They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151 - 152
hương 151. Đại kết cục – Bí ẩn thứ hai
Một câu ‘nàng là thân muội muội của ngươi’ khiến cho tất cả những người có mặt không khỏi ngây ngẩn, những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía bà như thể đang muốn xác nhận lại thông tin, làm sao có thể chứ? Ngải Vân sao có thể là muội muội của Dạ Phong được?
Người duy nhất tỉnh táo lúc này chính là Miên Miên, tuy nói chuyện này có chút hoang đường nhưng cũng không phải là không thể xảy ra, dù sao Ngải Vân hiện tại cũng là xuyên không đến nhưng khối thân thể nàng ta chiếm giữ lại là muội muội của Dạ Phong, nếu chuyện này là thật thì hai người họ chẳng phải là loạn luân sao?
"Nàng là muội muội của ta?" Dạ Phong nghi hoặc hỏi, chuyện này sao có thể được chứ?
“Đúng! Nàng là muội muội cùng mẹ khác cha của ngươi!” Thái hậu khàn giọng nói.
Mọi người nghe vậy thoáng đưa mắt nhìn nhau mà ngay cả Dạ Mị cũng không nén được thở dài. Tuy nói hắn cùng Ngải Vân chưa từng phát sinh quan hệ nhưng lại cũng có cùng huyết thống, chuyện này làm sao có thể thông cáo thiên hạ được, ca ca cưới muội muội, chuyện này thật quá hoang đường rồi!
Thái hậu khẽ thở dài rồi bắt đầu trần thuật lại chuyện quá khứ, “Nhiều năm trước, tuy ta đã ngồi lên được vị trí Xà hậu nhưng là ta không có hạnh phúc, trong lòng cha ngươi chỉ có mẫu thân của Dạ Mị, người lúc nào cũng nhớ đến nàng ta. Ta ngày ngày nhìn người thương nhớ nàng ta mà không hề đoái hoài gì tới Xà hậu là ta đây. Trước đó ta cứ tưởng rằng mình sinh hai người con trai cho hắn thì hắn sẽ quan tâm tới ta, nhưng là ta sai rồi, trong lòng hắn chỉ có một mình Thương phi. Trong những tháng ngày cô độc đó ta có nhận thức một Ngự tiền thị vệ bên cạnh, hắn luôn ở bên cạnh bảo hộ cho ta nhiều năm trời, ta cuối cùng cũng cùng hắn phát sinh quan hệ…” Thái hậu nói đến đây thì thanh âm có chút run rẩy.
“Về sau ta phát hiện mình đã mang thai, đây chính là đại tội, nếu để cha ngươi biết thì tất nhiên ta cùng với người kia sẽ không thể toàn mạng được. Thị vệ kia vì muốn bảo vệ ta mà định nói với cha ngươi là hắn cưỡng gian ta, ta nhất quyết không chịu, ta cảm thấy cho dù có nói vậy thì cha ngươi cũng nhất định sẽ không tha thứ cho ta, ngôi vị Xà hậu này nhất định khó giữ được, thêm nữa, ta cũng không muốn hắn chết…” Thái hậu nhắc tới thị vệ kia mà không khỏi nở nụ cười, xem ra lòng bà thật sự có hắn.
“Về sau, để bảo vệ mình cùng hắn, ta đã lựa chọn nói với bệ hạ để cho ta lên chùa cầu phúc cho Thương phi, bệ hạ nghe vậy đương nhiên rất vui vẻ để ta đi, người căn bản không hề yêu ta, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra ta có thể bảo vệ được người mà ta quan tâm. Ta ở trong chùa một năm rồi sinh ra Ngải Vân, thời gian đó có hắn bên cạnh nên ta không hề cảm thấy tịch mịch, đáng tiếc, ta cuối cùng đã hại chết hắn…” Thái hậu nói đến đây không kìm được thương tâm khóc lớn.
Ngải Vân ở gần đó nhíu mày, nét mặt có chút khó chịu, có chút giãy giụa không yên.
“Một lần kia, bởi vì ta nói ta nhạt miệng nên hắn đi lên núi hái quả mơ cho ta, lúc hắn được người ta khiêng về sau đó, trong ngực vẫn còn ôm chặt một túi mơ, hắn vĩnh viễn rời xa ta rồi…
“Sau đó người trở về cung sao?” Miên Miên nhìn Thái hậu nhắc tới quá khứ mà đau thương không dứt liền lên tiếng chuyển hướng câu chuyện.
“Đúng vậy, ta tuyệt vọng hồi cung, bởi vì không thể mang Ngải Vân hồi cung cùng nên trước khi đi ta giao nàng cho người thân tín nhất nuôi dưỡng. Lúc nàng lên năm, ta sai người đón nàng tiến cung, ta vì muốn bù đắp lại cho cha của nàng nên đã cố hết sức nuôi dưỡng Dạ Mị thành bậc đế vương, rồi để cho hắn lấy nữ nhi của ta là Xà hậu, có thể giúp nàng có được những ngày tháng tốt đẹp về sau…”
“Aaaa… Đau… đau quá…” Thái hậu vừa dứt lời, Ngải Vân ôm đầu lăn lộn trên đại điện, bộ dáng thập phần thống khổ.
Miên Miên thấy vậy không chút do dự chạy tới nâng nàng ta dậy, sốt ruột hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại đau đầu?”
"Nàng không chết... Nàng không có chết a, nàng ta muốn giành lại thân thể này, đau… ta đau quá…” Ngải Vân gắt gao nắm lấy cánh tay Miên Miên, đôi mắt trống rỗng vô hồn, bộ dáng thống khổ nhưng vẫn không ngừng nói: “Nàng muốn trở lại, nàng muốn đuổi ta đi…”
Miên Miên kinh hoàng, “Ngươi nói là Ngải Vân kia vẫn tồn tại trong cơ thể ngươi?” Miên Miên nghĩ tới linh hồn của Ngải Vân đích thực vẫn còn trong cơ thể thì không khỏi kinh hãi, nàng trước đây cũng đã từng nghe qua trường hợp nguyên hồn ngủ say bị chiếm thân thể, chắc chắn là do những chuyện xưa khi nãy kích thích nàng khiến nàng muốn tỉnh lại rồi.
"Vân nhi… Vân nhi..." Thái hậu thấy Ngải Vân thống khổ như vậy, vội vàng bò tới trước mặt nàng ta sốt ruột kêu lên.
“Vân nhi, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẫu hậu a, mẫu hậu biết rõ mình có lỗi với con nhưng mà mẫu hậu thật sự không muốn như vậy a!” Thái hậu lôi kéo tay Ngải Vân giải thích, đứa con gái này chính là kết tinh tình yêu của bà với người kia, bà nhất định không thể để nó xảy ra chuyện được.
“Mẫu hậu… mẫu hậu…” thanh âm Ngải Vân có chút khác lạ vang lên, nàng ngước nhìn lên Miên Miên đang ôm lấy mình, thanh âm có chút khiếp nhược, khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”
"Vân nhi... đây là giọng nói của Vân nhi!” Thái hậu mừng rỡ, “Vân nhi…” bà dùng sức gọi lớn như muốn thức tỉnh nàng.
“Đau quá…” Ngải Vân lần nữa ôm đầu kêu thất thanh, ngay khi Miên Miên sốt ruột nhất thì Ngải Vân lại nắm lấy tay nàng, nhíu mày nhìn đau nói: Ngải Vân trước kia cũng sa vào ma đạo rồi, nàng ta đã bị cừu hận che lấp rồi, không thể để nàng trở lại, không thể…”
“Ngải Vân, ngươi nói cái gì?” Miên Miên đương nhiên nhận ra thanh âm này chính là của Ngải Vân thời hiện đại.
“Ta cùng với nàng đã có giao dịch, ta sẽ vì nàng cướp lấy Dạ Mị, nhưng mà Dạ Mị trong lòng chỉ yêu mình ngươi… vừa nãy nàng nghe Thái hậu nói chuyện đã không chờ được nữa rồi… nàng đã không còn là Vân nhi trước kia nữa rồi…” Ngải Vân thống khổ nói.
“Ngải Vân…” những lời này của nàng ta khiến Miên Miên giật mình, trên đại điện này ngoài Dạ Mị, Dạ Phong thì chỉ còn Vô Tình là hiểu chuyện hai nàng đang nói tới, những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Hiện tại chỉ có một chuyện khiến Miên Miên khó hiểu nhất, Ngải Vân cùng Vân nhi làm sao có thể đồng thời xuất hiện như vậy?
Ngải Vân cố gắng làm cho chính bản thân mình tỉnh táo để kể lại mọi chuyện, “Trước kia khi ta tử vong ngoài ý muốn, nội tâm ta thật sự không muốn chết, trong lúc ta lang thang vô định thì gặp linh hồn của Vân nhi, không nghĩ tới ta với nàng lớn lên giống nhau như đúc, nhưng là nàng rất nhu nhược, nàng vì chuyện Dạ Mị cưới người khác mà né tránh thực tại. Vì ta không muốn chết, ta muốn sống lại nên ta đã nói với nàng ta có thể giúp nàng có được tình yêu của Dạ Mị, sẽ khiến trong lòng hắn chỉ có mình nàng ta… “ Ngải Vân đem sự thật giấu kín nói ra.
"Cái gì?" Thái hậu kinh hãi thốt lên, ngay cả những người không biết chuyện cũng không khỏi giật mình.
“Miên Miên, xin lỗi ngươi… Xin ngươi thay ta chiếu cố cho Tư nhi… ta thực lòng xin lỗi ngươi…” nói rồi không chờ Miên Miên kịp phản ứng đã lấy đoản kiếm giấu trong tay áo đâm vào tim mình.
“Ngải Vân…”
"Vân nhi..."
"Mẫu hậu..." Tư nhi tuy luôn miệng nói hận nàng nhưng chứng kiến cảnh này cũng không nhịn được chạy lại khóc lớn, “Mẫu hậu không được vứt bỏ Tư nhi… không được… ô ô…”
"Tư nhi... Tư nhi… mẫu hậu thực xin lỗi con... Mẫu hậu thật sự rất hối hận… con nhất định phải nghe lời Miên Miên mẫu thân… hảo hảo sống tốt, đừng giống ta mà bị bạn bè xa lánh…” lần đầu tiên nàng chân thành nói lời xin lỗi, đúng vậy, tranh đấu mấy năm trời cuối cùng cũng chỉ là hư không.
“Ô ô… Tư nhi không hận mẫu thân…Tư nhi không hận mẫu hậu rồi… mẫu hậu đừng chết… ô ô…” Tư nhi ôm nàng lớn tiếng khóc.
“Thái hậu… Ta không phải con gái của người… con gái người sớm đã chết rồi… ta chỉ là một u hồn sống trong thân thể nàng, xin lỗi vì đã quá phận với người…” nói rồi lại nhìn Miên Miên lần nữa cười nói: “Từ đầu đến cuối ta cũng không thể nào sánh bằng ngươi, bất quá…ta thật tâm nhận thua, ta muốn tất cả kết thúc từ đây… Miên Miên! Tha thứ cho ta…” Ngải Vân nói rồi cánh tay nắm tay Miên Miên dần buông lỏng.
“Ngải Vân…” Miên Miên khóc gọi, hận lâu như vậy, tranh đấu lâu như vậy lại phải chứng kiến nàng chết trước mặt mình, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
“Trời phạt a…” Thái hậu run rẩy nói, nguyên lai bà tưởng rằng có thể bảo toàn được tính mạng cho nàng, không ngờ…
“Được rồi, chuyện của nàng cũng xong rồi, chúng ta nên đối mặt với chuyện của mình thôi!” Dạ Phong đột ngột lên tiếng, tuy nói những chuyện này đều là ngoài kế hoạch nhưng việc chính vẫn không thể quên.
Dạ Mị nhìn Dạ Phong ngồi trên cao, nội tâm trăm mối ngổn ngang, xem ra không thể tránh được một hồi quyết đấu rồi. Chương 152. Đại kết cục - Lấy chết đền tội
Dạ Phong lên tiếng khiến ọi ánh nhìn lần nữa đổ dồn về hắn, Miên Miên thu lại ánh mắt bi thương từ trên người Ngải Vân nhìn hắn rồi lại nhìn sang Dạ Mị, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải tương tàn như thế này sao?
“Ta sẽ không giết người!” Dạ Mị chân thành nói, mặc kệ người khắc nghĩ thế nào, những lời này đích thực xuất phát từ chính trái tim hắn.
“Như thế nào? Thương hại ta sao?” đối với những lời nói của Dạ Mị, Dạ Phong không những không cảm kích mà còn có chút giận dữ, Dạ Mị nói như vậy không phải là xem thường hắn quá rồi sao?
“Ta không thương hại ngươi cũng không xem thường ngươi, ta nói vậy bởi vì ta là ca ca của ngươi.” Dạ Mị nhấn mạnh nói, đúng vậy, đây mới chính là điều hắn muốn nói, hắn là ca ca, có ca ca nào lại đích thân giết chết đệ đệ của mình đâu?
Dạ Phong cười lạnh, “Nhưng là ta chưa bao giờ coi người là ca ca của ta cả!”
“Phong nhi, mọi lỗi lầm là do ta mà ra, hai huynh đệ các ngươi ở chung với nhau không hề dễ dàng, không nên vì oán hận mà chém giết lẫn nhau như vậy.” Thái hậu lau nước mắt nói, người đáng thương nhất hôm nay phải là bà ta mới đúng, nữ nhi duy nhất của bà đã chết rồi, con trai lại vì tranh ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ cứ nhất định phải có người chết sao?
“Ngươi? Đúng vậy a, mọi chuyện đều là do ngươi mà ra, vậy bây giờ ngươi muốn giải quyết thế nào đây?” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Thái hậu, đôi mắt càng thêm đỏ, giờ phút này tình cảm huynh đệ đối với hắn chỉ là phù vân, chỉ có báo thù mới là chuyện quan trọng nhất cần phải làm.
Thái hậu nghe vậy vươn tay chạm tới thi thể đã lạnh băng của Ngải Vân, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Giờ phút này, nội tâm Miên Miên cũng rất khó chịu, có lẽ Thái hậu thật sự yêu người thị vệ kia.
“Mọi chuyện đều do ta gây ra, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nhất định sẽ không làm những chuyện đó hại người hại mình nữa, nhưng là chuyện hôm nay đã thật sự không thể vãn hồi được rồi.” Thái hậu vừa nói vừa vuốt tóc Ngải Vân giống như muốn giúp nàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, thanh âm bi thương khiến người nghe có chút khó chịu cùng đau lòng.
"Mẫu hậu..." Miên Miên nhẹ giọng gọi, nàng nhìn Thái hậu thay đổi từng ngày mà không khỏi nhớ tới mẫu thân ở quê nhà, mỗi người sống trên đời khó tránh được có lúc sai lầm, chỉ là có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được, vì cớ gì không thể buông bỏ thù hận?
Thái hậu nghe tiếng nàng, thân thể già yếu có chút run rẩy nhìn nàng, ánh mắt lóe lệ quang, “Miên Miên!” Thái hậu nắm chặt tay Miên Miên, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay nàng.
“Cảm ơn con đã luôn đối tốt với ta như vậy, lại còn giúp ta hiểu được những sai lầm của bản thân, có được người con dâu như vậy quả là phúc ba đời của ta.” Thái hậu chân thành nói, đúng vậy, bà đã từng ích kỷ cỡ nào, vì muốn nữ nhi mình thuận lợi mà không ngại ủy khuất đứa con dâu thiện lương này, nàng là người chứ không phải gỗ đá a!
“Mẫu hậu, người không cần tự trách, chúng ta ai chẳng có lúc sai lầm, biết sai mà sửa là người lương thiện.” Miên Miên nắm lấy tay bà khẳng định nói.
Thái hậu nghe vậy lần nữa đưa tay gạt nước mắt, bà ngước nhìn Dạ Phong lạnh lùng trên cao, trấn định nói: “Mọi sai lầm là do ta tạo nên, hôm nay ta lấy cái chết để đền tội, hi vọng con có thể thu tay lại, buông bỏ cừu hận với Dạ Mị, hắn chính là huynh đệ duy nhất của con!” Nói rồi không kịp đợi mọi người phản ứng đã nhanh chóng rút đoản kiếm trên ngực Ngải Vân tự sát.
“Mẫu hậu…” Miên Miên kinh hãi kêu lên, Dạ Mị vội vàng chạy tới nâng Thái hậu dậy, sốt ruột gọi lớn, “Mẫu hậu, người vì sao lại phải như vậy chứ?”
Thái hậu nghe thấy tiếng Dạ Mị liền cố sức mở mắt, một dòng máu tươi theo khóe miệng tràn ra, “Ta đã hại chết quá nhiều người, ta cũng nên đền tội rồi, Dạ Mị… Tha thứ ẫu hậu…” ánh mắt bà khóa chặt trên người Dạ Mị, đối với bà mà nói thì sự tha thứ của hắn có ý nghĩa rất quan trọng.
“Mẫu hậu, ta chưa bao giờ oán trách người!” Dạ Mị nắm lấy tay bà, chân thành nói.
“Mẫu hậu, người ráng chịu đựng, ta gọi ngự y, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người!” Miên Miên nói rồi muốn đứng dậy đi tìm ngự y thì lại bị Thái hậu kéo lại, “Không cần…”
"Mẫu hậu..." Miên Miên lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt bà, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nếu là lúc trước thì khác, những ngày này ở trong cung chứng kiến Thái hậu thay đổi từng ngày, lòng Miên Miên có chút xót xa.
“Tội nghiệt ta quá lớn, chết không có gì đáng tiếc, thêm nữa, ta cũng không muốn để cho hắn sống tịch mịch nữa… Ta nên đi gặp hắn rồi!” Thanh âm Thái hậu càng lúc càng suy yếu nhưng lại chất chứa sự giải thoát, Miên Miên đương nhiên biết người bà đang nhắc tới chính là cha của Vân nhi kia.
"Phong nhi..." Thái hậu bi thương gọi.
Dạ Mị nghe vậy lập tức nâng bà nhìn về hướng Dạ Phong trên cao. Dạ Phong không chút biểu tình nhìn xuống nhưng trong lòng hắn lúc này không khỏi rung động, oán hận lâu như vậy mới chờ được ngày bà ta đền tội, thế nhưng tại sao lòng của hắn lại không cảm thấy vui mà lại còn có chút đau xót, tại sao chứ?
"Phong nhi... mẫu hậu thật lòng xin lỗi con… có lẽ ta chết một trăm lần cũng không bù đắp lại được những tháng ngày thống khổ của con… thế nhưng ta thật sự hi vọng… hi vọng con có thể buông xuống hận thù mà bắt đầu lại từ đầu… mẫu hậu ở chỗ này tạ tội với con…” Thái hậu nói rồi dùng hết sức lực còn lại của bản thân giãy ra khỏi Dạ Mị, cố sức hạ người quì xuống, hướng tới Dạ Phong trên cao dập đầu rồi nhìn lên hắn nói: “Phong nhi… Nếu có kiếp sau, mẫu hậu nhất định… nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với con… dù con có tàn tật như hiện tại mẫu thân cũng nhất định sẽ không bỏ rơi con… tuyệt đối không vứt bỏ con…” Thái hậu khó nhọc nói, máu tươi theo khóe miệng không ngừng chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng.
"Mẫu hậu..." Dạ Mị cùng Miên Miên đồng thời cất tiếng gọi bi thương.
Miên Miên nhìn lên Dạ Phong, nàng không tin hắn lại có thể tuyệt tình đến vậy, quả nhiên, nàng thấy hắn nhíu mày, hai tay không tự chủ nắm chặt thành ghế, bộ dáng có vẻ khó chịu không yên. Nội tâm Miên Miên không khỏi than, rõ ràng là có quan tâm, vì sao lại phải cố gắng làm ra vẻ không để ý tới chứ? Đợi đến lúc mất đi rồi có hối hận thì cũng làm được gì nữa đây? Dạ Phong, vì sao ngươi phải tự đày đọa mình như vậy chứ?
Không khí trên đại điện căng thẳng không thôi, hết Xà hậu đến Thái hậu đều lần lượt tự sát, kế tiếp sẽ là ai đây?
Đại xà vương thỉnh bò đi Đại xà vương thỉnh bò đi - Y Hinh