Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17:
uối tháng tư năm Hồng Hi, cuối mùa xuân hoa bụi bay, trời trong nắng ấm, bầu trời cao xanh ngắt cao với những tầng mây trắng vờn bay nhẹ.
Thời tiết rất đẹp, tôi không muốn ngồi trong xe ngựa, liền cải nam trang ba người cùng cưỡi ngựa mà đi.
Trong lòng tôi có tâm sự, dọc đường đi cố kéo dài thời gian, gặp cảnh đẹp rực rỡ tôi lôi kéo Đào Hoa Thiếu đi dạo nửa ngày. Anh hăng hái bừng bừng đi theo tôi, nhân được tin từ bồ câu đưa thư anh cũng không để ý tới, chỉ giao cho Phượng Minh giữ.
Cho đến vào hoàng hôn ngày thứ ba mới đến Tấn Thành, Thanh Liên tự là chùa Phật giáo rất có danh tiếng ở nơi này. Đào Hoa Thiếu biết ý tôi, ăn cơm tối xong liền nói luôn: “Đi thôi, ngồi ngắm trăng nghe phật âm.”
Tôi ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng non cong cong trên ngọn cây, bầu trời đêm sáng trong. Lúc này anh cầm tay tôi ra khỏi cửa đi về hướng Thanh Liên tự. Trên đường đi mọi người đều nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đưa mắt nhìn sang Đào Hoa Thiếu đã thấy anh nhìn tôi không chớp mắt, khóe môi cười cười, càng nắm chặt tay tôi hơn.
Tôi bừng hiểu, trêu anh: “Thì ra họ tưởng chúng ta là đồng tính luyến ái.”
Đào Hoa Thiếu mỉm cười, ngón cái bỗng nhiên nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay tôi, ngay lập tức tôi thấy nửa người tê rần, không tự chủ được ngả người vào anh, anh thuận thế ôm lấy tôi, cười mà không nói gì. Cả người tôi được cánh tay anh ôm trọn lấy.
Anh là một người thâm trầm ít nói, ở cùng anh càng lâu trái lại tôi càng không hiểu anh, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Anh trợ giúp Hán Vương mưu phản, nhưng nhiều ngày qua Hán Vương liên tục thúc dục anh trở về nhưng anh không hề để ý tới. Dường như anh rất thấu hiểu tâm tư của tôi, mọi chuyện đều nghe theo tôi làm tôi thấy hổ thẹn. Ai bảo là anh muốn làm phản chứ? Nếu anh làm việc khác, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp anh.
Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên nói: “Sơ Cuồng, muội còn nhớ lúc ở Đại Minh hồ chúng ta đã từng nói gì không?”
Tôi ngẩn ra: “Nói gì?”
Anh mỉm cười nói: “Về chuyện Hán Vương, chúng ta nói sẽ dốc hết sức mình. Hiện giờ muội không còn là trang chủ Ngự trì sơn trang nữa, có tìm cách khác nữa không?”
Tôi cố tình làm ra vẻ thiệt thòi, thở dài nói: “Còn tìm cách khác gì chứ, trừ phi huynh không trợ giúp Hán Vương nữa.”
Đào Hoa Thiếu nghiêng đầu nhìn tôi: “Nhân sĩ giang hồ cho rằng muội là kẻ bại hoại nối giáo cho giặc, muội không để tâm ư?”
Tôi cười: “Có xấu xa thì cũng không xấu xa bằng huynh, huynh không để tâm, muội sợ gì chứ.”
Anh im lặng một lúc, bỗng nhiên khẽ thở dài: “Ngốc ạ, ta lo lắng sự nhiệt tình của muội sẽ tự chuốc lấy họa vào người.”
Tim tôi đập mạnh, tôi hiểu, thì ra anh đã sớm biết hết, anh biết tôi đã kêu Phong Tịnh Ly đi đưa thư đến Nam Kinh. Nhất cử nhất động của tôi đều không thể giấu nổi anh. Anh là hồ ly ngàn năm, đạo hạnh của tôi thì lại quá non kém.
Tôi dừng bước nhìn anh, dịu dàng nói: “Chúng ta mặc kệ chuyện này, được không?”
Đào Hoa THiếu đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt đen sâu khó hiểu.
Hai chúng tôi im lặng nhìn đối phương, bốn bề yên ắng, ánh trăng sáng tỏ, mơ hồ nghe được hai tiếng chuông ngân.
Bỗng nhiên, anh ôm tôi lùi ra sau hai bước. Tôi chưa kịp phản ứng đã cảm thấy môt cơn gió mát lướt qua người, hai bóng người lập tức như dây cung bay qua, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa, thân pháp cực nhanh, đúng là hiếm thấy.
Tôi giật mình nói: “Khinh công thật là lợi hại, là ai vậy?”
Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Mặc kệ họ.”
Tôi cười nói: “Đúng vậy, có huynh ở đây, còn ai dám bắt nạt muội chứ.”
Anh hừ mũi: “Nhanh mồm nhanh miệng!” rồi dừng lại một chút, thở dài:
“Muội đi nước cờ hiểm, chi sợ sau này sẽ có phiền toái lớn.”
“Muội cũng biết rất nguy hiểm, nhưng thật sự là bất đắc dĩ.”
Tôi cũng thở dài, không còn cách nào khác, tôi thủy chung không muốn mắc nợ Phong Đình Tạ.
Đào Hoa Thiếu cười khổ nói: “Sơ Cuồng, đúng là muội vẫn không hề tin ta, thật ra ta cũng không phải là…” Đang nói bỗng dừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại.”
Tôi tập trung tinh thần mơ hồ nghe có tiếng binh khi giao nhau.
Anh nói: “Đi xem nào.”
Tôi thấy anh có vẻ quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, tôi hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Anh nói: “Nghe aamthanh như có người đang sử dụng kiếm pháp của bản môn.”
Tôi ngạc nhiên: ‘Như vậy mà cũng nghe được ư?”
Đào Hoa Thiếu không đáp, chân không chấm xuống đất, cả người bay đi nhanh như gió, chỉ trong chốc lát đã thấy một ngôi chùa cổ nguy nga, xung quanh cây cối xanh che um tùm, chính là chùa Thanh Liên.
Dưới ánh trăng, hai cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn đang hợp nhau đấu với một gã thiếu niên áo xanh, ba bóng người bay lên biến hóa kỳ ảo, đứng ngay bên cạnh đó là hai lão tăng áo xám râu tóc hoa râm, bốn con mắt đều đang chăm chú theo dõi ba người đang đấu nhau.
Đào Hoa Thiếu nắm tay tôi dừng lại trên một tán cây cổ thụ. Thân hình anh như quỷ mị, còn ba bóng người đang mải đấu nhau, hai lão tăng thì chuyên tâm quan sát cảnh chiến đấu nên không một ai phát giác.
Tôi chưa từng thấy Đào Hoa Thiếu sử dụng kiếm, nhìn kỹ một lúc mới phát hiện thiếu niên áo xanh sử dụng kiếm pháp có chút giống Phượng Minh, mỗi chiêu thức đều biến hóa tinh diệu, linh hoạt, liên tục không ngớt.
Còn hai cô gái thì sử dụng tay không, hai cánh tay nhỏ và dài để đấu lại. Hai người đấu chưa qua chín chiêu thì thần sắc lộ vẻ sốt ruột, chưởng phong phát ra càng lúc càng sắc bén. Thiếu niên áo xanh thân pháp quỷ dị, thành thạo, nhưng nến muốn đột phá ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ba người càng đấu càng chậm, đều đã dùng tới nội lực. Chưởng phong của hai cô gái thì kín đáo trầm ổn, mỗi một chiêu đều ẩn giấu sức mạnh như sấm chớp.
Mấy ngày nay tôi được Đào Hoa Thiếu chỉ điểm, đối với võ học cũng hiểu vài phần, biết rằng người sử dụng được chưởng phong này phải có nội công thâm hậu, còn hai cô gái nhìn chưa quá hai mươi tuổi, rõ ràng là đã luyện được chưởng lực trầm hậu như vậy rồi.
Lúc này thấy thiếu niên áo xanh sắp không địch lại, tôi ngẩng lên nhìn Đào Hoa Thiếu, gương mặt tuấn tú của anh đóng kín như bưng không lộ thái độ gì.
Chợt nghe có tiếng vang nhỏ, thanh kiếm của thiếu niên áo xanh đã bị gãy, cả người bay lên rồi bắn ra xa rơi xuống thềm đá. Một cô gái thừa thắng xông lên, nhấc chân chặn vào cổ thiếu niên áo xanh, quát: “Mau giao đồ vật ra đây.”
Thiếu niên áo xanh khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, da thịt còn non nớt, gương mặt biến dạng, chỉ có đôi mắt là đảo tròn, kêu lên như lợn bị chọc tiết: “Xin hai vị đại sư cứu mạng, vị tiểu thư này muốn giết người cướp của.”
Cô gái nghe vậy giận quá, chân càng dẫm mạnh xuống, cười lạnh nói: “Mau giao ra đây!” Nói xong ngồi xổm xuống, đưa tay sờ soạng trên người cậu thiếu niên.
Thiếu niên áo xanh lại kêu: “Không đứng đắn a, đại sư, phật môn thanh tịnh, các ngươi sao lại để nàng ta làm vậy.”
Bất kể cậu ta kêu thế nào, hai lão tăng vẫn tai ngơ mắt điếc.
Cô gái giơ tay lên tát vào mặt thiếu niên, rồi lại tỉ mị lục soát trên người cậu ta, chỉ lục soát ra được một ít son phân cho nữ tử dùng, cô gái tức giận bóp cổ thiếu niên, nghiến răng nói: “Đồ vật giấu ở đâu? Nói mau!”
Thiếu niên áo xanh phun ra một ngụm máu, cợt nhả nói: “Thân thể ta đều bị ngươi tìm hết rồi, ngươi xem ta có thể giấu ở đâu chứ?”
Cô gái tức giận đến mặt tái xanh, vung tay tát mười mấy bạt tai cho đến khi mặt thiếu niên xưng đỏ lên, nhưng cậu ta vẫn cười hì hi, chết cũng không nhận. Không biết đó là đồ vật quý gì mà khiến cậu ta bán mạng như vậy.
Yên lặng trong chốc lát, cô gái bỗng nở nụ cười: “Đỗ Đỗ Điểu, ngươi ngang ngạnh như thế, ta đành phải đưa ngươi về giao cho chủ quân chúng ta xử lý.”
Nghe vậy, cậu thiên niên được gọi là Đỗ Đỗ Điểu mặt biến sắc, hết vẻ cợt nhả vội vàng nói: “Tương Linh cô nương, cô nói đến vật gì, thật sự là ta không biết…”
“Ngươi bảo không biết cái gì, ngươi tưởng là trốn vào Thanh Liên tự thì chúng ta không làm gì được ngươi à?” Một cô gái khác lạnh lùng cắt ngang.
Đỗ Đỗ Điểu cười làm lành nói: “Cô nãi nãi của ta, Câu hồn sứ giả của Thất hải liên hoàn đảo đến truy sát ta, ta có thể không chạy được ư? Ta dù có một trăm lá gan cũng không dám trộm đồ vật gì gì đó của thất hải liên hoàn đảo các ngươi đâu.”
Cô gái kia lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi sớm lấy vật đó giao ra đây, nếu không sẽ cho ngươi nếm chút mùi vị đau khổ.”
Đỗ Đỗ Điều vẻ mặt cầu xin, kêu lên: “Trời đất chứng giám, nếu như ta lấy vật đó, chết không được yên thân, tuyệt tử tuyệt tôn…”
Nói chưa dứt lời bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, cánh tay phải đã bị Tương Linh bẻ sai khớp.
Cô ta cười lạnh nói: “Giữ lại những chuyện xằng bậy này mà đi nói với quân chủ nhà ta đi.” Nói xong quay sang bắt chuyện với đồng bạn: “Thẩm Tuyết, chúng ta đi!”
Hai cô gái một trái một phải mang thiếu niên đi. Lão tăng đang im lặng bỗng nhiên nói: “Chậm đã.”
Tương Linh nói: “Viên Hành, ngươi chứa chấp người mà Thất đảo liên hoàn đảo chúng ta đang truy giết, vốn là sẽ phải chết. Nhưng quân chủ nhà ta nể mặt mũi đại sư chủ trì nên không tính toán với ngươi. Nếu ngươi không biết phân biệt thì đừng trách chúng ta không nể tình.”
Viên Hành dáng vẻ phục tùng nói: “Thất hải liên hoàn đảo uy trấn Nam Hải, danh tiếng lan xa, bần tăng đương nhiên không dám đắc tội, nhưng…”
Thẩm Tuyết tiếp lời: “Nhưng sao?”
Viên Hành nói: “Vị Đỗ công tử này, bần tăng cũng không dám đắc tội.”
Hai cô gái tính tình vốn cuồng ngạo cũng ngẩn ra. Thẩm Tuyết quát: “ngươi nói cái gì?”
Viên Hành mặt không đổi sắc nói: “Đỗ công tử đã ở Thanh Liên tự, bần tăng không dám phiền hai vị mang đi, bần tăng cả gan xin hai vị nữ thí chủ lưu lại chốc lát.”
Tương Linh mắt lộ ra sát khí: “Vì sao?”
Viên Hành nói: “Chân sư thúc đã đi mời người nhà của vị Đỗ công tử này, chắc cũng sắp tới rồi, Thất hải liên hoàn đảo cùng với vị Đỗ công tử này có ân oán gì có thể trước mặt một lời rõ ràng…”
Ông ta vừa nói xong, Tương Linh đã ngửa đầu cười ha hả, một tay ném Đỗ Đỗ Điểu xuống đất, nói: “Được lắm, ta muốn xem người nhà của tên tiểu dâm tặc nhà ngươi lợi hại như nào?”
Đôi mày thanh tú của Thẩm Tuyết nhíu lại, hạ giọng nói: “Quân chủ đã phân phó, bắt được tên tiểu từ thì lập tức trở về, không nên gây thêm chuyện.”
Tương Linh cười lạnh nói: “Thất hải liên hoàn đảo chúng ta chỉ rút khỏi giang hồ mới mười năm thì đã có người không coi chúng ta vào mắt rồi. Hôm nay nếu quân chủ đích thân tới chỉ sợ cũng muốn giáo huấn tên không coi ai gì này rồi, giờ chờ hắn một chút thì có sao?”
Thẩm Tuyết nghe vậy cũng không nói lại nữa.
Đỗ Đỗ Điểu nằm trên mặt đất, mắt đảo khắp nơi bỗng nhiên nhìn thấy chúng tôi, liền bật kêu lên: “A” một tiếng.
Tương Linh quát: “Ai?”
Tôi thấy mình đã bị lộ liền hỏi Đào Hoa Thiếu: “Thất hải liên hoàn đảo lợi hại lắm hả? Sao muội chưa từng nghe qua?”
Đào Hoa Thiếu nắm tay tôi, chậm rãi bước ra, mỉm cười nói: “Ta cũng chưa từng nghe qua.”
Tương Linh đang trong cơn giận giữ, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người nhà tên dâm tặc này phải không?”
Đỗ Đỗ Điều giành nói: “Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân tuyệt thế, sao lại là hai thư sinh này được?”
Hình như cậu ta rất sợ phải đi gặp vị quân chủ kia, lại nói: “Tỷ tỷ của là xinh đẹp gấp trăm ngàn lần so với các ngươi, cõ công cao hơn gấp ngàn lần, các ngươi nhanh thả ta ra, đến lúc đó ta sẽ nói với tỷ tỷ tha mạng cho các ngươi…”
Tương Linh quay lại tát cho thiếu niên một cái, cười lạnh nói: “Tiểu tử thối, ngươi không cần phải khích tướng, dù sao ngày hôm nay ta cũng muốn gặp cô ta.”
Một cái tát rất mạnh tay khiến gương mặt thiếu niên méo mó, máu mũi chảy ra nhưng cậu ta vẫn cười hì hì, hình như việc bị đánh rất thoải mái, thực sự là lợi hại.
Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày nhưng vẫn không hề nổi giận.
Thẩm Tuyết tiến lên hai bước, nói: “Hai vị không liên quan đến chuyện ở đây, xin rời khỏi đây nhanh đi.”
Tôi nói: “Du ngoạn thắng cảnh không được sao?”
Cô ta nói: “Đêm hôm khuya khoắt nhã mà hai vị thật có nhã hứng.”
Tôi nói: “Việc này mà Thất hải liên hoàn đào cũng muốn quản sao?”
Sắc mặt cô ta sầm xuống: “Ta thấy các ngươi không phải là người trong võ lâm, có ý tốt muốn khuyên bảo, ngươi lại không biết phân biệt.”
Đào Hoa Thiếu siết tay tôi một chút, nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, Tiểu Dung, chúng ta đi thôi.”
Chúng tôi vừa xoay người đi được vài bước thì chợt thấy cơn gió mát thổi qua, một bóng người màu trắng nhỏ bé và mềm mại đáp xuống, từ từ xoay người lại, mái tóc mềm dài mượt như mây, đôi mắt sáng như tuyết, quả nhiên là một đại mỹ nhân.
“Hoằng Ngọc tỷ tỷ, mau tới cứu ta.” Đỗ Đỗ Điểu vừa thấy cô ấy liền kêu lên.
Ai ngờ vị Hoằng Ngọc mỹ nhân này lại không thèm để mắt tới hắn, cười lạnh nói: “ngươi trộm vật gì của hai vị cô nương đây, mau mau trả cho họ.Bằng không ta sẽ không quản ngươi nữa.”
Tương Linh đang giận giữ nghe xong những lời này cơn giận lập tức dịu đi.
Tôi kéo tay Đào Hoa Thiếu dừng lại, tiếp tục xem náo nhiệt.
Thẩm Tuyết nói: “Đỗ Đỗ Điều, nếu ngươi không giao đồ vật ra đây, mọi việc sẽ bỏ qua.”
Đỗ Đỗ Điểu vẻ mặt cầu xin, nói: “Hoằng Ngọc tỷ tỷ, ta thực sự chưa từng thấy qua đồ vật đó.”
Hoằng Ngọc nói: “Ngươi không trộm đồ của họ, vậy vì sao họ lại muốn truy sát ngươi?”
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Là hiểu lầm thôi nhưng hai vị cô nương này không nghe ta giải thích, vừa đến đã động thủ rồi, rất ngang ngược tàn ác…”
“Ngươi không trộm đồ, vậy những…cái này từ đâu mà có?” Tương Linh cười lạnh lấy trong người ra hai chuỗi chân trâu quăng ra trước mặt thiếu niên.
Đỗ Đỗ Điều giận giữ: “Không phải như lời ngươi nói, đây là của một nữ nhân đưa cho ta.”
“Nói láo! Lạc phi tỷ tỷ mà tặng cho ngươi à?” Tương Linh vừa nói vừa nhấc chân lên đá người thiếu niên.
Hoằng Ngọc dùng tay đánh về phía chân trái của Tương Linh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, miệng nói: “Cô nương hà tất phải kích động, nói rõ ràng trước rồi động thủ lần nữa cũng không muộn.”
Tương Linh vội thu chân lại, một quyền đánh thẳng vào mặt Hoằng Ngọc, giận giữ nói: “Cô nãi nãi không rảnh nghe các ngươi nói những lời vô ích.”
Thân hình Hoằng Ngọc loáng một cái đã tránh được một quyền, thuận lợi kéo Đỗ Đỗ Điều lui ra sau ba bước, nhíu mày nói: “Quả nhiên là rất ngang ngược.”
Tương Linh không ngờ có người có thể tránh được một quyền của mình, lập tức phi thân đến đánh ra một chưởng nhanh như chớp, Hoằng Ngọc kéo Đỗ Đỗ Điểu lúc tránh phải né trái, thân pháp vô cùng linh động tuyệt diệu….
Ngay cả một góc áo của Hoặng Ngọc mà Tương Linh cũng không hề chạm tới được, càng tức giận, chưởng phong phát ra càng lúc càng sắc bén, liên tục không dứt, mạnh mẽ. Hoằng Ngọc vì tay kéo người nên thân pháp hơi chậm một chút, suýt chút nữa thì bị đánh trúng. Bỗng nhiên xoay người hất Đỗ Đỗ Điều ra ngoài, dùng tay rút thanh kiếm bên người ra, kiếm quét ngang hướng cằm Tương Linh đâm tới, góc độ ra chiêu vô cùng tinh xảo. Chường phong của Tương Linh vốn tiếp cận người khác, nếu không lùi nhanh ra e rằng gương mặt sẽ bị hủy, cô ta liền vội vã lùi nhanh lại. Dường như Hoằng Ngọc biết rõ Tương Linh sẽ dùng chiêu đó, kiếm thế chuyển biến đột ngột, “roạt” một tiếng, đã thấy một góc váy của Tương Linh bị rách một miếng.
Đào Hoa Thiếu gật đầu nói: “Lúc này mới có hai phần của Phật kiếm pháp.”
Lúc này, Thẩm Tuyết thấy Tương Linh bất lợi, vội đánh chưởng tới tương trợ, ba người kiếm quan chưởng ảnh thật khó phân thắng bại. Kiếm pháp của Hoằng Ngọc có điểm giống Đỗ Đỗ Điểu nhưng uy lực mạnh hơn nhiều. Bộ kiếm pháp đó Tương Linh vừa được lĩnh giáo qua, sự biến hóa của nó đại khái cũng biết nên vẫn có khả năng ứng phó.
Tôi liếc nhìn Đào Hoa Thiếu, anh không đợi tôi mở miệng, mỉm cười nói: “Bộ kiếm pháp đó rất dễ hiểu dễ học, nhưng để luyện được tinh diệu không phải dễ dàng, cần phải phối hợp với nội công tâm pháp của bản môn để cùng tu luyện song song. Đỗ Đỗ Điểu chỉ mới học chiêu thức, vẫn chưa nắm được tinh yếu của nó. Còn Hoằng Ngọc ngược lại có căn cơ hơn…Ừ, chỉ một chiêu nữa là các nàng sẽ không tiếp được, lập tức thua ngay.”
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký