The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8.3
àng hiểu được, một ngày nào đó, hắn sẽ có khả năng nạp thêm thiếp mới vào, thay thế được vị trí ủa nàng, đến lúc đó nàng sẽ thất sủng.
Đay chính là số mệnh của nữ nhân, phụ thân của nàng cũng có một đống thiế, nàng còn có cả mẹ kế, cho nên từ khi còn rất nhỏ nàng đã biếtt, nữ nhân có thể dựa vào yêu thương ân sủng của nam nhân thời gian không có nhiều lắm.
Nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngày này tựa hồ như tới quá sớm, trong lòng nàng thật đau.
o O o
Đứng ở ngoài thư phòng, thấy bên trong đèn đuốc còn sáng, đã nhiều ngày nay, hắn đều ở thư phòng cho đến tận khuya, cũng không cần nàng canh giữ ở một bên để hầu hạ, cho nên hắn đều là một mình tịch mịch đi vào giấc ngủ.
Nàng đẩy cửa ra, đem một ly trà tiến vào, lẳng lặng đặt ở trên bàn, không có làm phiền hắn, mà là đứng lặng một bên, chờ.
Hắn không mở miệng, nàng cũng không quấy rầy, thời gian liền cứ như vậy lẳng lặng trôi qua.
“Có việc gì?” Mãi đến khoảng nửa đêm, thanh âm trầm thấp vang lên, nhưng ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi sôư sách trên bàn.
“Thiếp có một chuyện, muốn thỉnh giáo phu quân.”
“Nói.”
Nàng cẩn thận quan sát hắn, cảm thấy hắn đêm nay tâm tình tựa hồ có chút thoải mái hơn, liền mở miệng.
“Là chuyện có liên quan đến nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia.”
Hắn vẫn như cũ không ngẩng đầu, chuyên chú xem sổ sách, hắn không tiếp tục hỏi, nàng đành phải kiên nhẫn chờ.
Là nàng cảm nhận sai sao? Vì sao nàng luôn lại cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên trở nên trầm trọng. (Min nghĩ là vì mùi dấm chua đó…)
“Bọn họ làm sao vậy?” Ngữ khí của hắn rât bình thản, têựa như không có sức nặng, nhưng càng như vậy nàng lại càng ngửi được mùi không ổn. (Min:Ta đoán đúng mà, mùi dấm, J)
Nàng từ nhỏ đã học cách quan sát sắc mặt, cử chỉ của người xung quanh, bởi với nàng chỉ có như vậy cuộc sống mới có thể yên ổn, mặc dù hiện tại nàng không hiểu vân đề ở đâu mà ra, nhưng nàng hiểu đuợc vẫn là nên thay đổi tâm ý, quyết định đánh mất ý niệm trong đầu.
Lời này, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.
“Không có gì, thiếp không quấy rầy ngài nữa, cáo lui.”
Nàng xoay người toan rời đi, nhưng ngay lập tức, bên hông bị cánh tây hữu lực vòng trụ, lại đem nàng kéo trở lại, hơi thở nóng rực ở bên tai nàng ngay cả thổi mạnh, mang theo tức giận.
“Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nàng trái tim cả kinh, mắt nhìn hắn đang cố nén giận, nhỏ giọng trả lời:” Không có việc gì.”
Nếu đã mở miệng, hắn sẽ không cho phép nàng đem lời đê ở trong lòng nữa.
“Vì sao không nói!”
“Bởi vì ngươi đang tức giận.”
“Ta không có.”
“Ngươi có.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, lửa giận như bốc lên tận mi tâm, hắn cố gắng khắc chế không đúng tức giận nàng, nhưng hắn chính là không nhịn được. Hắn không thể không thừa nhận, hắn xác thực là đang tức giận, bởi vì nghe được nàng nhắc tới chuyện của hai đệ đệ.
Khuôn mặt ngăm đen uy nghiêm kia, cố gắn khôi phục lại bình tĩnh, nếp nhăn ở mi tâm cũng thoáng vuốt lên, ngữ khí chuyển thành ôn hoà.
“Ta không tức giận, nàng nói đi.”
Nàng trong lòng bán tín bán nghi, có chút không xác định, lúc này, nàng nhìn không ra Khương Thế Dung rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Nhìn những đường cong nhu hoà trên mặt hắn, nàng bất chợt lại nghĩ đến vẻ mặt khẩn thiết cầu xin của hai vị thiếu gia, nàng lại do dự. nhưng trong lòng mới an tâm thêm một chút mà mở miệng.
“Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là hai vị thiếu gia gần đây tựa hồ mệt chết đi, đại khái là vì thương thụ tại tửu phường quá nặng, công việc chồng chất bất quá sinh ra mệt mỏi, cho nên ta suy nghĩ, phu quân có thể đối với bọn họ không cần rất nghiêm khắc như vậy hay không, làm cho bọn họ phải mệt đến thở không ra hơi?”
“Là bọn hắn nhờ nàng nói giúp?”
“Không phải, là ta chính mình muốn nói, bởi vì ta lo lắng bọn họ.” (Min: tỷ chết do câu nói này, vào tai huynh trở nên mờ ám…) Vì sợ hắn giận chó đánh mèo lại hại hai huynh đệ Thế Hoài Thế Quảng càng thảm, nàng sửa miệng đem trách nhiệm đặt lên người chính mình.
Con ngươi đen lửa giận lại lập tức bốc lên nồng đậm, tưởng chừng không thể dập tắt được, hắn nhịn không được ghen ghét dữ dội.
Nàng có thể đối với người khác tươi cười, đối với người khác đùa giỡn, hiện tại, lại vì người khác tới cầu tình với hắn, nhưng đối với hắn lại chỉ thủy chung câu nệ có lễ, tựa như giữa hai người có một bức tường vô hình ngăn cách trong lúc đó vậy.
Nàng cho tới bây giờ cũng không có yêu cầu hắn cái gì, cũng không đối với hắn làm nũng, rõ ràng là thích hắn, lại chính là không chịu biểu hiện ra ngoài, chỉ có khi ban đêm hoan ái, hắn mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, cảm nhận được nàng vì hắn mà lửa nóng.
Trong lòng bực mình làm hắn căm tức, nhưng hắn nói không nên lời, cũng biết nàng cảm thấy hoang mang.
Thực không hiểu nữ nhân này vì sao lại đối với hắn thật cẩn thận như vậy?
Hắn thực cũng không muốn mỗi lần đều chỉ còn cách đem nàng uống rượu đến khi quá chén, mới có thể thấy đựoc ánh mắt quan tâm yêu mến của nàng, nhìn thấy nàng dỡ xuống mặt mạ, nằm ở bên cạnh hắn, bày ra bộ dáng nhu tình như nước.
Nhưng, hắn nên làm như thế nào, mới có thể làm cho nàng dỡ xuống phòng bị với mình đây?
Nàng cẩn thận quan sát hắn, không rõ hắn vì sao không nói lời nào, vẻ mặt vì sao lại phức tạp như thế?
“Phu quân?” Nàng nhẹ nhàng gọi.
Hắn buông ra nàng, lạnh lùng mệnh lệnh:” Nếu không có việc gì khác, lui ra đi.”
Nàng còn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy bóng dáng lạnh như băng này, làm nàng cảm thấy hắn đột nhiên trở nên thật xa cách, xa đến nàng không thể nắm bắt được.
Rốt cục, nàng một chữ cũng nói không nên lời, hối hận chính mình không nên nói chuyện này với hắn.
“Thiếp thân cáo lui.” Nàng khom người vén áo thi lễ, bước ra trước cửa. Quay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng hít một tiếng, rồi đi ra khỏi phòng.
HẾT CHƯƠNG 8
* * *
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan