Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.2
ại đây.”
Khương Thế Dung ngồi ở mép giường, hai tay hướng về phía nàng, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng lại có thể làm cho người ta không thể trái lời, cặp mắt kiên định kia hiện rõ ý muốn muốn nàng, làm nàng không khỏi khiếp sợ.
Nàng đứng ở cạnh cửa, do dự trong chốc lát, cuối cùng thẹn thùng đi tới trước bàn, tính thổi tắt ánh nến.
“Không cho phép thổi tắt.” Nàng ngây người, quay đầu nhìn phía hắn.
“Ta muốn nó sáng.” Hắn kiên định nói.
Sáng như ban ngày? Thế chẳng khác nào tỏ vẻ, tất cả của nàng đều bị hắn thấy hết sao? Từ đầu đến chân, mỗi một thốn da thịt, đều trốn không qua mắt hắn.
Oanh! Mặt nàng nhanh chóng nóng lên, táo hồng hiện lên mặt của nàng, nàng căn bản còn không có dũng khí như vậy đốt đèn đốt đuốc, lấy thân mình trần trụi đối mặt hắn nha.
Nàng giãy dụa cùng e lệ, toàn bộ đã bị hắn xem trong mắt, nhưng cuối cùng, sự kiên nhẫn của hắn rốt cục bị động tác đi còn chậm hơn rùa của nàng đốt cháy hết, hắn vươn hai tay, đem khoảng cách vẫn đang cách mép giường ba bước ở ngoài của nàng nàng mạnh mẽ nhanh chóng kéo qua đến bên mình.
“Nha!” Nàng hô nhỏ, ngã vào trong ngực hắn, ngay cả cơ hội để rụt rè cũng không có, liền nhìn thấy một đôi tay to lớn, vội vàng đem xiêm y mỏng manh trên người nàng nhanh nhẹn dỡ xuống.
Khương Thế Dung không chút nào lãng phí hưởng dụng nàng, hắn thực kinh ngạc khi biết mình đã muốn nàng biết bao, từ khi hôm qua muốn nàng xong, liền thực tủy biết vị, muốn càng nhiều.
Không thể phủ nhận, nữ nhân này là một món ngon mỹ vị, gợi lên dục vọng càng nhiều hơn so với hắn chính mình tưởng tượng.
Hắn đem thân thể mình đặt trên thân thể xinh đẹp mềm mại, tận tình phát tiết, nhưng cho dù khi mây mưa thất thường, ký trí hắn vẫn như cũ bảo trì thanh tỉnh.
Sau khi muốn nàng xong, hắn nằm ở trên giường, mà nàng, cũng khép nép lẳng lặng nằm ở bên cạnh hắn.
Ước chừng qua một khắc, nàng lặng lẽ đứng dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy hắn vẫn nhắm mắt lại, nhìn như ngủ say, vì thế nàng khinh thủ khinh cước xuống giường, chân vừa mới đụng tới sàn, bên cạnh liền truyền đến thanh âm trầm thấp.
“Ngươi tính toán đến đâu rồi?”
Tử Vi quay đầu lại, mới phát hiện nam nhân này ánh mắt sáng như đuốc, nguyên lai hắn vẫn tỉnh.
“Ta nghĩ đi rửa mặt chải đầu, có thể chứ?”
Hắn gương mặt thể hiện rõ xảo quyệt, nhìn nàng một đầu tóc dài, mị thái mê người, trên người khắp nơi có lưu ấn kí của hắn, nhưng trên người nàng lại tìm không nổi một kia xấu hổ, kích động hoặc là thương tâm vẻ mặt, ngược lại bình tĩnh tuân lệnh hắn như bất khả tư nghị.
Cánh tay tráng kiện duỗi ra, dễ dàng đem nàng mang trở về trong lòng, cũng đặt ở dưới thân to lớn của mình.
Ánh mắt tinh duệ một lần nữa cẩn thận xem kỹ biểu tình của nàng, hắn thực không thể tưởng được nữ nhân này lạnh như thế tĩnh, vừa không khóc cũng không nháo, đến mồ hôi cũng không đổ, hắn sớm phát hiện nàng đang thật bình tĩnh.
Tối hôm qua khi lần đầu tiên muốn nàng, hắn liền hiểu được đây không phải là lần đầu tiên của nàng, bởi vì nàng không có lạc hồng (nguyên văn là xuống dốc hồng, em cũng chả hiểu nó là gì nên để thế kia cho dễ hiểu).
“Nam nhân đầu tiên của ngươi là ai?”
Đay không phải là chất vấn, thuần túy xuất phát từ tò mò, nếu hắn là chủ nhân, đương nhiên có quyền lợi biết nô tỳ hết thảy, bởi vì nàng nhìn qua không giống như là nữ tử đã có nam nhân ở trong lòng; Hắn vốn tưởng rằng nàng là cái loại xử nữ khi chạm vào sẽ không khỏi kinh hách, không thể tưởng được, chính mình cũng có thời điểm nhìn lầm người (em nghĩ đây không phải nhìn lầm mà là hiểu lầm ca ạ).
Nàng không nói lời nào, ý tứ thực hiểu được, nàng không nghĩ trả lời vấn đề này, hắn cũng rất có hưng trí cùng nàng tiếp tục dây dưa.
“Ngươi vừa trưởng thành, liền cùng nam nhân thân mật, cha nương ngươi có biết không?”
Nàng vẫn như cũ không nói lời nào.
“Nam nhân đã chạm vào ngươi kia, hắn tính thú (cưới) ngươi sao?”
Nàng vẫn là trầm mặc không rõ nguyên nhân, cũng không vì lời nói của hắn mà cảm thấy xấu hổ hoặc là bị chọc giận.
Khương Thế Dung trông thấy nàng như vậy trầm mặc mà không tức giận thật không khỏi bội phục, nếu đổi lại là các nữ nhân khác, khi bị người khác, nhất là nam nhân phát hiện thân sớm đã không còn là xử nữ, nhất định sẽ xấu hổ vô cùng.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi, không cho phép trầm mặc.”
Hắn mệnh lệnh, bao trùm ở nàng là một đôi tay mạnh mẽ, bỗng dưng dùng sức, làm nàng đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại.
Đây chính là cảnh cáo, được rồi, nếu hắn muốn nghe, nàng liền thuận theo ý hắn, mở miệng nói chuyện.
“Nữ nhân đầu tiên của ngươi là ai?”
Hắn ngây người.” Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, nữ nhân đầu tiên của ngươi là ai?”
Con ngươi đen chuyển vì lợi hại, thẳng tắp trừng mắt nhìn vào đôi mắt nàng.
“Ngươi vừa trưởng thành, liền cùng nữ nhân thân mật, cha nương ngươi có biết không?”
Mày rậm ninh ra không hờn giận, nữ nhân này quả thật quá lớn mật, dám trái lại lời hắn đã đành, lại còn dám dùng câu hỏi của hắn chống lại hắn!
“Nữ nhân ngươi chạm vào, ngươi tính thú nàng sao?”
“Ngươi đang khiêu khích quyền uy của ta sao?”
“Không dám…… Coi như ta chưa nói gì.”
Nàng ngậm miệng lại, đem mặt chuyển qua nơi khác, cố ý không coi trọng vẻ mặt hắn đang thay đổi thất thường, phi thường giận giữ. Giằng co hồi lâu, hai người lại giống nhau có gương băng tuyết nghiêm đông như vậy.
Hiển nhiên, nàng thành công làm mất đi hứng thú của hắn, bởi vì Khương Thế Dung không hề vây khốn nàng nữa, lạnh như băng phun ra –
“Cút.”
Nàng lập tức rời khỏi giường, lục tìm quần áo, mặc xong, còn không quên chủ tớ chi lễ, cung kính hướng chủ tử phúc phúc.
“Nô tỳ cáo lui.”
Trừ bỏ ngày thường phải để ý ba bữa của Khương Thế Dung, hầu hạ hắn chải đầu, thay quần áo, tắm rửa, rửa mặt chải đầu, buổi tối, nàng liền thỏa mãn hắn cần. (Cần gì ai cũng biết nha, ai không biết lên google search nhu cầu nam nhân ra ngay ^^!)
Hắn ban ngày lạnh lùng, ban đêm liền biến thành một phen liệt hỏa (lửu nóng), thiêu đốt nàng hầu như không còn.
Ngày qua ngày, mỗi lần sau khi mồ hôi bốc lên, nàng muốn rửa mặt chải đầu, hắn cũng không chuẩn, dường như là muốn trừng phạt nàng, không cho phép nàng tẩy đi mồ hôi cùng dấu vết của hắn trên người nàng, cũng không chuẩn nàng dùng nước lạnh băng chườm lên nơi bị hắn cắn mút thành ra xanh tím.
Tuy nói, hắn là vì trừng phạt nàng, đồng thời, cũng thỏa mãn nhu cầu của chính mình, nhưng chết tiệt là, nha hoàn này từ khi đến đây làm việc đến nay, thật đúng là chu đáo không thể soi mói chỗ nào.
Phòng hắn, nàng lau không dính một hạt bụi. Trà hắn uống, nàng ngâm vào nước hương vị vừa mới thật ngon. Mỗi khi hắn muốn gì, nàng lền không mất một tia đắn đo suy nghĩ đã hiểu được.
Không đợi hắn phân phó, nàng tự biết khi nào nên làm cái gì, khi nào không nên làm cái gì, giống như hắn chỉ cần mặt nhăn cái mi, nàng liền hiểu được hắn suy nghĩ cái gì, hoàn toàn giống con giun trong bụng hắn.
Mới đến không vài ngày, liền đem toàn bộ thói quen thói quen của hắn làm cho hiểu được rõ ràng, bình tĩnh mà xem xét, nàng thật sự là một lanh lợi thông minh nha hoàn, nàng thông minh biết được khi nào nên đối với hắn hèn mọn, khi hắn nhục nhã nàng, nàng chẳng những không tức giận, còn có thể cảm kích hắn nhục nhã.
Nàng hoàn toàn giống một nô tài, nhưng hắn biết, nha đầu kia mặt ngoài phục tùng, tâm không theo, làm cho hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, cư nhiên dần dần quật khởi lấy việc muốn chinh phục nàng làm dục vọng.
Hắn rất muốn nhìn xem, nàng ở trên giường cầu xin tha thứ bộ dáng, nhưng là mỗi khi nàng lên tiếng đều là kêu dâm tiếng gầm ngữ, quá đáng khoa trương, làm cho hắn phát hiện nàng chính là phối hợp hắn mà diễn trò, hắn nhịn không được phẫn nộ cảnh cáo.
“Câm miệng!”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Kế tiếp, nàng thật đúng là cắn chặt hàm răng, không thốt ra một tiếng, mặc kệ hắn như thế nào dùng bộ phận cứng rắn nhất va chạm nàng, đừng nói kêu một tiếng, ngay cả cái “ưm” nhẹ đều không có, kết quả là, ngược lại làm hắn có vẻ mất hứng, điều này làm cho trong lòng hắn thực không phải tư vị.
Một đêm nọ, sau khi phục đãi xong nam nhân tinh lực quá thừa này xong, nàng buồn ngủ nhắm mắt lại, nghĩ đến có thể hảo hảo nghỉ ngơi, ai ngờ này nam nhân không chịu như ý nguyện của nàng, thế nhưng lại muốn xuất môn, còn muốn nàng đi theo hắn.
Đã gần nửa đêm, hắn còn tính đi đâu?
Mệnh lệnh của chủ tử, nàng không thể không nghe, đành phải mau mau đứng dậy hầu hạ hắn đổi quần áo tốt, chính mình cũng mặc xiêm y, đi theo phía sau hắn, đi ra hướng đại môn (cửa lớn).
Xa phu (kẻ đánh xe) sớm đã chuẩn bị hảo xe ngựa chờ sẵn, Thạch Tiều đã đứng sẵn ở đó, mặc kệ Khương Thế Dung đi đâu, hắn nhất định theo bảo hộ.
Đợi bọn hắn lên xe, xa phu giơ lên mã tiên (roi thúc ngựa), lùa ngựa mà đi.
Khương Thế Dung chưa nói đi chỗ nào, nàng cũng không hỏi, cảm thấy như tò mò muốn chết, bọn họ rốt cuộc muốn đi đâu nhỉ?
Nàng lặng lẽ ngắm hắn liếc mắt một cái, phát hiện hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng liền vén rèm lên một góc, bên ngoài ô nước sơn bôi đen, cái gì đều nhìn không tới, nàng rõ ràng cũng nhắm mắt lại, không tự chủ được mắt cũng bắt đầu lim dim.
Khi xe ngựa dừng lại, nàng cũng tỉnh lại.
Khương Thế Dung dẫn đầu xuống xe ngựa, nàng vội vàng đi theo phía sau, bởi vì thật sự rất mệt nhọc, hơn nữa nàngthật muốn làm rõ đây là cái gì địa phương, một khắc vô ý, nàng liền ngã xuống.
Đau!
Nàng cơ hồ muốn khóc ra nước, đầu gối đau ghê ớm, thoáng chốc như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Nàng đau đớn vẫn quỳ trên mặt đất, Khương Thế Dung vừa lúc đó cũng quay lại đầu.
“Ngươi đang làm cái gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Giờ phút này tư thế tư thế của nàng, vừa giống như một con chó con, nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, hai tên đại nam nhân không rõ cho nên nhíu mày, kỳ quái nhìn nàng.
Nàng xấu hổ không biết nên nói cái gì, đành phải chỉ cỏ dại bên đường, nhanh tay hái một đóa hoa dại nhỏ.” Bông hoa nhỏ này thật là đẹp a.”
Tuấn dung diện mạo hiện ra mạc lãnh vẻ mặt nhìn nàng, hắn cảm thấy nàng thật nhàm chán, không nói nửa lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước, nàng đành phải vội vàng bò lên, yên lặng đuổi kịp.
Tuy rằng đầu gối rất đau, nhưng biết nói với ai đây? Cùng họ Khương nói sao? Thôi đi, nói không chừng người ta còn tưởng mình tranh thủ đồng tình, miễn! Cùng Thạch Tiều nói? Kia lại càng không nên, tên kia suốt ngày vẻ mặt không chút thay đổi, buồn không hé răng, làm cho người ta tránh lui ba thước đều còn không kịp nữa.
Nàng cố chịu đựng đầu gối đau đớn, tò mò nhìn xung quanh, khi nhìn thấy trên cửa đại môn có tấm biển viết hai chữ Như Ý thật to và dũng mãnh, nàng lập tức hiểu được.
Nàng thập phần kinh ngạc, hắn thế nhưng mang nàng đi vào tửu phường! Nam nhân này không phải là cuồng vọng quá đàng, chính là căn bản không đem nàng để ở trong mắt, chẳng lẽ hắn không sợ nàng trộm nhưỡng rượu bí phương sao?
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan