This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huynh Mai Le
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 626 / 8
Cập nhật: 2019-01-08 18:18:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
áng sớm hôm sau, Huệ Đại Sơn ngủ dậy, Tề Ái đã không còn ở bên cạnh anh.
Anh vội vàng chạy xuống lầu tìm, phát hiện Tề Ái và mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn, mẹ anh đang dạy cho cô cách chiên trứng vừa ngon vừa đẹp.
Thì ra đại tiểu thư của anh rất hiểu chuyện!
Anh nhìn hai người ở trong bếp, cho đến khi bên cạnh anh có thêm một người, cùng với anh nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp vì họ mà nấu cơm.
"Tên tiểu tử thúi này, con xem con làm được chuyện tốt gì, con bảo cha phải ăn nói làm với Tề lão gia đây?" Huệ Chính Khí là người Sơn Đông nên khi dạy bảo con cũng có phần nghiêm khắc hơn.
"Cha, chúng con nghiêm túc."
Huệ Đại Sơn không tránh né ánh mắt của cha anh, anh và cô yêu nhau, anh phải có trách nhiệm.
"Cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, chúng con yêu nhau."
Huệ Chính Khí không nói nữa, hai người đưa ánh mắt của họ nhìn vào hai người phụ nữ trong bếp đang nói chuyện cười hi hi ha ha.
Tình yêu là cái gì, ông không biết, ông đã lớn tuổi, mặc kệ hai đứa nó muốn làm cái gì thì làm, nhưng ông cũng phải về Tề gia một chuyến, cũng lâu rồi ông chưa trở về.
"Tuần sau con tìm ngày nào rãnh, cha mẹ muốn đến Tề gia."
Huệ Đại Sơn lặng lẽ gật đầu, chuyện đã tới thì không thể nào trốn được, nên sớm giải quyết, anh và đại tiểu thư mới có thể ở cùng một chổ.
Lúc này Tề Ái xoay người phát hiện bọn họ. "Chú Huệ, chào buổi sáng. A! Đại Sơn, anh cũng đã dậy rồi à?"
"Đúng! Sau khi thức dậy anh không thấy em, anh sợ muốn chết, vội vàng chạy xuống lầu tìm em."
"Em xuống phụ thím Huệ làm điểm tâm! Mặc dù tay chân em vụng về, học rất chậm, nhưng là em cũng chiên được trứng đó! Đại Sơn anh mau đánh răng rữa mặt, rồi ra ăn thức ăn em làm!"
Tề Ái không giỏi nữ công gia chánh (làm việc nhà), nhưng cô muốn học, dĩ nhiên là mẹ của anh cũng nhận ra được, nên bà ấy rất vui vẻ dạy cô.
Trong một buổi sáng, Tề Ái thành công tạo ấn tương tốt với chú thím Huệ, trong lòng bọn họ đã xem cô là con dâu.
※※ ※※※※ ※※
Vốn cho là Tề gia sẽ gây khó khăn cho bọn họ, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại kết thúc thuận lợi.
"Em không phải đã nói với anh rồi sao? Xem anh khẩn trương thành như vậy! Hì hì......"
Tề Ái cười khanh khách dựa vào trong ngực Huệ Đại Sơn, bị bộ dáng giễu cợt của cô làm cho anh mất mặt, nhưng không sao, để cho cô giễu cợt đi! Ai kêu anh khẩn trương như vậy làm chi?
Tề lão gia và Tề phu nhân nghe được chuyện tình của anh và cô, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, dường như bọn họ đã sớm biết sự việc sẽ tiến triển như vậy, nhưng mấy người lớn bọn họ lâu ngày không gặp nhau liền ôm nhau khóc, sau đó đi về đại sảnh.
Hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi về phòng của cô.
Đi tới phòng của cô, Huệ Đại Sơn bị Tề Ái đẩy ngã trên giường.
"Cha em đã nói, em học đại học có thể yêu rồi, cho nên, anh không cần lo lắng bọn họ sẽ không cho anh và em ở cùng nhau!"
Tề Ái tìm vị trí thoải mái nằm ở trong ngực anh.
"Cha mẹ em không lo lắng em chọn lầm người sao?"
"Không đâu! Mẹ em luôn xem lén nhật ký của em, em yêu ai, hai người bọn họ đã biết rồi!"
Khó trách Tề lão gia nhìn anh không giật mình, anh xuất hiện ở đây là chuyện sớm muộn thôi, ngược lại ba mẹ của anh rất được hoan nghênh.
Vừa tới Tề gia, cha mẹ của anh đã rơi nước mắt, họ bái tế vong linh của Tề lão thái gia xong, bốn người ôm nhau vừa trò chuyện vừa khóc.
Chuyện này với trong tưởng tượng của anh thật khác xa nhau!
"Đại Sơn, Họ tại sao lại khóc thành như vậy?"
Tề Ái có chút không hiểu, tại sao bọn họ lại khóc thành như vậy.
"Bởi vì họ nhìn thấy được người rất quan trọng!" Huệ Đại Sơn sờ sờ mũi nhỏ thanh tú của cô. "Hôm em tới đội Judo tìm anh, em cũng khóc? Anh bị nước mắt của em làm cho giật mình!"
"Ah? Đúng nga! Không đúng! Tại sao anh gặp em lại không khóc?"
Chú Huệ thấy cô đều rơi nước mắt nha!
"Bởi vì em không đáng yêu!" Cô chóng hai tay lên ngực anh, làm anh khó thở. "Em động tác nhẹ nhàng một chút, Tiểu Trư, như vậy sẽ làm anh bị tổn thương."
Nhìn hai gò má cô căng đầy, Huệ Đại Sơn hài lòng với kế hoạch của mình.
"Anh chê em mập phải không?" Tề Ái bất mãn lật xuống giường buồn bực.
"Anh không có." Huệ Đại Sơn vô tội phản bác.
Lật người, anh đè lên người cô cọ sát, thân thể anh dần dần nóng lên, thân thể mềm mại của cô làm anh không kiềm chế được, muốn đem cô làm đến tận hứng.
"Như thế nào? Tiểu Trư, em có muốn hay không?"
"Không công bằng! Anh to lớn, em đấu không lại anh!"
Tề Ái đẩy anh không nổi, cô chỉ có thể để mặc anh đè cô ở dưới thân, làm "chuyện xấu"!
"Vậy anh chỉ sử dụng một tay, như thế nào?"
"Như vậy vẫn chưa công bằng."
Tề Ái đỏ mặt nghĩ, anh chỉ sử dụng một tay, cũng có thể làm cho cô tê dại.
"Vậy em muốn như thế nào mới gọi là công bằng?"
"Em đem hai tay anh buộc lại, anh không được đụng vào em, như vậy mới công bằng."
"Cái gì? Hai tay?"
Muốn buộc tay của anh lại? Vậy anh làm sao làm? Đôi tay bị trói sẽ không làm được rất nhiều thứ nha!
"Không được sao? Vậy thì thôi."
Tề Ái dùng sức đẩy Huệ Đại Sơn ra, đè lên người anh, hai chân nhảy qua đè bụng dưới của anh, mập mờ liếm anh, dù sao người lớn đều ở dưới lầu ôn chuyện, sẽ không ai quấy rầy bọn họ.
Hắc hắc! Tề Ái cao hứng cười, vậy thì ở trong phòng chơi một hồi đi! Cô là chủ, nhất định phải chiếm thế thượng phong mới được.
Đại Tiểu Thư Của Tôi Đại Tiểu Thư Của Tôi - Đường Nhã Đại Tiểu Thư Của Tôi