"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Quận Chúa Vấn Tình
ên trong Tiêu phủ.
Vẻ mặt Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của Giang Đô quận chúa, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
- Ý của quận chúa điện hạ là người… khụ khụ người muốn gả cho hạ quan sao?
Tiêu Phàm ngẩn người, đến bây giờ cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật này, có câu hát hát như thế nào ấy nhỉ?
Trên trời rớt xuống một Lâm muội muội.
Tình hình hiện tại dường như là đúng như vậy, không đầu không đuôi tự dưng một quận chúa xinh đẹp, bộ dạng thiên kiều bá mị chạy đến tìm hắn, sau đó lại trịnh trọng tuyên bố nàng muốn gả cho hắn.
Nói thật ra Tiêu Phàm chưa từng trải qua chuyện YY như vậy, bất quá kiếp trước hắn từng nằm trên giường hoang tưởng đến chuyện này.
Kiếp trước đã mơ mộng rất nhiều nhưng hiện tại thì sự thật này lại xuất hiện trước mắt hắn.
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích, lão thiên a tại sao lại đối xử tốt với ta như thế?
Người bình thường đối mặt với một nữ tử có dung mạo tuyệt thế. muốn hắn làm trượng phu của mình thì hắn sẽ ra sao? Chỉ cần là nam nhân thì nhất định sẽ không cự tuyệt, nhanh chóng kéo nàng vào bái đường hoặc trực tiếp động phòng luôn cho lành.
Tiêu Phàm đúng là không phải nam nhân, nói đúng hơn hắn không phải là nam nhân bình thường.
Quận chúa cùng Hoàng gia có quan hệ, Hoàng gia cùng với âm mưu giết chóc lại có quan hệ. Người khác đưa cho người chỗ tốt càng lớn thì âm mưu trong đó càng lớn. Đã hỗn trong quan trường thì tính cảnh giác ấy Tiêu Phàm cần phải có.
Cho nên khi quận chúa mở miệng ra nói muốn gả cho hắn thì trong đầu Tiêu Phàm đã toát lên một ý nghĩ: Đây chính là mỹ nhân kế.
Thế nhưng mà, là ai có thể sai khiến một vị quận chúa có thân phận cao quý tới đây dùng mỹ nhân kế đối với hắn? Là ai có tư cách này? Chu Nguyên Chương sao? Lão ta có mục đích gì? Lão gia hỏa này chỉ còn sống được một năm, hay là đầu óc không được tỉnh táo?
Trăm mối vẫn không có cách giải, Tiêu Phàm nghĩ đi nghĩ lại liền đi sâu vào trong rừng trúc.
Nhìn thấy mỹ mạo như hoa của quận chúa, Tiêu Phàm không khỏi thống khổ, nhắm mắt lại, miệng thì thào tự nói:
- Thật là muốn trúng kế a!
- Tiêu đại nhân, người đang nói cái gì đó?
Giang Đô quận chúa cười cười nhìn Tiêu Phàm, nữ nhân chính là như vậy, câu đầu tiên luôn cảm thấy khó xử không thể mở miệng ra nói được nhưng một khi đã nói ra rồi thì nàng không còn e lệ nữa, vẻ mặt cũng trở nên tự nhiên, giờ phút này nàng thậm chí còn giương đôi mắt lên nhìn thẳng Tiêu Phàm nữa. Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, phong độ tao nhã của hắn, trong lòng nàng không nhịn được mà nổi lên vài phần vui sướng, ân, càng xem càng thích a. Đây chính là lang quân mà ta đã nhìn trúng.
- A.. Không có gì, tự dưng lại sinh ra cảm khái thôi cho nên tự nói.
Tiêu Phàm mỉm cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Đô quận chúa hồng như ánh nắng chiều, nàng cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Ngươi… Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?
- Trả lời cái gì?
Quận chúa vừa thẹn vừa giận giẫm chân, cắn răng sẵng giọng nói:
- Ngươi… ngươi chẳng những giả bộ hồ đồ lại còn giả điếc! Ta muốn gả cho ngươi, ngươi có muốn thành thân với ta không?
- A… Cái này thì thần… thần không dám.
Tiêu Phàm đầu đổ đầy mồ hôi.
- Là không dám hay là không muốn?
Hôm nay quận chúa xuất ra bộ dạng hùng hổ dọa người, nàng cũng không còn biện pháp nào nữa. Hôn sự của nàng cùng với Cảnh Tuyền đã sắp đến, nếu không nắm chặt được cơ hội này, chỉ sợ một khi ván đã đóng thuyền thì nàng cũng hối hận không kịp, nàng hận chính bản thân mình không đem hết toàn lực để thử một lần.
- Chuyện này…. Dù sao cũng không được.
Tiêu Phàm cứng rắn, quyết tâm cự tuyệt
Khuôn mặt quận chúa bỗng trở nên ảm đạm, thần sắc cô đơn nói:
- Hay là ta không đủ tư cách để lọt vào mắt của Tiêu đại nhân?
Tiêu Phàm vội vã nói:
- Không đúng không đúng, thần tuyệt không có ý này. Quận chúa xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương không thể tự coi nhẹ bản thân của mình a.
Bị người tình trong mộng của nàng khen một câu, quận chúa ngay tức khắc chuyển từ đau xót sang vui mừng, nét mặt tươi cười, ngữ khí hân hoan nói:
- Thật sự vậy sao? Ta thật sự là rất đẹp sao?
- Thật sự rất đẹp!
Tiêu Phàm khẳng định, gật đầu cái rụp. Trời đất chứng giám lời này không phải là nói dối nha.
- Thế khen tiếp đi!
Tiêu Phàm: …..
Nghe vuốt mông ngựa mà còn muốn nghe nữa, người như vậy quả thật là không nhiều lắm.
Quận chúa đã mời thì Tiêu Phàm cũng không dám không theo, thỏa mãn hư vinh của quận chúa cũng là một bổn phận của thần tử.
- Khụ khụ, tướng mạo của nữ nhân có thể phân ra làm ba loại. Một loại đến từ bầu trời, tỷ như quận chúa là loại như thế. Loại thứ hai thì đến từ nhân gian, không có gì nổi bật, loại này thì có thể tùy ý đi trên đường mà bắt gặp.
Quận chúa nghe vậy thì hào hứng, nhõng nhẽo cười lấy hỏi:
- Còn loại thứ ba đâu?
- Loại thứ ba là đến từ … Âm phủ, thần cũng chỉ đưa ra ví dụ thôi.
Quận chúa cười khúc khích, lại che cái miệng nhỏ nhắn tránh không cho mình thất thố, tiếp theo nở nụ cười động lòng người nhìn hắn, sẵng giọng:
- Nhìn ra trông ngươi nhã nhặn như thế mà miệng lưỡi lại trơn tru đến như vậy a.
Tiêu Phàm khiêm tốn nói:
- Thần là người thành thật, chỉ nói lời thành thật thôi.
- Một khi ta đã xinh đẹp như hoa thì tại sao ngươi lại không chịu thành thân với ta? Ngươi đến cuối cùng là một tên đầu gỗ hay ngốc tử đây?
Quận chúa bặm môi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài phần xuân tình trừng hắn một cái, giống như là đang oán giận.
Tiêu Phàm bị nét phong tình vạn chủng kích thích làm cho toàn thân run lên, thầm cắn chặt răng, mị nhãn xinh đẹp như thế phải chăng là con quỷ nhỏ này đang câu dẫn ta?
- Quận chúa điện hạ, thần có một chuyện không hiểu cho lắm. Thần cùng với điện hạ chỉ gặp nhau vài lần mà tại sao người… Đột nhiên người nói thành thân với thần? Thần từng nghe Thái tôn điện hạ nói, người cùng với con trai Trường Hưng hầu Cảnh Tuyền có hôn ước từ trước, vì sao người lại chạy tới đây hỏi thần có muốn thành thân với người hay không? Thần… Thật sự là rất hồ đồ…
Khó nhất là hưởng thụ mỹ nhân, đặc biệt là loại mỹ nhân này. Cần phải cẩn thận nếu không tốt thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Quận chúa có hơi chút căm giận, trong lòng tràn đầy vẻ ủy khuất. Một đại cô nương điềm đạm, dịu dàng chủ động mở miệng với một nam tử thành thân với nàng đã rất xấu hổ rồi. Tên ngốc tử này hết lần này đến lần khác trái đẩy phải cự làm cho nàng cảm thấy bối rối. Ngươi nghĩ rằng đường đường một vị quận chúa, là tôn nữ ruột thịt của đương kim hoàng thượng lại vứt đi tôn nghiêm mà đến để cầu ngươi…. Đến cuối cùng là trong lòng ngươi có hiểu ta không?
Nghĩ đến đây, Giang Đô lại cảm thấy ủy khuất, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên trắng bệch. Nàng bỗng trở nên lạnh lùng, hung hăng trừng mắt liếc hắn nói:
- Ta vì sao phải gả cho ngươi? Hỏi rất hay! Tiêu đại nhân, việc này còn hỏi chính bản thân của ngươi a.
- Thần?
Thần sắc Tiêu Phàm mờ mịt, chỉ vào cái mặt mo của mình.
- Tiêu đã nhân có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tại Võ Anh điện không?
Tiêu Phàm nghe vậy theo bản năng liền lấy hai tay che đũng quần, vội vàng gật đầu nói:
- Nhớ rõ, ấn tượng vô cùng sâu sắc
Nhìn động tác của Tiêu Phàm, Giang Đô quận chúa cắn môi đến ứa máu.. Tên hỗn đãn này làm ra động tác này, rốt cuộc là có ý tứ gì đây?
Quận chúa nhớ lại sự tình ngày hôm ấy lập tức khuôn mặt nóng lên, hai gò má nhiễm đỏ, nhưng nàng vẫn xụ mặt, lạnh lùng nói:
- Tiêu đại nhân nhớ rõ là tốt rồi, thân là người đọc sách lại được Hoàng tổ phụ ngự ban cho đồng tiến sỹ chắc hắn đối với sự tình “nữ tử thủ tiết một lòng đến chết” cũng không lạ lẫm chứ nhỉ?
- Lạ lẫm.
Tiêu Phàm vừa thốt ra thì chứng kiến đôi mắt tràn đầy lửa giận của quận chúa đành phải vội vàng sửa lại
- Được rồi, đã từng nghe nói quá, bất quá chuyện này có quan hệ gì đến việc công chúa muốn gả cho thần?
- Có quan hệ như thế nào? Hừ! Ngày hôm ấy người mở miệng khinh bạc ta hại ta vô ý té ngã, mà lúc ta té ngã lại không cẩn thận cầm vào cái ấy của ngươi, như vậy mà ngươi nói không có quan hệ à. Tiêu Phàm, ta đã chạm vào chỗ tư mật của người thì cuộc đời này ngươi sẽ là tướng công của ta. Danh tiết của ta đã bị hủy trong tay của ngươi, ngoại trừ gả cho ngươi ra thì ta còn lựa chọn nào khác sao?
Nói một hơi, quận chúa kích động đến mức bộ mức bộ ngực sữa phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp đã trở thành màu đỏ thẫm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, đôi mắt như làn thu thủy cũng lóe lên cũng không biết là thiếu kiềm chế hay bởi vì chột dạ nữa.
Mà Tiêu Phàm hoàn toàn đã biến thành một tên đầu gỗ trợn mắt há mồm.
Yên lặng trong chốc lát, Tiêu Phàm mới ngơ ngác nói:
- Quận chúa điện hạ ý tứ của người là… người chụp vào nơi ấy của hạ thần, hiện tại còn bắt hạ thần có trách nhiệm đối với người sao?
Giang Đô quận chúa gật đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Đúng “Nữ huấn” đã nói vậy!
Tiêu Phàm ngây người nói:
- “ Nữ huấn “ đúng là nói như vậy sao?
Giang Đô quận chúa gật đầu chắc chắn, dáng vẻ rất uy phong.
Tiêu Phàm trợn tròn mắt thậm chí có chút bi phẫn, không có văn hóa hại chết người a! Quay về phải hảo hảo đem “Nữ huấn” ra đọc một lần bằng không sẽ bị người ta hí lộng.
Khụ khụ hai tiếng, Tiêu Phàm suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
- Quận chúa điện hạ, hạ thần cuối cùng cũng hiểu ý của người nói a… Nơi ấy của hạ thần bị công chúa chụp lấy, quận chúa không những đã ăn đậu hủ của thần trái lại còn bắt thần chịu trách nhiệm. Thần là người bị hại lại còn bắt thần phụ trách, ý của người là như vậy phải không?
- Đúng! “Nữ huấn” là nói như vậy đó!
Quận chúa đem “Nữ huấn” trở thành thượng phương bảo kiếm, tùy thời tùy chỗ xuất ra, làm cho người khác không thể cự tuyệt được
- “ Nữ giới” này…. Là do lão bà của Tây Sở Bá Vương viết à?
Tiêu Phàm lúng ta lúng túng hỏi.Ngoại trừ lão bà của Bá Vương ra thì ai có thể đem viết cái điều khoản này?
Nét mặt quận chúa tươi cười như hoa:
- Đúng là không có học vấn a! “Nữ huấn” là do thời Đông Hán viết, được các nữ tử đời sau tôn sùng cho dù là công chúa, quận chúa hay là nữ tử tgrong nhân gian cũng đều phải học tập theo.
Tiêu Phàm khóc không ra nước mắt…
Hắn hiện giờ cũng đã hiểu được, không ngờ hắn lại bị công chúa lừa bịp. Chẳng lẽ soái cũng có tội sao?
Hắn còn hiểu được một điều, Chu Nguyên Chương từ thân phận của một tên khất cái sau vài chục năm đã đánh hạ được thiên hạ leo lên làm Hoàng đế không phải không có đạo lý. Ít nhất Chu gia của hắn còn lưu giữ một truyền thống tốt đẹp, hơn nữa truyền thống này còn mang tính di truyền, đó chính là “ KHÔNG GIẢNG ĐẠO LÝ” a.
- Quận chúa điện hạ không phải là người cũng có hôn ước rồi sao?
Tiêu Phàm lau mồ hôi hỏi.
Quận chúa lặng yên, khóe miệng hé ra gợi lên một đường cong mê người:
- Người ngươi nói là Cảnh Tuyền sao?
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Đúng! Đúng là người đó!
Cái trán của quận chúa buông xuống lộ ra cái cổ trắng nonn thấp giọng than nhẹ:
- Danh tiết của ta đã bị ngươi hủy đi rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể thản nhiên thành thân cùng với nam nhân khác sao?
- Chuyện này nếu người không nói thì hạ thần làm sao biết được.
Quận chúa thở dài:
- Tiêu đại nhân là người đọc sách, chẳng lẽ chưa từng nghe qua "Quân tử độc thận"' sao? Người có thể lừa trời há có thể lừa gạt bản thân mình? Ta mang theo thân thể không trong sạch vào Cảnh gia trong lòng cảm thấy áy náy đối với Cảnh Tuyền, cả đời này của ta sẽ buồn bực không vui, Tiêu đại nhân người sẽ nhẫn tâm nhìn ta cô tịch mà chết sao?
Khóe miệng nhếch lên, quận chúa khẽ thở dài:
- Lại nói, ngày đó tại trước Võ Anh điện còn có Hoàng đệ Doãn Văn, hắn cũng đã nhìn thấy trò hề giữa ta và ngươi… Ngươi muốn về sau trước mặt hắn thì ta phải làm sao đây?
Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như vậy lại dùng ngữ khí u oán để buộc hắn phải thành thân với nàng, trên đời này còn có người nam nhân nào có thể cự tuyệt không?
Tiêu Phàm không phải là nam nhân bình thường vì thế hắn quyết tâm cự tuyệt.
Thời cổ đại quả là cho phép tam thê tứ thiếp, bao nhiêu lão bà là tùy vào năng lực của mình, tuyệt đối hợp pháp. Hơn nữa, bây giờ Tiêu Phàm cũng đã là quan nhớn, có công danh triều đình cho phép hắn nạp thiếp, mấy cái này hắn đều rõ ràng.
Thế nhưng nếu cưới quận chúa thì Tiêu Họa Mi làm sao bây giờ? Hai người sống nương tựa lẫn nhau, ngọt ngào mà ấm áp bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người thì phải làm sao? Đấu địa chủ (đánh bài) sao?
Lại nói, hôn sự của Giang Đô quận chúa đã được Chu Nguyên Chương định ra nếu mình đi quấy rối thì chiếu theo tính tình của lão Chu thì hắn không chém mình một ngàn đao cũng xem như khách khí rồi.
Nhìn khuôn mặt u buồn của quận chúa, Tiêu Phàm đã quyết định cự tuyệt, chuyện này nhất định phải cự tuyệt. Nếu đáp ứng chuyện này thì quả thực là đi tìm chết.
Bất quá phương thức cự tuyệt phải uyển chuyển một chút, người ta là nữ tử da mặt lại mỏng không thể nói ra trực tiếp được, như thế sẽ làm nàng tổn thương.
Thở thật dài, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên u buồn, bộ dạng vô cùng chua xót lại dùng một loại ngữ khí tang thương, chậm rãi nói:
- Đa tạ quận chúa đã hậu ái, thần thật sự không biết nên lấy cái gì để báo đáp. Chỉ có điều… Ai! Đáng tiếc a.
Quận chúa thấy ngữ khí của Tiêu Phàm buông lỏng, trong lòng không khỏi vui vẻ, nháy mắt hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Ánh mắt Tiêu Phàm trở nên xa xôi, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Đáng tiếc!
- Ngươi từng trải? Không! Không thể nào.
Tiêu Phàm tiếp tục dùng ngữ thâm trầm nói:
- Tình yêu của thần đã chết từ lúc năm tuổi rồi.
- A?
Đôi mặt quận cháu mở tỏ, bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc theo dõi hắn
- Thần được sinh ra tại một thôn trang nhỏ trong Giang Phổ huyện. Trong thôn có một tiểu cô nương tên là Tiểu Phương, nàng nhỏ hơn thần một tuổi, thần rất thích nàng. Lúc thần năm tuổi, mua vài khỏa kẹo mạch nha sau đó đem ra cho nàng xem, nàng thấy liền nuốt nước miếng bộ dạng rất muốn ăn. Thần nói với nàng, thần sẽ cho nàng một cây nhưng nàng phải hôn thần một cái, nàng nói ok vì thế thần liền cho nàng một cây, kết quả… kết quả…
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm tràn đầy vẻ bi thương, bờ môi run run vài cái, trong mắt chứa đầy lệ.
Quận chúa tựa như bị bầu không khí bi thương này cuốn hút, ấm giọng hỏi:
- Kết quả như thế nào?
- Kết quả là nàng lấy cây kẹo đường bỏ vào trong miệng, sau đó… liền bỏ chạy. Từ đó về sau thần không hề tin tưởng vào tình yêu nữa.
Tiêu Phàm nói xong liền bụm mặt, nước mắt dọc theo hai bên má chảy xuống.
Quận chúa cảm khái thở dài một tiếng, sau đó lại kiễn chân lên sờ đầu của hắn lên tiếng an ủi:
- Diễn thật giống a!
Tiêu Phàm:
…….
Giang Đô quận chúa mang theo cõi lòng u oán rời đi, Tiêu Phàm cung kính tiễn nàng ra khỏi cửa.
Tiêu Phàm biết chuyện này còn chưa xong, không biết là bao nhiêu phiền toái phía trước đang chờ mình đây. Hôn sự của Giang Đô quận chúa cùng Cảnh Tuyền đã được định ra cách đây bốn năm hơn nữa lại là do Chu Nguyên Chương tự thân định ra. Chỉ bằng vào một cái Cẩm Y Vệ Đồng Tri nhỏ nhỏ thì làm được cái rắm gì, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được kết cuộc của hắn, không thể thảm mới là chuyện lạ.
Nhưng mà Giang Đô quận chúa lại có ý tứ đối với hắn, một mỹ nhân có tình như vậy, hắn làm sao có thể nhẫn tâm mà phụ nàng?
Tiêu Phàm rối rắm.
Trở lại nội viện, lông mày Tiêu Phàm nhăn lại, tâm sự nặng nề. Tiêu Họa Mi đi tới rúc vào trong lòng của hắn như ngày thường, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ về chơi đùa với cái cằm của hắn, cảm giác rất ấm áp.
- Tướng công…
Tiêu Họa Mi ôn nhu kêu.
- Ầy! Chuyện gì?
Tiêu Phàm liền nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch
- Tướng công, Giang Đô quận chúa có ý đối với người.
Tiêu Họa Mi khẳng định nói.
Tiểu nha đầu mặc dù ấu trĩ nhưng tuyệt đối không ngốc nên chuyện gì nàng cũng hiểu, chuyện không nên hiểu cũng hiểu, bất luận chyện gì cũng không thể gạt được nàng.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười nói:
- Phải à, chuyện này ta cũng vừa mới biết được.
Tiêu Họa Mi chớp mắt vài cái:
- Vậy tướng công muốn thành thân với nàng ta sao?
Tiêu Phàm xoa đầu nàng rồi cười nói:
- Tướng công không lấy nàng ta, tướng công chỉ muốn thành thân với Họa Mi thôi.
Khóe miệng Tiêu Họa Mi nở lên nụ cười thỏa mãn, dính chặt vào trong lồng ngực của Tiêu Phàm.
Trong phòng ngủ to như thế, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, nhắm mắt cảm nhận sự yên tĩnh chỉ thuộc về hai người mà thôi, giờ phút này cả thời gian cũng giống như là vì hai người mà dừng lại.
Thật lâu sau đó.
Tiêu Họa Mi từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:
- Tướng công người lấy nàng ấy đi
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi:
- Lấy cái gì?
Tiêu Họa Mi có chút thẹn thùng, nở nụ cười:
- Tướng công là nam nhân, lại là một nam nhân dương cương ( dũng mãnh về phương diện YY) vì vậy cần phải một nơi để hạ hỏa. Tướng công lại nói ta còn quá nhỏ không thể để tướng công abc được, chỉ cần cưới quận chúa thì tướng công sẽ không còn chịu khổ nữa.
Tiêu Phàm cảm động đến rơi nước mắt, tiểu nử này làm sao lại hiểu việc đến thế, nhỏ như vậy mà đã biết kiếm cho lão công một công cụ để tiết dục mà lại là loại cao cấp nha, đường đường là một vị quận chúa đó a.
- Tướng công nếu lấy nhiều lão bà thì nàng sẽ không sợ sau này ta không sủng ái nàng sao?
Tiêu Họa Mi nhíu cái cái mũi, tự tin cười nói:
- Thiếp mới không sợ, thiếp mới mười ba tuổi đợi cho đến khi thiếp trưởng thành thì nữ nhân của chàng đã trở thành bà lão, khẳng định tới đó chàng sẽ sủng ái thiếp.
Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn vào nàng.
Nha đầu này... Quả thực là yêu nghiệt nha! Vấn đề này cũng tính kế được, lại vừa lấy lòng phu quân, lại vừa loại trừ sự uy hiếp quả thật là lợi hại
Vỗ vỗ cái mông nhỏ đang dần trổ mã của nàng, Tiêu Phàm cười nói:
- Tiểu nha đầu này, nàng giữ chữ tín mới lạ! Đi đến thư phòng cầm đến đây cho ta vài cuốn sách, hôm nay tướng công muốn treo đèn đọc sách
- Tướng công muốn đọc sách gì?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm co rút lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- "NỮ HUẤN"
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn