Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 152: Phong Hồi Lộ Chuyển
gày thứ bảy Tiêu Phàm vào tù.
Kinh sư trời u ám, bầu không khí ngưng trọng, triều đình nhìn qua thì bình tĩnh không gợn sóng, triều hội vẫn như cũ, mỗi ngày các đại thần vẫn đều đặn dâng tấu lên Chu Nguyên Chương các việc lớn nhỏ trong nước.
Các đại thần giống như tất cả đều mất trí nhớ, hoàn toàn quên chuyện đương kim thiên tử hạ lệnh tống Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm vào ngục, từng đại thần giữ miệng kín như bưng, nhưng lúc vào triều ánh mắt đều ẩn ẩn liếc nhìn Xuân Phường giảng độc Hoàng Trừng.
Đối với các đại thần phái Thanh Lưu mà nói, Hoàng Trừng chính là thủ lĩnh bọn họ, bọn họ như chong chóng đo chiều gió, gió bất động, bọn họ liền bất động.
Chong chóng đo chiều gió yên lặng bảy ngày, thẳng đến giờ không hề có động tĩnh.
Hoàng Trừng lúc này thật trầm mặc, thiên tử đã hạ chỉ mệnh Hình bộ thẩm án Tiêu Phàm, xem ra thiên tử thật sự tứcgiận, cho nên hắn cũng không cần nhào ra hạch tội Tiêu Phàm. Thiên tử đã muốn ai chết thì mặc kệ có tội hay không, hắn đều phải chết. Cái gọi là tội danh, đơn giản chỉ là để cho mọi người thấy mà thôi. Ngược lại thiên tử đã muốn một người còn sống thì dù hắn tội ác tày trời cũng sống tốt như bất kỳ ai.
Bao năm trải qua biết bao mưa bão trên triều, Hoàng Trừng hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên hắn đang đợi, đang nhìn. Nếu Tiêu Phàm bị Hình bộ thẩm vấn rồi định tử tội, mà thiên tử hạ chỉ chuẩn tấu, như vậy Tiêu Phàm nhất định phải chết, ai cũng cứu không được hắn, Hoàng Trừng cùng phái Thanh Lưu dĩ nhiên không cần đứng ra hạch tội.
Hoàng Trừng hiện tại lo lắng là thiên tử sẽ mềm lòng, hoặc là một ý niệm buông tha gian thần này, khi đó dù phải mạo phạm thiên nhan hắn cũng phải liên hợp các đại thần liên danh dâng sớ, thỉnh cầu cũng được mà bức bách cũng hay, nhất định phải khiến thiên tử chém đầu Tiêu Phàm.
Đó mới chính là Hoàng Trừng hắn, hoặc là ẩn nhẫn không phát, một khi phát là lôi đình vạn quân.
Ngày mai, là ngày Hình bộ thẩm vấn Tiêu Phàm...
Chiêu Nhân cung.
Giang Đô quận chúa độc đứng trước kính, lệ như châu ngọc rơi theo hai gò má rớt xuống sàn.
Sắc mặt nàng tiều tụy giống như một đóa hoa đã héo tàn, mất dần sinh cơ, chỉ còn hô hấp yếu ớt để chứng minh mình còn sống, sống như cái xác không hồn.
Thật vất vả mới tìm được chân tình người trong mộng, vất vả lắm mây mới tản đi lộ ra trăng sáng, tưởng rằng mình và Tiêu Phàm tương lai hạnh phúc viên mãn, giống như những chuyện xưa hắn hường kể nàng nghe, từ đó về sau hoàng tử và công chúa hạnh phúc đến cuối đời..
Nàng thật sự thống hận mình quá ngây thơ, trên đời này mọi thứ tốt đẹp một khi dính đến hoàng quyền liền thay đổi tính chất. Thì ra sinh ở nhà đế vương là không có khả năng ở cùng người mình yêu, chưa bao giờ nàng thống hận thân phận quận chúa của mình đến vậy.
Nếu mình sinh tại nhà bình thường thì thật là tốt biết bao, vì sao mình lại là quận chúa? Vì sao quận chúa thì không thể làm thiếp người khác? Bởi vì hoàng quyền? Chuyện cười! Cuộc đời này được gả cho thiếu niên lang quân âu yếm, trận trọng ta cả đời thì dù hắn thê thiếp đầy nhà, dù hắn vô quyền vô thế thì đã sao? Chỉ cần hắn đối xử tốt với ta thì cả đời này dù ăn xin ngoài phó cũng như ở thiên đường.
Tiêu Phàm sắp bị Hình bộ thẩm vấn, có ý chỉ của Hoàng đế, thẩm vấn chỉ là đi ngang qua sân khấu, tử tội đã thành kết cục đã định.
Giang Đô quận chúa tưởng tượng đến người trong tim sắp bị chém đầu, lệ châu trong suốt lại tuôn không ngừng.
Lặng lẽ nắm chặt Phượng trâm bén nhọn trong tay áo, Giang Đô quận chúa khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ kiên quyết.
Tiêu Phàm nếu chết, nàng cũng tuyệt không sống một mình, hoàng tổ phụ một khi đã coi trọng hoàng uy như vậy, như vậy để ta trở thành đá kê chân cho hắn hiển hách hoàng uy, cùng người trong lòng xuống hoàng tuyền đi!
Tào Nghị từ ngục đi ra sau liền vội vàng đến một thanh lâu gọi là Ám Hương lâu, ném cho tú bà mấy trăm lượng bạc, tú bà thấy hắn là Cẩm Y vệ lại là Thiên hộ, tự nhiên không dám nhiều lời, lập tức liền gọi hết những cô nương có tư sắc ra, sau đó một đám oanh oanh yến yến liền đi theo một Thiên hộ Cẩm Y vệ râu quai nón rêu rao đi đến Tiêu phủ. Đầu đường cuối ngõ kinh sư vốn mang bầu không khí nặng nề tức khắc trở nên muôn màu muôn vẻ, xuân quang vô hạn. Các cô nương thanh lâu vốn phóng khoảng, dọc đường đi khi thì quẳng ánh mắt đưa tình, khi thì làm mấy động tác khiêu gợi, làm cho đầu phố kinh sư thêm vài phần khí sắc.
Tào Nghị vừa đi vừa suy nghĩ.
Hắn cảm thấy mình giống như quy công đưa các cô nương đến cho các khách làng chơi ở vương cung quý phủ, mà sự thật cũng đúng là thế mà.
Hiện tại hắn suy nghĩ không phải là làm sao sắc dụ mà là muốn đốt chết hai lão gia hỏa kia trong dục hỏa...
Đồ đệ có khó khăn, sư phụ đã không chịu cứu, còn phải dựa vào loại biện pháp này để dụ sư phụ, nếu sư phụ kiên trì không chịu đi thì đốt quách đi cho rồi...
Tào Nghị càng ngày càng cảm thấy đôi sư trò này cực kỳ quái dị, hơn nữa người này đối với người kia càng thêm tàn nhẫn.
Một đường đi tới, Tào Nghị cố gắng không nhìn người qua đường chỉ trỏ hắn và đám cô nương chịu đựng được đến Tiêu phủ.
Vài tên giáo úy tâm phúc đi theo Tào Nghị thật không ra sao cả, vừa đi vừa cùng các cô nương cãi nhau ầm ĩ, rất là hưởng thụ.
Bước chân qua cửa Tiêu phủ, Tào Nghị thở phào một hơi thật dài, hỏi người hầu phòng Trương Tam Phong cùng Thái Hư bế quan, Tào Nghị vung tay lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy quái dị của bọn hạ nhân Tiêu phủ một đám cô nương thanh lâu dịu dàng đi theo Tào Nghị, một đường xoay eo lắc mông, bỏ lại vô số nụ cười dâm đãng vang như chuông bạc...
Đi vào cửa phòng bên trái tiền viện, Tào Nghị hít sâu một hơi, nhìn cửa phòng đóng chặt, lớn tiếng nói:
- Nhị vị lão thần tiên, Tiêu Phàm có khó khăn, đang đợi nhị vị lão thần tiên viện thủ, nhị vị đều là sư môn trưởng bối của Tiêu Phàm, không thể thấy chết mà không cứu được a! Thỉnh nhị vị lão thần tiên xuất quan gặp nhau!
Trong sương phòng trầm tịch rất lâu, đột nhiên truyền đến tiếng thở dài, ngữ khí phi thường siêu phàm thoát tục, giống như tiên âm Thiên giới, xa xôi không thể nắm lấy, lại mang theo vài phần uy nghiêm trang trọng.
- Vô lượng thọ phật, bần đạo đang cùng sư huynh bế quan tĩnh tu, tìm hiểu võ học cảnh giới nhiều năm qua chưa đột phá, cảnh giới không đột phá, thề không xuất quan...
Tào Nghị đứng ở ngoài cửa nhíu nhíu mày, quay đầu hỏi Trương quản gia:
- Hắn nói cái gì thế?
Trương quản gia cười hắc hắc:
- Tiểu cũng không rõ lắm, hai người quá nửa ở bên trong song tu đi...
Hai cái lão đầu nhi ở trong phòng song tu?
Người tu đạo có phải tà ác như vậy không?
Tào Nghị nhíu, mặc kệ, chỉ cần bọn họ đi ra, dù phải khua chiên gõ trống diễu hành biểu tình Tào Nghị cũng nguyện ý.
- Nhị vị lão thần tiên khai ân, cứu Tiêu Phàm đi, hắn chính là sư môn vãn bối các ngươi nha, vãn bối có khó khăn, các ngươi sao có thể ngồi yên không lý đến?
Thái Hư ở bên trong ho khan hai tiếng, có chút chột dạ nói:
- Này... Vô lượng thọ phật, bần đạo bế quan, thật sự là không thể đi ra, sau ba năm năm năm, bần đạo xuất quan nhất định cứu hắn, ngươi bảo hắn cố sức sống vài năm, chờ bần đạo đi ra rồi nói sau...
Tào Nghị tức giận đến bốc hỏa trong lòng, cái này còn cần con mịa nó ngươi nói sao? Có thể sống vài năm ta còn mời ngươi làm rắm gì?
Âm trầm quay đầu, Tào Nghị nhìn một đám thanh lâu oanh oanh yến yến phía sau, chỉ vào sương phòng nói:
- Các ngươi ai có thể câu dẫn hai lão đầu bên trong ra, bản quan phần thưởng nàng một trăm lượng, không, một nghìn lượng bạc! Nói lời giữ lời!
Chúng cô nương vừa nghe thấy mắt sáng lên. Đây chính là đại khách hàng nha, một nghìn lượng bạc, thừa chuộc thân cho mình.
Vì thế, chúng cô nương còn chút xấu hổ rụt rè giờ toàn bộ vứt hết, mọi người xếp thành một hàng, xuất hết võ nghệ bản thân ra câu dẫn hai vị lão thần tiên đang bế quan bên trong.
- Hai vị lão thần tiên, các ngươi đi ra đi, ta rất nhớ các ngươi, chỉ cần các ngươi đi ra, ta... Cái gì cũng nguyện ý.
Đây là phái hàm súc.
- Lão đầu nhi, các ngươi đi ra, ta sẽ làm đủ tư thế cho các ngươi, chỉ có các ngươi không thể tưởng được, không có gì ta làm không được...
Đây là phái kỹ thuật.
- Hai vị lão ca ca, thân ca ca, ta chân thật trắng, ngực cũng rất lớn, các ngươi đi ra nhìn một cái nha, ai nha, ta rất ngứa ngáy, các ngươi mau ra đây giúp ta hết khó chịu đi...
Đây là phái trực tiếp.
Xoảng, xoảng, xoảng! (Tiếng đập cửa)
Đây là phái hào phòng đi thẳng vào vấn đề.
......
......
Tiền viện Tiêu phủ, nhất thời ồn ào náo động không thôi, dâm ngũ vang vọng khắp mọi nơi.
Chúng cô nương như đi đánh trận, cả đám sức mạnh mười phần, ý chí cao ngất, ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi, nào giống như câu dẫn nam nhân đâu, phải nói là một đám sói nhìn thấy hai khối thịt béo mà tru lên đấy chứ.
Tào Nghị nhìn cảnh huyên náo trước mắt, thầm lặng lau mồ hôi lạnh, từ cổ đến nay làm gì có cảnh một đám cô nương câu dẫn nam nhân đến hai mắt đầy tơ máu, toàn thân đầm đìa mồ hôi như bây giờ chứ...
Trong sương phòng, Trương Tam Phong đạo hạnh thâm hậu, không có bất cứ phản ứng gì.
Thái Hư đã có chút ngồi không yên, kiềm chế không được cười phóng đãng lên tiếng.
- Các vị tiên cô chớ gấp, bần đạo đi ra...
- Sư đệ!
Trương Tam Phong phẫn nộ hét.
- A! Sư huynh...
- Bình tĩnh!
- Dạ.
Thái Hư lập tức lại quy củ.
- Người tu đạo, đạo tâm không vững, sao có thể siêu thoát hậu thế, đắc đạo thành tiên?
- Sư huynh, ta sai lầm rồi.
-... Xuất quan rồi chúng mình đi thanh lâu.
- Dạ.
Tiếp theo bên trong truyền đến tiéng Thái Hư lưu luyến không rời:
- Các vị tiên cô mời trở về đi, bần đạo thành tâm tu luyện, hôm nay tuyệt không xuất quan, đợi ngày sau, bần đạo sẽ độ hóa các vị tiên cô thành tiên...
Chúng cô nương vừa nghe tất cả đều thất vọng, vì thế chuyển yêu vì hận, lại bắt đầu không cam lòng chỉ vào sương phòng chửi mắng ầm ĩ, đủ kiểu nói khó nghe, bầu không khí kiều diễm dâm mỹ đột ngột chuyển thành chợ búa chửi nhau.
Tào Nghị tức giận đến dậm chân, Trương Tam Phong thật lắm chuyện a! Thiếu chút nữa thành công lại bị hắn phá hỏng.
Trong lòng oán hận mắng vài tiếng, Tào Nghị cắn răng một cái, quay đầu hung tợn nói với đám cẩm y vệ phía sau:
- Các ngươi đốt gian phòng này cho lão tử, đốt sạch sẽ vào!
Vài tên giáo úy ôm quyền:
- Dạ!
Bên cạnh Trương quản gia cực kỳ hoảng sợ:
- Tào đại nhân, ngươi... Ngươi làm gì vậy? Lão gia nhà ta vừa mới vào tù vài ngày, ngươi liền đốt nhà hắn, các ngươi không phải bằng hữu huynh đệ sao?
Tào Nghị không kiên nhẫn vung tay lên:
- Là lão gia các ngươi bảo ta đốt!
- Nói bậy! Lão gia nhà ta sao có thể nói ra lời hỗn trướng vậy? Đây là nhà hắn mà...
- Không có việc gì tránh sang một bên! Đừng vướng chân vướng tay! Chờ lão gia ngươi đi ra, chính ngươi hỏi hắn...
Lúc hai người nói qua nói lại, nhóm cẩm y giáo úy đã nhóm xong lửa, đốt xong đuốc, nhanh tay ném vào cửa sổ phòng hai vị lão thần tiên bế quan, thoáng chốc ánh lửa rợp trời, khói đen nồng đậm bao trùm toàn bộ gian phòng, hỏa thế ngày càng lớn.
Trương quản gia hơi giật mình nhìn vào phòng bị thiêu, tức giận đến dậm chân, khóc lớn không thôi:
- Xong rồi, xong rồi! Lão gia trở về nhất định sẽ trách ta giữ nhà bất lực, họ Tào, bát cơm lão hán bị ngươi đập rồi...
Tào Nghị kiên nhẫn giải thích nói:
- Không sao đâu, đây thật sự là lão gia nhà ngươi muốn đốt...
- Ngươi còn nói bậy! Lão hán dù giả yếu, hôm nay cũng phải liều mạng với ngươi...
Lúc này, chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng ho sặc sụa, ngay sau đó, trong làn khói cuồn cuộn trên nóc nhà đột nhiên nổ vang hai tiếng, hai bóng người phóng lên cao, người còn trên không trung mà tiếng Thái Hư khóc nức nở thét lớn đã vang vọng:
- Họ Tào, ta xxx tổ tiên nhà ngươi! Ngươi thắng, ngươi thắng! Ta cùng sư huynh đi cứu nghiệt đồ kia còn không được sao? Thật con mịa nó ngoan độc!
Tào Nghị cười ha ha, vung tay lên, quát to:
- Nhanh, cứu hoả!
Ban đêm, kinh sư gió thổi nhẹ, không gian yên tĩnh, xa xa vang lên vài tiếng mõ, gõ hai tiếng lại dừng, đã là canh hai.
Ở thành Tây, ba đạo bóng đen hòa vào bóng đêm, lặng yên không một tiếng động tiếp cận một góc Yến Vương biệt viện.
Thái Hư che mặt, từ xa nhìn vào Yến Vương biệt viện thị vệ san sát, phẫn nộ hừ một tiếng, sau đó giật giật cái mũi:
- Sao bần đạo ngửi được mùi khói lửa nhỉ?
Tào Nghị cũng đang che mặt nín cười nói:
- Yên thăng Tiên giới, đây là điềm tốt báo lão thần tiên nhanh tu thành chính quả, đứng hàng tiên ban oa...
Trương Tam Phong xuy nói:
- Thúi lắm! Rõ ràng là ban ngày bị lửa thiêu...
Thái Hư nhìn Yến Vương biệt viện đề phòng sâm nghiêm, nhíu mày nói:
- Nhiều người thủ như vậy? Một Vương gia biệt viện sao khẩn trương hơn đại nội hoàng cung thế? Bọn họ biết chúng ta muốn tới sao?
Tào Nghị cười gượng nói:
- Ban ngày cùng Yến Vương ồn ào nên ta để lại cho hắn vài câu tàn nhẫn...
Thái Hư liếc xéo hắn:
- Cho nên Yến Vương liền tăng mạnh tuần tra, đề phòng chúng ta?
-... Có lẽ vậy.
Thái Hư cả giận:
- Ngươi không phải là tự tìm phiền toái sao? Đại minh đại lượng nói cho Yến Vương chúng ta muốn tới hù dọa hắn, cử chỉ ngu xuẩn này, quả thực là... Ngu xuẩn!
Tào Nghị xấu hổ cúi mặt cười gượng không thôi.
Trương Tam Phong cười ngạo nghễ:
- Có gì đặc biệt đâu, năm đó bần đạo tham dự kháng Nguyên, trong trăm vạn đại quân tới lui tự nhiên lấy thủ cấp thượng tướng, có mấy trăm thị vệ đã là gì!
Tào Nghị đại hỉ nói:
- Vậy phiền lão thần tiên vất vả một chuyến, chúng ta đi vào thôi...
Trương Tam Phong gật gật đầu:
- Hảo! Ta cùng sư đệ đi vào, ngươi không biết khinh công, thủ ở bên ngoài đi...
Tào Nghị vội gật đầu đáp ứng.
Vì thế Trương Tam Phong cùng Thái Hư đứng lên, sửa sang lại y phục dạ hành, đang muốn vận khởi khinh công bay qua tường biệt viện, Trương Tam Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi:
- Trước khi đi, bần đạo có một chuyện thắc mắc không rõ muốn hỏi...
Tào Nghị vội vàng nói:
- Lão thần tiên mời nói...
Trương Tam Phong ánh mắt nghi hoặc mờ mịt nói:
-... Chúng ta đêm nay đến đây là để làm gì?
Tào Nghị toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nức nở nói:
-... Hù dọa Yến Vương.
Trương Tam Phong bừng tỉnh đại ngộ:
- A ——
Tào Nghị còn chưa kịp thở ra, Trương Tam Phong lại thình lình nói:
-... Vì sao muốn hù dọa Yến Vương?
Tào Nghị mắt có chút ướt át, cắn răng nói:
-... Vì cứu sư điệt ngươi Tiêu Phàm.
Trương Tam Phong chấn động:
- Bần đạo có sư điệt? Ai vậy? Tiêu Phàm là ai? Bần đạo nhận thức sao?
Tào Nghị tức khắc rơi lệ đầy mặt, hán tử cao năm thước gạt lệ lau giống như hài tử nhận hết ủy khuất.
Vẫn là Thái Hư quen thân Trương Tam Phong lâu ngày, hiểu về hắn hơn.
Hắn hợp thời tiến lên trước, vỗ vỗ vài Tào Nghị như an ủi, sau đó nói với Trương Tam Phong:
- Sư huynh, làm xong vụ này, Tào hiền chất nguyện mời chúng ta đi dạo kỹ viện, hơn nữa còn đưa một cái yếm thơm mùi cơ thể co sư huynh thưởng ngoạn, sư huynh cảm thấy thế nào?
Trương Tam Phong vẻ mặt thoải mái, vuốt râu dài, một bộ tiên phong đạo cốt, ha ha cười nói:
- Ngươi cứ nói sớm như vậy là ta hiểu thôi...
Tào Nghị nghẹn họng nhìn trân trối: "......"
Hai đạo bóng đen bay lên trời, lặng yên không một tiếng động dừng lại giữa không trung, sau đó phất ống tay áo, giống hai con chim lớn màu đen, thần không biết quỷ không hay lăng không bay vào Yến Vương biệt viện, bọn thị vệ không chút phát hiện, vẫn bình tĩnh nhàn nhã tuần tra chung quanh.
Tào Nghị đứng trong góc, há to miệng tràn ngập sợ hãi và sùng kính nhìn vào bóng đen dung hợp cùng bóng đêm, sau đó không tiếng động biến mất sau bờ tường, Tào Nghị miệng chậc chậc cảm thán, đúng tuyệt thế cao thủ, thân thủ quả nhiên cao tuyệt, hao tâm tổn trí mời hai vị này đến đúng là được việc.
Sáng sớm hôm sau, bầu không khí kinh sư triều đình càng thêm khẩn trương ngưng trọng.
Hôm nay là ngày Hình bộ thẩm vấn Tiêu Phàm, nói cách khác là ngày định tộiTiêu Phàm.
Triều đình tràn ngập hơi thở ngưng trọng, các đại thần tâm thần không yên, hôm nay rất khác thường, không biết là sẽ phát sinh chuyện gì...
Các đại thần xếp thành hàng, đứng thành lớp, thừa lệnh kiến giá lâm triều, hết thảy như thường ngày tiến hành đâu vào đấy nhưng rất trầm mặc, trong kim điện dần hình thành một bầu không khí quỷ dị...
Trong Yến Vương biệt viện.
Một tiếng rít gào thê lương mà giận dữ đánh tan buổi sáng yên tĩnh.
- A ——Bổn vương... Râu của bổn vương đâu? Râu đâu?
Một gã thị vệ vội vàng chạy vào phòng ngủ Yến Vương, bẩm:
- Điện hạ, Thiên hộ Cẩm Y vệ Tào Nghị lại tới nữa, đang ở nội đường chờ điện hạ...
Chu Lệ trong lòng trầm xuống, đứng dậy lấy gương đồng ra, nhìn mình trong kính, gương mặt to tợn vốn xù xì râu quai nón giờ trơn nhẵn như bạch diện thư sinh, người cạo râu cạo rất sạch sẽ, không hề để lại chút cọng dư nào, hiển nhiên đây là một thợ cạo cực kỳ chuyên nghiệp...
Một cỗ cảm giác mát lạnh tự lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu Chu Lệ.
Là ai? Ai có bổn sự lớn như vậy, có thể dưới sự đề phòng như thế sâm nghiêm, nửa đêm thần không biết quỷ không hay đến cạo râu bổn vương? Hắn có thể thoải mái cạo râu ta thì lấy thủ cấp ta chẳng phải dễ như lấy đồ trong túi sao?
Lần đầu tiên trong đời, Chu Lệ cảm thấy sợ hãi, thì ra mình đang ngủ đã bất tri bất giác dạo một vòng Quỷ Môn quan, nghĩ đến đây, Chu Lệ toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, sợ đến run người.
Ngoài phòng ngủ ngoại, âm thanh hào hùng của Tào Nghị từ xa xa truyền đến:
- Yến Vương điện hạ, có thay đổi chủ ý không? Nếu điện hạ vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, hạ quan ngày mai lại đến...
Chu Lệ hai mắt tức khắc căng ra đến mức đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ nóng rực như liệt hỏa, quai hàm cắn chặt, nắm tay hung hăng đánh ra một trọng quyền vào mặt gương đồng.
Trừng hai mắt màu đỏ, hai gò má Chu Lệ co rút lại, gằn từng tiếng với thị vệ trong phòng:
- Đi nói cho Tào Nghị, bổn vương sẽ tiến cung,... Nhận Thường Ninh làm con gái, thỉnh phụ hoàng khôi phục phong hào quận chúa của nó!
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn