Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 291 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 750 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 7: Dáng Vẻ Nữ Nhân?
rong chiếc xe ngựa phía sau, Thanh Tụ bị việc Hổ Mạc bất ngờ mở mắt doạ cho sợ thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác. Ngoại trừ sự kinh hãi, nha đầu này cũng không ngờ rằng động tác nhỏ như vậy của mình lại bị đối phương phát giác cho nên cảm thấy cực kỳ lúng túng cùng ngượng ngùng, vội co người lùi sát vào một góc, mở to hai mắt nhìn nam nhân đang ngồi phía đối diện, khẩn trương nuốt nước miếng, hồi lâu không nói nổi câu nào.
Hổ Mạc đương nhiên biết Thanh Tụ vừa rồi đã làm cái gì nhưng ánh mắt nhìn về phía nha đầu này cũng không hề có chút trách cứ nhưng cũng không có quá nhiều tình cảm. Ánh mắt của Hổ Mạc vẫn rất lãnh đạm như thể không hề để tâm đến sự kinh ngạc của Thanh Tụ.
Lỗ tai của Hổ Mạc lúc này cũng có chút ong ong. Phải thừa nhận rằng giọng của nha đầu này thực sự đáng sợ, cơ hồ có thể khiến nước sông đổi dòng. Tuy đã từng trải qua những trận chiến khốc liệt trên sa trường với những âm thanh chém giết đến đinh tai nhức óc nhưng xem ra Hổ Mạc nên ít gây sự với nha đầu này thì hơn.
Tâm tư của Hổ Mạc thế nào, Thanh Tụ đương nhiên đoán không ra. Nha đầu này chỉ cảm thấy hai mắt Hổ Mạc không ngừng nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó mặc dù không nhìn ra có chút tình cảm nào nhưng bị Hổ Mạc nhìn như vậy cũng đủ khiến Thanh Tụ cảm thấy lạnh hết sống lưng. Đem tầm mắt chuyển hướng, vô tình rơi vào thanh đao bên cạnh Hổ Mạc thì Thanh Tụ lại cảm thấy toàn thân nổi da gà. Mặc dù nha đầu này cũng có chút công phu quyền cước nhưng cũng chỉ là múa cho đẹp mắt, công phu mèo ba chân mà thôi. Thanh đao này mang theo sát khí đằng đằng, lại từng giết không biết bao nhiêu người, có lẽ nó chói mắt như vậy là bởi ngày ngày đã được tắm trong máu tanh cũng nên.
Thấy vẻ mặt Thanh Tụ lộ rõ vẻ kinh hãi, một tia ngờ vực thoáng hiện trên mi tâm Hổ Mạc. Theo tầm mắt Thanh Tụ, Hổ Mạc cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra Thanh Tụ đang nhìn thanh đao bên cạnh mình.
Khoé môi Hổ Mạc vô thức nhếch lên nhưng cũng không để ý đến Thanh Tụ thêm nữa. Đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại thì Hổ Mạc lại nghe thấy Thanh Tụ thấp giọng kêu lên, “Này, ngươi…”
Hổ Mạc hơi chau mày nhìn về phía Thanh Tụ.
Bị tia nhìn này làm cho rùng mình, Thanh Tụ không khỏi than thầm vì ánh mắt của Hổ Mạc thực quá mức sắc bén.
Vẫn không hề mở miệng, chỉ là nét nghi hoặc nơi mi tâm Hổ Mạc dường như tăng thêm đôi chút. Có vẻ như hắn đang chờ Thanh Tụ nói tiếp.
Hít sâu một hơi, Thanh Tụ lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi, “Chỗ đó…rốt cục chúng ta đang đi tới nơi nào vậy?”
Không khí trong xe lúc này có gì đó rất lạ. Rõ ràng là có hai người cùng ngồi nhưng Hổ Mạc lại tựa như người câm, chẳng những không nói lời nào mà còn tĩnh lặng đến mức như hoà tan vào trong không khí vậy. Nếu không nhìn Hổ Mạc, có lẽ người ta sẽ tưởng rằng trong xe ngựa này chỉ có mỗi một người.
Hổ Mạc dường như suy nghĩ một chút rồi rốt cục cũng mở miệng, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, không hề bởi đối phương là nữ nhân mà tỏ ra khách khí hay mềm mỏng gì, giọng nói của hắn bình thản tựa mặt nước phẳng lặng, không có lấy một chút dao động.
“Không biết!”
Nói xong mấy từ đơn giản này, Hổ Mạc liền nhắm đôi mắt lại, tiếp tục tĩnh tâm nghỉ ngơi.
Thanh Tụ thì lại cảm thấy cực kỳ bất bình. Tuy rằng nha đầu này không tiếp xúc nhiều với nam nhân nhưng lạnh lùng như tên này thì là lần đầu tiên Thanh Tụ gặp phải. Thanh Tụ là nha hoàn là sự thực, nhưng Dạ Nhai Tích cũng thế, Sở Lăng Thường cũng vậy, không có ai trong số họ coi Thanh Tụ như nha hoàn cả. Ở hoàng thành mấy năm, Thanh Tụ cũng chơi khá thân với đám thị vệ, thỉnh thoảng còn chơi bạc với bọn Ô Khả. Đám thị vệ cũng đối xử rất tốt với Thanh Tụ, vậy mà tên Hổ Mạc này là sao đây?
Càng nghĩ lại càng thấy tức giận, tính tình Thanh Tụ vốn là như vậy, người khác càng không để ý đến, nha đầu này lại càng không phục. Cho nên Thanh Tụ thầm nhủ nhất định phải khiến Hổ Mạc mở miệng mới được, nếu không ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi mất.
Chính vì vậy cho nên Hổ Mạc mới gặp tai ương bởi vì hắn không thể hiểu nổi Thanh Tụ, nói đúng hơn là hắn không hiểu được nữ nhân.
Có thể nói mấy năm nay Hổ Mạc vẫn luôn đi theo Hách Liên Ngự Thuấn cho nên tính cách của Hổ Mạc cũng ít nhiều bị ảnh hưởng từ tính cách của Hách Liên Ngự Thuấn. Nhất là đối với nữ nhân, Hổ Mạc sẽ không chủ động trêu chọc, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều đến nữ nhân. Nhưng chỉ có điều khác là Hổ Mạc không học được bản lĩnh hiểu được tâm tư của nữ nhân như Hách Liên Ngự Thuấn cho nên đối với Hổ Mạc mà nói, hắn căn bản không hiểu được lòng dạ nữ nhân.
Vừa định nhắm mắt lại, Hổ Mạc lại ngửi thấy một mùi hương thơm ngát ùa tới, trong lòng hơi cảm thấy kinh hãi, vừa mới mở mắt ra thì một giọng nói tựa sư tử gầm đã vang lên bên tai.
“Này, ngươi làm gì mà cứ đờ ra như vậy? Ngươi có bệnh sao? Nói nhiều một chút thì sẽ chết sao? Ngươi là một nam nhân, đừng có giống như mấy kẻ mặt mày nhăn nhó thế được không? Ngồi chung xe ngựa với ngươi cả một ngày như vậy thực là chán chết.”
Lần này, Hổ Mạc không chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong mà ngay cả đầu cũng ong ong lên. Giọng oang oang của Thanh Tụ thực khiến đầu óc hắn chấn động, cơ hồ hai mắt sắp nổ đom đóm.
Thoáng ổn định lại tâm thần, Hổ Mạc rốt cục giương mắt nhìn về phía nha đầu mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn hướng về phía nha đầu vừa la hét kia, trầm giọng nói, “Không có cách nào! Cô cũng đâu thể ngồi xe ngựa của thái tử?”
Thanh Tụ bị những lời này của hắn làm cho tức giận trợn tròn mắt, trề môi một chút rồi giận dữ nói lại, “Ngươi biết nói chuyện sao?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi nói chuyện với nữ nhân lại dùng cái thái độ này?” Thanh Tụ phát cáu không có chỗ phát tiết.
Hổ Mạc nghe xong, nhìn Thanh Tụ từ đầu tới chân, “Cô nói mình là nữ nhân?”
“Này, ngươi có ý gì?” Thanh Tụ cáu đến mức lông mày cũng xếch cả lên.
Hổ Mạc rốt cục cũng có động tác, đưa tay xem chừng ước lượng dáng vẻ Thanh Tụ một hồi rồi nghiêm túc lên tiếng, “Dáng vẻ cô cũng giống lắm, nhưng so với nữ nhân Hung Nô còn hung dữ hơn nhiều, đâu có chút nào giống nữ nhân?”
“Ngươi…” Thanh Tụ tức đến hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thậm chí còn muốn cầm thanh đao của Hổ Mạc mà chém xuống. Nhưng Thanh Tụ cũng coi là một nha đầu thông minh, đương nhiên nhìn ra thân thủ của Hổ Mạc không hề đơn giản. Có thể đi theo bên cạnh thái tử nhiều năm như vậy, sao có thể là người thân thủ tầm thường?”
Bây giờ, Thanh Tụ chỉ cảm thấy tiếc nuối một chuyện là sư huynh không có ở đây. Nếu có sư huynh bên cạnh, tên Hổ Mạc này nhất định không phải là đối thủ của huynh ấy.
Nhưng cường ngạnh không được, nha đầu này chỉ có thể đổi thái độ.
Nghĩ vậy, nét mặt Thanh Tụ lập tức có sự thay đổi, một nụ cười lập tức hiện lên. Sự thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt này khiến Hổ Mạc cũng cảm thấy tò mò cùng giật mình.
“Vậy ta thế này thì có giống nữ nhân không?” Giọng nói của Thanh Tụ liền chuyển thành mềm mại, nụ cười trên môi cũng cực kỳ rạng ngời, hai mắt sáng lên tựa những vì tinh tú trên bầu trời, lộ rõ vẻ dịu dàng.
Hổ Mạc hơi ngẩn ra, hồi lâu cũng không có phản ứng, nhìn Thanh Tụ một lúc, lại cảm thấy thân thể có chút lạnh, hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống. Nhưng phải nói thật, nha đầu này cười lên cũng ưa nhìn lắm.
“Nói gì đi chứ, sao cứ ngây ra đó vậy? Ta như vậy không giống nữ nhân sao?” Thanh Tụ cố ý kéo dài giọng, nhưng cũng bị thanh âm của mình khiến cho toàn thân nổi da gà.
Nhưng Thanh Tụ cũng không biết, giọng nói mà mình thấy ghê tởm này lọt vào tai nam nhân lại có cảm giác không giống nhau. Hổ Mạc chỉ cảm thấy giọng nha đầu này cực kỳ ngọt ngào, êm ái hệt như dòng suối nhỏ êm đềm thấm vào trong lòng vậy.
Không kìm lòng được, Hổ Mạc khẽ gật đầu, “Giống…”
Nụ cười trên môi Thanh Tụ càng sáng ngời, nét cười lan tràn cả trong đôi mắt che đi tia sáng lấp lánh của âm mưu đã đạt được. Đến gần Hổ Mạc, khẽ huých nhẹ vai hắn, Thanh Tụ dịu giọng nói, “Vậy ta sẽ cho ngươi thấy động tác giống nữ nhân hơn một chút, được không?”
Hổ Mạc còn chưa kịp hiểu Thanh Tụ muốn thế nào thì đã thấy nha đầu này cười duyên kéo lấy bàn tay mình, rồi vừa thấy trong nụ cười kia có một tia gian trá, thì Thanh Tụ đã cúi xuống, hung hăng cắn lên tay hắn.
“A…” Lần này trong xe ngựa phía sau truyền tới thanh âm của Hổ Mạc. Thanh âm này cực kỳ thê thảm, khiến người nghe cảm thấy rất không đành lòng.
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Ân Tầm