Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 840 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Băng Hỏa Thiên Cấp Đan
iên đan dược nhanh chóng bị hòa tan trong miệng của Trần Tiến, một cỗ hương nồng đậm từ trong miệng hắn lan tỏa ra. Đến khi hoàn toàn phục dụng viên đan dược, từng mạch máu chạy trong cơ thể của Trần Tiến trở nên sôi sục. Vô số luồng nhiệt lưu toát ra từ khắp cơ thể nhưng cũng nhanh chóng tan biến mất trong không khí.
Chờ đợi một phút thời gian, Trần Tiến có chút nghi hoặc ở trong lòng.
- “Tại sao lại không có cảm giác gì nữa?”.
Tiếp tục hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng tìm manh mối của loại đan dược này từ những cảm giác của bản thân. Tuy nhiên, hắn vắt hết óc suy nghĩ vẫn không đoán ra được loại đan dược mình vừa phục dụng thật sự có tác dụng gì.
Tưởng chừng bản thân mình đang rơi vào bế tắc thì từ đan điền truyền lên một luồng hàn lưu khiến hắn buốt giá. Toàn thân hắn trở nên run rẩy vì lạnh. Dù vậy, chính cái buốt lạnh này giúp hắn nhận ra được tên của loại đan dược mình vừa phục dụng là gì.
“Băng Hỏa Thiên Cấp Đan”, loại đan dược ngũ phẩm cực kỳ giá trị. Người phục dụng loại đan dược này ban đầu sẽ trải qua cảm giác nóng sau đó sẽ trở nên lạnh bất thường. Mặc dù gây ra khổ sở cho người sử dụng nhưng hiệu quả mang lại tương đối lớn. Công dụng của đan dược chính là gia tăng tối đa dự trữ chân nguyên đang tồn tại trong cơ thể, người tu luyện chỉ cần sau đó bế quan tu luyện để làm đầy chân nguyên trong kinh mạch thì tu vi sẽ tăng trưởng lên gấp đôi.
Trần Tiền thở ra một hơi sâu, trước khi phục dụng đan dược hắn cứ ngỡ chính mình thật sự không cần thiết phải dùng loại đan dược do vị Lục Phẩm Đan Sư luyện chế để tránh sự lãng phí nhưng bây giờ có bắt hắn trả lại thì hắn thà cắn răng chịu chết chứ nhất quyết không ói ra. Hắn thầm than trong lòng:
- “Không ngờ Lục Phẩm Đan Sư lại giàu có như vậy, tùy tiện cũng có thể xuất ra mười sáu viên “Băng Hỏa Thiên Cấp Đan”. Đúng là ở Tu Chân giới này không có chức nghiệp nào dễ làm giàu hơn luyện đan mà.”
Thế nhưng có lẽ chính hắn cũng không ngờ trong tất cả mười sáu thí sinh ở đây chỉ có riêng mình hắn được phục dụng loại đan dược cao cấp quý giá này. Những thí sinh còn lại thật ra chỉ được Lương Đan Sư cấp cho đan dược tứ cấp thượng phẩm “Đông Trùng Thảo” thôi. Dĩ nhiên sự ưu ái bí mật này không chỉ vì quý mến tài năng của hắn, mà còn vì “Băng Hỏa Thiên Cấp Đan” vị Lương Đan Sư trước đó chỉ đủ dược liệu luyện chế có đúng một viên mà thôi.
“Băng Hỏa Thiên Cấp Đan” loại đan dược này Trần Tiến đã từng đọc qua trong HỖN ĐỘN THIÊN THƯ nên tất cả những dược liệu luyện đan, công dụng của nó hắn đều thuộc nằm lòng trong tay. Chưa bao giờ mà hắn cảm thấy sở hữu THIÊN THƯ lại giống như một trò gian lận đến như vậy. Mọi kiến thức, sự hiểu biết của hắn đều đến từ nó.
Có thể nói so với những thí sinh khác dù hắn gặp loại đan dược cao cấp nhất nhưng lại là thí sinh đầu tiên hoàn tất bài thi của mình. Ngay khi cấm chế chỗ bàn dự thi của Trần Tiến vừa mở ra liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở quảng trường.
- Nhìn kìa có người vừa hoàn tất phần thi.
- Ta nhận ra hắn, là Trần Tiến người đang giữ vị trí thứ tư.
- Wow!! Hai vòng trước liên tục là người cuối cùng không ngờ lần này hắn lại thành người đầu tiên.
- Tại sao hắn hoàn tất nhanh như vậy, có phải gian lận không?
- Có khi nào hắn bỏ cuộc không?
- Không sai có thể lắm…
Những lời tiên đoán, nhận xét khác nhau trên khắp khán đài dành cho hành động kết thúc phần thi của Trần Tiến. Các vị giám khảo khi quan sát thấy tình huống cũng đang hết sức bất ngờ.
Ông lão Lương Minh Nhật còn giật mình tới nỗi đứng dậy kinh ngạc, hơn ai hết ông ta biết đan dược mà Trần Tiến thử đan có mức độ phức tạp như thế nào. Chưa từng phục dụng sẽ không biết rõ sự hiệu quả của nó và chưa từng luyên chế khó mà biết chính xác được thành phần bên trong.
Hai sư đệ của ông cũng đang cố gắng kiềm chế tâm tình. Hai người bọn họ cũng biết rõ loại đan dược mà Trần Tiên thử đan là gì đó là loại đan dược mà chính họ thèm khát cũng không hẳn luyện chế được. Vậy thì làm sao hắn ta có thể giải đáp được nhanh chóng đến thế.
Vị giám khảo áo đen thấy ba vị sư thúc mình liên tiếp thất thố, liền nói:
- Ba vị sư thúc có muốn xem qua ngọc giản bài thi của Trần Tiến luôn không? Sư điệt sẽ lấy nó đưa cho ba vị sư thúc xem.
Lương Minh Nhật cũng gật đầu.
- Được, thật lòng ta cũng rất tò mò hắn nhận ra được những gì. Hy vọng không phải là bỏ cuộc.
Nguyễn Thái Hòa Đan Sư lập tức không đồng tình với lời sư huynh nói:
- Đệ nghĩ hắn không phải loại người dễ từ bỏ. Từ lúc bắt đầu quan sát hắn đến giờ, đệ có thể khẳng định hắn là loại người kiên định không dễ bỏ cuộc.
- Lần này đệ cũng có cùng quan điểm với Nguyễn sư huynh.
Lê Mạnh Đan Sư cũng phụ họa cho nhận xét của vị sư huynh của mình.
Bên dưới nhóm người của Lâm Hoa thành từ đầu luôn chú ý đến động tĩnh đại biểu Trần Tiến của bọn họ. Khi hắn vừa gỡ bỏ cấm chế hoàn thành bài thi mọi người lập tức nhao nhao nghị luận về bài thi của hắn.
- Ông xem Trần Đan Sư đã hoàn tất bài thi rồi kia. Quả nhiên là thiếu niên xuất chúng, còn là người đầu tiên.
- Lần này Lâm Hoa thành chúng ta quả là có đại khí vận rồi.
- Nhưng sao lại sớm như vậy, có khi nào hắn ta thử đan không thành không.
- Người nói cũng có lý, dù Trần Đan Sư tài giỏi ra sao cũng chỉ là Đan Sư tam phẩm làm sao dễ dành nhận ra đan dược của Lương Đan Sư nhanh như vậy.
Đôi lời nhận xét tiêu cực cũng ảnh hưởng cực lớn đến tâm tư của Hòa Minh. Lão ta khi thấy Trần Tiến hoàn tất bài thi đương nhiên ban đầu là hân hoan, tuy nhiên khi ngẫm lại lão ta thấy có gì đó không đúng.
- “Hay là... hắn thật sự bó tay.”
Chỉ có Cố Tiểu Trầm một lòng tin tưởng vào khả năng của Trần Tiến. Ánh mắt chất chứa niềm tin khi nhìn về hướng Trần Tiến đứng, không biết từ bao giờ trong lòng cô, hắn là người mà cô đặt niềm tin lớn nhất. Cho nên khi những người xung quanh dù có chút suy nghĩ tiêu cực nhưng không hề có chút nào ảnh hưởng cô.
Có chút lo lắng, Hòa Minh liền nhẹ giọng hỏi Cố Tiểu Trâm.
- Cố tiểu thư, cô nghĩ Trần Tiến kết thúc sớm như vậy có phải do bỏ cuộc không?
- Ông không tin huynh ấy?
Cố Tiểu Trầm đưa ánh mắt không hài lòng về phía Hòa Minh tỏ thái độ. Ánh mắt khiến gã có chút giật mình dường như mình vô tình chọc giận cô ấy.
- Tôi tin, dĩ nhiên tin chứ nếu không sao đề cử cậu ấy đại diện cho Lâm Hoa thành.
- Vậy thì ông đợi kết quả đi, tôi cũng không muốn mất thời gian với ông.
Cố Tiểu Trầm thờ ơ đáp trả lại gã.
Hòa Minh trong bụng thầm tức tối trước sự khó chịu của Cố Tiểu Trầm dành cho gã.
- @#$%, nếu không phải có người chống lưng thì cái thứ Kim Đan sơ kì có thể lên mặt với ta sao.
Bên kia tên Lâm Viễn khi nhìn thấy Trần Tiến hoàn thành xong bài thi sớm. Gã ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, gã tin chắc rằng Trần Tiến nhất định chịu thua mới ra sớm như vậy. Gã cho rằng tên Trần Tiến không thể nào giỏi hơn Lê Công Trí được. Trong khi Lê Công Trí vẫn phải đang thử đan thì hắn ta không thể nào hoàn thành sớm như vậy. Nghĩ như vậy nên gã đưa mắt hướng qua bên phía Lâm Hoa thành, đợi đến khi gã Hòa Minh phát hiện ra, liền nở một nụ cười châm chọc.
Sau khi nộp lấy ngọc giản kết quả Trần Tiến quay trở lại khu vực thí sinh để chờ đợi. Khác với ba vòng thi trước, vòng này tất cả thí sinh sẽ phải nán lại trên khán đài để chờ giám khảo công bố kết quả.
Thứ nhất, để tiện cho việc trao các phần thưởng của Đại Hội. Thứ hai, để các thí sinh có thể khiếu nại với giám khảo nếu có khúc mắc. Thứ ba, chính là để các thí sinh có thời gian giao lưu kế bạn với nhau.
Khi nhận được ngọc giản ghi chép bài thi của Trần Tiến cả ba vị giám khảo đều tranh nhau quét thần thức để xem kết quả.
“Băng Hỏa Thiên Cấp Đan” là đan dược ngũ phẩm. Được hình thành dựa trên hai dược liệu chủ yếu Băng Linh tồn tại chỉ ở cực bắc Văn Lang Hạ Vực, Hỏa Hồn tồn tại cực hiếm hoi nơi hoang địa. Mỗi loại dược liệu cần phải trải qua ít nhất hai ngàn năm tuổi mới có thể đem đi luyện đan. Mà đan dược “Băng Hỏa Thiên Cấp Đan” này là dùng dược liệu ba ngàn năm trăm tuổi mà luyện thành. Thời gian phối chế trong lò cũng phải mất hơn ba ngày và nhiệt hỏa phải tồn tại liên tục...
….
Những ghi chép hết sức rõ ràng về dược liệu, phương pháp luyện đan và cả tác dụng đối với người sử dụng khiến cho ba vị giám khảo há hốc mồm. Mặc dù không đúng hoàn toàn một trăm phần trăm nhưng nó còn đầy đủ và chi tiết hơn bản Đan Thư mà sư phụ bọn họ truyền lại.
Chính vì quá chi tiết, nội tâm của Lương Minh Nhật không còn hân hoan như lúc ban đầu nữa.
- Các đệ không biết có cùng suy nghĩ như ta.
Nguyễn Thái Hòa trầm ngâm đôi chút rồi cũng gật đầu biểu thị sự đồng ý.
- Đệ cũng nghĩ giống sư huynh.
Lê Mạnh nghe hai vị sư huynh của mình đối thoại, nghi hoặc nói.
- Hai huynh nghĩ rằng hắn ta đạt được siêu cấp truyền thừa hay hắn có một sư phụ vô cùng lợi hại.
Lương Minh Nhật mỉm cười rồi đáp.
- Nếu hắn có sư phụ lợi hại, thì tu vi bây giờ cũng Kim Đan rồi mới đúng. Chưa hết, hắn thể hiện ra đôi lúc khá non nớt ở góc độ luyện đan như một kẻ dựa vào thiên bẩm nhiều hơn. Cuối cùng, ở La Thành đại lục này không tồn tại người nào lợi hại hơn chúng ta mà không bế quan, các tiền bối đều không màng thế tục. Còn nếu nói hắn từ đại lục khác đến thì càng không thể vì mỗi đại lục đều có tự tôn riêng của mình nhất là các vị tiền bối sẽ không để học trò của họ dự thi nơi khác.
Nguyễn Thái Hòa tán thành nhận xét của sư huynh mình.
- Vậy hắn được truyền thừa?
- Trên cơ thể hắn huynh có kiểm tra qua không có dấu vết của khí tức nào khác tồn tại. Chỉ có điều…
- Điều gì?
- Khi huynh dùng thần thức kiểm tra hắn, phát hiện các kinh mạch trong cơ thể hắn vận chuyển nhanh và sâu hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Chính vì vậy huynh mới không tiếc dùng “Băng Hỏa Thiên Cấp Đan” cho hắn dùng.
Đại Việt Tu Chân Đại Việt Tu Chân - Trần Đức Tiến