The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 102
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:28:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102
N 2.2. GIANG Hồ CÓ LờI ĐồN
Lời đồn giang hồ thứ nhất: giang hồ lúc này có một nhân vật thần bí ngang trời xuất thế, mưu toan xưng bá giang hồ!
Hả? Sau Giang gia từng là một trong ngũ đại thế gia, vậy mà còn có người muốn xưng bá giang hồ?
Không sợ không chết được tử tế sao?
Ai mà biết? Chẳng qua là người kia có hào ngôn muốn mọi người cúi đầu xưng thần.
Hừ, nghe hắn nói bậy!
Lời đồn giang hồ thứ hai: gần đây rất nhiều nhà giàu liên tiếp bị mất trộm, trong nhà bị người trộm viết trên tường cùng một câu nói!
Viết cái gì?
Không biết.
Xì! Bằng ngươi như vậy còn được xưng giang hồ Bách Hiểu Sinh?
Đây không phải còn có câu dưới sao?
Lời đồn giang hồ thứ ba: trong chốn giang hồ có một bức họa được lưu truyền rộng rãi.
Bức họa gì?
Này…
Chờ một chút, ngươi sẽ không lại không biết chứ?
Không không không…
Vậy ngươi nói đi!
Ách… Lời này nói ra không tốt lắm.
Có cái gì mà khó nói?
Các vị, vẫn là tự xem đi!
“Lưu Ly! Đi!” Một thanh âm tận lực đè thấp kêu gọi tên Lưu Ly.
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Lưu Ly trả lời, “Lập tức là xong rồi, còn thiếu một nét bút cuối cùng thôi.”
Lưu Ly thay đổi một nét bút, một người sinh động … Ách… béo ú liền xuất hiện ở trên tường.”Ca! Mau đến xem xem có giống hay không?”
Nghe vậy, một thân ảnh khác như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, nhưng là Lưu Ly lại tập mãi thành thói quen vẫn thưởng thức đại tác phẩm của mình.
“Ừm…” Lệ Vân suy xét một chút, ở bên cạnh đại tác phẩm của Lưu Ly lại thêm thượng một thứ tương tự, sinh động truyền thần tương tự…”Như vậy có vẻ đầy đủ một chút.”
“Đúng!” Lưu Ly đồng ý.”Chúng ta viết khẩu hiệu lên không?”
“Viết xong rồi!” Lệ Vân đắc ý ngẩng đầu lên, “Ta làm việc muội yên tâm! Lại nói, nhà này rất có tiền đấy! Lệ Vân vỗ vỗ gói đồ cao cỡ nửa người bên cạnh, vậy mà có nhiều thứ tốt như vậy.”
“Ca, muội thấy huynh nghèo quen …” Lưu Ly khinh thường trợn trắng mắt, lấy tay mô phỏng kích thước của hạt gạo, “Mấy thứ này đối với những kẻ này mà nói, chẳng qua là chín con trâu mất một cọng lông mà thôi!”
Ánh mắt Lệ Vân lập tức lấp lánh ánh vàng, “Phải không?”
“Đương nhiên.” Lưu Ly đồng tình nhìn thoáng qua ca ca nhà mình. Dạ Ngưng Bảo mặc dù có tiền, nhưng cha bọn họ kiên trì đó là tài sản chung của mọi người, ông một văn cũng không cần, cho dù là bởi vì quyết sách của Lệ Thú mà kiếm tiền cũng giống như vậy, cho nên cho dù qua bao nhiêu năm, đại hiệp vẫn nghèo nhẵn túi, kèm theo là con trai của đại hiệp cũng nghèo rất nhiều năm.
Mà Lưu Ly may mắn sống nhiều năm cùng Cổ vương, nội tình của Cổ thành không thể kém hơn Dạ Ngưng Bảo, cho nên, Lưu Ly có được thứ tốt không biết nhiều hơn Lệ Vân bao nhiêu lần.
“Lưu Ly…” Vẻ mặt Lệ Vân nghiêm túc nhìn Lưu Ly, khiến Lưu Ly cảm thấy trông như lão cha nhà mình.
“Ca?”
“Hai ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo nhỉ?”
“Đúng.”
“Vậy có thể cứu tế trước ca muội là ta hay không?”
“…”
“Ta chính là “Nghèo” mà!”
“…”
Trên cái này thế giới nhiều người nghèo hơn Lệ Vân rất nhiều, cho nên, đến cuối cùng Lệ Vân một văn tiền cũng chưa vớ được.
Bởi vì vỡ đê sông Hoàng Hà rồi!
Hoàng Hà, nơi nuôi dưỡng ngàn vạn con cháu người Hán, con sông lớn thai nghén cả vùng đất hoàng thổ lại vỡ đê rồi!
Khi cơn sóng cả cuồn cuộn xen lẫn bùn đất quay cuồng, khí thế uy nghiêm như cuồng phong thổi quét mà đến, rít gào thoát khỏi sự trói buộc của đê đập, dường như mãnh thú Hồng Hoang, vô tình cướp lấy sinh mệnh của mọi người, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, cho dù là thương nhân hay thế tử, mọi người ở trước mặt tự nhiên đều có vẻ nhỏ bé không có sức chống đỡ, chỉ cần bị con mãnh thú này đi qua, cuối cùng chỉ có thể hóa thành vô số cỗ thi thể lạnh như băng, những ngôi mộ chôn quần áo và di vật trong bãi tha ma.
Gói to vàng bạc châu báu cao cỡ nửa người Lưu Ly và Lệ Vân trộm được, tất cả đều được hai người đổi thành lương thực và dược liệu, lương thực được bọn họ thừa dịp ban đêm đưa đến khu vực dân chạy nạn ở ngoại ô. Mà dược liệu thì phải giữ lại để Lệ Vân đi chữa bệnh từ thiện — hắn là đệ tử của Dược vương cũng không phải nói suông thôi đâu!
Bên cạnh khu vực dân chạy nạn, một nam một nữ vừa mới phát xong lương thực lẳng lặng nhìn đám dân chạy nạn kia.
Nam thì anh tuấn lại khí phách, một thân trường sam màu xanh đậm viền vàng tay áo hẹp, bao tay sắt trên cẳng tay trái kéo dài đến khuỷu tay, trên vai trái cũng có một miếng lót vai bằng sắt tương tự, tóc dài đen bóng một phần được buộc lên, còn lại một phần tùy ý xõa ra.
Còn thiếu nữ xinh đẹp lại hoạt bát, một thân phục sức Miêu Cương lộng lẫy, trên đầu mang đồ trang sức phức tạp lại tinh tế, chứng tỏ địa vị của thiếu nữ ở Miêu Cương không thấp, trên tay trên chân thiếu nữ đeo từng vòng từng vòng trang sức bằng bạc xinh đẹp giống nhau, chỉ cần hơi di chuyển sẽ phát ra tiếng va chạm thanh thúy của đồ bằng bạc.
“Gần đây…” Lệ Vân nhìn đám dân chạy nạn lấy được lương thực vui mừng rồi lại ngoài ý muốn mà khẽ nhíu mày, “Lương thực có phải tăng giá rồi hay không?”
Lưu Ly lé mắt nhìn thoáng qua lão ca nhà mình, vươn hai ngón tay hướng Lệ Vân, “tăng gấp hai.”
“Gấp hai!” Lệ Vân kinh ngạc hô nhỏ, “Đây cũng quá mợ nó…” Lệ Vân máy móc nuốt lại lời mắng người, sau đó hạ giọng, “Có người đang trữ hàng?”
Lưu Ly thở một tiếng thật dài, “Đại khái.”
Lệ Vân nhướn lông mày thật sâu, “Vương bát đản nào? Chúng ta đi trộm của hắn một phen!”
“Chúng ta đã trộm qua một lần rồi!” Lưu Ly trợn trắng mắt, “Ngay tại hôm kia.”
“Hả?” Lệ Vân kinh ngạc kêu nhẹ, “Là Bạch gia?”
“Đúng!” Lưu Ly gật đầu.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lệ Vân xẹt qua một tia sáng tính kế, bên môi dần dần gợi lên nụ cười không có ý tốt, “Lưu Ly, chúng ta lần này chơi kích thích hơn đi?”
Ánh mắt Lưu Ly sáng lên, “Cái gì?”
Lệ Vân lập tức nhẹ nhàng thấp giọng rủ rỉ vào lỗ tai Lưu Ly, ánh mắt Lưu Ly càng ngày càng sáng, cuối cùng gật đầu mạnh một cái.
Ba ngày sau, ngày thứ năm sau khi Bạch gia bị trộm, bọn họ nhận được một tờ… Không, rất nhiều tờ giấy trang trí tinh mỹ, những tờ giấy này một tờ được quang minh chính đại đặt ở trên bàn phòng khác nhà họ, một tờ được đặt ở trên giường gia chủ Bạch gia Bạch Du đang ôn tồn cùng tiểu thiếp, một tờ được trực tiếp phóng tới trong tay đại trưởng lão Bạch gia…
Đây là loại khinh công kiêu ngạo hơn người bực nào!
Tuy rằng Bạch gia là thế gia buôn bán, nhưng là lại đều cùng có chân trong võ lâm, triều đình, triều đình và võ lâm trở thành hai lực lượng quan trọng nâng đỡ Bạch gia, cho nên, Bạch gia tất nhiên cũng biết loại khinh công này cũng không phải dạng vừa có thể có được.
Mà nội dung trên tờ giấy càng là khiến gia chủ Bạch gia Bạch Du kinh hãi.
“Yêu Tuyệt Cổ Sát, xưng bá thiên hạ! Ba ngày sau nhất định lại tới chơi!”
Lại là người muốn xưng bá võ lâm kia!
Lại là câu nói cuồng ngạo đến cực điểm kia!
Lại là bức tranh… Khụ khụ… hình tượng đến béo ú đến cực điểm kia…
Chẳng qua lần này càng quá đáng, lần này trên bức tranh vậy mà còn có một người vẻ mặt đau khổ ngồi cạnh, mà người kia rõ ràng chính là hắn! Gia chủ Bạch gia, Bạch Du!
Ba ngày trước, bức họa tương tự trên tường nhà họ còn chưa được xử lý sạch sẽ, Yêu Tuyệt Cổ Sát này vậy mà lại muốn đến!
Lần trước là lặng lẽ đến, lần này vậy mà trực tiếp hạ chiến thiếp!
Bạch Du nảy sinh ác độc xé nát tờ giấy vẽ lên đường viền hoa xung quanh, vỗ bàn, “Người tới!”
“Đại nhân!”
“Gia giá cao triệu tập võ lâm cao thủ! Bắt Yêu Tuyệt Cổ Sát!”
Sau khi triệu tập lệnh liệt kê từng tội trạng của Yêu Tuyệt Cổ Sát được dán ra, một người một thân trang phục màu đỏ lại dùng đấu lạp màu đen che mặt đứng ở chỗ dán bảng lẳng lặng xem tờ giang hồ triệu tập lệnh này.
Nhìn từ thân hình, người này rõ ràng là một cô gái, dáng người nóng bỏng uyển chuyển, có lồi có lõm, bên hông quấn một cây roi ngắn, ngón tay xanh nhạt mềm mại, thon dài mà xinh đẹp.
Có thể suy ra, người này hẳn là một cô gái xinh đẹp.
Cũng bởi vậy, theo sau nàng không ít côn đồ.
Nhưng là lại không kẻ nào dám tới gần bên cạnh nàng, không phải là không yên tâm với khuân mặt cô gái, cũng không phải bởi vì cây roi ngắn bên hông cô gái — phụ nữ có võ công cũng không phải chỉ một mình nàng, còn không phải bị người đùa giỡn như thường!
Mà là vì con sói bạc to lớn uy phong lẫm liệt bên cạnh nàng!
Con sói kia lớn hơn sói bình thưởng cả nửa thân, một thân lông bạc bóng loáng mà mềm mại, khẽ đong đưa theo gió, thậm chí còn hơi phát sáng. Mà trên mặt con sói kia vậy mà giống như người lộ ra nụ cười trào phúng, nhìn đám côn đồ kia, thỉnh thoảng còn lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Không ai nghi ngờ nó không phải là sói. Bởi vì nếu như là một con chó mà nói, không có khả năng có ánh mắt sắc bén như vậy!
Cô gái đi đến trước bang cáo thị, vươn tay bóc ra tờ Triệu tập lệnh kia, lại cẩn thận nhìn một lần, gập nó lại, đặt ở trong ngực, sau đó đi qua bên cạnh sói bạc to lớn, “Đi thôi, Huyết Yêu!”
Vốn con sói to lớn đang quỳ rạp trên mặt đất lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đi theo phía sau cô gái.
Khi đi ngang qua đám côn đồ kia, con sói còn khẽ nhe răng với bọn họ.
Mà cô gái ngẩng đầu nhìn phía mặt trời chói mắt, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua sa mỏng màu đen, sa mỏng trên mặt cô gái khẽ trượt ra, lộ ra một khuân mặt không trang trang điểm nhưng vẫn nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp khiến người ta than vãn.
Mặc dù chỉ lộ ra một bộ phận nhỏ nhất, lại khiến cho mọi người đồng thời dừng lại bước chân, lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp này. Nhưng là lại không ai có gan nhìn thẳng, cô gái như vậy cho dù chỉ là một chút bất kính cũng đều cảm thấy như một loại khinh nhờn.
Nhưng là mỹ nhân lại khẽ thở dài một tiếng, khiến tất cả mọi người trở nên lo lắng, hận không thể túm lấy người khiến mỹ nhân thở dài kia ra đánh một trận!
“Huyết Yêu ca ca, ca đang ở đâu vậy?”
“A... H..ắ..t.. xì!” Lệ Vân đang chữa bệnh từ thiện cho dân chạy nạn không thoải mái xoa xoa cái mũi, “Sao lại hắt xì vậy?”
“Ca, huynh không phải là bị cảm chứ?” Lưu Ly quan tâm nhìn ca ca nhà mình.
Lệ Vân lập tức phất phất tay, “Không có khả năng! Ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng sinh bệnh! Lúc trước có Dược vương gia gia ở đó, sau ta lại có y thuật rồi, làm sao có thể sinh bệnh?”
Lệ Vân nhấc bút lông vung lên trên giấy, giải quyết xong một toa thuốc trong chốc lát, giao cho bệnh nhân đối diện, “Toa thuốc này là có thể trị bệnh của ngươi rồi! Đi theo muội muội ta bốc thuốc đi!”
Sau đại tai tất có đại dịch, không tha thứ được hắn không cẩn thận.
Hơi sơ sẩy một chút, gặp tai hoạ cũng không chỉ dân chạy nạn, tình hình bệnh dịch một khi lan rộng sẽ ảnh hưởng đến số người tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Lệ Vân căn bản không có nghĩ đến có người rời xa nhà ra ngoài tìm hắn, trí nhớ thời thơ ấu với hắn mà nói quá mức xa xôi, đã mơ hồ không rõ từ lâu, thậm chí ở trong trí nhớ của hắn đến khoảng thời gian rời nhà trốn đi kia, cũng chỉ là một sự việc từng xảy ra mà thôi.
“Ca…” Lưu Ly khó xử túm túm ống tay áo của Lệ Vân, tiến đến hắn bên tai, thấp giọng nói, “Ca, dược liệu của chúng ta sắp không đủ …”
Lệ Vân khẽ sửng sốt, “sắp không đủ rồi?” Lệ Vân bẻ ngón tay tính một chút, “Nhưng là, cách sự kiện kia không tính hôm nay còn có hai ngày nữa! Hai ngày cũng không kiên trì được sao?”
Lưu Ly kiên định lắc đầu.
Lệ Vân nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhếch môi, “Vậy hôm nay tìm một nhà trước đi thôi!”
Lưu Ly lập tức gật đầu, lại bổ sung một câu.”Không thể tìm Thiếu Lâm hỗ trợ sao? Không có đạo lý Trung Nguyên gặp tai hoạ, người Tây Vực và Miêu Cương bận rộn thành cái dạng này, mà Thiếu Lâm nhàn nhã cái gì cũng không liên quan!”
Lưu Ly đã sớm đã quên mục đích bọn họ trốn nhà căn bản là không phải vì cứu vớt muôn dân vĩ đại như vậy, mà là vì chạy trốn trong nhà bức hôn. Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là thuận đường, cộng thêm chơi vui mà thôi.
“Đúng!” Lệ Vân gật đầu thật mạnh.
Ngay sau đó, một tiếng huýt sáo vang dội, con ưng a Liệt béo ú kia lập tức lượn vòng xuống, chuẩn xác đậu ở trên bao tay bằng sắt ở tay trái của Lệ Vân.
Lệ Vân khẽ nói gì đó với chim ưng béo ú, sau đó a Liệt lại bay lên trời cao.
Lệ Vân cười với Lưu Ly, “tất cả đã làm xong!”
Đại Hiệp Rất Nghèo Đại Hiệp Rất Nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu