If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Con Đường Phát Tài.
ôm nay, ngồi ở nơi này đều là bốn vị đại thần trong triều, đều có quan hệ cá nhân tốt với Hoàng Tử Trừng. Bọn họ cả đám người mặc thường phục bình thường, thần sắc bình tĩnh ngồi trong nội đường, chậm rãi uống trà nói chuyện phiếm. Nếu có người quen chứng kiến bọn hắn, nhất định sẽ giật mình bởi vì bốn vị đại thần trong triều này là Lại Bộ Thượng thư Trương Ấu, hộ bộ thượng thư Úc Tân, còn có Hữu Đô Ngự Sử Nghiêm Chấn cùng vị Giám sát ngự sử Hoàng Quan. Đây quả thực có thể xem là một buổi tiến triều nho nhỏ rồi.
Hôm nay tụ hội, trên danh nghĩa là vì mừng lễ đội mũ của con trai của Hoàng Tử Trừng là Hoàng Ngạn. Dù sao, Chu Nguyên Chương cũng thống hận nhất là thần tử lén lút kết bè kết đảng, đừng nói đến thần tử cỡ thượng thư tụ hội. Cho nên phải lợi dụng cái hoàn cảnh nói trên, hơn nữa mọi người cũng hiểu rõ ràng, lần tụ tập như thế này về sau sẽ không còn nữa. Cẩm Y Vệ khôi phục lại thì các đại thần về sau sẽ không còn cơ hội tán phét được nữa. Cẩm Y Vệ sẽ được trải rộng khắp mọi nơi, Vị đại thần nào hôm nay ăn bao nhiêu chén cơm thì Chu Nguyên Chương cũng đều biết cả, nếu bọn họ lén lút làm ra việc gì đó thì mất đầu là cái chắc.
Trong nội đường, không khí có phần thê lương. Hoàng Tử Trừng rất suy yếu ngồi nhìn ra cửa nội đường. Nhớ đến việc hôm qua bị đánh mười trượng làm hắn cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhưng hắn vẫn bất khuất, vẫn thẳng lưng giống như là một cây thương thẳng tắp cả người toát ra một cỗ khí thế kiên cường. Hắn chậm rì vuốt chòm râu, đôi mắt đục ngầu chậm rãi đảo qua những vị đồng liêu này, rất lâu sau khàn khàn nói:
- Chư vị, thánh ý đã quyết chúng ta thân là thần tử cũng vô lực, đáng tiếc, đáng tiếc a!
Thần sắc Hoàng Tử Trừng tang thương rất nhiều, lập tứ khuôn mặt nghiêm chỉnh lại tỏa ra đấu ý mãnh liệt:
- Hôm qua, lão phu có nói với bệ hạ khôi phục lại Cẩm Y Vệ là một chính sách tàn bạo. Hôm nay, tại đây có đông đủ các vị đồng liêu lão phu cũng nói như vậy nếu Cẩm Y Vệ được khôi phục lại thì Đại Minh sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Hành động này của bệ hạ, làm lòng người trong thiên hạ run sợ.
- Lão phu ngẩng lên chẳng thẹn với trời, cúi xuống chẳng thẹn với đất, bất luận đối mặt với người phương nào lão phu cũng đường đường chính chính mà nói, ta là trung thần với bệ hạ. Hôm nay, lão phu cùng chư vị tụ tập lại đây có thể nói là chính là điều tối kỵ nhưng thân là thần tử nên lão phu nhất định phải nói cho dù là có là đem tính mạng này là đánh cược một lần đi nữa, lão phu cũng sẽ không hối tiếc.
Lúc này Hoàng Quan đứng lên cười vang vài tiếng nói:
- Hoàng tiên sinh ngài đã nguyện đem tính mạng đặt cược thì hạ quan còn ngại gì không thêm một cái mạng nữa? Hoàng Hàn Lâm ngài làm trung thần không sợ Thiên Uy, hạ quan lại có thể nào cho ngài giành riêng cơ chứ?
Thần sắc Hoàng Tử Trừng lập tức trở nên vui mừng, mỉm cười nói:
-Có người hiểu ta, ta cũng không còn cô độc.
Lập tức Hoàng Tử Trừng khuôn nghiêm túc trầm giọng nói:
- Chư công, chúng ta thân là trung thần Đại Minh, thiên tử lạc lối thân là đại thần thì không thể không chỉ ra. Nếu không thì sẽ thẹn với bổng lộc vua ban, thẹn với lời dạy bảo của thánh nhân. Nay bệ hạ đã muốn khôi phục lại Cẩm Y Vệ, Đại Minh ta từ khi lập quốc đến nay đã ba mươi năm, Cẩm Y gây họa cho thiên hạ, kinh ngạc đến quỷ thần, ngay cả con nít nghe đến cũng phải nín khóc, đây chính là một lũ hại nước hại dân làm sao có thể tái phục được?
- Chư công, thiên hạ nghe đến Cẩm Y Vệ liền biến sắc. Người Cẩm Y Vệ nghiêm hình quá tàn khốc, mưu hại bức cung bao nhiêu đại thần dân chúng đều chết trong tay hắn. Chư công, nếu Cẩm Y Vệ được khôi phục chúng ta thân là kẻ trong sạch, bọn chúng cũng có thể thêu dệt ra vô số tội trạng để gán lên đầu chúng ta. Đến lúc đó thì cả nhà đều bị tru sát, sau khi chết còn để tiếng xấu ngàn đời, chúng ta làm sao có thể chịu được! Các vị, làm sao có thể chịu được a!!
Hoàng Tử Trừng nói đến đây liền than thở khóc lóc, khóc không thành tiếng, các vị đại thần ngồi đây cũng đồng dạng như thế.
Thủ đoạn hung tàn của Cẩm Y Vệ bọn họ là kẻ hiểu nhất, Hoàng Tử Trừng nói mấy điều này rất có khả năng phát sinh. Từ sau khi có Cẩm Y Vệ thì phát sinh biến hóa bất đầu chấp chưởng truy bắt, lạm dụng quyền lực hành hình. Bắt đầu từ đó bọn chúng dần dần cũng đám người trong triều đình âm thầm tranh đấu. Bởi vì có Hoàng đế cố tình dung túng, nên từ tranh đấu chuyển sang thành đọ sức mạnh, hơn bốn vạn người trong vụ Hồ, Lam mưu phản bị Cẩm Y Vệ thanh trừng. Trong đó đại đa số là gia quyến của quan viên trong triều đình đều bị giết sạch làm cho đám quan viên lo lắng, bất an. Hết lần này đến lần khác, Chu Nguyên Chương giết đến đỏ cả mắt, thẳng cả tay cho đến khi những võ tướng công thần từng theo hắn bị giết sạch, hắn mới buông tay ra lệnh hủy bỏ Cẩm Y Vệ.
Hôm nay Cẩm Y Vệ vừa muốn khôi phục lại vậy ai sẽ là kẻ xui xẻo đầu tiên để Cẩm Y Vệ mài đao chém chơi đây?
Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là những kẻ ngồi đây rồi, Hoàng Thái Tôn gặp chuyện không may là một ngòi nổ làm cho Chu Nguyên Chương sinh ra sát cơ với triều đình. Hắn cho rằng kẻ đáng chết thì cần phải giết vì vậy mới khôi phục lại Cẩm Y Vệ. Sau này, thiên tử sẽ đem Cẩm Y Vệ trở thành một thanh đao sắc bén giết hết đám người nào dám phá hủy giang sơn Đại Minh, kể cả kẻ bị tình nghi cũng không thoát khỏi số phận.
Lời nói đã minh bạch như vậy, đạo lý môi hở răng lạnh các đại thần đương nhiên hiểu được. Hôm này mọi người ngồi đây cần phải đoàn kết một lòng. Đám đại thần dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau, thẳng cho đến khi trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ đã hiểu.
Nội đường một lần nữa lại yên tĩnh.
Thật lâu, Hoàng Tử Trừng nhàn nhạt lên tiếng:
-Úc Thượng thư, thiên tử muốn khôi phục lại Cẩm Y Vệ thì cần phải tốn bao nhiêu ngân lượng?
Hộ bộ thượng thư Úc Tân nói:
- Năm ngoái thuế thu đã dùng hết, quốc khố cũng không còn nhiều lắm, xuân thuế ( đóng thuế vào mùa xuân) lại chưa thu xong. Cho nên Bệ hạ hạ chỉ lấy tám vạn lượng bạc dùng để khôi phục lại Cẩm Y Vệ.
Lại Bộ Thượng thư Trương Ấu cuối đầu nhìn xuống đất chẳng thèm đếm xỉa đến nói:
-Tám vạn lượng, ha ha, có thể làm được nhiều sự việc a.
Mọi người nhất thời đều đem ánh mắt dời sang Úc Tân, trong ánh mắt hàm chứa phức tạp rất khó phân biệt
Úc Tân cả người run rẩy, sắc mặt liền trở nên tái nhợt vô cùng, tay chân không tự giác được mà run lên, mấy vị đại thần này nhìn hắn, hàm ý như thế nào lẽ nào hắn lại không rõ? Nhưng mà “ khi quân ( lừa dối vua) lại là tội lớn tru cửu tộc a!
Do dự sau nửa ngày, trong lòng Úc Tân thầm than nằm ngửa cũng bị chết mà nằm nghiêng cũng bị chết. Nếu thực sự Cẩm Y Vệ tái xuất giang hồ thì hắn cũng sẽ không có một ngày yên lành. Hắn nhớ rõ thủ đoạn của Cẩm Y Vệ khi tra tấn các đại thần năm xưa. Bị tra tấn cỡ đớ, sống được mới là lạ. Vụ án Hồ Lam liên lụy đến bốn vạn người, quan lại trong triều đình gần như chết hết tựu như máu chảy đầm đìa, tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn không?
Cắn chặt răng, Úc Tân run giọng nói:
- Năm ngoái hộ bộ chi tiêu quá nhiều, binh đạo, công trình trị thủy, giúp nạn thiên tai… đã hao tốn vô số ngân lượng. Hôm nay quốc khố đã trống rỗng, nếu muốn cấp ngân lượng cho Cẩm Y Vệ chỉ sợ là phải cần có thêm chút thời gian.
Những lời này vừa là lời nói thật, vừa là lời nói dối,để lý giải cho xem nhé. Quốc khổ quả thật là trống rỗng, Úc Tân thân là quản gia Đại Minh, Thiên tử muốn tám vạn lượng hắn có thể không xuất ra sao? Thế nhưng mà nếu vị quản gia này không muốn chuyển bạc đi thì cho dù ngân khố có đầy đi nữa thì hắn cũng có biện pháp đưa bạc đến chỗ khác. Cho dù có bị Thiên tử chất vấn thì hắn cũng có lời lẽ hợp tình, bởi vì quốc khố không còn, các địa phương khác thực sự cần dùng bạc nhiều lắm.
Mọi người nghe vậy liền thở dài một hơi.
Thần sắc Trương Ấu không đổi, giống như là tiếc hận, hít một tiếng:
- Như thế, thật sự là quá không khéo rồi.
Mấy vị đại thần đồng loạt gật đầu thở dài, ánh mắt lại rõ ràng hiện lên vài phần vui vẻ. Hoàng Tử Trừng cũng nhàn nhạt gật đầu, khi quân, cũng phải nhìn ý của người muốn khi quân. Hắn vẫn cho rằng mình là một thần tử trung tâm đối vói bệ hạ tuyệt không ăn ở hai lòng. Trung thần cho dù là phạm tội khi quân cũng không thẹn với lòng. Trung thần vĩnh viễn là trung thần cho dù lừa dối vua cũng vẫn là trung thần
Nếu như việc phục kiến ( xây dựng) lại Cẩm Y Vệ không thuận lợi, bọn họ những đại thần này bên trong lại ngầm thi triển một số thủ đoạn. Đến lúc đó bệ hạ tất nhiên sẽ trách tội quan viên Cẩm Y Vệ hành sự bất lực, đến lúc đó thì bọn họ có thể thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh khôi phục lại Cẩm Y Vệ đã ban ra. Bọn hắn chính là muốn điều này cần phải làm đem việc khôi phục lại Cẩm Y Vệ bóp chết ngay từ còn trong trứng. Vì giang sơn xã tắc Đại Minh dù chết cũng không oán.
************************************************** ************************************************** *************
Nha môn Trấn Phủ ty Cẩm Y Vệ
Thánh chỉ mở lại Cẩm Y Vệ đã ban xuống hai ngày, trong nha môn đã có người qua kẻ lại. Mọi người lui tới đều ăn mặc tinh phi ngưu phục, hai đầu thắt lưng có đính chòm tua vàng, bên cạnh người giắt Tú Xuân đao, uy vũ vô cùng. thần khí đằng đằng sát khí. Người của Cẩm y vệ viên tuyển chọn rất nghiêm khắc, bình thường là lựa chọn những tên có sức mạnh biết võ nghệ từ dân gian. Quan giáo lại lựa chọn trong đó những người có thân thế trong sạch, để bảo đảm trung thành với Hoàng đế.
Trong vòng hai ngày, hình thức ban đầu của Cẩm Y Vệ được lập nên. Chu Nguyên Chương phong Lý Cảnh Long làm Đô Chỉ Huy Sứ, Tiêu Phàm làm chỉ huy Đồng Tri, lại từ trong Quân Đô Đốc phủ cùng Trung Quân Đô Đốc Phủ phái ra hai gã kim sự và hai gã trấn phủ. Cấu trúc quyền lực của Cẩm Y Vệ đã bắt đầu được xây dựng lên, phần còn lại của công việc tỷ như chiêu mộ, sung quân, thành lập mười bốn Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở… thì cần phải tốn một thời gian nữa.
Lý Cảnh Long ngồi ở trong nha môn Trấn Phủ Ti, vẻ mặt u sầu, than thở. Bàn giao việc cho Tả Quân Đô Đốc Phủ, sau đó hắn liền đến ở chỗ này. Gần đây hắn rất buồn. Hoàn khố công tử cũng phải đi làm, không phải suốt ngày mang theo lồng chim, mang theo đám cô hồn đi bắt nạt mọi người. Ông ngoại của hắn Chu Nguyên Chương phái hắn làm thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ tưởng như là phong quang vô hạn lắm.
Lúc được bổ nhiệm thì hắn mừng rỡ như điên, Cẩm Y Vệ là gì? Kia quả thực là một đám hổ sổ lồng a, mà mình lại là thủ lĩnh của đám mãnh hổ này. Là thủ lĩnh của đám này há có thể không hoành tráng hơn so với một cái Tả quân đô đốc trước kia sao? Sau này văn võ bá quan trong triều đình thấy mình đều phải khom lưng cúi chào, hắn muốn bắt ai thì bắt, muốn ăn ốc rồi bắt thằng nào đổ vỏ thì làm, nói tóm lại làm người để cho cả triều đình mọi người đều kính sợ thật sự là một cảnh giới cao của hoàn khố công tử.
Trong đầu hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì Lý Cảnh Long đã bị sự thật vô tình, tàn khốc này đả kích. Chu Nguyên Chương tạm cấp cho Cẩm Y Vệ tám vạn lượng bạc. Hắn đã tới Hộ Bộ mấy lần nhưng Úc Tân sống chết cũng không đưa, nói nào là quyết định quá đột ngột căn bản Hộ Bộ chuẩn bị không kịp, hơn nữa bạc trong quốc khố đều đã dùng hết. Mỗi vãn tiền mỗi hạt thóc đều đã có mục đích sử dụng hết cả. Hơn nữa những mục đích này đều rất khẩn cấp, không chậm trễ được. Tỷ như Hoàng Thượng muốn tu sửa cung điện ngươi dám ngăn cản sao? Đất Thục gặp địa chấn hơn mười vạn dân thiếu ăn, nếu chậm trễ không cung cấp đủ lương thảo thì nạn dân sẽ trở thành loạn dân, ngươi dám ngăn trở sao? Còn có quân lương cho Thiên Hộ, mùa đông sắp đến nếu không cung cấp đủ lương thảo thì các nơi sẽ nổi lên binh biến, ngươi dám cản trở sao?
Có rất nhiều lý do nói tóm lại thánh chỉ của Hoàng Thượng thì Úc Tân không dám không tuân theo, nhưng mà bạc cấp cho Cẩm Y Vệ lúc này tạm chưa có. Ngươi cần phải cho Hộ Bộ một ít thời gian, ít nhất là phải chờ đến lần thu thuế mùa xuân năm sau. Lý Cảnh Long từ Hộ Bộ đi ra, bụng chứa đầy tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Thần sắc Úc Tân tươi cười, thái độ hòa ái dễ gần hơn nữa những điều nói ra lại hợp tình hợp lý không tìm ra được một chỗ sai lầm nào. Lý Cảnh Long mỗi lần nhắc đến chuyện bạc thì cũng đều phải hậm hực mà đi về.
Sự thật vô cùng tàn khốc không có bạc thì Cẩm Y Vệ cái rắm a!
Chuyện này không thể đem đến Thiên Tử nói được, Hộ Bộ người ta cả một đống lý do để chờ hắn. Dù có náo động đến Thiên Tử thì chỉ sợ cũng không có kết quả gì, hơn nữa có lẽ sẽ làm cho Chu Nguyên Chương đối với hắn sinh ra một ấn tượng xấu, làm việc vô năng. Lý Cảnh Long là công tử bột thật đấy nhưng hắn không phải là người ngu mà chạy đến trước mặt Chu Nguyên Chương để rước phiền phức vào người.
Công việc khôi phục lại Cẩm Y Vệ bởi vì thiếu ngân lượng cho nên vẫn cứ dậm chân tại chỗ.
-AAAAAA!!
Lý Cảnh Long một lần nữa thở dài nặng nề.
Đệ nhất phong lưu công tử của bản triều buồn bã như một lão già sầu não, thở ngắn than dài mãi không thôi.
- Chỉ huy sứ đại nhân cớ gì lại cảm thán như thế?
Tiêu Phàm thân mặc quan bào ngủ phẩm vẻ mặt hòa ái hỏi.
Mấy ngày gần đây, Lý Cảnh Long cứ lo chạy tới chạy lui, không còn bu lấy hắn mè nheo đòi dạy công phu. Việc này khiến Tiêu Phàm trái lo phải nghĩ, cảm thấy quan hệ với thượng ty có điểm không ổn. Công phu bản môn kia cũng không phải là tuyệt thế thần công. Một khi Lý Cảnh Long đã muốn học thì thôi đành dạy hắn vậy. Nhận Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ làm đồ đệ, cũng là một chuyện vẻ vang mà.
Lý Cảnh Long ngẩng đầu, sau đó buồn bã ỉu xìu mà nói:
-Nguyên lai là Cao Đồng tri ah
- Cái gì? Là Tiêu Đồng Tri
iêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói
- Tiêu Đồng Tri à, chúng ta Cẩm Y Vệ nhìn có vẻ phong quang nhưng không hẳn là như vậy nha. Ta xem như là rơi vào hố lửa rồi.
ý Cảnh Long bi oán nói
- Đại nhân, tại sao lại nói vậy?
Lý Cảnh Long cảm thán kể lại những sự việc hắn gặp trong mấy ngày hôm nay, nói xong lời cuối hốc mắt hắn ửng đỏ, ngữ khí nghẹn ngào. Hài tử đáng thương, từ ngày tập tước Tào quốc công hắn còn chưa bao giờ gặp qua cảnh ngộ như thế này, lúc này hắn quả thật là không còn cách gì khác.
Tiêu Phàm từ lời hắn kể, đại khái cũng hiểu ra ý tứ nói:
- Ý của đại nhân tổng kết chỉ có hai chữ: Không tiền. Hạ quan nói vậy không sai chứ?
Lý Cảnh Long gật gật đầu, thở dài nói:
- Đúng vậy, chính là không có tiền.
Tiêu Phàm cười nói thoải mái:
- Ta còn tưởng có chuyện gì, không phải là bạc sao. Chuyện này rất đơn giản.
Lý Cảnh Long nghe xong liền kích động đột ngột đứng dậy, bóp chặt cổ tay Tiêu Phàm:
- Cao Đồng tri, ngươi có biện pháp sao? Ngươi có biện pháp không? Nói mau, nói mau!
Tiêu Phàm bị bóp đến sắc mặt xanh tím, giãy dụa thoát ra gian nan mà nói:
- Buông tay! Buông tay, ngươi bóp ta chẳng nhưng không được bạc, mà còn phải bồi thường nữa nghe!
Sau khi tỉnh táo, Lý Cảnh Long vẫn vội vàng cầm lấy tay Tiêu Phàm hỏi:
-Tiêu huynh, cao nhân huynh, huynh có biện pháp giúp ta giải quyết chuyện này sao?
Tiêu Phàm sửa sang lại y quan ( áo mũ), lạnh nhạt cười nói:
- Đại nhân người chưa từng nghe qua một câu, cầu người không bằng cầu mình à.
- Cầu mình?
Lý Cảnh Long thần sắc mê mang, thì thào tự nói sau nửa ngày đột nhiên hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ta biết rồi.
Tiêu Phàm vui mừng nói:
- Xem ra đại nhân nghĩ thông suốt, ngộ tính không phải không cao nha.
Lý Cảnh Long hào hứng nói:
- Hộ bộ không cấp bạc cho lão tử, lão tử sẻ cấp cho hắn một bô nước tiểu! Chúng ta là ai? Là Cẩm Y Vệ nha! Tại kinh sư này chúng ta là đại lão gia, không tin không thể thịt được vài tên dê béo ấy!
Tiêu Phàm sắc mặt lập tức thay đổi, không ngờ ngộ tính của vị chỉ huy sứ đại nhân này lại giống tên phá gia còn sống sót sau tai nạn vậy.
- Đại nhân vạn lần không được! Cẩm Y Vệ mới được khôi phục lại! Lúc này không nên cùng đám quan trong triều trở mặt, nếu không sau này sẽ gian nan vô cùng, hơn nữa bệ hạ cũng sẽ không bao che đâu, Thiên Tử có lẽ sẽ giáng tội.
-Vậy làm sao bây giờ? Không có bạc, Cẩm Y Vệ không thể đừng dậy được, bệ hạ cũng sẽ hướng ta giáng tội. Trước không được, sau không được, cái này thật là chó má, thân là chỉ huy sứ thật là ủy khuất mà!
Ngữ âm của Lý Cảnh Long mang theo tiếng khóc.
-Đại nhân, hạ quan có một biện pháp có thể kiếm bạc hơn nữa còn kiếm được một cách hợp pháp.
- Biện pháp gì?
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc trở nên nghiêm túc và ngưng trọng đón lấy ánh mắt chờ mong của Lý Cảnh Long thật lâu sau, Tiêu Phàm nói một cách kiên định:
- Cho ta mượn ba trăm quân, nguyện vì đại nhân dẹp yên kinh sư!
-Hả?
************************************************** ************************************************** ******
Mấy trăm tên Cẩm Y Vệ giáo úy dưới sự dẫn dắt của Bách hộ hùng hổ ra phố.
Lời động viên trước khi lên đường của Trấn Phủ Ti Tiêu Đồng Tri cứ quanh quẩn bên tai bọn họ không dứt.
- Vì sự bình yên của kinh sư, của các đại thần cũng như toàn dân chúng. Nên bắt đầu từ hôm nay Cẩm Y Vệ chúng ta sẽ tuần tra để bảo vệ trị an nơi này, phàm có kẻ phun đàm thì phạt tiền! Ném vỏ chuối, giấy vụn, phạt tiền! Nói tục, phạt tiền! Đánh nhau, phạt tiền! Bày bán dưới lòng lề đường, lại phạt tiền! Nói túm lại, trước giáo dục sau đó…
-Phạt tiền!!!
Chúng cẩm y giáo úy hô lên, chiến ý dạt dào.
- Đúng, phạt tiền! Toàn bộ số tiền phạt phải nộp lên Trấn Phủ Ti nha môn, nếu ai dám tham ô tư tàng, sẽ tịch thu tất cả bạc bẩn, rồi đuổi ra khỏi Cẩm Y vệ. Không chỉ như thế, còn …
- Phạt tiền!
Lần này đáp lại hiển nhiên nhiều hơn.
- Đúng vậy!
Mấy trăm tên Cẩm Y Vệ tru lên như mãnh hổ, đằng đằng sát khí đi trên đường để phạt tiền.
Vì thế, xui xẻo của quan viên và dận chúng ở kinh sư bắt đầu.
- Ê ê, tên mặc áo xám phía trước đứng lại!
Một gã cẩm y giáo úy hét to
- Có gì vậy?
- Người vừa mới phun đàm, phạt tiền!
- Ta không có phun!
- Còn dám nói xạo, chính mắt lão tử thấy còn có thể giả bộ sao?
- Ta thật không có phun mà!
- Hỗn đãn! Dám ở trước mặt Cẩm Y Vệ nói xạo à có phải ngươi chê thở nhiều rồi không?
Soạt một tiếng, Tú Xuân Đao được rút ra.
- Được rồi được rồi, ta nhổ, ta nhổ.
- Phạt một lượng bạc.
Vèo một tiếng, Tú Xuân Đao liền vào vỏ.
- Vị quân gia này, tiểu nhân chỉ có hai lượng, ngài thối cho tiểu nhân một lượng đi.
- Ta không có bạc vụn. Thế này đi, ngươi nhổ thêm lần nữa là coi như đủ tiền phạt.
-Ngươi…, đây không phải là hại người sao?
- Hỗn đản! Dám mắng chửi Cẩm Y Vệ chúng ta sao, người đâu, bắt tên này giam vào ngục.
- Các ngươi không được làm như vậy!
Tiêu Phàm mặc y phục thường ngày xuất hiện ở bên đường vẫy vẫy tên Cẩm y giáo úy đang đòi bạc.
-Ah! Đại nhân, chuyện này, thuộc hạ theo lời dặn dò của ngài mà phạt tiền mà.
Tên giáo úy có chút ủy khuất.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Các ngươi cho dù là có muốn phạt thì thái độ cũng không nên ác liệt như thế này, các ngươi không thể biểu hiện như một kẻ cướp bóc như thế, như vậy là không tốt
Nhìn vào ánh mắt ngơ ngác của đám giáo úy Tiêu Phàm lắc đầu thở dài.
- Có lẽ ta nên làm thử một lần cho các ngươi thấy.
Trong lúc đám Cẩm Y Vệ đang đi đường phạt tiền thì đồng thời bốn cổng kinh sư Ứng Thiên phủ liền mở rộng ra, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, quý giá cùng một đám tùy tùng tiến nhập vào kinh sư. Đầu xuân vừa đến, tất cả các Vương hầu đều vào kinh tiến triều.
Trên đường cái một đám người ăn mặc y phục hàng ngày, dáng người khôi ngô chậm rãi đi tới. Bọn họ ước chừng có khoảng năm sáu người đi cùng một chỗ, những bước đi rất ăn khớp. Từ thần sắc lạnh lùng của bọn hắn cùng huyết tinh nhàn nhạt tản mát ra từ trên người bọn chúng có thể thấy bọn họ là quân sĩ thân kinh bách chiến. Năm sáu người này đi thành một vòng tròn, bước đi không nhanh không chậm, bảo vệ một vị nam nhân có thân hình cao lớn ở bên trong. Người nam nhân này đôi măt sắc bén như ưng, thỉnh thoảng hiện lên vào phần lệ khí. Sắc mặt hắn ngăm đen, ngũ quan ngay ngắn dáng đi như long hành hổ bộ, khí độ bất phàm toàn thân tỏa ra một cỗ khí chất ung dung, quý phái nhưng có phần thiết huyết.
Đi được một đoạn đường, nam nhân này mới mở miệng:
- Nghe nói phụ hoàng đã hạ chỉ khôi phục lại Cẩm Y Vệ, sau này các ngươi làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, tránh để người khác nắm nhược điểm.
- Dạ!
Trầm mặc trong chốc lát nam nhân này lại thấp giọng nói:
- Thứ đem tặng đã đưa đi hết rồi sao?
Bên người nam nhân này là một vị hòa thượng, vị hòa thượng này mặc một chiếc áo bào màu xám nghe vậy liền cười nói:
- Bẩm Điện hạ, đã đưa hết đi rồi!
- Bọn họ nhận hết sao?
Hòa thượng nói:
- Tân nhiệm Lễ bộ thượng thư Trịnh Nghi, Bộ Binh thượng thư Như Thụy, Công bộ thượng thư Nghiêm Chấn, còn có các vị Thị Lang, Đồng Tri … đều đã nhận nhưng mà bất quá…
- Bất quá cái gì?
- Hàn Lâm tu soạn Hoàng Tử Trừng, Ngự Sử Hoàng Quan, Lễ bộ tả thị lang Trần Địch, Binh bộ thượng thư Tề Thái cùng Hình bộ thượng thư Dương Tĩnh đều không nhận.
Nam nhân ánh mắt âm trầm thấp giọng nói:
- Bổn vương không thể thu phục nhân tâm của bọn chúng ah! Việc này gấp không được! Cứ từ từ mà làm.
Hòa thượng nhàn nhạt cười đưa qua một xếp giấy nói:
- Đây là những thứ đã tặng cho bọn người đó bị trả về, mời điện hạ xem qua.
Nam tử khẽ nói:
- Không cần, nếu không nguyện thu, bổn vương sao có thể ép? Thôi!!
Nói xong tiếp nhận tờ giấy liền xé nát rồi hung hăng ném xuống vệ đường, thần sắc mang vài phần oán khí.
- Ai! Các ngươi đứng lại
Một thanh âm nhàn nhạt gọi đám người này.
Nam tử trung niên quay đầu lại, đã thấy một tên thanh niên mặc nho sam lẳng lặng nhìn vào hắn. Sau tên trẻ tuổi này còn có một đám người mặc phi ngư, cả đám này nhìn chằm chằm vào mình.
Cẩm Y vệ?
Lông mày nam nhân liều nhíu lại. Giương mắt nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt hai người cùng va chạm nhau lại không khỏi phải nheo mắt.
- Vị tiểu huynh đệ này kêu ta sao?
Vị nam tử trung niên cười nhàn nhạt, trong nụ cười toát lên vẻ hòa hoãn.
Tiêu Phàm đi về trước hai bước, mỉm cười nói:
- Không sai, vị trưởng gỉa này mới vừa rồi đã ném giấy xuống đất đúng không?
Nam tử trung niên quay lại nhìn vào đám giấy vụn kia sao đó ngạc nhiên nói:
- Không sai là ta xé, có gì không?
Tiêu Phàm chà xát tay, có chút ngại ngùng nói:
- Như vậy thì rất xấu hổ, kinh sư vừa mới có quy định không được tùy tiện ném rác, người đã vi phạm….
- Phạt tiền!
Sau lưng Tiêu Phàm đám cẩm y giáo úy cao hứng hét lên.
Tiêu Phàm cười gật đầu:
- Đúng, phạt tiền.
Đám thị vệ bên cạnh nam tử trung niên này liền giận tím mặt, tiến lên một bước hét to:
- Lớn mật! Vị này chính là phiên Vương vào kinh gặp bệ hạ. Các ngươi dám ngăn cản không cho Vương gia đi à, chán sống rồi sao?
Tiêu Phàm nghe vậy liền lắp bắp kinh hãi, nhìn kỹ vị đại thúc trước mặt này thì đã thấy hai mắt của hắn âm trầm, khí chất quý phát cả người tỏa ra một khí độ cùng phong phạm khác người, quả nhiên là không giống người bình thường a.
Do dự một không biết là có nên làm tới luôn hay không thì phía sau đám cẩm y giáo úy lại bắt đầu ồn ào. Cẩm Y Vệ vốn là trực thuộc chịu sự quản lý trực tiếp của Hoàng Đế, trong con mắt bọn họ ngoài trừ Hoàng Đế ra thì không có bất kỳ kẻ nào cho dù là Vương gia thì sao? Tương lai Vương gia vẫn là Vương gia, vẫn phải trấn thủ nơi biên cảnh, như thế nào cũng chưa tới lượt Vương gia làm Hoàng Đế, bọn Cẩm Y giáo úy như thế nào có thể để hắn vào mắt?
- Vương gia thì sao? Tại kinh sư này, các ngươi có can đảm cùng Cẩm Y Vệ chúng ta động thủ sao?
- Phạt tiền là quy định của kinh sư. Các ngươi vừa vào kinh, dám không theo sao?
Đám thị vệ nghe vậy liền giận dữ, nắm chặt tay chuẩn bị cùng động thủ với đám cẩm y giáo úy kia. Nhưng lại bị nam tử trung niên khoát tay ngăn cản. Nơi này là kinh sư không phải là thái ấp ( Đất phong của vua cho vương gia) có một số việc cần phải nhịn.
Tiêu Phàm trầm ngâm không nói gì. Bầu không khí song phương như giương cung bạt kiếm hết sức ngưng trọng
Chúng giáo úy bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận vây quanh Tiêu Phàm nói:
- Đại nhân, phạt hay không phạt?
- Đại nhân, phạt hay không phạt?
Cuối cùng thanh âm của chúng giáo úy cũng trở nên chỉnh tề:
- Đại nhân, phạt hay không phạt?
- Đại nhân, phạt hay không phạt?
Tiếng chất vấn vang xa, khí thế hào hùng.
Một gã cẩm y bách hộ trong đám người lao ra, ôm quyền nghẹn ngào nói:
- Đại nhân nếu muốn mọi người phục thì cần phải xử phạt nghiêm minh để chúng huynh đệ lấy đó làm tấm gương để học theo.
- Đại nhân, không phạt không thể hiện sự nghiêm minh của luật pháp Đại Minh ta, đại nhân, phạt!
Mọi người cùng kêu lên phụ họa:
- Đại nhân, phạt!
- Đại nhân. Phạt!
- Đại nhân, phạt!
Ném đá chọi gạch mời vào đây: 4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn