I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27:
ên trong rất yên tĩnh. Bên ngoài mưa rơi to hơn, dưới mái hiên hạt mưa rơi như những hạt ngọc, tiếng mưa tí tách vang lên truyền vào bên trong phòng yên tĩnh. Tôi nằm bên cạnh Đào Hoa Thiếu, nghe tiếng tim anh đập đều đều, tôi nghĩ đây chính là âm thanh kỳ diệu nhất trên thế gian này.
Đào Hoa Thiếu lặng yên, bàn tay to rộng cầm tay tôi, vuốt ve.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng nói ra ba câu: ‘Có sát khí.”
Tôi giật mình, vô thức ngồi dậy. Đào Hoa Thiếu lấy tay đè tôi lại, mỉm cười, đem tôi một lần nữa ôm vào lòng.
Tôi cúi đầu hỏi: ‘Sao muội không cảm giác được…sát khí?”
” Nếu lâu hơn, muội sẽ có thể cảm nhận được.”
“Đối phương lợi hại lắm phải không?”
“Có thể lợi hại ngang bằng muội.” Anh vừa nói vừa cười, “Đó là sát thủ hạng nhất, nên muội không cảm nhận đươc sát khí của hắn.”
Nói như vậy người đó cũng không lợi hại lắm, tôi thầm thở phào, nhưng bộ dạng chúng tôi hiện giờ không thích hợp đối mặt với sát thủ, tôi kéo tấm chăn che thân thể lõa lồ của anh…nhỡ đó là một nữ sát thủ, chẳng phải sẽ để cho cô ta mở rộng tầm mắt hay sao.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười, nhưng ánh mắt bỗng trở nên lạnh băng.
Sau đó, tôi thấy một mũi tên bắn xuyên qua song cửa sổ bay vút tới, lúc gần tới gần mới phát hiện đó không phải là một mũi tên, mà là ba mũi, gần thêm chút nữa thì biến thành sáu mũi, xếp thành một chữ “Sơn”, ngọn núi nhắm ngay người trên giường với tốc độ cực kỳ chậm rãi mà mạnh mẽ.
Càng tới gần thì sát khí càng tỏa ra mạnh mẽ. Da thịt tôi dường như cảm nhận được chất thép lạnh băng, gai ốc nổi lên.
Mũi tên bắn tới trước giường, lúc sắp xuyên qua màn bỗng nhiên dừng lại, giống như gặp phải tường đồng vách sắt vô hình không thể công phá được lực giảm xuống rồi đồng loạt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác có một sức hút mạnh mẽ xẹt qua bụng tôi như điện giật, cảm giác tê dại dâng cao, tôi sợ hãi bật kêu lên.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười.
Sau đó, tôi nghe tiếng kêu của Đỗ Đỗ Điểu: “Ai? Có bản lĩnh thì đứng lại cho ta.”
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa tới tấp: “Dung cô nương, ngươi không sao chứ?”
Tôi vội lên tiếng trấn an cậu ta: “Không sao. Cậu cẩn thận một chút.”
Cậu ta vẫn không đi, tiếp tục hỏi: “Ta vừa nghe tiếng kêu của ngươi, ngươi có bị thương không?”
Tôi định trả lời, Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên xoay người ngăn tôi lại, bàn tay ấm áp xoa nhẹ vào bụng tôi, chậm rãi xoa xuống phía dưới, lại đùa giỡn như mọi lần. Tôi như hụt hơi, nghiêm túc trừng mắt với anh, anh vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi.
Đỗ Đỗ Điểu lúc này vẫn còn ở ngoài cửa hỏi tiếp: “Người kia từ đâu đến? Hắn với ngươi có ân oán gì à?”
Tôi vừa giữ tay Đào Hoa Thiếu vừa hổn hển nói: ‘Đã nói với cậu là không sao rồi mà….”
Rốt cuộc, Đào Hoa Thiếu bật cười thật to.
Đỗ Đỗ Điểu ở bên ngoài hiểu ra liền im bặt, dường như không thể tin được có người giữa ban ngày lại táo bạo làm việc đó.
Tôi vội mặc áo vào, nghiêm chỉnh lấy ghế ngồi ngay bên giường, dùng giọng quan tòa, lặp lại câu hỏi của Đỗ Đỗ Điểu.
“Người kia từ đâu đến? Vì sao muốn ám sát chúng ta?”
Đào Hoa Thiếu không trả lời, chỉ ôm tấm chăn ngồi tựa ở đầu giường, đôi mắt biết cười nhìn tôi đăm đăm, mái tóc trắng rối tung lộ ra khuôn mặt tuấn tú mê người. Tim tôi rúng động, không chịu được liền ghé sát hôn vào mặt anh.
Lồng ngực anh rung rung, lại bật cười lớn lần nữa.
Tôi đứng thẳng lên, vội ho một tiếng; “Nói mau.”
Đào Hoa Thiếu không cười nữa, tỏ thái độ không biết.
Tôi trừng mắt, nói: “Nghe nói huynh đưa cho Hoằng Ngọc một lá thư, bảo cô ấy đi cùng Phượng Minh phải không?”
“Đúng vậy. Ta bảo họ đi gặp Lôi Du Nhạc.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, “Có âm mưu gì?”
‘Ta quan tâm bằng hữu không được sao?”
“Hừ! Có cần phải viết thư không?”
“Càng thể hiện thành ý mà.”
“Thật sự là rất có thành ý.” Tôi chuyển sang ngồi ở mép giường, tiếp tục hỏi: ‘Vậy trong thư viết như nào để muội học tập một chút.”
Đào Hoa Thiếu nheo mắt, nói: “Cái này không hay lắm đâu, người khác viết thư cho muội, ta cũng đâu có xem.”
“A, thì ra nói nửa ngày là vì chuyện này…”
Tôi đứng lên tìm lá thư của Trầm Túy Thiên, lật tung hai bộ y phục để tìm thì lại tìm ra tấm bản đồ bảo tàng, đó là một chiếc khăn lụa có đường kẻ mực lờ mờ, chiếc khăn tay chất liệu không giống như tơ tằm, có thể thấy là do có từ rất lâu rồi. Tôi quay lưng về phía Đào Hoa Thiếu, ngồi chồm hỗm để xem, bỗng nhiên nghe tiếng anh thở dài, nói: “Đúng là mắt để đâu vậy, nó ở đây này.”
Tôi quay lại, lá thư đang êm đẹp nằm trong tay Đào Hoa Thiếu, liền cười nói: ‘A, huynh…”
Anh cắt lời tôi: ‘Là muội để lung tung, không phải ta cố ý muốn xem đâu.”
Tôi cười cười không để ý tới anh, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu tấm bản đồ bảo tàng.
“Có gì hay mà xem đâu.” Anh hừ một tiếng.
“Tất cả đều là tiền đó.” Tôi cũng không ngẩng lên để trả lời anh.
“Chúng ta không thiếu tiền.”
“Có ai chê tiền đâu chứ.”
“Nghe khẩu khí của muội hình như muốn nuốt trọn nó?”
“Nếu như huynh không phản đối.”
“Muội muốn nhiều tiền để làm gì?”
“Cái gì cũng làm. Nghĩ mà thấy hưng phấn.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì nữa, một lát sau mới nói: ‘Qua đây.”
Tôi nghe thấy là lạ, quay lại nhìn, ánh mắt đúng là không bình thường, lập tức cười làm lành nói; ‘Bên ngoài hết mưa rồi, huynh có đói bụng không? Mau đứng lên chúng ta đi ăn cơm trưa…”
Còn chưa nói xong đã thấy hai chân tê rần, không tự chủ được gục trên người anh, anh đưa tay ôm lấy thắt lưng của tôi, mỉm cười nói: ‘Cũng có chút đói bụng.”
Tôi cười gượng nói: ‘Vậy mau rời giường đi thôi.”
Đào Hoa Thiếu hạ giọng nói: “Nếu muội đứng lên được…”
Anh còn chưa nói xong, bên hông tôi có một cảm giác như điện giật lan tới toàn thân, cả người mềm nhũn, hai tay anh du ngoạn đến đâu, thì nơi đó nhạy cảm tới cực điểm, lửa dục như nước lũ tràn tới không thế cứu vãn nổi.
Tôi yếu ớt nói: ‘Huynh lại dùng tiêu hồn…”
Lời cuối còn chưa nói ra, anh liền cắn nhẹ vào tai tôi, hỏi: ‘Bây giờ còn thích bản đồ bảo tàng nữa không?”
Ý thức tôi mơ màng: ‘Thích…”
Anh dừng lại, lấy bản đồ bảo tàng đưa tới trước mặt tôi, hừ nói: “Muội thích như thế, để nó thỏa mãn muội vậy.”
“Ai mà thích nó chứ, muội thích huynh.”
Tôi hổn hển trước bàn tay của anh, kéo áo xuống.
Đào Hoa Thiếu cười khúc khích, đè tôi xuống, hỏi: “Thích cái gì ở ta?”
Lửa dục tôi rực cháy, tôi mò tay xuống cầm lấy vật đang cứng rắn nóng rẫy, vừa cầm vừa nói: “Muội thích nó, không biết nó có thích muội hay không?”
Đào Hoa Thiếu hừ lạnh một tiếng, đánh khẽ vào mông tôi, mười ngón tay theo các huyệt vị đằng sau kích thích xuống phía dưới.
Toàn thân tôi run lên không thể kiềm chế được, liên tục xin tha, lúc đó anh mới tiến vào.
Trong chớp mắt, tôi nghĩ mình chết cũng đáng.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký