Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1.3
ỉm cười, là cách tốt nhất để tiếp đón.
Đỗ Tử Vi cố gắng hé ra khuôn mặt tươi cười, không phải cái loại quyến rũ, mà là mang điểm nhu thuận, thoạt nhìn chính là loại nữ nhân không hiểu chuyện nhu thuận thiên chân vô tà. Ngây ngô cười là được rồi, nàng vụng trộm nói cho chính mình.
Đối mặt có một người không tốt mắt, ánh mắt lợi hại, bộ mặt khả tăng, hoặc là khóe miệng suy sụp hạ nhân, nàng thủy chung lấy ngây ngô cười đối mặt.
Quản sự được gọi là má Lưu, đang dùng cặp mắt lão chanh chua kia để đánh giá cao thấp các nàng tân nha hoàn, nghe nói, má Lưu này chuyên phụ trách chọn lưạ nha hoàn.
Nàng cũng không hiểu được, nguyên lai muốn vào Khương gia làm nha hoàn, lại phải cạnh tranh quyết liệt như vậy a. Ngoài việc tư sắc tốt, dáng người phù hợp, phải là được người quen giới thiệu ở ngoài, còn muốn phải có khí chất tốt, phản ứng mau, kiểm tra các nàng ứng biến, quả thật giống như đang tuyển cung nữ nha.
May mắn, nàng tư sắc khá tốt, mặc dù không làm người kinh diễm mỹ mạo, nhưng cũng coi là thanh tú.
Về phần dáng người, nơi cần nhỏ thì nhỏ, nơi cần đầy đặn thì cũng không hàm hồ! (nói chung Vi tỉ là dáng người mẫu rồi!)
Về phần thông minh lanh lợi, lại càng không cần bàn tới, phải đối phó với loại mẹ kế độc ác, vì sinh tồn, nàng luyện được sự không khéo lõi đời, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói chuyện ma quỷ.
Trải qua một phên cạnh tranh kịch liệt, nàng không phụ sở vọng, cuối cùng, nàng cùng với hai vị cô nương khác trúng tuyển.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là nha hoàn của Khương gia, đi theo ta.” Má Lưu quay người lại, các nàng ba người lập tức đi theo phía sau.
Nghe nói Khương gia đại trạch ở Tô Châu là một trong hai đại gia lớn nhất, không thua kém các danh gia vọng tộc tại các nơi khác. Bởi vì gác cổng uy nghiêm, nên người ngoài không thể nhìn trộm, các nàng ba ngươờ nay thành nha hoàn trong Khương phủ, mới có cơ hội mở mang kiến thức về Khương trạch giàu có mĩ lệ.
Tử Vi tuy rằng cũng rất ngạc nhiên, nhưng có vẻ đứng đắn, mặt khác hai cô nương cùng đồng hành Bình Nhi và Ngọc Điệp lại có vẻ dị thường hưng phấn.
Xa Xa bỗng có âm thanh kêu khóc, hấp dẫn sự chú ý của nàng, ba cô nương không khỏi giật mình, ở rất xa liền nhìn thấy một nam nhân bị mấy nam nhân khác lôi đi.
“Di? Nam nhân kia làm sao vậy?”
“Hắn khóc thật thê thảm a.”
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp ánh mắt tò mò, một lòng muốn biết rõ ràng việc gì xảy ra?
Má Lưu hừ một tiếng. “Hắn cũng bị chặt tay, đương nhiên là phải khóc thảm.”
Một cô nương lộ ra biểu tình kinh ngạc ” Chặt tay? Hắn làm chuyện gì, cũng bị chặt tay?”
“Tiểu tử kia ăn gan báo, vọng tưởng trộm của đại thiếu gia nhưỡng rượu bí phương giả.”
Tửu Vi cảm thấy kinh hãi! Trộm bí phương giả, cũng bị chặt tay?
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp sợ hãi nhìn đối phương.
“Thật đáng sợ a ~~”
“Có gì phải đáng sợ, chỉ có làm ra việc phản bội, mới có thể bị trừng phạt, nếu các ngươi ở trong này an phận thủ thường, thiếu gia tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Ta nhất định sẽ hết sức tận tâm.”
“ta cũng thế. Ta nhất định sẽ không làm ra chuyện gì phản bội thiếu gia.”
Má Lưu gật đầu “Biét là tốt rồi.” Quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Tử Vi cảm thấy thầm nghĩ — nếu bọn họ biết chính mình chính là đến trộm bí phương, chỉ sợ lúc ấy cũng đem tay nàng lập tức chém đi?
Nghĩ đến đây, nhịn không được theo bản năng sờ sờ đầu chính mình, cảm giác được hai tay bắt đầu phiếm lạnh.
Người Khương gia đối với kẻ trộm như vậy, nàng phát sinh ghĩ đến kết cục của mình rất đơn giản.
Nhìn xem chính mình một đôi tay nhỏ bé, giả tưởng nếu không có chúng, nàng liền biến thành một phế vật, mẹ kế nhất định sẽ ngại nàng vô dụng, chắc chắn đem nàng lập tức đuổi ra khỏi gia môn, đến lúc đó nàng ngay cả xuống biển cũng không ai muốn, chỉ có thể duyên phố ăn xin.
Không! Không! Nàng nhất định sẽ không để kết cục như vậy được.
Dọc theo đường đi, má Lưu muốn các nàng nhớ kỹ từng cái tên của địa phương, sáu đại viện, sáu tiểu viện, khúc kiều, cầu hình vòm lại vô số kể, từng cái hồ nước đều có tên của nó cùng với ý nghĩa.
Cái gì viện thuộc chủ nhân nào, má Lưu vừa nói, các nàng liền liều mạng nhớ.
Cuối cùng, các nàng đi vào phòng của hạ nhân.
“Thế nào, về sau các ngươi sẽ ở tại nơi này. Hiện tại ta và các ngươi nói đến quy củ trong trạch, các ngươi ba người cần phải một chữ một chữ ghi tạc trong óc, nếu làm sai, cẩn thận ta……” Kế tiếp, tất cả đều là má Lưu một đống gia quy, gia pháp, thao thao bất tuyệt thuyết giáo.
Trừ lần đó ra, má Lưu muốn các nàng dành ra ba ngày huấn luyện, tại đây trong ba ngày, phải đem Khương gia quy củ toàn bộ nhớ kỹ.
Chỗ nào có thể đi, chỗ nào là cấm, các chủ nhân thích cái gì, không thích cái gì, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, toàn muốn các nàng ở trong vòng 3 ngày, phải ghi tạc trong đầu.
Một buổi trưa, diễn ra dài dòng thuyết giáo, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi dùng sao bữa trưa, Tử Vi chuồn đến thấu khẩu khí, tuỳ ý đi nhìn xem một chút.
Má Lưu lúc này không có mặt, Bình Nhi cùng Ngọc Điệp nhân cơ hội này để nghỉ ngơi, nàng buồn bã, nghĩ đến tuỳ ý đi một chút, chắc hẳn là sẽ không có việc gì?
Hay không cần báo cho biết một tiếng…Ai, ai biết được chứ, người chứ đâu phải thánh hiền, luôn luôn thiếu thời gian, nàng phải nhân cơ hội này đi nơi nơi thăm thú.
Nàng tò mò nơi nơi nhìn xem, trên đường tránh những nơi nhiều người, cố ý hướng ít người đi, xuyên qua cổng vòm, bất tri bất giác, đi vào một lâm viên lịch sự tao nhã xinh đẹp.
Thập yêu vị đạo?
Trong không khí, nàng ngửi được một cỗ mùi hương trong veo, phiêu miểu.
Tò mò, nàng nhịn không được hướng phát ra mùi hương đi tới, cuối cùng đi vào một chỗ núi nhỏ trước gò.
Mùi hương mê người kia, bắt đầu phát ra từ nơi này.
Ở trong hoa cỏ lá cây, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra một cánh cửa. Nguyên lai nơi này không phải là núi mà là một toà nhà đá, bởi vì được cỏ cây bao quanh nên nếu không nhìn kĩ, thật không dễ dàng mà phát hiện.
Nhà đá môn được nguỵ trang che đậy, làm Tử Vi càng thêm tò mò, nàng lặng lẽ đẩy cửa bước vào, trong phòng âm u, mùi hương càng thêm nồng đậm, nàng kinh ngạc phát hiện, đây là mộtkho chứa đầy rượu, bởi vì nhà đá này có rất nhiều rượu, tính toán lỹ, có lẽ có đến trăm loại.
Kỳ quái, má Lưu cũng không có nói nơi này có kho rượu a?
Nàng tốt nhất nên đi nhanh nhanh chút, để tránh bị người khác phát hiện, nhưng là do cái bình phát này ra mùi hương dẫn trụ khứu giác của nàng…
Thơm quá a! Nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tùy ý khứu giác hưởng thụ hương thơm mát lạnh thơm ngọt này.
Bởi vì rất chuyên chú say mê, thế nên nàng căn bản không chú ý tới trong phòng còn có một nam nhân khác nữa, từ khi nàng tiến vào một khắc, tinh duệ mâu quang liền theo dõi nàng nhất cử nhất động.
Khi nàng say mô mấy vò rượu, cặ mắt kia cũng tuỳ thân ảnh của nàng di động.
Này rượu khố lý, tàng là các nơi phương rượu ngon, có côn minh nam điền rượu, võ định hoa đồng rượu, ngoài ra còn có tang kham rượu, đinh hương rượu đợi chút, này đó điền nam rượu trái cây, là thị phiến trung hiếm thấy rượu ngon.(Nói chung cái đoạn này toàn kể tên rượu)
Nàng đột nhiên sửng sốt, dùng sức để ngửi, có chút không xác định, lại có điểm hoài nghi.
Một cỗ hương rượu đặc biệt, không biết là thế nào từ một vò rượu bay ra.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng khoá trụ trên một vò rượu, đối với nó như là vui mừng khinh hỉ, lẩm bẩm ” Rượu hoa điêu rượu sảm mẫu đơn hương, quả thực là ngạc nhiên a.”
Mũi của nàng đưa tới gần giấy dán trên vò rượu, cẩn thận nghe thấy, như là thấy một đoá hoa mẫu đơn đỏ tươi xinh đẹp nhất thiên hạ.
Mùi hương thật thơm, làm người ta không nhịn được say mê a, nàng thậm trí trực tiếp ôm vò rượu, đem khuôn mặt dán lên vò rượu lạnh lẽo, thở dài thật sâu.
‘Thơm quá a… Đây chính là rượu cung phi, nhất định thực trân quý!” Miệng nàng nỉ non, tưởng tượng ra hoàng cung tam cung lục viện, tần phi uống rượu, giáp sinh đỏ tươi, đi lại nhẹ nhàng tựa như thất tiên nữ, ống tay áo nhiều màu múa ra cảnh tưởng diệu kì…
Loại rượu có mùi hương thơm ngát này, ở trong miệng, chảy xuống hầu, không biết sẽ là loại cảm giác gì đâu?
HẾT CHƯƠNG 1:panda76::panda43::panda12:
* * *
minnamin
13-04-2011, 01:40 PM
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan