One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27:
ôi cười mỉa mai, cố ý nói móc hắn: “Huynh đi điều tra nghe ngóng tin tức của Lâm Vãn Từ, với hiện giờ huynh đang nằm trên giường của tôi, hai việc này rốt cuộc có liên quan gì nhau?”
Hắn không để ý, tự nói tiếp: “Lúc đó, ta theo dõi Trầm Túy Thiên tới Sơn Tây, bởi vì có Tứ tiên tiêu dao đi theo nên ta vẫn không có cơ hội ra tay cứu bọn họ, mãi cho lúc đến Thái Nguyên, Tứ tiên tiêu dao và Trầm Túy Thiên cùng nhau xuất quan. Đêm đó, ta lẻn vào phân đà của Quỷ cốc minh tại Thái Nguyên thì gặp Lâm Vãn Từ…”
Hắn bỗng nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra biểu hiện kỳ lạ, dường như đang rơi vào trong hồi ức, là dáng vẻ rất say mê.
Tôi đang định giục hắn nói tiếp, chợt hiểu ra, vậy nhất định đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Vãn Từ. Tôi nhớ lại giọng nói và dáng điệu nụ cười của Lâm Vãn Từ, đó là một phong thái tuyệt thế tao nhã thật khiến người khác say mê.
Trong chốc lát, Nam Cung Tuấn Khanh khôi phục lại tâm trạng, tiếp tục nói: ‘Ta nói rõ ý đồ của ta đến đây, nhưng cô ta cự tuyệt đi theo ta, đó là điều ta không thể ngờ tới, ta tưởng cô ta chỉ là một nữ tử bình thường, không có võ công, thân ở trong hiểm địa sẽ tỏ ra vô cùng hoảng sợ …Ai ngờ cô ta lại tỏ ra rất bình tĩnh như thường…Ta lại càng không ngờ chính là, cô ta đã sớm có mưu kế…”
Hắn cười như tự giễu mình, từ trên giường bước xuống, mái tóc đen huyền xõa xuống vai càng làm toát lên màu da trắng như ngọc, vô cùng quyến rũ lòng người.
Tôi ngắm nhìn đến mức miệng lưỡi khô nứt, Đào Hoa Thiếu biết rõ lòng tôi, rót một chén trà, dịu dàng đưa tới cho tôi. Dáng vẻ tươi cười làm tôi hoảng sợ, bình thường anh mà cười kiểu này, thì biểu hiện rằng buổi tối hôm nay của tôi sẽ không được yên lành, tôi vội ngồi xuống bên cạnh anh, nhắm mắt nhắm mũi vào uống trà.
Ai ngờ tên Nam Cung Tuấn Khanh này không biết sống chết lại đi tới ngồi đối diện với tôi, cũng rót một chén trà, yếu ớt đưa lên miệng uống một ngụm, rồi mới thở dài, nói tiếp: “Kế hoạch này, các ngươi cũng đều đã biết…”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nói xong hắn khẽ nhắm mắt lại chăm chú nhìn vào trong chén trà. làn hơi nóng của chén trà bay lên hấp vào hàng lông mi dài của hắn tụ lại thành hơi nước mông lung rồi lập tức tiêu tan, hàng lông mày hắn khẽ nhếch lên lộ ra dáng vẻ châm biếm, nhìn không chân thực.
Bên trong yên ắng, không ai nói gì.
Tôi thở dài, nói: “Tôi thật bội phục cô ấy, đổi lại là tôi cũng không nghĩ được sâu xa như vậy…”
Nam Cung Tuấn Khanh hơi cười, nói: “Lúc đầu cô ta cũng không có ý nghĩ sâu xa như vậy. Căn bản cô ta chỉ là muốn đối phó với Quỷ cốc minh, thoát khỏi sự khống chế của Bạch liên giáo, nhưng thật không ngờ lại dính dáng đến Sở tiên sinh…Chuyện sau này, thật sự chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cô ta chỉ có thể đem sự việc đi theo hướng thuận lợi nhất…Nhất là đối mặt với người như Sở tiên sinh, mỗi bước đi của cô ta đều lo lắng hết mực, như đang đi trên mặt băng mỏng.”
Hắn dừng lại một chút, chăm chú nhìn nước trà xanh ngắt, khẽ thở dài: “Giang hồ là như thế đó, có một số việc ngay từ khi bắt đầu đã không thể quay đầu lại được, trong tăm tối luôn có một lực thúc đẩy ngươi tiến về phía trước, muốn dừng lại cũng không thể được.”
Tôi không nói gì, trong lòng thầm thở dài, thảo nào người ta nói người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Đúng lúc, Đào Hoa Thiếu bỗng lên tiếng: “Cái gì mà thoát khỏi sự khống chế của bạch liên giáo? Lâm Thiên Dịch không phải là người của bạch liên giáo hay sao?”
Sắc mặt Nam Cung Tuấn Khanh biến đổi, bưng chén trà lên mà không uống, cũng không buông, lặng im một chút, mới nói: “Lâm lão trang chủ không phải là người của Bạch liên giáo, ông ta chỉ là bị ép buộc làm việc cho Bạch liên giáo.”
Tôi giật mình, thốt lên: “Bạch liên giáo lợi hại như vậy sao?”
Hắn thản nhiên nói: “Lợi hại chính là Lâm lão phu nhân, bà ta mới là người của Bạch liên giáo.”
Tôi càng thất kinh, lẽ nào Lâm Thiên Dịch bị chính vợ mình bức bách?
Nam Cung Tuấn Khanh lại nói: “Đây là việc nhà của người ta, chúng ta là người ngoài không rõ nguyên nhân.”
Hắn nói rất gấp gáp như sợ tôi tiếp tục truy hỏi tiếp.
Tôi hồ nghi quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu im lặng một chút, rồi than nhẹ một tiếng, nói: “Lâm Thiếu Từ có người bằng hữu như ngươi, cũng coi như không uổng kiếp này.”
Nam Cung Tuấn Khanh cũng thở dài, nói: “Và ngược lại.”
Nhất thời không ai nói gì.
Tôi không nhịn được, nói: “Nói từ nãy đến giờ vẫn chưa đi vào chủ đề chính. Hiện giờ, lý do tôi muốn hỏi là…vì sao huynh lại mời hắn đến đây?”
Tôi vừa nói vừa nhìn Đào Hoa Thiếu.
Anh cười cười: “Bởi vì hắn bị thương.”
“Hắn bị thương thì có liên quan gì đến huynh?’
“Nghiêm túc mà nói, là có liên quan đến muội.”
“Xin chỉ giáo cho?”
“Từ lúc mình lên thuyền ở Tể Trữ, dọc đường luôn có sát thủ bám theo, là hắn đã âm thầm hỗ trợ.”
“Huynh biết việc này từ lúc nào?”
“Mới đây thôi.”
“Vậy vì sao giờ huynh lại mời hắn đến đây?”
“Hai ngày qua số sát thủ đột nhiên tăng nhanh, lộ liễu trắng trợn, ta đoán, hắn chắc là có rủi ro gì đó.”
“Hắn làm sao vậy?”
“Bệnh cũ vết thương mới, giống như là họa đơn vô chí.”
Tôi quay sang ngắm nghía Nam Cung Tuấn Khanh một chút, lúc này, hắn đang thong thả bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn bên ngoài xa xa. Cả người đứng thẳng tắp, tóc đen y phục trắng, quả nhiên là tuấn tú phong trần.
“Nhìn hắn có vẻ không giống như bị thương nghiêm trọng như lời huynh nói…”
“Đó là bởi vì ta vừa trị thương cho hắn.”
Tôi trầm ngâm giây lát, hỏi Nam Cung Tuấn Khanh: “Vì sao huynh lại phải âm thầm bảo vệ tôi?”
Hắn không trả lời, khóe môi nhếch lên, dường như không quen bị người khác hỏi nhiều, sửng sốt một lúc mới nói: “Là được người khác ủy thác.”
Tôi cười khẩy nói: “Huynh cũng hay được người khác ủy thác quá nhỉ. Lần này là ai vậy?”
“Lâm Thiếu Từ.”
‘Tôi cũng đoán là anh ta, dù sao trên đời này người mời được Nam Cung Tuấn Khanh cũng không nhiều lắm. Anh ta cố tình nhờ huynh bảo vệ tôi, tự sao không tự mình đến?”
Hắn trầm mặc không nói gì.
Tôi lại hỏi: “Sát thủ từ đâu đến? Vì sao giết tôi?”
“Không biết.”
Tôi hỏi thẳng: “Có phải là do Lâm Vãn Từ phái tới không?’
Ánh mắt hắn khẽ biến đổi, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại cho rằng như vậy?”
Tôi nói thẳng: “Trầm Túy Thiên nói, cô ta muốn giết tôi.”
Hắn có vẻ hơi giật mình, nhưng không nói gì. Mất một lát sau, tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời tôi, nhưng hắn bỗng nhiên nói: “Trên đời này, người có thể khiến cho Trầm Túy Thiên nói thật cũng không nhiều, Sở phu nhân thật sự là có bản lĩnh.”
Tôi ngẩn ra, nói vậy chẳng phải là thừa nhận Lâm Vãn Từ muốn giết tôi thật sao. Nhưng vì sao? Cho dù là phản bội Ngự trì sơn trang, Đào Hoa Thiếu đả thương Lâm Thiên Dịch…a, không đúng, lúc Lâm Vãn Từ đưa ra điều kiện với Trầm Túy Thiên, tôi vẫn đang còn là trang chủ Ngự trì sơn trang, Lâm Thiên Dịch còn đang ở trong tay Trầm Túy Thiên…như vậy, cô ta đã sớm muốn giết Dung Sơ Cuồng rồi.
Vì sao?
Là vì nguyên nhân gì khiến cho Lâm Vãn Từ muốn giết chết Dung Sơ Cuồng? Dung Sơ Cuồng từ nhỏ đã được Lâm gia thu dưỡng, cùng cô ta như là tỷ muội sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Cô ta vì sao muốn làm như vậy?
Tôi không nghĩ ra, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tuấn Khanh, truy hỏi: “Lâm Vãn Từ vì sao lại muốn giết tôi?”
Hắn vẫn trầm mặc như trước không nói gì.
Tôi gật đầu, cười lạnh nói: “Thảo nào Lâm Thiếu Từ không tới, muội muội hắn…”
Hắn ngắt lời tôi: “Những sát thủ này không phải là do cô ta phái tới.”
Tôi sửng sốt, “Không phải cô ta, còn có thể là ai?”
Hắn không đáp, hơi nghiêng đầu nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu ánh mắt như nước, không hề có biểu hiện chút gợn sóng, người khác nói gì thì nói, anh vẫn giữ nguyên sự trầm mặc.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng vang đến tiếng huyên náo, tiếng Đỗ Đỗ Điểu kêu to như lợn bị chọc tiết: “Cái nữ nhân này, đã nói mà ngươi không hiểu, này…ngươi còn như vậy, ta không khách sáo đâu đấy.”
Tiếng Lạc Phi quát to: “Dung Sơ Cuồng đâu, kêu cô ta ra đây.”
Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, mỉm cười.
Nam Cung Tuấn Khanh nhíu mày, ra cửa quát khẽ: “Lạc Phi, không được làm càn.”
Dưới lầu yên lặng một chút rồi vang lên tiếng bước chân, tiếng của Lạc Phi nghèn nghẹn, kêu lên: “Quân chủ, thương thế của ngươi…”
‘Không sao rồi.” Nam Cung Tuấn Khanh trả lời ngắn gọn cắt ngang lời cô ta, quay người lại nhìn Đào Hoa Thiếu, nói: “Ý tốt của Sở tiên sinh Nam Cung sẽ ghi nhớ, nếu có cơ hội sẽ đáp tạ.”
Đào Hoa Thiếu nói: “Việc cỏn con thôi.”
Nam Cung Tuấn Khanh im lặng một chút, bỗng nhiên cười khổ nói: “Có Sở tiên sinh bên cạnh, ngày nay có ai có thể làm tổn thương Sở phu nhân được chứ? Lâm Thiếu Từ thật sự là quá lo xa rồi.”
Đào Hoa Thiếu cười lãnh đạm: “Càng quan tâm càng loạn, ta cũng thường tự lo mình không bảo hộ được Sơ Cuồng.”
Nam Cung Tuấn Khanh nghe vậy ngẩn ra.
Tim tôi thấy ấm áp, liền nắm lấy tay anh. Đào Hoa Thiếu liếc nhìn tôi, nhưng không hề cười.
Nam Cung Tuấn Khanh nhìn tôi, chậm rãi nói: “Dung Sơ Cuồng, ta từ lâu đã sớm nghe tên ngươi, vào một buổi tối mùa hè năm ngoái, Lâm Thiếu từ ngồi ở trên đỉnh thuyền rồng của ta, hướng ra biển rộng kêu lên cái tên này. Lúc đó, ta đã nghĩ, Dung Sơ Cuồng rốt cuộc là nữ tử như nào?”
Tôi biết Dung Sơ Cuồng mà hắn đang nói đến không phải là tôi, nhưng tôi vẫn hỏi: “Tôi thế nào?”
“Ngươi là một người rất thú vị.”
‘Chỉ thú vị thôi sao?” Tôi bất mãn.
“Nghe nói ngươi là người rất ít nói, nói năng thận trọng. Hai câu thú vị là đã đề cao rồi đấy.”
Nghe khẩu khí đó thật không biết có phải là hắn đang khen người khác hay là đang châm biếm họ, quả là khiến người ta dở khóc dở cười.
Tôi nhất thời không đấu lại được, bĩu môi với Đào Hoa Thiếu.
Nam Cung Tuấn Khanh không hề nhìn tôi, ngữ khí quay lại vẻ lãnh đạm, nói một câu: “Cáo từ.” rồi đi xuống lầu.
Đào Hoa Thiếu cũng lãnh đạm nói: “Không tiễn.”
Đột nhiên, tôi phát hiện Nam Cung Tuấn Khanh và Đào Hoa Thiếu rất giống nhau, đó là sự kiêu ngạo không ai bì nổi.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký