghi ngờ gì là đang cố cản trở anh.
Nhưng họ đang ở nơi này. Trong khoảnh khắc này. Và anh chưa bao giờ tức giận đến vậy trong suốt cuộc đời mình. “Tôi sẽ đưa cho cô số tiền ấy, cô MacIntyre, nếu trại trẻ đóng cửa, cô sẽ bắt đầu sự nghiệp lớn lao của mình như một gái điếm.”
Cô bất động như con nai bị săn trong một phần giây, trước khi di chuyển, bàn tay đã giơ lên nhanh chóng và chính xác khi giáng một cái tát xuống trúng má anh, mang theo cơn tức giận của cô cùng nỗi xấu hổ của anh. Anh không né tránh, cúi xuống hay phản kháng. Anh đón nhận cái tát như đón nhận một thứ mà mình đáng được hưởng, cảm thấy vô cùng, vô cùng tồi tệ. Anh không nên nói như vậy. Trước đây, anh chưa bao giờ nói bất cứ điều gì xúc phạm đến một người phụ nữ. Lời xin lỗi đã chực chờ trên môi khi tiếng chuông trên cánh cửa dẫn đến võ đài réo vang. Cô hạ tay xuống, dấu hiệu duy nhất của cú đánh vừa rồi là hơi thở khẽ gấp gáp và cái cách những lời được thốt ra run rẩy trong cổ họng. “Đó là gì vậy?”
Họ đang làm gì vậy? Anh quay đi, nhất quyết không chạm vào nơi chẳng nghi ngờ là đang hằn rõ một vệt đỏ đầy giận dữ. “Đối thủ của tôi đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này sau cuộc đấu.”
Cô hít vào, và anh ghét cái cách âm thanh dịu dàng ấy choán lấy căn phòng cũng nhiều gần bằng ghét những gì cô thốt ra, “Tôi hy vọng anh sẽ thắng.” Anh quay lại chỗ chiếc bàn, nhấc cuộn sáp lên và nặn nó thành hai dải dài. “Tôi đảm bảo là cô muốn thế. Nhưng cậu ta thì không.” Anh cho dải đầu tiên, sau đó là dải thứ hai vào miệng, và không che giấu cái cách mình bọc dải sáp dọc theo cạnh răng, thách thức cô quay đi.
Cô quan sát hành động thô lỗ đó một lúc lâu trước khi ra đòn quyết định. “Chúc may mắn, Đức ngài!”.
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận