Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 38
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 235: Thắng Làm Vua Thua Làm Giặc
iệp Tùy”
“ Có mạc tướng.”
“ Ngươi lập tức hồi cung, căn cứ trong sổ hộ tịch của quả nhân, rồi sắp xếp thủ thành đinh tướng, từ hôm nay, không cần biết là công khanh đại phu hay sĩ tử thường dân, mỗi ngày đều hạ lệnh cho già trẻ lớn bé nam nữ trong toàn gia đình tất thảy đều lên thành chiến đấu, những người này không có ý chí chiến đấu nhưng phụ mẫu thê tử của chúng ở trên đầu thành, tất sẽ khiến bọn chúng không dám không tận lực mà bảo vệ thành, nếu thân nhân của chúng mà bị đại quân của Khánh Kỵ ở bên ngoài hạ sát, sẽ khiến chọ kích động sĩ khí, rồi cùng với quả nhân chiến đấu với kẻ thù mà thôi.”
“ Mạc tướng tuận mệnh!”
Diệp Tùy nghe xong, cũng không dám nhiều lời, hắn chắp tay hành lễ với Phù Sai rồi lập tức bước đi. Phù Sai nhẹ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, thán rằng:
“ Quả nhân làm như vậy, là làm điều ngang ngược hay sao?”
Trời cao chắc chắn không thể trả lời hắn, tướng lĩnh bốn phương cũng không dám trả lời hắn, hắn đứng trầm ngâm một hồi, đột nhiên cười lên một điệu cười kì quái, rồi tự nói với mình rằng:
“ Thiên địa này, giang sơn này, tất cả đều là của quả nhân, con dân nước Ngô, cũng là của quả nhân. Sinh hay tử, tồn hay vong, đều nằm trong ý niệm của quả nhân, quả nhân chính là Ngô quốc, chính là thiên hạ, vì quả nhân tận trung hi sinh, vốn là việc bất di bất dịch, sao lại có thể bảo là làm điều ngang ngược được. Các người nói xem…như vậy đúng hay không?”
Chúng tướng cúi đầu, thấp giọng đáp:
“ Đại vương…nói đúng!”
Phù Sai ngẩng mặt nhìn trời cười lớn…
Trời sáng, âm thanh phát động chiến đấu trong doanh trại Khánh Kỵ bên ngoài thành vang lên, từng đoàn từng đoàn quân xếp hàng chuẩn bị, chỉnh tề kiếm thuẫn, rồi tập kết về phía tường thành. Ở giữa mỗi hàng quân, là những chiếc máy bắn đá, thang mây, thang dài, xe quan sát…các loại vũ khí công thành xếp hàng thẳng tắp được kéo đi, những lao dịch đọc to số hiệu, rồi kéo những vũ khí kia hướng về phía dưới thành, đại quân khí thế như sơn.
Hôm nay, quân Khánh Kỵ có vẻ như dốc hết toàn lực, từng hàng từng hàng quân đông nghịt bước đi không nhìn thấy được biên giới, đại quân thủ thành trên kia nhìn thấy thế vô cùng ngạc nhiên hoảng sợ, tiếng kẻng, tiếng mõ… vang lên, từng đoàn binh lính ùn ùn kéo đến núp bên dưới tường thành, gấp rút trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Nĩa tre, móc câu, xe đâm tất cả đã vào vị trí, củi lửa đã được đưa đến dưới chân đám sĩ binh thủ thành, từng phiến đá được xếp chồng lên bên thành tường, những chiếc nồi lửa đang được đốt nóng cháy ngùn ngụt, dầu sôi, nước sôi, nước phân trong những chiếc nồi kia sôi ùng ục, những chiếc xe đao được đưa lấp vào những chỗ bị thủng, từng bao mũi tên được vận chuyển lên trên đầu thành, phụ nữ và người già vội vàng rút tên từ trong bao ra bỏ vào những hộp tên, đại chiến đang chuẩn bị xảy ra…
Thủ quân đầu thành khẩn trương đợi quân lính Khánh Kỵ phát động lệnh tấn công, nhưng ngược lại người ở bên ngoài chỉ đứng bất động cách đầu thành ngoài tầm tên bay, phía sau là một thế trận giống như thủy triều uốn lượn đang dâng lên cuồn cuộn, từ từ hợp thành với đại quân đang đứng phía trước. Nhưng ngược lại đại quân phía trước cũng không bước thêm bước nữa, mà cứ đứng vững dưới thành, rồi chống thuẫn phòng thủ giống như quỷ thần kì quái, hình thành nên một bức tường thuẫn phòng thủ kì quái dài nhằng.
Quân trận từ từ đứng yên, bất động như núi, chỉ có những lao dịch là đang kéo những vũ khí công thành lên phía trước. Cử động kì quái của đại quân bên ngoài thành khiến cho trên đầu thành đã quen với thế bị đối phương tấn công dồn dập hoảng sợ ra mặt, bọn họ không biết Khánh Kỵ đang có chủ ý gì, chỉ là trực giác cảm nhận, hôm nay có vẻ gì đó rất kì quái, rõ ràng đại quân Khánh Kỵ bên ngoài đang phát động tấn công, thế tấn công tất sẽ long trời lở đất.
Tin tức lập tức truyền đi đến hậu quân, Ngô quân tướng lĩnh tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ, càng ngày càng nhiều quân lính được phái đến đầu thành, ngay cả đại quân tinh nhuệ của Phù Sai cũng phải xuất đầu lộ diện, đang ở phía dưới thành sẵn sàng đợi lệnh, tùy thời cơ mà chuẩn bị viện binh phòng thủ trên đầu thành.
Phù Sai đăng thành Xương Môn, đang khẩn trương quan sát những hành động kì quái của đại quân Khánh Kỵ bên ngoài thành, một tên lính truyền lệnh phóng đến, quỳ xuống dưới thành lầu, gấp rút bẩm báo:
“ Khải bẩm đại vương, Khánh Kỵ đang đứng trên đỉnh núi bên ngoài thành, đang kêu gọi đầu hàng, hắn muốn nói chuyện với đại vương.”
“ Sao?” Phù Sai và vài tên tướng lĩnh tất thảy đều ngớ người ngạc nhiên, Phù Sai cười nhạt, rồi hạ lệnh:
“ Các ngươi cứ nghiêm ngặt tử thủ thành trì, mật thiết chú ý đến mọi động tĩnh bên ngoài, Dịch Phong, cùng ta đi đến Bàn Môn!”
o O o
Khánh Kỵ đứng trên núi Thổ bên ngoài Bàn Môn, nhìn xuống Cô Tô Thành nằm ở bên dưới, những tia nắng bình minh chiếu khắp người Khánh Kỵ, hắn mặc trên mình một chiếc áo bào màu trắng hai bên mép áo dát vàng, trông thật oai phong lẫm liệt.
Nhìn lá cờ ở trên thành tung bay, một toán binh sĩ từ phía xa đang tiến đến gần, Khánh Kỵ quay đầu nhìn Quý Trát đang đứng bên cạnh cười nói:
“Vương Thúc Tổ, chắc là Phù Sai đã đến.”
Quý Trát tiến lên phía trước hai bước, đột nhiên dừng bước nói:
“Giao hẹn giữa lão phu và ngài…”
Khánh Kỵ cười:
“Vương Thúc Tổ xin yên tâm, trong lòng Khánh Kỵ còn chứa được giang sơn nước Ngô to như thế, lẽ nào lại không chứa nổi một Phù Sai nhỏ nhoi sao? Chỉ cần thuận lợi giành được Cô Tô, ta hứa chỉ giam lỏng hắn, đối xử với hắn theo lễ nghĩa đối với công tử, quyết không nuốt lời.”
“Những lời ngài nói đều là thật ?”
Khánh Kỵ khẽ nhếch chân mày, nói:
“Một tên Phù Sai xưng vương như ngày nay ta còn chưa thèm để mắt đến, lẽ nào ta lại lo lắng một công tử Phù Sai bị giam lỏng? Ngay cả lòng tự tin này mà Khánh Kỵ cũng không có, thử hỏi ta còn xứng làm vua của vạn dân trong thiên hạ à ?”
Ánh mắt của Quý Trát hướng về phía Cô Tô Thành. Ở phía trên thành, đầy bùn đất, cực kỳ rối loạn. Già trẻ lớn bé tay cầm kiếm cầm kích, khuôn mặt đầy hoang mang lo sợ, những hình ảnh này lọt vào đôi mắt của Quý Trát, hắn bất giác thở dài:
“Cũng đành vậy, vì tránh nạn binh đao cho thiên hạ vạn dân, lão phu đành phải giúp ngài vậy.”
Hai bên trên thành xuất hiện những chiếc dù lọng đứng trang nghiêm, có tiếng nói lớn vọng ra:
“Đại vương Phù Sai y hẹn mà đến, mời Khánh Kỵ ra đối chất.”
Khánh Kỵ chấp tay nói với Quý Trát:
“Vương Thúc Tổ, xin mời!”
Hàng khiên chắn rút sang hai bên, Quý Trát mặc chiếc áo bào dài phết đất, nắm cây trượng trong tay, hiên ngang tiến lên phía trước.
Phù Sai đứng ngay trên thành, hắn nheo mắt nhìn về phía đỉnh núi Thổ cách đấy hơn mười trượng, trong nhất thời hắn không đoán được tâm ý của Khánh Kỵ: Khánh Kỵ đã bày binh bố trận chặt chẽ như thế, xem ra đúng là muốn tổng tấn công vào Cô Tô Thành, nhưng cái mà Khánh Kỵ mưu cầu là cả thiên hạ, vả lại ân oán cá nhân giữa hai người cũng không khởi nguồn từ việc tranh giành giang sơn, nay hắn có thật muốn giành giang sơn xã tắc mà bất chấp tất cả phát động chiến tranh không ?
Với binh lực hiện nay của Khánh Kỵ, cho dù hắn có tấn công vào được thành, thì đến lúc đó ba quân cũng đã sức tàn lực kiệt. Hiện nay thiên hạ đại loạn, những người có dã tâm thì lại lòng tham không đáy, nước Việt ở kề bên luôn nhìn chằm chằm vào nước Ngô như hổ đói. Nếu phải trả một cái giá đắt như thế để chiếm được Cô Tô Thành, cho dù Khánh Kỵ có chiếm được thành đi chăng nữa, thì hắn sẽ dựa vào đâu để ổn định giang sơn nước Ngô.
Khánh Kỵ nhờ sứ giả chuyển lời, hẹn gặp hắn ở trước Bàn Môn. Hẳn là vẫn đang mơ mộng hão huyền là sẽ chiêu dụ được hắn, không phí một chút sức lực nào mà giành được Cô Tô Thành? Nghĩ đến đây, Phù Sai tự cảm thấy thật là hoang đường, bất giác hắn mỉm cười.
Ngay vào lúc này ở trên ngọn núi có những chuyển động bất thường. Một người đơn độc bước lên trên chóp núi, Phù Sai thoáng nhìn, hắn cũng đơn độc tiến lên phía trước. Những cuộc gặp gỡ công khai thế này, hắn chẳng phải lo Khánh Kỵ sẽ cho người ám sát hắn, hành động đê tiện như thế, dù là một tên đạo tặc hạ lưu cũng không thể làm ra được.
Vừng dương vừa ló dạng, khí trời trong lành. Gió thổi cờ bay phấp phới, mây thấp thoáng bay. Phù Sai đứng ở trên thành. Vạt áo bào của hắn tung bay theo gió. Người đứng ở phía đối diện đơn độc đứng trên chóp núi, áo mũ cân đai, khoác trên mình một chiếc áo tang, mắt nhìn về phía trước, nhìn cứ như là đang cưỡi mây đi vậy.
Người này tóc búi cao, trong tóc thấp thoáng một sợi ngân tơ lấp lánh, dưới cằm là một bộ râu đẹp đã bạc trắng, vì ánh sáng mặt trời rọi từ phía sau hắn, nên ngũ quan nhìn không được rõ ràng, những vẫn thấy đó là một khuôn mặt thanh mảnh và thuần phát. Thân hình trông như cây tùng mọc trên đỉnh núi. Tuyệt đối không phải là hình dáng của Khánh Kỵ, Phù Sai kinh ngạc nói:
“Người trên núi là ai. Khánh Kỵ đã hẹn quả nhân đến gặp mặt, vì sao lại rụt đầu rụt cổ không dám lộ diện ?”
“Lão phu là Diên Lăng Quý Trát. Phù Sai, ngươi đã không nhận ra lão phu sao ?”
Gió thổi về phía đầu thành, nên đứng trên ngọn núi không cần dùng sức hét to, mà người đứng trên thành vẫn nghe được rõ ràng. Trận gió này vừa khéo đã giúp truyền những lời nói của Quý Trát đến phía đầu thành, trên thành đột nhiên bàn tán xôn xao, rất nhiều người kinh ngạc kêu lên:
“Là Quý Trát, Đại hiền thần Quý Tử! Đại hiền thần Quý Tử đã đến.”
Những người này vui mừng nhảy nhót, như đã gặp được cứu tinh, họ cho rằng chỉ cần có Quý Trát ở đây, thì tất cả mọi hiểm nguy khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Phù Sai nhìn kỹ lại lần nữa, vị lão nhân đang đứng trên đỉnh núi quả nhiên là Quý Trát, bất giác mặt mày hắn thất sắc, vội vàng thi lễ nói:
“Vương Thúc Tổ ?! Phù Sai bái kiến Vương Thúc Tổ…”
Nói đến đây, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nay Quý Trát xuất hiện trong đội quân của Khánh Kỵ, chẳng nhẽ… chẳng nhẽ là trợ giúp Khánh Kỵ, gây bất lợi đối với mình?
Phù Sai mặt mày biến sắc nói:
“Vương Thúc Tổ từ lâu đã không màng thế sự, Cớ sao… cớ sao nay lại xuất hiện trong quân đội của Khánh Kỵ, chẳng nhẽ… chẳng nhẽ là Khánh Kỵ ép buộc Vương Thúc Tổ làm thuyết khách cho hắn không thành, nên đã bắt cóc người đến đây?”
Quý Trát đứng ở ngọn núi khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt bộ râu trước ngực đang tung bay theo chiều gió, nói:
“Chẳng có ai uy hiếp lão phu cả, là lão phu tự nguyện đến đây, làm thuyết khách cho hai ngươi. Phù Sai, chỉ vì vương vị, mà nước Ngô ta liên tiếp gặp nạn binh đao, vô số bá tánh phải trôi dạt khắp nơi. Nay, giang sơn nước Ngô đã rơi vào tay Khánh Kỵ, ngươi chỉ còn lại một tòa thành đơn độc này thôi, họa diệt vong ở ngay trước mắt. Lão phu vốn đã không màng thế sự, cũng ko muốn can dự vào cuộc chiến giữa huynh đệ các ngươi, nhưng… lão phu thật không cách nào ngồi nhìn bao nhiêu người Ngô phải người mất nhà tan, nay lão phu đến đây, là muốn khuyên ngươi, khuyên bá tánh trong thành, hãy bỏ vũ khí xuống mà đầu hàng, nếu y theo lời lão phu, lão phu có thể đảm bảo, từ Phù Sai cho đến các thuộc hạ bên dưới, tất cả mọi người trong thành đều được bình an.”
Các tướng sĩ và bá tánh nghe xong những lời này thì trong lòng xao động, thì thầm nói riêng với nhau nghe như bầy ong đang bay chung quanh, ngay cả Phù Sai lòng dạ cũng hoang mang.
“Vương Thúc Tổ!”
Phù Sai giận dữ hét lớn:
“Ngọc tỷ vẫn còn trong tay ta, thì Phù Sai mới là Ngô Vương danh chính ngôn thuận. Khánh Kỵ là loạn thần tặc tử, dám dẫn binh mưu loạn, giết chết vua cha, đoạt giang sơn của ta, Vương Thúc Tổ không vì Phù Sai chủ trì công đạo, mà lại đứng về phía Khánh Kỵ, nối giáo cho giặc, ép ta phải dâng thành đầu hàng, là đạo lý gì đây ?”
o O o
Quý Trát gượng cười, chậm rãi nói:
“Phù Sai, những điều mà ngươi vừa nói, chẳng phải cũng là nỗi đau trong lòng Khánh Kỵ sao? Nếu nói về giA Cừu, cả hai ngươi đều mắc nợ nhau, món nợ hồ đồ này làm sao tính cho hết đây? Bất luận thế nào, hai người cũng là huyết mạch của vương thất nước Ngô ta, nên lấy xã tắc nước Ngô làm trọng, nên lấy lê dân nước Ngô làm trọng, lẽ nào các ngươi lại muốn học theo bọn thất phu ngu muội, vì giành lấy giang sơn xã tắc mà bất chấp tất cả, lấy làm khoái trí đối với ân oán của bản thân.”
Phù Sai ngẩng mặt lên trời cười lớn lạnh lùng, nói:
“Vương Thúc Tổ không cần nói nữa, Phù Sai ko phải Quý Tử, không làm được việc vô tình vô nghĩa như vậy, nên không thể trở thành cao hiền thánh nhân được rồi.”
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi kiếm về phía đỉnh núi nghiến răng nói:
“Cho dù Phù Sai chỉ còn một binh một tốt, cũng không quỳ gối đầu hàng Khánh Kỵ. Ta và Khánh Kỵ tuyệt đối không đội trời chung, không cùng đứng trên một mảnh đất! Nếu trái lời thề, thì sẽ như chiếc áo bào này!”
Vừa dứt lời hắn đưa tay lôi chiếc áo bào xuống. “Xoẹt” một tiếng, chiếc áo bào đã bị hắn quăng xuống đất.
Quý Trát thở dài:
“Phù Sai, đại cục đã định, ngươi đơn độc một mình khó mà giành lại được thiên hạ, chi bằng nghe lời khuyên của lão phu…”
Phù Sai ngắt lời hắn:
“Vương Thúc Tổ không cần nhiều lời, Phù Sai vẫn còn một toà thành trong tay, vẫn còn ba năm lương thực trong kho có thể dùng, Khánh Kỵ muốn chiếm thành này, thì cứ việc đến chiếm, Phù Sai và hàng vạn binh sĩ trong thành trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực. Nguyện thề cùng tồn vong với Cô Tô Thành !”
Quý Trát nghe đến đây đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, trừng mắt nói:
“Phù Sai, ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, ngươi nhất định phải để cho toàn thành bá tánh, hàng vạn sinh linh phải cùng ngươi đi vào chỗ chết sao ?”
Phù Sai không thèm để ý đến chấp tay nói:
“Vương Thúc Tổ, những việc này không cần thúc phải bận tâm, người tuổi tác đã cao, chuyện này đã không phải là chuyện mà người nên hỏi đến, xin Vương Thúc Tổ hãy trở về Diên Lăng, mà an hưởng tuổi già.”
Quý Trát trong lòng tức giận, chòm râu nhè nhẹ lay động, nói:
“Nếu lão phu không chịu ngồi nhìn thì sao ?”
Phù Sai trợn ngược đôi mắt, cười lạnh lùng nói:
“Vậy thì Vương thúc tổ làm gì được ta nào ?”
“Đại Vương !”
Xích Trung nghe đến đây hăm he nói với Khánh Kỵ:
“Xin Đại Vương hạ lệnh, cho Xích Trung làm tiên phong, giành lấy Bàn Môn, đoạt lại thành này.”
Trước đây vì Khánh Kỵ sống chết chưa rõ, nên Xích Trung có lòng muốn tìm trước một chỗ dựa khác, nên có biểu hiện gian tà, sau khi Khánh Kỵ trở về không hề có đôi câu vài lời trách cứ hắn, nhưng do trong lòng Xích Trung có mờ ám, nên khó tránh thấp thỏm không yên, chính lúc này hắn muốn mau chóng biểu hiện lòng trung thành với Khánh Kỵ, nhưng Khánh Kỵ huơ tay ngăn lại, chớp mắt nhìn về phía Quý Trát.
Lúc này Quý Trát đã thật sự tức giận. Hắn đứng trên đỉnh núi, đôi mắt hơi trĩu xuống, nhìn chằm chằm vào Phù Sai đang đứng ở trên Thành, nghiêm nghị nói lớn:
“Phù Sai, người nhất định phải bắt hàng nghìn hàng vạn mạng dân phải chết theo ngươi sao ?”
Phù Sai cười lạnh lùng, không nói một lời.
Quý Trát tay cầm kích chỉ về phía Phù Sai giận dữ nói:
“Phù Sai tiểu nhi, đúng là vô tri ngu muội !”
Hắn mở rộng hai cánh tay, hai tay áo to trĩu xuống, hướng về các binh sĩ bá tánh đứng trên thành nói lớn:
“Hỡi các binh sĩ và bá tánh của nước Ngô, đừng tiếp tục đi theo Phù Sai trên con đường cụt nữa. Buông hạ vũ khí, mở rộng cửa thành, chỉ cần không phản kháng, lão phu có thể đảm bảo bất kỳ ai cũng không phải chịu tổn hại.”
Năm xưa Thọ Mộng có ý muốn truyền lại ngôi vị cho Quý Trát, ba vị huynh trưởng của Quý Trát cũng đã nhiều lần nhường vương vị cho hắn, vì vậy đã tạo cho Quý Trát có một địa vị đặc biệt, tuy hắn không phải Ngô Vương, nhưng trong tâm của người Ngô, hắn chính là vua mà không có vương niệm của nước Ngô, hắn hoàn toàn có tư cách quyết định vận mệnh tương lai của nước Ngô.
Quý Trát là vị quân tử, là bậc hiền nhân, trong trái tim của bá tánh nước Ngô hắn là người có đạo đức phẩm chất toàn vẹn, là một vị thánh nhân. Vì vậy bản năng của bá tánh nước Ngô tin rằng, những lời hắn nói là đúng. Nhất là việc ba vị huynh trưởng của Quý Trát lần lượt xưng vương, chỉ cần là những lời Quý Trát nói ra, nhất định sẽ được Ngô Vương đồng thuận và thi hành, dẫn đến việc bá tánh nước Ngô đã quen xem lệnh của hắn như lệnh của vua. Quan niệm này, đã ăn sâu vào trong tâm trí của bá tánh nước Ngô.
Quý Trát nói ra những lời này, những người trên thành càng xôn xao hơn, ai ai cũng nhìn ngang nhìn dọc, thật giống đàn dê non đang tìm kiếm con dê đầu đàn, trong lúc này chỉ cần có một người buông vũ khí, những người còn lại cũng sẽ hưởng ứng theo. Ngay cả những binh sĩ thân cận bên cạnh Phù Sai, nghe uy danh của đại hiền thần Quý Trát, cũng đã hoàn toàn mất đi đấu chí, ngay đến các vị tướng quân vẻ mặt cũng đầy hoang mang lo sợ.
Vũ khí lợi hại nhất, không phải là loại vũ khí giết người, không phải loại quyền uy của cực hình và pháp luật nghiêm khắc, mà là lòng kính yêu xuất phát từ trong tim của mỗi người và sẵn lòng phục tùng một cách vô điều kiện, người có thể có tinh thần mạnh mẽ và sức cảm hóa này, e rằng ngàn năm mới xuất hiện một người, và Quý Trát, chính là một người như thế.
“Keng !”
Trong đám đông không biết ai đã có thêm can đảm mà buông kiếm và khiên trên tay xuống, sau đó tiếng “keng” vang lên mãi không dứt, càng lúc càng có nhiều người buông vũ khí trên tay xuống, Phù Sai thấy tình hình này vừa kinh sợ vừa tức giận, hắn gào thét:
“Là ai buông vũ khí xuống ? Ai dám trái lệnh của quả nhân! Bắt hắn ra đây, giết hết cả nhà hắn !”
Tận mắt thấy các binh sĩ thân cận hoảng sợ tìm kiếm tứ phía, nhất thời không có đủ dũng khí để bắt người đã buông hạ vũ khí đứng bên cạnh mình, Phù Sai rống lớn một tiếng, huơ kiếm xông vào đám người, hắn đâm chém loạn xạ như phát điên, giận dữ nói:
“Quả nhân phải giết hết các ngươi, phải giết hết các ngươi !”
“Không được buông hạ vũ khí, ta mới là vua của các nguơi, tất cả cầm vũ khí lên, chống cự đến cùng !”
Mắt thấy ba quân sắp tan vỡ, Phù Sai như điên như dại, huơ lưỡi kiếm sắc bén vừa hét to ra lệnh vừa huơ kiếm chém mạnh, dân Ngô nghe theo lời Quý Trát buông hạ vũ khí, chẳng khác nào đã phản bội Phù Sai, nên vẫn không dám nhặt vũ khí lên mà đối địch với Phù Sai, có vài người trở tay không kịp đã chết dưới kiếm của Phù Sai, những người khác hoảng sợ chạy khắp tứ phía, tìm nơi lẩn trốn vị đại vương đã mất hết lý trí của họ.
Quý Trát một tay nắm trượng, một tay chỉ về phía trước, nói lớn tiếng:
“Dân Ngô trong thành nghe đây, Phù Sai không biết lo cho nỗi khổ của dân, không lấy giang sơn xã tắc nước Ngô làm trọng, hắn không còn là vua của các người nữa! Các ngươi có thể mở rộng cửa thành mà đầu hàng, có thể nhặt lấy vũ khí để ngăn chặn Phù Sai lạm sát vô tội, lão phu có thể đảm bảo các ngươi đều được an toàn !”
Nói xong những lời này, thủ quân trên thành đã hoàn toàn tan rã. Binh lính, thanh niên, già, trẻ, phụ nữ người thì khóc, người thì kêu gào, chạy trốn khắp nơi. Tuy vẫn không có ai đọ kiếm với Phù Sai, nhưng đã có những thanh niên gan dạ và những người có người nhà bị giết chết, những người sa vào vòng nô lệ đã nhặt kiếm kích lên, đánh trả lại những binh lính thân cận bên cạnh Phù Sai.
Dịch Phong thấy đã không còn cách nào khống chế được tình hình nữa, số binh mã bên cạnh hắn ít hơn nhiều so với số thanh niên, hương đinh trên thành, chỉ e sợ là trong lúc hỗn loạn Phù Sai bị ai đó thích sát, nên lập tức ra lệnh cho các binh lính thân cận hộ giá đưa Phù Sai xuống dưới thành. Chẳng ngờ, việc rút lui của hắn, càng cổ vũ thêm cho dân Ngô, càng lúc càng có nhiều người nhặt vũ khí lên, nhưng lần này đối thủ công kích của họ là những binh lính bên cạnh Phù Sai.
Dịch Phong thấy tình thế không được tốt, bèn hộ giá Phù Sai đang không kềm được tức giận chạy vào trong thành, già trẻ lớn bé trong thành hô to tin đại hiền thần Quý Trát kêu gọi dân quân toàn thành mở cửa thành đầu hàng, còn có một số người xông xuống dưới thành để mở cửa thành.
Thấy tình hình như vậy, Khánh Kỵ nhìn Quý Trát đứng trên đỉnh núi, áo tang trường bào râu tóc tung bay, một tay nắm trượng, một tay chỉ về phía trước, trông giống như chúa Giê Su đang truyền đạo vậy. Trên đỉnh đầu hắn còn có một chiếc vòng sáng lấp lánh:
“Thật là thần kỳ, khi Napoleon một mình trốn thoát khỏi hải đảo, khi hắn chiêu nạp được những người đi truy sát hắn trở thành những người ủng hộ hắn, đại khái chắc là cũng oai phong như thế ? Quý Trát, thật không hổ danh là vua của các vị vua…”
Kỳ thực Khánh Kỵ đã quá phô trương sức cảm hóa và sức ảnh hưởng của Quý Trát đối với người Ngô. Giê Su có vô số tín đồ, nhưng đến cuối cùng cũng bị đóng đinh trên thập tự giá; Napoleon sau khi chạy thoát khỏi hải đảo giam lỏng mình, dựa vào sức cảm hóa của mình, hắn đã nhanh chóng tập hợp được một đội quân, tuy nhiên đến cuối cùng hắn cũng thất bại lần nữa, lại bị giam lỏng đến lúc chết. Ngay cả đến bậc thánh nhân, vĩ nhân, chỉ dựa vào việc cảm hóa tinh thần, để đoàn kết được những sức mạnh có hạn, lỏng lẻo bên cạnh họ, là điều không thể.
Nếu không phải do Khánh Kỵ đã dựa vào sự nỗ lực của bản thân để giành được lợi thế trong cục diện ngày hôm nay, đã giành được toàn giang sơn nước Ngô trừ Cô Tô Thành, thì Quý Trát cũng chẳng xuất sơn giúp hắn; nếu không phải do quân của Khánh Kỵ đã sắp đến dưới chân thành, đã khiến cho quân dân trong thành tuyệt vọng, thì đến ngay cả Quý Trát có xuất hiện, người Ngô cũng ko có đủ dũng khí dám kháng lại mệnh lệnh trước mặt Phù Sai, từ bỏ kháng cự. Trên thực tế, là Khánh Kỵ đã tạo cho Quý Trát điều kiện tiên quyết để có thể xoay chuyển càn khôn.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng là do Quý Trát đã giải quyết việc này, vả lại nhờ vào sức cảm hóa mãnh liệt của hắn, khiến cho người Ngô có thêm dũng khí, phản lại Phù Sai.
Dưới thành lâu Bàn Môn, cánh cửa nặng trịch đã gần nửa năm không được mở ra, với sự nỗ lực mười mấy binh sĩ và thanh niên, ầm ầm mở cánh cổng ra, các binh sĩ của Khánh Kỵ đang đứng nghiêm chờ đợi, đứng dạt ra hai bên để tránh cánh cửa thành…
“Đại Vương, vì sao không cho phép binh mã của thuộc hạ vào thành ?”
Một viên tiểu tướng chạy đến trước xe của Khánh Kỵ, gỡ bỏ mũ giáp, để lộ một khuôn mặt tuấn tú, hai má trắng ngần có chút ửng đỏ, vài giọt mồ hôi, thấm ướt cả mấy sợi thanh tơ.
Đó là Nhâm Băng Nguyệt, Bàn Môn nổi loạn, nhanh chóng ảnh hưởng đến thủ quân ở các cửa thành, những người từ lâu đã không chịu nổi Phù Sai bạo hành áp bức người dân bắt đầu tạo phản, binh mã của Khánh Kỵ vẫn chưa vào thành, họ đã quay ngược mũi giáo, giết binh mã của Phù Sai, Binh sĩ thân cận của Phù Sai gấp rút bảo vệ hắn chạy vào trong cung. Các vị tướng Tôn Vũ, Anh Đào, Lương Hổ Tử lần lượt dẫn quân vào thành, chỉ có quân của Nhâm Băng Nguyệt là bị giữ lại ngoài thành chờ lệnh, Cuối cùng nàng ấy không chịu được, tức giận chạy đến trước xe của Khánh Kỵ chất vấn.
“Là người nào nói binh mã của nàng không được vào thành ?”
Khánh Kỵ cười, nói:
“Nàng sẽ cùng quả nhân vào thành !”
Nhâm Băng Nguyệt vẫn tức giận nói:
“Có phải ngài muốn xem chừng ta, không cho ta giết Phù Sai, đúng không ?”
“Nhâm tướng quân, ta đã hứa với Quý Trát…”
“Vậy mối huyết hải thâm thù của Nhâm gia ta thì tính sao đây ?”
Nhâm Băng Nguyệt đôi mắt đỏ ngầu, ngấn lệ:
“Nhâm gia ta đã bỏ cả nhà cửa và sự nghiệp để nương nhờ ngài, mong ngài có thể giúp Nhâm gia báo thù rửa hận, nhưng ngài… ngài lại…”
Nhâm Băng Nguyệt nắm chặt hai bàn tay lại, không kềm được nước mắt chảy ra.
Khánh Kỵ thở dài, bước xuống xe, đi đến bên cạnh nàng, Nhâm Băng Nguyệt chỉ cao đến ngực hắn, nhưng nàng vẫn quật cường ngẩng cao đầu, nhìn Khánh Kỵ với ánh mắt không khuất phục.
Khánh Kỵ lắc đầu, nhẫn nại nói:
“Nhiều gia tộc đã bị hủy diệt trong tay Phù Sai, không chỉ có một mình Nhâm gia của nàng đâu. Phụ thân nàng chẳng thà tự vẫn, để cho tỷ tỷ dẫn theo cả gia tộc rời khỏi Cô Tô Thành nương nhờ ta, mục đích cũng là không muốn nàng báo thù, không muốn Nhâm gia phải bị chôn theo Phù Sai, là vì sự tồn tại của Nhâm gia và sự sinh tồn của con cháu Nhâm gia.”
“Nàng nghĩ ta không muốn giết Phù Sai sao ? Không bàn tới ân oán cá nhân, một Phù Sai đã chết khiến ta thấy yên tâm hơn một tên Phù Sai còn sống. Càng khiến ta ngủ ngon giấc hơn. Nhưng, có đôi lúc, nàng muốn được lợi ích lớn hơn, thì nhất thiết phải thỏa hiệp với người khác. Hoặc giả là giao kết một điều kiện. Việc tiếp nhận Cô Tô thành đối với nàng, với ta, đối với Nhâm gia, với nước Ngô, đều là một việc tốt, nên, ta không thể không làm thế.”
“Ngài vậy là thoái thác, giờ ngài là Ngô Vương, danh chính ngôn thuận là đại vương nước Ngô. Sẽ không còn ai dám tranh giành với ngài nữa, ngay cả Quý Tử cũng không được. ngài muốn làm gì, người nào dám nói là không được, ngài sợ gì nào ?”
Khánh Kỵ cười, nhẹ nhàng nói với nàng:
“Nha đầu thúi, không phải ai cũng có thể hoành hành ngang ngược đâu, huống chi hắn lại là vua một nước !”
Hắn đưa tay lau dòng nước mắt đang lăn trên má Nhâm Băng Nguyệt, với giọng nói và cử chỉ dịu dàng đó, khiến cho một Nhâm Băng Nguyệt đang giận dữ nhất thời không thể thích ứng được, nên đứng ngẩn cả người ra.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng vỗ vào đôi vai nhỏ bé của nàng, nói:
“Giờ thì, cùng ta vào thành nào. Lệnh cho binh mã của nàng, không được giết người bừa bãi. Bằng không… cho dù là nàng, ta cũng sẽ… ừm! Quả nhân cũng sẽ xử theo quân pháp.”
Hắn quay lưng bước đi, Tái Cừu đang đứng dựa vào một bên càng xe, đầu gối hơi khụy xuống nhưng vẫn đứng thẳng, hắn đưa cánh tay phải thô cứng như thép ra, Khánh Kỵ vịn vào cánh tay phải của hắn, đạp lên đầu gối hắn, thuận lợi bước lên xe, đi vào trong xe ngồi.
Hắn quay qua, nhìn Nhâm Băng Nguyệt vẫn còn đứng ngẩn người ở bên đường, không kềm được cười với nàng, nói:
“Phù Sai, quả nhân đã đồng ý tha cho hắn, nhưng nếu tự bản thân hắn không tha cho hắn, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi hắn. Theo tính cách của Phù Sai, e là hắn thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành, rất có khả năng làm uổng phí tâm tư của Vương Thúc Tổ. Nàng còn đứng đây làm gì, đến trễ, e là chẳng còn gì cho nàng xem đâu.”
Hắn giơ chân đá nhẹ vào vách xe, nói:
“Khởi giá !”
Người đánh xe ngựa động đậy dây cương, bánh xe từ từ chầm chậm lăn bánh, các binh sĩ thân cận và đoàn dù lọng hộ giá đi theo xe ngựa vào con đường lớn đã được dọn sạch những chướng ngại vật.
Nhâm Băng Nguyệt đứng lặng một hồi, nàng đang suy đi nghĩ lại những câu Khánh Kỵ vừa nói, đôi mắt còn đẫm lệ đột nhiên sáng lên, bèn chạy đến bên cạnh chiến mã của mình, trèo lên ngựa, rút kiếm chỉ về hướng cửa thành, hét to:
“Theo ta vào thành !”
Con đường bên trong thành không được bằng phẳng, trên mặt đất có những lỗ khá sâu do những viên đạn đá tạo thành, hai bên đường chất đống những mảnh đá vỡ và những viên đạn bùn bị nát vụn, trên mảnh đất trống, các loại vũ khí chất cao như núi, đó là vũ khí của những người dân nổi loạn vứt lại. Tiến sâu vào trong thành, đây là nơi mà máy bắn đá không thể bắn tới được, con đường bằng phẳng, nhà cửa còn nguyên vẹn, xem ra không hề chịu bất cứ tổn hại nào.
Nhưng trong thời gian vài tháng dưới sự áp bức thống trị của Phù Sai, mỗi ngày đều có người nhà tan cửa nát do Phù Sai muốn giết một người răn trăm người, chiến tranh ở ngoài thành và việc vây thành khiến cho cuộc sống thường nhật của người dân nơi đây phải hoàn toàn ngưng lại, thợ mộc, thương nhân, tất cả đều tự nhốt mình trong nhà, ngày đêm lo sợ cái chết đang đến gần, vì vậy mỗi người đều mặc quần áo chỉnh tề, những người dân không hề có thương tích này đôi mắt đờ đẫn, mặt mày trắng bệch, họ sợ sệt đứng ở bên đường, trước cửa nhà, lấm lét nhìn xe ngựa của Khánh Kỵ chầm chậm đi qua, tuy Khánh Kỵ đã hạ nghiêm lệnh, nên không có binh sĩ nào dám nhân lúc hỗn loạn mà làm việc xằng bậy, việc tiếp nhận thành trì làm rất gọn gàng, thật đúng là kỷ luật quân đội nghiêm minh, tuy nhiên những bá tánh này vẫn còn giữ vẻ lo sợ trên mặt.
“Sau khi thu phục Cô Tô Thành, nhiệm vụ đầu tiên, là vỗ về lòng dân; nhiệm vụ tiếp theo, là luận công ban thưởng, tái thiết lại quan lại trong triều, khôi phục việc thống trị nước Ngô từ trên xuống dưới một cách có hiệu quả, thiết lập lại trật tự; chấn chỉnh lại các thành các ấp, các con đường trọng yếu ở quan ải, an bài việc đóng quân, chăm sóc gia đình của những người đã mất trong chiến loạn, cứu tế cho những bá tánh vì nạn binh loạn mà để lỡ việc đồng áng; phái sứ giả đồng thời đi các nước như Sở, Lỗ để giao kết liên minh, tăng cường qua lại với Đông Di; còn có nước Việt, biết rằng đó là một con rắn độc, nhưng hiện nay không thích hợp động binh đao, mà phải tính kế lâu dài. Nước Ngô phải hồi phục lại nguyên khí trước, bằng không mùa xuân năm sau, không đủ lương thực tiếp tế cho cả nước nữa, còn về việc giao kết với nước Việt, cũng nên sớm cân nhắc…”
Các binh sĩ ngẩng cao đầu thẳng tiến vào trong, tinh thần chiến đấu dâng cao, riêng Khánh Kỵ đang ngồi trong xe, tâm trí đã không còn để trên chiến trường nữa, mà đang suy nghĩ những vấn đề nan giải cần giải quyết sau chiến tranh.
Phía trước đã là con đường Thanh Thạch Quan rộng lớn và bằng phẳng, đi về phía trước thêm một đoạn, thì thấy hai tòa Khuyết Lầu thật to, giữa Khuyết Lầu là đại môn hoàng cung. Đại môn đang mở, một vị tướng quân đang ngồi trên vũng máu, đôi mắt mở to nhìn về phía trước, hai mắt hắn trống rỗng, như đã không còn hơi thở của người sống.
Thi thể các thuộc hạ của hắn vương vãi khắp nơi, rất nhiều thi thể binh sĩ của Khánh Kỵ lẫn lộn trong đó, vị tướng quân này, đã bị mất một cánh tay, nơi vết thương còn thấy rõ mấy sợi gân đầy máu lẫn vào trong thịt, trên má có một vết thương khá sâu, nhìn rõ cả xương bên trong, dưới ngực hắn còn ghim vài cây trường mâu, chính vì những cây trường mâu này, đã giữ cho thân thể hắn không thể ngã xuống được.
Nhìn vào bên trong Hoàng Cung, là một Ngự đạo thẳng tắp. Con đường vừa rộng vừa thẳng tắp này kéo dài đến một chiếc cầu hình vòm cung, trên đường trải đầy thi thể. Có thể thấy nơi đây đã xảy ra một trận chiến kịch liệt.
Khánh Kỵ vén rèm kiệu, bước xuống xe, cửa cung điện cao lớn, hai bên cửa cung có vài binh sĩ đang hướng về hắn hành quân lễ, hắn hỏi:
“Tình hình trong cung thế nào”
“Hồi Đại Vương. Tướng quốc đại nhân và Anh Đào tướng quân đã dẫn quân tiến thẳng vào nội cung, Phù Sai chỉ còn số ít binh sĩ đã lui về phía hậu cung.”
Khánh Kỵ gật đầu. Dặn dò:
“A Cừu, lập tức dẫn quân khống chế đám nô tài trong cung ở cánh bên trái, nơi đó trữ rất nhiều tài bảo, lương thực, châu báu, nhất quyết không được mất !”
“Vâng !”
A Cừu chấp tay vâng một tiếng, lập tức dẫn một đội binh mã đi vào trong cửa cung, đi về hướng những kiến trúc bên cánh trái.
“Tái Cừu !”
“Có mạt tướng !”
“Lập tức khống chế phía bên cánh phải, đó là nơi lưu trữ những vật như hộ tịch, sổ sách, địa đồ, đó đều là bảo vật quốc gia, nhất quyết không thể để mất !”
“Mạt tướng tuân lệnh !”
Tái Cừu càng không thể chậm trễ. Lập tức dẫn người đi về bên cánh phải.
“Nhâm Băng Nguyệt !”
“Có mạt tướng. Mạt tướng sẽ theo Đại Vương nhập cung !”
Khánh Kỵ liếc nàng, Nhâm Băng Nguyệt cũng không thua kém mà còn lườm lại hắn, Khánh Kỵ tằng hắng một tiếng, huơ tay về phía trước, Nhâm Băng Nguyệt lập tức dẫn theo hơn ngàn binh sĩ hò hét tiến vào, xông cả đến trước mặt Khánh Kỵ. Trong hoàng cung, các cung nữ chạy toán loạn cả lên, vừa thấy đại quân Khánh Kỵ đi qua, lập tức quỳ xuống lạy, vô cùng ngoan ngoãn, số binh mã này của Khánh Kỵ cũng chẳng ai thèm để ý đến họ, vội vội vàng vàng lướt qua, lên phía trên hoàng cung, đầy những thi thể nằm la liệt.
Trong cung binh mã của Phù Sai không còn nhiều, những binh sĩ thân cận bên cạnh hắn không hơn ngàn người, phân bố đến hơn mười cửa thành lớn nhỏ của Cô Tô Thành làm đội dự bị, lại thêm việc trong số các thanh niên thủ thành, cứ mỗi một ngàn người thì hắn an bài hai mươi người tâm phúc dể giám sát và đốc thúc tác chiến, nên số binh sĩ theo hắn lên trên thành Bàn Môn gặp Khánh Kỵ không nhiều.
Khi vừa xảy ra nổi loạn, tưỡng lĩnh thân tín của Phù Sai đã lập tức hộ giá đưa hắn vào cung, tuy Bàn Môn liền sau đó đã được các binh sĩ nổi loạn mở cửa, đón Khánh Kỵ người và ngựa vào thành. Tôn Vũ đích thân dẫn đội binh tinh nhuệ, trực tiếp bảo vệ Phù Sai, nhanh chóng thoát khỏi truy kích. Dẫn đến việc Phù Sai không kịp phong tỏa cửa cung, các binh sĩ tinh nhuệ mà hắn phân bố ở các cửa thành để chuẩn bị cho chiến sự, lúc đó vẫn chưa hay tin Bàn Môn có biến loạn. Đến khi Tôn Vũ giúp cho Phù Sai vào đến cửa cung, thì Lương Hổ Tử, Kinh Lâm, Xích Trung, Yểm Dư và Chúc Dung đã dẫn binh mã tấn công vào các cửa thành trọng yếu, cắt đứt mọi liên lạc giữa họ và Hoàng Cung.
Cũng may là Tôn Vũ, Anh Đào phản ứng mau lẹ, Phù Sai cùng với số ít binh mã gấp rút lui về cung, vốn không kịp thực hiện kế hoạch phóng hỏa đốt thành.
Khi Khánh Kỵ đuổi đến nơi cuối cùng trong cung điện, chỉ thấy Tôn Vũ, Anh Đào chỉ huy đại quân đang bao vây một đại điện nguy nga tráng lệ, tòa cung điện này rất hùng vĩ, cao ba tầng, dưới hành làng dài của đại điện đầy xác người, trên cửa cung điện viết ba chữ lớn “Trích Tinh Lầu”, trong điện trống không, ngoài điện hơn ngàn binh mã vây chặt lấy đại điện đến nỗi con kiến còn chui không lọt, thế mà lại không hề phát ra một tiếng động, không khí yên lặng càng thấy nguy hiểm khác thường.
“Vi thần tham kiến đại vương !”
Vừa thấy Khánh Kỵ, Tôn Vũ, Anh Đào lập tức quỳ xuống bái kiến.
“Phù Sai đâu ?”
Đôi mày Khánh Kỵ giãn ra, nhìn họ hỏi.
“Hồi bẩm đại vương, Phù Sai đang trốn trong đại điện này, bên cạnh chỉ còn hơn mười binh sĩ thân cận, Đại vương có lệnh, giữ lại tính mạng Phù Sai, thế nên chúng thần chỉ còn cách bao vây đại điện, không tấn công vào, nay nên làm thế nào, xin được nghe đại vương căn dặn.”
Khánh Kỵ chau mày, nhưng không có vẻ khẩn trương. Người đời sau xem phim điện ảnh nhiều, cũng biết trong cung có rất nhiều cơ quan mật đạo, vì thế hắn e sợ rằng trong cung điện này lại có cơ quan hay mật đạo, Phù Sai sẽ từ mật đạo trốn thoát ra ngoài, vậy thì tương lai khó tránh sẽ có kẻ chen ngang phá đám, vội vàng nói:
“Phái người vào trong, lục soát từng nơi một, nếu có ai phản kháng, giết không cần hỏi! Nhưng, phải giữ lại tính mạng của Phù Sai.”
Nhâm Băng Nguyệt gấp rút thỉnh mệnh nói:
“Mạt tướng nguyện lãnh nhiệm vụ này !”
Khánh Kỵ nhìn chằm chằm vào nàng, gật đầu nói:
“Chuẩn tấu, Tướng quân… bảo trọng nhé.”
Nhâm Băng Nguyệt vui mừng đáp:
“Tạ đại vương !”
Nàng huơ tay, binh lính Nhâm gia xếp thành tám hàng, xông thẳng vào đại điện rộng lớn. Từng cây trường mâu được cầm ngay ngắn, lưỡi dao bằng thép nhọn sắc bén và sáng loáng. Hai bên đại điện đều có thang gác đi lên lầu trên, tám đội binh sĩ chia làm hai ngã, trông giống như hai dòng đại hồng thủy cuộn qua, tiếng bước chân đều đặn phát ra âm thanh “thình thịch”, vọng lại trong đại điện, như khiêu khích tâm trạng của người.
Khánh Kỵ chầm chập bước vào đại điện, chầm chậm ngẩng đầu nhìn chung quanh đại điện, trông giống như một bức tượng điêu khắc, không một tiếng nói, không một cử động…
Phù Sai một mình đứng trên tầng ba trống không của đại điện, nghe tiếng bước chân đều đặn phát ra ở bên dưới lầu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thê thảm khó có thể dùng lời để diễn tả. Trên đại điện trống không, trên xà nhà rủ xuống bao nhiêu là lụa trắng, rủ thẳng xuống đất, uyển chuyển cuốn theo chiều gió. Ở chính điện, sát tường có một bàn thư án, trên bàn thư án có một chiếc hộp sơn đen sáng lấp lánh.
Phù Sai đã cởi bỏ vương niệm, cởi bỏ hoàng bào. Vứt ở trên mặt đất, rút cả trâm ngọc cài tóc, khiến tóc tai rũ rượi, hắn chỉ mặc một chiếc áo bào màu trắng bằng vải mỏng, từ từ bước đến bên bàn thư án, dùng những ngón tay run rẩy sờ vào chiếc hộp sơn đen.
Chiếc hộp đã được niêm phong, ngay nắp hộp vẫn còn dấu niêm phong. Phù Sai xoa vuốt chiếc hộp trong chốc lát, đột nhiên hắn dùng tay đập tan chiếc hộp, “đùng” một tiếng dấu niêm phong ngay nắp hộp vỡ ra, sau đó hắn từ từ mở chiếc hộp ra.
Một dải lụa vàng, ở giữa hộp là một con dao găm được đặt nằm ngang. Cán dao bằng gỗ cũ kỹ và chưa được sửa lại, ở giữa ẩn hiện lưỡi dao nhọn của huyết tào, cán dao và lưỡi dao dài gần như nhau, chiều dài của con dao găm không quá một thước.
Cây dao găm này vốn dĩ là một vũ khí lợi hại cho thích khách giết người, vốn nó không hề có tên gọi, cho đến khi có một vị vua đã bỏ mạng bởi lưỡi dao.
Chuyên Chư, chính là nhờ con dao găm này giấu trong bụng cá, vượt qua hai tên lính cầm giáo mác bằng đồng được huấn luyện nghiêm ngặt. Đâm xuyên qua ba lớp áo giáp. Thích sát Ngô Vương Liêu; Phụ thân của Phù Sai là Công Tử Quang, cũng chính nhờ con dao găm này. Giết vua soán ngôi, đăng ngôi vương vị. Thế là, từ ngày đó con dao găm từ một thanh đoản kiếm vô danh đã trở nên vang danh thiên hạ, được gọi là Ngư Tràng Kiếm.
Cái ngày công tử Quang trở thành Ngô vương Hạp Lư, thanh đoản kiếm đã từng nhuốm máu của Vương Liêu và Chuyên Chư được lau chùi sạch sẽ đến từng ngóc ngách, được niêm phong trong chiếc hộp này. Nay, nó lại có dịp thấy lại ánh sáng mặt trời, lại chứng kiến lần nữa một vị vua sắp mất ngôi vị, lại lần nữa nhuốm mùi máu tanh.
Phù Sai cầm lấy dao găm, ngón tay nhẹ nhàng lau thân kiếm.
Lần trước, con dao này lấy mạng một Ngô vương, là một lần thay đổi triều đại. Nay, hung khí này lại xuất hiện trong nhân gian, nó lại sắp đảm nhiệm sứ mệnh nào đây ?
Phù Sai nắm chặt Ngư Tràng Kiếm, cười lớn…
Tầng cao nhất trong đại điện chỉ có một cửa vào, các binh lính Nhâm gia lúc nãy chia làm hai tốp đi lên lầu đã tập hợp lại, lại xếp thành hàng. Nhâm Nhược Tích đứng thẳng trong điện, ngẩng đầu nhìn lầu gác nghiêng nghiêng kéo dài lên phía trên, hơn mười vị võ sĩ mặc giáp cầm kiếm ngang ngực, đứng trên lầu căng thẳng nhìn xuống họ.
Hơn mười vị binh sĩ thân cận này trông cũng khá khôi ngô, trẻ tuổi có, lớn tuổi có, trong đó có người trên mép còn cả lông tơ, e rằng còn chưa qua tuổi nhược quán. Bên dưới lầu gác toàn chi chít những lưỡi giáo nhọn, khiến hắn căng thẳng đến độ trán đầy mồ hôi. Hắn nuốt nước miếng ừng ực, nhìn đồng đội hai bên, vẫn đang đứng vững vàng. Các binh sĩ đều đang sợ hãi, hoặc giả họ không hề sợ chết đến thế, nhưng đối diện trận chiến cầm chắc thua này, không cách nào không mất tinh thần.
Ngoài những hơi thở nghe như cái bễ lò rèn ra thì trên lầu hoàn toàn yên lặng, Nhâm Băng Nguyệt nói:
“Ai đầu hàng thì miễn giết !”
Âm thanh vọng lại, trên lầu không ai đáp lại, hơn mười vị binh sĩ im lặng, nắm chặt vũ khí trong tay.
Trong ánh mắt Nhâm Băng Nguyệt lộ ra sát khí, lại hét lớn:
“Tránh ra !”
Thân thể của hơn mười vị binh sĩ này hơi co rúm lại, nhưng khi họ quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặc có vẻ kiên định trở lại.
Nhâm Băng Nguyệt thở dài thườn thượt, lạnh lùng nói:
“Cầm mâu !”
“Xoạt” một tiếng, các binh sĩ giơ cao cây trường mâu qua khỏi đầu, trên đầu họ lập tức xuất hiện một rừng mũi nhọn sắc bén.
Nhâm Băng Nguyệt lạnh lùng những binh sĩ ở trên lầu, tay phải trông như thanh đao, từ từ đưa lên.
Các binh sĩ đứng trên bậc thang giơ cao thanh kiếm trên tay một cách vô vọng, đối diện với những người đang sức lực dồi dào này, họ không biết nên nhằm thanh kiếm trên tay vào đâu.
“Ném mâu !” Nhâm Băng Nguyệt đã hết nhẫn nại, nàng huơ tay phải xuống, tất cả binh sĩ đang đứng trên bậc thang dùng sức ném mâu đi, “vù” một tiếng, trên lầu gác, tay vịn, cạnh cửa, họa trụ ghim đầy trường mâu, hơn mười vị binh sĩ đã không thấy nữa, họ đã bị chôn vùi trong đám mâu. Từng dòng máu tươi, trông như con rắn đang bò ra, từ trong đám mâu, men theo lầu gác chảy xuống từng giọt từng giọt.
“Xông lên !”
Nhâm Băng Nguyệt hét một tiếng, lập tức vài binh sĩ tay vẫn cầm trường mâu xông lên trên, gạt hết những cây trường mâu đang ghim trên lầu gác, đá văng những thi thể đang nhuốm đầy máu tươi, dọn sạch đường đi. Nhâm Băng Nguyệt với sự bảo vệ của các binh sĩ, từng bước đi lên theo con đường đã được dọn sạch, dưới chân họ xuất hiện những vết máu tươi hình dấu chân.
“Ha ha ha…!” trên đại điện đột nhiên xuất hiện một tiếng cười như điên dại, sau đó lại nhanh chóng rơi vào im lặng, Nhâm Băng Nguyệt bước nhanh hơn, dẫn binh sĩ xông lên trên đại điện. Từng dải lụa trắng từ xà ngang trên đại điện rủ xuống, khẽ động đậy theo gió, giống như đang chiêu hồn vậy. Một cây trụ lớn nằm ngay giữa.
Nhâm Băng Nguyệt chau mày, một tiếng “xét” chưa kịp nói ra, thì đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Nàng mở rộng hai tay, ngăn binh sĩ ở phía sau, ánh mắt hồ nghi nhìn khắp chung quanh, chầm chậm cúi đầu nhìn phía dưới chân, từng dòng nước uyển chuyển chảy ra, Nhâm Băng Nguyệt ngửi thử, kinh ngạc nói:
“Là rượu ?”
“Bùng” một tiếng, một ngọn lửa nổi lên, men theo từng dòng rượu chảy khắp nơi xông đến họ.
“Không xong rồi! chạy mau!”
Nhâm Băng Nguyệt thấy tình thế nguy cấp, lập tức dẫn quân chạy xuống lầu, đến đầu bậc thang nàng quay đầu lại nhìn, ngọn lửa đang bừng bừng cháy, những dải lụa trắng đã bén lửa, lửa vút cao lên đến những cây xà trên đỉnh. Trong biển lửa ngùn ngụt, nàng nhìn thấy Phù Sai tay cầm một con dao găm đâm vào bụng, biển lửa bao vây lấy hắn, phút chốc đã nuốt chửng thân thể khôi ngô của hắn…
Những binh sĩ bao vây đại điện nhanh chóng rút lui. Vì cả tòa đại điện đã biến thành một ngọn đuốc rực cháy. Dù có đứng cách xa mười mấy trượng, hơi nóng theo gió bay ra cũng làm cho da thịt con người nóng cả lên. Đôi khi có một cây gỗ lớn bị đốt cháy rơi xuống, bắn ra những tia lửa hoặc muội than, ép mọi người tiếp tục lui về phía sau.
Nhâm Băng Nguyệt nhìn đại điện sắp sụp đổ hoàn toàn, vì không tận tay giết được kẻ thủ nên nàng không cam tâm. Anh Đào khoanh tay đứng một bên, nhìn Trích Tinh lầu từ xa xa, lẩm bẩm tự nói với mình:
“Phù Sai trước khi chết, cũng xem như đã làm một việc coi được. Tướng quốc đại nhân còn lệnh cho ta chọn hai tòa lầu để đốt, nhưng có ngọn lửa này rồi, toàn thành đều có thể thấy rõ, trái lại ta khỏi phải ra tay nữa…”
“Tướng quốc đại nhân…, đúng rồi, tướng quốc đại nhân đâu? Hừ? đại vương cũng không thấy đâu…”
Khánh Kỵ và Tôn Vũ đi song song với nhau, đi theo ngự đạo thẳng tắp, phía trước đã thấy hai lầu gác nguy nga cao ngất ngoài cửa cung. Thỉnh thoảng quay lại nhìn, còn có thể thấy Trích Tinh Lầu vẫn đang bị đốt cháy ngùn ngụt. Gió bắt đầu đổi hướng, bay theo trong gió là những mảnh tro của những chiếc gỗ đã bị đốt.
Ngày đã dần xế chiều, ánh hoàng hôn rọi qua những đám mây bên trời, từng ánh nắng rọi vào hoàng thành, những bụi tro lập lòe trông như đàn bướm đang bay lượn trong ánh nắng.
Phía xa xa, rộn lên tiếng hoan hô của hơn mười vạn người, Khánh Kỵ dừng bước, nhìn về phía khoảng trống vốn trước đây là một toà cung điện cao nguy nga. Giờ, nơi đấy chỉ còn trơ lại vài trụ khói và ánh lửa, tro bụi bay khắp khiến những trụ khói ấy trông mờ mờ ảo ảo. Trích Tinh Lầu đã sụp đổ, Nước Ngô của Phù Sai đã diệt vọng, hắn đã trở thành chủ nhân mới của nơi này. Từ lúc bôn ba nơi Vệ Quốc, đến khi xưng vương ở Cô Tô Thành, mấy lần lên voi xuống chó, biết bao nhiêu người đã vì hắn hoặc tại hắn mà chiến đấu, bị thương, đổ máu, thậm chí tan thành mây khói…, rốt cuộc đã giành được giang sơn cho hắn.
Những gương mặt quen thuộc, và không quen thuộc, những ký ức sâu kín lại lần nữa hiện ra trong đầu hắn, đó đều là những huynh đệ đã từng sát cánh bên hắn, nay họ đều đã an ngủ dưới lòng đất.Trích Tinh Lầu nguy ngã tráng lệ đã sụp đổ, biết đâu năm sau, sau mùa mưa xuân, trên đống đổ nát này sẽ mọc đầy cỏ dại, hai năm sau, sẽ chẳng ai còn nhớ rằng ở đây từng có một tòa cung điện nguy nga. Thế còn những người từng sát cánh bên hắn, những người trung can nghĩa đảm, đã đổ máu vì hắn thì sao?
Tôn Vũ đứng bên cạnh hắn, nhìn Trích Tinh lầu đang hóa thành tro bụi, khẽ nói:
“Trích Tinh Lầu, sụp rồi.”
Khánh Kỵ gật đầu:
“Trên đống đổ nát đó, sẽ nhanh chóng xây lại một tòa lầu mới. Ngũ Viên đã vì Hạp Lư xây Cô Tô Thành, Tôn tướng quốc hãy vì quả nhân mà xây một tòa Cô Tô đệ nhất cao Lầu vậy.”
Tôn Vũ gật đầu nói:
“Thần lĩnh chỉ, tòa lầu này… vẫn gọi là Trích Tinh Lầu ?”
“Không !”
Khánh Kỵ đưa bàn tay, để cho một mảnh bụi tro màu đen bay như một con bướm đậu vào lòng bàn tay hắn, khẽ nói:
“Tòa lầu này, gọi là… Lăng Yên Các.”
o O o
“Hai vị vương thúc, Tôn tướng quốc, đây là danh sách quan lại sơ bộ của quả nhân, các người xem có ý kiến gì không ?”
Khánh Kỵ đưa danh sách do tự hắn lập nên, Yểm Dư, Chúc Dung và Tôn Vũ đưa tay nhận lấy, họ ngồi lại với nhau chăm chú xem bản danh sách. Từng dòng ghi rõ việc sắp xếp các trọng thần trong cung như lục khanh, ngũ quan, thượng tướng quân, thượng phu nhân, trước tiên Chúc Dung chau đôi mày rậm của hắn lại, nghi hoặc hỏi:
“Đại Vương, trên danh sách này, có rất nhiều cựu thần trong triều. Khi Công Tử Quang, Phù Sai trước sau xưng vương, những người này vì muốn bảo toàn tín mạng, a dua theo bọn phản nghịch, đại vương phục quốc đăng vị, họ càng không lập được công trạng nào, đại vương không chu di cả họ để trừng trị những người này đã là đại nhân đại đức, tại sao lại tiếp tục trọng dụng họ ?”
Khánh Kỵ gật đầu đáp:
“Ta dùng họ, có ba nguyên nhân, một là: sử dụng cựu thần, sẽ không gây ra biến động lớn, như vậy có thể vỗ về lòng dân. Lòng dân yên ổn thì xã tắc ổn định, xã tắc ổn định thì giang sơn mới vững vàng. Nếu nói rằng họ chưa từng vì nước Ngô mới của quả nhân mà lập công, thì sau này nhất định phải lập được đại công; hai là: nước Ngô hiện nay đầy lỗ hổng, những việc đang dang dở cần phải được tiếp tục, đây chính là lúc cấp bách cần dùng người. Người của quả nhân đều là võ tướng, sở trường thiên về quân sự, chứ không thiên về dân sự, những người này lo việc chính trị đã lâu, vả lại cũng quen thuộc tình hình trên dưới của nước Ngô, nên có thể nhanh chóng phát huy tác dụng, Quả nhân cũng mau chóng hồi phục việc thống trị nước Ngô; ba là: Những người này đều là đại thần của nước Ngô, người thì danh tiếng lẫy lừng, người thì tài cán xuất chúng, lại có người thì quân tử chính trực, đối với nước Ngô ta hết lòng trung thành. Việc công tử Quang soán ngôi tự lập vương, đối với họ mà nói chỉ khác biệt là ai làm đại vương mà thôi, họ cũng chỉ vì tình thế ép buộc, vì tự bảo toàn tín mạng. Xét về tình vẫn có thể tha thứ được. Đây là lúc quả nhân cần dùng người, không nên vì cái nhỏ mà mất cái lớn, nước quá trong ắt không có cá. Có những việc, có thể bao dung được thì cũng nên bao dung !”
Yểm Dư vuốt râu khen ngợi:
“Đại vương nói chí phải, muốn mau chóng hồi phục nguyên khí nước Ngô, phải cần đến những vị lão thần này. Chỉ là, các chư tướng trong quân đều có chiến công hiển hách. Nay đại vương đã ngồi vững giang sơn, việc thưởng phạt phải phân minh. Tránh để chư tướng trong lòng sinh oán hận.”
Khánh Kỵ cười nói:
“Quả nhân hiểu, người hãy xem bên dưới, những vị thần có công đều được phong thưởng, và vẫn được nắm binh quyền. Chỉ là họ vẫn không được can dự vào chính sự, quả nhân không muốn bỏ sở trường mà lấy sở đoản, đành thôi cái ý nghĩ để cho các vị võ phu chuyển sang xử lý chính sự vậy.”
Yểm Dư gật đầu, tiếp tục xem bản danh sách. Còn về phần Chúc Dung, hắn đắc ý nhất vẫn là sự an bài cho bản thân hắn và các tướng lĩnh dưới trướng hắn, vừa nãy vội vàng xem lướt qua, thấy rất nhiều tên của cựu thần, nên không kềm được muốn nói ra, nay Khánh Kỵ đã bảo thế, Yểm Dư cũng đã đồng tình, vậy là càng không nên nói, hắn lại tiếp tục xem nốt bản danh sách.
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế