Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 38
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Tằng Thị Kinh Hồng Chiếu Ảnh Lai
- Ồ?
Khánh Kỵ đáp lời, liền đứng dậy. Anh Đào bỗng nhiên giống như cổ họng ngứa không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, Khánh Kỵ không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, lại khiến cho một vài hán tử khác ha ha cười lên. Khánh Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải ra vẻ không thấy, đi theo Tiểu Hà cô nương về phía sau viện.
Khu nhà cũ của Quý Phủ phi thường rộng lớn, chỉ có điều đã lâu năm không được tu sửa, rất nhiều chỗ phòng ốc đã suy tàn, cỏ dại mọc thành bụi. Có điều những kiến trúc chủ yếu vẫn còn hoàn hảo, hơn nữa hàng năm đều được tu sửa. Tiểu Hà cô nương dẫn Khánh Kỵ vào một hoa viên ở phía sau, chỉ thấy một cái ao, trong ao có đình, cửa đình treo đăng (đèn), trong đình có một mỹ nhân thướt tha uyển chuyển đang ngồi, xoay thân vịn lên lan can nhìn vào nước ao sâu thẳm.
Tiểu Hà ngừng bước chân, mỉm cười nói với Khánh Kỵ:
- Đại quản sự, phu nhân đang ở trong đình chờ ngài, xin mời.
- Tạ ơn Tiểu Hà cô nương.
Khánh Kỵ chắp tay với nàng, bước đi về phía Thành Bích phu nhân.
Thành Bích phu nhân này luôn thần tình ám muội với hắn, nửa thật nửa giả, chọc cho Khánh Kỵ cũng hay nghĩ bóng nghĩ gió, thường nghĩ rằng thiếu phụ tuổi thanh xuân này không chịu được tịch mịch, chủ động yêu thương nhung nhớ hắn, chính nàng cũng ỡm ờ có tâm tư bóng gió. Hiện giờ đêm đã tối muộn, Thành Bích phu nhân triệu hắn vào, Khánh Kỵ khẩn trương giống như một trận cân não, còn tưởng rằng chính mình dự liệu quả nhiên không sai, tới khi nhìn thấy nàng triệu kiến vào trong đình viện, bên cạnh mặc dù không có người khác, nhưng nhìn lại chẳng có tư tình, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn đi tới phía trước, chắp tay thi lễ nói:
- Dương Bân ra mắt phu nhân.
Thành Bích phu nhân thướt tha đứng dậy, thản nhiên cười nói:
- Công tử mời ngồi đi, ở trong nội trạch của ta, không được ta phân phó, còn không có ai dám tự tiện tiến đến một bước, nơi này không có ngoại nhân.
Khánh Kỵ cười nói:
- Phu nhân muốn nói là không có ngoại nhân, hay là không có người ngoài?
Những lời này nói ra, hắn tóm lại cảm thấy có chút càn rỡ, trên khuôn mặt không khỏi có chút nóng lên. Không biết tại làm sao, khi ở trước mặt Thành Bích phu nhân, hắn đặc biệt thích chiếm chút tiện nghi võ mồm. Có lẽ là do loại phong vận thành thục thiên kiều bá mị của Thành Bích phu nhân, cùng với loại cảm giác thoải mái như gió xuân của nàng làm ảnh hưởng tới hắn.
Thành Bích phu nhân bị hắn bắt lỗi trong câu nói, nhưng không có lâm vào thẹn thùng giống như bình thường, nàng chỉ tựa cười lại như không cười liếc nhìn Khánh Kỵ, trong sóng mắt có một loại ý nhị thần bí, giống như nàng đã nhìn ra được Khánh Kỵ sẽ nói như vậy, khiến cho Khánh Kỵ lại trở thành không được tự nhiên.
Bầu trời có trăng, trong đình có đăng. Dưới đăng ngắm mỹ nhân, lại tăng thêm ba phần nhan sắc. Nếu chung quanh có thêm hoa cỏ, lại có một vầng trăng cong cong ở phía chân trời tôn lên, thì cho dù chỉ là một nữ tử bảy phần sắc đẹp, cũng sẽ có mười phần kiều mỵ. Huống chi còn với cách ăn mặc hiện giờ của Thành Bích phu nhân, một bộ y phục tay dài vừa vặn cơ thể, vạt áo dài rủ xuống eo, bộ dáng lay động, mi như tranh vẽ, mặt cười như gió xuân, trong mỗi động tác lơ đãng đều toát ra phong tình vạn chủng.
Nàng uyển chuyển ngồi lên lan can chắn ngang, hỏi:
- Hồi tối ngươi bảo thị nữ tới nội đình nói cho ta, bảo ngày mai ngươi tới ngọn núi phụ cận để quan sát vật liệu gỗ, chuẩn bị chặt dùng. Trong cốc Phi Hồ vốn đã có nhiều đại thụ, ta mới không tin ngươi sẽ ngốc tới mức đi xa như vậy, ngay cả một cái cớ có lý một chút cũng không tìm ra được.
Thành Bích phu nhân trừng mắt liếc nhìn hắn, lại nói:
- Được rồi, hiện giờ ngoan ngoãn nói cho ta, ngươi lại đang định có cái chủ ý quỷ quái gì?
Nói về việc này, Khánh Kỵ thực không định gạt nàng, dù sao Thành Bích cũng là đồng bạn sau này hợp tác chủ yếu với hắn, vô luận là luyện binh hay là chuyện sinh ý. Khánh Kỵ liền nói chuyện bảo hộ Khổng Khâu đi Mông Sơn gặp mặt đạo tặc Triển Chích cùng với mục đích của chính mình cho nàng nghe. Đương nhiên, Khánh Kỵ chỉ nói tới việc làm láng giềng với Triển Chích sẽ là cực kỳ bất lợi với hắn, chứ không đề cập tới cái kết quả phỏng đoán của hắn sau khi biết được đủ loại tình hình từ thủ hạ của Triển Chích... Chính là cướp nước.
Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng khuyết phía chân trời, một lúc lâu không nói gì. Khuôn mặt trong vắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, trên da thịt như có một loại cảm giác trong suốt nhu hòa, nhưng mà Khánh Kỵ nhìn thấy hai hàng lông mày hơi khép lại của nàng, ẩn ẩn có mang theo một tia lo ngại cùng không yên lòng.
- Phu nhân có ý kiến gì không?
Khánh Kỵ nhịn không được hỏi.
Thành Bích phu nhân chậm rãi cúi đầu, khép mi nói:
- Công tử, kỳ thật chúng ta chỉ cần làm cho bí ẩn một chút, là có thể giấu diếm được tai mắt của Triển Chích, công tử một thân còn gắn với ngàn vạn thứ, sao có thể tự mình mạo hiểm, có phải là hơi đường đột hay không?
"Nàng lo lắng cho an nguy của ta sao?" Câu nói khinh bạc này vừa tới cửa miệng, lại bị Khánh Kỵ nuốt trở vào, hắn suy tư một chút, mới nói:
- Phu nhân, Khánh Kỵ lúc này giấu tên chiêu binh, chính là một chuyện không thể tiết lộ ra được. Chỉ cần phát hiện ra một tia tai họa ngầm, đều phải kịp thời loại bỏ, chứ không thể chỉ ôm tâm lý may mắn là có thể lừa dối được. Nếu không, tin tức một khi tiết lộ ra, ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không còn. Hơn nữa, lần này bồi Khổng Khâu lên núi, theo ý của ta, cũng không có gì nguy hiểm. Kỳ thật điều ta lo lắng nhất hiện tại lại là Khổng Khâu không thể thuyết phục được hắn.
Khánh Kỵ suy nghĩ một chút, lại nói:
- Khổng Khâu cùng Triển Chích, là hai loại người hoàn toàn khác nhau, bất kể là cách đối nhân xử thế hay là tính cách. Khổng Khâu suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng có thể giáo hóa được Triển Chích, chỉ có điều..., nếu thất bại, chúng ta phải nghĩ ra ý tưởng khác, phải tìm biện pháp để diệt trừ hoặc đuổi Triển Chích đi. Đi xem hang ổ của hắn, nghe ngóng một chút hư thực ở nơi đó, cũng tốt.
- Ai, ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi, vốn biết rằng, ngươi đã quyết chuyện gì rồi, thì ai có thể khuyên can được.
Thành Bích nói tới đây, lại nghĩ tới chuyện hắn để kẻ thế thân ở hồ Lịch Ba, mất tích gần mười ngày, nàng rất muốn hỏi một câu "Quốc quân có phải do ngươi giết hay không?" Chỉ có điều câu nói vừa tới khóe miệng, lại hết lần này đến lần khác không ra được, vẫn phải nuốt vào lại.
Một khi đã biết chân tướng, quan hệ của nàng và Khánh Kỵ sẽ không còn là hợp tác đơn giản như bây giờ nữa rồi, mà là nàng nắm giữ một đại bí mật có thể khống chế được Khánh Kỵ. Trừ phi nàng cũng tín nhiệm giao phó cho Khánh Kỵ một đại bí mật liên quan đến sinh tử của nàng, bằng không Khánh Kỵ sẽ đối đãi với nàng như thế nào thì khó biết trước được.
"Nếu ta nói, ta đoán rằng người giết quốc quân là hắn, hắn có giết ta diệt khẩu hay không?" Thành Bích xoay người dựa vào lan can, nhìn mặt nước ao, ý niệm này chợt nảy lên trong lòng. Nàng thật sự muốn thử xem, thử xem ở trong lòng Khánh Kỵ rốt cuộc nàng có bao nhiêu phân lượng, chỉ có điều cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được có tiếng bước chân vang lên, Khánh Kỵ đã đi tới phía sau. Thành Bích phu nhân bỗng nhiên có cảm giác co quắp, có điều nàng cũng không né tránh, cũng không quay đầu lại.
Khánh Kỵ đi đến phía sau nàng, không nói gì, hai người đều nhìn mặt nước bên ngoài lan can, mặt nước ao sáng như trăng trên trời, trong trời đêm một vài cánh chim về muộn đột ngột bay qua, hồng nhạn vừa hiện, trên mặt nước sáng bạc mờ mờ hiện lên một bóng ảnh mềm mại. Trên cái cây cạnh ao một vài chiếc lá rơi xuống, lá rơi vào nước tạo nên vài vòng gợn sóng, làm kinh động những chú cá đang bơi lội.
Lúc này trăng đang lên cao nhất, xanh ngọc như nước, bóng cây thưa thớt, cánh hoa rơi xuống, bên tai còn nghe thấy thanh âm côn trùng kêu vang, cảnh sắc yên tĩnh tuyệt đẹp. Ánh trăng như nước chiếu lên người Thành Bích phu nhân, khiến cho bộ váy trắng thuần của nàng có vài phần cảm giác như trong suốt.
Khánh Kỵ khẽ thở dài:
- Như thử lương thần mỹ cảnh, hoảng nhược thiên thượng nhân gian (Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, bừng tỉnh thiên thượng nhân gian)
Nếu không phải là đứng ở chỗ này, hoặc chúng ta đang bận các loại sự tình, chính là sẽ vội vã mà đi qua mái đình này, cảnh vật xinh đẹp thế này, chúng ta đúng là sẽ không có cơ hội để thưởng thức được. Cho nên, mặc kệ là trải qua bao nhiêu đau khổ, chúng ta hẳn là nên tận lực nhìn về phía trước; mặc kệ sinh mệnh dài ngắn thế nào, người nào trải qua nhiều phấn khích, khoái hoạt, sẽ càng ít tiếc nuối so với những người cả đời tầm thường.
Ta là một người không chỉ một lần từ trong sợi dây tử vong giãy dụa trở về, cho nên ta đã sớm khám phá ra, ta cũng chẳng để ý đến sinh tử, lại càng không muốn cả ngày hoảng sợ không chịu nổi phải trốn tránh khắp nơi vì sinh tồn. Ta đã từng trải nghiệm qua cảm giác chờ đợi bị động, chờ Tam hoàn thế gia quyết định vận mệnh của ta, nhưng mà cuối cùng cải thiện tình cảnh của ta, vẫn là dựa vào nỗ lực của chính mình ta. Cầu người không bằng cầu mình, cho nên ta muốn đi tranh đấu, huống chi cũng không có gì thực sự nguy hiểm, phu nhân, xin không cần phải lo lắng cho Khánh Kỵ. Bóng đêm luôn dễ dàng khiến cho người ta yếu đuối, biểu tình của Khánh Kỵ, thật sự có chút cảm động:
- Thân nhân của ta muốn dồn ta vào chỗ chết, mà nàng một người lạ bất ngờ tương ngộ lại lo lắng cho ta, cảm tình của nhân loại thực sự rất kỳ quái, có phải không?
- Ngươi...
Thân thể mềm mại của Thành Bích phu nhân chấn động, thân mình lập tức trở nên căng cứng, giống như một sợi dây cung căng ra, hóa ra, Khánh Kỵ bỗng nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một bàn tay dán lên vòng bụng bằng phẳng mềm mại của nàng, một bàn tay, cố định xương hông gầy gò của nàng, mà thân thể của hắn, lại dán sát vào kiều đồn dồi dào co giãn vểnh lên của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Phu nhân, phong cảnh đêm nay, ngày tốt cảnh đẹp, chính là thiên thượng nhân gian, nàng, lại chính là một tiên tử trong đó.
Thành Bích mười mấy năm nay chưa từng được một nam nhân ôm như vậy, mà nam nhân này lại cao lớn hơn nàng rất nhiều. Nam tử duy nhất mà nàng động tâm, chỉ cần được hắn ôm một cái thân thiết, liền đã xương nhuyễn gân mềm không thể động đậy, một loại tư vị khó tả theo huyết mạch nhanh chóng truyền tới toàn thân, lại nghe thấy lời tỏ tình chưa từng nghe qua như vậy, hai mắt bất giác liền lộ ra tia sáng mê ly say đắm.
Một vầng trăng sáng trên bầu trời lẳng lặng chiếu xuống mặt đất rộng lớn, dưới đình mặt nước sóng sánh, tỏa sáng lấp lánh. Thành Bích phu nhân nhanh chóng nắm chặt đôi bàn tay phấn hồng, tinh tế thở gấp, âm thầm động tình. Khánh Kỵ nhẹ nhàng đẩy hông của nàng, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại, xoay người nàng lại, đối mặt với chính mình.
Mặc dù là dưới ánh trăng, nhưng nhìn sắc mặt của nàng là có thể biết, khuôn mặt của nàng hiện tại nhất định đã đỏ rực như một bông hoa lựu nở rộ. Thân thể mềm mại của Thành Bích trở nên run rẩy, nàng tựa hồ như ý thức được sắp sửa phát sinh ra chuyện gì, một đôi mắt sao né tránh, lóe ra tia sáng khác thường, cũng không dám đón nhận ánh mắt của Khánh Kỵ.
Người phụ nữ này quả thực giống như một trái chín mọng, mặc một bộ áo bào dài, trên bờ eo thon nhỏ buộc một chiếc dây lưng tinh tế, giống như một đóa hoa tươi lúc nào cũng có thể vịn cành hái xuống, thân thể thành thục động lòng người kia hiển lộ ra một loại phong thái đáng yêu biếng nhác chỉ có ở thiếu phụ. Khánh Kỵ cúi đầu nhìn nữ tử vẻ mặt bối rối kề sát trước ngực mình, khóe miệng chợt mỉm cười, hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay của Thành Bích, lui lại một bước, ôn nhu nói:
- Tới đây, để ta đưa nàng đi ngao du nhân gian thiên thượng, được không?
Khánh Kỵ nói xong, đưa tay rút ngọc trâm của nàng ra, mái tóc đen mượt của Thành Bích lập tức như thác nước chảy xuống dưới, dài quá kiều đồn, ở giữa mái tóc là một đôi mắt sao mông lung, xinh đẹp giống như một tinh linh giữa đêm đen.
Khánh Kỵ nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Thành Bích phu nhân "Ưm" lên một tiếng, nụ hôn nồng nhiệt của Khánh Kỵ đã như cơn mưa tới mái tóc, khuôn mặt thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn, lỗ tai cùng cái gáy ngọc ngà của nàng. Thành Bích rốt cục cũng đã bỏ đi tia rụt rè cuối cùng, say sưa ôm lại hắn, thấp giọng nỉ non:
- Công tử...
Đầu lưỡi của Khánh Kỵ đang ở trong miệng truy đuổi cái lưỡi của nàng, loại tư vị kích tình này khiến cho thân thể mềm mại run rẩy, hô hấp càng ngày càng dồn dập, theo sát sau đó, hai tay Khánh Kỵ từ eo nàng trượt xuống kiều đồn co dãn kinh người, không ngừng mà vuốt ve vỗ về nghịch ngợm, khiến cho Thành Bích cả người khô nóng, lồng ngực nín thở cơ hồ muốn nổ tung. Khi tay của Khánh Kỵ thâm nhập vào trong váy nàng, Thành Bích nhất thời kinh hô, rốt cục dùng sức lui lại, nhanh chóng lui lại hai bước khỏi cái ôm của hắn, tay vịn vào cột đình, nhìn hắn thở dốc. Nàng muốn chạy trốn, bởi vì không chịu nổi sự khiêu khích như vậy của Khánh Kỵ, nhưng nàng lại không dám trốn, bởi vì nàng sợ nếu đi sẽ làm lạnh tâm tư của Khánh Kỵ, từ nay về sau sẽ không để nàng ở trong lòng nữa.
- Đêm... Đêm đã khuya, công tử... Công tử nên trở về nghỉ ngơi đi.
Thành Bích cũng không biết sao mình lại nói ra những lời này, lời vừa nói ra, liền cắn chặt đầu lưỡi, hận không thể nuốt ngược nó trở lại.
Nhìn bộ dáng kích động lúng túng của nàng, loại tình diễm dấy lên trong lòng Khánh Kỵ đã hơi hơi được gỡ nút, thần trí khôi phục lại thanh tỉnh. Nữ nhân này... quá lợi hại, không nói tâm kế của nàng, chỉ cần dung nhan của nàng đã là một thứ vũ khí vô địch. Chính mình bởi vì cảm động sự quan tâm của nàng, vừa áp sát lại, ngửi thấy hương thơm yếu ớt của nàng, thoáng nhìn thân thể mê người của nàng, là đã động tình trở thành bộ dáng dơ dáy thế này.
- A... được, phu nhân cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Khánh Kỵ khi nói những lời này vẻ mặt vô cùng cổ quái, hai người vừa mới còn... Trên đôi môi anh đào lúng túng của nàng còn lóe ra ánh sáng kìa, mà sao lúc này đã nhã nhặn thủ lễ như khách thế này.
- Ừm...
Thành Bích phu nhân hơi hơi liếc nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phất tay áo xoay người, hoang mang lúng túng vội vàng từ một chiếc cầu cong khác của đình nhỏ tránh đi.
Một bộ váy dài, mái tóc đen bóng của nàng dùng một cây bạch ngọc trâm tùy ý búi lại, hai bờ vai gầy nghiêng nghiêng, vạt áo nhẹ bay theo gió, thân mình đáng yêu giống như bộ dáng một người đi trong bức tranh. Dưới ánh trăng sáng mông lung, vẽ ra bên cạnh người nàng một bóng dáng lồi lõm sáng tối. Mê người đến như vậy, mặc dù đang kích động lúng túng, nhưng có bao nhiêu mỹ nữ có thể làm bộ được tác phong như nước chảy mây trôi, thong dong tự tại của nàng.
Khánh Kỵ nhìn bóng dáng của nàng, bỗng nhiên nhịn không được kêu lên:
- Phu nhân!
Thành Bích phu nhân lập tức dừng chân, cũng không dám quay đầu lại, chỉ thấp giọng hỏi:
- Chuyện... chuyện gì?
Thanh âm kia nhưng lại không kìm được run rẩy, nếu Khánh Kỵ lại tiến lên, ôm lấy vòng eo nàng, thỉnh cầu một đêm quyến luyến, nàng thật sự không biết liệu mình có đủ dũng khí để cự tuyệt hay không.
- Phu nhân còn thiếu ta một lời hứa hẹn, có còn nhớ không?
- Hứa... hứa hẹn gì? Người ta đáp ứng với chàng cái gì?
Thành Bích phu nhân kích động hỏi.
- Phu nhân từng nói, nếu Khánh Kỵ đoạt được quán quân đua thuyền rồng, thì sẽ nướng cá chúc mừng Khánh Kỵ, có còn nhớ rõ hay không?
Khánh Kỵ nhịn không được buồn cười, bộ dáng của Thành Bích phu nhân xác thực là khiến cho người ta tâm động, nhưng mà đêm nay hắn lại không muốn "ăn" nàng luôn. Mỹ nhân như vậy, vận thái như vậy, kỳ thật hưởng thụ chỉ trong một khắc cái loại tư vị tình cảm ám muội khôn tả này, càng khiến cho người ta tâm đãng thần trì (tâm thần rong ruổi lên mây), không phải sao?
Thành Bích phu nhân chậm rãi xoay người lại, sóng mắt dập dờn, giống như sóng nước dưới ao chợt lóe chợt lóe, cũng không nhìn ra được nàng đang nghĩ cái gì. Khánh Kỵ mỉm cười nhìn nàng, nhìn khuôn mặt như hoa ngọc của nàng, nhìn phong tình từ khóe mắt hàng mi của nàng, ngực cao eo nhỏ, chân dài mông cong, thử hỏi ai có thể không bừng bừng động tâm?
- Được..., chờ công tử từ Mông Sơn trở về, Thành Bích... nhất định thực hiện lời hứa, tự tay nướng cá, mời công tử ăn.
Khánh Kỵ cười rộ lên, giống như thấy được một con cá mùi vị tươi ngon cũng đã chui vào mồm hắn rồi:
- Tốt, đến lúc đó Khánh Kỵ sẽ dạo chơi cùng với phu nhân, tự tay câu một con cá tươi, sau đó trải bạt ngồi xuống đất, nhóm lửa nướng cá, cùng hưởng thụ với phu nhân.
Thành Bích phu nhân hít vào một hơi thật sâu, mới trụ vững được tâm thần của mình, cánh tay áo như nước của nàng xòe ra, vội vàng nói ra một câu:
- Được, Thành Bích... liền theo... liền theo ý công tử...
Nói xong vội vàng xoay người rời đi, cánh tay áo mềm mại kia tung bay lên, dường như là ánh sao ánh trăng, tất cả ánh sáng đều tập trung lên thân thể của nàng.
Tâm hồn đóng chặt của nàng, kẽ nứt ngẫu nhiên bị phá ra càng lúc càng lớn, Khánh Kỵ giống như một con hồng nhạn, nhanh nhẹn nhảy vào trong lòng của nàng. Ở trong biển lòng giãy giụa hết lực, nàng liền giống như một con cá rơi vào trong miệng Khánh Kỵ, kết cục cho dù thế nào cũng là để cho hắn cắn ăn, nàng một con cá, còn có thể giãy được hay sao?
Mông Sơn, dãy Thương Hà.
Triển Chích vừa mới luyện binh trở về, đi vào đại sảnh đơn sơ thô kệch, quay đầu tháo đồng khôi (mũ đồng) xuống, ném "keng" một cái, kéo một cái khăn nhăn nhúm lại lau qua mặt, sau đó cầm một bầu rượu "Ừng ực" ra sức uống một hớp dài, cởi y phục ra kêu lên:
- Xắt hai cân thịt hươu kho ra đây, bố mày đói lắm rồi.
Bên cạnh có người đáp lại một tiếng, lập tức lại có một người từ bên ngoài chạy vào, chắp tay bẩm:
- Chủ thượng, dưới chân núi có người cầu kiến.
Triển Chích sửng sốt, trừng đôi mắt ngưu nói:
- Ai lại tới nơi này tìm ta? Lại là đại ca của ta sao? Không gặp không gặp, nhanh đóng sơn môn, không được để hắn tiến vào.
Tiểu tốt kia nói:
- Hồi bẩm chủ thượng, lần này tới không phải là đại ca của ngài, mà là một kẻ sĩ họ Khổng danh Khâu tự Trọng Ni, hắn còn dẫn theo tám võ sĩ đeo kiếm, nói là... nói là có chuyện muốn đàm luận với chủ thượng.
- Khổng Khâu?
Triển Chích sửng sốt, chắp tay sau lưng bước đi vài bước trong phòng, y bào của hắn vừa mới cởi một nửa, bộ ngực đầy lông trần trụi ra cũng không thèm để ý, qua lại hai vòng, Triển Chích nhíu mày lại, trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ là đại ca sai hắn tới? Tên phế vật chỉ biết nói bốc nói phét này tới gặp ta làm cái gì?
Hắn giơ cánh tay lên, nói:
- Đi, cho hắn tiến vào, ta muốn xem hắn định phóng ra cái rắm thối gì!
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế