Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 840 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Phối Hợp Hoàn Mỹ
gay khi Hòa Minh bước vào động phủ, Bạch Thế Vũ lập tức vung tay đánh ngất đệ tử của mình. Sau khi tỉnh dậy Hòa Minh thấy mình đang ở một nơi hoang vắng nằm ngoài phạm vi của Tông Môn. Nhìn xung quanh Hòa Minh phát hiện ra một ngọc giản của sư phụ để lại, gã lập tức dùng thần thức để xem qua.
“Đồ nhi của ta, có lẽ lúc người xem được ngọc giản này của vi sư thì có lẽ ta cũng không còn sống nữa. Ta hy vọng người có thể ngay lập tức rời khỏi nơi đây và trốn đến một nơi xa nhất có thể. Ta bây giờ không có nhiều thứ để cho người, chỉ có thể đem thứ mà ta cho là quý giá nhất truyền lại cho người. Đó là một chiếc chìa khóa, đây là vật mà ta tìm được từ một tu sĩ phi thăng tiên giới thất bại. Nơi mở ra động phủ từ chiếc chìa khòa này chắc chắn chứa rất nhiều bảo vật quý hiếm. Tuy nhiên đáng tiếc ta dùng năm mươi năm cuộc đời cũng chưa tìm ra được manh mối để sử dụng chiếc chìa khóa này. Ta gửi đến người là cơ duyên nhưng cũng là nguy hiểm đến mạng sống của người cho nên vi sư xin gửi đến người lời xin lỗi. Đồ nhi của ta hãy bảo trọng, không cần nghĩ đến chuyện trả thù cho ta.”
Đọc xong những gì Bạch Thế Vũ để lại, Hòa Minh nhanh chóng ổn định lại tâm trạng đau thương của mình. Gã ta không phải kẻ ngốc, gã biết sư phụ đem mình tới đây nhất định đã gặp chuyện rồi. Bản thân mình phải nhanh chóng bỏ đi nếu không ngay cả tâm nguyện của sư phụ mình cũng không thực hiện nổi. Quả nhiên một thời gian sau, Hòa Minh nghe ngóng được thông tin sư phụ của mình đã chết. Giây phút đó gã ta đã quyết tâm thề rằng, một khi đủ thực lực gã ta sẽ dùng Linh Lung Môn để tế bái sư phụ mình. Đáng lẽ gã ta quyết định rời khỏi La Thành đại lục để trốn khỏi sự truy sát của Linh Lung Môn. Tuy nhiên, trong một đêm vô tình ở khi đang trốn tránh ở Lâm Hoa thành, Hòa Minh vô tình thấy chiếc chìa khóa phát ra cảm ứng. Chính vì điều đó gã ta tìm đủ mọi cách để có thể ở lại Lâm Hoa thành kể cả việc gia nhập Hoàng Triều. Sau cùng Hòa Minh bất chấp thủ đoạn kể cả việc phải dùng kế để Lâm Viễn một người bạn của mình từ khi rời khỏi Linh Lung Môn bị loại khỏi vị trí ứng viên thành chủ.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, chính bản thân Hòa Minh cũng dần quên mất chuyện “chìa khóa” trong tay mình. Không ngờ hôm nay gặp lại sư thúc năm xưa mọi ký ức lại bất chợt ùa về.
Quay trở về thực tại, lúc này Lưu Hà đã phát tán sát khí đối với Hòa Minh.
- Nếu người không chịu nói “chìa khóa” ở đâu, ta sẽ giết người trước rồi bất chấp tổn hại tu vi mà sưu hồn mi.
Biết tình thế lúc này dù có muốn cứu vãn cũng không thể nữa rồi, Hòa Minh cũng không tiếp tục tỏ ra mình yếu thế cũng vận chân nguyên đồng thời kêu gọi Lâm Viễn nhập cuộc.
- Lâm Viễn, giúp ta đối phó lão già này.
Lâm Viễn cũng nhanh chóng vận dụng chân nguyên để đánh tới hỗ trợ cho Hòa Minh. Thấy hai người cùng lao vào đối phó với sư phụ mình tên Hồ Nhất Long bên ngoài lớn tiếng mắng chửi.
- Hai người các người dám ỷ đông ăn hiếp ít, có phải là quân tử không.
Lâm Viễn dùng ánh mắt khinh miệt đối với tên nhóc Kim Đan kỳ này.
- Người đi hai người, chúng ta cũng chỉ có hai người nào phải ỷ đông ăn hiếp yếu. Nếu ngươi nhảy vào giúp sư phụ nhà ngươi không phải thành hai đấu hai rồi sao hay ngươi chỉ được cái miệng thôi tên tiểu tử thối.
Nhất thời bị gã Lâm Viễn mắng chửi, Hồ Nhất Long không biết ứng đối sao, chỉ có thể quay qua tung hô sư phụ của mình.
- Dù cho hai người các người liên thủ, sư phụ ta cũng dư sức ứng phó. Ta không việc gì phải nói nhiều với các ngươi.
Lưu Hà nghe thấy những lời qua lại của đệ tử mình và tên lùn hỗ trợ cho gã Hòa Minh lập tức cười lớn.
- Đệ tử ta quả nhiên nói đúng, dù cho hai tên nhà ngươi cùng liên thủ cũng không làm gì được ta đâu.
Lưu Hà nhanh chóng đẩy nhanh chân nguyên trong cơ thể, lão ta vốn là Kim thuộc tính nên sức mạnh cơ thể không chỉ vô cùng rắn chắc mà lực của chiêu thức cũng vô cùng mạnh mẽ. Lại sở hữu công pháp Huyền Cấp thượng phẩm Kim Cương Phá uy lực phải nói cực kỳ kinh khủng. Lão xuất ra một quyền tay phải đánh về phía Hòa Minh.
Một quyền vừa xuất ra không chỉ khiến không gian xung quanh bị bóp méo mà phạm vi vài dặm cũng bị ảnh hưởng. Mặt đất của Hòa Minh tạo thành một lỗ hổng lớn do áp lực truyền xuống, chỉ nhiêu đó đủ biết đòn vừa rồi uy lực khủng bố như thế nào.
Thấy Hòa Minh đỡ được một chiêu của mình, Lưu Hà cũng hết sức kinh ngạc. Tuy nhiên ánh mắt càng thêm cay độc, lập tức tính vung thêm một quyền từ tay trái để đánh gục Hòa Minh.
Không chần chừ được nữa, Lâm Viễn mắt thấy Lưu Hà chuẩn bị tung thêm một đòn về phía Hòa Minh. Nếu gã ta bị đánh bại thì bản thân ở ngoài cũng không yên lành nên cũng chính thức nhập cuộc chiến. Lâm Viễn là Phong thuộc tính lập tức dùng tay mình chém ra một luồng Trảm Phong Đao.
Cảm ứng được tên Lâm Viễn cũng đã tham chiến, Lưu Hà cũng không dám chậm trễ liền ngừng truy kích Hòa Minh rồi dùng tay trái để đỡ một chiêu của Lâm Viễn. Đao chiêu không tính là quá cường hãn nhưng tạm thời cũng ngăn được lượt công kích kế tiếp của tên Lưu Hà đối với Hòa Minh.
Hòa Minh cuối cùng cũng thấy Lâm Viễn ra tay, liền nhìn qua phía gã rồi gật đầu cảm tạ. Đáp trả lại chỉ là một ánh mắt có phần chán ghét của tên Lâm Viễn.
- Ta ra tay chỉ vì ta thôi, không phải vì ngươi đâu.
Lưu Hà thấy mình bị tên Lâm Viễn chặn đòn công kích kế tiếp cũng bắt đầu phẫn nộ.
- Hay cho hai người các ngươi, hôm nay ta sẽ cho người biết sự cách biết giữa Nguyên Anh đại viên mãn và Nguyên Anh trung kỳ là thế nào.
Dứt lời dùng tốc độ cực kỳ nhanh lão ta đã tiến sát hai người, hai tay hắn liền đấm vào bụng của cả hai. Rồi liên tiếp tung ra những quyền cực kỳ cường hãn khiến cả hai nếu không kịp thời dùng chân nguyên bảo vệ lấy những bộ phận yếu hại trên cơ thể thì đã không thể nào trụ vững nổi. Tuy vậy cả hai bị những đòn công kích liên tiếp cũng khiến lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn mà thổ huyết.
Cảm thấy bị đè nén không thể ra chiêu được, cuối cùng Lâm Viễn phải dùng đến tuyệt chiêu của mình là Gió Mùa để đẩy lùi đợt tấn công liên tục từ Lưu Hà. Gã Lưu Hà bị hất văng ra một khoảng khá xa. Lão ta nhìn thấy sự chật vật của hai tên Hòa Minh và Lâm Viễn liền cười ha hả.
- Để xem hai người các ngươi có thể cầm cự được bao lâu.
Hòa Minh vốn là mộc thuộc tính nên hoàn toàn bị khắc chế bởi sự cường hãn của Lưu Hà nên bộ dạng trông hết sức chật vật. Còn Lâm Viễn tuy vậy cũng không khá hơn mấy chân nguyên không thể công kích chỉ có thể dùng bảo vệ thân thể.
Hồ Nhất Long bên ngoài thấy vị sư phụ mình chiếm ưu thế liền lớn tiếng cổ vũ.
- Sư phụ quả nhiên lợi hại, muốn đối đầu với sư phụ của ta sao. Các người đợi kiếp sau đi haha.
Bị những lời châm chọc bên ngoài của tên Hồ Nhất Long chọc giận. Hai người càng trở nên phẫn nộ, dẫu sao tu vi của họ cũng không phải quá kém nếu thực sự so với chênh lệch giữa hai bên. Chỉ vì chính bản thân họ luôn nghĩ do có trợ thủ nên chưa bao giờ thực sự dùng hết khả năng của bản thân mình. Lúc này đây nghe những lời chế giễu đó khiến lòng tự ái trong người họ nổi lên.
Hòa Minh và Lâm Viễn lấy túi trữ vật ra nuốt vào là một viên đan dược “Phục Anh Đơn” loại đan dược tứ phẩm khá quý hiếm có tác dụng phục hồi một phần chân nguyên cho tu sĩ Nguyên Anh viên mãn trở xuống. Lưu Hà trông thấy hai gã cùng phục dụng hai viên đan dược tứ phẩm, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Không ngờ cả hai tên trước mặt đều sở hữu cho mình loại đan dược tứ phẩm tên Lưu Hà cũng có chút oán hận.
- “Không ngờ hai tên này có cả đan dược tứ phẩm để phục dụng, phải giết bọn chúng rồi cướp đoạt túi trữ vật mới được.”
Tuy nhiên tên Lưu Hà cũng không biết rằng đó cũng là viên đan dược duy nhất mà cả hai có. Hai viên đan dược này chính là năm xưa khi hai người cùng làm việc trong Hoàng Triều được một vị tiền bối trao tặng. Liếc nhìn qua thấy Lâm Viễn cũng như mình lấy ra viên Phục Anh Đơn để sử dụng, Hòa Minh có chút thổn thức.
- “Không ngờ ngay cả viên đan dược này gã ta cũng sử dụng lúc này để giúp ta.”
Lâm Viễn cũng cùng thời điểm thấy Hòa Minh phục dụng viên đan dược, bản thân gã ta nhớ đến thời điểm năm xưa của hai người bọn họ. Tuy nhiên nghĩ đến việc mình bị dính kế của Hòa Minh nên phải đến vùng đất Lĩnh Sơn xa xôi mọi hoài niệm lập tức tan biến.
- “Giải quyết lão già khốn kiếp này trước, ân oán với ngươi ta sẽ tính sau.”
Lưu Hà cũng không thèm để cả hai có thời gian phục hồi, lại tiếp tục dùng chân nguyên cường hóa sự cường hãn của bản thân liên tiếp tung ra chiêu để đánh tới.
Lúc này, Hòa Minh trong tích tắc trao đổi ánh mắt với Lâm Viễn. Cả hai lần đầu tiên sau ba mươi năm lại chính thức tác chiến cùng nhau. Hòa Minh lập tức lao lên để đối kháng với Lưu Hà, phía sau lưng Lâm Viễn tạo ra một cuồng phong cực kỳ lớn mạnh đâm thẳng tới vị trí của tên Lưu Hà.
Sức mạnh giữa Lưu Hà và Hòa Minh tuy có chênh lệch nhưng Hòa Minh cũng đã kịp thời giữ chân được lão ta trong một giây thời gian. Chính trong khoảng khắc đó một chiêu Đâm Gió từ Lâm Viễn phóng tới đánh thẳng vào người tên Lưu Hà.
Lão ta không có thời gian né tránh lập tức dính phải một đòn đau lùi lại rất xa, đến khi dừng lại đã thổ huyết. Lão ta không ngờ chân nguyên của Nguyên Anh viên mãn lại bị một đòn Đâm Gió từ một kẻ Nguyên Anh trung kì gây ra trọng thương. Lão ta cũng không hiểu được tại sao trong nhất thời khi so chiêu với Hòa Minh, bản thân không thể di chuyển được trong một giây ngắn ngủi khiến bản thân bị trúng chiêu.
Thực ra chính trong cái khoảng khắc mà lão lao tới tấn công thì đã bị Hòa Minh dùng Mộc Thuật trói buộc lão trong một giây, đây là một chiêu thức hết sức kỳ lạ của Hòa Minh. Nó không có lực sát thương đối thủ, nhưng sẽ khiến đối thủ bị định thân trong một thời gian, chênh lệch sức mạnh càng lớn thì thời gian trói chân càng lâu.
Dĩ nhiên sát chiêu này của Hòa Minh thì Lâm Viễn cũng biết nên rất kịp lúc vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình để thi triển công pháp tấn công. Chiêu Đâm Gió có lực sát thương cực lớn nhưng lại có một nhược điểm chí mạng là phải tốn thời gian để thi triển nên chiêu thức này của Hòa Minh có thể nói phối hợp với Đâm Gió của gã thực sự hoàn mỹ.
Đại Việt Tu Chân Đại Việt Tu Chân - Trần Đức Tiến