Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 37
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 269: Kế Hoạch Diệt Việt
ôn Vũ đứng thẳng người lên, sải bước đi về trung tâm đại điện, đứng chống hông oai vệ, cất giọng lanh lảnh: “Các vị đại phu, Tôn Vũ và hai vị đại phu Phạm Lãi, Văn Chủng từng cùng đại vương bàn luận thiên hạ đại sự, tất cả đều nhất chí cho rằng việc xưng bá thiên hạ không thể ngày một ngày hai mà làm được, Ngô quốc ta nên kết giao với bằng hữu ở xa, tấn công tiêu diệt kẻ địch gần bên, trong nước chăm lo cho quốc kế dân sinh, ngoài nước tăng cường sức mạnh quân sự, quan sát cục diện thay đổi trong thiên hạ, ẩn mình chờ đợi cơ hội vùn lên hành động.
Bây giờ Ngô quốc ta thu nạp di dân, khai hoang đất trống, phát triển nông nghiệp, tích trữ lương thảo, cổ xúy dạy học, đề bạt sĩ tử, chọn người tài không câu nệ xuất thân, đất nước ngày một đi lên, chỉ trong thời gian ngắn thanh thế đã sắp vượt qua Sở quốc, tin chắc không bao lâu nữa, đệ nhất đại quốc phương Nam sẽ thuộc về Ngô quốc ta.”
Khắp đại điện huyên náo cả lên, các đại thần xì xầm bàn bạc, ai nấy đều lộ vẻ phấn kích, sự phát triển vượt bậc của Ngô quốc ai ai đều thấy, họ là đại thần Ngô quốc, đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi của xã tắc, giờ đây không ai nghi ngờ nữa, nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này, vậy ba năm sau, mười năm sau, Ngô quốc sẽ phát triển lớn mạnh cỡ nào.
Khánh Kỵ nhìn một lượt quần thần trên đại điện, lúc này các đại thần có mặt đều là trọng thần cốt cán của Ngô quốc, nhưng phần lớn họ đều còn rất trẻ, tuổi tác bình quân không quá ba mươi hai, người nào người nấy tràn trề ý chí phấn đấu và muốn góp sức cống hiến thể hiện bản lĩnh.
Tiếng nói lanh lảnh cất cao của Tôn Vũ vang vọng khắp đại điện: “Nhưng số điều kiện hạn chế sự phát triển của Ngô quốc ta cũng không ít, Ngô quốc nằm ngay góc Đông Nam, sau lưng có Việt quốc, bên trái là Sở quốc, bên phải là biển cả… Đại bàng muốn tung cánh bay cao, khổ nỗi bị dây nhợ vướng víu, nếu muốn xưng bá thiên hạ, Ngô quốc ta buộc phải trừ đi mối họa sau lưng, mở rộng bờ cõi, mới có thể củng cố cơ sở, nhất triển hùng đồ.
Sở quốc dù cho về mặt cương thổ, dân số, kinh tế hay về mặt binh lực, hiện nay Ngô quốc ta đều không thể sánh bằng, hơn nữa một khi Sở quốc sụp đổ, Ngô quốc ta phải ra sức chống chọi sức ép từ Tề, Tấn phương Bắc, điều đó không có lợi cho Ngô quốc phát triển, vì thế nên từ từ tính tới.
Còn Việt quốc nằm sát sau lưng chúng ta, hai phụ tử Doãn Thường mang nặng dã tâm, không chịu an phận, là mối đe dọa lớn cho Ngô quốc ta, Ngô muốn xưng bá thiên hạ, cần dẹp yên Việt quốc trước đã, Việt quốc muốn mạnh lên cũng phải diệt Ngô, thế mới nổi lên từ phía Đông Nam được, hai nước Ngô Việt không thể cùng tồn tại.
Cho nên, Tôn Vũ cùng hai vị đại phu Phạm Lãi, Văn Chủng cùng bàn luận, căn cứ theo tình hình thiên hạ hiện nay, hiến kế với đại vương là: Lấy Đông Di trước, mở rộng lãnh thổ; tiếp đến diệt Việt, trừ mối hậu họa; sau đó đánh Sở, chiếm vùng đất Tiềm, Lục, dựa vào độ hiểm trở của Trường Giang, tiến có thể mưu đồ trung nguyên, lui có thể dựa vào địa thế hiểm trở cố thủ, tạo ra một khu vực hoàn chỉnh, kiên cố phía Đông Nam. Hiện nay nhờ hồng phúc của đại vương, Đông Di sắp rơi vào tay, việc diệt Việt đánh Sở, cũng là lúc phải tính đến rồi.”
Quần thần nghe thế, tức thì im bặt kinh hãi. Tuy rằng hiện nay Ngô quốc trong một thời gian ngắn đã mạnh lên rất nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều chính sách cần ít nhất một hoặc hai năm thời gian nữa mới phát huy hiệu quả, sức mạnh của Ngô quốc cũng không thể trong một lúc tích tụ lại được, với sĩ khí, binh lực của Ngô quốc hiện nay, nếu muốn đánh Việt quốc thì còn có thể làm được, nhưng nói đến giao chiến với Sở, e rằng tất cả nỗ lực gầy dựng cơ ngơi của Khánh Kỵ từ lúc đăng cơ có nguy cơ tan thành mây khói, có thể phải kéo dài thêm ba bốn năm mới hồi phục nguyên khí. Việt quốc bị Ngô chèn ép khó phát triển mạnh lên, nếu muốn lấy Việt đợi thêm hai năm cũng không thành vấn đề, lúc này cùng lúc khai chiến với cả Việt và Sở tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan.
Thiếu tư mã Bình Bố lập tức đứng dậy khải tấu: “Đại vương, thứ cho thần nói thẳng, Ngô quốc vừa mới ổn định, bá tánh cần nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này mà phát động chiến tranh không phải là hành động khôn ngoan, đại bàng trước khi vồ mồi phải kiểm tra lông cánh, nếu Ngô quốc ta nghỉ dưỡng cho tốt, chỉ cần ba đến năm năm, tình hình sẽ khác xa, khi đó đánh ai mà chẳng được.”
Khánh Kỵ mỉm cười: “Thiếu tư mã lòng trung thành đáng khen ngợi, nhưng… Tôn tướng quốc còn chưa nói hết, thiếu tư mã bình tĩnh lại đã, cứ nghe tướng quốc nói cho hết lời rồi đưa ý kiến sau.”
“Dạ!” Bình Bố chỉ còn cách chắp tay lui xuống, quay về phía sau bàn ngồi xuống.
Tôn Vũ khẽ mỉm cười đắc ý, tiếp tục nói ra kế hoạch của mình.
Thì ra hôm đó bọn họ và Khánh Kỵ cùng bàn luận quốc sách Ngô quốc, quyết định nắm bắt thời cơ, trước tiên lấy vùng đấy Đông Di, sau đó thu mình ẩn náu, tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng gia tăng sản xuất phát triển nội chính, tăng cường thực lực, sau đó tiến hành tiêu diệt Việt quốc. Khi đưa Câu Tiễn về nước, về kế sách đối xử với Việt, quân thần họ lại bàn bạc kĩ lưỡng lần nữa. Trong chuyện này liên quan đến mưu lược phát triển lâu dài của Ngô quốc, quân thần bốn người hoạch định rõ ràng chi tiết từng giai đoạn hành động cụ thể trong đại kế diệt Việt. Phạm Lãi và Văn Chủng trong hội nghị quyết sách này thể hiện rõ tài năng hợp tung liên hoàn, khéo léo sử dụng mưu lược thủ đoạn về chính trị, kinh tế, ngoại giao, quân sự… vạch ra một kế hoạch diệt Việt nuốt Sở hoàn hảo dâng lên cho Khánh Kỵ.
Trong kế hoạch đề ra, bước thứ nhất chính là thả Câu Tiễn về nước, về mặt đạo nghĩa Ngô quốc nhận được tiếng thơm, đồng thời lợi dụng việc Việt quốc thừa nhận là nước phụ thuộc của Ngô, cố gắng chèn ép kiếm chác lợi lộc từ Việt quốc, xúc tiến cho Việt bất mãn tạo phản, đến lúc đó xuất binh phạt Việt có danh nghĩa chính đáng, giảm thiểu tối đa sức cản về chính trị và quân sự từ các nước chư hầu khác.
Bước thứ hai của kế hoạch, chính là lợi dụng tình hình cục diện Sở quốc hiện nay và số quý tộc người Sở bị Cơ Quang bắt về giam giữ ở Ngô, phân hóa Sở quốc, làm cho Sở phân chia thành hai phe, một phe là bảo vệ quân quyền do hoàng thái hậu đứng đầu, phe kia là tập đoàn vây cánh lộng quyền của Phí Vô Cực. Tiến hành kết thân với Tần quốc, gián tiếp để Ngô có quan hệ với Sở thái hậu, đứng sau bợ đỡ cho thế lực của Sở thái hậu mạnh lên, gia tăng mâu thuẫn nội bộ Sở quốc.
Bước thứ ba, chính là phá cho Việt quốc không nhẫn nhịn tiếp được nữa, lúc Việt có ý đồ nổi dậy, bèn chủ động gây sự tạo ra mâu thuẫn với Phí Vô Cực bên Sở, để Việt quốc cảm thấy có thời cơ để tận dụng, xúc tiến cho chúng liên minh với Phí Vô Cực dấy binh phạt Ngô.
Bước thứ tư, làm ra vẻ trong nội bộ Ngô quốc rối ren, tạo cơ hội cho chúng tiến sâu vào lãnh thổ Ngô quốc, tiêu diệt chủ lực của chúng ngay tại Ngô. Về phía Sở, trong lúc Phí Vô Cực xua quân đánh Ngô, phe của Sở thái hậu sẽ phát động chính biến, lật đổ Phí Vô Cực đưa tiểu Sở vương lên nắm quyền triều chính, dẹp trừ phe cánh của Phí Vô Cực, đoạt lại thực quyền quân sự chính trị, làm vậy lòng quân của Phí Vô Cực đang ở bên ngoài lập tức hỗn loạn, khó uy hiếp Ngô quốc tiếp được.
Bước thứ năm, Ngô quốc lấy thân phận nước bị đánh tiến hành phản kích, giơ cao ngọn cờ chính nghĩa tiêu diệt triệt để Việt quốc, còn lúc đó đem Việt quốc biến thành nước phụ thuộc hoàn toàn cả ngoại giao, quân sự vào Ngô, hay theo kế hoạch của Khánh Kỵ chia ra thành từng huyện để cai trị, phải xem tình hình cụ thể mới quyết định.
Bước thứ sáu, xem tình hình thiên hạ lúc bấy giờ ra sao, hoặc tha cho Phí Vô Cực chạy về nước, để Sở quốc nội chiến liên miên suy yếu đi, hoặc giúp Sở thái hậu tiêu diệt luôn đạo quân của Phí Vô Cực, tất nhiên phải kèm theo điều kiện, đó là Sở quốc sẽ cắt vùng lãnh thổ phía đông Tiềm Sơn cho Ngô quốc.
Các đại thần nghe xong, khắp đại điện im phăng phắc, kế hoạch diệt Việt này kéo dài khá lâu, lôi kéo theo nhiều chư hầu tham gia, các yếu tố nội chính, ngoại giao, quân sự, dân sự đều liên can trong đó, thực là tính sai một ly đi một dặm khiến ai nấy thán phục. Trong thời kì Xuân Thu, dù cho là một trận chiến diễn ra cấp bách, cũng ít khi kéo theo nhiều yếu tố quyết định đến vậy vào đó, kế hoạch chi tiết tận dụng nhiều phương tiện như thế, hơn nữa lại là kế hoạch hành động lâu dài, liên tục mà gắn kết, lại có thể tùy theo tình hình trong và ngoài nước thay đổi ra sao tiến hành điều chỉnh cho phù hợp, đáng nể cho mấy người Tôn Vũ, Phạm Lãi, Văn Chủng nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo này.
Khi quyết định kế hoạch này, xây dựng nội bộ, kết thân với Tần, qua lại với Sở thái hậu dự kiến cần dùng thời gian là ba năm, chủ yếu là vì nghĩ đến trường hợp thực lực Ngô quốc không đủ mạnh, cần có thời gian hồi phục nguyên khí, phát triển lớn mạnh hơn đã, còn về phía Sở trước khi kết thân với Tần, thuyết phục Sở thái hậu, hậu thuẫn xây dựng thế lực cho Sở thái hậu đủ mạnh chống chọi với Phí Vô Cực, buộc phải không gây hấn với hắn, hơn nữa lo lắng Ngô quốc mạnh lên nhanh chóng khiến các chư hầu trung nguyên lo lắng, sẽ tiến hành can thiệp khi Ngô xua quân phạt Việt, hoặc giúp đỡ cho Việt chống Ngô, vì thế mấy năm đầu phải tỏ ra yếu đuối che mắt thiên hạ, cố gắng giao hảo với tất cả chư hầu. Cả kế hoạch ấn định thời gian hoàn thành kéo dài đến tám năm.
Nhưng bây giờ tình hình thay đổi, vì việc kết thân với Tần đã hoàn thành thuận lợi, Sở thái hậu thông qua Úc Bình Nhiên, đã tỏ ý nhận giúp đỡ từ Khánh Kỵ, đồng ý yêu cầu cắt vùng lãnh thổ phía Đông từ Tiềm Sơn cho Ngô. Sở vương giờ như con bù nhìn, theo tháng năm Sở vương ngày một trưởng thành, ngày phải đích thân nắm quyền càng gần, nếu Phí Vô Cực không chịu buông tay, tính mạng của Sở vương có nguy cơ bị đe dọa, về phía Sở thái hậu, chờ đợi thêm một ngày trong lo sợ chi bằng chấp nhận trả giá dẹp trừ mối họa Phí Vô Cực.
Phía đông Tiềm Sơn thuộc lãnh thổ của Sở quốc, điều đó không sai, tuy nhiên đó không phải là lãnh thổ Sở quốc trực tiếp cai quản, mà chỉ là vài nước phụ thuộc nhỏ bé, lãnh thổ Sở quốc quá rộng lớn, sức khống chế tại khu vực này có giới hạn, nếu cắt mấy nước bé này cho Ngô, đổi lại an toàn cho tiểu Sở vương và Sở thái hậu, hơn nữa còn giành lại quyền lực trong tay, Sở thái hậu đương nhiên cảm thấy vụ trao đổi này đáng để tiến hành.
Điều kiện tiên quyết cho kế hoạch đều phát sinh hết, đó chính là lí do Khánh Kỵ muốn sớm phát động phạt Việt, ngoài ra còn một lí do quyết định, đó là ở phía Tây Bắc xa xôi kia, Tấn quốc không có vẻ gì liên quan đến Ngô quốc nằm tận duyên hải Đông Nam sắp xảy ra nội loạn.
Theo kế hoạch đề ra, trước khi mấy điều kiện tiên quyết kia xảy ra, phải tìm cách thuyết phục Lỗ quốc, cùng Lỗ hợp binh thảo phạt Tề, từ đó đưa quân ra Bắc, dụ Phí Vô Cực và Việt quốc xâm lược Ngô. Sau đó quân Lỗ và quân Đông Di ở lại cầm cự với quân Tề, đại quân của Ngô bí mật rút về, khóa cửa tiêu diệt quân Việt.
Đồng thời Sở thái hậu phát động chính biến tại Dĩnh Đô, chặn đường rút lui của Phí Vô Cực, quân Sở nghe tin trong nước có loạn, lòng quân chắc chắn hỗn loạn, Phí Vô Cực cũng đâu còn tâm trí đánh nhau với Ngô, sẽ lập tức rút quân về Sở hòng giành lại quyền lực, khi đó quân Ngô chỉ phải đối phó với mỗi quân Việt, quân Việt đánh lén thì còn được, chứ giao chiến trực diện đâu phải là đối thủ của quân Ngô, chỉ cần tiêu diệt quân chủ lực của chúng, tiếp đó tiến đánh Việt quốc chỉ còn chiếc vỏ trống rỗng dễ như trở bàn tay.
Trong đó khó nhất là thuyết phục cho bằng được Lỗ quốc xuất binh, cùng Ngô diễn tuồng hay cho Việt và Phí Vô Cực xem, thế thì phải xem mấy năm tới công tác ngoại giao làm tốt đến đâu quyết định, bây giờ đột nhiên Tấn quốc xảy ra một cơn đại chấn bạo loạn, đúng là cơ hội trời cho, tất cả khó khăn thuyết phục Lỗ lập tức được giải quyết hết.
Do bạo loạn ở Tấn có Tống quốc tham dự vào, Nam Tử tìm đến Khánh Kỵ, mời hắn du thuyết Tần quốc xuất binh hỗ trợ, Tống Ngô đã hình thành nên mối quan hệ hợp tác bí mật, nếu đã vậy, mục tiêu tấn công giả của Ngô sẽ biến từ Tề thành Tống, cứ tìm lí do gì đó khai chiến với Tống, nếu hai nước phối hợp diễn một vở tuồng hay, khi đó không cần phí sức thuyết phục Lỗ quốc nữa, cũng không cần lo lắng phải dọn dẹp mớ bòng bong nếu đánh Tề, hợp đồng diễn kịch với Tống thì muốn chiến là chiến, muốn lui là lui, tính cơ động của đại quân phát huy được tối đa nữa là đằng khác.
Đồng thời, bạo loạn ở Tấn quốc xảy ra, Ngô phát động chiến tranh diệt Việt, khi đó sức cản về chính trị và quân sự đến từ các nước chư hầu là nhỏ nhất, Tấn quốc các cứ lãnh thổ phì nhiêu rộng lớn ở trung nguyên, một khi Tấn tan rã, các thế lực khác lập tức nhảy vào xâu xé nó, Việt quốc so với Tấn, dù là vị trí địa lí, lãnh thổ đều quá bé nhỏ, không hề có ảnh hưởng quan trọng nào với các nước trung nguyên, vì thế Khánh Kỵ diệt Việt trong lúc Tấn quốc bạo loạn, chư hầu thiên hạ có ai rảnh mà đi lo cho cái nước Việt bé nhỏ nằm tuốt phía góc Đông Nam sát biển kia.
Đương nhiên, chi tiết hành động còn nhiều điều cần hoàn thiện, nhưng với tài năng của Tôn Vũ, Phạm Lãi, Văn Chủng, lúc nào cũng có khả năng tuân theo thời thế thay đổi bổ sung cho phù hợp, chuyện Tấn quốc bạo loạn là cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua sẽ không có lần hai, Khánh Kỵ sao dễ dàng không tận dụng chứ?
Khắp đại điện đều là trọng thần tâm phúc của Khánh Kỵ, muốn tiến hành kế hoạch quan trọng này, cần các trọng thần đồng tâm hiệp lực, vì thế Tôn Vũ không hề giấu giếm nữa, cứ phân tích rõ ràng cho mọi người nghe, các đại thần nghe xong phân tích toàn bộ chi tiết kế hoạch hành động của Tôn Vũ, mới sáng mắt ra, tiếng nói phản đối như Bình Bố vừa nãy cũng không còn vang lên.
Khánh Kỵ nói: “Hôm nay triệu tập các ái khanh nghị sự, một là nói rõ kế hoạch cho các khanh biết, cho mọi người chuẩn bị phối hợp hành động, tạo lập công lao cho nước nhà. Hai là quả nhân quyết định tiến hành bước thứ ba của kế hoạch diệt Việt: Chủ động gây hấn tạo mâu thuẫn với Phí Vô Cực của Sở, cho Việt quốc thừa cơ liên minh với Phí Vô Cực. Các vị ái khanh có kế hay gì, có thể giúp ta gây hấn với Phí Vô Cực mà không làm người khác nghi ngờ không?”
Khánh Kỵ dứt lời, quần thần ai nấy đăm chiêu suy nghĩ.
Hồi lâu, Thái Nghĩa ngập ngừng nói: “Đại vương, sao chúng ta không khơi lại chuyện cũ tranh chấp cây tang, cho một thôn phụ tranh chấp với người Sở, từ đó dấy lên chiến sự?”
Hai năm trước hai nước Ngô Sở từng xảy ra chuyện thôn phụ tranh chấp một cây tang, ai nấy đều cho là của mình, thế là hai nhà đánh nhau to, tiếp đó hàng xóm láng giềng toàn thể ra tay, sau cùng quan viên hai nước dẫn quân đến xung đột, thế là dấy lên một cuộc chiến kéo dài suốt mấy năm, Công tử Quang chính là lợi dụng trận chiến này dùng kế điệu hổ li sơn, phái Yểm Dư, Chúc Dung và Khánh Kỵ đưa quân đánh Sở, hắn thích sát Ngô vương Cơ Liêu đoạt lấy vương vị.
Tôn Vũ lắc đầu nói: “Phí Vô Cực chỉ lo cho lợi ích cá nhân, đâu để tâm quốc kế dân sinh, đừng nói là có một cây tang, cho dù ta chiếm cả một khu vườn, Phí Vô Cực cũng mặc kệ, hắn không quan tâm chuyện tranh chấp nhỏ nhoi của đám dân đen đâu.”
Bình Bố vỗ đùi cái đét: “Thế thì ta làm tới luôn, trực tiếp phát binh phạt Sở, ép hắn chống trả.”
Văn võ bá quan xung quanh nhìn trưng trưng vào hắn, Bình Bố đỏ mặt biết mình nói sai, xấu hổ ấp úng: “Thế này… có gì không đúng à?”
Hắn là thiếu tư mã, là thuộc hạ của Anh Đào, Anh Đào không muốn thuộc hạ của mình lộ ra mặt yếu kém, vội giải thích: “Bình tướng quân, kế này không ổn, làm vậy là chúng ta đánh Sở chứ không phải dụ quân Sở đến đánh chúng ta, quân Sở vẫn đóng trong nước, không thể điệu hổ li sơn, thế lực của Sở thái hậu nhỏ lẻ làm sao phát động chính biến? Hơn nữa, Việt quốc cũng không lí do gì liên minh được với Sở, để bị chúng ta dụ vào trong rọ tiêu diệt.”
“À!” Bình Bố tự vỗ vào đầu, hậm hực: “Thì ra còn phải tính toán đủ thứ chuyện, thật là rắc rối, hay là mọi người nghĩ kế đi, mạc tướng chỉ dẫn quân hành động theo chỉ thị thôi.”
Bốn bề phát ra tiếng cười chế giễu, đại phu Điền Kỳ Anh suy ngẫm giây lát, mở miệng góp ý: “Đại vương, theo ý của thần, nếu muốn gây hấn với Phí Vô Cực, chưa chắc phải gây sự với hắn tại Sở, chi bằng chúng ta đi thảo phạt Trần quốc.”
Khánh Kỵ ngớ người, ngạc nhiên hỏi: “Phạt Trần?”
“Đúng vậy!” Điền Kỳ Anh lấy hết can đảm nói tiếp: “Vi thần cho rằng, Trần quốc là nước phụ thuộc Sở, Sở có trách nhiệm bảo vệ cho Trần, nếu Ngô quốc ta thảo phạt Trần mà Phí Vô Cực khoanh tay đứng nhìn, vậy các nước phụ thuộc lớn nhỏ khác của Sở sẽ không còn tin tưởng, vì thế Phí Vô Cực buộc phải can thiệp vào. Hơn nữa, thái tể Trần quốc chính là tiểu đệ của Phí Vô Cực, dù muốn dù không hắn cũng phải nhảy vào cứu, chỉ cần ta đánh với Trần vài trận, Phí Vô Cực xuất binh ta lại gây cho hắn ít thiệt hại, lúc đó sợ gì hắn không oán hận ta, Việt quốc thừa cơ xen vào thuyết phục liên minh với hắn, mưu đồ tiến đánh Ngô quốc ta chứ?”
Đôi mắt Tôn Vũ sáng rực, lên tiếng khen ngợi: “Điền đại phu nói có lí lắm, đánh Trần quốc còn có một cái lợi, Ngô quốc ta muốn tiến về trung nguyên phía Bắc, không thể lúc nào cũng nương nhờ vào các nước liên minh Tống Vệ và Lỗ mượn đường được, sau này lực lượng của ta một khi lớn mạnh, bắt buộc phải tìm riêng cho mình một con đường tiến vào trung nguyên, mà Trần quốc nằm ngay con đường huyết mạch tiến lên Tây Bắc, nếu chiếm của chúng mấy thành trì, hoặc tốt hơn là chiếm Trần luôn, sau này có ích rất nhiều cho đại nghiệp của Ngô quốc ta. Một Trần quốc nhỏ bé bị tiêu diệt, ngoài Sở quốc ra, còn chư hầu nào quan tâm xen vào đâu chứ?”
Khánh Kỵ suy tư giây lát, xòe hai tay ra nói: “Nhưng… lí do đâu? Quả nhân đâu thể vô duyên vô cớ xua quân đánh người ta, ngang nhiên xâm chiếm Trần quốc được? Dù sao… cũng phải có một danh nghĩa để tiện xuất binh chứ.”
“Cái này…” Quần thần lập tức túm tụm bàn tán.
“Đại vương!” Thái Nghĩa ngập ngừng nói: “Thần… có một lí do có thể phạt Trần.”
“Mau nói.”
“Lí do chính là bất kính với thượng quốc, coi thường thiên uy của Ngô vương.”
“Sao lại nói thế?”
“Đại vương nạp phi, Trần quốc không đến triều cống dâng tặng lễ vật, sau khi nạp phi cũng không thấy Trần quốc phái sứ giả đến chúc mừng, đó là hành động coi thường Ngô quốc, Tần quốc, Lỗ quốc. Ngô xua quân thảo phạt Trần, còn được người Tần và người Lỗ hài lòng nữa ấy chứ.”
Khánh Kỵ nhìn trưng trưng vào hắn hồi lâu, than thở: “Quả nhân nạp phi, Trần quốc đúng là không mang lễ vật đến mừng, nhưng thám tử đã đưa tin về, lần này quả nhân kết thân với Tần quốc, nạp Tần nữ làm hoàng hậu, Trần đã phái sứ giả, hiện đang trên đường tới đây.”
“Khụ!” Tôn Vũ che miệng ho lên một tiếng, nháy mắt với Anh Đào.
Anh Đào hiểu ý, cũng ho nhẹ một tiếng, quay qua ra hiệu cho Bình Bố. Bình Bố lộ vẻ khó xử, quay sang muốn tìm quan lại dưới quyền hắn, nhưng phát hiện ra các quan viên chức vụ thấp lúc này không được vào đại điện nghị bàn chính sự, chỉ còn cách gãi đầu gãi tai bước lên bảo đảm: “Khụ khụ…, e là tin tức của đại vương có khi cũng không được chuẩn xác lắm. Thần dám khẳng định, ngày sắc lập hoàng hậu của đại vương… sứ giả Trần quốc… nhất định sẽ không xuất hiện đâu ạ.”
Tôn Vũ vỗ tay cái bốp, hét lớn: “Hay lắm, đại vương, nếu đã vậy chúng ta cứ việc xua quân thảo phạt Trần quốc thôi!”
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế