To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 199 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 724 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 6: Danh Hiệu: Noah!
rong lòng Diêu Nguyên biết rõ, thực lực đội Hắc Tinh của mình vốn mạnh hơn một chút so với tứ đại bộ đội đặc chủng có một chữ Long ở đầu tên, nhưng do nhân số quá ít, lúc mạnh nhất cũng chỉ có hơn hai mươi người, hơn nữa trang bị vũ khí, trang bị quân dụng,…cũng không bằng bốn đội đó. Nói tóm lại, vì nguyên nhân chính trị, nên thực lực của đội Hắc Tinh so với tứ đại bộ đội đặc chủng kia không hơn kém nhau nhiều lắm.
Mà với thực lực của Long Hưng tiểu đội lại bị đoàn diệt trong đây, có thể thấy trụ sở này được bảo vệ nghiêm mật thế nào, dĩ nhiên khi nói tới việc tiểu đội Long Hưng gặp phải tập kích, thì một phần nguyên nhân là do mật mã trong trụ sở này đã thay đổi.
Nhưng bất kể là thế nào thì trong lòng Diêu Nguyên không ngừng đề cao cảnh giác, bởi hắn không phải chỉ chiến đấu cho chính mình mà còn ười mấy đồng đội sinh tử bên cạnh, thậm chí còn có quan hệ đến sự sống của mấy vạn người sau này, tuyệt đối không thể sơ suất!
Mọi người xông thẳng vào đại môn của trụ sở, với đội hình do Diêu Nguyên dẫn đầu đảm nhận việc tiên phong, tiếp đó là các nhóm bắn tỉa, yểm trợ, đột kích.
Cả trụ sở vốn tối đen, nhưng sau khi mọi người đi vào trong thì lối đi lập tức sáng lên, thì ra trong đây điện sẽ tự động mở khi cảm ứng thấy tiếng chân cùng nhiệt độ. Cái đầu tiên hiện lên trong mắt mọi người chính là một đại sảnh rộng lớn, sau đó là các lối đi cùng cầu thang ở khắp nơi, chỉ nhìn qua thì cũng giống như đại sảnh ở các tòa nhà bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng mà trong đại sảnh lại có tới bảy tám thi thể, có cái thì tứ chi đứt đoạn, cái thì thủng lỗ chỗ, đều chết vô cùng thê thảm. Thấy cảnh này tất cả mọi người đều nhíu mày, Trương Hằng chỉ thấy một luồng khí xông thẳng vào mũi đã nôn ọe liên tục, cả người lăn ra đất suýt chút là nữa ngất đi.
Hắc Thiết đứng bên cạnh trực tiếp nhấc hắn lên, nói:
-Rõ bẩn thỉu, đúng là một tên kém cỏi, lần sau phải đem ngươi ném vào trong đống xác chết mấy ngày mấy đêm, ăn ngủ cùng đám giòi bọ đó xem ngươi có nôn như vậy không.
Lời vừa nói ra Trương Hằng đã muốn nôn tiếp, nhưng khi thấy ánh mắt trợn trừng của Hắc Thiết thì hắn đành cố kiềm lại, chẳng qua khuôn mặt lại càng thêm trắng bệt.
Diêu Nguyên phía trước cũng không quay đầu lại, nói:
-Hắc Thiết, hắn bất quá chỉ là một người thường thôi, đừng dọa hắn nữa…Đi thôi, chúng ta tiến vào trong trụ sở.
Diêu Nguyên vừa nói vừa đi theo vết máu loang lổ phía trước, bước tới một cây trụ lớn trong sảnh, tiếp theo đi vòng vòng xung quanh cây cột sắt to lớn này, cẩn thận xem xét nó.
Một người đội viên bên cạnh bước lên, hắn có dáng ngoài rất thanh tú nhìn qua tựa như một tiểu bạch kiểm (công tử bột), bất quá cái lỗ tai chỉ còn lại một mẩu ngắn của hắn đã phá sạch cả vẻ bề ngoài thanh tú ấy. Nam tử này đi tới bên cây cột, cầm một chai thuốc màu trắng phun lên cây cột sắt bóng loáng.
Mười giây trôi qua, trên cây cột bỗng nhiên hiện lên rất nhiều dấu vết mà mắt thường có thể dễ dàng quan sát được. Diêu Nguyên cùng tên đội viên tiểu bạch kiểm khẽ nhìn nhau, sau đó cả hai cẩn thận ấn tay vào cây cột đúng theo dấu vết đã hiện, ngay lập tức sau mấy tiếng động ầm ầm cả cây cột đột nhiên tách ra, hiện lên một tòa thang máy ở bên trong.
Diêu Nguyên quay đầu lại nhìn mọi người một lúc, sau đó nói thẳng:
-Ta sẽ dẫn bốn người xuống trước, nếu như trong vòng năm phút không có ai sử dụng thang máy trở lên, hoặc thang máy trở lên nhưng không có lấy một bóng người, như vậy chứng tỏ…
Nói tới đây, Diêu Nguyên cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Bởi nơi này đã là hi vọng cuối cùng của bọn họ, thậm chí có thể là hi vọng cuối cùng của nhân loại, mặc dù có khả năng không thể cứu được tất cả mọi người nhưng ít nhất đây là con đường sống duy nhất. Cho nên dù phía dưới là núi đao biển lửa, thì cũng không còn cách nào khác ngoài xông vào, bởi bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi!
Diêu Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, bước vào thang máy đầu tiên, tiếp đó là bốn bóng người theo sát phía sau, trong đó có Hắc Thiết đang nắm lấy Trương Hằng.
Diêu Nguyên lắc đầu nói:
-Trương Hằng ở lại phía trên, Hắc Thiết ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ cho hắn, cứ vậy đi.
Hắc Thiết khẽ sửng sốt, rồi phản bác lại:
-Nhưng mà lão đội trưởng, tên tiểu tử này không phải rất giỏi về máy tính sao? Có lẽ bên dưới sẽ cần…
Diêu Nguyên mạnh mẽ ngắt lời hắn, nói:
-Hắc Thiết, ta không muốn giải thích nữa! Đây là mệnh lệnh!
Hắc Thiết lập tức thực hiện động tác đứng nghiêm, gót chân khẽ va vào nhau hét lớn:
-Rõ! Phục tùng mệnh lệnh!
Nói xong liền dẫn Trương Hằng rời khỏi thang máy.
Cho đến lúc có thêm hai người mới đi vào, Diêu Nguyên mới nhấn vào chiếc nút kim loại duy nhất chỉ hướng đi xuống, ngay lập tức cây cột sắt liền khép lại, trở về là một cây cột sắt bình thường như trước, chỉ còn lại sự thấp thỏm của mọi người ở trong.
Thật ra trong lòng Diêu Nguyên biết rõ, khi ở trong thang máy thì không hề có nguy hiểm, bởi nếu xét theo số lượng các thi thể ở trong đại sảnh cùng bên ngoài trụ sở, rõ ràng vẫn chưa đủ số lượng các thành viên trong tiểu đội Long Hưng, nhất định đã có thành viên chết trong trụ sở, sau đó mười mấy người còn lại sử dụng thang máy đào thoát lên trên, nhưng rất có thể các người máy bảo vệ chính là các vật cơ khí hình cầu đã theo các con đường khác tiến vào đại sảnh, tiếp tục truy sát bọn họ, nếu xét theo tử trạng của các thi thể thì lúc đó bọn chúng hẳn đã bị tấn công từ bốn phương tám hướng…
Diêu Nguyên cảm thấy có chút đau đầu, cố gắng trấn định lại, im lặng quan sát xem đã xuống độ sâu bao nhiêu thước rồi, một trăm thước, hai trăm, ba trăm,…Cho đến độ sâu gần tám trăm thước, cánh cửa thang máy mới mở ra, đập vào mắt hắn chính là hơn bảy tám thi thể bị bắn thành mảnh vụn nằm rải rác trên đường đi.
Trụ sở dưới lòng đất này chỉ có một lối đi nhỏ, hướng thẳng về trước, mà phía sau lối đi này trừ cái thang máy còn có một huyệt động khổng lồ, tuy không thấy rõ huyệt động này ra sao nhưng có thể đoán nó là huyệt động nhân tạo, bởi dưới huyệt động chính là một con đường từ từ hướng lên trên, tựa hồ chính là một con đường lớn cho xe cộ trên mặt đất trực tiếp đi xuống trụ sở này.
Diêu Nguyên cẩn thận xem xét chung quanh, bốn người còn lại thì nắm chặt vũ khí tiến hành cảnh giới, cho đến một phút sau thì Diêu Nguyên mới gọi một người tới, nói:
-Ngươi trở lên gọi bọn họ xuống, thời gian đã quá năm phút rồi, không biết bọn họ có làm việc gì ngu ngốc không nữa, nhanh lên.
Người này lập tức thực hiện động tác chào, sau đó vội vàng dùng thang máy trở lên đại sảnh, còn Diêu Nguyên cũng không hành động gì thiếu suy nghĩ mà tiếp tục kiểm tra cánh cổng kim loại đằng xa.
Cánh cổng kim loại này rất lớn, cao tới chừng năm mươi thước, chiều rộng thì có tới hơn trăm thước. Con người khi đứng trước cánh cổng này quả thực cứ như một con kiến nhỏ bé, hơn nữa cánh cổng này lại là loại cổng dùng mật mã điện tử, không nói tới nó dày bao nhiêu, chỉ nhìn chất liệu cùng kết cấu của nó thì đã biết đây là cánh cổng được chế tạo để bảo vệ trụ sở trước nguy cơ nổ ra chiến tranh hạt nhân, cho dù dùng cả tên lửa hạt nhân bắn thẳng vào cũng chưa chắc có thể phá được nó, cho dù có thể phá được nhưng con mẹ nó, bây giờ hắn ngay cả chất nổ dẻo C4 (1) cũng không có thì kiếm đâu ra tên lửa hạt nhân đây. Cho nên muốn phá nó xông vào cơ hồ là bất khả thi.
Như vậy cơ hội duy nhất là…
Diêu Nguyên nhìn về vật nổi lên duy nhất trên cánh cửa kim loại, đó là một thiết bị điện tử bảo mật, là thiết bị dùng mật mã nhập vào để mở khóa cánh cửa, chỉ cần nhập đúng mật mã thì sẽ có thể tiến vào, nếu như nhập sai thì…Có thể bọn hắn sẽ gặp phải kết cục như tiểu đội Long Hưng.
Diêu Nguyên cứ lẳng lặng quan sát, cho đến thật lâu sau, tất cả thành viên trong đội đã đến sau hắn, mới đem tất cả tình huống cùng phân tích mà hắn quan sát được nói ra, sau đó im lặng nhìn về phía Trương Hằng.
Lúc này Trương Hằng đã bị dọa đến mức u mê, vội vàng lắc đầu nói:
-Ta chỉ là một tên hacker nhỏ nhoi thôi, không, không, ba ta không có lừa ngươi, ta quả thực rất giỏi về máy vi tính, bất quá chỉ giỏi về các thứ như game, chat,…Ta mặc dù có thể điều khiển nhiều máy tính đồng loạt tấn công nhưng cũng không phải là hacker giỏi nhất Trung Quốc, bảng xếp hạng hacker trên thế giới cũng không có tên ta…
Trương Hằng thấy hắn vừa nói ra câu đầu tiên đã khiến sắc mặt mọi người xung quanh tối sầm lại, lúc này mới vội vàng giải thích.
Diêu Nguyên đi tới trước mặt Trương Hằng, gắt gao nhìn vào ánh mắt của hắn, nói:
-Ngươi đứng hạng thứ bao nhiêu trong số toàn bộ hacker ở Trung Quốc? Nghiêm chỉnh trả lời ta!
Trương Hằng không chịu nổi khí thế bức nhân này, hoảng sợ quay đầu đi nói:
-Thứ, thứ ba…
Trong lòng Diêu Nguyên mừng thầm, nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nói:
-Như vậy là được rồi! Nghe đây, lát nữa khi phá giải mật mã có thể bị tấn công, nhưng ngươi nhìn kỹ, ở trước cánh cửa này không hề có dấu máu cùng thi thể nào, hiển nhiên sự công kích không phải đến từ cánh cổng mà đến từ hai bên lối đi. Chúng ta sẽ bảo vệ trước mặt ngươi, trừ phi toàn bộ chúng ta chết hết, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ còn sống! Chúng ta chỉ cần ngươi tìm ra mật mã mở lấy cánh cổng này! Đó là yêu cầu duy nhất!
Trương Hằng ngây ngốc nhìn vào thiết bị điện tử trước mắt, khuôn mặt xám tro như muốn òa khóc, Diêu Nguyên không đợi cho hắn lên tiếng đã nghiêm mặt nói:
-Ta sẽ không uy hiếp gì ngươi, bởi chúng ta cũng sẽ hữu tử vô sanh (không có cơ hội sót nào), ta chỉ nói một câu…Phụ thân ngươi rất yêu ngươi, vì sống sót của ngươi mà dám can đảm đứng lên trong số hàng ngàn người, gây sự chú ý với hàng ngàn người khác thì hắn còn nguy hiểm hơn ngươi nhiều, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần chúng ta vào được bên trong…Được rồi, ta cho ngươi biết, ở bên trong có một chiếc phi thuyền vũ trụ, chỉ cần có thể vào trong thì chúng ta nhất định sẽ giải cứu phụ thân của ngươi, mang theo các ngươi rời khỏi Địa Cầu! Nói cho ta biết, ngươi có muốn cứu người thân của mình không?
Nước mắt Trương Hằng không ngừng tuôn rơi, cật lực gật đầu, bất quá hắn vẫn nói:
-Ta…có thuốc không? Cho ta một viên, để ta có thể tập trung hơn một chút.
Diêu Nguyên khẽ sửng sốt, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt khinh bỉ mà hướng về người đội viên tiểu bạch kiểm bên cạnh gật đầu. Người đó liền lấy một gói morphine (2) từ trong balô ra, sau đó nói với Trương Hằng:
-Ta sẽ tiêm cho ngươi một liều morphine, thuốc này sẽ giúp ngươi bình tĩnh lại một chút, hơn nữa cũng sẽ tăng sự tập trung trong một khoảng thời gian ngắn, bất quá ngươi phải cẩn thận bởi hiệu lực không kéo dài đâu, biết không?
Trương Hằng vội vàng gật đầu giơ cánh tay ra, tiểu bạch kiểm kia liền tiêm hơn nửa liều morphine vào tay hắn.
Đến đây, Diêu Nguyên mới mang Trương Hằng cùng các đồng đội đi đến trước thiết bị bảo mật, tiếp đó mọi người đều bận rộn chuẩn bị, trước tiên là đem những thi thể nằm rải rác xung quanh chất lại thành đống trước mặt, tạo thành một lô cốt đơn giản, sau đó kiểm tra lại vũ khí của mình cùng với bố trí lại các hướng phòng thủ.
Sau khi làm xong hết thảy, Diêu Nguyên mới gật đầu với Trương Hằng, mà Trương Hằng lúc này đã gắn dụng cụ phá giải mật mã lên trên thiết bị điện tử, khi hắn thấy Diêu Nguyên gật đầu liền hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng lướt tay trên laptop, màn hình laptop đã được bật. Cùng lúc đó thanh âm chói tai đột nhiên vang lên khắp thông đạo, trên các vách tường chung quanh hiện lên vô số vật cơ khí hình cầu.
-Tấn công! Thân vi Hắc Tinh! (3)
-Thắng tử vô hám! (4)
Từ bốn vách tường xuất hiện ít nhất hơn hai trăm vật cơ khí hình cầu, mỗi cái đều chỉ lớn bằng nửa quả đấm, trên nó có hai điểm sáng màu đỏ tựa như hai con mắt điện tử, ngoài ra còn có cánh mỏng bằng kim loại ở hai bên. Khi các cơ khí hình cầu vừa xuất hiện thì vô số thanh âm Hello Hello vang lên khắp nơi, giống như câu chào mọi người bằng tiếng Anh vậy.
Nhưng đây chính là tiếng chào của tử thần a!
Tốc độ di chuyển của chúng không nhanh, hơn nữa sức phòng ngự cũng không cao, khi vừa mới xuất hiện bị mọi người bắn một lượt đã giảm bớt hơn phân nửa, nhưng điều diễn ra kế tiếp mới chính là ác mộng ọi người!
Những thứ mà chúng bắn ra có tốc nhanh đến kinh người! Dưới con mắt điện tử của chúng có một lỗ nhỏ, tựa hồ chính là miệng súng, chỉ thấy ánh lửa lóe lên từ trong đó thì đã có ba người trúng đạn, hơn nữa tựa hồ bọn chúng sử dụng một loại đạn đặc biệt, bởi khi ba người bị trúng đạn kia cố gắng sử dụng vũ khí công kích lần cuối cùng, thì viên đạn bắn vào trong cơ thể họ đã xét nát họ ra thành từng mảnh, cứ như có một quả bom nổ trong thân thể họ vậy, trừ thi thể của một người vẫn còn nguyên vẹn thì thi thể của hai người kia đã chia năm sẻ bảy rồi.
-Hỏng bét! Là cao từ đạn!
Diêu Nguyên nhìn ba đồng đội chết đi mà vô cùng đau xót, bất quá bây giờ không phải là thời điểm để bi thương, hắn nhanh chóng lấy một quả lựu đạn bên hông ném ra ngoài, đồng thời hét lớn:
-Đem thi thể che chắn trước người của mình, dù là mảnh vụn cũng được. Đó chính là cao từ đạn, chỉ cần trúng đạn sẽ tử vong ngay, mọi người cẩn thận!
Những người còn lại dĩ nhiên cũng thấy thảm cảnh của ba đồng đội, nhưng đang ở chiến trường thì sao có thời gian thương xót, tất cả chỉ kịp bò lổm ngổm trên mặt đất, dùng những mảnh vụn của thi thể che chắn ình, ngăn cản những viên cao từ đạn chết chóc kia.
Cao từ đạn là một trong những loại đạn mới nhất hiện nay, hiệu quả hơi giống với đạn Dumdum (1), nhưng uy lực thì lớn hơn nhiều, bởi đây vốn là loại đạn được chế tạo đặc biệt dành cho súng nhắm Gauss, viên đạn này có tốc độ bắn ra cực nhanh hơn nữa độ xuyên thấu có thể nói là không gì sánh bằng, khi đạn bắn trúng vào trong thân thể thì do đặc tính điện từ bên ngoài viên đạn, trong nháy mắt sẽ chuyển vận tốc bắn ra thành vận tốc xoay tròn, tạo thành lực phá hoại khủng khiếp!
Chỉ cần bị loại đạn này bắn trúng, cho dù được bắn từ súng lục thì uy lực của nó cũng tương đương như bắn ra từ súng nhắm, trúng chân chân gãy, trúng tay mất tay, trúng bụng thì bụng sẽ bị khoan một lỗ to tướng, không cách nào khâu vết thương lại được.
Nhưng loại đạn này cũng có điểm yếu, đó là chỉ phát huy tác dụng với vật bị bắn trúng đầu tiên, nói cách khác nếu như lấy một thi thể che chắn trước người, thì trừ phi thi thể đó đã hoàn toàn bị hủy thành thịt vụn, nếu không đạn không cách nào gây ra sát thương cho người thứ hai.
Trước mắt, Diêu Nguyên cùng các đồng đội chính là đang sử dụng chiến thuật này, trừ ba thi thể của đồng bạn ra thì còn có mấy thi thể của tiểu đội Long Hưng trước mặt, trải qua mấy loạt cao từ đạn oanh kích thì phần lớn thi thể đã biến thành thịt vụn, nhưng chỉ cần trì hoãn một chút thời gian thôi thì quả lựu đạn Diêu Nguyên ném ra lúc đầu đã nổ tung, cùng lúc đó các thành viên khác đồng loạt bắn trả, đặc biệt là khi có sự trợ giúp của Hắc Thiết cùng các thành viên trong đội càn quét, mấy người này đều là những đại hán cao to cầm súng máy hạng hặng, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi khi lựu đạn nổ tung đã bắn ra hơn một ngàn viên đạn, nhất thời toàn bộ tiếng chào Hello Hello ở phía trước đều biến mất sạch sẽ.
Cho đến lúc này mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, Lý Hải Vân kêu lên một tiếng bi thương, nhào tới bên ba thi thể đã biến thành thịt vụn kia, vừa khóc vừa gọi tên ba đồng đội của mình.
Ba người này vốn thuộc về nhóm quân tiên phong trong đội, cũng là những người có quan hệ tốt nhất với Lý Hải Vân nhưng lúc này toàn bộ đều đã chết, Lý Hải Vân dù sao cũng chỉ là một hài tử nên vô cùng bi thương.
Diêu Nguyên khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Lý Hải Vân rồi từ từ ngồi xuống, cẩn thận tìm ba tấm huy chương thân phận từ trong đống thi thể nát tươm, đau đớn lên tiếng:
-Chiến hữu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, các ngươi đã quá mệt mỏi rồi…Chúng ta nhất định sẽ sống sót thay các ngươi.
Nói xong liền dứt khoát đứng lên, sắc mặt đã trở về bình thường mà cũng không hề có giọt nước mắt nào xuất hiện, nhưng không ai phát hiện nơi đôi tay đã thấm đầy máu tươi của đồng đội, những ngón tay nắm lấy huy chương thân phận đã trắng bệch.
Đúng lúc vào lúc các thành viên còn lại định khuyên nhủ Lý Hải Vân, đột nhiên một tiếng còi lại vang lên trong thông đạo, chỉ thấy cánh cửa phía trước đột nhiên chậm chạp mở ra, từ bên trong xuất hiện hơn mấy chục con nhện máy có đường kính chỉ hơn nửa thước.
Diêu Nguyên lập tức hét lớn:
-Bắn bắn! Ném lựu đạn ra…Trương Hằng, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi nhập sai mật mã sao?
Lúc này Trương Hằng vẫn đang đứng tại chỗ, thân thể của hắn khẽ run rẩy nhưng thanh âm lại vô cùng rõ ràng:
-Không có! Đã phá giải được mật mã tầng 1! Đây là cơ chế tự vệ của trụ sở!
-Mẹ kiếp, còn mấy tầng mật mã?
Diêu Nguyên móc một quả lựu đạn ném ra, đồng thời rống lớn.
-Đây mật mã tầng 1, còn có hai tầng nữa, trụ sở này tổng cộng có tới ba tầng mật mã…
Trương Hằng vẫn không quay đầu lại hét lên, chỉ thấy ngón tay hắn đang gõ điên cuồng, tựa như một người động kinh đang bấm máy tính vậy.
-Mẹ kiếp…
Diêu Nguyên lại mắng to một tiếng, khi hắn ném ra một quả lựu đạn thì các đồng đội bên cạnh cũng đồng thời ném ra gần mười quả, tiếp đó vừa định giơ súng lên tấn công thì ánh sáng bỗng lóe lên trước mặt, cả quả lựu đạn mà hắn ném cộng thêm mười quả kia không ngờ đều nổ tung trên không, hơn nữa tất cả lựu đạn đều mới chỉ bay xa hơn mười thước nên các người đứng ở đầu tiên là những người chịu ảnh hưởng nặng nhất, đầu tiên là Lý Hải Vân bị luồng sóng lửa hoàn toàn bao trùm, đến Diêu Nguyên cũng bị sức ép từ vụ nổ đẩy bay ra sau đến mấy thước mới dừng lại, lúc này hắn ngã lăn trên đất, khắp người đều đầy vết thương mệt mỏi rã rời.
(Đây là…Laser…)
Diêu Nguyên liều mạng muốn đứng lên, nhưng hắn căn bản không có cách nào nhúc nhích thân thể của mình, đây không phải do tê liệt mà là não hắn bị chấn động mạnh dẫn đến việc tạm thời mất đi năng lực hành động, hắn liều mạng muốn mở miệng hét lên, nhưng đến cả đầu lưỡi cũng không nhúc nhích được, mắt thấy các đội viên còn lại vẫn đang dùng súng chiến đấu, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở thời điểm nguy cấp này, khi cả đoàn đội đã cận kề lúc đoàn diệt thì Diêu Nguyên đột nhiên cảm giác được bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh, đúng, chính là cảm giác này, cảm giác đã từng trải qua này, lúc ấy mình đang thi hành nhiệm vụ ngoài trạm không gian, lần thứ nhất trải qua nó…(Cái này sao giống mở Cơ Nhân Tỏa trong VHKB quá ^^)
-Vương Quang Chính, đây là súng laser, thể tích của nhện máy không lớn cho nên số lần bắn nhất định có giới hạn, không cần tiếc lựu đạn bị nổ tung nữa, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng trong người nhện máy là được…
Giờ phút này Vương Quang Chính đang liều mạng cầm súng bắn liên hồi, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói, là tiếng của Diêu Nguyên, hắn không kịp nghĩ ngợi gì liền rống lớn nói:
-Tiếp tục ném lựu đạn! Mọi người tiếp tục ném lựu đạn!
Những người còn lại khẽ sửng sốt, ném lựu đạn cũng vô dụng bởi thực tế ban nãy đã chứng minh rồi, nhưng Vương Quang Chính đã là đội trưởng suốt hai năm qua, có thể nói mọi người đều tín nhiệm hắn tương đương với Diêu Nguyên, hơn nữa theo bản năng của quân nhân khiến mọi người không chút suy nghĩ đồng thời ném ra lựu đạn. Đúng lúc đó, hai người đứng đầu vừa ném ra hai quả lựu đạn thì hai luồng sáng đã lóe lên, trên thân thể hai người đã xuất hiện hai cái lỗ to tướng, cả thân thể cháy đen trực tiếp ngã xuống đất tử vong.
Các quả lựu đạn được ném ra ngoài quả nhiên chỉ bay ra hơn mười thước đã bị nổ tung, nhưng Vương Quang Chính vẫn không ngừng chút nào, tiếp tục kêu gọi mọi người ném tiếp, rất nhanh, đợt thứ hai, đợt thứ ba,…Cho đến khi mọi người ném đi những quả lựu đạn cuối cùng trên mình, thì những tia laser đã biến mất, lựu đạn nhanh chóng nổ tung biến mấy chục con nhện máy thành mảnh vụn.
-Hô
Liên tục hai lần chiến đấu sinh tử, những người còn sống tuy đều cảm thấy kiệt sức, nhưng tất cả đều dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Vương Quang Chính, thế mà Vương Quang Chính không hề quay đầu lại, nói:
-Diêu Nguyên may là có phản ứng nhanh nhạy của ngài, lần này đã làm phiền ngài, nếu không chỉ đám nhện máy đã đủ khiến chúng ta đoàn diệt rồi.
Lúc này Diêu Nguyên mới đứng lên từ mặt đất, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy, đầu hắn cứ kêu lên ong ong khiến cho cả trời đất như đang đảo lộn, hắn cười ha ha một tiếng mà không nói ra tiếng nào, bởi thực tế hắn cũng không thể nói chuyện, đầu lưỡi của hắn đến giờ vẫn chưa thể cử động.
Lại chết thêm ba người…
Những người còn lại im lặng đứng nguyên tại chỗ, tuy không phát ra lời nào nhưng sự bi thương trong lòng họ khó có thể hình dung được, những người đó là chiến hữu của ta, là những người cùng ta trải qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, những đợt huấn luyện gian khổ, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát đã có sáu người ngã xuống…
Diêu Nguyên miễn cưỡng chống đỡ thân thể, vừa đi thu hồi hai huy chương thân phận, vào lúc hắn đi tới bên thi thể Lý Hải Vân thì bỗng nhiên rống lớn:
-Tiểu Bạch, ngươi tới đây cho lão tử!
Tên đội viên bị mất một nửa lỗ tai khẽ sửng sốt, nhưng sau đó sắc mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, cầm lấy balo chạy tới, nhìn thấy Lý Hải Vân cả người găm đầy mảnh đạn đang nằm trong vũng máu, hắn đã mất máu quá nhiều, thân thể cũng bị thương rất nặng nhưng dù sao vẫn chưa chết, tay chân còn chưa thiếu cái nào. Ngay lập tức, Tiểu Bạch liền rút ra một ống tiêm, tiêm thẳng vào người Lý Hải Vân, sau đó hét lớn:
-Hai người nữa mau tới đây khiên hắn ra phía sau, ta vẫn còn mang theo mấy túi máu, còn may là hắn có nhóm máu AB, ta sẽ lập tức sơ cứu cho hắn.
Đâu cần tới hai người a, khi Tiểu Bạch vừa rống lên thì Hắc Thiết đã xông tới, nhanh chóng ôm lấy Lý Hải Vân cấp tốc chạy về phía sau. Khi đến bên Trương Hằng, thì hắn chỉ khẽ liếc qua một cái rồi nhẹ nhàng đặt Lý Hải Vân trên mặt đất, Tiểu Bạch theo sát phía sau, bắt đầu giải phẫu đơn giản ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ tới lúc này thì tiếng còi báo động thứ ba lại vang lên, cánh cửa trước mắt mọi người lại mở ra một lần nữa, từ đó xuất hiện bảy tám tên người máy có bánh xích dưới chân, những tên này ngoài ống pháo gắn ở hai tay ra, ở lồng ngực còn những lỗ thủng to lớn như than tổ ong vậy. Không cần đoán cũng biết, với kinh nghiệm của mọi người thì đó chính là nơi bắn ra tên lửa cỡ nhỏ.
Những tên người máy này cao chừng hai thước, hơn nữa nếu nhìn về độ dày của thân thể…Thì các viên đạn bình thường sợ rằng khó mà xuyên qua nổi.
Trong lòng mọi người đã bắt đầu tuyệt vọng, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, một viên đạn súng nhắm đã bắn trúng vào một trong các lỗ thủng trên ngực tên người máy, ngay lập tức khiến hắn nổ tung tạo thành một vụ nổ kịch liệt, tuy cách xa hơn trăm thước nhưng mọi người vẫn cảm thấy luồng sóng nhiệt lướt qua rát cả mặt.
Nam tử lạnh lùng tên Ưng hét lớn:
-Tiểu đội bắn tỉa đâu? Các người là đồ ngu hả? Mục tiêu sờ sờ ra đó cũng không bắn, lão tử không nói lần hai, mau nhắm bắn vào lồng ngực của bọn chúng!
Nhất thời, hai người khác như sực tỉnh, vội nằm xuống giống nam tử tên Ưng, dùng súng ngắm của mình thay phiên nhau bắn, cứ như vậy mười mấy giây sau, bảy tám tên người máy này cả một viên đạn còn chưa kịp bắn ra đã hoàn toàn bị diệt, tình hình tựa hồ nhẹ nhàng hơn hai trận chiến trước kia rất nhiều.
Nhưng không…sau khi bảy tám người máy kia bị tiêu diệt, thì lại có bảy tám tên khác xuất hiện, dần dần, cả ba người bắn tỉa đã mình đầy mồ hôi.
-Còn chưa xong sao? Trương Hằng! Chúng ta sắp không chịu được nữa rồi!
Diêu Nguyên nhìn thấy như thế, cũng không trợ giúp như những người còn lại mà vọt tới bên Trương Hằng rống lớn.
Cả người Trương Hằng đầy mồ hôi, chỉ cần nghe thấy tiếng xích xe cùng tiếng nổ mạnh liên miên không dứt ngày càng gần, không cần quay đầu lại cũng đủ biết tình huống rất nguy cấp rồi, hắn hét lớn trả lời:
-Đây là một loại mật mã mà ta bao giờ thấy qua, phương thức mã hóa của nó hoàn toàn mới, cứ như có trí tuệ, không phải, cứ như có ma lực vậy, ta cũng không biết hình dung thế nào nữa…Trời ạ, ta muốn điên rồi!
Trong Diêu Nguyên càng thêm sốt ruột, vào đúng lúc này truyền đến tiếng hô của Ưng.
-Hết đạn rồi! Mẹ kiếp, yểm trợ ta, Tiểu Bạch, mau quăng ta vài hộp đạn!
Lần này do không còn các tay súng nhắm tấn công, nên càng ngày có càng nhiều người máy xuất hiện, sau màn khói cùng ánh lửa rợp trời, bọn chúng đã giơ tay lên, cơ quan trước ngực cũng đã được khởi động, đã có thể thấy được đầu đạn tên lửa mơ hồ hiện ra…
-Noah! Là Noah!
Diêu Nguyên một lần nữa cảm thấy bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh, trong đầu hắn phảng phất như nhớ ra cái gì đó, bèn không chút nghĩ ngợi đã rống lên.
Trương Hằng ngây người, quay đầu lại hỏi một câu:
-Cái gì Noah?
-Tiếng Anh! Mật mã cuối cùng chính là Noah!
Diêu Nguyên cơ hồ dùng toàn bộ sức lực của mình rống lên.
Trương Hằng vô thức đánh vào từ Noah bằng tiếng Anh, bỗng nhiên một âm thanh vang lên khiến cho tiếng còi báo động ở khắp nơi dừng lại, các người máy sắp tấn công dường như cũng bị mất điều khiển, nằm cứng đơ trên đường đi.
Mà tại đây ngay sau lưng mọi người, cánh cửa khổng lồ từ từ được mở ra, một tầng, hai tầng, ba tầng,…Có tới bảy tầng cánh cửa kiên cố được mở ra, độ dày của mỗi cánh cửa vào khoảng mười thước, mà phía sau cánh cửa đó là…
Một chiếc phi thuyền hình mũi khoan to như một tòa núi nhỏ, dài tới mấy cây số…
Nó được đặt ở ngay bên trong!
Chú thích:
1/Thuốc nổ dẻo C4: là một loại thuốc nổ có hỗn hợp có thành phần 85% hexogen, 15% xăng crep, có dạng dẻo dễ nhào nặn. Chi tiết xin xem tại đây: vi.wikipedia.org/wiki/Thu%E1%BB%91c_n%E1%BB%95#Thu.E1.BB.91c_n.E1.BB.95_ d.E1.BA.BBo_C4
2/Morphine: là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren. Chi tiết xin xem tại đây: vi.wikipedia.org/wiki/Morphine
3-4/ Lúc đầu mình cũng định dịch hai câu khẩu hiệu này ra tiếng Việt, nhưng do không kiếm được từ ngữ phù hợp với mình nghĩ khẩu hiệu để Hán Việt sẽ hay hơn nên vẫn giữ nguyên. Ý nghĩa của hai câu đó là:
-Thân vi Hắc Tinh---> Thân là thành viên của Hắc Tinh
-Thắng tử vô hám--->Để thắng lợi cho dù chết cũng không tiếc.
Đạn Dumdum: Dumdum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm bị thương nặng đối phương. Công ước quốc tế cấm sử dụng loại đạn này.
Đại Vũ Trụ Thời Đại Đại Vũ Trụ Thời Đại - zhttty