Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Chưởng Quỹ Vô Lương.
hắc đến thương nhân người ta thường nghĩ tới một chức nghiệp mưu sinh bằng cách mưu cầu lợi ích, lấy tính cách của Trần Tứ Lục, nếu không biết rõ năng lực cá nhân của Tiêu Phàm, làm sao có thể yên tâm giao cho Tiêu Phàm một tòa tửu lâu sinh ý thịnh vượng.
Nhìn đại sảnh tửu lâu trống rỗng, Tiêu Phàm khóc không ra nước mắt. Sinh ý như thế, nếu nói nó là “gân gà” còn là quá khen ngợi, quả thực chính là rác rưởi mà! Giỏi ột mưu kế của lão Trần Tứ Lục! An bài Tiêu Phàm đến đảm đương chức chưởng quỹ của một tửu lâu sinh ý cực kì kém này, vừa có thể hướng Tào huyện lệnh bày tỏ thái độ, đối với người dưới lại có thể dựng lên hình tượng “Thưởng phạt phân minh cho hắn”, đối với Tiêu Phàm cũng có công đạo, hợn nữa tuyệt đối không sợ Tiêu Phàm phá hỏng tòa tửu lâu này____ sinh ý đã kém như vậy, có kém hơn thì đã sao?
Có thể nó hành động này đúng là nhất tiễn hạ tam điêu, lão già mập như lợn ấy không ngờ đầu óc lại ghê gớm như thế. Tiêu Phàm vô cùng bi phẫn, người xuyên việt lại bị người cổ đại chơi ột vố, điều này đối với giới xuyên việt quả là một chuyện đáng xấu hổ, càng thêm bi phẫn chính là mới xuyên việt ngắn ngủi gần một tháng, hắn đã bị người cổ đại chơi cho hai vố, lần đầu chính là bị lão đạo sĩ Thái Hư lừa đảo, lần thứ hai lại bị Trần Tứ Lục lừa…. Nếu như thực sự là có cơ quan chấp pháp của cục quản lí thời không, bọn họ chắc chắn đề nghị Tiêu Phàm xử nhất lôi oanh đỉnh hay ngũ lôi oanh đỉnh.
Tiêu Phàm rất muốn trở về cùng Trần Tứ Lục thương lượng một chút, xem hắn có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không. Nhưng nghĩ kỹ một chút xưng hô “Tiêu cô gia” so với “Tiêu chưởng quỹ” quả là dễ nghe hơn nhiều, ăn hại thì ăn hại, cô gia ăn hại thì vẫn có chữ “gia” nha. Thở sâu, Tiêu Phàm cố gắng nén bi phẫn, đến thì cũng đã đến rồi, chấp nhận sự thật đi! Trần Tứ Lục này miễn cưỡng an bài để ta đến tòa tửu lâu rách nát này, ta lại càng phải cố gắng đạt được một chút thành tựu cho lão trợn mắt nhìn! Đợi cho đến khi Túy Tiên Lâu sinh sôi phát đạt, xem cái bản mặt không biết xấu hổ của lão Trần Tứ Lục sẽ như thế nào!
Sau nửa ngày Tiêu Phàm đứng ở giữa đại sảnh cố gắng tự khích lệ bản thân, xác định mình đã thỏa mãn ước nguyện, buồn bực trong lòng cũng giảm xuống, lúc này hắn mới dời chú ý đi. Trong đại sảnh, hai gã tiểu nhị đang đổ xúc xắc khí thế ngất trời, trước mặt bọn họ được đặt khoảng hơn mười đồng tiền, hai người vẻ mặt khẩn trương chăm chú nhìn chằm chằm vào 3 hột xúc xắc trong bát sứ. Mặc cho ngoài trời vô cùng lạnh, nhưng bọn họ vẫn mồ hôi đầy đầu, xem ra tiền cược hơn mười đồng là một ván lớn.
Tiêu Phàm cũng bị ván đổ xúc xắc này hấp dẫn. Trên đời phương pháp đánh bạc có vô số, nhưng cũng chỉ có trò xúc xắc này, trăm ngàn năm qua quy củ vẫn không hề biến hóa, đều là lấy việc đếm điểm lớn nhỏ trên mặt xúc xắc mà quyết định thắng thua, Tiêu Phàm chỉ nhìn lướt qua là đã hiểu. Tiêu Phàm hơi hứng thú nhìn một hồi, rất nhanh liền bị bầu không khí khẩn trương này hấp dẫn, càng ngày càng tiến gần chiếu bạc, hồn nhiên quên mất là mình vừa nhận chức tửu lâu chưởng quỹ, là lãnh đạo trực tiếp của hai tên này
Bầu không khí tràn ngập mùi mồ hôi nhàn nhạt, hai gã tiểu nhị đang ác chiến vẻ mặt càng thêm khẩn trương, trong đó có một gã ước chừng mười sáu mười bảy tuổi giương mắt liếc nhìn Tiêu Phàm, căn bản là không có ý thức gì, ánh mắt trống rỗng mà chết lặng lướt nhìn Tiêu Phàm, rồi quay lại chúi đầu vào khí thế hừng hực đánh bạc kia. Tiêu Phàm cũng không thấy quái lạ, người không biết không tội mà, bọn họ không biết mình là tân nhậm chưởng quỹ, có thể tha thứ
Nhìn trong chốc lát, Tiêu Phàm rốt cục không nhịn được, chỉ vào một tên tiểu nhị bên cạnh chiếu bạc nói:
- Ai, ngươi, nói ngươi nha, ngươi đừng có cá nhiều vậy, ta tính rồi, ngươi vừa rồi tổng cộng gieo năm ván, ván nào cũng thua, có thể thấy được vận khí ngươi đang xuống, lúc này nên tránh mũi nhọn, mỗi ván chỉ cần cá một văn tiền là đủ..
Tiểu nhị ngây cả người, rồi giật mình gật đầu:
- Đúng vậy, vị nhân huynh này nói rất có đạo lý...
Tên tiểu nhị còn lại mất hứng, mắt liếc xéo Tiêu Phàm:
- Ngươi là ai? Nói hay quá ha, sao ngươi không nhảy vào chơi vài ván đi?
Vì thế Tiêu Phàm cũng hào hứng gia nhập ván bạc
- Đổ có vài văn tiền thì chơi cái rắm gì? Chơi là phải chơi lớn!
Tiêu Phàm xắn tay áo lấy ra từ trong người một khối bạc vụn, đập thật mạnh lên trên bàn, tài đại khí thô thì hồ đồ.
Hai tiểu nhị ngây ra một lúc, tiếp theo bắt đầu hưng phấn:
-Eo ôi, hôm nay gặp phải một cái trống cơm, tới đây, ai sợ ai!
Nói xong hai tiểu nhị cũng từ trong lòng lấy ra một khối bạc vụn, xem ra nhân dân lao động tầng lớp thấp nhất tuy cuộc sống khốn khổ, nhưng vấn đề bài bạc thì vẫn không kém ai a.
Ba người chụm đầu một chỗ, bắt đầu gieo xúc xắc
Tàn hai nén hương.
Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Phàm từ từ biến thành màu tím, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều. Lý luận cùng thực tiễn căn bản chính là hai chuyện khác nhau, ngắn ngủi trong thời gian hai nén hương Tiêu Phàm thua, “thua không nhiều lắm”, tổng cộng chỉ thua mười lượng bạc. Mọi người đều biết, trên thân Tiêu Phàm chỉ có mười lượng, hơn nữa mười lượng này chính là do đời trước vụng trộm dành dụm trong nhiều năm mới được. Nụ cười trên mặt hai gã tiểu nhị, so với hoa cúc mùa thu còn sáng lạn hơn. Vỗ vỗ cái túi tiền còn sạch sẽ hơn mặt mình, Tiêu Phàm mặt buồn rượi
Sơ ý a...
Hai tên tiểu nhị còn đứng ở một bên mười phần trào phúng trêu đùa
- Anh hùng hảo hán, càng thua càng cười, ô quy vương bát, thắng bỏ chạy…. Còn bạc để cược thì nhanh lấy ra, chúng ta tiếp tục chơi….
Tiêu Phàm đương nhiên không còn bạc, hắn giờ trên thân so với vỏ trứng gà còn sạch bách hơn. Hắn cũng không phải anh hùng hảo hán, thua trận hắn cười không nổi. Mấy năm tích lũy trong chốc lát tan thành mây khói, Tiêu Phàm rất không cam lòng, vì thế hắn dự định làm một chuyện không quá thiện lương.
Đảo đảo con mắt, Tiêu Phàm không được tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó chỉ vào cửa lớn, kinh dị hét lớn:
- A —— Trần lão chủ nhân đến đây!
Trần lão chủ nhân chính là Trần Tứ Lục, trong những cơ sở của Trần Thị, Trần Tứ Lục chính là chủ tịch kiêm tổng tài, cái tên của hắn so với uy hiếp của vũ khí hạt nhân còn nguy hiểm hơn. Hai tên tiểu nhị theo bản năng ngẩn người, tiếp theo cuống cuồng đứng lên, lấy tư thế tiêu chuẩn nghiêm mặt nhìn về hướng đại môn.
Ngoài cửa trống rỗng, chả có ma nào. Ngay sau đó, chỉ nghe sưu một tiếng, một bóng người màu đen nhanh chóng từ cửa chạy ra ngoài. Hai người vội quay lại, chỉ thấy Tiêu Phàm vốn đang ngồi bên cạnh bàn, đã không thấy bóng, biến mất cùng Tiêu Phàm còn có tất cả bạc vụn ở trên bàn, tổng cộng hơn mười lượng.
Nói đơn giản, tên Tiêu Phàm này không có chút đổ phẩm nào, tên này chính là đang muốn cầm tiền chạy trốn. Ngươi không thể trông cậy vào một tên kiếp trước là kẻ cướp đến kiếp này là thánh nhân, tất cả dành dụm thua hết, Tiêu Phàm nóng nảy, đơn giản là trở lại nghề xưa
Hai tên tiểu nhị mắt nhìn nhau, bọn họ tung hoành nửa đời trên đổ đàn, còn chưa thấy tên đổ khách vô sỉ như thế, cho nên bọn có có điểm khó xử.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Một gã điếm tiểu nhị thần tình bất lực, hai người còn chưa biết tên cướp kia chính là tân nhậm chưởng quỹ của bọn hắn.
- Đuổi theo! Vài lượng bạc của chúng ta cũng bị hắn cướp rồi…
Tên tiểu nhị còn lại vừa sợ vừa giân, biểu hiễn rõ ràng là có chủ kiến hơn nhiều.
Giật mình một thoáng, hai người nhanh chân chạy ra ngoài đuổi theo.
- Đứng lại cho lão tử! Tên vô sỉ kia!
- Thua thì cướp lại, tên này quá vô sỉ!
- Cướp tiền a! Bộ khoái, bộ khoái đâu? Có người cướp bạc a___
-…..
Tiểu nhị ở phía sau truy, Tiêu Phàm ở phía trước cứ chạy, hắn vừa chay vừa vui sướng. Bạc thua rồi còn lấy lại được hơn nữa còn nhiều hơn lúc trước vài phân, tâm tình Tiêu Phàm bay bổng không thôi, điều này chứng minh rằng, cướp bóc so với đánh bạc còn lời nhiều hơn kiếp trước lựa mình chọn nghề này quả là chính xác
“Đại phú ông” trong tôn tiểu mỹ nói như thế nào ấy nhỉ? “Ngươi chính là của ta, đến ta còn là của ta nữa là.. »
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, tài trốn chạy của Tiêu Phàm so với báo còn nhanh hơn, trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn, cảm giác mình giống như Lưu Tường, là Usain Bolt, là Lưu Dịch Tư. Tiểu nhị ở phía sau gấp gáp đuổi theo, Tiêu Phàm dưới chân vận lực, tăng tốc, trên đường cái tả xung hữu đột, như cá về nước, trong đám người sung sướng luồn lách. Tục ngữ nói, Nhân sinh bất như ý, mười phần chỉ được tám chín thôi, người nếu vô sỉ sẽ bị trời phạt tục ngữ còn nói, người có họa có phúc...Sự phát triển của cướp bóc, chỉ có thể dùng từ “quanh co” để hình dung.
Đột nhiên,chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đang đào tẩu, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đem mình kéo lại, một đôi tay cứng cáp hữu lực nắm chặt cánh tay của mình, bên tai truyền đến một thanh âm già nua, trầm ổn mà hữu lực:
- Chàng trai trẻ, ngươi có điềm xấu….
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn