Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 37
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Chập Chờn Như Thể Muôn Ngàn Sao Bay
hánh Kỵ quất mạnh roi, thúc ngựa chạy đi, con ngựa hí lên một tràng dài, cất vó lên, đạp thật mạnh, như tên rời khỏi dây cung phóng đi.
Đậu Kiêu Kính nghe Khánh Kỵ nói lúc đầu có chút kinh ngạc, ngay sau đó vội bừng tỉnh, hắn gật gật đầu, quất ngựa phóng đi, hướng về phía Khánh Kỵ dưới ánh tịch dương huyết hồng chạy theo...
Lỗ quốc đô thành Khúc Phụ, bầu trời trong vắt sau cơn mưa, xanh ngắt ẩm ướt, một vầng cầu vồng vắt qua phía cuối chân trời, không khí tươi mát làm cho người ta hít vào mà như muốn say mê trong đó. Những vũng nước nông nằm rải rác trên mặt đường, đôi khi một giọt nước mưa từ trên ngọn cây rớt xuống, tạo nên vòng vòng gợn sóng.
Một chiếc xe ngựa nước sơn bóng loáng đỗ ở trước cổng phủ Thành Bích phu nhân, trước sau trái phải có tới hơn bốn mươi võ sĩ dáng người vạm vỡ đeo giày da trâu, đứng thẳng tắp ở đó, dường như là chủ nhân sắp xuất môn.
Ở trong phủ, nhà trên, Thành Tú đang khuyên nhủ Thành Bích phu nhân:
- Tỷ tỷ, sứ giả Ngô quốc còn có vài ngày nữa là sẽ tới Khúc Phụ, Quý Tôn đại nhân có ý sợ hãi, cũng đã cố tình mời Khánh Kỵ công tử rời đi. Lần này Khánh Kỵ công tử gặp chuyện không may, là do rủi ro bị rắn cắn khi đến hồ Lịch Ba triệu tập nhân mã của hắn. Hiện giờ, không khí ở Khúc Phụ đã vô cùng căng thẳng, rất nhiều công khanh đại phu một khi còn chưa đánh giá được chính xác giữa Quý Thị và Thúc Mạnh hai nhà ai có thể chắc thắng, thì trước mắt đều sẽ chỉ đứng nhìn mà tránh tai họa, lúc này ngay cả cánh cửa của ba nhà thế gia còn không dám bước qua, càng không nói tới việc đi thăm Khánh Kỵ công tử. Đệ nghe nói, ngoại trừ Công Sơn Bất Nữu nhận sự dặn dò của Quý Tôn đại nhân tới thăm hắn một lần, ngay cả Dương Hổ cũng chưa từng tới đó lần nào. Tỷ tỷ sao lại có hứng thú đi tới đó chứ.
Thành Bích phu nhân liếc xéo hắn một cái, hừ nói:
- Đi thăm Khánh Kỵ một chút thì có sao? Quý Tôn Tư, Tôn Ngao mấy bọn công tử không phải đều đã tới đó sao?
Thành Tú nói:
- Bọn họ phần lớn toàn là những thiếu niên công tử còn chưa lớn, không mang chức vụ và quân hàm, đi thăm Khánh Kỵ đương nhiên là không thành vấn đề.
Thành Bích phu nhân bĩu bĩu môi, mỉa mai nói:
- Thành Bích ta có phải là nhân vật trọng yếu gì trong triều đình không? Hiện giờ, ta chỉ là một thương nhân dựa vào buôn bán mà làm giàu thôi, Khánh Kỵ giúp ta đua thuyền, chính là khách nhân của ta, hiện giờ hắn bị thương, ta nếu chẳng quan tâm, làm sao trong lòng an ổn được? Những đại nhân đó đang động cái tâm tư gì, cũng chẳng dính dáng tới ta.
Thành Bích phu nhân đội một cái nón trúc lên đầu, một tấm vải mỏng buông xuống che khuất khuôn mặt, mắt ngọc mày ngài lập tức trở nên mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, giống như một đóa thược dược trong sương mù, càng tăng thêm vài phần kiều mỵ.
- Được rồi, ta tới hồ Lịch Ba một chuyến, có lẽ tối muộn mới về, ngươi lo việc của ngươi đi.
Thành Bích phu nhân nói xong, mang theo một trận hương thơm, khoan thai bước ra ngoài, Thành Tú bất đắc dĩ thở dài. Đằng sau một cây cột trụ ngoài hành lang, Quý Tử Sanh thấy mẫu thân đã rời khỏi, lập tức rón ra rón rén rời đi, né tránh tầm mắt của cậu, vội vàng chạy đi tìm người đánh bạc.
Đáng thương thay cho Thành Bích phu nhân còn chưa biết, đứa con bảo bối của nàng vì cuộc sống "Tự do, hạnh phúc", cũng đã mạnh mẽ thúc đẩy quan hệ giữa nàng và Khánh Kỵ. Lời đồn về việc Thành Bích phu nhân và Khánh Kỵ thân mật với nhau, chính là bởi Quý Tôn Sanh khéo léo để lộ ra, sau đó lại từ những bằng hữu đánh bạc với hắn truyền ra ngoài, hiện giờ thấy nàng đi thế này, những kẻ vốn chưa tin cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.
Bên bờ hồ Lịch Ba, người nghênh đón Thành Bích phu nhân chính là Đông Cẩu và A Cừu. Vẻ mặt Đông Cẩu trầm trọng, vẻ mặt của A Cừu lại càng khoa trương hơn, khuôn mặt đưa đám cứ như kiểu là cha chết không bằng.
Thành Bích phu nhân ngồi trong một căn phòng tràn đầy vị thuốc Đông y, nàng vẫn chưa hạ chiếc mũ trúc trên đầu xuống, chỉ liếc mắt xuyên qua một tầng lụa mỏng manh nhìn vào bên trong. Cách một tầng vải che như sương mù, cặp mắt long lanh vừa động, vẫn có mị lực cường đại làm điên đảo chúng sinh, khiến cho Đông Cẩu đang giả vờ đau buồn nhìn thấy cũng phải hơi sững sờ.
Ở bên trong phòng hơi mờ mịt, có một người đang nằm trên giường, bên cạnh là một chiếc bếp nhỏ, lửa trong bếp đang hừng hực cháy, ánh lửa đỏ hồng lấp lóe lấp lóe. Một thị nữ áo xanh ngồi chồm hỗm bên cạnh bếp, đang cẩn thận nhấc xuống một cái ấm sứ, sau đó lại đặt một chiếc ấm khác lên.
- Khánh Kỵ công tử sao rồi?
Thành Bích phu nhân thở dài một tiếng hỏi.
Đông Cẩu mặt mày ủ rũ thở dài, chắp tay nói:
- Đông Cẩu thay mặt công tử nhà ta tạ ơn phu nhân có tình tới thăm, thực không dám dấu diếm, tính mệnh của công tử nhà ta hẳn là đã được bảo toàn, nhưng mà độc tố còn sót lại trong người công tử còn chưa được thanh lọc hết, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa hết sưng tấy, có lẽ phải qua mấy ngày mới có thể khôi phục được thần trí.
Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng than thở, tấm lụa mỏng dưới nón trúc hơi hơi lay động:
- Thiếp thân hai ngày này thực sự là rất thấp thỏm. Đông tướng quân, thiếp thân có thể vào xem ngài một chút được không?
- Phu nhân mời.
Đông Cẩu đứng lên, khách khí nói với nàng.
Thành Bích phu nhân mỉm cười gật đầu, duyên dáng đứng dậy, nhẹ nhàng bước vào trong.
Đi vào bên trong, mùi thuốc Đông y lại càng nồng đậm, thiếu nữ đang dựa vào giường quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy mái tóc của thiếu nữ này rối bù, khí sắc trên mặt rất tiều tụy, thoạt nhìn phi thường mệt mỏi. Ánh mắt của Thành Bích phu nhân cũng lướt qua nàng một chút, lập tức phát giác có chút quen mắt, lại tập trung nhìn vào, lúc này mới nhận ra thiếu nữ tiều tụy này chính là Thúc Tôn Diêu Quang.
Thành Bích phu nhân hồ đồ cả kinh: "Sao lại là nàng, nhìn bộ dáng tiều tụy hao tâm tổn lực này của nàng, chẳng nhẽ là thực sự thích Khánh Kỵ sao? Ta còn tưởng rằng nàng đã hồi phủ, không thể tưởng được Thúc Tôn Ngọc lại có thể còn để cho nàng ở chỗ này."
Kỳ thật sau khi Thúc Tôn Ngọc nghe nói Khánh Kỵ trúng nọc độc của rắn, liền muốn đón Thúc Tôn Diêu Quang trở về. Thúc Tôn Diêu Quang đương nhiên là cự tuyệt phụ thân, lý do của nàng là Khánh Kỵ một ngày chưa chết, nàng vẫn sẽ thực hiện lời hứa. Thúc Tôn Ngọc không tự mình tới hồ Lịch Ba, không nhìn thấy vẻ mặt thương tâm, dị thường của nữ nhi, nhưng vẫn tin là thật.
Thương thế của Khánh Kỵ thật giả thế nào, vốn là một chuyện đại sự. Nhưng mà chính trường thay đổi bất ngờ, cực kỳ khó dò. Thúc Mạnh hai người vốn là ước gì Khánh Kỵ càng sớm rời khỏi Lỗ quốc càng tốt, có điều hiện giờ tình thế thay đổi, gây ra bất lợi cực lớn cho Quý Tôn Ý Như, khiến giờ lại trở thành Quý Tôn Ý Như muốn bức Khánh Kỵ phải rời đi, mà bọn họ ngược lại lại không hy vọng Khánh Kỵ rời Lỗ vào lúc này. Khánh Kỵ lưu lại, bọn họ mới có thể có thêm một lý do để gây khó dễ cho Quý Thị. Bởi vì nguyên nhân này, cho nên Thúc Mạnh hai nhà đối với chuyện Khánh Kỵ bị trúng độc cũng không truy xét đến cùng. Cũng là bởi vì hai người quá mức tin tưởng vào khả năng bảo mật của mình, hoàn toàn không ngờ được rằng tin tức Quốc Quân về nước lại bị tiết lộ ra ngoài, nếu không chắc gì đã có thể ngồi yên ổn như bây giờ.
Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Thúc Tôn Diêu Quang lùi về phía sau một chút, nhường vị trí cho nàng. Thúc Tôn Diêu Quang lúc này, hoàn toàn không còn cái khí phách khi đối chọi gay gắt với nàng lúc trước ở Lỗ Quái cư, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt hết lên người Khánh Kỵ.
Đây là mối tình đầu của nàng, chính là nam nhân đầu tiên mà nàng yêu thương, lòng tràn đầy mật ngọt, cùng với khát vọng về tương lai tươi đẹp, đột nhiên trong lúc đó, người trong lòng nàng lại gặp phải đại nạn, hấp hối giãy dụa trên sợi dây tử vong, điều này khiến cho tình cảm của nàng sao có thể chịu đựng được? Nàng chưa từng biết rằng, trong lòng nhớ nhung một người, lại đau đớn như vậy, lại thống khổ như vậy.
Trái ngược với Thúc Tôn Diêu Quang, Thành Bích phu nhân lại bình tĩnh hơn nhiều. Nàng có hảo cảm với Khánh Kỵ, một là bởi vì Khánh Kỵ dù bị bắt phải rời khỏi Lỗ cũng không quên thực hiện lời hứa với nàng, khiến nàng cảm thấy mình cũng phải có một phần trách nhiệm đối với Khánh Kỵ; về phương diện khác, cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Khánh Kỵ, đã khuấy động tâm tư thiếu nữ mà lâu nay nàng không hề bận tâm, khiến cho nàng có một chút suy tư tưởng niệm đối với Khánh Kỵ, loại tình cảm như có như không này, mơ hồ lại trêu chọc tâm tư của nàng, khiến cho ngay cả nàng cũng không có cách nào nhận biết được rõ ràng. Có điều mặc kệ là như thế nào, ít nhất hiện nay nàng còn xa mới có được tình thâm như Thúc Tôn Diêu Quang, lần này đến thăm hỏi, chủ yếu chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa và trách nhiệm mà thôi.
"Khánh Kỵ" nằm ở trên giường, dưới ánh đèn âm u lờ mờ, khuôn mặt tím đen phình to ra, làm thay đổi toàn bộ hình dáng, Thành Bích phu nhân nhìn mà cảm thấy sợ hãi, lời đồn đại nói rằng chỉ cần liếc mắt nhìn thấy song đầu xà thì chắc chắn sẽ chết, tuy rằng lời đồn là không có thật, nhưng nhìn tình hình thế này, loại rắn này cực kỳ độc thì quả không phải là giả, đột nhiên có thể khiến cho một đại nam nhân biến thành bộ dáng như thế này.
Thành Bích phu nhân khe khẽ thở dài, trong lòng âm thầm cầu khấn cho hắn. Ngồi cạnh hắn một lúc, lại hỏi cụ thể Đông Cẩu bên cạnh về tình hình tiến triển thương thế của Khánh Kỵ, Thành Bích phu nhân liền muốn đứng dậy cáo từ. Lần này đến đây, nàng cũng có mang theo y sư trong phủ của mình tới, nhưng mà nhìn thấy sinh mệnh của Khánh Kỵ đã được bảo trụ, tâm tư xoay chuyển, liền không nhắc tới chuyện này.
Kỳ thật không chỉ ở quý phủ của nàng có y sư cao minh, trong ba nhà thế gia, thậm chí cả những danh môn vọng tộc trong Khúc Phụ, phần lớn đều có nuôi dưỡng y sư cao siêu về y thuật trong nhà, ít nhất là cũng uyên bác hơn những y sư trong quân của Khánh Kỵ nhiều. Chẳng qua là để tránh hiềm nghi, bọn họ không có một ai dám phái y sư của mình đến để khám và chữa bệnh cho Khánh Kỵ. Thân phận hiện giờ của Khánh Kỵ cực kỳ bất tiện, nếu ai phái y sư của mình đến chữa bệnh cho Khánh Kỵ, chữa được thì không nói làm gì, chứ nếu chữa trị không kịp thời làm cho người ta chết đi, thì có nói thế nào cũng không giải thích được, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể gột sạch.
Trên đời này vốn không thiếu những kẻ sâu bọ lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng người khác, nếu tính mạng của Khánh Kỵ đã không đáng ngại, Thành Bích phu nhân liền cũng không đề cập đến chuyện này. Nàng thương tiếc nhìn thoáng qua Khánh Kỵ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, thở dài thầm kín, đang muốn đứng lên rời đi, ánh mắt lướt qua cái cổ của Khánh Kỵ, đột nhiên thân thể mềm mại khẽ run lên.
Đông Cẩu vẫn chú ý nhất cử nhất động của nàng, thấy thân hình nàng khẽ run lên, vội hỏi:
- Phu nhân, có chuyện gì sao?
- Hả? À...
Thành Bích phu nhân trấn tĩnh lại, thở dài:
- Thiếp thân biết công tử thân trúng kỳ độc, ngũ quan sưng tấy biến dạng, lúc nhìn khó tránh khỏi khiến cho người ta sợ hãi, có điều vừa liếc mắt nhìn qua, vẫn cảm thấy thật kinh hãi, lá gan của thiếp thân thật sự là rất nhỏ.
Đông Cẩu thoải mái nói:
- Phu nhân chưa từng nhìn qua tràng diện như vậy, có một chút khiếp đảm cũng là chuyện thường tình. Thương thế của công tử nhà ta sẽ dần dần tốt lên, phu nhân, nơi này vị thuốc Đông y quá nồng, vẫn nên ra phòng ngoài ngồi thì hơn.
Thành Bích phu nhân cắn cắn môi, đột nhiên nhẹ nhàng cười:
- Không cần đâu, thiếp thân phải trở về thành Khúc Phụ ngay. Khánh Kỵ công tử lời hứa như núi, đã đáp ứng chuyện tình với Thành Bích, ngay cả chính thân mình đang ở trong nguy nan cũng không thất hứa, chính là một nhân vật anh hùng mà Thành Bích cực kỳ kính trọng. Thành Bích sợ hãi, chỉ là vì lo lắng cho thương thế của công tử mà thôi. Nói tới đây, nàng xoay thân thể mềm mại, lại liếc về phía Khánh Kỵ một lần nữa, nhìn chăm chú một lúc lâu, chậm rãi nhấc tấm lụa mỏng trên mặt lên, lộ ra khuôn mặt kiều mỵ làm điên đảo chúng sinh, chỉ có điều khuôn mặt của nàng hướng về phía "Khánh Kỵ" đang hôn mê bất tỉnh trên giường, người bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Một đôi mắt như nước hồ thu tập trung chăm chú nhìn lên cổ của "Khánh Kỵ", Khánh Kỵ ngửa mặt kê cao gối mà ngủ, nặng nề bất tỉnh. Thành Bích phu nhân sóng mắt hơi động, một tia ý cười cổ quái chợt lóe lên trên miệng nàng rồi vụt tắt, nàng buông tấm lụa che mặt, thoáng cái đứng dậy, nói:
- Khánh Kỵ công tử cát nhân thiên tướng (1), liên tiếp gặp đại nạn mà không chết, chính là đứa con được ông trời bảo hộ. Tánh mạng của ngài đã không còn đáng ngại, là thiếp thân yên tâm rồi. Đông tướng quân, thiếp thân bây giờ phải khởi hành trở về thành, nếu công tử ở nơi đây cần thứ gì, hoặc đồ ăn bổ dưỡng gì, Đông tướng quân không cần khách khí, cứ việc đi tới quý phủ của ta mà lấy.
- Đa tạ phu nhân!
Đông Cẩu chắp tay thi lễ, một trận hương thơm thanh nhã lướt qua chóp mũi, Thành Bích phu nhân đã lắc mình ra khỏi phòng.
Màn xe vừa buông xuống, nụ cười nhạt trên mặt Thành Bích phu nhân liền biến mất, nàng nhíu đôi mày ngài thanh tú, khẽ cắn môi dưới mềm mại, lâm vào trầm tư.
Sẽ không có chuyện nàng nhớ lầm, khi hai người mật đàm ở Lỗ Quái cư, có một lúc Khánh Kỵ cúi người về phía trước, ngôn ngữ ám muội, hại nàng hiểu sai ý, cảnh tượng lúc đó về sau nàng thường xuyên nhớ tới, cho tới nay ký ức hãy còn mới mẻ. Lúc Khánh Kỵ cúi người hướng tới nàng, nàng chỉ nghĩ rằng Khánh Kỵ có chủ ý gì đó với nàng, vừa thẹn vừa giận, vừa khẩn trương lại sợ hãi, không dám đối diện với ánh mắt của hắn, cho nên đôi mắt liền nhìn vào cổ của hắn. Lúc ấy nhìn thấy rõ ràng, trên cổ Khánh Kỵ không có cái gì cả, có điều vừa rồi khi nhấc cái chụp đèn lên để nhìn cho kĩ, trên cổ của "Khánh Kỵ" này lại có một vệt tròn nhỏ, không phải là do bẩn hay vết máu, mà là một nốt ruồi, một nốt ruồi vốn có từ khi sinh ra tới khi lớn lên.
Thành Bích phu nhân dựa thân mình mềm mại yêu kiều lên chiếc gối mềm, trên mặt lộ ra một thần khí tựa cười lại như không cười:
- Gia hỏa này, lưu một gã thế thân ở đây, còn chính hắn thì... đi đâu nhỉ?
o O o
Triệu khách man hồ anh.
Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã.
Táp đạp như lưu tinh.
Dịch nghĩa:
Khách nước Triệu đeo giải mũ thô sơ
Có thanh gươm Ngô câu sáng như sương tuyết.
Yên bạc soi chiếu con ngựa trắng,
Lấp lánh như sao bay.
Dịch thơ:
Khách nước Triệu phất phơ dải mũ,
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương.
Long lanh yên bạc trên đường,
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
(Hiệp khách hành - Lý Bạch. Bản dịch thơ của GS Trần Trọng San)
Bóng đêm nặng nề, trăng như lưỡi liềm. Thớt ngựa vụt bay, nhanh như xé gió. Chính là bởi vì tiếng vó vội vã này, khiến cho những chú chim đang ngủ trong rừng phải kinh hãi...
Lại là một ngày mặt trời ban mai mọc lên ở phương Đông, Tề quốc tiểu thành Kiền Hậu nghênh đón hai vị khách nhân phong trần mệt mỏi, Khánh Kỵ và Đậu Kiêu Kính. Hai người vẫn một thân áo vải thô cát bào, râu ria rậm rạp. Những vật đặc biệt như yên ngựa, bàn đạp đã được bọn họ giấu đi ở vùng ngoại ô, hai người dắt ngựa đi vào thành, tìm một quán rượu để nghỉ chân.
Khi đang uống rượu, Đậu Kiêu Kính hỏi người hầu rượu chỗ ở của Lỗ Quân Cơ Trù, tin tức nhận được quả thật không khiến cho người ta phải thất vọng: Lỗ Quân Cơ Trù cùng phu nhân Ngô Mạnh Tử đã rời khỏi Kiền Hậu, tới Lâm Truy mừng thọ Tề quốc Tể tướng Yến Anh.
Đậu Kiêu Kính nói tin tức này cho Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi mắng to: "Người ta nói cấm có sai, Cơ Trù này thực là rất không biết điều. Thúc Tôn, Mạnh Tôn lập tức sẽ phái người tới đón ngươi về nước, là loại sự tình khẩn cấp đến thế nào, hẳn là nên sớm chuẩn bị để về nước, lúc này ngay cả Yến Anh có mời, cũng nên tìm một lí do gì đó để thoái thác. Huống chi Yến Anh luôn luôn phản đối việc vì Cơ Trù mà khai chiến với ba nhà Lỗ quốc, căn bản sẽ không chủ động thân cận với hắn. Cơ Trù a, ngươi bảo ngươi tới Lâm Truy để nịnh hót cái gì hắn?"
Lỗ quốc tiên quân qua đời khi chưa chỉ định người kế vị, con trai trưởng của hắn lại mất sớm, Cơ Trù này là con vợ kế. Lúc ấy Quý Thị gia chủ Quý Vũ Tử dốc hết sức tiến cử để hắn trở thành Lỗ Quân, gia chủ Thúc Tôn thế gia Thúc Tôn Báo từng phản đối mạnh mẽ, lý do có nhiều lắm, đại ý là người này làm việc không biết nặng nhẹ, hành vi hoang đường, không có đầu óc, lại chẳng có mưu kế. Có điều Quý Vũ Tử muốn chọn một gã hồ đồ như vậy làm Quốc Quân, "ưu điểm" này hắn đương nhiên là nhìn thấy trong mắt.
Lúc ấy gia chủ Mạnh Tôn Thị vừa mới qua đời, gia chủ mới còn chưa kế vị, Thúc Tôn Báo một người không thể đối kháng với Quý Thị, kết quả tóm lại là vẫn phải chọn hắn làm Quốc Quân. Phu nhân của hắn là Ngô Mạnh Tử, lại nói tiếp chính là bà cô họ hàng xa của Khánh Kỵ, tuy nhiên hắn chưa từng ra mắt, cũng chưa từng có liên hệ gì. Ngô Mạnh Tử là nữ nhi trong hoàng tộc Ngô quốc, cùng họ Cơ với Cơ Trù, vốn tên là Cơ Mạnh Tử, rất được Cơ Trù sủng ái, khi Cơ Trù chạy trốn sang Tề quốc còn dẫn nàng đi theo.
Hiện giờ nghe nói Lỗ Quân tới Lâm Truy, hơn nữa cũng đã đi được ba ngày, Khánh Kỵ tự biết rằng đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, chỉ đành thở dài một tiếng, phân phó Đậu Kiêu Kính đi tìm một lữ quán để nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó khởi hành đi Lâm Truy.
Trời nhá nhem tối, ánh tịch dương như lửa, hai người vội vàng ra khỏi thành, ở ngoài thành lấy yên ngựa bàn dậm đeo lên lưng ngựa, nâng cao tinh thần, ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới Lâm Truy.
Lâm Truy, chính là đô thành của phương Đông đệ nhất đại quốc Tề quốc, mang danh là đô thành của thiên hạ, phồn vinh còn hơn cả Khúc Phụ. Lúc chưa tới Lâm Truy, Khánh Kỵ còn tưởng rằng Lâm Truy thật sự giống như ở trong lời đồn, rằng bởi vì pháp luật tàn khốc nghiêm khắc, trên đường nơi nơi đều là những người bị chặt đứt hai chân chỉ có thể dùng nghĩa túc (chân giả) để đi đường. Tới nơi rồi mới phát hiện ra rằng lời đồn đại đúng là khuyếch đại thái quá, những kẻ ngu muội khi ngưỡng mộ văn hóa, luôn luôn không biết tự lượng sức mình đi miêu tả đối phương sao cho càng kém văn hóa hơn chính mình càng tốt.
Pháp luật ở Tề quốc hiện nay đúng là rất nghiêm khắc, nhưng cũng không tới mức cường điệu hóa như thế kia. Nét đặc trưng của Tề quốc, tổng thể mà nói là, từ khi Khương Tử Nha kiến quốc, xây dựng nên một bầu không khí thư giãn, lạc quan, tự do, cởi mở. Khương Thái Công sau khi được phong Tề, phương pháp trị quốc đầu tiên được áp dụng chính là đơn giản hóa những lễ nghi quân thần phức tạp, thuận theo phong tục địa phương, bình dị gần dân. Điều này gây ra ảnh hưởng rất sâu sắc, trước mặt chư hầu các quốc gia, đại thần muốn không tuân theo Chu lễ còn phải ngại ngại ngùng ngùng, che che giấu giấu, mà Tề quân còn dám đem vũ nhạc, trang phục của tứ di (2) vào trong cung đình. Dân gian cũng tương tự như vậy, nữ tử mặc nam trang, đường hoàng đi chợ, cũng là trào lưu do Tề quốc khởi xướng, ở nhiều mức độ khác nhau, hiện giờ phong cách ăn mặc của các quốc gia trong thiên hạ, đều là do Tề quốc khởi xướng trào lưu.
Tề quốc để cổ vũ cho buôn bán, từ thời đại Quản Trọng (3) trở đi, liền mở bỏ các lệnh cấm, hạ thấp thuế quan, quy định những thương nhân đi xe tứ mã đến Tề quốc, miễn phí ăn cơm; mang hai thớt ngựa ba chiếc xe đã được miễn phí ăn cơm lại còn được miễn phí cung cấp thức ăn cho gia súc; mang hai mươi con ngựa năm chiếc xe thì ngoại trừ những điều kiện kể trên, còn được trang bị đặc biệt năm nhân viên lao dịch, tùy ý sai sử. Cứ như thế Tề quốc buôn bán cực kỳ phát đạt, khách nhân từ bên ngoài tới rất nhiều, bởi vậy Khánh Kỵ và Đậu Kiêu Kính từ xa tới mang theo bốn con ngựa, tuy rằng phong trần mệt mỏi trông có chút đặc biệt, nhưng ở trong mắt người nước Tề đã nhìn quen những người ngoại quốc lạ lẫm, thì lại chẳng lấy gì làm kỳ quái.
Tề quốc từ khi Quản Trọng thiết lập nữ lư (kỹ viện), các quốc gia tới tấp mô phỏng, trước mắt theo quy mô mà nói, vẫn đang là Tề quốc lớn nhất. Khánh Kỵ cùng Đậu Kiêu Kính sau khi vào thành, đi tới nơi tập trung Tề quốc nữ lư. "Khu đèn đỏ" ở Tề quốc ngang dọc giao nhau mấy khu phố lớn, nơi nơi đều là xướng liêu kỹ viện (4). Những con kỵ mã đứng dựa bên thành cầu, những bóng tay áo hồng vẫy chào đầy trên lầu gác, oanh oanh yến yến, son phấn thơm hương. Những thành phần nơi đây thường phức tạp, sẽ không ai hỏi thăm thân phận lẫn nhau, chính là nơi tốt nhất để ẩn thân.
(giỏi cho lão Nguyệt Quan, cái lí do tới lầu xanh thật là đường hoàng)
Khánh Kỵ đổi một chút Tề quốc đao tệ (5) rồi giao cho Đậu Kiêu Kính, cười nói với hắn:
- Mới vừa rồi nhìn thấy nơi này nữ tử xinh đẹp mỹ lệ rất nhiều, dọc đường đã phải bôn ba vất vả rồi, ngươi cũng cần phải tìm một chỗ thưởng thức tư vị ôn nhu đi?
Đậu Kiêu Kính cười khổ nói:
- Công tử, hai bên đùi của kẻ hèn đều đã tê rần, đã cưỡi ngựa cả đoạn đường rồi, hiện tại làm gì còn khí lực mà cưỡi ngựa son (6), vào lúc này đại sự của công tử vẫn quan trọng hơn.
Khánh Kỵ ha ha cười lớn, nói:
- Được, chúng ta tìm một nhà riêng, giả làm khách nhân buôn ngựa, thả lỏng nghỉ ngơi một chút. Khi tinh thần khỏe khoắn lại, sẽ ra bên ngoài để hỏi thăm tìm kiếm nơi hắn ở.
Đậu Kiêu Kính nói:
- Công tử, kẻ hèn không vấn đề gì, chúng ta cứ đi luôn cũng được.
Khánh Kỵ lắc đầu:
- Không được, dù thế nào cũng phải tìm chỗ trụ đã, còn có chỗ để ngựa, rồi tắm rửa nghỉ ngơi một chút. Sự tình càng cấp bách, tới thời khắc quan trọng lại càng phải giữ bình tĩnh, để tránh thất bại trong gang tấc
Hai người dắt ngựa đi men theo con phố, vừa thấy hai gã đại hán thô lỗ tục tằn như vậy, nữ tử hai bên thanh lâu vội dựa vào lan can vẫy tay loạn lên, mị nhãn tung bay, muốn hấp dẫn bọn họ đi vào. Hai người lại chẳng để ý tới, cứ thẳng đường mà đi, men theo ngõ nhỏ đi sâu vào trong, nhìn thấy một hộ gia đình, sân trong không lớn, lại có vẻ tĩnh mịch, trên cửa có treo một ngọn đèn hoa nhài, cho thấy đây là một nhà riêng.
Đậu Kiêu Kính tiến lên gõ cửa, một lát sau một nữ tử xinh xắn lanh lợi ra ngoài nghênh đón, mặc một bộ xiêm y màu đỏ tươi, nhìn diện mạo da dẻ trắng nõn, mặt mày thanh tú, lại phối hợp với dáng người nhỏ xinh, hương thơm tươi mát đáng yêu như đứa trẻ, có điều nhìn bộ dáng cũng phải tới hai mươi lăm hai sáu tuổi rồi.
Nàng vừa mở cánh cửa, nhìn thấy ở ngoài cửa là hai đại hán uy phong lẫm lẫm, chính mình chỉ cao tới dưới bộ ngực của bọn họ, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nàng hơi đánh mị nhãn, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, hi ha cười quyến rũ nói:
- Ai nha, hai vị đại gia chịu tới chiếu cố sinh ý của nhân gia, nhân gia thực rất hoan hỉ, có điều... Các ngươi là hai đại hán uy vũ như vậy, người ta lại chỉ là một tiểu nữ tử, sợ là sẽ không ứng phó nổi.
Nhân vật như vậy Khánh Kỵ đương nhiên sẽ không tiến lên trả lời, Đậu Kiêu Kính xoay chuyển con ngươi, hung hăng nói:
- Nói nhảm ít thôi, mở kỹ liêu (7) lại còn sợ chim to (con chim à nha, ai hiểu ý gì khác thì tùy). Bọn ta vừa mới tới Lâm Truy, thấy viện của ngươi thanh tĩnh trúng ý ta, muốn ở nơi này trụ lại hai ngày mà thôi. Kéo đèn xuống đi, tiền cho ngươi sẽ không ít đâu.
Nói xong, một xấp đao tệ đã được ném vào trong tay nàng, nhãn tình của nàng sáng lên, lập tức vui vẻ nói:
- Có thể có thể, hai vị đại gia mau mời tiến vào. Ôi, sao lại có tới những bốn con ngựa nha.
Đậu Kiêu Kính buồn bực khó chịu nói:
- Tiền coi ngựa ta sẽ đưa cho, lo lắng cái gì, kéo đèn xuống rồi đóng cửa viện lại, đun nước nấu cơm, đại gia muốn nghỉ ngơi một chút.
o O o
(1) Cát nhân thiên tướng: Người hiền được ông trời phù hộ.
(2) Tứ di: người Trung Hoa xưa vốn coi các dân tộc khác là bốn rợ (tứ di). Cái nhìn của họ đối với các dân tộc Mông, Tạng, Hồi, Khất Đan, Tây Hạ... rất khinh bỉ. Ngay chính trong Liên thành quyết, Kim Dung cũng không giấu được cái nhìn khinh bỉ đó. Chỉ đến Thiên Long bát bộ, ông mới xác nhận rằng người Khất Đan, Nữ Chân, Tây Hạ là những giống loài bình đẳng như bao giống loài khác.
(3) Quản Trọng: Quản Trọng (chữ Hán: 管仲; 725 TCN - 645 TCN) là một chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu (685 TCN). Tên ban đầu của ông là Di Ngô (夷吾). Trọng là tên hiệu. Được Bảo Thúc Nha tiến cử, Tề Hoàn Công phong ông làm Tể tướng năm 685 TCN. Ông nổi tiếng với "chiến lược không đánh mà thắng" mà người Trung Hoa gọi là diễn biến hòa bình - đó là tấn công bằng mưu trí, trừng phạt và dùng kinh tế để giáo huấn.
(4) Xướng liêu: xướng - kỹ nữ, con hát, liêu: lều, căn nhà nhỏ. Những căn nhà nhỏ của kỹ nữ, có thể để khách nhân ở trọ đồng thời phục vụ những nhu cầu quan trọng khác.
(5) Đao tệ: Tiền lưu hành thời kỳ Xuân Thu.
(6) Ngựa son: Ngựa trang điểm. Đậu Kiêu Kính không muốn cưỡi thêm ngựa gì, ai ai cũng hiểu
(7) Kỹ liêu: Như xướng liêu bên trên thui. Nói xong, một xấp đao tệ đã được ném vào trong tay nàng, nhãn tình của nàng sáng lên, lập tức vui vẻ nói:
- Có thể có thể, hai vị đại gia mau mời tiến vào. Ôi, sao lại có tới những bốn con ngựa nha.
Đậu Kiêu Kính buồn bực khó chịu nói:
- Tiền coi ngựa ta sẽ đưa cho, lo lắng cái gì, kéo đèn xuống rồi đóng cửa viện lại, đun nước nấu cơm, đại gia muốn nghỉ ngơi một chút.
Khánh Kỵ không nói lời nào đi vào trong sân, đánh giá chung quanh, chỉ thấy tiểu viện rất sạch sẽ, ở góc tường có một cái chuồng gà, nuôi một vài con gà mái đã đến tuổi lão, đang rải rác ở trong viện, bên phải có một cái giếng nước, ở chân tường có trồng một cây táo, táo chín đầy cây, trĩu cả đầu cành. Căn nhà có ba gian, gian chính ở giữa đang mở cửa, vào nhà thông sang trái phải mỗi bên là một gian.
- Cô nương xưng hô như thế nào? Viện này chỉ có một mình ngươi ở thôi sao?
Khánh Kỵ xem xét tình hình trong viện, thuận miệng hỏi.
Nàng kia xách đèn đóng cửa tiến vào, nghe thấy hắn hỏi, liền quan sát trên dưới, hán tử râu quai nón này ngũ quan anh tuấn, ngữ khí ôn hòa, vừa mắt hơn so với người kia, trong lòng liền có chút yêu thích, vì thế tiến đến trước mặt hắn, ôn nhu nói:
- Tiểu nữ tử tên là Thư Nhi, viện này chỉ có tiểu nữ tử một người ở, cực kỳ thanh tĩnh.
- Không biết hai vị đại gia xưng hô như thế nào?
Khánh Kỵ thản nhiên cười:
- Ta họ Tịch, hắn họ Đậu, đều là khách nhân buôn ngựa.
- Ồ, hóa ra là Tịch gia, Đậu gia.
Nàng má phấn ửng hồng, ánh mắt uyển chuyển liếc mắt nhìn Khánh Kỵ một cái:
- Hai vị đại gia nếu cần Thư Nhi hầu hạ, đó là bổn phận của Thư Nhi, nếu cần phải đồng thời hầu hạ hai vị đại gia, cũng hơi vất vả chút, Tịch gia ngài xem có phải là nên...
Nàng thấy trong hai vị này vị họ Tịch mới là người định đoạt, muốn lại kiếm thêm một chút tiền. Đậu Kiêu Kính đuổi kịp, hung hăng nhéo một cái lên cái mông tròn lẳn của nàng, cười mắng:
- Như thế nào lại giống như tiểu gà mái 'cục ta cục tác' sắp không xong rồi? Có muốn đại gia hỗ trợ hay không, giúp ngươi đẻ trứng ra? Mẹ nó, nhanh đi nhóm lửa nấu cơm, chuẩn bị nước ấm.
Thư Nhi cường điệu duyên dáng kêu to một tiếng, ôm lấy cái mông nhảy đi, chạy vào nhà trong.
Đậu Kiêu Kính cười gượng hai tiếng, nhỏ giọng nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, đối với nữ tử như vậy, phải thô lỗ một chút, bằng không sẽ không giống như hán tử buôn ngựa.
Khánh Kỵ cười nói:
- Thô lỗ một chút cũng không vấn đề gì, chỉ cần đừng để nàng quấn quít lấy ta là được rồi.
Hắn ngửa đầu nhìn xem sắc trời, nói:
- Đi thôi, đi vào nghỉ ngơi một chút, trú tạm ở chỗ này vậy, đợi khi sắc trời tối một chút chúng ta sẽ lại đi tìm hiểu tin tức.
- Rõ!
Đậu Kiêu Kính đáp ứng một tiếng, lập tức gỡ bọc vải đựng binh khí nặng trịch xuống, treo vào trong phòng.
Khánh Kỵ ăn cơm, rồi lại ngồi trong thùng nước ấm tắm rửa thoải mái một chút, toàn thân thoải mái nằm lên giường, khi ngủ dậy thì cảm thấy tinh thần dồi dào, cả người thư thái. Không biết Đậu Kiêu Kính nói cái gì với Thư Nhi, người đàn bà lẳng lơ kia quả nhiên không có tới dây dưa với hắn.
Khánh Kỵ lười biếng duỗi lưng, sửa sang y phục đứng lên, đi tới gian khách, thấy một ấm nước đặt trên kỷ án, rót một ly để uống, vẫn không thấy thân ảnh của Thư Nhi và Đậu Kiêu Kính đâu. Hắn đi sát tới cửa gian bên cạnh, vén rèm cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thư Nhi đang nằm trên giường, thân mình trần truồng trắng bóc như cừu non, Đậu Kiêu Kính phủ lên người nàng, cái mông ngăm đen đang giã gạo giống như bận việc không thể ngừng.
Mười ngón tay nhỏ dài của Thư Nhi chộp lấy lưng hắn, cứ như thể là bị chết đuối không bằng, miệng không ngừng rên rỉ:
- Ai nha, chịu không nổi, Thư Nhi thật thoải mái, mạnh nữa lên, lại mạnh nữa...
Đậu Kiêu Kính một bên nghiến răng nghiến lợi sử lực, một bên thấp giọng mắng:
- Câm miệng, đừng có đánh thức đồng bọn của ta.
Khánh Kỵ buồn cười: "Cái đồ, lúc nói thì ra vẻ nghiêm trang, cuối cùng vẫn không nhịn nổi hấp dẫn, rốt cuộc vẫn đè lên nàng ta. Thôi cũng được, cứ để cho hắn khoái hoạt một chút đi vậy."
Khánh Kỵ sờ sờ cái mũi, cước bộ thoải mái đi ra gian giữa, đứng ở dưới tàng cây táo nghỉ ngơi, nghĩ tới kẻ thế thân ở hồ Lịch Ba có thể giấu diếm được tai mắt của Quý Thị hay không, nghĩ tới Lương Hổ Tử và Anh Đào có thể ám sát Ngô quốc sứ giả thành công hay không. Sau một lúc trầm tư, phía sau chợt nghe thấy tiếng người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đậu Kiêu Kính đang thắt áo choàng đi ra, Thư Nhi đi theo phía sau, thần tình xuân sắc, quần áo không chỉnh tề, trong tay bưng một cái chậu gốm, muốn múc nước để tẩy rửa. Liếc mắt nhìn thấy hắn đang đứng đó, Đậu Kiêu Kính nhất thời có chút xấu hổ đứng lại, tay cấp bách ra dấu ở sau lưng, Thư Nhi vội vã đỏ mặt, bưng chậu lại trốn vào trong phòng.
Đậu Kiêu Kính đi lên nghênh đón, ngượng ngùng cười nói:
- Công tử, ách... Kẻ hèn..., là do người đàn bà kia cứ câu dẫn...
- Được rồi được rồi!
Khánh Kỵ cười khoát tay:
- Mặc kệ là ngươi gặp cái chuyện xui xẻo gì, nhanh chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta phải đi dạo trong Lâm Truy.
- Đúng đúng!
Đậu Kiêu Kính chạy như bay quay về phòng, chỉ chốc lát sau đã ăn mặc chỉnh tề, cầm hai thanh kiếm đi ra, Khánh Kỵ cùng hắn đeo kiếm vào bên sườn, Đậu Kiêu Kính lại căn dặn Thư Nhi vài câu, hai người liền ra khỏi tiểu viện, đi ra ngoài đường cái.
Đi tới nơi tập trung nữ lư, hai người lại ra vẻ như khách nhân buôn bán hương liệu (chất thơm), hỏi thăm mọi người nơi ở của những nhân vật trọng yếu ở Lâm Truy. Những phú tộc ở Lâm Truy đều có nguồn cung cấp hương liệu cố định, có điều có những quý nhân tạm thời đang ở Lâm Truy làm khách, những thương nhân tới tận cửa nhà họ để chào hàng hương liệu, cũng có cơ hội rất lớn để buôn bán, bởi vậy hai người cứ chuyên tâm hỏi chỗ ở của các quý nhân, cũng không khiến cho ai hoài nghi cả.
Hai người dọc theo đường đi không ngừng hỏi thăm, thông qua một vài ý kiến, đã có một chút hiểu biết bước đầu về cục diện chính trị hiện nay ở Tề quốc. Tề quốc không thể nghi ngờ đúng là rất giàu có và cường đại, hơn nữa mặt ngoài thoạt nhìn thì phi thường ổn định. Là phương Đông đệ nhất đại quốc, đủ để trở thành một chư hầu ngạo thị thiên hạ, Tề công Khương Chử Cựu chính là một đại minh quân, Yến Anh là một đại hiền tướng, quân thần tương đắc, thống trị Tề quốc chỉ sau thời đại Hoàn Công Quản Trọng. (Tề Hoàn Công - Quản Trọng)
Nhưng mà trên thực tế những mạch nước ngầm vốn yên ả đã bắt đầu ngầm khởi động, nguy cơ đồng dạng tứ phía. Thế đạo hiện giờ, chư hầu công thất cưỡng ép Chu thiên tử, thế gia quyền thần lại cưỡng ép chư hầu công thất, đủ loại nguy cơ được chôn giấu, lúc nào cũng có thể phát ra. Tề quốc khác với Lỗ quốc chính là ở chỗ, Tề quân vẫn còn thực lực tương đối lớn, cũng nắm giữ được một nhánh quân đội cường đại của những chư hầu công thất trung thành, cho nên Tề quân vẫn còn có thể khống chế được mấy đại thế gia bên trong Tề quốc, cũng lợi dụng được mâu thuẫn giữa bọn họ để áp chế lẫn nhau.
Nhưng mà bên trong Tề quốc giữa các thế gia với thế gia, giữa quyền hành của các thế gia với nhau, luôn luôn minh tranh ám đấu, giống như nham thạch nóng chảy dưới nền đất, không biết lúc nào thì có thể phát triển thành đại họa. Cao, Loan, Bảo, Điền tứ đại gia tộc lúc thì tranh đấu gay gắt, tranh thủ tình cảm của Tề quân, có khi tứ tộc lại về cùng một giuộc, tranh quyền đoạt lợi với đệ nhất quyền tướng Yến Anh, liều chết đấu tranh. Yến Anh cũng xem như là một vị tể tướng cực kỳ dẻo cổ tay (1), đối mặt với tứ đại gia tộc thậm chí rất nhiều quý tộc bè phái phụ thuộc vào tứ đại gia tộc liên thủ lại công kích, hắn vẫn có thể hữu kinh vô hiểm (2), ổn định chiếm thế thượng phong.
Những đấu đá ở bên trong này, thế lực các phương đều có ý thức giấu nó ở đằng sau màn, gạt những thứ dân bình thường, gạt Tề quân cao cao tại thượng, không muốn để cho bọn họ biết được mâu thuẫn giữa các bên. Cho nên lần này Yến Anh đại thọ, những thế gia gia chủ này dù trong lòng hận thấu xương Yến Tỏa Tử (tên khác của Yến Anh), ước gì hắn một hơi không thở được nữa, liền đi đời nhà ma, giá hạc tây quy (3), nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ mặt khách khí và nhiệt tình với nhau, tới tấp mang trọng lễ tới Lâm Truy, tham gia đại thọ hỉ yến của hắn.
Bởi vì những quý tộc gia chủ này đều có phong ấp của chính mình, rất nhiều người ở Lâm Truy cũng không có nơi ở khác, cho nên trước mắt những hạ khách quý nhân (4) tới đô thành phần lớn đều ở trong dịch quán phía Đông thành, trong lúc nhất thời các quý nhân đều tập trung ở nơi đó. Khánh Kỵ cùng Đậu Kiêu Kính hỏi rõ được Lỗ Quân Cơ Trù cũng đang ở khu dịch quán, liền bước một mạch tới đó, quan sát hoàn cảnh lân cận, tìm hiểu chỗ ở cụ thể của Lỗ Quân Cơ Trù.
Phía trước mặt xuất hiện một dãy hàng quán lầu các, đi qua chiếc cầu trước mặt, sẽ đi vào khu dịch quán. Nơi này đề phòng rất sâm nghiêm, ngoại trừ gia tướng võ sĩ của các đại thế gia bảo vệ cho mỗi tòa dịch quán, còn có binh lính của những gia tộc chư hầu Tề quốc được Yến Anh phái tới để duy trì trật tự. Bên này cầu dòng người như nước, bên kia cầu lại bóng dáng thưa thớt, nhìn tình hình này, cũng không dễ để trà trộn được vào.
Khánh Kỵ đang chậm rãi hành tẩu theo dòng người, quan sát tình hình phía bên kia, phía sau hơn mười cỗ xe ngựa đang đi tới, đại mã cao lớn, hương xa bảo sức (5), tấm rèm trên xe buông xuống, nhìn không ra được là vị quý nhân nào tới, Khánh Kỵ cùng Đậu Kiêu Kính vội tránh sang bên đường.
Đậu Kiêu Kính thấp giọng nói:
- Công tử, tình hình có vẻ không tốt cho lắm, bên kia phòng bị quá sâm nghiêm, nước sông ngăn cách dịch quán cũng phải rộng tới hơn trăm bước, nếu đi đường đó cũng sẽ bị người ta phát giác.
Khánh Kỵ gật gật đầu, nhìn bánh xe cao cao lộc cộc đi qua, trong lòng hắn đột nhiên chợt động, nói nhỏ:
- Trước mắt bao người, đúng là không thể đi qua được. Rất nhiều thế gia quý tộc hôm nay mới vừa tới Lâm Truy, còn có những người tới thăm người thân trước, buổi tối mới tới đây, buổi tối chúng ta lại đến, nghĩ thử biện pháp ẩn thân trà trộn vào trong xe.
Hai người đang nói nhỏ, trên đầu nghe thấy 'Vút' một tiếng quất roi, một xa phu đứng trên xe ngựa cao giọng quát:
- Đứng xa chút, đứng xa chút! - Hai người sợ khiến người ta chú ý, vội vàng lẩn sang bên cạnh.
Nhâm Nhược Tích đang ngồi ở trong xe si ngốc xuất thần, ánh mắt trong lúc đó là một mảnh ưu thương gợn sóng, nghe thấy tiếng hô quát, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, cách tấm màn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nam tử, đột nhiên quá giống với người mà nàng hay hoài niệm trong mộng. Thân thể mềm mại của Nhâm Nhược Tích chấn động, cơ hồ muốn vén màn lên cao giọng gọi hắn, nhưng ngón tay vừa chạm tới màn trúc, lập tức thanh tỉnh trở lại: "Ai, ta thật sự là hồ đồ, hắn... hắn sao có thể ở chỗ này."
Nhâm Nhược Tích thở dài một tiếng, ấn chặt ngực, trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn, nàng kìm lòng không đậu lại nghĩ tới những điều nói trong tín thư của phụ thân: "Nữ nhi, Ngô Vương gần đây bận việc phạt Sở bức Lỗ, diệt trừ hậu hoạn, dường như không có ý đối phó với Nhâm gia ta. Khi vi phụ dâng tặng vũ khí khí cụ cho hắn, đã thử suy đoán tâm ý, Hạp Lư thần sắc thản nhiên, không mừng không giận, làm người ta khó có thể lường được tâm ý. Tướng quốc Ngũ Viên (tức Tử Tư), tính tình hung ác, thái độ làm người quyết đoán, chỉ cần có một tia tai họa ngầm, tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ cần liếc mắt là một nhân vật sẽ trở thành cát bụi. Có một quân một thần như vậy, vi phụ đoán rằng, sau khi họa ngoại xâm được giải trừ, Nhâm gia ta sẽ ngập đầu tai ương.
Hiện giờ Yểm Dư, Chúc Dung đã bại, Ngô Quân sắp quân ở biên cảnh để khắc chế Lỗ, Hạp Lư thấy hoạ ngoại xâm vừa đi, chắc chắn sẽ đồ sát cả nhà Nhâm Thị ta, nhất định phải mau chóng tìm đường lui, nếu không cả nhà Nhâm Thị, trên dưới hơn ngàn tộc nhân, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục nam tử bị sung làm đinh, nữ tử bị sung làm nô tỳ.
Tề quốc vọng tộc, Quốc, Cao, Loan, Bảo, Điền các đại tộc có thể bám vào được. Trong đó, Điền gia gia chủ ngồi ở vị trí Tề quốc thượng khanh, Tôn Thị gia chủ Tôn Bằng - một nhánh của họ Điền - cũng là Tề quốc trung khanh, Điền Nhương Tư xuất thân là con thứ thiếp ở Điền gia tuy là hạ khanh, nhưng lại làm quan tới tư mã, binh quyền nắm trong tay. Một nhà ba khanh, quyền bính rất lớn.
Tôn Thị là một nhánh của họ Điền, cũng là một danh môn vọng tộc như Nhâm gia ta, vi phụ nghe nói, Tôn Bằng có con trai, tên Vũ tự Trường Khanh, đang tuổi tráng niên, học rộng đa tài, còn chưa kết hôn. Vì vậy vi phụ đã viết thư cho gia chủ, xin ra mặt làm mai cho nữ nhi, nếu có thể kết thân với Tôn Thị, là có thể dựa vào Điền Thị, thì Nhâm gia ta có thể phòng xa không phải lo lắng nhiều nữa."
-------------------- (1) Dẻo cổ tay: Có mánh khóe, thủ đoạn
(2) Hữu kinh vô hiểm: Chỉ bị kinh động chứ không gặp nguy hiểm gì.
(3) Giá hạc tây quy: Cưỡi hạc bay về phương Tây trở thành cát bụi, ý chỉ người đã mất.
(4) Hạ khách: Khách tới chúc mừng.
(5) Hương xa bảo sức: Xe thơm được trang trí xa hoa.
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế