If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:06:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 6: Cuối Cùng Cũng Có Dấu Hiệu
hương thứ sáu – Cuối cùng cũng có dấu hiệu
Trước kia kêu “Vị Ương”, giờ đổi thành “Dạ đại nhân”.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn Lưu Bá Hề cách đó không xa, cũng không biết có phải nguyên do tái kiến Đại tướng quân hay không, cảm thấy nam nhân kia nhảy từ trên lưng ngựa xuống tư thế hảo suất.
“Ân, Đại tướng quân cũng vậy sao?”
“Nếu cùng đường, không ngại để tại hạ mang đại nhân vào.” Lưu Bá Hề lập tức đi tới, trên mặt vẫn là ý cười thản nhiên, tuy rằng lúc này đã cuối hè, nhưng người này khi cười rộ lên tựa như xuân phong quất vào mặt, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thời điểm Lưu Bá Hề đến gần, Dạ Vị Ương bỗng dưng có xúc động muốn nhào vào lồng ngực đối phương.
“Hay là Dạ đại nhân khinh thường tại hạ?” Gặp Dạ Vị Ương không trả lời chỉ nhìn chằm chằm mình, trong mắt Lưu Bá Hề rất nhanh hiện ra tia cười nhẹ.
“Đương nhiên không phải.” Hồ ly vội vàng giải thích.
Sau khi nói xong Dạ Vị Ương cảm thấy có điểm không thích hợp, Lưu Bá Hề từ trước đến nay đối nhân hoặc là lạnh lùng như băng, hoặc là ôn hòa như thanh tuyền, không giống như bây giờ dùng lời khiêu khích người khác.
Dạ Vị Ương nhất thời hiểu ra, Lưu Bá Hề đây là cố ý!
“Một khi đã như vậy, Dạ đại nhân cũng đừng khách khí.” Dứt lời, Lưu Bá Hề tiến lên ở trước mặt mọi người đem Dạ Vị Ương cấp bế lên.
Trong phút chốc thiên hoàn địa chuyển, từ khi biết trong bụng mình có tiểu hồ ly, về sau Dạ Vị Ương hành động liền trở nên vô cùng cẩn thận, hắn vội bắt lấy bả vai Lưu Bá Hề sợ chính mình ngã xuống.
Trực tiếp ôm Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề thả người nhảy lên ngựa, đem nam nhân ủng trong ngực mình, khẽ quát một tiếng phi ngựa tiến cung.
Sau lưng là khí tức ấm áp quen thuộc làm người ta quyến luyến, bên tai mơ hồ cảm giác được hơi thở ôn noãn của Đại tướng quân, có chút ngứa, phần ngứa này trực tiếp chui vào trong tâm Dạ Vị Ương.
Hai tay nắm chặt yên ngựa, Dạ Vị Ương cảm thấy gò má mình có điểm nóng.
Tuy rằng đã lâu không cùng Lưu Bá Hề hảo hảo nói chuyện, hảo hảo gặp mặt, nhưng quan hệ bọn họ trước đây cũng coi như là lão phu lão thê, lúc này thoáng thân mật ngược lại càng trở nên mẫn cảm.
Hít sâu một hơi thử làm hai gò má nóng bỏng chính mình hạ nhiệt xuống, Dạ Vị Ương nhìn phía trước, từng đợt gió lạnh nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt hắn, cảnh vật cùng kiến trúc hai bên đều biến thành cụm màu sắc mơ hồ lao nhanh vùn vụt.
Tình này cảnh này, khiến hắn nhớ đến năm đó thời điểm lần đầu tiến cung.
Khi ấy hai chân hắn đi lại không tiện, là Tịch Thiên Thương phái Lưu Bá Hề tự mình đến đón hắn vào cung, Đại tướng quân tuy rằng đối với hắn ôn hòa mỉm cười, nhưng phần ấm áp kia cho đến bây giờ tựa hồ vẫn chưa từng thay đổi.
Vừa rồi ở cửa ngẫu nhiên gặp Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương còn tưởng rằng đối phương sẽ phi ngựa bỏ đi, khoảnh khắc đó nói không thất vọng khó chịu là giả, nhưng cuối cùng Đại tướng quân vẫn quay trở về.
Người này trong lòng có hắn, vẫn luôn có hắn.
Nam nhân tốt như vậy, thiên hạ đi đâu tìm được người thứ hai?
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Còn nhớ thời điểm trước kia ta đón ngươi vào cung không?” Lưu Bá Hề đột nhiên mở miệng, lời nói hiển nhiên tương đồng với suy nghĩ của Dạ Vị Ương.
“Nhớ.” Dạ Vị Ương gật đầu, hắn sao có thể quên.
“Lúc đó là sau khi ta cứu ngươi chúng ta lần thứ hai gặp mặt, đừng nhìn khi đó ta mặt lạnh, lúc ôm ngươi vào xe ngựa nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi, khiến ta đột nhiên cảm thấy ngươi thực đáng yêu.”
Trong lời nói dẫn theo vài phần ý cười nhợt nhạt, Lưu Bá Hề nhìn nam nhân trong ngực hồi lâu không gặp, thanh âm không tự giác ôn nhu xuống: “Thẳng đến buổi tối ở Ngọc Hành Sơn, làm cho ta triệt triệt để để nhớ kỹ ngươi.”
Dạ Vị Ương trong đầu oanh một tiếng, hắn đương nhiên nhớ rõ buổi tối đầu tiên ở Ngọc Hành Sơn xảy ra chuyện gì.
Lúc ấy hắn đi đứng không tiện nên không có biện pháp đi vệ sinh, vẫn là mặt dày để Lưu Bá Hề đi lấy cho hắn cái bô, thật sự muốn kiếm cái lỗ nào đó chui vào, hiện giờ Lưu Bá Hề còn cố ý nhắc lại với hắn.
“Ngươi đúng là vạch áo cho người xem lưng.” Dạ Vị Ương dùng khuỷu tay thúc vào bụng nam nhân, tuy rằng quan hệ bọn họ hiện tại lâm vào khó xử, nhưng cũng không ngăn được hồ ly hắn ngạo kiều.
Khuỷu tay sau khi thúc vào, bụng Dạ Vị Ương đột nhiên nhói lên, từ khi hắn biết mình có đứa nhỏ, đây là lần đầu tiên cảm giác được trong bụng có dị dạng.
Hắn thấp giọng ‘ưm’ một tiếng, loan thắt lưng hơi ôm lấy bụng, đau đớn kia đến nhanh cũng đi nhanh, dường như tiểu hồ ly ở trong bụng dùng chân đạp hắn.
“Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Dạ Vị Ương ngay tại trong ngực Lưu Bá Hề, Đại tướng quân lập tức phát hiện hành động vừa rồi của Dạ Vị Ương, thấy nam nhân ôm bụng trên mặt thần sắc phức tạp, hắn vội dừng ngựa.
“Không có việc gì, có thể buổi sáng ăn nhiều nên bụng có điểm no.” Chịu đựng nhảy nhót trong bụng, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng.
Dưới bình tĩnh bên ngoài, trong lòng đã sớm loạn cào cào.
Lúc nãy là vật nhỏ đạp hắn? Không ngờ hoài đứa nhỏ bị nó đạp sẽ có cảm giác như vậy.
?
Suốt một tháng nay, Dạ Vị Ương chỉ có ở trong mộng mới gặp được tiểu hồ ly, hắn ban đầu biết mình có đứa nhỏ, liền mang tâm tình khiếp sợ, bất khả tư nghị, sau đó chậm rãi tiếp nhận, đến hiện tại chính là có chút chờ mong cùng vui sướng không thể nói rõ.
Tư tưởng thay đổi đồng thời đối với tiểu hồ ly trong bụng hơn vài phần mong đợi, nhưng bụng hắn vẫn bằng phẳng không hề biến hóa, bình thường trừ bỏ buồn ngủ cũng không có gì đặc biệt, lúc này đột nhiên bị tiểu hồ ly đạp một cái, khiến Dạ Vị Ương rốt cuộc cũng có cảm giác “Chính mình có đứa nhỏ”.
Gặp Dạ Vị Ương không có dị sắc gì, Lưu Bá Hền yên tâm, thuận miệng cười nói: “Mùa hè khí trời nóng bức, ham đồ lạnh dễ làm hư bụng, có muốn ta đưa ngươi đi phương tiện một chút sau đó mới đến Thiên Nguyên điện tìm Hoàng thượng?”
“Không cần!” Dạ Vị Ương dứt khoát từ chối, có chút giận dỗi làm mặt lạnh.
Hắn trong lòng thầm mắng Lưu Bá Hề, cư nhiên nghĩ hắn bị tiêu chảy, trong bụng hắn là tiểu hồ ly a, vạn nhất tiểu hồ ly này là của Lưu Bá Hề thì sao? Đến lúc đó Lưu Bá Hề còn dám để hắn đi vệ sinh không.
Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại còn chưa biết cha đứa nhỏ là ai đi.
Có thể là của Lưu Bá Hề chăng?
Dạ Vị Ương trong lòng xoắn xuýt, hắn thầm mặc niệm: tiểu bảo bối a tiểu bảo bối, ngươi cảm giác được nam nhân ở bên cạnh ba ba không, nếu ngươi thích người này và nghe được lời ba ba nói, vậy ngươi liền đá nhẹ ta một cái đi.
Đợi hồi lâu bụng vẫn không có phản ứng gì, Dạ Vị Ương tâm tình vui sướng nhất thời lạnh xuống, chẳng lẽ không phải của Bá Hề sao?
Thời điểm Dạ Vị Ương đang nghĩ ngợi, Lưu Bá Hề đã cưỡi ngựa đến bên ngoài Thiên Nguyên điện, Đại tướng quân trước nhảy xuống ngựa: “Tới rồi.”
“Ân.” Có chút ủ rũ lên tiếng, Dạ Vị Ương đưa tay để Lưu Bá Hề đỡ hắn, chính là đang chuẩn bị bước xuống bụng đột nhiên nhói lên.
Dạ Vị Ương bị kinh động bất ngờ này làm giật mình trượt chân ngã xuống ngựa, vững vàng được Lưu Bá Hề ôm lấy.
Đại hồ ly giương mắt chống lại tầm mắt lo lắng của Lưu Bá Hề, hắn đè xuống vui sướng nổi lên trong lòng: “Vừa rồi suy nghĩ vài chuyện, có chút phân tâm, ngươi thả ta xuống đi.”
Lưu Bá Hề đem Dạ Vị Ương thả xuống, khẽ thở dài, trên mặt không khỏi cười khổ: “Cứ mơ mơ màng màng như vậy, khiến người ta như thế nào yên tâm đây.”
Hai người đối mặt nhìn nhau, lúc này Lý công công từ Thiên Nguyên Điện đi ra, hướng bọn họ hô: “Dạ đại nhân, Đại tướng quân, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ nhị vị a, thỉnh.”
Những điều muốn nói chỉ có thể tạm thời nghẹn trở về, hắn đi ở phía sau, hắn nhìn bóng dáng Lưu Bá Hề cúi đầu giơ khóe môi, nhẹ nhàng sờ bụng mình.
Vừa rồi vật nhỏ đá hắn, có thể nào Bá Hề chính là cha nó?
Đến Thiên Nguyên Điện, Tịch Thiên Thương sớm đã chờ bọn họ, tháng trước Dạ Vị Ương đưa ra một biện pháp đối phó Nguyệt Thăng quốc.
Chính là nhiễu loạn vùng sản xuất trà ở phía Nam Nguyệt Thăng, lâu nay lá trà đều được đám trà thương kia thu mua, Dạ Vị Ương liền lợi dụng quyền lực trong tay để một thương đội đến trước tiến hành mậu dịch.
Thông qua mậu dịch thu mua với sản lượng lớn giá cả cao hơn mức bình thường, làm cho đám thương đoàn địa phương cũng phải nâng giá theo, kẻ đến người đi giá cả đồng thời dần nâng lên, khiến sản lượng trà ở Nguyệt Thăng quốc tiêu thụ cũng càng ngày càng cao.
Cũng bởi vì giá trà quá cao nên tiêu dùng trong nước giảm sút, rất nhiều trà thương bởi vì lợi nhuận thấp cùng sức mua yếu mà toàn bộ đóng cửa.
Theo như gần đây, bọn họ chẳng những làm nhiễu loạn giá trà địa phương, còn giảm thiểu rối loạn ở phía Nam Thiên quốc.
Dạ Vị Ương phái thương đoàn đem lá trà Thiên quốc bán cho Nguyệt Thăng quốc với giá cả thấp hơn giá thị trường, dân bản xứ liền đổi sang mua trà Thiên quốc.
Nông dân Nguyệt Thăng trồng trà vẫn duy trì giá cả ban đầu, nhóm trà thương của Dạ Vị Ương lại không thu mua trà địa phương, điều này khiến nông dân trồng trà Nguyệt Thăng sản lượng bán ra không khỏi càng ngày càng thấp.
Dần Dần, Dạ Vị Ương bọn họ đã có thể nắm quyền định giá trà bản địa.
Trà chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Dạ Vị Ương, mậu dịch ở một vài địa phương Nguyệt Thăng đều chậm rãi bị hắn công kích, tin tức lan truyền hiện tại cực kỳ thấp, hơn nữa xã hội Nguyệt Thăng đối với mậu dịch kinh tế hiểu biết khiếm khuyết, phỏng chừng chờ đến khi Nguyệt Thăng tỉnh táo lại, bộ phận kinh tế đã bị Dạ Vị Ương khống chế.
“Hiện giờ bên Nguyệt Thăng bởi vì kinh tế biến động nên có chút bận rộn, động tác ở phía Nam Thiên quốc cũng nhỏ đi không ít, đợi Bá Hề phái nhân mã đi giáo huấn chúng, bọn chúng liền an phận.”
Tịch Thiên Thương hừ lạnh: “Không đánh chúng, chúng sẽ không biết đau, làm cho chúng đau đến kêu cha gọi mẹ, mới nhớ kỹ Thiên quốc chúng ta không phải nơi bọn chúng có thể tùy tiện trêu chọc.”
Tịch Thiên Thương nhìn qua nam nhân, cười hỏi: “Vị Ương, ngươi lại lập được công lớn, muốn thưởng cái gì, cứ nói ra đi.”
“Đây là chuyện vi thần nên làm.”
“Một năm nay ngươi vì Thiên quốc làm rất nhiều chuyện, trẫm cũng nên làm cho ngươi chút gì đó.” Tịch Thiên Thương nói xong liền nhìn Lưu Bá Hề bên cạnh: “Đại tướng quân, ngươi nói có phải không?”
Dạ Vị Ương nhìn hai người, như thế nào cảm thấy mình đang bị lừa gạt?
Hết chương thứ sáu
Đại Nịnh Thần Đại Nịnh Thần - Vạn Diệt Chi Thương